Phân Cửu Tất Hợp

Chương 47: Phạm Sai Lầm


Đọc truyện Phân Cửu Tất Hợp – Chương 47: Phạm Sai Lầm


Hồ Tiểu Tĩnh phát hiện mình và Giang Tĩnh Bạch không hợp bát tự, lần trước ăn cơm ở nhà mình, Hàn Nghi Tư nói xấu cũng bị cậu ta nghe được, vừa nãy cô suýt nữa cũng đã bị bắt quả tang.


Không phải suýt nữa.


Mà đã thật sự bị bắt quả tang.


Ngư Hi trở lại phòng khách, nhận ra bầu không khí khác thường, mọi người đều im lặng cùng nhìn về một hướng, cô cũng ngước mắt nhìn sang, Giang Tĩnh Bạch đứng ở cửa ra vào, ánh chiều tà rọi sau lưng, sáng rỡ một bóng hình.


Sao cậu ta lại đến?

Ngư Hi nhíu mày.


Phòng khách nhất thời im ắng, mọi người nhìn nhau, người vừa mới chỉ tồn tại trong bát quái bỗng nhiên xuất hiện, nghĩ thế nào cũng vẫn lúng túng được không?

Lúng túng không quá ba giây, em bé trong lòng Hồ Tiểu Tĩnh òa lên, có lẽ bạn nhỏ cảm thấy bất an vìkhông khí quá quỷ dị, lập tức khóc lớn, bầu không khí một lần nữa lưu động, cũng có hai, ba người chủ động chào hỏi Giang Tĩnh Bạch.


“Học ủy đến rồi.”

“Học ủy mau vào đi.”

Trước kia, Giang Tĩnh Bạch là học ủy của lớp, ít nói, không thích giao tiếp cùng các bạn học, trong cái lớp đầy biệt danh này, chỉ có cô vẫn như một làn nước trong, không ai dám đặt biệt danh cho cô, cũng không ai dám trêu ghẹo, chào hỏi cũng chỉ dùng chức vụ, học ủy.


Uy nghiêm có khí thế.


Ngư Hi nhớ lại, hai người trước kia đã từng cãi nhau chỉ vì chuyện xưng hô.


Cô cảm thấy cách gọi này quá nghiêm túc, như ông cụ non hay người lớn ba mươi bốn mươi tuổi, cô nói với Giang Tĩnh Bạch, hay mình đặt tên khác cho cậu, cậu bảo bọn họ đừng gọi như vậy nữa.


Giang Tĩnh Bạch lại cảm thấy chỉ là xưng hô mà thôi, gọi thế nào cũng đều như nhau.


Ngư Hi vẫn liều mạng thuyết phục: “Vậy đi, mình là Tiểu Ngư, cậu là Tiểu Giang? Không được không được, không hay, Tiểu Bạch thì sao? Sao lại giống tên mèo nhà mình, hay là…”

Gió nhẹ lướt qua, lời còn chưa nói hết, khi cô đang bẻ ngón tay suy nghĩ tên gọi, Giang Tĩnh Bạch chợt nghiêng đến, gương mặt trong trẻo lạnh lùng phóng đại ngay trước mắt, môi dán lên môi, mềm mại ấm áp, còn nhẹ nhàng mang theo hương vị ngọt ngào.


Sau đó vì sao không thể thành công sửa lại xưng hô, Ngư Hi đã không còn nhớ rõ.

Cô chỉ nhớ, ánh mặt trời hôm ấy rất ấm áp, làn gió hôm ấy thật nhẹ nhàng, trong mắt Giang Tĩnh Bạch phản chiếu hình bóng của mình, cậu ấy tươi cười, chân mày cong như vầng trăng, làm say lòng mình.


“Ngư Hi!” Tiếng gầm nhẹ của Hồ Tiểu Tĩnh nổ tung bên tai Ngư Hi, Ngư Hi quay đầu lại, thấy Hồ Tiểu Tĩnh tức giận nhìn mình, bĩu môi: “Đi theo tôi.”

Ngư Hi đi theo Hồ Tiểu Tĩnh vào trong.


Trong phòng có hai bạn học đang ngồi xem TV, Hồ Tiểu Tĩnh bắt chuyện: “Đến giờ uống sữa đến giờ uống sữa, phiền tránh đi một chút.”

Hai người rất tức thời ra khỏi phòng.


Ngư Hi đóng cửa lại, Hồ Tiểu Tĩnh đặt con gái lên giường, lấy bình sữa từ trong túi, chuẩn xác không sai nhét vào miệng bạn nhỏ, Ngư Hi nhìn động tác của cô, im lặng vài giây.


“Vừa mới nghĩ gì đấy?” Hồ Tiểu Tĩnh tùy tiện hỏi, Ngư Hi ho khẽ: “Không có gì.”

“Không có gì? Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của cậu kìa, Giang Tĩnh Bạch tốt như vậy sao? Gặp một cái là mắt không thèm chớp.”

Ngư Hi bị mắng, đau đầu nói: “Đâu có.”

“Còn nói đâu có!” Hồ Tiểu Tĩnh chỉ vào mắt mình: “Chính mình còn không biết, Ngư Hi, cậu nói cậu không muốn yêu ai, không sao, từ từ rồi tìm, nhưng người đã chia tay thì không được dây dưa nữa, huống hồ còn không phải người tốt gì.”

Ngư Hi gật đầu: “Tôi biết.”

Cô nhìn Hồ Tiểu Tĩnh, ánh mắt trong trẻo: “Tôi biết nên làm thế nào.”

Hồ Tiểu Tĩnh còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt tỉnh táo không còn ngỡ ngàng như vừa nãy của Ngư Hi, cô thở phào: “Cậu biết là tốt, còn dây dưa gì với Giang Tĩnh Bạch, Hàn Nghi Tư sẽ xé cậu.”

Ngư Hi bị chọc cười: “Có cần khoa trương như vậy không?”

Hồ Tiểu Tĩnh đứng đắn trả lời: “Cần khoa trương như vậy đấy!”

Nói xong còn cường điệu: “Không tin thì thử xem.”

Ngư Hi sợ rồi.


Tiểu Nhạc đang uống sữa giương nanh múa vuốt, hai tay với lên, bình sữa đã không còn bên miệng, em bé kêu thành tiếng ê ê a a, Hồ Tiểu Tĩnh thấy Ngư Hi không hé răng, nói: “Bế con gái giúp tôi, tôi xuống phòng vệ sinh.”

Ngư Hi gật đầu: “Đi đi.”

Hồ Tiểu Tĩnh ra khỏi phòng, nhìn trái nhìn phải, không thấy được người vừa đến, kéo bạn học đang nói chuyện phiếm bên cạnh hỏi: “Giang Tĩnh Bạch đâu?”

Bạn học bị hỏi sửng sốt: “Vừa mới còn ở đây mà.”


Bạn học ngồi trên sô pha ngẩng đầu: “Chắc là đến sân sau, hình như tôi thấy cậu ấy đến sân sau.”

“Ôi, sao Lư Tiểu Vĩ còn chưa đến nhỉ.”

Buổi tụ họp hôm nay chính là Lư Tiểu Vĩ khởi xướng, vốn phải là người đầu tiên đến, nhưng bây giờ còn chưa xuất hiện, cậu ta chưa tới thì chưa được ăn, trong nhóm cũng đã có mấy người tag Lư Tiểu Vĩ.


Hồ Tiểu Tĩnh nhìn một lúc, xoay người đi đến sân sau.


Không thấy bóng dáng của Giang Tĩnh Bạch.


Cô đi đến phòng vệ sinh phía sau, khi ngang qua phòng bếp, chợt liếc thấy một bóng người tinh tế đang đứng bên trong.


Người kia đang thái thịt, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra cánh tay thon gầy, làn da trắng nõn, động tác rất thành thạo, ngũ quan lạnh lùng có chút thả lỏng, không còn nghiêm túc như khi ở phòng khách, khóe mắt cong cong, tựa như đang khẽ cười.


Hồ Tiểu Tĩnh đứng không xa, còn có thể nghe thấy tiếng của cô Trương Viện.


“Để cô làm cho, em nghỉ một lúc đi.”

Giọng nói Giang Tĩnh Bạch hơi thấp: “Không sao đâu ạ, để em giúp cô.”

Khiêm tốn lễ phép, Hồ Tiểu Tĩnh biết rõ Trương Viện thích người như vậy, quả nhiên cô cười nheo mắt lại: “Vẫn là Tiểu Giang tốt.”

Tốt cái rắm, Hồ Tiểu Tĩnh phỉ nhổ trong lòng, chỉ là giả vờ mà thôi, trước đây Ngư Hi chưa dính khói lửa phàm tục mới bị câu cho thần hồn điên đảo, mấy năm trôi qua, độc còn chưa được trừ hết, đến bây giờ vẫn chưa thể yêu đương lại.


Còn chưa nói đến những lần các cô đi ăn, Ngư Hi uống quá nhiều mà mắng Giang Tĩnh Bạch.


Không yêu lấy đâu ra hận.


Nếu đã thật sự buông tay, sao vẫn còn tương tư, nói gì đến trách cứ.


Nhiều năm như vậy, cô và Hàn Nghi Tư một mực cố gắng không nhắc đến Giang Tĩnh Bạch, thỉnh thoảng nhắc đến cũng là gào thét phẫn nộ mắng nhiếc, chính là muốn cho Ngư Hi tỉnh táo lại.


Nhưng trong chuyện tình cảm, ba câu hai lời sau có thể nói hết, các cô hận Ngư Hi không biết cố gắng, hận Giang Tĩnh Bạch lúc trước tuyệt tình, cũng chỉ có thể ra lệnh bên tai Ngư Hi, lại không thể ngăn được tình cảm của cô ấy.

Hồ Tiểu Tĩnh ngẩng đầu, nghe thanh âm của Giang Tĩnh Bạch truyền đến từ bên trong: “Cô quá khen rồi, ngần ấy năm cũng không về thăm cô và thầy, trong lòng em rất áy náy.”

Trương Viện xua tay: “Ai nói là không gặp.”

“Hai năm trước không phải em còn nhờ Lão Trình đưa thuốc mỡ cho cô sao?”

Trương Viện có bệnh phong thấp, ngày mưa chân sẽ bị đau, Trình Thụ biết có loại thuốc mỡ hiệu quả rất tốt, nhưng khó mua, có lần Giang Tĩnh Bạch về nước, tặng đến không ít.


Người đều có tư tâm, Giang Tĩnh Bạch tốt với Trương Viện, Trương Viện cũng sẽ quan tâm đến Giang Tĩnh Bạch, trò chuyện cũng nhiều hơn.


Giang Tĩnh Bạch khẽ cười: “Thầy Trình nói cho cô ạ.”

Trương Viện: “Ừ.”

Nói xong nhìn ra phía ngoài: “Tiểu Tĩnh?”

“Đến rồi cũng không vào, đứng bên ngoài làm gì.”

Hồ Tiểu Tĩnh lườm Giang Tĩnh Bạch, thấy người kia vẫn bình thản, cô nhếch môi: “Cô, em muốn tìm nhà vệ sinh.”

Trương Viện chỉ tay về phía sau: “Ở bên kia.”

Hồ Tiểu Tĩnh gật đầu: “Vâng ạ.”

Trương Viện đợi Hồ Tiểu Tĩnh rời đi, nhìn khắp nơi, trở lại trong bếp cùng Giang Tĩnh Bạch, hỏi: “Em cùng Tiểu Ngư làm sao vậy?”

Giang Tĩnh Bạch không ngờ Trương Viện lại đột nhiên nhắc đến Ngư Hi, tay lệch đi, suýt nữa cắt phải ngón tay, cô bình ổn lại tâm tình, hỏi: “Sao cô lại hỏi vậy ạ?”

Trương Viện thở dài: “Được rồi, đừng gạt cô.”

“Chuyện của hai đứa, từ hồi đi học cô đã biết rồi.”

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: “Cô…”

Trương Viện: “Tính cách quật cường, Tiểu Ngư vừa nãy đến tìm cô.”

Ngư Hi? Giang Tĩnh Bạch ngước mắt nhìn Trương Viện: “Cậu ấy tìm cô? Làm gì ạ?”

Trương Viện ngừng vài giây: “Cũng không có gì, hỏi chút chuyện nhà em trước kia.”

“Vì sao không nói cho em ấy?”

Sắc mặt Giang Tĩnh Bạch ngưng trọng, tay buông thức ăn đã thái được một nửa, cúi đầu, thật lâu sau mới mở miệng: “Cô, cô nói nếu một người phạm sai lầm, phải làm sao bây giờ?”

Trương Viện nhìn khí thế của cô bỗng nhiên mềm xuống, suy tư vài giây: “Sống trên đời mấy chục năm, ai chẳng phạm sai lầm.”

“Biết sai liền sửa, tốt hơn là cứ hồ đồ.”

Thanh âm Giang Tĩnh Bach càng thêm cô đơn: “Nếu sai lầm không thể tha thứ thì sao ạ?”

Trương Viện nhìn cô: “Tiểu Giang, sai chẳng phân biệt lớn nhỏ, sai chính là sai, em có quyền phạm sai lầm, người ta cũng có quyền tức giận.”

“Còn tha thứ hay không, không phải chuyện em có thể định đoạt, em nên nghe theo lòng mình, đẩy thương tổn xuống mức thấp nhất.”


“Không đi đối mặt, dừng chân tại chỗ, vĩnh viễn trốn tránh, vậy làm sao em có thể biết, người ta có tha thứ cho em hay không?”

“Có lẽ, cơ hội vẫn ở phía trước.”

Giang Tĩnh Bạch nghe xong lời nói của Trương Viện, cúi đầu trầm mặc, gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng, không đến một hồi, Trình Thụ đã chạy tới cửa: “Người đến đủ rồi, có thể dọn đồ ăn lên.”

“Ồ, Tiểu Giang, đến từ lúc nào.”

Trương Viện quát: “Đi đi đi đi, bê thức ăn ra ngoài, không thấy tôi với Tiểu Giang đang nói chuyện à.”

Trình Thụ xưa nay sợ — tôn trọng vợ, nghe được liền bê hai đĩa thức ăn lên: “Được, tôi thành người ngoài, Tiểu Giang tâm sự cùng cô của em tiếp đi, tôi ra ngoài nói chuyện với mấy đứa kia.”

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Vâng.”

Trương Viện lại nói: “Đi đi, không có gì hay để nói hết, ông cũng ăn luôn đi.”

Giang Tĩnh Bạch nhìn cô lại bận rộn: “Em giúp cô?”

Trương Viện lấy con dao từ tay Giang Tĩnh Bạch: “Em à, nghĩ kỹ chính là giúp cô rồi.”

“Hai đứa bé này…”

Tiếng lẩm bẩm nhỏ dần, Giang Tĩnh Bạch nhìn tấm lưng hơi cúi của Trương Viện, nhỏ giọng: “Cô.”

Tiếng thái thịt phanh phanh, Trương Viện cũng không quay đầu lại: “Hả?”

Giang Tĩnh Bạch: “Cảm ơn cô.”

Trương Viện đưa lưng về phía cô, trên mặt nở nụ cười.


Giang Tĩnh Bạch từ sân sau đi đến phòng khách, mọi người đều đã ngồi xuống hai bàn, Lư Tiểu Vĩ bị các bạn học vây quanh gọi từng tiếng Lư tổng, cậu ta được tâng bốc mà cười rạng rỡ: “Đừng nói lung tung, tôi có phải ông chủ gì đâu.”

Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch đảo quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Ngư Hi, cô theo bản năng nhìn về cánh cửa gỗ đang đóng chặt, đi đến, dùng sức vặn then cửa mở ra, Ngư Hi nghe thấy tiếng động phía sau cũng không quay đầu lại, nói: “Trở lại rồi à? Tôi vừa nói với con gái cậu là cậu không cần nó nữa đây.”

Ngư Hi chọc chọc má bạn nhỏ, thịt núng nính thật thích, làn da trắng nõn còn mềm hơn sữa, đáng yêu không thể tả.


Phía sau chậm chạp không có động tĩnh, ánh mắt Giang Tĩnh Bạch một mực đặt trên người Ngư Hi, thấy cô cúi nửa người, tóc dài xõa phía sau, có vài sợi rơi trước ngực, góc nghiêng xinh đẹp mà khí chất, lông mi khẽ run lên như cánh ve theo từng cái chớp mắt, lại nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Giang Tĩnh Bạch.


“Không đi đối mặt, dừng chân tại chỗ, vĩnh viễn trốn tránh, vậy làm sao em có thể biết, người ta có tha thứ cho em hay không?”

“Có lẽ, cơ hội vẫn ở phía trước.”

Ngư Hi không được đáp lại, nghi hoặc quay đầu, người phía sau không phải Hồ Tiểu Tĩnh, mà là Giang Tĩnh Bạch

Sắc mặt ngưng lại, Giang Tĩnh Bạch đi lên phía trước một bước, rút đi vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, dung nhan mang theo ý cười yếu ớt, mở miệng gọi: “Ngư Hi.”

“Mình đã trở về.”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.