Đọc truyện Phấn Diện Độc Lang – Chương 31: Hội nhập sư môn
Bị đối phương dùng ngay binh khí độc môn của mình là Ngũ Hành Kim Kiếm
và Minh Phủ Kim Tiền tấn công Lâm Đoàn Nghĩa vội đưa tay ra tiếp lấy.
Đúng lẽ thì đây là binh khí chàng quen dùng tất đưa tay ra thì thu được ngay nào ngờ vừa chộp tới thì kim kiếm và kim tiền đổi hướng bay sượt qua.
Lục y thiếu nữ thấy chàng chộp không trúng cười khanh khách xem vẻ rất hứng thú.
Lâm Đoàn Nghĩa tức giận nghĩ thầm:
– Đến khi thiếu gia lấy lại kiếm tiền rồi ngươi sẽ biết tay.
Nghĩ đoạn quay phắt lại thi triển Cửu Dã Thần Công đuổi theo hai thứ binh
khí, nào ngờ chàng lướt như chim nhưng kim kiếm kim tiền cứ như trêu
ngươi lúc qua phải lúc sang trái khi cao khi thấp lúc nhanh lúc chậm khi thì chụm lại khi thì tách ra không sao bắt được chúng.
Lục y thiếu nữ cười ngặt nghẽo nói:
– Ca ca có biết cố sự Ngưu Ngô Hàn Nguyệt mà mẹ thường hay kể không?
Bạch y thiếu niên ngạc nhiên hỏi:
– Sao bỗng dưng muội lại hỏi chuyện đó?
Thiếu nữ đáp:
– Muội chợt liên tưởng đến cố sự khác.
– Cố sự gì?
– Hầu tử truy tinh.
Bị đem ra châm biếm Lâm Đoàn Nghĩa giận đến phát run liền lấy ra chín đồng Minh Phủ Kim Tiền còn lại phóng ra.
Lập tức mũi kim kiếm và đồng kim tiền bị nhập lại với chín đồng tiền vừa được bắn ra, Lâm Đoàn Nghĩa thu hết lại.
Lục y thiếu nữ vẫn chưa thôi cười nói:
– Bây giờ thì nên đổi thành hầu tử ngoạn lưu tinh.
Lâm Đoàn Nghĩa lấy xong binh khí của mình quay lại phẫn nộ nói:
– Tại hạ với cô nương không hề quen biết cớ sao chế giễu tại hạ?
Lục y thiếu nữ hừ một tiếng đáp:
– Đâu chỉ chế giễu mà thôi? Ta còn chưa hỏi tội ngươi dám xâm phạm Kình Sa Đảo nữa đó.
– Kình Sa đảo là nhà riêng của cô nương sao?
– Không phải của Phương gia chúng ta chẳng lẽ là nhà của ngươi?
Nghe nói đến họ Phương Lâm Đoàn Nghĩa chợt giật mình chấn động.
Câu này làm chàng liên tưởng đến một chuỗi sự kiện.
Ngay từ khi bước lên đảo chàng đã thấy những cây dừa trĩu quả mọc khắp nơi,
thứ mà chàng được lão ngư ông mới cho ăn lần đầu, rất có thể đây là nơi
lão định đưa chàng đến.
Điều quan trọng hơn là lục y thiếu nữ sử
dụng hai thứ bảo bối độc môn còn tinh diệu hơn cả chàng, nếu không phải
đồng môn hoặc người của Phương gia thì đâu thể học được võ công độc môn
thành thục đến thế?
Chàng liền chắp tay nói:
– Tại hạ là Lâm Đoàn Nghĩa chưa biết cô nương họ Phương nên lỡ mạo phạm, xin cô nương mở lương hải hà.
Lục y thiếu nữ hừ một tiếng nói:
– Họ Phương chúng ta ai thèm giao tình với ngươi.
Bạch y thiếu niên lên tiếng:
– Muội muội không được như thế. Chắc vị Lâm huynh này đến tìm chúng ta.
Lâm Đoàn Nghĩa vội gật đầu nói:
– Chính thế.
Bạch y thiếu niên nhìn thiếu nữ cười nói:
– Chẳng lẽ muội còn chưa nhìn ra lai lịch binh khí của Lâm huynh?
– Hừ muội cần gì nhận ra hay không chứ?
Nói xong quay người bỏ vào rừng.
Bạch y thiếu niên nhìn Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
– Lâm huynh sử dụng được Ngũ Hành Kim Kiếm tất không phải là người ngoài, tệ muội vừa rồi chỉ có ý thử …
Tiếng Phương cô nương vang tới:
– Quý báu gì mà muội phải thử chứ?
Bạch y thiếu niên quát:
– Ngươi còn đứng đây làm gì, mau về báo với mẹ đi.
Xong quay lại Lâm Đoàn Nghĩa nói tiếp:
– Lâm huynh từ xa tới chắc đã đói, trên đảo mọc rất nhiều dừa, để huynh đệ lấy ăn tạm …
Nói xong nhằm chùm quả phát ra một luồng chỉ phong lập tức hai trái dừa rời cành rơi xuống.
Bạch y thiếu niên đón lấy, dùng cạnh bàn tay phạt đôi ra trao cho Lâm Đoàn Nghĩa một nửa.
Hai người ngồi xuống gốc dừa.
Bạch y thiếu niên nói:
– Chúng ta nói chuyện một lúc rồi tiểu đệ sẽ dẫn Lâm huynh đến gặp mẫu thân.
Lâm Đoàn Nghĩa hớp một ngụm nước dừa rồi hỏi:
– Lệnh muội vừa thi triển Ngũ Hành Kim Kiếm đã đạt đến trình độ thu phát
tuỳ tâm, tiểu đệ còn kém xa chứng tỏ ta có quan hệ rất gần gũi nhau, dám hỏi huynh đài xưng hô tiên sư Phương Bất Bình thế nào?
Bạch y thiếu niên kinh hãi đứng lên hỏi:
– Lâm huynh nói gì? Gia phụ mất lúc nào?
Lâm Đoàn Nghĩa hết sức bất ngờ vội đặt quả đừng lên chắp tay hành lễ nói:
– Tiểu đệ không biết sư huynh ở đây xin nhận của tiểu đệ một lễ.
Bạch y thiếu niên nhận lễ xong lại hỏi:
– Sư đệ nói đi, gia phụ …
Lâm Đoàn Nghĩa cũng rất ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng phải ân sư đã mất rất lâu rồi sao?
– Rất lâu ư?
Bạch y thiếu niên trấn tĩnh lại cười nói:
– Nếu gia phụ mất từ lâu thì ai dạy võ công cho sư đệ chứ? Lão nhân gia mới vào Trung Nguyên tháng trước thôi mà.
Thời gian sau này Lâm Đoàn Nghĩa có hoài nghi Phương Bất Bình chưa chết, nghe sư huynh nói thế thì tin ngay.
Nhưng chàng không hiểu một điều rằng sư phụ đã ẩn cư sáu mươi năm trước nếu
còn sống thì đã trên dưới trăm tuổi làm sao còn có nữ nhi và nhi tử ít
tuổi như thế này?
Còn sư huynh nói mẫu thân là ai? Có phải vị sư nương đã dạy chàng võ công tự xưng là phi thê phi thiếp phi nữ phi tỳ không?
Bạch y thiếu niên chợt đứng lên nói:
– Sư đệ cứ ngồi đây chờ ta một lát.
Chàng đi vào rừng lát sau quay trở lại tay bưng một bình rượu nhỏ và hai cái chén, ngồi xuống chỗ cũ nói:
– Sư đệ tới được Kình Sa đảo này là có duyên, trước hết chúc đệ một chén.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy chén rượu chỉ bằng ngón tay cái thôi bình rượu cũng chỉ bằng nắm tay nghĩ thầm:
– Chỉ e một người uống mười bình còn chưa say …
Nghĩ vậy chàng chỉ cười nói:
– Xin chúc sư huynh.
Hai người cùng cạn chén.
Vừa uống xong chén rượu Lâm Đoàn Nghĩa cảm thấy miệng thơm nức đầu váng mắt hoa như sắp ngã xuống.
Chàng kinh hãi vận công kiểm tra chỉ thấy trong người rất thoải mái biết là rượu quý liền ráng chịu đựng.
Bạch y thiếu niên cười nói:
– Chỉ cần uống hết ba chén rượu này công lực của sư đệ ít nhất cũng tăng tiến gấp rưỡi.
Lâm Đoàn Nghĩa biết trong giang hồ vẫn có nhiều thần dược tiên tửu như vậy, không ngờ hôm nay vừa tới đây chàng đã gặp kỳ duyên, kinh dị nói:
– Tiểu đệ sao dám …
Bạch y thiếu niên đưa tay ngăn chàng lại:
– Sư đệ đừng khách khí, cơ duyên khó gặp.
Lại rót chén thứ hai.
Lâm Đoàn Nghĩa uống hai chén đầu còn chịu được sang chén thứ ba thì vừa
uống xong khắp người nóng ran các huyệt mạch như sôi lên.
Bạch y thiếu niên chợt ấn vào huyệt bách hội của chàng quát lên:
– Cẩn thận ta sẽ giúp đệ một tay.
Lâm Đoàn Nghĩa lập tức cảm thấy hàn khí từ chưởng tâm đối phương thâm nhập
vào cơ thể áp xuống đan điền làm giảm nhiệt khí ở đó đang sôi lên, chàng lập tức vận khí phối hợp với ngoại lực.
Một lúc sau chàng thấy sảng khoái vô cùng.
Bạch y thiếu niên thu tay về cười nói:
– Bây giờ dù đệ uống thêm mười chén nữa cũng không sao.
Lâm Đoàn Nghĩa chắp tay nói:
– Xin đa tạ sư huynh đã thành toàn, nhưng rượu thì tiểu đệ không dám uống nữa.
– Không sao đâu mà, chúng ta cứ phải uống thêm mấy chén nữa.
Dứt lời lại rót ra.
Lâm Đoàn Nghĩa không sao từ chối được đành nâng chén lên.
Quả nhiên bây giờ uống thêm ba chén rượu vẫn bình thường không có gì khác lạ.
Bạch y thiếu niên chợt à một tiếng nói:
– Ngu huynh quên giới thiệu, ta là Phương Thông còn tiểu muội là Phương Đạt.
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu nói:
– Trước đây tiểu đệ tưởng rằng sư phụ và sư nương đều đã tạ thế nhưng gần đây mới nghe phong thanh người trong giang hồ nói chuyện, ngờ rằng hai
vị lão nhân gia vẫn còn, tiểu đệ theo di ngôn của người trong Cấm La
Điện đến Hàn Giang khẩu tìm một vị ngư ông.
Sau khi tìm được xuôi thuyền xuống đây bất ngờ gặp bão, thuyền bị đắm không biết lão ngư ông
sống chết thế nào. Tiểu đệ trôi dạt đến đây may gặp sư huynh và tiểu sư
muội …
Phương Thông cười nói:
– Gia phụ mẫu và huynh đệ
chúng ta sống quen ngoài đảo này không thích lễ tục, bây giờ đệ đến đây
dần dần sẽ biết hết mọi chuyện. Giờ thì uống thêm vài chén nữa, ngu
huynh muốn nghe đệ kể xem ở Trung Nguyên đang xảy ra biến cố gì?
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng ở ngoài đảo cách biệt với thế nhân nên rất khát
khao tin tức ở đất liền nên đem mọi điều chàng biết kể hết ra.
Hai sư huynh đệ tuy mới gặp nhau lần đầu nhưng chuyện trò rất tâm đắc.
Nghe xong trận đấu ở Ngạo La Bảo Phương Thông tức giận nói:
– Thứ yêu bà đó mà dám tự xưng là Thánh Mẫu? Nếu ta gặp được nhất định sẽ cho một mũi tên vào cái miệng láo xược của mụ ta.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Sư huynh có thứ tên gì vậy?
Phương thông chỉ lên tàu dừa cười nói:
– Chỉ là thứ thông thường làm bằng cọng dừa thôi, thứ tên này gọi là Gia
Mộc tiễn, tuy trông thì mềm nhưng rất cứng. Nếu biết cách luyện thì hơn
cả thép nữa, đó là binh khí rất tốt để chống lại huyền công cang khí.
Chắc rằng gia phụ bảo sư đệ tới đây để truyền thụ thứ này.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói cả mừng chỉ muốn đến bái yết sư nương ngay để được truyền thụ võ học Gia Mộc tiễn này.
Chợt Phương Thông chăm chú nhìn chàng một lúc rồi hỏi:
– Ta thấy hình như sư đệ không còn đồng thân nữa đúng không?
Lâm Đoàn Nghĩa đỏ mặt đáp:
– Không dám giấu sư huynh, tiểu đệ vì cứu ba vị nữ nhân nên phải dùng
dương khí vì thế không còn đồng thân nữa. Ngoài ra còn bị một Cửu U Quỷ
Nữ dùng dược vật khống chế bắt ép quan hệ tình dục suốt nửa tháng.
Phương Thông nghe xong thở dài nói:
– Chẳng trách gì vừa rồi tửu lực của ngươi kém như vậy, cũng không trách
ngươi không thể thi triển kim kiếm kim tiền đến cực hạn. Theo đó thì dù
ngươi học được Gia Mộc tiễn cũng chỉ đạt tới ba thành hoả hầu mà thôi.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói vậy thì rất thất vọng cũng buông tiếng thở dài.
Phương Thông nói tiếp:
– Trong khi võ học chưa đạt tới cực hạn mà không giữ được đồng thân thì
không bao giờ đạt tới nữa, nhưng Gia Mộc Tiễn uy lực phi phàm dù chỉ
luyện được ba thành hoả hầu chỉ e khắp Trung Nguyên cũng khó tìm được
địch thủ. Ngu huynh cũng muốn vào Trung Nguyên một chuyến không những
biết thêm một số nhiều được gọi là anh hùng mà còn có thể giúp sư đệ ít nhiều.
Chợt nghe giọng Phương Đạt:
– Huynh sẽ cho muội theo chứ?
Phương Thông đáp:
– Đi với nữ nhân thì rất phiền ai mà chịu được?
Phương Đạt xì một tiếng nói:
– Nuế vậy thì huynh cũng đừng hòng đi được.
Phương Thông lẩm bẩm:
– Nha dầu thật rắc rối.
Tới đó đứng lên nói:
– Sư đệ chúng ta đến gặp gia mẫu thôi.
Hai người đi sâu vào khu rừng dừa, được ba bốn chục trượng thì tới một toà
nhà trông rất lạ mắt, từ cột kèo phên mái tất cả đều làm bằng cây và lá
dừa, cả hàng giậu cũng không ngoại lệ.
Sau khi vào trước bẩm báo Phương Thông mới quay ra dẫn Lâm Đoàn Nghĩa vào.
Hai người vượt qua tiền viện theo một hành lang cứ đi thẳng ra hậu sảnh.
Trong sảnh có tám lục y thiếu nữ đứng sau một thiếu phụ chỉ mời chừng ba mươi tuổi.
Lâm Đoàn Nghĩa chắp tay cúi mình cung kính nói:
– Sư nương đệ tử …
Trung niên phụ nhân ngắt lời cười nói:
– Nghĩa nhi chớ nên đa lễ, bây giờ ngươi đã tới được Kình Sa đảo là tốt
rồi. Trước mắt ngươi sẽ học hai loại kiếm pháp Gia Vũ và Tiêu Phong với
Thông nhi trong ba tháng, sau đó sẽ học Gia Mộc tiễn và Hồi Vân bộ. Ta
vừa nghe Thông nhi nói về tình cảnh của ngươi, tuy chỉ đạt được ba thành hoả hầu nhưng cũng dư sức đối phó với yêu phụ của Mã gia rồi, muốn tiêu diệt bọn Long Tự Thập Tam Tôn thì càng dễ hơn.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói mừng rơn.
Trung niên phụ nhân nói tiếp:
– Nghe nói Long Tự Thập Tam Tôn vừa thu nhận hai thiếu niên nên dốc lòng
truyền thụ võ học, nếu chúng học hết tuyệt nghệ của Băng Nguyên Ngũ Tử
và Tuyết Phong Tam Lão thì không phải tầm thường đâu. Nhưng nếu ngươi
học xong những võ học ta nói thì không đến nổi thua chúng. Nếu may mà
tìm được thiên niên linh chi thì có thể luyện tới bảy tám thành hoả hầu, thắng chúng không khó. Thời gian không còn nhiều hãy mau bắt đầu luyện
đi là vừa.
Lâm Đoàn Nghĩa cúi đầu lĩnh mệnh.
Trung niên phụ nhân nói:
– Bây giờ các ngươi có thể lui ra.
Phương Thông dẫn Lâm Đoàn Nghĩa trở ra bãi biển.
Đi hết khu rừng dừa đến chổ lần đầu nhập đảo, Lâm Đoàn Nghĩa chợt thấy một người thi triển thân pháp Lăng Ba Hư Bộ lướt băng băng trên biển kinh
dị hỏi:
– Sư huynh có phải sư phụ đang về kia không?
Phương Thông lắc đầu cười đáp:
– Đó là ngư phủ nhất thân thủ của ngươi đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy lão ngư ông thoát khỏi tai hoạ thì rất mừng.
Phương Thông nói tiếp:
– Lão nhi đó võ nghệ thông huyền, đã luyện thân thành kim cương bất hoại, một trận bão thì làm gì được lão ta? Sau khi ngươi bị rơi xuống biển
lão đi theo để ý canh chừng chờ ngươi bình yên vào đến bờ thì mới lên
đảo. Nếu không có bản lĩnh đó thì sao gia phụ lại sai đi đón ngươi?
Lâm Đoàn Nghĩa bây giờ mới biết võ học của sư môn đáng sợ ra sao.
Với thân thủ của mình mấy thành qua chàng đã làm chấn động khắp võ lâm,
nhưng nếu đem so với lão ngư ông Phương Thông và Phương Đạt thì chỉ như
hạt cát giữa biển.
Từ hôm đó chàng bắt đầu chăm chỉ miệt mài khổ luyện võ công.
Ba tháng thấm thoát trôi qua.
Trong thời gian đó ngoài Phương Thông và hai con vẹt Lâm Đoàn Nghĩa không
được tiếp xúc với bất kỳ ai khác, cả sư nương và Phương Đạt cũng không
gặp được lấy một lần.
Nhưng như vậy chàng càng chú tâm hơn, võ công tiến bộ rất nhanh.
Lại thêm ba tháng nữa học tuyệt công Gia Mộc tiễn và thân pháp Hồi Vân bộ, cũng chỉ có một mình Phương Thông truyền thụ.
Ngày hôm đó chàng đang tập luyện một mình thì thấy Phương Thông mang đến một bao lớn cười nói:
– Hôm nay ta và sư đệ sẽ vào đất liền.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng mình luyện nghệ đã thành, tuy trong lòng rất mừng nhưng không khỏi ngạc nhiên nói:
– Không để tiểu đệ từ biệt sư nương và sư muội sao?
Phương Thông lắc đầu:
– Khỏi cần, nếu để tiểu muội biết chúng ta đi thì nhất định sẽ nằng nặc
đòi theo. Gia mẫu đã cho phép ngươi không cần từ biệt và đừng để tiểu
muội biết.
Không gặp lại sư nương Lâm Đoàn Nghĩa không khỏi ngậm ngùi.
Phương Thông mở túi lấy ra một đôi giày và binh khí để sau này sử dụng, bây
giờ hãy mang hài vào đi. Ngu huynh sẽ dạy đệ cách dùng gia hài vượt
biển, bây giờ chúng ta vừa học vừa đi luôn một người chạy một người
đuổi, có như thế mới giấu được Đạt muội.
Lâm Đoàn Nghĩa cất số Gia Mộc tiễn đi đeo đôi giày quái dị vào.
Phương Thông bảo:
– Đệ hãy xuống biển thi triển Cửu Dã Thần Công xem.
Lâm Đoàn Nghĩa làm theo.
Vừa đặt chân xuống biển thi triển một thức Kình Thiên Chi Dã chợt thấy
người lâng lâng bay bổng, hai chân lướt trên mặt nước hết sức kỳ diệu.
Lâm Đoàn Nghĩa cả mừng tự nhủ:
– Không ngờ đôi giày này có công năng thần diệu như vậy, quả là một vật võ lâm chí bảo.
Phương Thông đeo túi vào vai cầm theo hai mảng lá dừa vẫy Lâm Đoàn Nghĩa lên bờ nói:
– Hãy xem ta thi triển công phu Nhất Điệp Độ Hải đây, đệ cứ dùng thân pháp kình Thiên Chi Dã như vừa rồi mà đuổi theo ta.
Nói xong ném hai phiến lá xuống biển lướt đi.
Lâm Đoàn Nghĩa vội vàng lướt theo.
Nhìn thân pháp của hai người cực kỳ mỹ diệu, không phải giống như đi trên
đất liền nữa mà thực tế là đang bay là là mặt sóng, ngay đến Lâm Đoàn
Nghĩa cũng rất kinh hãi về thủ pháp của mình.
Xưa nay trên giang
hồ người ta có thể dùng công phu Đạp Bình Độ Thuỷ hoặc Lăng Ba Hư Bộ để
vượt qua một con suối nhỏ vài ba chục trượng nhưng chỉ cần một đôi giày
lá và hai cọng lá để vượt biển khơi ngàn dặm thì chàng chưa hề nghe nói
tới.
Hai người vừa đi nửa dặm thì một nhân ảnh dùng công phu Nhất Điệp Độ Hải lướt theo.
Đó chính là Phương Đạt trên tay nàng còn có hai con chim anh vũ.
Phương Thông ngoái đầu lại hỏi:
– Chúng ta đang luyện khinh công, muội đang đi đâu thế?
Phương Đạt đưa mắt lườm đại ca nói:
– Luyện khinh công vậy huynh mang theo túi làm gì? Rõ ràng các ngươi định trốn vào Trung Nguyên.
Phương Thông cười khổ nói:
– Mẹ đã cho phép chúng ta sao muội bảo trốn?
– Thì ít nhất thì huynh cũng trốn muội, các ngươi đi được, tôi đi không được sao? Đã thế tôi sẽ đi một mình.
Phương Thông vội nói:
– Được đâu, giang hồ Trung Nguyên hiểm ác lắm, muội là nữ nhân vào đó một mình nguy hiểm lắm.
Phương Đạt nói:
– Sao lại một mình? Muội còn có hai con anh vũ, kẻ nào dám động đến muội thì coi chừng đôi mắt …
Phương Thông đành nhượng bộ:
– Thô được nếu thế thì chúng ta cùng đi.
Phương Đạt nhoẻn miệng cười nói:
– Vậy mới được chứ.
Thế là ba người cùng hai con chim nhập làm một tiến hành chuyến vượt biển từ Kình Sa đảo vào đất liền.
Ba huynh muội thi triển tuyệt đỉnh khinh công đi không chợp mắt, lúc đói
ăn tạm lương khô hai ngày sau thì đến Hàn Giang khẩu nơi Lâm Đoàn Nghĩa
gặp lão ngư ông để được dẫn đến Kình Sa đảo.
Sau sáu thành mới đặt chân trở lại đất liền nhớ lại chuyện xưa Lâm Đoàn Nghĩa xiết bao cảm khái.
Chàng đang kể lại cuốc chiến giữa mình với Long Tự Thập Tam Tôn đến chổ được
Lãnh Diện bà bà tàn sát địch nhân thì chợt nghe từ sau một mô đá vang
lên một tràng cười thâm trầm.
Lúc này võ nghệ của Lâm Đoàn Nghĩa đã cao hơn trước mấy làm lại có hai sư huynh muội bên cạnh còn coi đối phương vào đâu?
Liền cao giọng nói:
– Long Tự Thập Tam Ma sao không chịu hiện thân mà lén lút làm gì? Có thiếu gia ở đây.
Lập tức mười ba tên bịt mặt xông ra dàn thành hàng chữ nhất chặn ngay trước mặt ba huynh muội.
Một tên cười hắc hắc nói:
– Nửa năm trước Lãnh Diện yêu bà đến giải cứu cho cẩu tặc ngươi sát hại
không ít huynh đệ chúng ta, nay ngươi còn mang theo hai tên cẩu nam nữ
…
Hắn chưa dứt lời thì Phương Đạt quát to một tiếng vung song
chướng đánh ra đồng thời đôi anh vũ cũng rời vai nàng bay vào giữa bọn
địch.
Tên vừa nói rú lên, người bị đánh bật lui cả trượng hai mắt bị mổ bật ra máu chảy đầm đìa.
Hai con chim lại bay về vai Phương Đạt.
Một tên khác nổi giận quát lên:
– Tiện tỳ …
Nhưng hắn chưa dứt lời thì Phương Đạt phất tay hai con chim liền bay đi …
Tên ác ma lần này đã có phòng bị liền nhằm hai con chim đánh ra hai chưởng.
Mấy tên khác nhất loạt vung chưởng đánh tới ba người.
Phương Thông hừ một tiếng phất tay phát ra một luồng kình khí.
Nội lực của vị thiếu niên này thật kinh nhân, năm sáu tên ma đầu hợp chưởng mà vẫn bị đánh bật lùi ba bước.
Tên vừa phát chưởng đánh hai con anh vũ chẳng những không chặn được chúng mà hốt hoảng la lên, hai tay bưng mặt bỏ chạy.
Nhưng hai con chim không chịu buông tha cứ lao tới nhằm mặt và thái dương hắn mà mổ cho đến khi tên này ngã xuống lăn lộn rên rỉ chưa thôi.
Thấy huynh muội Phương Thông lợi hại như thế cả bọn đều kinh tâm.
Một tên nói giọng đã bắt đầu nhũn đi:
– Hai vị bằng hữu là ai? Sao dám chen vào chuyện ân oán giữa chúng ta và tên Lâm Đoàn Nghĩa đó?
Phương Thông đáp:
– Hạng trùm đầu bịt mặt đều là thứ không ra gì, nếu các ngươi không cần
mặt nữa thì để thiếu gia lột hết da mặt các ngươi cho khỏi dùng đến khăn tốn vải.
Dứt lời phất ra một đạo kình lực.
Bảy tám tên đừng gần bị kình phong cuốn bay mất khăn trùm mặt đứng trơ ra.
Trước thần lực uy mãnh như vậy cả bọn sửng người ra một lúc rồi quay đầu bỏ chạy.
Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:
– Đứng lại.
Dứt lời phất tay ra.
Hai tên ác tặc đổ gục xuống.
Lâm Đoàn Nghĩa lướt qua đầu quần ma đáp xuống chặn đường quát:
– Hôm nay sẽ không tên nào sống thoát khỏi đây, nếu không muốn nếm chịu
cực hình đau đớn thì hãy mau khai ra, tên nào là kẻ chủ mưu gây ra những vụ thảm sát mấy năm qua?