Đọc truyện Phấn Diện Độc Lang – Chương 11: Cuộc đấu quái dị
Sáu người vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì xuống tới chân núi.
Chợt nghe có tiếng người giao thủ dưới một sơn cốc.
Nhưng khi tới cốc khẩu nhìn xuống thì thấy một trong hai đối thủ vẫn là Lâm
Đoàn Nghĩa nhưng người kia không phải Dực Long Phùng Duệ mà là một lão
nhân khác tóc bạc trắng nhưng da mạt hồng hào.
Cuộc chiến vô cùng quyết liệt hai đối thủ xuất chưởng ào ào làm cho trong phạm vi mười
trượng kình phong như bão táp, lá cành rơi đổ ngổn ngang, đất đá cày xới ngang dọc, trông thật kinh nhân.
Không những Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử thấy chưởng lực đó hãi hùng mà đến cả Thanh Linh đạo cô cũng rúng động.
Lâm Đoàn Nghĩa đứng ngoảnh mặt ra cốc khẩu nên khi thấy mấy người vừa đến đã nhận ra ngay liền mỉm cười chào.
Bạch phát lão nhân tuy quay lưng ra cốc khẩu nhưng vẫn phát hiện được có
người nhập cốc vì phải đối phó với cường địch nên không dám quay đầu lại nhìn.
Còn chưa biết đó là địch hay bạn lão chợt thấy Lâm Đoàn Nghĩa mỉm cười thì tin chắc họ là đồng bọn của chàng, liền quát lên:
– Những kẻ kia dừng lại, chúng ta còn chưa phân thắng bại.
Đồng thời song chưởng tận lực đánh ra mấy chiêu.
Thanh Linh đạo cô nhíu mày tự hỏi:
– Lão nhi đó là ai? Vì sao xưa nay mình chưa từng gặp?
Lâm Đoàn Nghĩa lướt mình nhảy ra ngoài hai trượng cười nói:
– Thôi tiền bối, giữa chúng ta vô cừu vô oán, đánh như thế là đủ, tại hạ không muốn ai trong chúng ta bị thương …
Bạch phát lão nhân ngạc nhiên nói:
– Làm sao ngươi biết họ của lão phu?
Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
– Trong địa động, tiên sư đánh bại hai trăm sáu mươi mốt vị tiền bối lấy
đi binh khí dùng đó để huấn luyện cho tại hạ. Nay thấy võ học không
những nhận ra tiền bối là Thôi Ngoạ Long mà căn cứ theo nhận xét của
tiên sư thì võ học của Thôi tiền bối được xếp hàng hai mươi ba trong hai trăm sáu mươi mốt vị.
Thôi Ngoạ Long tức giận quát:
– Ta chỉ được xếp hạng hai mươi ba thôi sao?
Lâm Đoàn Nghĩa chưa kịp trả lời thì từ trong cốc vang lên tiếng cười hô hô nói:
– Ngươi xếp thứ bao nhiêu cũng kém hơn ta hai bậc?
Thôi Ngoạ Long quát lên:
– Kẻ nào?
Từ trong cốc một lão nhân khác lướt ra cười nói:
– Lão phu ở đây lâu rồi, nếu Thôi lão nhi liệt vào hàng thứ hai mươi ba thì Điền Thiên Lại ta tất đứng hàng thứ hai mươi mốt.
Thôi Ngoạ Long tức giận nói:
– Ngươi dám tự cho rằng võ công ngươi thắng ta?
Lão nhân tự xưng danh Điền Thiên Lại thản nhiên đáp:
– Đương nhiên.
Thôi Ngoạ Long quát lên:
– Vậy thì tiếp chiêu.
Dứt lời nhám Điền Thiên Lại đánh ra một chưởng.
Điền Thiên Lại không tiếp chưởng mà lại lùi ra năm trượng tránh, cười nói:
– Thôi lão nhi đừng vội. Hôm nay ngươi đánh với tiểu tử kia mất không ít
khí lực, lão phu có thắng ngươi cũng chẳng vẻ vang gì. Ngươi cứ hẹn lại
lúc khác chúng ta sẽ phân cao hạ.
Thôi Ngoạ Long hừ một tiếng đáp:
– Ta dù nhịn đói ba ngày lạ đi thêm ba nghìn dặm cũng đủ sức đánh chết lão quái vật ngươi.
Điền Thiên Lại nói:
– Vậy thì ngươi cứ thử xem?
Thôi Ngoạ Long liền quát to một tiếng lao vút lên không mười trượng, từ trên không chao người, Điền Thiên Lại chợt thấy mắt hoa lên, có tới mười mấy nhân ảnh với vô số chưởng nảh đánh xuống đầu mình.
Phi Vân hỏi:
– Sư phụ đó là võ công gì vậy?
Thanh Linh đạo cô đáp:
– Đó gọi là Ngư Long Thập Bát Biến.
Khi nhìn lại thì chợt thấy Điền Thiên Lại biến đâu mất, tiếp đó nghe bình
một tiếng, hai đối thủ thu chiêu đáp xuống đứng cách nhau mười trượng.
Thái Vân lại hỏi:
– Sư phụ Điền Thiên Lại tiền bối dùng võ học gì?
Thanh Linh đạo cô đáp:
– Đó là Thất Thái Thần Công?
Không ngờ Thôi Ngoạ Long nghe thấy quát lên:
– Thất Thái Thần Công thì sao chứ?
Điền Thiên Lại cười nói tiếp:
– Thất Thái Thần Công là võ học chuyên hoá giải Ngư Long Thấp Bát Biến của lão thất phu ngươi.
Thôi Ngoạ Long hừ một tiếng nói:
– Cái đó còn chưa biết.
Dứt lời lại nhảy lên, tiếp tục thi triển Ngư Long Thấp Bát Biến tấn công đối thủ.
Song phương lại tiến hành một cuộc kịch chiến.
Trước cốc khẩu chỉ riêng Thanh Linh đạo cô còn thấy được hai đối thủ, còn
Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử chỉ thấy những bóng người thấp
thoáng vời lấy nhau không sao nhận ra được ai.
Thái Vân thì chăm
chú quan sát Lâm Đoàn Nghĩa, thấy chàng chẳng ra dáng người võ lâm mà
chỉ giống một thư sinh văn phong tuấn tú, nghĩ thầm:
– Người này
xem hai nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm giao đấu với thái độ điềm nhiên như
vậy không biết có cách gì hoá giải Ngư Long Thấp Bát Biến không?
Không biết nàng đã bị hấp dẫn trước phong thái của vị thiếu niên tuấn tú này hay quá quan tâm đến võ học?
Về phần Lâm Đoàn Nghĩa tuy chăm chú quan sát cuộc chiến của hai cao thủ,
sửng sốt trước võ học kinh nhân của họ, tự hỏi xem mình có khả năng đối
phó với rất nhiều cao thủ kiệt xuất như vậy hay không.
Chừng như
cảm giác được cá nhìn của Thái Vân, chàng chợt liếc nhìn lại thấy đối
phương nhìn mình chăm chú như vậy bối rối mỉm cười.
Thái Vân thoáng ửng đỏ mặt nhưng cũng mỉm cười đáp trả rồi cúi thấp đầu xuống.
Đánh nhau một lúc Điền Thiên Lại chợt dừng tay nhảy lùi về ba trượng cười hô hô nói:
– Thôi lão nhi thấy chưa? Thất Thái Thần Công của ta cao hơn Ngư Long Thấp Bát Biến của ngươi một bậc.
Thôi Ngoạ Long cũng dừng tay hừ một tiếng nói:
– Đó chỉ là ngươi tự tán dương mình thôi.
Điền Thiên Lại hỏi:
– Ngươi có dám nội công với lão phu không?
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
– Hai người này võ công tương đẳng, nếu đấu nội lực tất lưỡng bại câu
thương. Tuy họ sống chết chẳng liên quan gì đến ta nhưng kết cục đó sẽ
buộc phải ở lại giải quyết thêm mất thời gian, vì thế cần ngăn họ lại.
Nghĩ thế liền nói:
– Xin hai vị tiền bối khoan đấu đã.
Điền Thiên Lại cười nói:
– Ngươi nói xem có phải lão phu được xếp thứ hai mươi mốt không?
Thôi Ngoạ Long quát lên:
– Nói bậy, ngươi giỏi lắm cũng đứng hàng hai mươi bốn.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy hai vị tiền bối tranh chấp nhau như trẻ nít trong lòng không khỏi cười thầm.
Nghĩ thế liền nói:
– Hai vị đừng tranh chấp nhau nữa, quả thật tiên sư xếp Điền tiền bối vào hàng thứ hai mươi …
Chàng chưa kịp dứt lời thì Thôi Ngoạ Long quát lên:
– Câm miệng, trước hết hãy nếm của lão phu một chưởng.
Quát xong lao tới xuất chưởng nhằm Lâm Đoàn Nghĩa đánh ra.
Nhưng Điền Thiên Lại nhảy ra ngăn lại, vừa đưa chưởng lên nghênh tiếp vừa nói:
– Tiểu ca đừng sợ hắn, cứ nói tiếp đi.
Bởi vì ham nói chuyện nên phân thần sau cú tiếp chưởng bị chấn lùi một bước.
Thôi Ngoạ Long thắng được một chiêu khoái chí nói:
– Thấy chưa ngươi đứng hàng thứ hai mươi …
Chẳng ngờ lão chưa nói hết thì bị một luồng kình phong cực mạnh đánh tớ hốt hoảng kêu lên:
– Hỏng rồi.
Lão vội vàng đưa chưởng lên nghênh tiếp nhưng không kịp, tuy đã vận nội lực phòng bị nhưng vẫn bị đánh lùi ba bước.
Điền Thiên Lại cười kha kha nói:
– Thấy chưa, ta đứng hàng hai mươi mốt trên ngươi hai bậc.
Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử cùng phì cười.
Mặt Thôi Ngoạ Long vốn đỏ nay càng rực lên như lửa quát:
– Ngươi thừa cơ lão phu không phòng bị mà định xếp cao hơn, đừng hòng.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy ha người sắp động thủ nữa, liền nhảy vào nói to:
– Hai vị đừng đánh nữa, theo bình phẩm của tiên sư thì đúng là Điền tiền
bối xếp hàng hai mươi mốt nhưng bây giờ Thôi tiền bối có thể tiến bộ
hơn.
Điền Thiên Lại nhíu mày hỏi:
– Hắn mà tiến bộ gì.
Thôi Ngoạ Long chợt quát lên:
– Xem đây.
Chưa dứt lời đã nhắm một tảng quá Thạch cách đó tới mười trượng vung chưởng đánh ra.
Chỉ nghe ầm một tiếng tảng quái Thạch vỡ nát thành bụi phấn.
Sư đồ Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử thấy vậy đều thất kinh biến sắc.
Cách mười trượng đánh tảng quái Thạch có tới cả ngàn cân thành bụi phấn công lực đó trên võ lâm dễ có mấy người?
Thôi Ngoạ Long đắc ý hỏi:
– Điền lão nhi ngươi chịu rồi chứ?
Điền Thiên Lại cười nhạt đáp:
– Thứ trò trẻ nít đó mà ăn nhằm gì? Xem lão phu đây.
Lão liếc mắt nhìn quanh và điểm ra một chỉ.
Một viên đá to bằng trứng ngỗng cách đó mười bốn mười lăm trượng bị chỉ lực điểm trúng phát ra một luồng khói rồi biến thành đám tro.
Hồng Phong Nương Tử thốt lên:
– Vị Điền tiền bối này luyện chưởng lực tới trình độ đó hơn Thôi lão tiền bối một bậc rồi.
Thôi Ngoạ Long cự lại:
– Nói bậy ta hơn một bậc thì có.
Điền Thiên Lại quát:
– Ta hơn ngươi một bậc, đó là người khác bình phẩm ngươi còn chối sao?
Lâm Đoàn Nghĩa chợt cao giọng nói:
– Hai vị tiền bối đừng tranh chấp nhau nữa. Theo tại hạ thấy thì hai vị có võ công ngang nhau.
Đúng là hai lão nhân chẳng khác nào con trẻ, ai cũng muốn được coi mình hơn đối phương, nghe vậy liền cùng quát:
– Nói bậy.
Lâm Đoàn Nghĩa điềm tĩnh đáp:
– Tại hạ có cách kiểm chứng.
Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đồng thanh hỏi:
– Kiểm chứng thế nào?
– Hai vị cứ yên tâm, tại hạ có cách làm cho cả hai tâm phục khẩu phục.
Không những Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đều nghi hoặc không biết thiếu
niên này kiểm chứng cách nào mà cả sáu người đứng trước cốc khẩu cũng
ngạc nhiên nhìn chàng.
Lâm Đoàn Nghĩa nghiêm mặt nói:
– Vì gỗ đá lớn bé khác nhau độ cứng cũng không đồng nhất, nếu chọn cùng một
gốc cây hoặc một tảng đá thì người này đã đánh nát người kia thì làm sao thử nữa? Hai vị cho rằng có đúng không?
Hai lão gật đầu:
– Có lý.
Chàng nói tiếp:
– Bây giờ tại hạ sẽ lấy thân mình làm mục tiêu để hai vị đứng cách ngoài mười trượng từ hai phía đối diện đồng thời phát chưởng.
Mọi người nghe vậy đồng ồ lên kinh hãi.
Hồng Phong Nương Tử nói to:
– Hắn điên rồi.
Thanh Linh đạo cô nghĩ thầm:
– Tiểu tử đó cuồng ngạo quá mức. Chưởng chỉ của hai vị tiền bối kia thế
nào hắn đã thấy, cả hai bên đánh ép lại thì đừng nói tâm phế bị vỡ nát
mà chẳng còn một mảng thịt nào nguyên vẹn đâu.
Nhị lão cũng rủa thầm:
– Tiểu tử này tự mình tìm chết, cho dù lão quái vật Phương Bất Bình sư
phụ hắn ở đây cũng không dám buông lời đại ngôn như thế kia mà.
Lâm Đoàn Nghĩa nói tiếp:
– Tại hạ cũng biết chưởng lực của hai vị cực kỳ uy mãnh, mình làm như thế chẳng những là mạo hiểm mà còn bị coi là mất trí nhưng chỉ có cách đó
mới có sự bình phẩm công bằng.
Điền Thiên Lại chắp tay nói:
– Tiểu ca can đảm như vậy lão phu tôn ngươi làm đệ nhất thiên hạ. Nhưng
trường đấu này không cần thử nữa lão phu tự nhận mình kém hơn Thôi lão
nhi một bậc là được.
Thôi Ngoạ Long cũng xua tay nói:
– Thôi nào, Điền lão nhi đã nói thế lão phu xin nguyện kém hắn một bậc cho yên chuyện.
Thá Vân nghe thế thì buột miệng:
– Vô lượng thọ phật.
Bốn thiếu nữ kia nghe vậy thì cười ồ cả lên.
Thanh Linh đạo cô trừng mắt nói:
– Nha đầu ngươi cũng điên nữa sao? Thật là …
Thái Vân bị sư phụ mắng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hồng Phong Nương Tử nghĩ thầm:
– Đừng thấy nha đầu này mối mười sáu mười bảy tuổi mà coi thường, xem chúng nó đã nảy tình xuân trước tiểu tử kia rồi đấy.
Tưởng rằng sự việc tới đó là xong nào ngờ Lâm Đoàn Nghĩa chắp tay hướg sang mọi người nói:
– Xin đa tạ chư vị đã có lòng quan tâm đến tại hạ, nhưng đã trót nói ra
lời, không thực hiện tất người đời sẽ cho là nói dối. Vậy xin hai vị hãy đứng ở cự ly phát chưởng đi.
Thôi Ngoạ Long trừng mắt hỏi:
– Ta đã chịu nhường còn đấu gì nữa?
Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
– Đã có một chữ nhường tất đó chưa phải là một sự đánh giá công bình. Hai vị sẽ cùng nhằm vào người tại hạ phát chưởng, nếu tại hạ ngã về phía
nào thì người đó bị thua …
Điền Thiên Lại trầm ngâm nói:
– Làm như thế sao được? Sư phụ ngươi tuy với chúng ta có một chút xung
khắc, lão phu cũng không muốn ngươi lấy tính mạng mình ra trả đâu.
Thôi Ngoạ Long tiếp lời:
– Điền lão nhi quả là khách khí, ngươi làm ta nhận ra mình đã sai trong
cuộc ấn chứng này, thôi đừng thử nữa. Bây giờ thế này trước đây chúng ta từng là bằng hữu sáu mươi năm nay mới gặp lại, giờ tìm nơi uống mấy
chén rượu thì hơn.
Lâm Đoàn Nghĩa cảm kích nghĩ thầm:
– Hai vị tiền bối này quả không mất nghĩa khí của những nhân vật chính đạo tự hoá giải oán cừu với sư môn.
Nhưng chàng vẫn kiên quyết nói:
– Đa tạ nghĩa khí của hai vị tiền bối nhưng tại hạ đã nói ra, nếu không
thực hiện được thì sau này người giang hồ sẽ nhìn mình bằng con mắt thế
nào? Vì thế xin hai vị tiền bối cứ theo đề nghị mà ấn chưởng.
Điền Thiên Lại thở dài:
– Tính khí tiểu ca ngươi cũng thật ương bướng chẳng khác gì lệnh sư hồi
trước. Thôi được, Thôi lão nhi, chúng ta cứ đứng cách hắn mười trượng
chỉ phát năm thành công lực cũng được.