Đọc truyện Phấn Diện Độc Lang – Chương 13: Ngô thiên tam lão
Hoàng Kim Độ rời khỏi bàn Lâm Đoàn Nghĩa mang nổi hoài nghi trở về bàn nói với hai lão đệ:
– Theo ngu huynh thấy thì việc này rất kỳ quái, không chừng chúng ta đi chuyến này là sa vào chỗ chết khó có hy vọng trở về.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe câu đó kinh hãi nghĩ thầm:
– Không biết ba vị tiền bối này có chuyện gì nghiêm trọng đến thế?
Lại nghe Hoa Thiên Lý nói:
– Tiểu đệ ngỡ rằng vụ thảm án ở Tùng Vân Sơn Trang là do Hồi Long Bang
gây nên, đang định tra xét thì Hồi Long Bang bỗng rã đám, khi tới đã
không tìm được một tên nào nữa.
Hoàng Kim Độ thở dài nói:
– Từ lâu ta đã biết Khâu Tam Uý là người chẳng ra gì nhưng mãi gần đây
mới nhận được Hồi Long thiếp của hắn đề nghị chúng ta đầu nhập vào Hồi
Long Bang, trong thiếp hắn còn dám viết câu lấp lửng rằng ai thuận
theo bổn bang sẽ yên ổn có ai nghĩ ra nửa câu còn lại là chống lại
chúng ta sẽ chết?
Hoàng Phủ Hạo chợt nhổ ra một bãi nước bọt nói:
– Ta lại không tin rằng Hồi Long Bang đủ bản lĩnh gây ra huyết án ở Tùng
Vân Sơn Trang, chỉ tếc rằng không tìm được Lâm công tử nếu không đã biết được a giết chết Phục Ma kiếm khách.
Lúc này Lâm Đoàn Nghĩa đã hiểu rằng Ngô Thiên Tam Lão đã tới Tùng Vân Sơn Trang biết tình cảnh ở đó và đang tra xét hung thủ.
Mặc dù chàng biết rằng Ngô Thiên Tam Lão không phải là đối thủ của bất cứ
tên nào trong Quỷ Quốc Thập Hùng, hành động như thế chẳng khác nào tự
sát nhưng vì thế lại càng cảm phục tinh thần trượng nghĩa của họ.
Bất giác chàng đưa mắt nhìn sang. Bắt gặp ánh mắt chàng Hoàng Kim Độ lại gật đầu mỉm cười.
Lâm Đoàn Nghĩa vẫn không dám nhận thịnh tình của họ vừa trả tiền xong đứng
lên ra chưa tới cửa, đang mãi nghĩ thì chợt có một tên đại hán từ ngoài
cửa xồng xộc bước vào va phải nghe đánh sầm một tiếng.
Hắc long tiền đại hán trừng mắt quát:
– Ngươi mù hay sao?
Dứt lời đưa tay công tới ngực Lâm Đoàn Nghĩa.
Với bản lĩnh Lâm Đoàn Nghĩa thì tên kia làm sao mà chộp được chàng?
Nhưng vì đã nhận với Ngô Thiên Tam Lão mình chỉ là một thư sinh nên làm ra vẻ lóng ngóng để cho đối phương chộp được ngực áo, chắp tay ngượng ngiụ
nói:
– Xin lỗi …
Lại thêm hai người khác tiếp tục bước
vào quán xem dạng thì đều là đồng bọn của tên đại hán đang chộp ngực Lâm Đoàn Nghĩa, trong số đó có một lão nhân đã bảy tám mươi tuổi nhưng vẫn
rất tráng kiện, đôi mát phát ánh sáng màu lam đủ thấy nội lực vô cùng
thâm hậu.
Lão nhân có vẻ không phải là người đa sự nhìn tên đại hán đang chộp ngực Lâm Đoàn Nghĩa khoát tay nói:
– Nhạc nhi hãy buông nó ra, ngươi cũng phải cẩn thận làm sao để người ta đâm phải được chứ?
Tên đại hán vẫn còn trừng mắt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa một cái với vẻ đe doạ xong mới chịu buông ra.
Nghe giọng nói người này rất quen chàng ngẩn lên nói:
– Cám ơn lão trượng.
Nhưng bụng lại nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ là tên ma đầu đó? Không sai, chính là giọng của tên mà Dực
Long Phùng Duệ gọi là sư thúc, nhưng sao không thấy Phùng Duệ ở đâu cả.
Vì đã trả tiền rời quán chàng không có lý do gì ở lại điều tra đành trở về phòng trọ nhưng vẫn lắng nghe xem ở phạn điếm có động tĩnh gì không.
Cho đến khi Ngô Thiên Tam Lão trở về phòng trọ cùng khách điếm với Lâm Đoàn Nghĩa chàng mới yên tâm.
Nhưng chừng nửa canh giờ sau lại thấy bọn người mà chàng hoài nghi là Quỷ Quốc Thập Hùng cũng trọ ở ngay khách điếm đó.
Lâm Đoàn Nghĩa trọ ở tầng trên.
Khách điếm không lớn chỉ là ngôi nhà một tầng, ở trên có bốn phòng nhỏ mỗi
phòng chỉ kê một giường trái lại ở tầng dưới phòng lại rất rộng, kê mấy
tấm phản liền nhau có thể trọ được cả mười người.
Ngô Thiên Tam
Lão không lên lầu tức là ở tầng dưới, nay bọn Quỷ Quốc Thập Hùng cũng
vào đó thế chẳng phải dê sói ở chung, Ngô Thiên Tam Lão đâu còn mạng
nữa?
Nếu Quỷ Quốc Thập Hùng không biết rằng Ngô Thiên Tam Lão
quen biết Kim Đao Lâm Vĩ thì còn tốt, chỉ sợ những lời ba người vừa nói
oang oang trong phạn điếm sẽ không lọt khỏi tai chúng, tai hoạ khó thể
tránh.
Lâm Đoàn Nghĩa rất lo lắng, suy nghĩ mãi cuối cùng tìm ra một kế.
Cho dù bọn kia không phải là Quỷ Quốc Thập Hùng thì làm sao cho Ngô Thiên Tam Lão chuyển lên ở trên lầu thì tốt hơn.
Chàng bóc một mảng giấy dán tường nhặt một viên son viết mấy chữ.
Ỏ trọ cùng phòng tiền bối là Quỷ Quốc Thập Hùng, võ công cao cường. Xin hãy chuyển lên tầng trên. Nghiã nhí.
Chàng giả vờ đi giải dùng chỉ lực bắn mảnh giấy vo tròn tới tay Thiên Phong Chưởng Hoàng Kim Độ.
Vị này thấy Lâm Đoàn Nghĩa đi ngang qua phòng đã có ý nghi ngờ, khi mảng
giấy bay vào thì nhận ra ngay liền đưa tay bắt lấy rồi đứng lên cũng giả vờ đi giải.
Lâm Đoàn Nghĩa quay trở lại gặp Hoàng Kim Độ liền nói nhanh vào tai lão:
– Xin ba vị tiền bối hãy chuyển đi nhanh.
Hoàng Kim độ trở về phòng gọi tên tiểu nhị đến nói:
– Dưới lầu nhiều muỗi quá trên lầu còn phòng không?
Tên tiểu nhị nghĩ thầm:
– Muỗi chỉ cắn một mình ông thôi sao?
Nghĩ vậy nhưng không dám nói ra cười đáp:
– Trên lầu còn một phòng nhỏ, nếu ba vị đại gia muốn chuyển lên đó cũng được chỉ là hơi chật một chút.
Nói xong dẫn ba người lên cầu thang.
Ngô Thiên Tam Lão đang lên lầu chợt cảm thấy có luồng hàn khí cuốn tới sau
lưng làm ai nấy lạnh run lên, quay lại nhìn nhưng không thấy gì khác
thường nên chẳng lưu tâm nhiều, chuyển tới phòng đối diện với Lâm Đoàn
Nghĩa.
Hai vị Hoàng Phủ Hạo và Hoa Thiên Lý bết vì sao lão đại chợt nảy ý định chuyển phòng bấy giờ mới hỏi căn do.
Hoàng Kim Độ đưa mảng giấy cho hai lão đệ xong rồi thở dài nói:
– Ngu huynh mắt còn chưa hoa, công tử trong phạn đếm lúc tối đúng là Nghiã hiền điệt.
Lão vừa nói xong thì nghe có người gõ nhẹ vào cửa sổ hai tiếng.
Hoàng Kim Độ đoán là Lâm Đoàn Nghĩa nên mới mở ra, quả nhiên thấy chàng phi thân nhảy vào.
Lâm Đoàn Nghĩa vào phòng xong đóng cửa sổ lại rồi đến quỳ trước mặt Ngô Thiên Tam Lão nói:
– Xin ba vị bá bá tha tội cho Nghiã nhi đã thất lễ.
Hoàng Kim Độ đỡ chàng lên nói:
– Hiền điệt không có lỗi gì …
Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên chợt nhận thấy thần sắc của ba người khác hẳn lúc ở phạn đếm liền hỏi:
– Ba vị bá bá có cảm thấy trong người có gì khác lạ không?
Nghe câu đó Ngô Thiên Tam Lão cùng thất kinh.
Hoa Thiên Lý từ khi lên lầu thỉnh thoảng lại run lên liền nói:
– Từ khi tới đây thì không có gì đặc biệt nhưng khi mới lên lầu thì từ
phía sau có một luồng hàn phong cuốn tới thâm nhập vào người rất lạnh,
chẳng lẽ chúng ta bị địch nhân ám toán.
Hoàng Kim Độ nhìn lại thấy sắc mặt Hoàng Phủ Hạo và Hoa Thiên Lý tái xám kinh hãi nói:
– Nguy rồi ta tin hai lão đệ đã bị độc chưởng đả thương.
Lâm Đoàn Nghĩa thở dài nói:
– Việc này tiểu điệt đã có dự liệu trước nhưng không ngờ vẫn không thoát
khỏi bị chúng ám toán. May rằng thương thế còn nhẹ, xin ba vị bá phụ hãy vận công kháng độc đi tiểu điệt sẽ trợ giúp một tay.
Ngô Thiên
Tam Lão võ công tuy không bằng mấy vị tiền bối Thôi Ngoạ Long và Điền
Thiên Lại nhưng cũng thuộc hàng xuất sắc trong lớp tuổi của mình.
Nghe Lâm Đoàn Nghĩa nói thế cả ba liền ngồi xuống nhắm mắt vận công chữa
độc, nhưng mới bắt đầu vận công thì hàn khí thâm nhập vào tâm phế lạnh
run lên.
Hoàng Phủ Hạo mở mắt ra thở dài nói:
– Nguy rồi độc chưởng đã vào tâm phế không sao cứu được nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa nói nhanh:
– Không sao đâu, bá bá hãy tiếp tục vận công đi.
Nói xong đặt một tay lên ngực Hoàng Phủ Hạo di chuyển dần xuống đan điền.
Vừa lúc ấy chợt nghe bùm một tiếng, chính là Hoàng Phủ Hạo xả trung tiện trong người lập tức thông xướng.
Đột nhiên từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười thâm trầm và giọng nói:
– Ở đây có kẻ dám chữa trị Sưu Hồn chưởng của lão phu, mau ra đây mà chịu chết.
Lâm Đoàn Nghĩa lập tức nhận ra khẩu âm của lão nhân được Dực Long Phùng Duệ gọi là sư thúc.
Chàng đưa tay chặn Hoàng Phủ Hạo đang định đứng lên vẫy tay quạt tắt ngọn đèn còn tiếp tục cứu chữa cho Hoàng Kim Độ.
Tên ma đầu thấy trong phòng tắt đèn nghĩ rằng đối phương chuẩn bị xuất
chiến nhưng chờ một lúc lại nghe một tiếng phát trung tiện nữa, liền nổi giận nói:
– Tên kia nếu ra mà chịu chết, lão phu sẽ dùng Âm Phách Sưu Hồn giết sạch cả bọn đó.
Lâm Đoàn Nghĩa đã biết Âm Phách Sưu Hồn lợi hại thế nào, nếu hắn thi triển
thì đừng nói trong phòng chỉ riêng chàng vận Cửu Dã Thần Công có khả
năng kháng cự, Ngô Thiên Tam Lão tất sẽ bị giết mà toàn bộ khách điếm và mấy nhà lân cận, số nạn nhân bất hạnh lên đến hàng trăm người.
Chàng vừa bắt đầu chữa cho Hoa Thiên Lý vừa nói:
– Tên ác quỷ đó nếu thi triển Âm Phách Sưu Hồn thì sẽ có hàng trăm người trong trấn bị chết …
Hoa Thiên Lý nói:
– Hiền điệt đừng quản tới ta nữa, tìm cách đối phó đi.
Hoàng Phủ Hạo biết Lâm Đoàn Nghĩa đang cứu người không thể phân thần đối địch liền nói:
– Hoàng đại ca, chúng ta hãy hợp lực đấu với tên đó mấy chiêu chưa đến nỗi bại đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa tuy biết nhị lão không đủ khả năng chịu nổi một chửơng của
lão ma kia nhưng lúc này đang chữa trị cho Hoa Thiên Lý chỉ cần thu
chưởng lại là huyết mạch lão sẽ bị ngưng kết thành băng mà chết ngay.
Liền nói nhanh:
– Hai vị bá bá hãy ra ngoài tìm cách kéo dài thời gian đừng giao chiến,
lát nữa tiểu điệt chữa thương xong cho Hoa bá phụ chúng ta sẽ đồng thời
đối phó.
Hoàng Kim Độ theo lời mở cửa nhìn ra thấy ba tên trú
cùng phòng với mình đứng trên mái nhà đối diện ngoài ra một tên khác vừa mới đến.
Ngô Thiên Tam Lão không biết tên này là ai nhưng nếu
Lâm Đoàn Nghĩa trông thấy thì nhận ra ngay hắn chính là Dực Long Phùng
Duệ, kẻ đã giao chiến với mình hai ngày trước.
Hoàng Kim Độ biết
rằng Lâm Đoàn Nghĩa nói không sai đối phương chỉ cần phát ra một chưởng
đủ làm bị thương cả ba huynh đệ, mình không phải là đối thủ của hắn.
Lão kéo Hoàng Phủ Hạo lên mái lầu hướng sang bốn tên kia cao giọng nói:
– Lão phu tưởng là nhân vật nào hoá ra chỉ là hạng mạt lưu chuyên ám toán người. Lão phu nhất thời không cảnh giác bị trúng độc chưởng các ngươi
làm bị thương phải tự vận nội công trị thương, chẳng qua chỉ mất chút ít thời gian mà thôi. Sưu Hồn chưởng của các ngươi làm gì được huynh đệ
chúng ta? Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết Thiên Phong chưởng lợi hại
ra sao?
Lão cố làm bộ để kéo dài thời gian mặc dù biết quá rõ Thiên Phong chưởng làm sao mà đối phó nổi với Sưu Hồn chưởng?
Tuy nhiên sự khoa trương của lão cũng có tác dụng.
Tên ma đầu nghe nói đối phương tự vận công chữa được độc thương Sưu Hồn chưởng của mình ngạc nhiên nghĩ thầm:
– Sưu Hồn chưởng có thể nói là tuyệt công trong giang hồ làm sao mấy tên này tự chữa trị được?
Hắn đưa mắt nhìn Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo dò xét.
Hoàng Kim Độ biết địch nhân đã trúng kế, đắc ý cất một tràng cười.
Vì để kéo dài thời gian nên tràng cười của lão kéo dài tới nửa khắc làm chấn động cả hu phố làm gà kêu chó sủa rộn cả lên.
Dân phố nghe động đều thức dậy mắt nhắm mắt mở không hiểu chuyện gì thò đầu ra cửa sổ xem.
Trong tiếng ồn ào chợt ngoài phố có tiếng người nói:
– Bọn người này thật đáng ghét, một tên thì khoe nào là Sưu Hồn chưởng
nào là Âm Phách Sưu Hồn, còn tên kia thì vỗ ngực xưng Thiên Phong chưởng của mình bá đạo, thế mà đánh nhau chẳng chịu đánh, cứ làm om lên quấy
nhiễu thiên hạ là nghĩa lý gì?
Giọng người kia không lớn nhưng
dội vào tai từng người rõ từng tiếng, hơn nữa theo thanh âm có cả hàn
khí theo vào tai buốt tới tận óc.
Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo biết cao nhân xuất hiện chưa rõ ta hay địch đều giật mình chấn động.
Lão ma nghe nói nổi giận quay sang bảo một tên thủ hạ:
– Phùng Duệ, ngươi ra đó xem hắn là ai mà dám cuồng ngạo như vậy?
Dực Long Phùng Duệ dạ một tiếng tung mình lao ra phố.
Thấy thân pháp tên này Hoàng Kim Độ hiểu rằng võ công hắn cao hơn huynh đệ
mình rất nhiều huống gì lão nhân kia thì còn cao đến đâu?
Lão
biết rằng cuộc chiến hôm nay đối với mình dữ nhiều lành ít, sự sinh tử
tồn vong chỉ còn hy vọng vào một mình Lâm Đoàn Nghĩa nữa mà thôi, vì qua việc chữa trị độc thương, lão nhận ra Nghĩa hiền điệt công lực cao hơn
cả Ngô Thiên Tam Lão, chỉ không biết có khả năng đối phó nổi với bọn ma
đầu này không?
Đoán rằng lúc này Lâm Đoàn Nghĩa đã hoàn thành việc trị thương cho Hoa Thiên Lý lão liền cao giọng nói:
– Lão ma đầu kia, ngươi và mấy tên tiểu yêu kia đã tới số rồi, người vừa
nói ở ngoài phố tất đang đến hỏi tội ngươi, ở đây thì đã có hai chúng
ta. Mau phục tánh báo danh ra để còn kịp xuống Diêm La Thập Điện gặp
Diêm Vương lão ngũ.
Vừa rồi quan sát thần sắc và nghe giọng nói
của Hoàng Kim Độ, lão ma biết rằng hai người nội lực kém không đủ khả
năng tự vận công trị độc thương, như vậy là trong phòng còn có người
khác đang trị thương cho người thứ ba trong bọn họ.
Nghe Hoàng Kim Độ nói thế hắn cười hắc hắc đáp:
– Ngươi lừa được ai chứ không qua nổi mắt ta đâu, mau rút binh khí ra mà chịu chết.
Lão phu giết hai ngươi trước rồi tới lượt tên kia sau.
Hoàng Kim Độ thấy lâu như thế mà Lâm Hoa Thiên Lý vẫn chưa xuất hiện cũng không nghe thấy tiếng trung tiện nào thì rất lo.
Lão ra hiệu cho Hoàng Phủ Hạo vẫn sẵn công lực, chỉ cần đối phương lao sang là đồng thời phát chưởng.
Lão ma nhận ra ngay vẻ căng thẳng của hai người cười nói:
– Các ngươi đừng sợ đến nỗi vải cả ra, lão phu giết các ngươi thì chỉ cần trở tay là được nhưng các ngươi còn chưa đủ tư cách để lão phu xuất thủ đâu.
Hắn quay sang nói với hai tên hán tử còn lại:
– Nhạc nhi và An nhi sang thịt hai tên đó đi, để ta vào trong phòng xem tên nào to gan dám giúp bọn này chữa trị Sưu Hồn chưởng?
Hai tên hán tử dạ một tiếng lướt mình nhảy sang mái lầu.
Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo đồng thời phát chưởng.
Thiên Phong chưởng của Hoàng Kim Độ rất lợi hại, Thiên Lôi chưởng của Hoàng
Phủ Hạo cũng không tầm thường nhưng vẫn không ngăn cản được hai tên hán
tử.
Chỉ trong chốc lát chúng đã lên được mái lầu, vung chưởng bức lùi Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo lên tới nóc rồi sang phía bên kia.
Nhị lão đưa hết bản lĩnh ra đối địch tuy bị dồn vào thế hạ phong nhưng vẫn còn cầm cự thêm mấy chục chiêu nữa.
Tin rằng Lâm Đoàn Nghĩa đủ thời gian trị thương xong để cứu giúp mình, cả hai càng đánh càng phấn chấn.
Thấy hai tên thuộc hạ lâu không hạ được đối thủ lão ma sốt ruột nói to:
– Phùng Duệ, chuyện ngoài phố để sau. Ngươi lên thịt ha tên quái vật kia trước đi.
Dực Long Phùng Duệ dạ một tiếng phi thân nhảy lên mái lầu.
Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo cùng nghĩ:
– Mạng mình tới đây là hết.
Dực Long Phùng Duệ vừa nhảy lên lầu đã vẫy tay nói:
– Hai lão đệ lùi lại đi.
Chính lúc nhị lão đang tuyệt vọng thì một nhân ảnh từ ngoài phố lướt tới trước mặt Phùng Duệ hỏi:
– Tiểu tử, ngươi báo tính danh ra.
Đó là một lão nhân trùm khăn kín mặt.
Người trong võ lâm đều có thể nhận ra giọng nói rất nhanh. Hoàng Kim Độ và
Hoàng Phủ Hạo nghe tiếng biết ngay người xuất hiện chính là nhân vật vừa nói câu ngoài phố, hy vọng có cơ thoát nạn, lòng mừng khấp khởi.
Dực Long Phùng Duệ nghe đối phương gọi mình là tiểu tử tức giận quát lên:
– Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của chúng ta? Mau khai báo tính danh mà chịu chết.
Người kia hừ một tiếng đáp:
– Đừng nói tên tiểu tử ngươi mà ngay cả tên trưởng bối của ngươi đang
đứng bên đó cũng không có tư cách để hỏi danh hiệu của lão phu đâu.
Thái độ của lão nhân đó trấn tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ.
Dực Long Phùng Duệ đưa mắt nhìn, thấy đối phương tay dài quá gối, mặt trùm kín chỉ chừa đôi mắt phát ra luồng sáng màu lam.
Hắn chợt nghĩ tới một người kinh hãi kêu lên:
– Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng?
Lão nhân lạnh lùng nói:
– Tuy rằng Mi Cổ Thương uy danh không nhỏ nhưng lão phu chưa tới nổi đi mượn danh hiệu của hắn đâu. Ngươi nộp mạng là vừa.
Dực Long Phùng Duệ là nhân vật trong Quỷ Quốc Thập Hùng đâu thể để người
khác khinh thị? Liền quát to một tiếng vung chưởng đánh ra.
Lão nhân chỉ cười hắc hắc hai tiếng đưa tả chưởng hoá giải chưởng lực đối phương rồi lướt tới gần đánh trả một chưởng.
Phùng Duệ thấy chưởng lực của mình dễ dàng bị hoá giải định xuất tiếp một
chưởng nữa nhưng đã thấy chưởng đối phương đánh tới kinh hãi tung mình
nhảy vút lên cao.
Chưởng kình của lão nhân đánh sượt qua chân hắn.
Có vẻ như lão nhân chỉ cố ý chọc giận mà thôi cười hắc hắc nói:
– Thấy lão phu lợi hại rồi chứ? Ngươi hãy sang gọi lão quái vật kia sang đây cùng liên thủ mới được.
Dực Long Phùng Duệ vừa thẹn vừa tức đáp xuống cách mấy trượng lại lao vào điên cuồng phát chưởng.
Nhưng hán ra sức đánh bao nhiêu cũng sao chạm được tới địch nhân tức giận rút ra một chiếc thiết bài.
Nhưng hắn chưa kịp phát chiêu thì lão ma từ bên kia tung mình nhảy qua quát:
– Phùng Duệ, bây giờ đâu phải lúc có thể dùng Diêm Vương Lệnh?
Dực Long Phùng Duệ vội cất thiết bài đi chỉ vào mặt đối phương quát:
– Tên này khinh người thái quá, sư thúc hãy trị cho hắn một trận.
Tên sư thúc đưa mắt nhìn người bịt mặt một lúc mới hỏi:
– Các hạ là ai? Vì sao không dám lộ mặt trước thiên hạ mà ẩn giấu như thế?
Người kia đáp:
– Kẻ ẩn giấu không dám lộ mặt là các ngươi.
Tên sư thúc quay lại bào Phùng Duệ:
– Ngươi xuống lầu xem còn một tên Hoa Thiên Lý ở đâu, đừng để hắn chạy thoát.
Dực Long Phùng Duệ tuân lệnh chạy đi.
Tên sư thúc hướng sang người bịt mặt nói:
– Ngươi đã không dám lộ mặt cũng không dám khai danh báo tính, lão phu cũng không cần hỏi nữa. Xuất chiêu đi.
Người bịt mặt đáp:
– Lão phu đang muốn thử xem Sưu Hồn chưởng lợi hại tới đâu, vì thế tốt nhất ngươi hãy phát chiêu trước.
Lão dừng một lúc nói tiếp:
– Vừa rồi lão phu nghe Sưu Hồn chưởng của ngươi chưởng phong quá lớn làm
kinh động đến cư dân trong trấn, từ ngoài rừng nghe tiếng phải vào đây,
chẳng những muốn giết ngươi mà còn trừ luôn cả gốc rễ ngọn nguồn của
loại độc chưởng đó để yên dân.
Lão ma tức giận rít lên:
– Để ta giết hai tên kia rồi sẽ tới lượt ngươi.
Dứt lời nhắm Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo phát chưởng.
Người bịt mặt không ngờ lão ma lại nhằm nhị lão tấn công nhưng muốn xuất thủ giải cứu đã không còn kịp nữa.