Đọc truyện Phản Chuyển Thú Nhân – Chương 12: Ta chính là Giống đực của hắn
Buổi sáng khi Kim Hi tỉnh lại, thật sự nhịn không được lại nằm ườn trên giường trong chốc lát. Hắn trước khi xuyên qua là một nam sinh trạch gia, thường xuyên trốn học ngủ nướng, xuyên qua sau đêm đầu tiên tỉnh lại, là bị Bạch Thiền gõ tỉnh bắt đi thu thập Nguyệt trường thạch, ngày hôm nay rốt cục không ai bắt hắn rời giường. Buổi sáng Tạp Tắc Nhĩ đã dậy rất sớm, hắn cảm giác được Tạp Tắc Nhĩ nâng đầu hắn lên sau đó thay nệm da thú làm gối đầu, nhưng lúc ấy hắn đang mơ mơ màng màng, không có phản ứng gì. Hiện tại rốt cục thanh tỉnh, vẫn quen thói nằm lì trên giường. Tạp Tắc Nhĩ trải thảm lông đặc biệt dày mềm mại, so với cái giường kia của mình còn tốt hơn, da thú mền cũng không biết được xử lý thế nào, mềm nhẹ mà ấm áp, hai chân hắn quắp chăn lăn qua lăn lại, thoải mái tới không muốn dậy.
“Tạp Tắc Nhĩ, sao ngươi lại mang Lệ châu bối, ngươi muốn gạt người tới khi nào?” Ngoài cửa sổ vọng vào một câu, làm Kim Hi nháy mắt lấy lại tinh thần. Giác quan của Giống đực đều có tinh thần lực khuếch tán rất nhiều, mà đối với Thú nhân lại là linh cảm trời sinh, cho nên thanh âm kia đối với hắn mà nói cũng rõ ràng đang tranh cãi ngay bên tai.
“Các ngươi nói nhỏ chút!” Tạp Tắc Nhĩ hạ giọng lạnh lùng yêu cầu.
“Chẳng lẽ ngươi sợ người khác nghe thấy a, sợ thì đừng có làm, làm ra thì đừng mong không bị phát hiện a. Tuy rằng trong Bộ lạc không quy định Thú nhân độc thân không thể mang Lệ châu bối, nhưng ai cũng biết Lệ châu bối là biểu hiện Giống đực thỏa mãn với Thú nhân hắn cầu ái, cho dù ngươi đeo Lệ châu bối cũng không cải biến được sự thật ngươi là độc thân, ngươi mang hay không cũng như nhau nha.” Kẻ này có điểm giống Đường Tăng a???
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi lại còn đi cởi trần, ngươi không sợ bị người khác thấy vết sẹo của ngươi sao? Tuy rằng Mẫu mụ ngươi được Bộ lạc tiếp nạp, nhưng ngươi vẫn là huyết duệ của Bộ lạc Bắc Man, căn bản không thay đổi được, ngươi vẫn nên quay về Bắc Man tìm Giống đực đi, bọn hắn sẽ thực yêu thích ngươi, chúng ta có thể tranh thủ lúc tới Bộ lạc Bắc Man giao dịch thì tiễn ngươi qua nga, không cần thù lao nha.” Kỳ thật có thể hiểu là “Chúng ta chuyển bưu kiện miễn phí nga ~ ”
“Các ngươi trở về đi, nếu không ta sẽ tức giận.” Tạp Tắc Nhĩ càng ngày càng tức, thanh âm lại ép thấp hơn, hiển nhiên là sợ đánh thức Kim Hi. Có điều xem ra y không biết giác quan Giống đực mẫn cảm cỡ nào, thanh âm lớn tới mức đó, một khi Kim Hi có tâm lắng nghe, không khác gì rống vào tại hắn, hắn có thể nghe ra tổng cộng có ba người gây sự trước cửa nhà Tạp Tắc Nhĩ.
“Ha ha, Tạp Tắc Nhĩ tức giận, đừng nóng giận nha, làm người quan trọng nhất là vui vẻ, có điều ngươi vì mình vui vẻ mà đi gạt người sẽ không tốt nha, tình cảm không thể cưỡng cầu nha, chuyện xảy ra như vậy tất cả mọi người đều không muốn a, ta nấu mỳ cho ngươi ăn?”
“Đúng vậy, không cần mang Lệ châu bối giống như thật sự có người cầu ái ngươi, nếu đã cầu ái, vì sao hôm qua lại không tới nhà ngươi ở? Chúng ta đều thấy được, đến tận khi ngươi đi ra ngoài, nhà ngươi vẫn không có người đến, hay ngươi muốn nói ngươi tới nhà Giống đực ở? Ngươi sẽ không làm thú giữ nhà cho Bộ lạc chứ.”
Ba người cười ha ha, sau đó một gã trong đó đột nhiên như gà bị bóp chặt yết hầu, còn hung hăng lấy khửu tay đụng đụng đồng lõa của gã, ba người cùng câm miệng, nhìn Kim Hi vẻ mặt lệ khí một tay dựa trên cửa phòng.
“Sáng sớm đã có đám quạ ở đâu bay đến kêu kêu kêu, ầm ĩ muốn chết. ” Kim Hi oán hận, sau đó đi đến bên cạnh Tạp Tắc Nhĩ, bá đạo ôm lấy y, một tay tham tiến vào trong quần da vuốt ve cái mông của y, một bên cố tình dùng giọng điệu hung ác nói, “Không phải nói hảo hảo ngủ cùng ta đến lúc tỉnh sao, sao ngươi lại tự dậy trước.”
“Ta đi nấu cơm.” Tạp Tắc Nhĩ hiển nhiên tưởng thật, nghĩ đến Kim Hi thật sự bị đánh thức, sắc mặt khó coi nhìn ba Thú nhân, y giờ phút này bừng bừng tức giận, vết thương giữa mi cốt như kéo dài ánh mắt, cả người như một con dã thú hung mãnh, bộ dạng bá đạo này khiến Kim Hi yêu muốn chết, mà Kim Hi vuốt ve cái mông y, làm cho y từ ác lang hung dữ biến về đại khuyển dịu ngoan, càng làm hắn có loại cảm giác “trong mắt người này chỉ có ta”.
“Ta chính là Giống đực của hắn, các ngươi có ý kiến sao?” Kim Hi nhìn ba Thú nhân còn đứng ngơ ngác ở đó, diện mạo cũng không tồi, chính là mồm miệng rất đê tiện.
“Kim Hi miện hạ.” Ba người chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống, Kim Hi quét qua bọn hắn vài lần, cố ý dừng một hồi mới mở miệng nói: “Đứng lên đi, ta nhớ thành tích săn bắn của ba người các ngươi hôm qua đều bình thường, xếp hạng trung, có tư cách gì đứng đây kêu gào, xem vòng cổ của các ngươi, còn không bằng cống hiến của Tạp Tắc Nhĩ đi.” Nói xong Kim Hi cố ý đung đưa vòng cổ có Lệ châu bối lấp lánh trước cổ Tạp Tắc Nhĩ. Ba Thú nhân lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Lệ châu bối trên cổ Tạp Tắc Nhĩ có hoa văn màu vàng, mà trong cả Bộ lạc chỉ có Kim Hi miện hạ là Kim Giác độc nhất vô nhị, cho dù Tạp Tắc Nhĩ muốn làm giả cũng không thể chọn loại dễ bị lộ như vậy, còn là nhân vật vô cùng nguy hiểm nữa chứ (bọn họ còn cho rằng Kim Hi là Kim Hi miện hạ bạo ngược kia).
Ba người vẻ mặt xấu hổ đứng ở đó, ba tên đầu là đại tiểu tử cao hai thước, mỗi cơ thể nhìn qua đều sung sức mười phần, lại thực áy náy cúi đầu nhận đối phương trách cứ, làm trong lòng Kim Hi vô cùng sảng khoái, chắc làm lão sư cũng có cảm giác thế này, đệ tử vóc dáng cao to tới đâu đều bị lão sư răn dạy và quở mắng.
“Đều đi xuống đi, cống hiến nhiều cho Bộ lạc mới là chính sự, nhanh chóng đi làm việc.” Kim Hi đại khí phất phất tay.
“Miện hạ, nếu chúng ta cống hiến cho Bộ lạc, cũng có thể được ban tên?” Trong đó một tên nhìn nhìn hai đồng bạn, ỷ vào gan lớn mà mở miệng.
Cái âm thanh bán manh này từ đâu ra vậy, người vạm vỡ mà tiếng bán manh như vậy thật mắc ói!
“Đương nhiên, chỉ cần các ngươi cống hiến cho Bộ lạc, ta sẽ ban tên cho các ngươi, còn có thể ghi tên các ngươi vào cuốn sách lịch sử đầu tiên của Bộ lạc.” Kim Hi cố gắng bày ra vẻ chí công vô tư, quả nhiên ba Thú nhân vẻ mặt kích động chạy mất, biểu tình “Kim Hi miện hạ thật vĩ đại chúng ta thật hạnh phúc anh anh anh”.
Người nguyên thủy thực thuần khiết. Nụ cười giả tạo của Kim Hi hạ xuống, phát hiện Tạp Tắc Nhĩ thực khẩn trương nắm Lệ châu bối trên cổ, muốn nói lại thôi.
“Kim Hi, ngươi có thể cũng ban tên cho ta không?” Tạp Tắc Nhĩ mở miệng, giọng điệu thực bất an.
Kim Hi đã sớm suy nghĩ tới việc người thân cận yêu cầu ban tên trước, nhưng không nghĩ tới người đầu tiên lại là Tạp Tắc Nhĩ, hắn có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại không thể.”
Chứng kiến bộ dạng Tạp Tắc Nhĩ nháy mắt mất mát lại cố gắng che dấu, Kim Hi vô cùng đau lòng, những lí do thoái thác hắn đã chuẩn bị cho đám thân huynh đệ chẳng qua mới quen biết được hai ngày, đối với Tạp Tắc Nhĩ, thỉnh cho phép hắn vô liêm sỉ mà liệt vào danh sách so với huynh đệ càng quý giá hơn.
Bởi vì Tạp Tắc Nhĩ, là người đầu tiên thuộc về riêng hắn từ khi hắn đến thế giới này, chỉ có Tạp Tắc Nhĩ, mới khiến cho hắn cảm thấy thể giới này chân thực.
“Ta là miện hạ của Bộ lạc, ta phải duy trì công chính, trừ ta, Bạch Linh, Bạch Thiền tôn cùng Khang Địch Tộc trưởng, chỉ có Phi Nhĩ Lặc có tên. Ngươi cũng nhất định phải làm ra cống hiến mới có thể được ban tên, nếu không mọi người nhất định sẽ chê trách ngươi.” Kim Hi vỗ vỗ cánh tay Tạp Tắc Nhĩ, cảm giác cánh tay bỗng nhiên gồng lên, là Tạp Tắc Nhĩ siết chặt nắm tay: “Hôm nay ta phải đi săn thú!”
“Đứa ngốc.” Kim Hi cười cười nắm hông y, vuốt ve thắt lưng dẻo dai của Tạp Tắc Nhĩ, “Ngươi chính là Tát nhĩ của ta, đương nhiên phải được châm chước, ta đã nghĩ ra một công việc rất tốt cho ngươi, có phần cống hiến này, đủ để ngươi lưu danh sử sách!”
Công việc này quả thật thích hợp với Tạp Tắc Nhĩ, chính là chế tạo ra thước gỗ tiêu chuẩn. Tạp Tắc Nhĩ thực sự khéo tay, y dùng công cụ bào tước thực nguyên thủy, dễ dàng biến một khối gỗ thô trở thành cây thước gỗ xinh xắn, chiều dài đúng một thước. Lại dùng gân thú rộng một centimet làm thành một cái thước cuộn, có thể đo được chiều dài năm thước.
“Kim Hi, ngươi cùng Tạp Tắc Nhĩ đang bận sao.” Hi Tư Lạc lại xuất hiện trước mặt Kim Hi.
“Ngươi hôm nay không đi săn sao?” Kim Hi buồn bực hỏi.
“Ta đoán ngươi hôm nay sẽ cần dùng nhân công, nên xin phụ thân đại nhân đến đây hỗ trợ.” Hi Tư Lạc dựa tường đất nhà Tạp Tắc Nhĩ, nụ cười sang sảng như ánh mặt trời, giống như Đại ca ca nhà bên, hàm răng chói sáng chết người.
“Cũng dùng được a.” Kim Hi chỉ chỉ huy Tạp Tắc Nhĩ làm việc mà thôi, công việc cũng không hao phí bao nhiêu thời gian, “Công việc đơn giản, cũng gần xong rồi, đợi lát nữa có cần cu-li sẽ đến phiên ngươi.” Kim Hi nói xong mới cảm thấy có chút đói, trạch nam đại học, thông thường đều ngủ thẳng tới giữa trưa mới ăn cơm, cho nên hắn không ăn sáng cũng không thấy đói, mà vừa rồi hắn chỉ huy Tạp Tắc Nhĩ lại làm nặng nhọc, chỉ sợ cũng chưa ăn cơm.
“A nha, quên chưa ăn điểm tâm.” Kim Hi vẻ mặt uể oải. Hi Tư Lạc hì hì nở nụ cười: “Tạp Tắc Nhĩ khẳng định đã chuẩn bị điểm tâm, ngươi lo lắng làm gì a.” Tạp Tắc Nhĩ ngượng ngùng gãi đầu, đặt một tấm ván gỗ chỉnh tề trên tảng đá trong sân, đặt cái nồi còn nóng hổi lên, giữa trưa nóng nực ngược lại ăn càng thoải mái.
“Giữa trưa, ta cũng đói bụng a.” Hi Tư Lạc đáng thương xoa bụng.
“Có thể gọi hắn cùng ăn sao?” Kim Hi dù sao cũng là ở nhà Tạp Tắc Nhĩ, hắn quay đầu trưng cầu ý kiến của Tạp Tắc Nhĩ, có điều nhìn vẻ mặt Tạp Tắc Nhĩ, hắn liền biết nhất định là tùy mình làm chủ.
“Hi Tư Lạc cũng tới ngồi đi, buổi chiều còn cần thể lực đó.” Kim Hi vẫy tay, hắn lại nghĩ tới đũa, không khỏi chán nản, đột nhiên liếc Tạp Tắc Nhĩ bên cạnh, không khỏi cảm thán bản thân thật khờ, thợ mộc cao thủ ở ngay bên người, cần gì phải dùng đũa xương. Hắn miêu tả một chút hình dạng, Tạp Tắc Nhĩ căn bản không cần làm, trong đống gỗ còn lại mấy nhánh cây, chỉ cần lột sạch vỏ liền thành đũa thiên nhiên, còn mang theo một cỗ thảo hương thơm ngát. Đối với đũa Tạp Tắc Nhĩ cùng Hi Tư Lạc đều cảm thấy thực mới lạ. Kim Hi dạy lại, bọn họ rất nhanh có thể vận dụng tự nhiên, tuy tư thế hơi có chút lệch lạc, nhưng lại thực linh hoạt.
Tạp Tắc Nhĩ chuẩn bị bữa sáng thực phong phú, một bát canh thịt, bên trong phối liệu đủ loại rau dưa, ngoài ra còn có một nồi đá đựng trùng rán, rán xong nó như được cuộn lớp kem vani, nhưng cắn vào lại có vị mặn tự nhiên cùng lớp dầu mỏng, còn có món dưa trộn, tươi mát ngon miệng, thậm chí còn chuẩn bị cả một mâm trái cây nhỏ màu hồng tử làm đồ tráng miệng, món chính là một loại bánh màu hồng, ăn chua chua ngọt ngọt, hương vị không tệ.
Theo học giả hiện đại suy đoán, ở giai đoạn sau của lịch sử văn minh nhân loại, xã hội hiện đại thường dùng phương pháp chiên xào bằng dầu mỡ, ở mấy ngàn năm trước cũng đã bắt đầu sinh ra, chỉ là công cụ không phong phú như hiện đại. Mà trong lịch sử ẩm thực lâu đời của Trung Quốc, còn phát minh rất nhiều phương pháp chiên xào đồ ăn, sáng tạo ra văn hóa ẩm thực huy hoàng. Từ bàn ăn của Tạp Tắc Nhĩ xem ra, cách nói này quả thật còn rất khiêm tốn.
“Tạp Tắc Nhĩ làm cơm ăn thật ngon, thật muốn sau này mỗi ngày đều được ăn a.” Hi Tư Lạc còn nhanh miệng cảm thán trước cả Kim Hi. Thần kinh thô Kim Hi đang nhai trùng rán (Kim Hi vừa gắp lên), ăn trúng miệng đầy mỡ, vội vàng gật đầu phụ họa, căn bản không chú ý tới lúc nói chuyện Hi Tư Lạc dùng một loại ngữ điệu thực khoa trương, nhưng diễn cảm lại rất nghiêm túc nhìn Tạp Tắc Nhĩ, hiển nhiên sớm biết Kim Hi đang vội vàng ăn chú ý không đến.
Tạp Tắc Nhĩ mẫn tuệ đối diện tầm mắt Hi Tư Lạc, hai người nhìn nhau vài giây, Tạp Tắc Nhĩ nhẹ nói: “Vậy sau này mỗi ngày ta đều làm cho các ngươi ăn.” Hi Tư Lạc nhếch lên khóe miệng mỉm cười: “Vậy sau này chiếu cố nhiều hơn.”
“Chiếu cố lẫn nhau.” Tạp Tắc Nhĩ nói xong, tựa hồ nghĩ tới điều gì, mặt trướng đến đỏ bừng, mà câu này Kim Hi căn bản không hề để ý, Hi Tư Lạc hiển nhiên là nghe hiểu, cổ y đỏ bừng gật gật đầu, gian nan nuốt xuống, cùng Tạp Tắc Nhĩ ăn ý cúi đầu ăn cơm, cũng không dám đối mắt nhìn nhau.