Đọc truyện Phấn Diện Độc Lang – Chương 20: Tam nguyên bí lục
Trong khi Hồng Phong Nương Tử và hồng y thiếu nữ đang kịch đấu thì Thái
Vân cúi đầu xuống một thiếu nữ đang hôn mê gần đó giải khai huyệt đạo
cho cô ta.
Thấy Toàn Chân Thất Tuyệt Thái Vân đứng lên mặt lộ vẻ lo lắng, vận công sẵn sàng ứng chiến.
Minh Hư đạo nhân nói to:
– Các vị cứ yên tâm, Toàn Chân Thất Tử không can dự vào đâu.
Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân lo sợ rằng nếu cao thủ của Toàn Chân phái
gia nhập cuộc chiến tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nghe nói thế liền yên tâm.
Có lẽ hồng y thiếu nữ cũng lo Toàn Chân Thất Tử sẽ trợ giúp đối phương, nghe vậy bớt lo tiếp tục cuộc đấu.
Có vẻ như thủ pháp điểm huyệt của hồng y thiếu nữ rất lợi hại, vì Thái Vân phải loay hoay hồi lâu mới làm thiếu nữ tỉnh lại.
Thiếu nữ vừa tỉnh nàng liền hỏi ngay:
– Có phải thư thư là An Kỳ không?
Thiếu nữ gật đầu:
– Chính phải.
Cô ta chợt chống tay nhỏm dậy nhìn Thái Vân ngạc nhiên hỏi:
– Thư thư là ai? Làm sao biết tiểu muội?
Bấy giờ cô ta mới thấy Hồng Phong Nương Tử và hồng y thiếu nữ đang đánh nhau kịch liệt, à một tiếng hỏi:
– Có phải vị đang đánh nhau với yêu nữ bận hồng y là bằng hữu của thư thư không?
Thái Vân gật đầu.
Nguyên sau khi rời khỏi Toàn Chân Thất Tử, Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân chợt bắt gặp hồng y thiếu nữ cắp một người lướt đi.
Hai người nhận ra ngay hồng y thiếu nữ đó chính là người hai tháng trước
dùng Tuyệt Âm Thủ đả thương mình, và rất khả năng chính yêu nữ này đã
bắt mất Lâm Đoàn Nghĩa.
Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân cùng lao tới chặn đường quát:
– Đứng lại.
Hồng y thiếu nữ dừng lại hỏi:
– Các ngươi sao dám chặn đường cô nương?
Hồng Phong Nương Tử thấy thiếu nữ bị đối phương cắp dưới nách đã ngất đi, chắc đã bị điểm huyệt.
Xác định chính là cừu nhân, Hồng Phong Nương Tử quát lên:
– Hai tháng trước có phải chính ngươi đã bắt cóc một thiếu niên không?
Hồng y thiếu nữ tức giận nói:
– Chính các ngươi là bọn thích nuôi dưỡng thứ lợn giống đó.
Hồng Phong Nương Tử liền vung chưởng đánh ngay.
Hồng y thiếu nữ hừ một tiếng nói:
– Ngươi đã muốn chết thì trước tiên cũng nên biết Giáng Y Tiên Tử ta là ai đã chứ?
Nói xong buông thiếu nữ cắp trên tay xuống xuất chiêu hoàn thủ.
Cả hai đều trẻ đẹp chẳng kém gì nhau, lòng dạ cũng ác độc không kém, lập tức quần lấy nhau trong một cuộc tử chiến.
Hồng y thiếu nữ không ngờ mới qua hai tháng mà võ công của Hồng Phong Nương
Tử tăng tiến nhanh như vậy mình phải xuất tận lực mà ngoài trăm chiêu
vẫn chưa chiếm được tiên cơ, trái lại còn sa vào thế bị động.
Thái Vân thấy thư thư đang thắng thế, yên tâm cùng An Kỳ đứng ngoài quan chiến.
Lúc đó ngoài Toàn Chân Thất Tử còn rất nhiều đệ tử khác của môn phái này đổ tới, nam nữ tục gia đều có.
Một đạo sĩ gầy đét búi tóc bạc trắng chăm chú nhìn vào đấu trường rồi chợt à một tiếng nói:
– Lục y thiếu nữ thân pháp rất giống Ngư Long Thấp Bát Biến ngoài ra còn
có lẫn võ học của một vài môn phái khác, không biết là môn hạ của ai
vậy?
Đạo sĩ đứng bên đội mũ kim quang nói:
– Sư thúc, Ngư Long Thấp Bát Biến thất truyền đã sáu chục năm, làm sao bây giờ lại trùng hiện?
Bạch phát lão đạo trầm ngâm nói:
– Ngư Long Thấp Bát Biến vốn là tuyệt học của Hoài Hải phái, sáu mươi năm trước được Thôi Ngoạ Long tiền bối phát triển thêm nên uy lực càng lớn, có thể coi là một trong những võ công tuyệt đỉnh của võ lâm. Sau này
không biết Thôi tiền bối ẩn cư ở đâu, cũng có thể lục y thiếu nữ đó là
hậu nhân của vị đó cũng nên.
Đạo sĩ đội mũ km quang hỏi:
– Sư thúc có nhìn ra lại lịch của hồng y thiếu nữ đó không?
Bạch y lão đạo lắc đầu:
– Võ công lục y thiếu nữ rất tinh diệu còn võ học của hồng y thiếu nữ lại kỳ ảo và quá dị. Ta đã đi khắp giang hồ mấy chục năm mà chưa từng gặp
qua loại võ công đó, có thể là từ hải ngoại hoặc Tây Vựa nhập về.
Mặt trời lên cao, cuộc đấu giữa hai thiếu nữ đã qua năm sáu trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.
Thái Vân sốt ruột nói:
– Thư thư nghỉ đi để muội đấu cho.
Rồi không chờ Hồng Phong Nương Tử có đồng ý hay không xông vào đánh ngay hai chưởng.
Thiếu nữ tự xưng Giáng Y Tiên Tử tung mình nhảy lên cao ba trượng từ trên không chao mình nhảy ra ngoài vòng đấu nói:
– Các ngươi dùng thủ đoạn xa luân chiến chứ gì?
Thái Vân nghe giọng nói đối phương hơi run, biết đối phương đã bị hao tổn
lực khí không tiếp được nữa, chỉ cần mình xuất chiến sẽ đánh bại được
liền nói:
– Hôm nay không giết được hạn tiện nhân của Hàn Sơn phái các ngươi, ta quyết không dừng tay.
Bạch phát lão đạo lúc đó mới à một tiếng nói:
– Thì ra hồng y thiếu nữ là người của Hàn Sơn phái.
Nào ngờ Giáng Y Tiên Tử cãi lại:
– Ai là người Hàn Sơn phái?
Thái Vân ngơ ngác hỏi:
– Vậy ngươi là môn hạ của ai?
Hồng Phong Nương Tử nói:
– Muội đừng nghe nó giảo biện, cứ bắt lấy tra hỏi thì biết thôi.
Giáng Y Tiên Tử hừ một tiếng nói:
– Với bản lĩnh hai tiện nhân ngươi mà dám bắt được ta sao? Nhưng ngươi đã nói tới Hàn Sơn phái ta nghĩ song phương không oán không cừu nên nhường nhịn, tưởng rằng ta sợ các ngươi hay sao?
Thái Vân nghe giọng
nói tin rằng cô ta không nói dối. Nhưng đối phương mặc hồng y tự xưng
Tiên Tử, đeo loan hài bó chân nhỏ chưa tới ba tấc, những đặc điểm đó
hoàn toàn hợp với đệ tử của Hàn Sơn phái như Điền lão tiền bối đã nói,
nên giải thích thế nào về nhiều sự trùng hợp như thế?
Bấy giờ nàng mới nghĩ đến An Kỳ liền quát lên:
– Ngươi bắt tiểu sư muội ta làm gì?
Giáng Y Tiên Tử thản nhiên đáp:
– Ngươi nghĩ sai rồi, ta đi tìm một đồ vật nên lọt vào một Thạch động,
thấy cô ta bị điểm huyệt nằm trong đó một mình, sợ hung thủ quay lại làm hại cô ta, mới đưa đi. Nếu ngươi không tin thì cứ hỏi thử xem người
điểm huyệt cô ấy có phải là ta không?
An Kỳ nói:
– Hình
như không phải là hồng y thư thứ đó, mặc dù trông rất giống nhau y phục
cũng thế nhưng người điểm ngã muội mắt màu lam, còn thư thư này màu đen
…
Hồng Phong Nương Tử hỏi:
– Ngươi không nhận sai chứ?
An Kỳ đáp:
– Không sai. Chỉ có điều nữ nhân đó cũng xưng mình là Giáng Y Tiên Tử.
Hồng y thiếu nữ quát lên:
– Nói bậy.
An Kỳ tuy biết võ nghệ đối phương cao hơn mình rất nhiều nhưng có hai vị
thư thư bảo hộ mình cũng không kém nên không chút sợ hãi nói:
– Ta đã khẳng định ngươi đâu mà làm dữ vậy chứ?
Lại nói tiếp:
– Người kia bắt muội đi hai ngày hôm nào cũng tra vấn về Tam Nguyên Bí Lục, tiểu muội làm sao nhận sai được?
Người của Toàn Chân phái nghe mấy tiếng Tam Nguyên Bí Lục thảy đều rúng động.
Giáng Y Tiên Tử không khỏi ngạc nhiên nhìn Hồng Phong Nương Tử nói:
– Ngươi nghe rõ rồi chứ? Tự dưng lại đeo lấy ta thật là hồ đồ quá.
Hồng Phong Nương Tử thản nhiên cười nói:
– Lại đánh tiếp một trận nữa có sao đâu?
Những người đứng quanh nhất là mấy tên nam nữ tục ga nghe vậy cùng cười ồ lên.
Vẻ tức giận trên mặt Giáng Y Tiên Tử cũng dịu đi không ít.
Thái Vân chắp tay nói:
– Cuộc đầu vừa qua chỉ do hiểu lầm, tiểu muội thay mặt cho lục y thư thư xin lỗi được không?
An Kỳ cũng nói:
– Việc này do tiểu muội mà ra để muội xin lỗi hồng y thiếu nữ là được.
Nói xong quỳ xuống vái một vái.
Giáng Y Tiên Tử phì cười nói:
– Đủ rồi, có đánh mới quen, Tống Ngọc Thu này nguyện ý kết nghĩa với ba vị thư muội.
Thái Vân cả mừng nói:
– Tống thư thư độ lượng như thế, tiểu muội rất vui.
Tống Ngọc Thu cười nói:
– Thư thư đừng chửi muội là tiện nhân nữa thì thôi chứ.
Bốn thiếu nữ cùng cười vang.
Bạch phát lão đạo lướt tới gần cúi đầu chào nói:
– Các vị nữ thí chủ, bần đạo là Chí Tu, xin có lời chào.
Bốn thiếu nữ cảm thấy hành động của lão ta bất ngờ như vậy lòng đầy hồ nghi vội vàng hoàn lễ.
Bạch phát lão đạo nhìn An Kỳ nói:
– Bần đạo muốn hỏi nữ thí chủ một việc.
– Xin đạo trưởng cứ hỏi.
– Xin Thí chủ vui lòng cho biết pho Tam Nguyên Bí Lục có phải hiện giờ nữ thí chủ đang giữ không?
An Kỳ không ngờ đối phương kiếm khách ngờ đối phương hỏi vấn đề này, ngẩn người ra một lúc mới trả lời:
– Tam Nguyên Bí Lục là bảo vật truyền phái của sư môn được ân sư truyền
lại cho tôi, không biết đạo trưởng hỏi như thế là có dụng ý gì?
Chí Tu đạo nhân lộ nét mừng, nói tiếp:
– Tam Nguyên Bí Lục là vật chí bảo của đạo gia, nếu người không phải của
đạo giáo thì không thể lĩnh hội được, mới rồi bần đạo thấy thân pháp của thí chủ giống như vị Huyền Y nữ hiệp Lộ Băng năm xưa. Nhưng Lộ nữ hiệp
không phải là người của đạo giáo nên rất khó hiểu ra những ảo diệu trong Tam Nguyên Bí Lục. Hơn nữa giữ bảo vật đó trong người là rất dễ dẫn đến phiền phức chi bằng giao cho bần đạo tham ngộ đôi bên cùng có lợi.
Không biết ý của nữ thí chủ thế nào?
An Kỳ hỏi:
– Sao đạo trưởng không đề xuất ý đó với gia sư?
Chí Tu đáp:
– Lệnh sư nay đã từ trần bần đạo …
An Kỳ chợt quát lên:
– Ngươi nói bậy.
Hồng Phong Nương Tử chen lòi:
– An Kỳ muội, việc này xem ra có nhiều khuất tất đây, hãy nghe ta nói …
An Kỳ ngước đôi mắt to đen láy nhìn cô ta gật đầu.
Hồng Phong Nương Tử nhìn lại bằng ánh mắt thương cảm nói:
– Lệnh sư đúng là đã từ trần, đó là điều xác thực.
An Kỳ mặt tái nhợt nhìn đăm đăm vào mặt Hồng Phong Nương Tử tưởng như không hiểu điều gì một lúc sau mới bưng mặt khóc nức nở.
Hồng Phong Nương Tử tới đặt tay lên vai An Kỳ nhẹ giọng nói:
– Xin Kỳ muội đừng quá đau lòng, hãy bình tĩnh nghe ta truyền đạt di ngôn của lệnh sư.
Một lúc sau An Kỳ mới thôi khóc ngẩn lên hỏi:
– Thư thứ nói thật sao?
Hồng Phong Nương Tử nghiêm mặt đáp:
– Nếu không phải sự thực thì ta chẳng đến Lao Sơn làm gì.
Cô ta lấy ra một túi vải nhỏ dài chừng hai thước đưa cho An Kỳ nói:
– Trong túi này là di vật của lệnh tiên sư.
An Kỳ vội vàng mở túi ra thấy đoạn long đầu trượng của sư phụ liền kêu thét lên một tiếng ngất đi.
Thái Vân liền đỡ lấy nàng cho nằm yên một lúc mới cứu tĩnh lại nói:
– Kỳ muội đùng quá đau lòng nữa, bây giờ hãy can đảm lên nghe ta truyền đạt di mệnh của tiên sư.
Tới đó đưa mắt nhìn Chí Tu đạo nhân.
Lão biết rằng trong trường hợp này không thể nghe bí mật của môn phái khác liền lui về, bảo vị đạo nhân độ mũ kim quang:
– Thái Hư ngươi cùng Thất Tử ở lại, những người khác đều trở về quán.
Thái Hư đạo nhân đáp:
– Tuân lệnh.
Sau khi truyền lệnh cho đệ tử hồi sơn lão nhìn Chí Tu hỏi:
– Sư thúc có nên đoạt lấy Tam Nguyên Bí Lục không?
Chí Tu khẽ đáp:
– Chúng ta hãy tận lực còn đoạt được hay không thì chưa cầm chắc.
oo An Kỳ dần dần bình tĩnh lại cố nén đau thương hỏi:
– Ân sư có di lệnh gì xin thư thư hãy nói đi.
Tới đó quỳ xuống hai tay nâng đoạn long đầu trượng lên chờ nghe di lệnh.
Hồng Phong Nương Tử nghiêm mặt nói:
– Lệnh sư lúc lâm chung đã giao đoạn long đầu trượng này cho một vị kỳ hiệp tên là Lâm Đoàn Nghĩa.
Thái Vân chợt ngắt lời:
– Thư thư khoan đã, đoạn này nên cho cả phái Toàn Chân cùng nghe.
Hồng Phong Nương Tử ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Xin mời Chí Tu đạo trưởng và quý môn nhân cùng sang bên này.
Chí Tu ngơ ngác nói:
– Sao lại thế? Bần đạo không tiện biết đại sự của phái khác …
Hồng Phong Nương Tử nói:
– Việc này liên quan đến Tam Nguyên Bí Lục xin đạo trưởng làm người công chứng cũng được.
Nghe đến Tam Nguyên Bí Lục Chí Tu không khách sáo nữa dần theo một vị sư điệt là chưởng môn nhân Thái Hư lướt tới gần.
Hồng Phong Nương Tử tiếp giọng:
– Long Oải Bà Bà Lộ tiền bối lúc lâm chung đã giao đoạn long đầu trượng
này cho một vị kỳ hiệp là Lâm Đoàn Nghĩa, nhờ vị đó dùng đoạn trượng làm tín vật đem đến Lao Sơn giao cho đệ tử đích truyền là An Kỳ với sứ mệnh chấp chưởng môn hộ lãnh đạo Lao Sơn phái suốt đời không được lấy chồng
…
Tới đó dừng lại liếc nhìn An Kỳ.
Nàng thấy Hồng Phong Nương Tử chợt dừng lại liền hỏi:
– Ân sư còn truyền lệnh gì nữa?
Hồng Phong Nương Tử nói tiếp:
– Lệnh sư dặn muội đưa võ công trong Tam Nguyên Bí Lục truyền thụ cho Lâm Đoàn Nghĩa lượng định trong ba năm là thành tựu, sau đó sẽ tìm đến Thần Kiếm Nhất Trần Tử và Tĩnh Âm Thần Ni học nghệ để báo thù cho lão nhân
gia. Tất cả chỉ có vậy, muội đứng lên đi.
An Kỳ còn cung kính lạy bốn lạy rồi mới đứng lên, nước mắt đầm đìa hỏi liền mấy câu:
– Lâm đại hiệp hiện giờ ở đâu? Làm sao tín vật của ân sư lại rơi vào tay
hai vị? Lão nhân gia bị kẻ nào giết? Xin thư thư nói cho muội biết.
Hồng Phong Nương Tử đáp:
– Lâm thiếu hiệp do can ngăn hai vị tiền bối Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại tranh chấp nên chịu cho hai người đó hai chưởng bị trọng thương vì
thế mà giao hai tín vật này nhờ chúng ta mang tới đây.
Cô ta thở dài nói tiếp:
– Còn võ công trong Tam Nguyên Bí Lục thì chẳng thấy có gì ảo diệu Lâm
thiếu hiệp không cần học nữa. Bởi vì dù có học xong Tam Nguyên Bí Lục
cũng không thắng nổi cừu nhân của muội đâu. Theo lời di ngôn của lệnh sư thì hãy tìm hai vị tiền bối học nghệ nhưng Tĩnh Âm Thần Ni chưa biết ra sao, còn Nhất Trần đại sư thì đã bị bọn ác ma đó giết.
Chí Tu nghe tới đó giật mình hỏi:
– Lâm đại cô nương nghe được tin tức đó từ đâu?
Hồng Phong Nương Tử đáp:
– Chính bọn ác ma đó nói ra.
Lại nhìn An Kỳ nói tiếp:
– Lúc đó lệnh sư cho ràng hung thủ là Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ
Thương nhưng sao khi Lâm thiếu hiệp, thư muội chúng ta cùng mấy vị tiền
bối hơn trăm tuổi tra xét thì không phải Mi Cổ Thương làm mà chính là
môn hạ của Long hổ thập tam tôn, Tuyết Phong Tam Lão và Băng Nguyên Ngũ
Tử.
Thái Vân tiếp lời:
– Thôi chúng ta nói tới đó là đủ, bây giờ muội hãy theo chúng ta để nghe giải trình thêm một số việc.
Chí Tu đạo nhân vội hỏi:
– Hai vị thí chủ đã nói rằng không cần học võ công trong Tam Nguyên Bí
Lục nữa, vậy xin An Kỳ thí chủ cho biết có thể hoàn trả lại Tam Nguyên
Bí Lục cho tệ phái không?
Giáng Y Tiên Tử Tống Ngọc Thu cười nhạt nói:
– Lão đạo đừng nên vọng tưởng vào chuyện đó, ngươi cần Tam Nguyên Bí Lục
ta cũng cần nó. Ngoài ra hiện giờ không ít cao thủ đã tới đây mục đích
cũng nhằm vào pho bí kíp này.
Chí Tu đáp:
– Như bần đạo đã nói Lộ nữ hiệp không phải là người của đạo giáo nên không tham ngộ hết
những ảo diệu bên trong Tam Nguyên Bí Lục còn đối với Toàn Chân phái thì khác …
tuy nhiên tệ phái không có ý cướp đoạt mà chỉ trao đổi …
Thái Vân chợt nháy mắt cho An Kỳ rồi hỏi:
– Không biết đạo trưởng lấy vật gì đổi?
Chí Tu cả mừng nói:
– Nữ thí chủ có thể quyết định được không?
An Kỳ tuy chưa biết Thái Vân có ý gì nhưng nàng rất có cảm tình với vị thư thư này, gật đầu nói:
– Được xin Lâm thư thư hãy làm chủ.
Chí Tu cười nói:
– Nếu vậy thì tốt. Mấy năm trước bần đạo có tình cờ lấy được một phong Hà Thủ Ô có thể làm người ta tăng cường ba mươi năm công lực. Bần đạo muốn đem nó trao đổi, thế nào?
Thái Vân mừng thầm hỏi:
– Đạo trưởng không hối hận chứ?
Chí Tu đáp:
– Bần đạo đã nguyện ý lẽ nào còn hối hận? Nhưng thí chủ chớ có lấy bí kíp giả đánh lừa bần đạo.
– Cái đó đạo trưởng có thể yên tâm. Nhưng phải mời một vị lang trung tiên sinh đến kiểm nghiệm xem là Hà Thủ Ô đó thật hay giả.
Chí Tu hỏi:
– Kiểm nghiệm xong có thể có thể lập tức trao đổi chứ?
– Đương nhiên. Bây giờ đạo trưởng trở về lấy Hà Thủ Ô còn tôi sẽ đưa Kỳ
muội đi lấy Tam Nguyên Bí Lục. Cấm các người không được bám theo.
Thoả thuận xong mọi người làm theo kế hoạch. Chỉ có Hồng Phong Nương Tử, Tống Ngọc Thu và Toàn Chân Thất Tử ở lại chờ.
Đi một quãng An Kỳ mới hỏi:
– Chẳng lẽ thư thư muốn đem Tam Nguyên Bí Lục đổi cho lão đạo thật?
Thái Vân cười đáp:
– Không đổi thì giữ làm gì? Chúng ta cứ sao lại một bản là được, hơn nữa
bây giờ việc muội giữ pho bí kíp đó đã bị người trong võ lâm biết, với
võ nghệ của muội thì không giữ được đâu. Pho bí kíp đó đối với muội
không có nhiều tác dụng, muội cần có thêm ba mươi năm công lực để học võ công huyên ảo hơn mới báo được thù.
– Muội sẽ học ở đâu?
– Ngươi thấy đấy võ công của chúng ta huyên ảo hơn hẳn võ công trong Tam
Nguyên Bí Lục ngoài ra võ nghệ Lâm Đoàn Nghĩa còn kỳ ảo hơn nhất định
huynh ấy sẽ truyền thụ cho muội.
An Kỳ nghe nói cả mừng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, được một lúc thì tới một hu rừng tùng nhỏ rất u tịch.
An Kỳ dẫn Thái Vân đi quanh co một hồi rồi nhảy lên một cây tùng lớn thò tay vào hốc cây lấy pho sách xuống hỏi:
– Tam Nguyên Bí Lục đây chúng ta có nên đọc trước để nhớ không?
– Muội yên tâm đi, với pho sách mỏng này ta chỉ cần đọc một lần là thuộc cứ vừa đi vừa đọc cũng được.
Không lâu sau thì trở lại hiện trường.
Chí Tu đạo nhân đã mang Hà Thủ Ô đến từ lâu thấy Thái Vân và An Kỳ quay lại cả mừng nói:
– Hai vị nữ hiệp thật là người thủ tín.
Thái Vân tiếp lấy pho sách từ tay An Kỳ nói:
– Lão đạo trưởng lấy Hà Thủ Ô ra chúng ta cùng kiểm nghiệm.
Chí Tu trao cho Minh Hư một chiếc hộp để y chuyển cho Thái Vân.
Nàng mở xem kỹ một lúc mới trao cho An Kỳ nói:
– Theo tôi thì chắc Hà Thủ Ô không giả nhưng phả nhờ lang trung kiểm nghiệm lại mới tin được.
Lại đưa pho sách lên nhìn Minh Hư nói tiếp:
– Đây là Tam Nguyên Bí Lục nhưng chính Kỳ muội cũng không dám chắc là
thật hay giả. Bây giờ tôi sẽ mở sách chúng ta cứ đọc từng câu từng chử
xem. Nếu pho sách là giả thì tất nhiên việc trao đổi bất thành. Nếu là
thật thì cứ cầm lấy sau này không được gậy rắc rối gì nữa.
Đề nghi đó rất hợp tình hợp lý.
Minh Hư chỉ cần nhìn qua bìa sách làm bằng da dê đã úa vàng, tất là cổ vật đã mấy trăm năm thì tin ngay cười nói:
– Chúng ta cứ làm như thế.
Thái Vân liền mở pho sách ra đọc to một lần.
Dọc đường nàng đã đọc qua nhớ kỹ bây giờ chỉ cần kiểm tra lại một lần là nhớ nằm lòng.
Đọc xong nhìn Minh Hư hỏi:
– Thế nào đạo trưởng có khẳng định được thật hay giả không?
Minh Hư mê hoặc nói:
– Xin nữ thí chủ giao bí kíp cho bần đạo để thỉnh thị tệ sư thúc …
Thái Vân hừ một tiếng nói:
– Ta còn chưa dám định Hà Thủ Ô là thật hay giả thì ngươi đã mời người
giám định bí kíp tới rồi. Thôi được nhường các ngươi chiếm thế thượng
phong. Hơn nữa pho sách không hương không sắc chẳng mất đi đâu mà sợ.
Chỉ nhớ là đừng làm hỏng nó.
Nói xong giao ra.
Minh Hư kính cẩn nhận lấy Tam Nguyên Bí Lục đưa cho chưởng môn sư thúc Thái Hư quá mục rồi trình lên sư thúc là Chí Tu đạo nhân.
Chí Tu xem kỹ một lần thấy chính là Tam Nguyên Bí Lục không giả bụng mừng rơn nói:
– Bần đạo thay mặt cho phái Toàn Chân nhận lãnh thịnh tình của chư vị nữ
hiệp. Sau này nếu có cần gì đến tệ phái xin nhắn một tiếng, tệ phái
nguyện gắng hết sức hiệp trợ.
Cuộc trao đổi như vậy là hoàn tất, chúng nhân đệ tử Toàn Chân phái cáo từ rồi kéo nhau về quán.
Lúc đó Tống Ngọc Thu đã được Hồng Phong Nương Tử giới thiệu tính danh từng người.
Nàng thấy Thái Vân thực có ý trao đổi lo lắng hỏi:
– Lâm nhị thư đã trao bí kíp cho Toàn Chân làm sao lấy lại được?
Thái Vân cười đáp:
– Cần gì lấy lại? Ta đã nhớ ỹ từng chữ rồi chỉ cần sao lại một bản là
được. Đối với Kỳ muội bây giờ thì ba mươi năm công lực quan trọng hơn,
như vậy ta chỉ được mà không mất gì.
Tống Ngọc Thu gật đầu nói:
– Đó mới là diệu kế.
An Kỳ nói:
– Mời ba vị thư thư ghé vào bổn phái nghỉ lại một vài hôm rồi hãy đi.
Bốn người ngược lên núi.
Đến vách đá An Kỳ không nhấn vào nút bên trái mà lại ấn vào một nút khác bên phải.
Thái Vân ngạc nhiên hỏi:
– Sao lệnh sư hướng dẫn chúng ta ấn nút bên trái?
An Kỳ cười đáp:
– Nút bên trái để gọi cửa còn nút bên phải là cơ quan tự động mở. Nút này tuyệt đối không cho ngoại nhân biết.
Nói đến đó thì vách đá mở ra một cánh cửa bốn người theo nhau vào.
Họ vào xong thực hiện cửa tự động đóng lại.
Nơi đó nguyên là một Thạch động được tu chỉnh lại, tường và trần động gắn
rất nhiều dạ minh châu nên sáng không kém gì bên ngoài.
An Kỳ nói:
– Thạch động này gọi là Bích Lạc Nham được tu chỉnh ngay từ thời sư tổ khai sơn lập phái.
Trong động có rất nhiều thạch thất sảnh đường.
An Kỳ dẫn ba người tới một tiểu sảnh rồi nói:
– Xin ba vị thư thư cứ ngồi tạm một lúc tiểu muội đưa di vật của ân sư vào bái cúng rồi trở lại.
Ba thiếu nữ an ủi mấy câu rồi để nàng đi.