Phân Cửu Tất Hợp

Chương 60: Tai Nghe


Đọc truyện Phân Cửu Tất Hợp – Chương 60: Tai Nghe


Ngày hôm sau Chung Thần mới nhìn thấy tin nhắn của Ngư Hi, lúc đến chung cư đón cô còn khó hiểu hỏi: “Chị thật sự muốn chuyển đi sao? Nhưng chị Bạch không đồng ý mà.”

Trước đó không lâu tin Ngư Hi tham gia show thực tế vừa làm nổi sóng trên mạng, hiện giờ bên ngoài vẫn có phóng viên đang chờ cô.
Chiều qua Chung Thần đi thám thính còn nhìn thấy mấy phóng viên mặt xụi lơ cổ đeo máy ánh dán mắt vào nhà Ngư Hi, vậy nên Bạch Vũ Đường mới không muốn Ngư Hi chuyển về.


Tối qua cô đã giải thích với Ngư Hi, nào ngờ nửa đêm lại nhận được tin nhắn muốn chuyển nhà.


Chung Thần đau đầu: “Hay là chúng ta dọn đến căn hộ ở khu tây?”

Ngư Hi liếc cô, lắc đầu: “Không.”

Căn hộ ở khu tây là bố mẹ cô mua cho, sau khi cãi nhau với người trong nhà, ông lão còn đến làm ầm một trận, khiến cô bây giờ vẫn còn bóng ma với nơi ấy.


“Hay là chúng ta ở khách sạn với đoàn phim?”

Nói xong Chung Thần liền lắc đầu: “Không được.”

Ngư Hi nhìn cô: “Sao không được?”

Chung Thần lẩm bẩm: “Mạc Ninh Hoan chắc chắn sẽ quấn lấy chị.”

Bình thường quay phim đều hận không thể dính vào Ngư Hi, nếu chuyển qua đấy mỗi ngày sẽ ở gần nhau hơn, ngộ nhỡ buổi tối mượn cớ thảo luận kịch bản muốn vào phòng thì xong rồi.


Dần dần lại có tin đồn CP bị truyền ra.


Ngư Hi cũng nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt có chút không vui.


“Chị Bạch thật sự nói không thể?”

Chung Thần giơ hai tay lên thề: “Thật, không tin hôm nay đến thu âm chị hỏi chị ấy xem.”

Vẫn còn một tuần để thu âm, Ngư Hi ăn xong bữa sáng, nói: “Nghĩ tiếp đã.”

“Đi thôi.”

Chung Thần vội vàng dọn dẹp đồ ăn trên bàn, cầm rác lon ton theo Ngư Hi.


Ngư Hi mở cửa ra, bước chân liền dừng lại, nhìn thấy một người bên ngoài.


“Giang tổng?” Ngư Hi nhíu mày: “Cậu đứng đây là gì?”

Giang Tĩnh Bạch vẫn duy trì động tác muốn gõ cửa, nhìn thấy Ngư Hi đi ra, trên mặt vẫn không có vẻ lúng túng, ngược lại hỏi một cách tự nhiên: “Hôm nay đến phim trường đúng không?”

Ngư Hi gật đầu: “Ừ.”

Giang Tĩnh Bạch đưa tay: “Đi cùng đi.”

Ngư Hi ngạc nhiên: “Cậu cũng đến đấy?”

Giang Tĩnh Bạch đi trước cô, hơi thấp giọng: “Mình đưa cậu đi.”

Ngư Hi:…


Lên xe, Chung Thần ngồi ghế cạnh tài xế, Ngư Hi cùng Giang Tĩnh Bạch ngồi sau, trợ lý Tiếu lái xe.


Một đường không nói chuyện, trợ lý Tiếu mở nhạc, hỏi người ngồi sau: “Cô Ngư, cô thích nghe gì?”

Trước mặt bà chủ cùng người bà chủ thích, chắc chắn phải ưu tiên người bà chủ thích, trợ lý Tiếu khéo léo được Giang Tĩnh Bạch lẳng lặng nhìn qua, tỏ ý khen ngợi.


Ngư Hi được hỏi liền sững sờ, cô hiếm khi đặc biệt thích bài hát nào, bình thường trên xe đều để tài xế quyết định, cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tùy cô đi.”

Trợ lý Tiếu mở đài, âm nhạc từ từ vang lên.


Là một bài hát cũ.


Ngư Hi liếc sang Giang Tĩnh Bạch ngồi cạnh mình, nhớ không nhầm, đây là bài hát Giang Tĩnh Bạch rất thích.


Lúc mới lên cao trung Ngư Hi là học sinh ngoại trú, bố mẹ thuê một căn hộ cho cô ở bên ngoài, sau này vì Giang Tĩnh Bạch mới chọn chuyển vào trong trường, cũng vì ở trường có thể hưởng thụ ba tiết tự học buổi tối.
Thời điểm đó học sinh nội trú không nhiều, mỗi lớp chỉ khoảng hai mươi người, tiết tự học buổi tối có thể tùy ý đổi chỗ, khi ấy cô đang theo đuổi Giang Tĩnh Bạch, đều hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên người kia, nên tiết tự học nào cũng luôn độc chiếm vị trí cùng bàn của Giang Tĩnh Bạch.


Lớp trưởng vì thế còn báo cáo cô, nói cô làm lỡ chuyện học hành của người ta.


Ngư Hi khi ấy cực kỳ khinh bỉ hành động của lớp trưởng, từng nói xấu sau lưng rất nhiều lần cùng Hàn Nghi Tư.


Sau này nghĩ lại.


Cô quả thật đã quấy rầy.


Còn làm hư Giang Tĩnh Bạch.


Trước kia Giang Tĩnh Bạch không bao giờ để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đặt vào việc học, sau này Ngư Hi học được trò truyền giấy trong lớp, Giang Tĩnh Bạch không còn chuyên tâm, tiết tự học buổi tối còn nghe nhạc.


Khi ấy tiết tự học buổi tối chỉ có một giáo viên ngồi trên bục giảng chữa bài tập, học sinh đều tự làm việc riêng, chỉ cần không phát ra âm thanh là được.
Ngư Hi nhớ rõ những buổi đầu ngồi cùng Giang Tĩnh Bạch, mỗi lần nhìn sang đều thấy cô đang học, hoặc làm bài, hoặc chữa bài kiểm tra, trái lại, cô không có việc gì.


Nghe nhạc trên lớp dường như là việc ai thời học sinh cũng sẽ lén lút làm.
Ngư Hi cũng không ngoại lệ.


Nhưng một mình cô nghe không thỏa mãn, còn đưa một tai cho Giang Tĩnh Bạch.


Giang Tĩnh Bạch không nhận tai nghe cô đưa, chỉ nhìn cô một cách bất đắc dĩ, Ngư Hi lúc ấy cũng không biết có dây thần kinh nào làm loạn, vén tóc dài của Giang Tĩnh Bạch lên, giúp cô đeo tai nghe.


Làn da Giang Tĩnh Bạch rất trắng, góc nghiêng quay về cô, đường cong khéo léo của gương mặt xinh đẹp mà ưu nhã, khi Ngư Hi giúp cô đeo tai nghe còn không quên nắm vành tai kia một cái, lòng bàn tay chạm đến da thịt, cảm giác thật ấm áp.

Cảm giác ấy, dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn còn nhớ rõ.


Ngư Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những tiết tự học buổi tối sau này, Giang Tĩnh Bạch luôn nghe nhạc, không biết là vì thói quen, hay là vì thích, cô ấy còn chủ động tìm bài hát mới chia sẻ cùng cô, bài hát cũ này, hai cô đã cùng nhau nghe rất nhiều lần.


Khi ấy cô xem tạp chí, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu lẩm nhẩm làm bài, một cái tai nghe, buộc hai người lại, cũng buộc chặt hai cô trong cùng một thế giới.


Phong cảnh bên ngoài lướt qua, Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi đang tựa vào cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm.


Rất nhanh đã tới phim trường thành phố.


Chưa đến hai mươi phút chạy xe.


Tới cửa, Ngư Hi nói: “Dừng ở đây đi.”

Trợ lý Tiếu nhìn Giang Tĩnh Bạch qua gương chiếu hậu, thấy cô khẽ gật đầu.


Xe dừng lại, Chung Thần xuống đầu tiên, mở cửa sau, Ngư Hi đang chuẩn bị bước xuống liền nghe được Giang Tĩnh Bạch gọi mình.


“Ngư Hi.”

“Trưa nay có thời gian không?”

“Cùng nhau ăn một bữa.”

Gần phim trường thành phố không chỉ có các nhà hàng sang trọng, mà cũng cách công ty không xa, Kính Âu cũng ở ngay đây, trước kia Hồ tổng còn tốn không ít công sức để chuyển căn cứ đến gần phim trường thành phố.


Vậy nên công ty cùng phim trường thành phố cách nhau khá gần.


Ngư Hi vẫn ngồi, lắc đầu: “Không cần, trưa nay tôi ăn ở đoàn phim.”

Nói xong bước giày cao gót xuống xe, dáng người yểu điệu, áo quần đơn giản cũng mặc ra vẻ như đang trình diễn, nhưng sắc mặt lại không vui, vẻ nghiêm nghị càng rõ.


Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, nói với Ngư Hi: “Đưa tay cho mình.”

Giọng điệu không cho chối từ.


Ngư Hi nhẫn nhịn, vươn tay, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, bàn tay từ sau lưng đưa ra, Ngư Hi nhìn thấy một chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh nhạt, không có trang trí dư thừa, khó hiểu: “Đây là gì?”

“Cậu nhìn sẽ biết.” Giang Tĩnh Bạch nói xong quay lại xe, cửa sổ nửa mở, nói với Ngư Hi: “Công ty có cuộc họp sớm, mình đi trước.”

Ngư Hi nhìn chiếc hộp trên tay, lại nhìn qua Giang Tĩnh Bạch đang dặn dò lịch trình, mày nhăn lại còn chưa nói gì, chiếc xe màu đen liền từ từ rời khỏi cổng lớn.


Chung Thần mờ mịt: “Hi Hi, chị với Giang tổng?”

Cô hoàn toàn bối rối.


Đâu chỉ có cô bối rối, Ngư Hi cũng buồn bực, Giang Tĩnh Bạch lại định làm gì?

Mấy ngày nay ở cùng nhau, cô càng cảm thấy Giang Tĩnh Bạch không giống trước kia, hình như càng táo bạo càn rỡ hơn rồi.


Ngư Hi đau đầu, chiếc hộp trên tay như nặng ngàn cân đè cô không thở nổi, cô suy nghĩ, đành mở ra.


Trong hộp là một bộ tai nghe.


Khi Ngư Hi đến địa điểm quay, nhân viên đang dựng bối cảnh, đạo diễn Triệu và giám chế đứng cùng nhau, hình như đang nói chuyện gì, biểu cảm cả hai đều rất tức giận.


“Lại cãi nhau rồi.” Kỷ Lâm Phong đi đến bên cạnh cô: “Chị Hi đoán lần này ai thắng?”

Đạo diễn cùng giám chế cãi nhau là chuyện thường thấy, ý kiến không hợp liền phải tranh chấp thật lâu, nhưng hai người đều không có tính thù dai, cãi xong cũng là xong, trên bàn tiệc lại là anh em tốt.


“Em đoán đạo diễn Triệu thắng.”

Thấy Ngư Hi không đáp lời, Kỷ Lâm Phong còn nói thêm: “Mồm miệng đạo diễn Triệu quá lợi hại.”

Rõ ràng là thường xuyên bị mắng, giọng điệu còn e dè, Ngư Hi liếc sang, mở miệng: “Cậu thật nhạt nhẽo.”

Kỷ Lâm Phong vò đầu: “Hình như nhạt nhẽo thật.”

Nhưng hiện giờ cũng không có việc gì để làm.


Vừa mới chuyển đến phim trường thành phố, bối cảnh còn chưa được dựng xong, nhân viên phụ trách vẫn đang bận rộn, quần áo đã thay trang điểm cũng làm, cái gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, không biết vì sao đạo diễn Triệu với giám chế lại thế này, không ai quay phim cũng thật nhàm chán.


Kỷ Lâm Phong bị Ngư Hi ghét bỏ có chút giận dỗi, lắc lư đến chỗ Đào Ỷ Đồng, hỏi: “Ỷ Đồng, thấy đạo diễn Triệu với giám chế đang cãi nhau ở kia không? Chị đoán ai thắng?”

Đào Ỷ Đồng:…


Khi Ngư Hi trang điểm xong, đạo diễn Triệu với giám chế vẫn chưa cãi hết lời, còn cố tình tách ra, hai trợ lý hộ giá hai bên, ai cũng không dám quấy rầy, vậy nên một đám diễn viên chính diễn viên phụ chỉ biết ngồi trong lều, nhìn hai người tranh chấp.


“Ơ ơ ơ! Đạo diễn muốn làm gì thế! Không phải muốn đánh người chứ?”

Ngư Hi nhìn theo tầm mắt mọi người, thấy đạo diễn Triệu giơ tay lên, nhưng là để vuốt tóc.


“Ôi — chán quá.”

Kỷ Lâm Phong tự giác lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game, là game nào đó mới phát hành, có thể chơi tổ đội nhiều người.
Ngư Hi không hiểu rõ về game, từ chối lời mời của Kỷ Lâm Phong.


Đào Ỷ Đồng ngồi cạnh lại cười: “Tôi cũng chơi, mọi người đợi tôi một lát.”

Sắc mặt Kỷ Lâm Phong sáng như ánh mặt trời: “Nhanh, sư huynh đưa muội bay!”

Ngư Hi ngồi bên cạnh Đào Ỷ Đồng, nhìn cô lấy điện thoại, mở khóa màn hình.

Trên màn hình là một người mặc chiếc váy màu cam, tóc dài bay theo gió, vẽ nên đường cong trên không trung, ảnh chụp từ góc nghiêng, vẻ mặt người kia không còn sắc sảo như khi nhìn chính diện, ngược lại có chút cảm giác mơ màng, khiến cả bức ảnh đều trở nên mềm mại.
Người trong ảnh biến thành dịu dàng thế này, hẳn là có thêm filter rồi.


“Đây không phải Giang tổng sao?”

“Giang tổng đẹp ghê?”

“Ỷ Đồng để hình nền là Giang tổng hả?”

“Vãi chưởng cái ảnh này, em yêu rồi!”

Mối quan hệ giữa Đào Ỷ Đồng với mọi người trong đoàn phim không tệ, cô hay nói, cũng thích tán gẫu chuyện phiếm, hầu như ai cũng nói chuyện được, mọi người ngại Giang Tĩnh Bạch, cũng tâng bốc cô nhiều hơn.


Thấy ánh mắt mọi người đều đặt trên điện thoại của mình, Đào Ỷ Đồng cười: “Là Tĩnh Bạch, chụp lâu rồi, cũng không đẹp lắm, đành phải đặt làm hình nền.”

“Không đẹp? Ỷ Đồng à không đẹp trong mắt chị có phải bị hiểu sai rồi không?”

“Không đẹp thì cho em đi! Em cũng thấy không đẹp!”

“Ỷ Đồng lại khoe khoang rồi, còn nói Giang tổng không đẹp.”

Kỷ Lâm Phong nghe được mọi người trò chuyện cũng thăm dò nhét miệng mình vào: “Ảnh gì cơ?”

Đào Ỷ Đồng mở giao diện game: “Không có gì, mọi người thổi phồng lên thôi.”

Mấy cô bé vẫn tỏ vẻ không chịu, muốn làm phiền Đào Ỷ Đồng, cô xin tha: “Được rồi, đừng ồn ào nữa.”

Mọi người thức thời về chỗ của mình.


Rất lâu sau chỉ nghe được tiếng thì thầm của một cô bé phía sau Đào Ỷ Đồng: “Ỷ Đồng, Giang tổng có bạn trai chưa?”

Xinh đẹp, có năng lực, muốn là có bạn trai, nếu có thật thì bọn họ thất bại rồi.


Cũng may Đào Ỷ Đồng lập tức lắc đầu: “Không có.”

Đề tài kết thúc, Đào Ỷ Đồng và Kỷ Lâm Phong đã kịch chiến mấy trận trong game, một khi đã đánh thì khó mà ngừng được.
Ngư Hi đổi chỗ với Chung Thần, tựa vào cửa lều, cúi đầu đọc kịch bản.


Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, Ngư Hi nghiêng đầu, là Mạc Ninh Hoan với gương mặt rạng rỡ.


Mạc Ninh Hoan đưa hoa quả bằng hai tay: “Ngư lão sư ăn không ạ?”

Là quýt, Ngư Hi nhận lấy, cười: “Cảm ơn em.”

Mùi thơm nhàn nhạt của quýt tản ra không khí, Ngư Hi bóc một múi đặt vào miệng, hơi chua.


Mạc Ninh Hoan ngồi thẳng lưng bên cạnh cô, Ngư Hi nhìn tư thế ấy, cười: “Hoan Hoan, em không cần mất tự nhiên như thế.”

“À, vâng.” Mạc Ninh Hoan vò đầu, thả lỏng phần lưng thẳng tắp, lúc chạm phải người Ngư Hi lại không tự chủ căng lên, cô nhìn Ngư Hi đã ăn được nửa quả quýt, hỏi: “Ngon không ạ?”

Ngư Hi đưa cho cô hai múi: “Thử không?”

Mạc Ninh Hoan giật mình, đây chính là quýt Ngư Hi tự tay bóc, vậy mà cô lại có thể được ăn quýt nữ thần tự tay bóc!

Kích động quá!

Mạc Ninh Hoan nhận quýt xong lập tức lấy điện thoại, vừa gửi tin cho “bạn tốt” của mình, vừa gửi cho fans não tàn của Ngư Hi.


— Giang tổng, đây là quýt Ngư lão sư tự tay bóc! Em được ăn! Vui quá!

Giang Tĩnh Bạch nhìn tin nhắn cùng bức hình trên điện thoại, môi mím thẳng, ngẫm nghĩ rồi đánh chữ: Chúc mừng.


Mạc Ninh Hoan ngây thơ trả lời: Cảm ơn, cảm ơn.


Giang Tĩnh Bạch nhìn bốn chữ hai tiếng trên điện thoại, còn bị cưỡng chế kéo vào một nhóm chat nào đó, lâm vào trầm mặc.


Tên nhóm là: Đội tiếp viện của Ngư Hi.


Mạc Ninh Hoan vẫn chưa thỏa mãn sau lần trò chuyện trước, vì thế mới mở một nhóm chat, còn nói với cô sẽ thỉnh thoảng chia sẻ tin tức của Ngư Hi, cũng vì thế, cô mới ngầm đồng ý để Mạc Ninh Hoan kéo vào, nhưng khi nhìn bức ảnh cùng lời nhắn được gửi tới, Giang Tĩnh Bạch rất hối hận.


Trợ lý Tiếu vào văn phòng nhắc Giang Tĩnh Bạch đã đến giờ họp, thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, mỉm cười: “Giang tổng, đã đến giờ họp rồi.”

Giang Tĩnh Bạch: “Cổ đông đến đủ chưa?”

Trợ lý Tiếu gật đầu: “Gần đủ rồi ạ.”

Đại hội cổ đông mỗi tháng sẽ mở một lần.
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, nghe được trợ lý Tiếu phía sau nhắc nhở: “Cô La cũng đến.”

La Thiên Như cũng là cổ đông nhỏ của Kính Âu, nhưng vì lịch trình nên hầu như không tham gia các buổi đại hội, trợ lý Tiếu sở dĩ nhắc nhở Giang Tĩnh Bạch là vì hôm qua mấy người họ vừa có mâu thuẫn ở phòng thu âm, sợ La Thiên Như sẽ làm khó dễ, nên báo để cô biết trước.


Giang Tĩnh Bạch im lặng, không nói gì.


Hai người cùng tiến vào phòng họp, bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Giang Tĩnh Bạch ngồi ở ghế chủ trì, cúi đầu nói với trợ lý Tiếu: “Phát tài liệu đi.”

Trợ lý Tiếu gật đầu.


Lần lượt phát tài liệu cho mọi người.


Khi đến chỗ La Thiên Như, trợ lý Tiếu nhìn qua, thấy biểu cảm người kia không còn phẫn nộ như ngày hôm qua mới yên tâm được một chút.


La Thiên Như quả thật không giận, mà đang đánh giá Giang Tĩnh Bạch.

Đồ công sở sáng màu khác với hôm qua, kiểu dáng ôm người lại tương tự, bên trong là áo sơ mi màu vàng nhạt viền ren, cổ thon dài da trắng nõn, tóc dài không xõa mà dùng dây buộc lên, không hề cầu kỳ, vô cùng giản dị, giống như con người cô ấy, mái tóc cũng có vẻ nghiêm túc.


Gương mặt nghiêm nghị, đôi mày không rậm mà sắc bén, đôi mắt đẹp nhưng không có độ ấm, lạnh nhạt nhìn qua mọi người, đôi môi luôn nhợt nhạt, La Thiên Như nhớ lại những lần gặp trước, chưa từng nhìn thấy đôi môi cô ấy mang màu đỏ tươi.


Nhưng cứ như bây giờ, lại thật phù hợp với khí chất của cô ấy.


Thanh lịch phóng khoáng, ung dung tự nhiên.


Phòng họp nhất thời yên tĩnh, đợi đến khi đủ người, Giang Tĩnh Bạch mới mở miệng, giọng nói vẫn giống như ngày hôm qua, trầm ổn rõ ràng.


Không xem như êm tai, nhưng lại có sức hấp dẫn khó hiểu.


La Thiên Như một mực cúi đầu giữ yên lặng, trợ lý Tiếu vẫn luôn lo sợ cô sẽ gây rối mới lặng lẽ thở phào.
Đến khi hội nghị đã qua một nửa, La Thiên Như cũng chưa mở miệng.
Giang Tĩnh Bạch đang nói chuyện cùng cổ đông lâu năm ngồi cạnh.


“Rút vốn?”

Ngồi cạnh cô là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc: “Không sai, mấy lão già chúng tôi đã thương lượng, bộ phim này không hề có điểm nào ăn khách, chưa kể còn có Ngư Hi, e rằng về sau sẽ không được phát sóng, vì sao chúng ta không ngăn chặn tổn hại trước?”

“Quay xong bỏ nhiều tiền tuyên truyền cũng chẳng kiếm lại được bao nhiêu, không bằng bây giờ rút vốn luôn.”

Mấy cổ đông khác cũng phụ họa: “Mao tổng nói đúng.”

“Không sai, ngộ nhỡ không được lên sóng thì làm sao bây giờ? Tiền của chúng tôi thành nước đổ lá khoai?”

“Tôi cũng ủng hộ rút vốn.”

Giang Tĩnh Bạch nhìn những người đang nói, hiển nhiên bọn họ đều đã thương lượng cùng nhau mới tạo thành cục diện thế này, có lẽ phía sau có người thêm dầu vào lửa, còn người này là ai, không nghi ngờ gì, Giang Tĩnh Bạch nhìn về phía La Thiên Như.


Trợ lý Tiếu cũng nhìn sang.


Hóa ra La Thiên Như vẫn luôn chờ ra chiêu cuối ở đây.


Cô cúi đầu, đang chuẩn bị lên tiếng, Giang Tĩnh Bạch giơ tay, trợ lý Tiếu lui về sau một bước, nghe Giang Tĩnh Bạch đứng dậy nói: “Tôi không đồng ý rút vốn.”

“Dựa vào cái gì!” Mao tổng cũng đứng lên: “Nói thế khác gì bảo mấy lão già chúng tôi hoàn toàn vô dụng?”

“Giang tổng, có phải cô nâng vị trí của mình lên quá cao rồi?”

Giang Tĩnh Bạch cau mày, vẻ mặt dường như không vui, cô mới nhậm chức hai tháng, vẫn chưa hoàn toàn lôi kéo được mấy vị cổ đông kia, nên mới để La Thiên Như lợi dụng sơ hở.


“Vậy đi.” La Thiên Như đứng dậy, thanh âm rõ ràng: “Tôi có ý kiến.”

Mọi người đều nhìn sang.


“Cô La có biện pháp gì?”

La Thiên Như cười: “Hội đồng quản trị không phải luôn chú trọng công bằng sao? Chúng ta giơ tay biểu quyết, xem số người muốn rút vốn nhiều hơn, hay số người muốn đầu tư nhiều hơn.”

“Mọi người thấy thế nào?”

Giang Tĩnh Bạch nhìn La Thiên Như, ánh mắt sâu thẳm.


“Tôi đồng ý.” Người đàn ông ngồi cạnh Mao tổng phụ họa: “Tôi thấy đề nghị của cô La rất hợp lý.”

“Tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Giang tổng thì sao?”

Giang Tĩnh Bạch bị kéo lên đài, cô liếc nhìn cổ đông ở đây, hai mươi ba người, hai tháng này cô chạy quanh không ngừng cũng đã lôi kéo được một nửa, cộng thêm mình là mười một, với tình hình thế này, phải giơ tay bỏ phiếu cũng không sợ.


Nhưng hôm nay lại có La Thiên Như.


Nếu cô ta tham dự.


Bên phản đối sẽ có thêm một người.


Giang Tĩnh Bạch do dự: “Tôi đồng ý với ý kiến của cô La.” Mao tổng vẫn chưa kịp cười, liền nghe cô tiếp tục nói: “Nhưng tôi không đồng ý cô La tham gia bỏ phiếu lần này.”

“Tại sao?”

Giang Tĩnh Bạch nhìn Mao tổng: “Vì cô La không có tư cách bỏ phiếu.”

Số lần có mặt tại hội nghị quá ít, bị mất tư cách này.


Mao tổng còn muốn kháng nghị, liền bị người ngồi cạnh kéo tay áo.


“Giang tổng nói không sai, cô La quả thật không thường xuyên tham gia hội nghị, không có tư cách bỏ phiếu cũng không có gì khó hiểu.”

La Thiên Như vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.


“Đồng ý rút vốn xin giơ tay.”

Giang Tĩnh Bạch nói một tiếng, lập tức một nửa số người giơ tay, không cần đếm, chắc chắn là mười một người.


“Được rồi, còn lại chính là không đồng ý rút vốn.”

“Số người hai bên như nhau.”

“Đề nghị này, không có hiệu lực.”

Giang Tĩnh Bạch cất giọng trong trẻo mà lạnh lùng: “Tan họp.”

Nghe được tiếng tan họp, La Thiên Như mới ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng thon gầy của Giang Tĩnh Bạch biến mất ngoài cửa, lập tức có người gọi: “Cô La, chuyện này…”

Gương mặt La Thiên Như không hề có vẻ tức giận, ngược lại còn mang theo ý cười: “Giang tổng đã nói tan họp, vậy thì giải tán thôi.”

Mấy người còn lại nhìn nhau lần lượt rời đi.


Trợ lý Tiếu đi theo Giang Tĩnh Bạch vào văn phòng mới lên tiếng: “Không ngờ cô La có ý định này.”

So với anh trai thì cô ta thông minh hơn hẳn.


Cũng phải, dù sao La Thiên Như cũng đã trà trộn trong giới giải trí, trước kia còn đi theo Hồ tổng, tính tình không tốt nhưng vẫn sẽ có ý đồ.


Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, hỏi: “Hôm qua bảo cô tìm người để lộ bí mật, đã tìm được chưa?”

Trợ lý Tiếu lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”

“Nhưng tôi phát hiện được một việc.”


Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống ghế làm việc, ngẩng đầu: “Việc gì.”

Trợ lý Tiếu suy tư: “Tôi phát hiện Sở tổng với Lâm tổng đã gặp nhau.”

“Hai ngày trước.”

Giang Tĩnh Bạch nghe vậy im lặng, dường như hiểu ra vì sao hôm qua Sở Trường Viễn mời Thịnh Nhàn, cũng hiểu vì sao Sở Hoài lại nói chuyện công ty với mình, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Trợ lý Tiếu lui về sau hai bước, lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy bữa trưa của ngài vẫn như mọi khi ạ?”

“Vẫn như mọi khi.”

Trợ lý Tiếu rời khỏi phòng làm việc, Giang Tĩnh Bạch lấy điện thoại, mở màn hình, xem nhóm chat, vẫn là tin nhắn của Mạc Ninh Hoan, cô mở ảnh đại diện của nhóm, là hình Ngư Hi đóng phim cổ trang, dáng người mảnh mai, ánh mắt dịu dàng.
Mạc Ninh Hoan nóng lòng không thể mang tất cả những gì mình sưu tầm được khoe với cô, album trong nhóm có rất nhiều ảnh.


Giang Tĩnh Bạch mở mấy bức lên xem, ánh mắt trở nên dịu dàng.


Vẫn là nhịn không được, gửi tin nhắn cho Ngư Hi.


— Trưa nay rảnh không?

Đương nhiên, không mong đợi sẽ được đáp lại.


Ngư Hi vẫn ngồi trên ghế, cách đó không xa, đạo diễn Triệu và giám chế hình như đã phát hiện cãi nhau không giải quyết được vấn đề, hai người liền dứt khoát hẹn ngày đánh nhau.


Được rồi, đều là tự cô suy diễn, không biết hai người đấy đang làm gì.


Phó đạo diễn có qua hai lần, nói đạo diễn Triệu có việc, buổi sáng không quay được, bọn họ có thể tự tìm việc chơi.


Kỷ Lâm Phong cùng Đào Ỷ Đồng dẫn đầu hai phe nhân viên chém giết nhau trong game.
Ngư Hi chán muốn chết tựa vào bên lều, vẻ mặt mơ màng, cô hơi híp mắt lại, hình như buồn ngủ rồi.


Chung Thần ngồi bên cạnh cũng đã ngủ gật.


Mạc Ninh Hoan cũng ngại không muốn quấy rầy, xung quanh đều ồn ào, chỉ có nơi này của các cô là yên tĩnh.


Điện thoại của Ngư Hi vang lên.


Là âm báo có tin nhắn mới.


Cô bừng tỉnh, lấy điện thoại từ trong túi, là Giang Tĩnh Bạch gửi.


— Trưa nay rảnh không?

Ngư Hi đánh mấy chữ, lại xóa hết, cuối cùng tắt di động, Mạc Ninh Hoan vẫn luôn ngồi cạnh nghịch điện thoại nhìn hành động của cô, nhỏ giọng hỏi: “Ngư lão sư, chị không vui ạ?”

Tuy rằng chỉ số thông minh của cô không cao, tình cảm cũng không đủ, nhưng trực giác lại rất chuẩn.


Ngư Hi nghiêng đầu: “Không phải.”

Nói xong cười: “Thật ra cũng hơi hơi.”

Mạc Ninh Hoan nhìn góc nghiêng đang cười yếu ớt của Ngư Hi, trái tim thình thịch đập nhanh hơn mấy nhịp, đỏ mặt hỏi: “Vậy chị muốn xem show tạp kỹ không?”

“Hay là chơi game.”

“Hay là nghe nhạc đi, em không vui sẽ thường nghe nhạc.”

Ngư Hi nhìn sang, thấy trong mắt cô bé đều là sùng bái, cười: “Được.”

Mạc Ninh Hoan lập tức xung phong nhận việc: “Em giới thiệu cho chị mấy bài.”

“Đều có thể giảm stress.”

Nói xong cầm túi lên, Ngư Hi hỏi: “Lấy gì đấy?”

Mạc Ninh Hoan quay đầu: “Tai nghe ạ.”

“Đeo tai nghe mới có cảm giác.”

Ngư Hi bất chợt nhớ đến món quà buổi sáng, nói: “Đừng tìm nữa, tôi có đây.”

Nói xong lấy chiếc hộp mới tinh trong túi, đưa tai nghe chưa dùng cho Mạc Ninh Hoan.


Mạc Ninh Hoan dừng lại.


Đây là tai nghe của nữ thần nhà mình?

Ngư Hi nhìn Mạc Ninh Hoan đang cười ngây ngô: “Sao thế?”

Mạc Ninh Hoan cẩn thận nhận lấy, cử chỉ thành kính: “Không ạ, chỉ thấy không thể tưởng tượng nổi.”

“Em lại có thể dùng tai nghe của nữ thần nghe nhạc.”

Ngư Hi nhìn biểu cảm khoa trương của cô, nụ cười càng sâu: “Thích không?”

Mạc Ninh Hoan thành thật gật đầu: “Thích ạ.”

Ngư Hi cong môi: “Vậy tặng cho em.”

Mạc Ninh Hoan sung sướng suýt nữa nhảy cẫng lên!

Cô nhận tai nghe nhưng không lập tức nghe nhạc mà chỉ lo chụp ảnh, sau đó gửi vào trong nhóm chat, tag một đống fan não tàn của Ngư Hi.


Đội tiếp tế của Ngư Hi: Giang tổng, Ngư lão sư tốt quá! Nhìn thấy tai nghe này không! Là Ngư lão sư cho em! Quá tuyệt! Em phải giữ làm đồ gia truyền!【ảnh chụp】

Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm chiếc tai nghe quen thuộc rất lâu, trả lời: Chúc mừng.


Mạc Ninh Hoan không biết liệu có phải mình vừa xát muối vào vết thương người khác, dù sao nữ thần bây giờ chỉ “sủng hạnh” mỗi mình hình như cũng không được tốt lắm, vì vậy cô lại nhắn tin an ủi: Giang tổng, lần sau đến đoàn phim, chúng ta cùng nhau dùng nó nghe nhạc đi!

Ngón tay run lên, gương mặt Giang Tĩnh Bạch căng ra, gửi đi bốn chữ: Cảm ơn, không cần.


– ——-

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Tĩnh Bạch: Cậu lại có thể lấy quà mình tặng đưa cho người khác?

Ngư Hi: Có vấn đề gì không?

Giang Tĩnh Bạch: Đương nhiên là không có vấn đề gì, mình cũng thấy cái kia không đẹp, cho người khác cũng được.


Ngư Hi:…

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.