Đọc truyện Phân Cửu Tất Hợp – Chương 187: Ngoại Truyện Trường Học
Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch làm lành.
Sau khi Hàn Nghi Tư chịu lạnh gần một tiếng, Giang Tĩnh Bạch mới đưa Ngư Hi xuống nhà.
Bố mẹ Giang vẫn chưa về, hai cô đi qua phòng khách đến cửa ra ngoài.
Hàn Nghi Tư lạnh đến phát run, vừa run vừa hỏi: “Hai cậu đã làm lành chưa?”
Ngư Hi lại ngửi được mùi khang khác trong câu nói không có gì đặc biệt này, cô cắn môi cười, nhướng mày: “Vậy phải xem học ủy còn giận nữa không.”
Giang Tĩnh Bạch liếc mắt nhìn cô, lắc đầu khẽ nói: “Muộn rồi, cậu về đi.”
Chậc, không hiểu phong tình, muộn thì không biết đường để cô ở lại qua đêm à!
Chẳng qua Ngư Hi cũng chỉ dám âm thầm tự nhủ ý nghĩ không đứng đắn này, không dám nói thành lời, cô cười: “Ừ, vậy cậu cũng nghỉ sớm một chút đi.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, Ngư Hi đi về phía Hàn Nghi Tư hai bước, rồi lại quay về: “Điện thoại không chặn số tôi chứ?”
Khi hỏi, cô hơi ngửa đầu lên, trong mắt như có ngôi sao rơi vào, phát ra ánh sáng ngời ngời, cực kì đẹp.
Giang Tĩnh Bạch bị đến gần không kịp chuẩn bị, thoáng thất thần.
Ngư Hi bĩu môi: “Chặn số tôi thật rồi?”
Giống như việc Giang Tĩnh Bạch sẽ làm, nhưng Ngư Hi vẫn rất khó chịu.
Giang Tĩnh Bạch lùi lại một bước, đôi mắt của Ngư Hi quá xinh đẹp, còn rất sâu thẳm, nhìn vào như một cái hố sâu không thấy đáy, chỉ muốn tiếp tục dán mắt vào, cô lắc đầu nói: “Không.”
“Thật không?” Ngư Hi gấp gáp muốn được xác nhận.
Thật ra quan hệ của Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch hoàn toàn dựa vào sự kiên trì nhõng nhẽo của Ngư Hi.
Từ trước đến nay quan hệ của Giang Tĩnh Bạch với các bạn ở lớp vẫn luôn bình thường, có thể nói chuyện với Ngư Hi đã là không dễ dàng.
Cô không phải người thích nói, thường khi các bạn học cầm bài kiểm tra hay câu hỏi đến tìm cô, câu trả lời họ nhận được nhiều nhất là tự tìm trong sách.
Cô không thích giao tiếp cùng người khác, nhưng ai bảo cô là học sinh giỏi đây, ngoại hình đẹp, thành tích tốt, gia cảnh không nói là giàu có, nhưng có nhà có xe, bố mẹ còn làm kinh doanh, vì thế tính cách có hơi kiêu ngạo, cũng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến tiếng tăm của cô.
Hơn nữa sự kiêu ngạo của cô không hề thờ ơ, chỉ là mang theo cảm giác xa cách, khiến người ta vô thức phân rõ giới hạn với cô.
Thời đi học, người như cô có thể được ca tụng là nữ thần.
Giang Tĩnh Bạch chính là thế.
Cô như một vầng thái dương không thể chạm tới, người người muốn đến gần, nhưng đến gần sẽ bị tổn thương.
Ngư Hi không sợ bị tổn thương.
Từ nhỏ đến giờ cô luôn khao khát vầng thái dương có thể chiếu sáng cuộc đời mình như thế này, khao khát nhiệt độ nóng bỏng ấy.
Cô thích ở bên Giang Tĩnh Bạch, càng ngày càng thích, nhưng cô không biết Giang Tĩnh Bạch nghĩ như thế nào, liệu có cảm thấy cô rất phiền hay không, liệu có ghét bỏ cô quấn quýt quá mức hay không.
Khi nhắn tin không được trả lời, Ngư Hi đã nghĩ mình bị Giang Tĩnh Bạch chặn số, dù sao đối với Giang Tĩnh Bạch mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người bạn mới quen biết không lâu, vì lừa dối mà bị chặn số cũng rất bình thường, thế nhưng không phải như vậy.
Một niềm vui sướng dâng lên trong lòng, cảm xúc hạnh phúc nổi lên nhanh như chớp, giống như mầm xuân trồi lên khỏi mặt đất, sinh trưởng không màng điều gì.
Cô mím môi cười: “Thật sự không sao?”
Giang Tĩnh Bạch không hiểu vì sao người kia lại bướng bỉnh muốn một câu trả lời như vậy, cô gật đầu, cất tiếng nói rất nhẹ nhưng kiên định: “Thật sự.”
“Vậy về sau nếu tôi có phạm sai lầm, cậu cũng không được chặn số tôi.” Ngư Hi dùng thái độ nhẹ như mây gió, tim lại đập nhanh hơn một trăm linh tám lần, khuôn mặt đã được lau sạch, trắng nõn nà, nhưng hai gò má vẫn ửng hồng, mắt ngân ngấn như sóng nước mùa thu.
Ngư Hi nắm chặt hai tay, thân mình căng cứng, nhịp tim thình thịch dâng lên tận màng nhĩ, thậm chí tiếng gió ngay bên cạnh cũng tan biến, chỉ còn lại giọng nói trong trẻo của Giang Tĩnh Bạch: “Xin lỗi, tôi không thể hứa với cậu chuyện này.”
Tuy rằng với tính cách của mình, cô không có khả năng làm chuyện như chặn số người khác, nhưng cô cảm thấy hứa hẹn là chuyện cần sự nghiêm túc và trang trọng, con đường về sau còn rất dài, cô và Ngư Hi mới chỉ quen biết nhau mấy tháng mà thôi, cô cũng không thể đảm bảo, vì vậy chỉ có thể xin lỗi.
Ngư Hi nhún vai, mặc dù là kết quả như trong dự đoán, nhưng cô vẫn lập tức ỉu xìu: “Ờ —“
Âm cuối bị kéo dài, rõ ràng là không vui.
Giang Tĩnh Bạch đứng tại chỗ nhìn Ngư Hi.
Dưới ánh đèn yếu ớt, đôi mắt Ngư Hi ảm đạm không có ánh sáng, hoàn toàn khác khi nãy, cô biết câu trả lời của mình gây tổn thương, nhưng cô không muốn lừa dối cô ấy, cô thật sự không có cách nào đảm bảo mọi chuyện sau này.
Bầu không khí nhất thời yên ắng, Hàn Nghi Tư nín thở khẽ gọi: “Hi Hi?”
Ngư Hi bừng tỉnh, cô ngẩng đầu nói với Giang Tĩnh Bạch: “Chúng tôi về trước đây.”
Giọng điệu không giống lúc trước, dù tâm trạng đã được điều chỉnh trở lại bình thường ngay lập tức, nhưng nụ cười vẫn có chút gượng gạo, nét mặt cũng không vui vẻ như mọi khi.
Giang Tĩnh Bạch cảm thấy trong lòng nhói lên như bị thứ gì đâm vào, giống như khi bị mảnh kính vỡ đâm vào lưng, không mạnh, nhưng cũng không thể làm ngơ.
Cô buông hai tay bên người, ngừng một lát, rồi gật đầu: “Ừ.”
Ngư Hi thở ra, kéo Hàn Nghi Tư đi khỏi.
Trên đường, hai cô vào một quán mì gọi hai bát.
Ngư Hi ăn một cách mất tập trung, luôn lơ đãng.
Hàn Nghi Tư ăn một miếng lại liếc nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
Ngư Hi buông đũa, Hàn Nghi Tư hỏi: “No rồi à?”
“No rồi.” Ngư Hi ngẩng đầu: “Cậu no chưa?”
“Sắp.” Hàn Nghi Tư uống một hớp canh, đặt bát đũa xuống, lấy khăn giấy trên bàn nói: “Hi Hi à, cậu có thấy cậu và Giang Tĩnh Bạch rất kì lạ không?”
“Kì lạ?” Ngư Hi ghé vào: “Kì lạ thế nào?”
“Tôi cũng không nói được.” Hàn Nghi Tư gãi đầu, đặt giấy ăn xuống, tuy rằng tuổi này trong đầu cũng có mấy chuyện tình yêu tình báo, nhưng phần lớn đều là nam với nữ, cô chưa từng nghĩ đến những phương diện khác, chỉ là cảm thấy bầu không khí giữa hai người kia lúc ấy rất lạ.
Ngư Hi nhún vai, nhạy cảm như Hàn Nghi Tư còn không cảm nhận được, đừng nói đến con mọt sách Giang Tĩnh Bạch, chỉ sợ mình thích gì cũng không biết.
Thật thất bại.
Lần đầu tiên trong đời thích một người, nhưng ngay cả lời bày tỏ cơ bản nhất cũng không nói ra được.
Trên đường về Ngư Hi luôn cúi đầu cụp mắt.
Hàn Nghi Tư đi bên cạnh, thấy Ngư Hi cả buổi tối cũng không ăn gì, không khỏi hỏi: “Cậu muốn đến cửa hàng mua ít đồ ăn về không? Không thì nửa đêm đói đấy.”
Ngư Hi đang định nói không cần, điện thoại ting một tiếng, cô lấy ra xem, là Giang Tĩnh Bạch nhắn tin.
— Về đến nhà chưa?
Còn quan tâm mình.
Tâm trạng Ngư Hi chuyển từ mây mù sang nắng ấm, lập tức sáng bừng, cô hớn hở trả lời: Vẫn chưa.
— Đi đường cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi.
Chậc.
Không bớt lạnh nhạt đi tẹo nào được à.
Ngư Hi tươi tỉnh trở lại, mặc dù đang cúi đầu, nhưng vẫn không giấu được cảm xúc vui vẻ.
Hàn Nghi Tư bên cạnh hỏi: “Ai thế?”
“Bạn.” Ngư Hi ho khẽ một tiếng: “Cậu vừa nói gì?”
“Tôi hỏi cậu có muốn mua ít đồ ăn về không.” Hàn Nghi Tư nói lại.
Ngư Hi cắn môi: “Đương nhiên là muốn.”
Hai cô cùng đi mua “bữa ăn khuya”.
Hàn Nghi Tư xách túi, cẩn thận nói: “Hi Hi à.”
Ngư Hi còn đang đắm chìm trong tin nhắn Giang Tĩnh Bạch chủ động gửi cho mình, đột nhiên nghe thấy tiếng Hàn Nghi Tư, cô nghiêng đầu: “Hả?”
Hàn Nghi Tư thầm thì: “Có phải thầy giáo Ngữ Văn nhắn tin cho cậu không?”
Ngư Hi bắn một ánh mắt xem thường:…
Thầy giáo Ngữ Văn cái em gái cậu.
Hôm sau là cuối tuần, Hàn Nghi Tư bị gọi về nhà.
Ngư Hi ngủ nướng đến chín giờ mới rời giường.
Cô nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch, muốn hẹn cô ấy đi ăn cơm.
Giang Tĩnh Bạch không đồng ý, nói là phải ôn bài.
Cái con mọt sách này, Ngư Hi hít vào một hơi: “Mang đi tôi ôn cùng, học ủy cũng biết tôi học yếu mà, muốn học ủy tiếp tục kèm tôi.”
Nếu lời này là do người khác nói, Giang Tĩnh Bạch sẽ không buồn để ý, nhưng đây lại là Ngư Hi, cô cũng không biết vì sao mình lại đối xử đặc biệt với một mình Ngư Hi, nhìn thấy đôi mắt biết nói ấy, cô không thể phản bác được gì.
Lư Tiểu Vĩ nói rất đúng, ai chẳng thích người đẹp đây, cô cũng không ngoại lệ.
“Giang Tĩnh Bạch, cậu có đang nghe không?” Ngư Hi không nghe thấy bên kia nói gì, sợ mình bị bỏ quên, cô nói: “Nếu cậu sợ phiền, tôi có thể đến nhà cậu…”
Còn chưa nói hết, Giang Tĩnh Bạch đã lên tiếng: “Gặp nhau ở hàng trà sữa cạnh trường đi.”
Nỗi thấp thỏm của Ngư Hi được buông xuống, cô bật người nhảy nhót nói: “Được.”
“Nhớ mang sách học.”
Giang Tĩnh Bạch dặn lại, Ngư Hi ngơ ngẩn: “Biết rồi.”
Cứ như sắp được đi hẹn hò, nhưng cô biết Giang Tĩnh Bạch nói thật, chỉ nghĩ đến việc giúp cô học mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Ngư Hi ở trong phòng thay vài bộ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc váy cotton dài tay lỡ màu đỏ, tà váy dài đến bắp chân, chân đi một đôi dép xăng-đan, không đi tất, ngón chân còn sơn màu đỏ, ở tuổi này cô cũng thích đỏm dáng như vậy.
Cô đến hàng trà sữa khi vẫn còn sớm.
Có không ít học sinh trường số một và trường số hai đi ngang qua, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ngư Hi ngồi yên lặng bên cửa sổ.
Tính cách của Ngư Hi rất tốt, không tính là mềm mỏng, nhìn kỹ còn có hai điểm lạnh lùng, nhưng sự trong trẻo lạnh lùng này liền biến mất mỗi khi cười lên.
Ngư Hi nhìn người trước mặt, mắt cong thành vầng trăng: “Cậu đến rồi.”
Giang Tĩnh Bạch ngồi đối diện, đặt sách vở xuống, gọi một cốc trà sữa, rồi hỏi Ngư Hi: “Cậu uống gì?”
Trước khi Giang Tĩnh Bạch đến Ngư Hi chưa gọi đồ uống, lúc này mới giật mình nhận ra, cô suy nghĩ một lát: “Giống cậu đi.”
Giang Tĩnh Bạch mỉm cười, đi đến quầy thu ngân gọi trà sữa.
Ngư Hi chống cằm ngắm nhìn bóng hình tinh tế của Giang Tĩnh Bạch bước đi trong cửa hàng trà sữa, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, ngay cả góc độ ánh nắng chiếu vào người cô ấy cũng có thể nói là hoàn hảo.
Trái tim của cô mất kiềm chế đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
“Hôm qua ôn bài thế nào rồi.” Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống rồi mở sách, cũng không ngẩng đầu lên liền hỏi, không được đáp lại, cô nhướng mày: “Ngư Hi?”
Ngư Hi bừng tỉnh, không biết có phải vì ánh nắng, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt cũng long lanh, cô hỏi lại: “Hả?”
“Ôn bài thế nào rồi?” Giang Tĩnh Bạch lặp lại, Ngư Hi rũ mắt: “Còn bài số hai.”
Cô nói xong liền mở sách: “Chỗ này.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Vậy tôi giảng cho cậu từ đây.”
“Ừ.” Câu trả lời ngắn gọn lưu loát, rất thánh thót.
Giọng Giang Tĩnh Bạch khá thấp, rất lạnh, không hề ấm áp, có lẽ là vì không thích nói chuyện, giảng bài cũng rất ngắn gọn, hoàn toàn không dài dòng, nói xong một câu còn nhìn Ngư Hi như để hỏi cô có hiểu không, Ngư Hi ngây ngốc gật đầu: “Hiểu rồi.”
Nhìn dáng vẻ lờ mờ của cô, Giang Tĩnh Bạch cau mày, nhưng cũng không nói gì.
“Ngữ Văn thì cậu tự ôn đi.” Giang Tĩnh Bạch lấy hai tập bài kiểm tra từ trong túi của mình: “Đây là tôi chọn, tối nay làm xong rồi mai đưa tôi.”
“Nhiều vậy á…” Ngư Hi chưa than thở xong đã chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Giang Tĩnh Bạch, cô nuốt lời xuống: “Tôi nhất định sẽ làm xong.”
Giang Tĩnh Bạch cảm thấy Ngư Hi rất giống những hạt châu trên bàn tính, gẩy bao nhiêu động bấy nhiêu.
Trước đây cô không thích giao tiếp cùng những người như thế này, không chủ động, học gì cũng rất chậm, không dễ dạy, nhưng cô lại ưu ái Ngư Hi, dành thời gian cho cô ấy, nghe cô ấy than vãn, nhìn cô ấy tỏ ra bất mãn cũng không dám phản đối, làm cho cô cảm thấy thật đáng yêu.
Giống một bé thú cưng.
Sự thừa nhận này làm cô có rất nhiều kiên nhẫn đối với Ngư Hi.
Đúng vào cuối tuần, hàng trà sữa này khá đông khách, đa số là học sinh, nhưng đều đến và đi vội vàng, rất ít người giống Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch ngồi lại học bài.
Một người đã rất nổi bật, hai người ngồi cùng nhau lại càng ưa nhìn.
Đã có không ít bạn học chụp ảnh hai cô đăng lên diễn đàn trường.
— Đoán xem tôi nhìn thấy ai! Giang Tĩnh Bạch và Ngư Hi! Đậu xanh, hôm nay tôi được nhìn người đẹp gần như vậy, hồn mất hết rồi!!!!
Lầu một: Ủa? Hai người này làm lành rồi? Không phải mấy hôm trước còn không ai thèm nhìn ai hở?
Lầu hai: Đừng nói linh tinh, hai cậu ấy rất thân!
Lầu hai là Hàn Nghi Tư, cô không có việc gì làm liền lên diễn đàn rồi thấy bài đăng này, lập tức để lại bình luận rồi gửi liên kết cho Ngư Hi.
Lầu ba: Cái gì? Hai người này rất thân? Không phải Ngư Hi muốn trả thù à?
Lầu bốn: Lầu hai có tình báo không? Kể đi, lưu lượng không tệ.
Lầu năm: Mấy người có thấy hai cậu ấy rất đẹp đôi không?
Lời này vừa xuất hiện đã bị phản bác dữ dội.
— Đẹp cái gì mà đẹp, đầu óc đen tối, hai đứa con gái có gì mà đẹp đôi?
— Đừng nói vớ vẩn được không?
— Ghê tởm, sao ở đâu cũng thấy bọn fans đồng tính đần độn thế.
Vì chuyện của Tiêu Lệ Thủy, trước đó cả diễn đàn vừa mới nổi lên một loạt chủ đề nên hay không nên ủng hộ, bên trong ồn ào đến nghiêng trời lệch đất, còn chưa được hai ngày, lúc này lời nhận xét kia xuất hiện liền có chút quá khích.
Ngư Hi nhìn trên diễn đàn cãi nhau ầm ĩ không thôi, có người nói ủng hộ cô, có người bảo mình chỉ nói đùa, có người nói cô ghê tởm, đủ loại ngôn luận cực đoan đều có.
Ngư Hi đọc một hồi, tắt điện thoại, quyết định sẽ không lên diễn đàn nửa tháng.
Giang Tĩnh Bạch đi ra từ phòng vệ sinh chỉ nhìn thấy dáng vẻ bực bội của Ngư Hi, cô cười: “Sao thế?”
“Bị chó cắn.” Ngư Hi thờ ơ như không nói: “Học xong rồi, có phải chúng ta được đi làm việc khác rồi không?”
“Khác?” Giang Tĩnh Bạch khó hiểu: “Cậu muốn làm gì?”
Làm thế nào để người kia thấy mình giống một học sinh ngoan đây? Trước đôi mắt trong veo và nghiêm túc kia, tim Ngư Hi đập nhanh hơn, tựa như chuyện mình sắp làm là tội ác tày trời.
“Đi xem phim.” Ngư Hi nói: “Tôi nghe nói gần đây có một bộ phim mới chiếu không tệ.”
Giang Tĩnh Bạch ngừng một lát: “Xem phim?”
Phim ảnh trong ký ức của cô chỉ dừng lại ở trên tivi hoặc trên điện thoại, không phải chưa từng có ai hẹn cô đến rạp xem phim, chỉ là cô không cảm thấy hứng thú, cô nghĩ thay vì ngồi trong rạp hai tiếng, không bằng ngồi giải thêm hai bài toán.
Rất hiển nhiên, Ngư Hi không nghĩ như vậy.
“Đi được không?” Ngư Hi ghé vào, muốn kéo tay Giang Tĩnh Bạch, nhưng khi ngón tay nhỏ nhắn vươn ra, cô vẫn buông xuống, chỉ còn lại đôi mắt đẹp đầy chờ mong nhìn Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch cảm thấy áp lực ập đến, cô liếm môi: “Được.”
Cứ thế dễ dàng đầu hàng, Giang Tĩnh Bạch đáp ứng rồi cau mày, cảm thấy bản thân càng ngày càng khác thường.
Được đáp ứng, Ngư Hi lập tức thu dọn sách vở, sau khi cất vào túi liền nói với Giang Tĩnh Bạch: “Đi thôi.”
Giang Tĩnh Bạch đứng sau Ngư Hi, muốn nhắc nhở cô ấy đừng quên hai bài kiểm tra phải làm vào tối nay, nhưng bắt gặp vẻ mặt mừng rỡ của cô ấy, lời nói đã đến bên miệng lại bị nuốt về, cô gật đầu: “Được.”
Hai người ra khỏi hàng trà sữa rồi đi thẳng, qua hai con phố là đến rạp chiếu phim.
Cuối tuần, rạp chiếu phim rất đông đúc, gần đấy còn có trường đại học, nên có không ít sinh viên.
Ngư Hi xách túi hỏi người bên cạnh: “Cậu muốn xem phim gì?” .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Giang Tĩnh Bạch không có sở thích đặc biệt, nhưng cô có hứng với những bộ phim nhẹ nhàng hơn.
“Cậu thì sao? Thích gì?” Cô không trả lời mà hỏi lại.
Ngư Hi đứng trước danh sách phim, nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Diễn viên chính: Tiêu Lệ Thủy.
Cô nhận ra đây chính là bộ phim đã giúp Tiêu Lệ Thủy nhận được không ít giải thưởng quốc tế, tháng trước còn đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, kết quả là các nhà tư bản cho chiếu lại bộ phim này.
Trước kia Ngư Hi chưa từng xem, lúc này lại có hứng thú: “Xem không?”
Giang Tĩnh Bạch tỏ ra như thường: “Tôi thế nào cũng được.”
Hai người liền chọn bộ phim này, Ngư Hi đi mua bắp rang bơ và coca.
So với những bộ phim khác mới ra rạp, phòng chiếu khá vắng vẻ, hai người soát vé đi vào còn nhận ra có người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình.
“Vậy mà còn có người đi xem phim của Tiêu Lệ Thủy.”
“Fan não tàn.
Lạ gì.”
Ngư Hi nghe vậy thoáng không thoải mái, nhưng cũng không muốn lý luận, cô đi theo Giang Tĩnh Bạch vào trong phòng chiếu.
Bên trong đã có tốp năm tốp ba người ngồi cùng nhau.
Ngư Hi nhìn kỹ, đều là con gái, có nắm tay, có ôm ấp, tư thế vô cùng thân mật, nhìn thế nào cũng không giống bạn bè bình thường.
Ngư Hi lập tức hoảng hốt.
Giang Tĩnh Bạch bên cạnh hỏi: “Ghế số mấy?”
“Số ba hàng thứ năm.” Ngư Hi nói: “Tôi ngồi bên cạnh cậu.”
Phim vẫn chưa bắt đầu, hai người ôm bắp rang và coca đi qua.
Cô gái ngồi sau vỗ vai Ngư Hi, khe khẽ hỏi: “Người chị em, cậu cũng vậy hả?”
Cũng vậy?
Cái gì cũng vậy?
Ngư Hi thoáng bối rối, còn chưa lên tiếng, cô gái ngồi sau lại nói: “Tôi không thể nào hiểu được, chị Tiêu chẳng qua chỉ yêu mà thôi, có nhất thiết phải bị mắng chửi đến vậy không? Cậu nói thử xem, đồng tính luyến ái rất bình thường mà, từng có giáo sư nói đây là quan hệ rất bình thường, tại sao chị Tiêu lại bị chỉ trích nhiều như vậy.”
Ngư Hi hiểu ra, hầu hết đều là fans của Tiêu Lệ Thủy muốn bênh vực cô ấy, cô gật đầu: “Đúng vậy, đồng tính rất bình thường.”
“Vì thế mỗi ngày chúng tôi đều đi xem phim để ủng hộ chị Tiêu.” Cô gái nói xong liền nắm tay nữ sinh bên cạnh: “Hai cậu cũng vậy sao?”
Ngư Hi nghẹn lời.
Lúc này cô còn không hiểu lời đó có ý gì thì chính là đồ ngốc, vội nói: “Tôi không phải…”
“Ôi chao, đã vào đây rồi, chúng tôi đều biết mà.” Cô gái vỗ vỗ vai cô: “Không dễ dàng, cố lên.”
Ngư Hi:…
Được rồi, thật ra, cô khá thích hai tiếng cố lên này.
Phim vẫn chưa bắt đầu, Ngư Hi mím môi, ngồi ngay ngắn bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, hơi nghiêng đầu: “Học ủy.”
Giang Tĩnh Bạch như đang suy nghĩ miên man, tiếng nói rất thấp: “Hả?”
Giọng nói vẫn trong trẻo như mọi khi, giống như lưỡi dao sắc nhọn chém rách sự hỗn loạn, dễ dàng phá vỡ nội tâm của Ngư Hi, khiến cả ngực cô trống rỗng.
“Chuyện đó…” Ngư Hi nuốt nước bọt: “Cậu biết Tiêu Lệ Thủy không?”
“Tiêu Lệ Thủy?” Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Diễn viên chính của bộ phim này?”
Có vẻ cô ấy đã xem danh sách diễn viên, Ngư Hi nói: “Đúng, nhưng dạo này chị ấy có ít lùm xùm, cậu có nghe nói không?”
“Lùm xùm?” Giang Tĩnh Bạch cười: “Không có.”
Từ trước đến nay cô không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, sao có thể nghĩ đến lùm xùm gì, có điều cái tên này đúng là rất quen tai, chắc chắn cô đã từng nghe thấy ở trường.
“Ôi, chị ấy…” Ngư Hi nói: “Trên mạng nói chị ấy là đồng tính.”
“Cậu thấy thế nào?”
Ngư Hi nói xong vẫn cảm thấy lo lắng.
Trong bóng tối, cô khóa chặt ánh mắt vào nét mặt của Giang Tĩnh Bạch, mọi biểu cảm nho nhỏ đều bị phóng đại trong lòng, rồi suy đoán, rồi nghĩ ngợi, thế nhưng Giang Tĩnh Bạch không cho cô cơ hội, mà dùng vẻ mặt không đổi và giọng điệu bình thường hỏi lại: “Thấy cái gì thế nào?”
“Là có rất nhiều người mắng chửi chị ấy, cậu cảm thấy chị ấy có đáng bị mắng chửi không?”
Ngư Hi cắn răng: “Hay là — cậu có chấp nhận đồng tính luyến ái không?”
Cô ngập ngừng nói ra lời, cũng không dám nhìn Giang TĨnh Bạch.
Bầu không khí giữa hai người lúc này như thoáng đông cứng lại.
Âm hiệu báo phim bắt đầu vang lên, theo sau là tiếng nhạc.
Ngư Hi không biết mình nên thở phào hay vẫn nên lo lắng, cô muốn biết câu trả lời của Giang Tĩnh Bạch, lại sợ sẽ biết được.
Người bên cạnh đổi tư thế, Ngư Hi liếc thấy, ngồi càng ngay ngắn hơn.
Giang Tĩnh Bạch chần chừ một lúc mới trả lời: “Tuy rằng tôi chưa từng yêu ai, nhưng tôi nghĩ đồng tính luyến ái không có vấn đề gì.”
Những lời này cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng từ từ rơi vào tai Ngư Hi, giống như tiếng sấm lướt qua tai, để lại âm thanh rền vang.
Cậu ấy không cảm thấy có vấn đề.
Cậu ấy có thể chấp nhận.
Ngư Hi không kìm lòng được, khẽ cười thành tiếng.
Giang Tĩnh Bạch nhíu mày: “Câu trả lời của tôi buồn cười sao?”
“Không phải, không phải.” Ngư Hi nghiêm túc nói: “Cậu nói rất hay.”
Còn chân thành và nghiêm túc.
Ngư Hi nhìn vào đôi mắt của Giang Tĩnh Bạch, lặp lại: “Cậu nói rất hay, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Trong bóng tối, đôi mắt kia như mang theo ngân hà tỏa sáng long lanh.
Trong lòng Giang Tĩnh Bạch lộp bộp, khi cô nhận ra, Ngư Hi đã dời ánh mắt đi: “Xem phim thôi.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Ừ.”
Phim kể về chuyện gì, hai người đều không nhớ rõ.
Sau khi hết phim, Ngư Hi còn muốn thảo luận cùng Giang Tĩnh Bạch, kết quả phát hiện người kia cũng không xem vào.
Hết cách, cô đành tìm chủ đề khác để nói: “Thời sơ trung chắc cậu được rất nhiều người theo đuổi nhỉ?”
Giang Tĩnh Bạch có thói quen nghiêm mặt khi im lặng, cô gật đầu: “Đúng vậy.”
Đúng vậy???
Câu trả lời gì thế này.
Chẳng lẽ tên này còn không biết có bao nhiêu người theo đuổi mình?
Quả nhiên là con mọt sách, hũ nút.
Ngư Hi thầm oán trong lòng, ánh mắt lại càng mê mẩn, chỉ là một con mọt sách, lại mang đến cho cô cảm giác từ trước đến nay chưa từng có, rất dễ chịu, rất an nhàn, tựa như ở bên cạnh cô ấy đã là điều hạnh phúc nhất.
“Không còn sớm, tôi đưa cậu về, tối nay cậu còn phải làm hai bài kiểm tra.
Câu nói của Giang Tĩnh Bạch đánh vỡ cơn mơ mộng trong Ngư Hi, hai vai nhất thời như bị ngàn cân đè nặng, cô ỉu xìu nói: “Biết rồi.”
Gió chạng vạng êm dịu đến khác thường, không lạnh thấu xương như buổi sớm hay ban đêm.
Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch đi trên con đường nhỏ, cô hỏi: “Tôi nay muốn ở lại ăn cơm với tôi không?”
Giang Tĩnh Bạch từ chối không do dự: “Tôi về nhà ăn cơm.”
Ngoại trừ liên hoan cùng bạn học, cô cực kì ít khi ở lại bên ngoài, kinh nghiệm hẹn ăn cơm gần như bằng không.
Ngư Hi cũng không nói gì, chỉ để lại một câu: “Vậy được rồi, cậu đi đến đây thôi, tôi tự về được, cũng không xa.”
Giang Tĩnh Bạch nhìn con đường Ngư Hi chỉ, là con đường Ngư Hi thường xuyên đi về, nhưng lúc này cô lại muốn đưa người kia về tận nơi, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy về nhà an toàn, bản thân mới có thể yên tâm.
“Gặp lại.” Ngư Hi xách túi, chủ động vẫy tay: “Tôi về đây.”
Đầu lưỡi Giang Tĩnh Bạch lăn lộn vài chữ, cuối cùng nói: “Gặp lại.”
Ngư Hi quay lưng đi về phía trước, khi sắp đến ngã rẽ, cô ngoảnh lại, cười tươi nói: “Buổi tối tôi gọi cho cậu được không?”
Dưới trời hoàng hôn, ánh nắng đỏ rực chiếu vào Ngư Hi, hai gò má đều ửng hồng, gió muộn nâng tà váy, để lộ đôi chân tinh tế thon thả.
Ngư Hi thế này, giống như một cô gái bước ra từ trong tranh.
Giang Tĩnh Bạch nhất thời không nói nên lời, đứng ngây người tại chỗ.
“Giang Tĩnh Bạch!” Ngư Hi hô: “Tôi gọi điện thoại cho cậu được không?”
Giang Tĩnh Bạch bừng tỉnh, gật đầu: “Được.”
Ngư Hi bật cười.
Trong mắt Giang Tĩnh Bạch đều là nụ cười yếu ớt của người nào đó.
Tim bỗng dưng đập nhanh hơn, trên mặt cũng có cảm giác nóng như lửa đốt, thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên, cô có cảm giác như thế này.
Ngư Hi mua bữa tối trên đường, cô chỉ ở một mình, ứng phó qua loa là được.
Sau bữa tối, Ngư Hi bắt đầu xem bài kiểm tra Giang Tĩnh Bạch giao cho mình, bình thường cô đều dùng Baidu để tìm đáp án, nếu không thì chép của Hàn Nghi Tư, nhưng lúc này, cô cắn đầu bút, yên lặng bắt đầu giải đề.
Câu hỏi trắc nghiệm số một — không hiểu lắm, bỏ qua.
Câu hỏi trắc nghiệm số hai — có tí tẹo ấn tượng, A hay B đây?
Câu hỏi trắc nghiệm số ba…
Ngư Hi làm hết những câu mình hiểu một cách qua loa, sau đó cân nhắc thời gian, bảy tám giờ tối, có lẽ Giang Tĩnh Bạch đã ăn cơm xong.
Cô gửi một tin nhắn: Học ủy, có câu không hiểu.
“Câu nào không hiểu?” Giang Tĩnh Bạch trực tiếp gọi đến: “Tập A hay tập B?”
“Tập A.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Bài nào?”
Ngư Hi nói: “Là một câu trắc nghiệm, tôi nói câu…”
“Không cần.” Giang Tĩnh Bạch nói: “Tôi vừa mới làm hai bài này, vẫn nhớ các câu hỏi, cậu nói luôn câu nào là được.”
Ngư Hi:…
Học sinh giỏi đều thế này à?
Thật đáng sợ!
Ngư Hi không theo kịp tiết tấu của Giang Tĩnh Bạch, mặc dù được giải thích rất rõ ràng trong điện thoại, nhưng Ngư Hi vẫn lơ ma lơ mơ.
Giang Tĩnh Bạch nói: “Thế này đi, bây giờ cậu có tiện không? Chúng ta gọi video đi.”
“Tiện, đương nhiên là tiện, tôi ở nhà một mình, tiện muốn chết.”
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy chợt nhớ lại lời người kia nói về quan hệ của mình và bố mẹ, cô hỏi: “Bố mẹ cậu không ở nhà?”
“Không ở.” Ngư Hi nói: “Tôi ở một mình.”
Giang Tĩnh Bạch cau mày: “Vậy tối cậu ăn gì?”
“Tùy tiện ăn.” Ngư Hi ngượng ngùng cười cười.
Giang Tĩnh Bạch cầm chặt điện thoại, lần đầu tiên cảm thấy hối hận, hối hận vì không đồng ý với Ngư Hi ăn tối cùng nhau, nếu cô đồng ý, hẳn là Ngư Hi sẽ không ăn uống tùy tiện cô đơn như vậy phải không?
Cô im lặng thật lâu.
Ngư Hi nói: “Tôi mở video, cậu đồng ý đi.”
Giang Tĩnh Bạch nói: “Được, tôi cúp máy đây.”
Vừa cúp điện thoại, cuộc gọi video từ Ngư Hi cũng đến, Giang Tĩnh Bạch kết nối.
Góc mặt của Giang Tĩnh Bạch dần dần xuất hiện trên màn hình, sau đó chuyển đi, đổi thành một tờ giấy trắng, hẳn là Giang Tĩnh Bạch đã đổi camera.
“Thấy được không?” Giang Tĩnh Bạch hỏi.
Ngư Hi đáp: “Thấy được, cậu nói đi.”
Giang Tĩnh Bạch nói: “Vậy tôi bắt đầu giải đề, cậu không hiểu chỗ nào thì nói với tôi.”
Ngư Hi cười: “Được.”
Hai người liền bắt đầu nói chuyện qua video.
Màn đêm buông xuống, ngoài trời bị nhuộm thành một màu đen, ánh trăng soi xuống, xua tan bóng tối.
Ngày hôm sau Ngư Hi ngủ thẳng đến khi báo thức vang lên.
Cô ngồi dậy còn có chút mơ màng, cả đêm hôm qua đều làm bài, kết quả là nằm mơ cũng thấy Giang Tĩnh Bạch ôm mình làm bài tập.
Cô còn chưa kịp than thở đã bị báo thức gọi dậy.
Khi rửa mặt, Ngư Hi nhìn thấy dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cô dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, nhìn chằm chằm vào gương, rồi bật cười, khuôn mặt mệt mỏi lộ vẻ vui sướng.
Hàn Nghi Tư đến tìm cô cùng đi học liền nhìn thấy biểu cảm này.
“Tối hôm qua đi ăn trộm à?” Cô lẩm bẩm: “Hình như không ngủ.”
Ngư Hi ngáp một cái: “Đúng là không ngủ.”
Hàn Nghi Tư hỏi: “Làm gì mà không ngủ?”
“Không nói với cậu.” Ngư Hi tỏ vẻ bí ẩn nói.
Hàn Nghi Tư vỗ vào lưng cô.
Hai người vừa cười vừa nói đi trên sân trường.
Vừa bước vào cổng trường, Ngư Hi liền nhìn thấy một bóng hình ở xa xa, cô lập tức sửa soạn lại bản thân, sau đó nở nụ cười, mang dáng vẻ tràn đầy năng lượng bước tới.
“Chào buổi sáng học ủy.”
Giang Tĩnh Bạch thường có thể thức cả đêm để làm một bài tập, vì thế cũng tỉnh táo hơn rất nhiều so với Ngư Hi.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo cùng nụ cười trên mặt người kia, cô nâng môi: “Chào buổi sáng.”
“Sáng sớm hai người đẹp tán gẫu chuyện gì đấy?” Lư Tiểu Vĩ chen vào: “Nghe nói chiều hôm qua hai cậu đi uống trà sữa?”
“Sao không gọi mình?”
Làm như rất thân với nhau không bằng.
Lư Tiểu Vĩ chính là như vậy, luôn tỏ ra mình có quan hệ rất tốt với hai bạn nữ này trước mặt người ngoài, nhưng thực tế là không tới mức có thể đi uống trà sữa cùng nhau.
Ngư Hi phớt lờ cậu ta.
Giang Tĩnh Bạch cũng chỉ thản nhiên cười.
Lư Tiểu Vĩ nói: “Học ủy thích uống vị gì? Lần sau mình mua cho cậu.”
“Cậu ấy không thích uống trà sữa.” Ngư Hi lên tiếng trước khi Giang Tĩnh Bạch mở miệng: “Cậu ấy thích uống nước lọc luộc.”
Giang Tĩnh Bạch:…
Khuôn mặt không tính là khôi ngô của Lư Tiểu Vĩ hiện vẻ nghi ngờ: “Thật?”
Giang Tĩnh Bạch lần đầu tiên nói dối: “Thật.”
Ngư Hi nín cười, như thể đã thắng trận.
Chuông vào lớp vang lên, học sinh đi vào phòng học.
Ngư Hi cùng Cảnh Sắc và Trần Hảo Linh trao đổi ánh mắt, hiểu nhưng không nói.
Ngư Hi không để ý, nhưng Giang Tĩnh Bạch lại nhìn thấy đúng lúc.
Cô rũ mắt trầm tư, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ổn trọng từ phía sau, thầy giáo đã vào lớp.
Vẫn chưa có kết quả của kỳ thi tháng, bình thường phải đến tuần thứ ba hoặc tuần thứ tư.
Lời châm chọc khiêu khích của Trần Hảo Linh khiến Ngư Hi nghe đến chán ghét.
Giang Tĩnh Bạch không ngừng nhìn thấy Ngư Hi lẩm bẩm hơn một lần: “Phải đạt yêu cầu, phải đạt yêu cầu…”
Cô buồn cười: “Nước đến chân mới nhảy là vô dụng.”
“Vô dụng hay hữu dụng cũng phải chuẩn bị trước.” Ngư Hi tỏ vẻ cam chịu số phận: “Hay học ủy giúp tôi viết diễn văn để lên sân khấu đọc đi?”
Giang Tĩnh Bạch liếc cô một cái: “Vấn đề của mình, tự mình giải quyết.”
Ngư Hi ủ rũ: “Tôi chính là cải thìa nhỏ* không ai yêu.”
Giang Tĩnh Bạch:…
*”Cải thìa nhỏ” là một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc kể về một em bé mất mẹ, rất buồn.
Cô bất lực nói: “Cùng lắm tôi có thể hỏi điểm giúp cậu.”
Đây là chuyện vượt nguyên tắc nhất mà cô có thể làm.
Hai mắt Ngư Hi sáng lên: “Được được, cảm ơn học ủy!”
Tôi yêu học ủy!
Câu này nói ra ở giờ phút này vô cùng thích hợp để làm một lời nói đùa, nhưng Ngư Hi vẫn không nói nên lời, cô nín thở: “Học ủy là tốt nhất!”
Giang Tĩnh Bạch bị chọc cười.
Thật ra hỏi điểm cũng không phải chuyện gì to tát, rất nhiều đại biểu môn học thường đi hỏi các giáo viên mình quen biết sau kỳ thi hàng tháng.
Giang Tĩnh Bạch chưa bao giờ làm việc này, vì cô không cần hỏi, thường thì cô đạt điểm tuyệt đối hai môn, Ngữ Văn kém hơn một chút, vậy nên đây vẫn là lần đầu tiên cô đi hỏi điểm.
Giang Tĩnh Bạch đứng trong văn phòng, đặt bài tập Ngữ Văn xuống bàn, thầy giáo Ngữ Văn đang cúi đầu sửa bài tập.
Cô đứng một lát không nhúc nhích, thầy giáo Ngữ Văn ngẩng đầu thoáng ngạc nhiên: “Tĩnh Bạch?”
“Sao thế?”
Thành tích tốt sẽ có đặc quyền so với các bạn học, không chỉ nhà trường mà các giáo viên cũng rất thích.
Giang Tĩnh Bạch dù không nói nhiều, nhưng học giỏi, lại lễ phép, vì thế không có giáo viên nào lại không quý.
Giang Tĩnh Bạch liếm môi: “Vâng…Thầy Ngô, em muốn hỏi, đã có điểm của bài thi tháng chưa ạ?”
Ngô Trung cười: “Có rồi, sao nào, em lo lắng à?”
Giang Tĩnh Bạch chớp mắt, lộ vẻ mất tự nhiên: “Mấy hôm nay em ngủ không ngon lắm, lo bị ảnh hưởng đến bài thi, nên…”
“Muốn xem điểm chứ gì.” Ngô Trung rút danh sách điểm bên cạnh: “Tôi xem rồi, em đứng đầu.”
Giang Tĩnh Bạch nhìn danh sách trong tay thầy, nhanh chóng tìm được tên của Ngư Hi, ở cột đạt yêu cầu.
Vừa đủ để đạt yêu cầu.
Cô thở ra: “Cảm ơn thầy.”
Khuôn mặt ưa nhìn của Ngô Trung nở nụ cười: “Duy trì phong độ nhé.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, đi đến chỗ của giáo viên tiếng Anh, lặp lại tương tự.
Điểm tiếng Anh của Ngư Hi tốt hơn so với dự đoán của cô, cao hơn hẳn mức yêu cầu, trước kia kèm Ngư Hi học, cô biết Ngư Hi hơi nghiêng về môn này.
Hai môn đều đạt yêu cầu, chỉ còn lại Toán.
Trình Thụ không có ở văn phòng, cô không có cách hỏi.
Giang Tĩnh Bạch đoán điểm thấp nhất của Ngư Hi chính là môn Toán, rất khó đạt yêu cầu.
Không gặp được Trình Thụ, cô đi về trước.
Ngư Hi đứng ở cửa lớp, có vẻ muốn hỏi lại không dám hỏi.
Giang Tĩnh Bạch không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trước khi có điểm môn Toán, cô không thể nói cho Ngư Hi kết quả cuối cùng, hiện giờ nói với cô ấy hai môn đã đạt yêu cầu cũng vô ích, trượt môn Toán, cô ấy vẫn sẽ thua.
Hai vai Ngư Hi sụp xuống, đôi mắt đột nhiên mất đi ánh sáng.
Tiết học cuối cùng buổi chiều là thể dục, đoàn người chầm chậm đi ra sân.
Giang Tĩnh Bạch cũng thay giày chuẩn bị xuất phát, bất chợt nhìn thấy Trình Thụ ôm một tập bài thi đi qua, vào trong lớp uống trà.
Trình Thụ trông tiết tự học buổi tối, đang chuẩn bị chấm bài thi.
“Em chào thầy Trình.” Giang Tĩnh Bạch hiếm khi chủ động chào hỏi, Trình Thụ gật đầu: “Ừ, đi học đi.”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, thầy vội nhận máy: “Chủ nhiệm Tề à…tôi biết rồi, tôi biết, tôi đến ngay đây, rồi, rồi, được!”
Trình Thụ cúp điện thoại rồi vội vàng ra ngoài, có vẻ rất sốt ruột.
Giang Tĩnh Bạch biết các giáo viên đang chuẩn bị cho một cuộc thi, thời gian rất gấp, còn bảo cô tham gia.
Cô đứng trong phòng học không một bóng người, trước mắt chính là bài thi, nắm chặt hai tay, chuẩn bị làm việc chưa bao giờ làm.
Trí nhớ của cô rất tốt, đã nhìn thấy là không quên được, đặc biệt là những thứ mình quan tâm, ví dụ như — nét chữ của Ngư Hi.
Cô nhanh chóng tìm được bài của Ngư Hi trong tập.
Chữ của Ngư Hi rất đẹp, nhìn giống nét chữ của một học sinh giỏi, thế nhưng lại là do một học sinh kém viết ra.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt nhìn bài thi rất nhanh, trắc nghiệm sai bảy, tám câu, chưa nói đến tự luận.
Giang Tĩnh Bạch trực tiếp bỏ qua phần tự luận, không nhìn, cô chỉ xem phần trắc nghiệm, điền vào chỗ trống và các câu hỏi phán đoán, nhanh chóng xem hết một lượt, tính toán điểm tương đối.
Khoảng bốn mươi điểm.
Quá thấp.
Bài khó ở mặt sau, cô đoán Ngư Hi cũng không làm được đến hai mươi điểm.
Giang Tĩnh Bạch miết mép bài thi, suy nghĩ thật lâu, cất lại vào tập bài, làm như không có việc gì đi ra ngoài, khi đi ngang qua cửa phòng giáo viên lại quay lại.
Không thấy bóng dáng Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi hỏi Hàn Nghi Tư bên cạnh: “Giang Tĩnh Bạch đâu?”
Hàn Nghi Tư ngồi trên lan can, hết nhìn ngang lại ngó dọc: “Đi vệ sinh?”
Ngư Hi không để ý, cô vừa ngồi vào bên cạnh Hàn Nghi Tư liền nghe thấy tiếng bàn tán: “Giang Tĩnh Bạch đến rồi.”
Cô nhìn qua, Giang Tĩnh Bạch mặc đồ thể dục và giày thể thao, nét mặt như thường, đang đi đến nơi này.
Khuôn mặt lạnh lùng làm không mấy người dám đến gần.
“Học ủy!” Ngư Hi còn chưa kịp gọi đã nghe thấy tiếng Lư Tiểu Vĩ: “Lại đây xem chơi bóng không?”
Tiết thể dục của các cô hầu như đều được tự do hoạt động, giáo viên không bắt buộc sắp xếp bất cứ nhiệm vụ gì, đây cũng là ưu điểm của cao nhất, đến cao nhị sẽ phải bắt đầu tiết thể dục bằng một vòng chạy quanh sân.
Giang Tĩnh Bạch nhìn Lư Tiểu Vĩ, rồi nhìn Ngư Hi muốn nói lại thôi, mở miệng: “Không cần, cảm ơn.”
Lư Tiểu Vĩ cười: “Vậy lát nữa tan học mình mời cậu đi uống trà sữa nhé?”
Các bạn học xung quanh lập tức nháo nhào.
Ngư Hi cảm thấy chói tai, nhăn chặt đôi mày.
Giang Tĩnh Bạch cũng không thích nghe người khác cười lớn, cô đi qua các bạn học, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Tựa như nói thêm một tiếng cũng là lãng phí, phong cách này của Giang Tĩnh Bạch càng làm mọi người cười lớn hơn, tính cách người này như vậy, đồng ý mới là lạ.
Mặc dù biết tính của Giang Tĩnh Bạch, nhưng Ngư Hi vẫn rất vui, chân mày nhuốm ý cười, cô vỗ vỗ lan can bên cạnh: “Học ủy ngồi đây!”
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô bằng ánh mắt thật sâu, im lặng trong chốc lát, đi qua cô đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.
Ngư Hi thấy vậy vội tiến lên: “Cậu sao thế?”
Giang Tĩnh Bạch đặt hai tay lên đầu gối, đầu ngón tay có ít màu đen, là mực dây từ ngòi bút.
Cô không trả lời Ngư Hi, chỉ cúi đầu, đến giờ nhịp tim vẫn chưa trở lại trạng thái ổn định.
Cô lại có thể phá vỡ nguyên tắc của mình, lại có thể làm bừa!
Lúc này Giang Tĩnh Bạch mới nhận ra mình đã làm gì.
Ngoài trái tim đang đập nhanh, tay cô cũng run rẩy, thân mình căng cứng.
Thấy cô không ổn, Ngư Hi đưa tay muốn đỡ cô, lại không dám cứ thế chạm vào, chỉ khẽ hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cách đó không xa, các bạn nam đang chơi bóng hết mình, tiếng ồn ào không ngừng vang lên, bên cạnh là các bạn nữ túm năm tụm ba ngồi thành nhóm, nhàn rỗi tán gẫu cùng nhau.
Hai cô ở đây giống như bị ngăn cách, có vẻ rất yên ắng.
Rất lâu sau.
Giang Tĩnh Bạch nói: “Tôi không sao.”
Ngư Hi không yên tâm: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cô vỗ đầu: “Hay là cậu đến kỳ?”
Giang Tĩnh Bạch nhìn trọn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịp tim dần chậm lại, nhưng thân mình vẫn căng chặt như cũ.
Ngư Hi lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Sắc mặt cậu tệ quá, có phải bị ốm rồi?”
Nỗi lo lắng hiện ra quá rõ ràng làm Giang Tĩnh Bạch buông bỏ phòng vệ của mình, khẽ nói: “Tôi thật sự không sao.”
Mấy giây sau, cô lại nói: “Tôi đã làm một việc sai.”
Giang Tĩnh Bạch nói xong liền đứng dậy.
Ngư Hi đi theo.
Cách đó không xa, giáo viên thể dục đang trò chuyện cùng các giáo viên khác, cũng không ai nhìn về phía bên này.
Ngư Hi đi theo Giang Tĩnh Bạch về hướng lớp học, khó hiểu: “Sao thế? Cậu làm việc gì sai?”
Có vẻ rất nghiêm trọng.
Ngư Hi không biết mình đã làm bao nhiêu việc sai trái từ nhỏ đến giờ, tập mãi thành quen, nguyên tắc của cô và Giang Tĩnh Bạch, mãi mãi không nằm cùng trên một trục.
Hai người đi đến cửa lớp, Trình Thụ đang ngồi trong chấm bài, Ngư Hi vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng lên, lại nghe Giang Tĩnh Bạch bên cạnh khẽ thở dài một tiếng, cất bước đi vào.
“Tĩnh Bạch? Ngư Hi? Hai em không học lại về đây làm gì?” Trình Thụ đặt bút đỏ xuống nhìn hai cô.
Giang Tĩnh Bạch tỏ ra áy náy đi đến, khẽ nói: “Em xin lỗi thầy Trình, em đã làm một việc sai.”
Nghe học sinh ngoan nói vậy, Trình Thụ lại nở nụ cười hiền từ: “Việc gì thế?”
“Em đã gian lận.”
“Phì —” Một câu liền khiến Ngư Hi ho sù sụ.
Cái gì??? Đùa à???
Cậu ấy làm gì cơ?
Gian lận?
Cậu ấy lấy cái gan gian lận ở đâu ra?
Ngư Hi tò mò, sau đó nghe được tên của mình: “Em giúp Ngư Hi sửa lại bài thi.”
Ngư Hi không cười nổi, cô quay đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, hoảng hốt.
Trong nhận thức của cô, gian lận là chuyện rất bình thường, nhưng đối với Giang Tĩnh Bạch, cậu ấy đã phải gặp bao nhiêu khó khăn, lại có thể sửa bài thi vì mình? Ngư Hi nhất thời không biết nên nói gì.
Cả phòng học yên ắng, chỉ còn tiếng chim hót ngoài cửa sổ, từng tiếng từng tiếng đi vào màng nhĩ của cô, thánh thót đến chói tai.
“Em giúp Ngư Hi sửa lại bài thi.”
Câu nói này gieo mầm vào đáy lòng Ngư Hi, nhanh chóng bén rễ, sau đó phóng túng lan ra, lồng ngực tràn đầy những cảm xúc không thể giải thích được, xúc động, vui mừng, được công nhận, được yêu thương, được xem trọng, cũng có chua xót nhàn nhạt.
Nếu như cô cố gắng hơn một chút.
Có phải Giang Tĩnh Bạch sẽ không cần khó khăn như vậy?
Giờ phút này Ngư Hi vô cùng hối hận vì đã không học hành tử tế.
Cảm xúc của cô còn xao động lớn hơn so với Giang Tĩnh Bạch, người không biết chắc chắn sẽ nghĩ cô đang lo sợ bị tra hỏi vì sự việc bại lộ, chỉ có mình Ngư Hi tự biết, giờ phút này tim cô đập nhanh bao nhiêu, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, không phải vì lo lắng, mà là vì rung động.
Trong lúc vô tình, Giang Tĩnh Bạch đã mang sự rung động đến nơi sâu nhất đáy lòng cô.
Cô bỗng nhiên rất muốn ôm Giang Tĩnh Bạch.
Nhưng cô không dám.
Trình Thụ sửng sốt, biểu cảm hiền từ biến mất, thay vào đó lập tức trở nên nghiêm túc: “Sao lại thế này?”
Giang Tĩnh Bạch nói dăm ba câu về chuyện của Ngư Hi và Cảnh Sắc.
Trình Thụ vỗ bàn: “Càn quấy!”
“Học hành là để đánh cược à?” Trình Thụ chỉ vào Ngư Hi: “Mấy đứa bé các em!”
Thầy giận nhưng không quá mức, Ngư Hi chỉ cúi gằm xuống nghe, bỗng có một người đứng trước cô, cất tiếng nói trầm ổn: “Chuyện sửa bài thi, Ngư Hi không biết, là em tự làm, thầy Trình phải phạt thì phạt mình em thôi ạ.”
“Đương nhiên phải phạt!” Trình Thụ nói: “Không phạt không nhớ lâu!”
“Tĩnh Bạch, em nói thử xem, một đứa bé ngoan ngoãn như em, tại sao —” Thầy thở dài, Giang Tĩnh Bạch im lặng không nói, Ngư Hi đứng sau lưng cô nắm chặt hai tay.
“Ngư Hi ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện riêng cùng Tĩnh Bạch.” Rất lâu sau, Trình Thụ mới lên tiếng, Ngư Hi lại không đi, cô đứng tại chỗ: “Em…là bởi vì em, phải phạt thì phạt em đi ạ, Giang Tĩnh Bạch không liên quan.”
“Là em bắt cậu ấy gian lận giúp em.”
Trình Thụ bật cười: “Vẫn cố gắng trọng nghĩa hả, có phải bây giờ cảm thấy mình rất giống anh hùng không?”
Ngư Hi bĩu môi: “Em không cảm thấy vậy.”
“Được rồi, ra ngoài trước đi, chuyện của em, lát nữa tôi tìm em tính sau.”
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Nghe tiếng nói mềm nhẹ, Ngư Hi mới ngoan ngoãn đi ra ngoài, đứng ở cửa vẫn có chút không yên, cô quay đầu nhìn, ánh mặt trời rơi xuống hai bờ vai của Giang Tĩnh Bạch, cô chỉ có thể nhìn thấy góc mặt của người nọ, nhã nhặn lịch sự, điềm tĩnh không xao động.
Cô đi ra ngoài.
Trình Thụ hiếm khi nói chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch không giống các học sinh khác, theo lý thuyết, một học sinh xuất sắc thế này hẳn phải có quan hệ rất tốt với các giáo viên mới đúng, dù sao cũng có rất nhiều đề tài chung, nhưng Giang Tĩnh Bạch lại không như vậy.
Việc học của cô, giáo viên không cần bận tâm, những chuyện sau giờ học lại càng không, không cần lo lắng một học sinh ngoan thế này gặp vấn đề hay yêu sớm.
Trong lòng tất cả các giáo viên, đây là hình mẫu học sinh xuất sắc nhất, không biết có bao nhiêu thầy cô hâm mộ Trình Thụ, nhưng quỷ mới biết lại có chuyện thế này.
Thật ra cũng không khó hiểu, người dù xuất sắc đến đâu cũng sẽ phạm sai lầm, may mắn là đứa bé này biết thế nào là đúng thế nào là sai.
Trình Thụ không nói đạo lý gì với Giang Tĩnh Bạch, thầy tin rằng giờ đây cô học trò này tìm đến mình chính là vì biết bản thân đã phạm lỗi, việc gì phải dữ dằn đây.
Trình Thụ dạy học mấy chục năm, xem người rất chuẩn, thầy nói chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch vài câu liền bảo cô tìm bài thi của Ngư Hi.
Dấu vết sửa chữa không rõ, nếu không phải Giang Tĩnh Bạch chủ động thừa nhận, chắc chắn thầy sẽ không phát hiện được.
Đứa bé này thông minh như vậy, gian lận cũng không cho người ta bắt được nhược điểm.
Toàn bộ bài thi đã được niêm phong, Trình Thụ nhìn: “Sao em biết đây là bài của Ngư Hi?”
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu: “Em nhận ra nét chữ của cậu ấy.”
Trình Thụ chợt nhận ra mình vừa hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, thầy gật đầu: “Việc hôm nay, em có thể đến tìm tôi, tôi rất vui, nhưng tôi sẽ không phạt em, cũng không có cách nào nói với các bạn khác, vì thế tôi quyết định để em mang bài thi về, dạy cho Ngư Hi đến khi nào em ấy làm được.”
“Có thể làm được không?”
Hình phạt gì đây?
Thông minh như Giang Tĩnh Bạch cũng thất thần trong giây lát, cô sững sờ nói: “Thầy Trình.”
“Được rồi, thời học sinh mà, ai chẳng như vậy? Thầy Trình của em trước kia cũng không phải chưa từng phạm lỗi, quan trọng là…có hối cải đúng lúc hay không.”
Thầy mở niêm phong, rút bài thi của Ngư Hi.
Giang Tĩnh Bạch nhận bằng hai tay.
Trình Thụ nói: “Giữ bài thi này thật cẩn thận.”
“Tĩnh Bạch, đây là một bài kiểm tra khác trong cuộc đời của em.”
“Chúc mừng em, đạt yêu cầu.”
Giang Tĩnh Bạch chỉ cảm thấy bàn tay nặng ngàn cân, ngón tay miết góc giấy, mạnh đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Cô khe khẽ nói: “Em cảm ơn thầy Trình.”
Trình Thụ xua tay: “Đi học đi.”
“Vậy Ngư Hi…”
“Xong việc tôi sẽ tìm em ấy.”
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, khóe môi nâng lên, cô nói: “Em cảm ơn thầy.”
Trình Thụ nhìn bóng dáng cô rời đi, còn có tiếng nói chuyện thì thầm của Ngư Hi, bật cười lắc đầu.
Tuổi trẻ, thật tốt.
Điểm kỳ thi tháng nhanh chóng được chấm xong, nhưng không được thông báo.
Trình Thụ nói sợ làm tổn thương lòng tự trọng của một số bạn học nên không công khai đầy đủ, muốn biết điểm có thể đến hỏi các thầy cô.
Cảnh Sắc là người đầu tiên không ngồi yên, bật dậy đi hỏi, hỏi kết quả của Ngư Hi.
Trình Thụ khó hiểu: “Em hỏi thành tích của người ta làm gì?”
Cảnh Sắc và Trần Hảo Linh cười gượng: “Quan tâm đến bạn cùng lớp thôi ạ, không phải thầy Trình vẫn luôn dạy chúng em phải giúp đỡ nhau sao ạ?”
Trình Thụ nhìn chằm chằm hai người, hừ lạnh: “Lát nữa hai em đến văn phòng tôi! Ngư Hi nữa!”
Cảnh Sắc và Trần Hảo Linh tê cả da đầu, dù sao vẫn là trẻ con, đột nhiên bị gọi vào văn phòng vẫn không khỏi sợ hãi, đành sửa lời: “Không hỏi không hỏi nữa ạ, chúng em không hỏi nữa.”
Trình Thụ nói: “Tôi lại có việc muốn hỏi các em.”
Đúng lúc đó Ngư Hi đi qua, Trình Thụ nói: “Ngư Hi, em đến đúng lúc lắm, lát nữa đến văn phòng tôi cùng Trần Hảo Linh.”
“Có chuyện gì ạ.” Ngư Hi làm như không có việc gì, Trình Thụ hừ lạnh: “Tôi nghe nói các em gần đây có chút mâu thuẫn, đến văn phòng tôi, nói xem mâu thuẫn thế nào.”
Trần Hảo Linh lập tức giơ tay: “Không có mâu thuẫn gì ạ.”
Đùa à, chuyện mình nhằm vào Ngư Hi không thể để ai biết, nếu bị giáo viên biết, vậy chẳng khác nào chuyện bẽ mặt nhất, cô nói: “Chúng em và Ngư Hi rất tốt, đều là chơi đùa nhau thôi ạ, thật sự không có mâu thuẫn.”
Rồi kéo tay Ngư Hi: “Phải không, Ngư Hi?”
Ngư Hi bị kéo có chút bất đắc dĩ, cô kìm nén cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong lòng, gật đầu: “Vâng.”
Trước đó đã có Giang Tĩnh Bạch “gánh tội thay”, cô không muốn làm chuyện này trở nên rắc rối hơn, rất phiền, tốt nhất là nhanh chóng cho qua.
Trần Hảo Linh vừa nghe cô đáp lập tức nói: “Thầy nghe thấy rồi đúng không ạ, thật sự không có chuyện gì, chúng em và Ngư Hi rất tốt.”
Ngư Hi gật đầu.
Trình Thụ nhìn các cô chăm chú, im lặng vài giây: “Về lớp đi.”
Trần Hảo Linh và Cảnh Sắc chạy về lớp không dừng bước.
Ngư Hi đứng tại chỗ nín thở, khe khẽ nói: “Em cảm ơn thầy.”
“Về sau có vấn đề, có thể tìm thầy cô để giải quyết, không cần chịu đựng một mình.”
Ngư Hi không ngờ mình còn có thể được an ủi, cô nhìn Trình Thụ, trịnh trọng gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Thi tháng đi qua là đến thi cuối kỳ, cách nhau chỉ nửa tháng.
Ngại sự việc lần trước, Ngư Hi vẫn luôn muốn mời Giang Tĩnh Bạch ăn một bữa cơm, thế nhưng người nọ rất bận.
Cuối năm, đủ các cuộc thi đều bắt đầu, cô bị giáo viên dẫn chạy khắp nơi, thời gian ở lớp cũng không nhiều.
Không có Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi còn có sở thích chép bài, đặc biệt chép cho Giang Tĩnh Bạch.
Tuy rằng không cần, nhưng Giang Tĩnh Bạch cũng không từ chối.
Ngư Hi chăm ghi chép bài học còn hơn chăm ngủ, nhưng Giang Tĩnh Bạch vẫn tìm được mấy chỗ sai sót, mỗi lần sửa lại sẽ trả cho Ngư Hi.
Hai cô duy trì quan hệ một nửa “bạn qua thư” này cho đến khi học kỳ kết thúc.
Thi cuối kỳ, Hàn Nghi Tư chủ động truyền phao cho Ngư Hi, lại bị cô đứng đắn từ chối, thậm chí còn nói lý lẽ.
Hàn Nghi Tư nghẹn họng nhìn trân trối, còn tưởng mình gặp ma.
Sau khi thi xong, Ngư Hi kéo Hàn Nghi Tư đến hàng trà sữa gần trường, có vẻ buồn bực, cô đã không được nói chuyện với Giang Tĩnh Bạch gần ba ngày, rất nhớ.
“Sao thế?” Hàn Nghi Tư nghịch ống hút: “Được nghỉ rồi cậu còn không vui.”
Ngư Hi ỉu xìu: “Tôi không muốn nghỉ.”
Hàn Nghi Tư tò mò: “Vì sao?”
Sau đó hiểu ra: “Hiểu rồi, nhớ người trong lòng đúng không?”
Người trong lòng?
Phải rồi.
Ngư Hi không phản bác, Hàn Nghi Tư nói: “Này, tôi hỏi thử giúp cậu rồi, thầy giáo Ngữ Văn chưa có đối tượng, hơn nữa tốt nghiệp đại học không lâu đã được phân đến đây, thật ra nếu cậu…”
“Phắn —” Ngư Hi kéo dài âm tiết, còn tưởng Hàn Nghi Tư thông minh ra, không ngờ lại càng ngày càng đần.
Cô thích thầy giáo Ngữ Văn khi nào? Toàn nói chuyện đâu đâu, không tốt cho sức khỏe!
Hàn Nghi Tư sờ mũi: “Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa.”
Ngư Hi đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Hàn Nghi Tư nhìn theo bóng cô rời đi.
Thi cuối kỳ chưa kết thúc, các học sinh đều tranh thủ học, hàng trà sữa cũng không có mấy khách.
Hàn Nghi Tư buồn chán hết nhìn ngang ngó dọc liền nhìn đến một bóng dáng quen thuộc, cô gọi: “Học ủy.”
Giang Tĩnh Bạch vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng của Hàn Nghi Tư, cô nghiêng đầu, mỉm cười.
Hàn Nghi Tư vẫy tay: “Cậu thi xong rồi?”
“Ừ.” Xong từ buổi sáng, buổi chiều phải đến trường để thi, khi đi ngang qua hàng trà sữa, nghĩ đến Ngư Hi rất thích uống, cô định vào mua một cốc cho người kia, không ngờ lại gặp Hàn Nghi Tư.
Hàn Nghi Tư nói: “Ngư Hi đi vệ sinh, quay lại ngay đây, cậu ngồi đi.”
Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống đối diện cô, trên bàn có một cốc trà sữa chỉ còn một nửa, Ngư Hi rất thích những thứ béo ngậy ngọt ngào thế này, còn thích ăn kẹo, cũng là vị ngọt.
Sau khi Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống, Hàn Nghi Tư vẫn nghịch ống hút.
Hai người đợi qua đợi lại, Hàn Nghi Tư cười gượng: “Một lát nữa thôi, để tôi nhắn tin cho cậu ấy.”
“Không sao.” Giang Tĩnh Bạch nói: “Dạo này cậu ấy học thế nào?”
Hàn Nghi Tư nhún vai: “Rất tích cực, cậu không biết đâu, bây giờ cậu ấy đi học rất chăm chỉ, nhất là giờ Ngữ Văn!”
“Ngữ Văn?” Đôi mi thanh tú của Giang Tĩnh Bạch nhíu lại.
Hàn Nghi Tư suy nghĩ một lát, tuy rằng Giang Tĩnh Bạch và Ngư Hi mới quen nhau nửa năm, nhưng quả thật quan hệ rất tốt, còn thường xuyên làm bài xuyên đêm cùng nhau, nghĩ vậy, Hàn Nghi Tư nói: “Học ủy này, tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?”
“Cậu biết Hi Hi đấy, ai nói cũng không nghe, hiện giờ chỉ nghe lời cậu, cậu giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy được không?”
Ai nói cũng không nghe, hiện giờ chỉ nghe lời cậu.
Vì câu nói này, Giang Tĩnh Bạch vô cớ mừng thầm, cô ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Hầy, chuyện với thầy giáo Ngữ Văn đó, cậu biết Hi Hi thầm mến thầy giáo Ngữ Văn không? Tôi nghĩ thế này, tình yêu thầy trò chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp, Hi Hi còn nhỏ, tôi sợ cậu ấy sẽ phạm sai lầm, cậu có thể…”
“Thầm mến, thầy giáo Ngữ Văn?” Giọng điệu của Giang Tĩnh Bạch rõ ràng đã thay đổi, từ kinh ngạc đến hoài nghi, còn thấp thoáng không vui.
Hàn Nghi Tư không nhận ra, cô gật đầu: “Đúng vậy, cậu cũng hiểu là không ổn đúng không?”
Đâu chỉ là không ổn, quả thật rất đáng giận.
Giang Tĩnh Bạch không nhiều lời, cô đứng dậy, Hàn Nghi Tư nói: “Này, học ủy cậu phải đi à?”
“Tôi phải về ôn bài, buổi chiều còn thi.”
“Vậy chuyện tôi vừa nói.”
Giang Tĩnh Bạch cắn răng: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Hàn Nghi Tư cười: “Cảm ơn học ủy.”
Lời cảm ơn này nghe thế nào cũng thấy chói tai, trong ngực Giang Tĩnh Bạch bỗng dưng có một ngọn lửa bốc lên.
Trên đường về, cô nhìn gì cũng không thấy vừa mắt, đến khi trở lại lớp mới thoáng bình tĩnh lại.
Cô giận cái gì?
Giận Ngư Hi yêu sớm? Hay giận cô ấy thích thầy giáo Ngữ Văn?
Là lo lắng.
Cô coi Ngư Hi là một người bạn thật sự, không mong cô ấy sẽ đi con đường sai lầm.
Yêu sâu cũng phải có trách nhiệm.
Nhất định là như vậy.
Hàn Nghi Tư nói đúng, cô phải tìm Ngư Hi nói chuyện tử tế.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Tĩnh Bạch phát hiện trong lòng vẫn còn vướng mắc, sách vở trước mặt cũng đọc không vào, thỉnh thoảng có người lại gần chào hỏi, hoặc là mượn vở hoặc là nói cho cô về đề thi, cô chỉ hờ hững đáp lại, liếc mắt nhìn về chỗ ngồi của Ngư Hi.
Một rưỡi chiều, giờ thi bắt đầu.
Về lớp nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi vui mừng không nói nên lời, cô tung tăng lại gần, nếu sau lưng có cái đuôi, chắc chắn lúc này đã ngoe nguẩy.
“Xong rồi à?” Cô hỏi, Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: “Ừ.”
Hai cô còn chưa nói được gì thêm đã nghe thấy tiếng giáo viên vào lớp.
Tiếp theo là bài kiểm tra để phân lớp, với thành tích của mình, Ngư Hi không có cách nào ở cùng lớp với Giang Tĩnh Bạch, cô ở phòng học cuối cùng của dãy, Giang Tĩnh Bạch lại ở phòng đầu tiên, hai phòng học như cách xa vạn dặm, tan học muốn ở lại nói chuyện cũng phiền phức.
Ngư Hi nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch: Đứng đầu hả?
— Vẫn chưa có kết quả, chưa biết.
Chậc, lần nào thi cũng đứng đầu, không cần nghĩ cũng biết.
Ngư Hi lại nhắn: Tối nay có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.
Kế hoạch ăn cùng nhau lần trước bị hoãn lại, đến giờ vẫn chưa tìm được cơ hội.
Giang Tĩnh Bạch gõ chữ: Ăn cơm?
— Đúng vậy, tôi muốn mời cậu một bữa từ lâu rồi, nhưng cậu bận quá.
Giọng điệu có chút tủi thân, Giang Tĩnh Bạch cách một màn hình cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Ngư Hi, lòng bỗng nhiên mềm oặt, cô trả lời: Được.
— Vậy ở nhà của tôi! Thi xong tôi đến tìm cậu.
Giang Tĩnh Bạch trả lời: Ừ.
Sau khi cất điện thoại, Ngư Hi hớn hở vui sướng không thôi.
Buổi thi kết thúc lúc năm giờ.
Hàn Nghi Tư đến tìm Ngư Hi về chung.
Ngư Hi nói mình đi cùng Giang Tĩnh Bạch, bảo cô ấy không cần đợi.
Hàn Nghi Tư gật đầu: “Vậy Tết cậu định thế nào? Về nhà không?”
Ngư Hi nghe vậy thoáng mất hứng, ngập ngừng: “Ở lại nhà thuê.”
“Cậu không về?”
Hàn Nghi Tư ít nhiều cũng biết chút nguyên nhân, cô hỏi: “Đến nhà tôi không?”
Ngư Hi im lặng một lát: “Lúc đấy tính sau đi.”
Đối với cô, Tết chẳng qua chỉ là thêm một năm mà thôi, cô đã sắp quên lần cuối nhìn thấy Thịnh Nhàn là thế nào, bà ấy và bố cô luôn luôn bận rộn như vậy, ông nội của cô thì rất muốn cô về, nhưng sau khi cô về lại trách móc chỉ trích mẹ cô không thôi, cô không muốn trở về ngôi nhà ấy.
Hàn Nghi Tư vỗ vai cô: “Không sao đâu, nếu không về thì đến nhà tôi ăn Tết, mẹ tôi rất thích cậu.”
“Nhưng năm nay chúng tôi phải đi thăm ông bà, nếu cậu không ngại thì đến nhà ông bà cùng tôi?”
Ngư Hi lắc đầu: “Thôi được rồi, tôi sẽ ở nhà tôi.”
Vừa nói xong, Giang Tĩnh Bạch cũng đến, Ngư Hi nói với Hàn Nghi Tư: “Về trước đi.”
Hàn Nghi Tư vẫy tay, cuối cùng lại quay người đến bên cạnh Giang Tĩnh Bạch: “Học ủy, làm phiền cậu.”
Được giao trọng trách, Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Được.”
Ngư Hi là người bạn tốt nhất của cô, cô hẳn phải khuyên nhủ, mặc dù như vậy hoàn toàn khác với tác phong thường ngày của cô, nhưng Ngư Hi vốn cũng không giống những người khác.
Sân trường sau kỳ thi tràn ngập niềm vui vì sắp được nghỉ lễ.
Trên đường về, Ngư Hi hỏi thăm chuyện Giang Tĩnh Bạch đi thi, Giang Tĩnh Bạch trả lời một cách mất tập trung, Ngư Hi cũng không để ý.
Nghĩ người kia gần đây không nghỉ ngơi đủ, sau khi về nhà, cô bảo Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, rồi gọi dì giúp việc mang bữa tối đến.
Giang Tĩnh Bạch hỏi: “Cậu không tự nấu ăn à?”
Ngư Hi tự tin trả lời: “Tôi không.”
“Cậu có nấu ăn không?”
Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ: “Có thể thử.”
Cô cảm thấy nấu cơm cũng không khó.
Ngư Hi cười: “Vậy chúng ta đi mua thức ăn.”
Hai học sinh trung học lần đầu tiên bước vào chợ.
Ngư Hi cầm điện thoại kiểm tra những thứ muốn ăn, rồi dựa vào đó mở lời: “Mua ít tôm đi, cảm thấy tôm rang rất ngon.”
Giang Tĩnh Bạch im lặng đi theo Ngư Hi mua một cân tôm.
Hai cô cứ thế mua mua bán bán cũng được bảy, tám món ăn, Giang Tĩnh Bạch hỏi: “Đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi đủ rồi.” Ngư Hi nói: “Chỉ sợ không làm được.”
Giang Tĩnh Bạch đáp: “Thế nên tôi mới mua nhiều nguyên liệu.”
Chỉ sợ sau đó không làm sẽ lãng phí, Ngư Hi giơ ngón cái: “Vẫn là cậu thông minh.”
Ánh mắt ngưỡng mộ của Ngư Hi rõ ràng như vậy, Giang Tĩnh Bạch muốn làm ngơ cũng không làm ngơ được, trong lòng dâng lên cảm xúc thỏa mãn kỳ lạ, ngay cả cuộc thi đầu tiên cũng không làm cô có cảm xúc thế này, Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ: “Về thôi.”
Hai người đi theo con đường ban nãy về nhà.
Trời đã nhá nhem tối, Giang Tĩnh Bạch gọi cho bố mẹ nói tối sẽ về muộn một chút.
Con gái vừa thì xong, bố mẹ Giang Tĩnh Bạch nghĩ cô muốn thả lỏng nên không quan tâm, chỉ dặn cô chú ý an toàn.
Trong bầu không khí yên lặng, Giang Tĩnh Bạch bình thản nói: “Vâng, được rồi ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, cô mới nhìn sang Ngư Hi đang xử lý tôm.
“Làm thế nào? Trực tiếp rang được không?”
“Phải rửa.”
“Cái này thì sao? Tôi giúp cậu làm.”
Hai người lăn lộn trong bếp một lúc lâu lâu, Ngư Hi bị sặc muốn ra ngoài nhiều lần, mùi khét bay đầy phòng, gió ngoài trời không thể thổi tan.
Ngư Hi lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu có làm được hay không đây?”
Giang Tĩnh Bạch đỏ mặt: “Đây là lần đầu tiên tôi nấu cơm.”
Ngư Hi:…
Cuối cùng hai người ném tất cả những nguyên liệu mình làm hỏng trong bếp vào thùng rác.
Ngư Hi mở điện thoại gọi đồ ăn ngoài, hỏi: “Canh cá cay được không?”
Giang Tĩnh Bạch đang dọn dẹp phòng bếp, suy nghĩ vài giây, lắc đầu: “Cậu gọi đi, gọi cơm rang cho tôi là được, tôi không thích ăn cay, chỉ cần không cay là được.”
“Cậu không thích cay à.” Ngư Hi nhớ ra khẩu vị của Giang Tĩnh Bạch quả thật khá nhạt, mấy lần ăn cơm ở căng tin, cô ấy không hề ăn một món cay nào, cô gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cô gọi khoai tây bào chua cay, thịt bò cuộn nấm kim châm, tôm hùm đất tỏi, đều có mùi vị bình thường, không cay chút nào, cuối cùng nói với Giang Tĩnh Bạch: “Tôi ra ngoài mua đồ uống.”
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: “Tôi đi cùng cậu?”
“Tôi tự đi được.” Ngư Hi cầm túi và chìa khóa, bên ngoài có một tiệm tạp hóa, cô vào trong mua đồ uống, cuối cùng nhìn thấy bia, cô suy nghĩ rồi trả tiền: “Hai lon này hai lon kia.”
Chủ cửa hàng cười ha hả: “Hay lắm.”
Ngư Hi mang nước và bia về.
Nhìn cô đặt bia xuống bàn, Giang Tĩnh Bạch khó hiểu: “Cậu còn uống bia?”
Ngư Hi nói: “Có tôm hùm đất, tôm hùm đất đi kèm bia là ngon nhất.”
Giang Tĩnh Bạch không biết uống, cô lắc đầu, nhưng cũng không ngăn cản.
Trong lúc chờ đồ ăn đến, hai người cùng xem một bộ phim, là một bộ phim hài, Ngư Hi cảm thấy khá buồn cười, cô kéo tay Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh mình, mắt nhìn ti vi, khóe mắt lại ngắm người bên cạnh.
Mặc dù cảm xúc không thay đổi quá lớn, nhưng nét mặt Giang Tĩnh Bạch vẫn có ý cười.
Ngư Hi thở phào, dựa vào Giang Tĩnh Bạch càng lúc càng gần, ngang nhiên nghiêng đầu tựa vào vai Giang Tĩnh Bạch.
Cơ thể Giang Tĩnh Bạch cứng đờ, Ngư Hi lại làm như không có chuyện gì nói: “Phim này hay quá.”
Giang Tĩnh Bạch ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng như có như không, rất ngọt, là mùi trên người Ngư Hi.
Cô không dám nhúc nhích, Ngư Hi thì trái lại, cười hi hi ha ha: “Xem tên kia kìa ha ha ha ha ha!”
“Sao có thể buồn cười thế này.”
Âm thanh bên tai dần phai mờ, chỉ còn lại tiếng tim đập của chính mình.
Từng tiếng từng tiếng mạnh hơn.
Thình thịch rung động.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế này cho đến khi đồ ăn được giao tới.
Ngư Hi không tình nguyện đứng dậy.
Đầu vai Giang Tĩnh Bạch nhẹ đi, cô nghiêng đầu, chỉ cảm thấy vai mình vẫn còn vương lại mùi hương và hơi ấm của Ngư Hi.
Ấm ấm.
Thơm thơm.
Ngư Hi mang đồ ăn đặt xuống bàn trà, sau đó mở hộp, mùi thức ăn tỏa ra, cô đưa đũa cho Giang Tĩnh Bạch: “Bên ngoài mưa rồi.”
Vừa dứt lời, bệ cửa sổ kêu lộp bộp, mưa không nhỏ, Giang Tĩnh Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu: “Vậy tôi đợi mưa tạnh rồi về.”
“Ăn trước đi.” Ngư Hi lẩm bẩm: “Không về cũng được.”
Giang Tĩnh Bạch mím môi.
Hiện giờ không phải mùa tôm hùm đất, không có thịt, chỉ có vị, cũng may hai cô đều không phải người mê ăn tôm hùm đất.
Ngư Hi mở một lon bia cho Giang Tĩnh Bạch: “Uống thử không?”
Giang Tĩnh Bạch không từ chối được, uống một hớp, đắng chát, cô ho mấy tiếng, hai má ửng đỏ.
Ngư Hi cười: “Cậu chưa uống bao giờ à?”
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: “Chưa bao giờ, đây là lần đầu tiên.”
“Ngon không?”
“Không ngon.”
Ngư Hi cong môi: “Nhưng tôi lại thấy rất ngon.”
Giang Tĩnh Bạch không thích uống, Ngư Hi cũng không ép, đổi một cốc nước cho cô.
Hai người cứ thế ăn hết bữa cơm tối trong tiếng mưa ngoài cửa sổ, ba bốn món ăn, hai bát cơm, một cốc nước một lon bia.
Ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng hiện giờ, hai cô vừa xem vừa thảo luận.
“Nhân vật nữ này chắc chắn là người xấu.”
“Sao thế được, nhìn rất thật thà mà.”
Nghe cô lẩm bẩm không ngớt, Giang Tĩnh Bạch cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu hỏi: “No chưa?”
Ngư Hi đã no căng, cô đứng dậy khỏi sàn nhà, ngồi lên sô pha, thấy Giang Tĩnh Bạch chuẩn bị thu dọn đồ đạc liền lập tức nói: “Để tôi tự làm.”
“Để tôi.” Giang Tĩnh Bạch đã đứng dậy dọn dẹp, động tác rất nhanh, Ngư Hi không tiếp tục ngăn cản, cô ngồi xuống sô pha nhìn người trước mắt, trên người mặc đồng phục của trường số một, tóc buộc cao, để lộ cả khuôn mặt, so với các bạn đồng trang lứa, Giang Tĩnh Bạch mang lại cảm giác trầm lắng trưởng thành hơn.
Giang Tĩnh Bạch thu dọn đồ vứt đi rồi đặt cạnh cửa, nói: “Lát nữa tôi về sẽ mang xuống, cậu không cần ra ngoài.”
“Cậu phải đi à?” Ánh mắt Ngư Hi trở nên ranh mãnh: “Nhưng nhà tôi không có ô, cậu muốn đội mưa về nhà sao? Muốn ốm à?”
Giang Tĩnh Bạch không nghĩ nhà Ngư Hi lại không có chiếc ô nào, cô ngạc nhiên: “Không có thật?”
Ngư Hi lắc đầu: “Không có.”
Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ một hồi: “Vậy lát nữa tôi xuống tiệm tạp hóa mua.”
Ở ngay dưới nhà, không xa.
Ngư Hi có chút mất hứng bĩu môi, xỏ dép đi đến cửa sổ, mở ra nhìn cơn mưa bên ngoài.
Màn mưa dày đặc ào ào trút xuống, bắn vào bệ cửa, tia nước tóe lên.
Giang Tĩnh Bạch lại gần từ phía sau, hai người lắng nghe tiếng mưa thật lâu không nói gì, cuối cùng Ngư Hi mở miệng: “Cậu —“
Giang Tĩnh Bạch cũng lên tiếng: “Ngư Hi —“
Hai tiếng nói vang lên cùng lúc, Ngư Hi chìm trong niềm vui sướng mình và người ấy ăn ý với nhau, nói: “Cậu nói đi.”
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu: “Cậu nói trước đi.”
“Tôi không sao, cậu nói đi.” Ngư Hi cười rất vui vẻ.
Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ: “Tôi nghe Hàn Nghi Tư nói cậu không muốn nghỉ lễ cho lắm?”
“Cái đồ lắm lời kia.” Ngư Hi lẩm bẩm: “Đúng vậy.”
Giang Tĩnh Bạch nói thật chậm: “Ngư Hi, tôi cảm thấy hiện giờ cậu nên tập trung vào việc học, cậu nghĩ thế nào?”
“Tôi rất thích học mà.” Ngư Hi đáp: “Bây giờ tôi rất nghiêm túc.”
Ít nhất là không ngủ trong lớp, không phải việc dễ dàng gì.
Giang Tĩnh Bạch mở miệng mấy lần, lại nuốt lời về.
Nhìn vẻ mặt của cô, Ngư Hi tò mò hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Nói đi, hai chúng ta là bạn đúng không? Bạn bè không được giấu nhau, nói với tôi đi.”
Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ vài giây: “Tôi muốn nói, bây giờ cậu vẫn đang đi học, yêu, có phải hơi sớm không?”
Sắc mặt Ngư Hi lập tức thay đổi, cô nhìn Giang Tĩnh Bạch, cắn môi.
Ý gì đây? Chẳng lẽ cậu ấy biết mình thích cậu ấy? Hiện giờ nói vậy, là muốn bảo mình đừng đặt hy vọng vào cậu ấy? Đây là nói rõ với mình sao?
Ngư Hi có chút khổ sở, hỏi: “Vẫn đang đi học thì sao? Vẫn đang đi học thì không được yêu?”
“Tôi không có ý đấy.”
“Cậu chính là có ý đấy! Cậu chê tôi còn nhỏ, chê tôi chưa trưởng thành, chê tôi…”
“Ngư Hi.” Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô: “Tôi chỉ cảm thấy có lẽ cậu là vô thức ngưỡng mộ thầy giáo, không phải thích.”
“Cậu chê tôi…” Tiếng của Ngư Hi đột nhiên dừng lại, cô nghi hoặc lặp lại: “Thầy giáo?”
“Thầy giáo nào?”
Giang Tĩnh Bạch giật mình nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của cô: “Không phải cậu thích thầy giáo Ngữ Văn sao?”
Ngư Hi lập tức nghĩ đến Hàn Nghi Tư, cô cắn răng: “Không có chuyện đấy!”
Ngoài trời mưa rơi rả rích, có hạt mưa rơi xuống bệ cửa sổ hắt vào trong phòng, Ngư Hi ở rất gần, cánh tay ướt đẫm, cô chịu đựng, không nhịn được ngẩng đầu nói: “Hàn Nghi Tư ngốc cậu cũng ngốc? Giang Tĩnh Bạch cậu không nhìn ra là tôi thích cậu sao?”
Ầm một tiếng, giống như sấm sét đánh bên tai Giang Tĩnh Bạch, cô lùi về sau từng bước, trước mắt hoa đi trong giây lát, tiếng mưa ào ào chợt xa chợt gần, ngay cả tiếng nói của Ngư Hi cũng như có như không.
“Hàn Nghi Tư ngốc cậu cũng ngốc? Giang Tĩnh Bạch cậu không nhìn ra là tôi thích cậu sao?”
Thích mình?
Ngư Hi thích mình?
Giang Tĩnh Bạch đứng sững tại chỗ thật lâu.
Ngư Hi không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Trong màn mưa, bên cửa sổ, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Mấy phút sau, Giang Tĩnh Bạch vẫn không nói một lời quay đầu bước đi, ngay cả cặp sách của mình cũng không cầm theo.
Ngư Hi tựa vào cửa sổ, mưa hắt vào, thấm ướt lưng cô.
Giang Tĩnh Bạch không mang ô, cô đội mưa về nhà.
Bố mẹ đều ở phòng khách, nhìn thấy cô như vậy liền hoảng sợ, vẫn là Giang Tĩnh Bạch giải thích không mua được ô mới bỏ qua.
Mẹ cô đun nước nóng cho cô, Giang Tĩnh Bạch bị đẩy vào phòng tắm ngâm nước nóng.
Cô nằm trong bồn tắm nhớ lại câu nói của Ngư Hi.
Thích mình ư? Thế nên suốt khoảng thời gian lâu như vậy, cậu ấy đối xử tốt với mình, là vì thích mình?
Đây không phải lần đầu tiên cô được người khác tỏ tình, cô đã gặp đủ các phương thức thổ lộ, nhưng vào một buổi tối thế này, một ngày mưa thế này, một người như thế, nhìn cô bằng ánh mắt tỏa nắng, vui sướng đầy cõi lòng.
Cậu ấy nói, thích mình.
Trái tim Giang Tĩnh Bạch bắt đầu đập nhanh hơn, cô đứng dậy khỏi bồn tắm đi đến vòi hoa sen, cuối cùng mặc đồ ngủ ra ngoài.
Bố cô đang xem ti vi, nhìn thấy cô đi ra liền quan tâm nói: “Mẹ con nấu canh cho con đấy, uống đi rồi ngủ, không có ô cũng không biết đường gọi về.”
“Lần sau con sẽ chú ý.” Giang Tĩnh Bạch vừa nói xong, mẹ cô cũng đi ra từ phòng bếp, bê một bát canh gừng cho cô.
Giang Tĩnh Bạch nhìn phòng bếp, bỗng dưng nghĩ đến hình ảnh mình và Ngư Hi ở trong bếp, ấm áp, vui vẻ, thỏa mãn, còn có một phần tự do tự tại.
“Tĩnh Bạch?” Mẹ cô nói: “Tranh thủ còn nóng uống đi.”
Giang Tĩnh Bạch nghe lời, uống hết canh rồi nói với bố mẹ mình lên phòng.
Vừa khép cửa lại liền nghe điện thoại ting một tiếng.
Cô bị ướt khắp người, điện thoại đặt trong túi quần lại không gặp vấn đề gì, vẫn dùng được.
Là Ngư Hi nhắn tin.
— Về đến nhà chưa?
— Cậu về đến nhà chưa?
— Xin lỗi, tôi làm cậu sợ đúng không?
Và tin nhắn mới nhất.
— Không phải cậu chặn số tôi rồi đấy chứ?
Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm tin nhắn này, trả lời: Không phải.
Nhận được tin nhắn, Ngư Hi suýt nhảy dựng lên, cô không biết có phải mình uống bia giả nên mới nói thẳng như vậy, không chút khí thế, không chút băn khoăn, cứ thế hào phóng nói thẳng, có khi nào Giang Tĩnh Bạch sợ muốn chết rồi?
Cô lo lắng gửi mấy tin nhắn nhưng không dám gọi một cuộc điện thoại, cô không muốn nghe thấy giọng nói máy móc kia, cũng may, Giang Tĩnh Bạch không chặn số cô.
Ngư Hi thở phào nhẹ nhõm muốn hỏi thử suy nghĩ của người kia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình không thể nóng lòng, cô lại cắn răng gửi một tin nhắn cho Giang Tĩnh Bạch: Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút.
Đọc tin nhắn này, Giang Tĩnh Bạch trầm mặc, cô đặt điện thoại lên bàn học, không trả lời.
Trên bàn học còn có tập vở của Ngư Hi, những nét chữ xinh đẹp rơi vào trong mắt, cô ngồi xuống, lật mở vài trang, rồi dừng lại khi nhìn thấy mép bài thi kẹp trong vở.
Bài thi được gấp gọn gàng đựng trong túi trong suốt.
Cô suy nghĩ, mở túi, lấy bài thi ra ngoài, trên bài thi có nếp gấp, rất sâu.
Cô nhìn chằm chằm chữ ký trên bài, trong đầu chợt vang lên giọng nói của Trình Thụ.
“Tĩnh Bạch, đây là một bài kiểm tra khác trong cuộc đời của em.”
Một bài kiểm tra khác trong cuộc đời của cô, trên đó, cũng viết tên Ngư Hi.
Bỗng nhiên cô có ảo giác, mối dây dưa của mình và Ngư Hi, chỉ vừa mới bắt đầu, mà cô, không hề cảm thấy chán ghét chút nào, thậm chí còn rất chờ mong.
Giang Tĩnh Bạch cầm bài thi xem đi xem lại mấy lần.
Gần hai tiếng sau, cô mới gửi cho Ngư Hi một tin nhắn.
— Ngư Hi, tôi sẽ không chặn số cậu, không bao giờ.
– ——-.