Đọc truyện Phản Bội Chi Luyến – Chương 16
Trên thế giới này luôn tràn ngập những chuyện bất ngờ. Không đợi Lôi Nhất Minh đi tìm chân tướng, chân tướng đã tìm tới cửa.
Sáng sớm hôm đó, Lôi Nhất Minh mới họp xong, vừa ra khỏi phòng họp liền nhìn thấy Thượng Dung cầm tạp chí ngồi trên ghế sofa.
Lôi Nhất Minh đi đến trước mặt gã, “Tôi đang muốn đi tìm anh, không ngờ anh lại tới tìm tôi trước.”
Thượng Dung buông tạp chí xuống, mỉm cười đứng lên, “Tôi cũng nghĩ cậu tìm tôi, không ngờ ngược lại lại là tôi đến tìm cậu trước.”
“Chúng ta đến văn phòng nói chuyện.” Lôi Nhất Minh quay đầu nói với trợ lý, “Tất cả kế hoạc tiếp theo đều hủy hết cho tôi.”
Thượng Dung gật đầu tán dương, “Quả nhiên cậu vẫn chừa mặt mũi cho tôi a! Vốn tôi nghĩ cậu không đến tìm tôi là không thèm quan tâm.”
Lôi Nhất Minh không nói gì, chỉ nhếch khóe miệng cười khổ.
Hai người đi vào văn phòng Lôi Nhất Minh. Lôi Nhất Minh đóng cửa lại.
“Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.”
“Tôi biết, nhưng trước khi tôi nói cái gì, tôi muốn hỏi cậu một câu trước.”
“Ân?”
Thượng Dung không cười nữa, nghiêm mặt hỏi hắn, “Cậu còn yêu Thẩm Quần không?”
“Đây là vấn đề của tôi!” Cảnh báo trong đầu Lôi Nhất Minh chợt vang, Những lời đại loại như ‘lâu ngày sinh tình’ đột nhiên nhảy ra.
“Không cần dùng ánh mắt đề phòng như đề phòng cướp để nhìn tôi.” Thượng Dung lắc đầu hết cách, “Tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân cứu Thẩm Quần; cậu cho tôi chút mặt mũi đi.”
“Cũng đúng!” Lôi Nhất Minh gật gật đầu, nhìn như bình tĩnh lắm, thực ra trong lòng hắn đã muốn rung cây nhát khỉ * lắm rồi, “Đầu năm nay cái kiểu ‘có ơn cứu mạng, lấy tân báo đáp’ đã không còn lưu hành nữa.”
(*: Nguyên văn là: 敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
Tương tự như câu rung cây nhát khỉ bên mình.)
Thượng Dung cười ha ha, “Cậu đừng đa nghi như thế!”
“Có sao?” Lôi Nhất Minh biết rõ còn cố hỏi.
Hai người cùng cười, gật gật đầu, như những người hiểu nhau mà không cần lời nói.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Thượng Dung đổi chủ đề, tiếp tục vấn đề vừa rồi.
“Ừ!” Lôi Nhất Minh không dài dòng với gã, rõ ràng dứt khoát trả lời.
“Vậy tại sao cậu lại rời khỏi Thẩm Quần?”
“Tôi đã trả lời câu hỏi của anh, hẳn là anh cũng nên trả lời vấn đề tôi muốn biết chứ.” Lôi Nhất Minh nhìn Thượng Dung hỏi lại.
Thượng Dung vuốt cằm, “Cậu đúng là bản sắc thương nhân, một chút thoa thiệt cũng không chịu a.”
Lôi Nhất Minh nhếch miệng cười cười, không cho là đúng, tiếp tục hỏi, “Tôi muốn biết nguyên nhân Thẩm Quần rời khỏi tôi khi đó.”
“Tôi biết thế nào cậu cũng muốn hỏi cái này.” Thượng Dung gật gật đầu, “Không thành vấn đề, tôi có thể nói cho cậu biết.”
Lôi Nhất Minh nhìn gã, chờ gã tiếp tục.
“Nhưng tôi còn phải biết vì sao cậu lại rời khỏi Thẩm Quần.”
“Tôi nghĩ tôi muốn biết trước.” Quan trọng nhất là Thẩm Quần có còn cần hắn hay không!
“Cậu hẳn cũng biết Thẩm Quần là cô nhi, đúng không?” Thượng Dung không vì thừa nước đục thả câu, thấy Lôi Nhất Minh gật đầu, lại tiếp tục nói, “Khi cậu gặp tiểu Diệp và Phương Thiên, hẳn là cũng biết một ít chuyện sau khi anh ấy rời khỏi chứ?”
“Biết một chút.” Lôi Nhất Minh khe khẽ thở dài, nắm chặt tay, miễn cưỡng nhịn cơn đau lòng xuống, “Y lại làm khó chính mình.”
“Đúng vậy! Y làm khó mình!” Thượng Dung gật đầu đồng ý với lời Lôi Nhất Minh, “Khúc mắc của y quá nhiều. Y nói rời khỏi cậu, là vì sợ có một ngày nào đó, y sẽ giết cậu.”
“Anh nói cái gì?” Nghĩ tới cả ngàn cả vạn khả năng, nhưng lý do quái đản như vậy, Lôi Nhất Minh vẫn là lần đầu tiên nghe được. “Giết tôi? Vì sao muốn giết tôi?”
“Sáu năm trước, khi y đến bệnh viện của tôi, thân thể rất kém. Y không phải là bệnh nhân khác thường, nhưng y thực sự có chuyện rất khó khăn. Bất luận bác sĩ cho y uống thuốc gì, chích thuốc gì, y cũng thực ngoan ngoãn, không chút phản kháng; nhưng dù có chữa thế nào đi nữa, y vẫn không khỏe lên được. Tôi không còn cách nào khác, đành phải thôi miên y.”
“Sao anh có thể…” Lôi Nhất Minh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, làm chuyện này quả thực chính là phạm tội.
“Tôi biết làm thế là rất mạo hiểm, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không còn cách nào khác, cũng không muốn ngồi nhìn y chết.” Thượng Dung nhẹ nhàng thở dài, “Tôi không phủ nhận, có một khoảng thời gian tôi đã động tâm với y. Y là kiểu người mà người khác nhịn không được muốn đưa tay xóa đi sầu lo; cho nên tôi động tâm cũng là chuyện bình thường.”
Những lời này Lôi Nhất Minh tuyệt đối không muốn nghe. Hắn nhăn mày, hỏi, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Bình dấm chua của cậu cũng lớn quá nhỉ! Tôi nói là chỉ trong một khoảng thời gian mà thôi.” Thượng Dung giảo hoạt trừng mắt nhìn hắn, “Tinh thần y vô cùng kém, cho nên tôi cũng vô cùng cẩn thận ám thị cho y. Cậu chỉ biết y là cô nhi, nhưng chắc cậu không biết cho mãi đến mười tuổi thì y mới vào cô nhi viện đâu nhỉ.”
“Tôi không biết, y chưa từng nói cho tôi nghe chuyện đó.” Bởi vì Thẩm Quần chưa bao giờ vui vẻ đề cập đến chuyện trước kia của y, mà Lôi Nhất Minh cũng không hỏi nhiều. Ngoại trừ biết y luôn hướng đến một gia đình hạnh phúc thì hắn cơ hồ chưa bao giờ nghĩ đến việc đi mở miệng vết thương của Thẩm Quần ra, tìm đến tận cùng.
“Vậy cậu có biết chuyện cha mẹ y không?”
Lôi Nhất Minh nhìn gã; hắn biết Thượng Dung đang nói vô nghĩa. Nếu hắn biết mà còn phải hỏi gã sao? Hắn cũng biết mục đích của Thượng Dung khi hỏi hắn những thứ này hẳn là vì khoe khaong, khoe chuyện gã biết mà hắn lại không biết.
“Anh có biết cũng vô dụng, bởi anh không phải là thuốc mà Thẩm Quần cần.” Muốn uy hiếp hắn? Hừ, không có cửa đâu!
“Cậu quả nhiên là đối thủ rất khó đối phó a.” Thượng Dung dựa người vào sofa, cười ha hả. “Người như cậu, nhược điểm quả là rất ít, nhưng nếu có thì thường sẽ là nhược điểm trí mạng. Thẩm Quần chính là nhược điểm trí mạng của cậu, cậu nhất định bị y khống chế rồi!”
“Liên quan gì đến anh?” Lôi Nhất Minh lại khẳng định thêm lần nữa, Thượng Dung cũng không phải người nho nhã lễ độ như ngoài mặt, mà đích thực là một con hồ ly.
Thượng Dung cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa, tiếp tục nói, “Kì thực, cha mẹ Thẩm Quần là tự do yêu đương, oanh oanh liệt liệt sống với nhau. Lúc ấy, cha y vì theo đuổi mẹ y mà hao tổn tâm tư rất lớn, thư tình cơ hồ là dùng máu viết , mỗi ngày đều đứng hát tình ca dưới cửa sổ nhà mẹ y. Mỗi ngày dù có mưa gió thế nào cũng không nản; những chiêu gì trong kịch truyền hình thì cha y đều dùng qua, còn tự nghĩ ra bao nhiêu trò mới. Khi bọn họ kết hôn, tất cả mọi người đều nghĩ đó là một đôi hạnh phúc nhất. Kết quả, khi Thẩm Quần mười tuổi, cha y lại ngoại tình bên ngoài.”
“Cho nên Thẩm Quần không tin vào chuyện tình cảm, cũng không tin tưởng tôi, phảikhông?” Lôi Nhất Minh đánh gãy lời Thượng Dung, hỏi, “Y cho là tôi cũng là như cha y sao?”
“Không chỉ có như thế!” Thượng Dung lắc lắc ngón tay, “Chuyện tiếp theo còn nghiêm trọng hơn nhiều. Mẹ Thẩm Quần là dạng người trong mắt không thể lưu một hạt cát. Sau khi bà biết chuyện của chồng mình, một câu cũng không nói, cũng không nháo gì cả; đợi đến nửa đêm liền lén giết chết ông, sau đó ở phòng tắm cắt cổ tay tự tử. Tình huống cụ thể tôi không dám hỏi ró, sợ y hãm vào đó quá sâu, đối với cảm xúc rất nguy hiểm. Nhưng lúc ấy hẳn là Thẩm Quần có ở đó.”
“Tôi có thể hiểu!” Lôi Nhất Minh chậm rãi nhắm mắt lại, “Y rời khỏi tôi cũng là vì sợ có một ngày nào đó sẽ làm tôi bị thương.”
Thượng Dung gật gật đầu, “Đúng vậy! Thẩm Quần nói, cả đời này y vốn không muốn yêu người nào, bởi y rất sợ tình yêu có thể hủy thiên diệt địa này (aka yêu sâu đậm). Nhưng khi y gặp cậu, tựa như số mệnh vậy, nhất kiến chung tình. Nói tới đây, y đã dùng hình ảnh rất thú vị để hình dung. Y nói, lúc các ngươi ở chung, y tựa như người khiêu vũ trên những mảnh thủy tinh, mỗi lần hạnh phúc đều là máu chảy đầm đìa. Y lúc nào cũng tự nhắc nhở mình, rằng đừng yêu cậu nữa, nhưng vẫn không thể nào làm được. Trong lòng y, hiển nhiên cậu là người yêu duy nhất.” Nói tới đây, Thượng Dung dừng lại một chút, “Tôi nghĩ tôi đã tỉnh lược một loạt từ khen ngợi cậu từ miệng y rồi đấy.”
Lôi Nhất Minh cười lạnh, “Hừ” một tiếng, tự tin vô cùng nói, “Đối với y, tôi đương nhiên là người yêu duy nhất trên đời này rồi.”
“Đáng tiếc là y càng yêu cậu thì càng sợ đến một ngày nào đó, mình sẽ giống mẹ, làm chuyện cực đoan như vậy. Hạnh phúc mà cậu cho y, cũng vô cùng đau khổ!”
“Nhưng nếu rời khỏi tôi, y có thể không khổ sở sao? Nếu tôi đoán không sai, y hẳn là ôm ý định không muốn sống nữa mới rời đi.” Nhớ tới lời tiểu Diệp nói, trái tim Lôi Nhất Minh nhịn không được mà đau đớn, “Nếu thực sự chỉ cần y rời khỏi tôi mà có cuộc sống yên bình hạnh phúc, tôi nghĩ dù tôi có yêu y đến thế nào thì cũng có thể buông tay. Nhưng sự thật tựa hồ không phải vậy.”
“Ai nói không phải!” Nói tới đây Thượng Dung hết cách thở dài, “Tôi không thể thô miên y cả đời, nhưng tôi muốn y tiếp tục sống, cho nên tôi giúp y tạo ra tiểu Mông.”
“Anh nói cái gì?” Hiển nhiên hôm nay Thượng Dung đến là muốn kích thích trái tim Lôi Nhất Minh, mỗi việc mà gã nói đều như một tấn thuốc nổ oanh tạc hắn.
“Thẩm Quần nói y muốn có con của y và cậu, cho nên tôi mới giúp y . Thế nào? Nhóc mập đó đáng yêu không? Giống Thẩm Quần đấy chứ?” Nói tới đây Thượng Dung đắc ý nở nụ cười, nhìn Lôi Nhất Minh đang ngây ra như phỗng, tiếp tục nói tiếp, “Ngay cả tên cũng là do tôi đặt. Tiểu Mông, chính là ý mông tại cổ lý.”
(mông tại cổ lý: nguyên văn: 蒙在鼓里: Nghĩa gốc là ví với người hồ đồ, không nhận được đâu là chân tình, không biết chút nào đến chuyện liên quan đến mình, thường được ví với chân tướng không rõ ràng, bị người khác đánh lừa. Sau thường dùng như một câu thành ngữ, ý chỉ tình cảm sâu sắc.)
“Anh nói…”
“Tôi chưa nói gì cả!” Thượng Dung vươn tay, làm động tác như ‘tôi thật sự vô tội’. “Tôi nói với Thẩm Quần rằng đứa bé là dùng gien của y và cậu thụ tinh nhân tạo mà thành, nhưng sự thực thế nào thì chính tôi cũng không rõ lắm. Có lẽ đó chỉ là lời nói dối của tôi vì muốn y sống mà thôi. Dù sao lúc đó thì tôi và cậu vẫn là tình địch, cậu nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”
“Hừ! Ấu trĩ!” Phục hồi tinh thần lại, Lôi Nhất Minh đồng tình thở dài, “Cho dù anh có nói với tôi rằng tiểu Mông là được thụ tinh từ gien của anh và Thẩm Quần thì cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của tôi dành cho nó. Huyết thống đúng là rất kì diệu, nhưng khi tôi quyết tâm sống chung với Thẩm Quần thì tôi đã xem tiểu Mông như con ruột rồi.”
“Có thể nói những lời như vậy, cậu quả là rộng rãi hơn nhiều người. Thua trong tay cậu cũng không hối tiếc, may mà tôi đã sớm buoog tay rồi; cậu và Thẩm Quần cũng hết hi vọng thôi.” Thượng Dung mỉm cười vươn tay, “Lần này cậ sẽ không cự tuyệt chứ?”
Lôi Nhất Minh nhìn gã một cái, nhếch nhếch khóe miệng, “Ai nói sẽ không? Đời này tôi quyết không bắt tay với anh. Tôi không thích anh, thế nào?!”
“Cậ quả nhiên là người thù dai.” Thượng Dung bó tay lắc đầu, ngượng ngùng thu tay lại, “Còn gì muốn hỏi không?”
“Tôi nghĩ tôi đã biết hết những chuyện muốn biết rồi.” Lôi Nhất Minh vuốt cằm, nhớ lại lần đầu tiên thấy mấy bộ quần áo trong tủ đồ của Thẩm Quần, mấy bộ đó đúng là kích cỡ của mình. Hóa ra người kia vẫn tuân thủ ước hẹn ngày trước của hai người, một mình mang theo tiểu Mông sống trong thế giới hư ảo đầy đủ ba người, yên lặng vờ như đang đợi mình trở về. Hoặc cũng có thể nói, bản năng của Thẩm Quàn vẫn hy vọng mình có thể đi tìm y, trở thành ngọn đèn trong phòng mãi mãi ấm áp.
“Cậu đang nghĩ đến Thẩm Quần sao? Biểu tình ôn nhu như vậy?” Thượng Dung khoa trương nhún vai, “Thói quen của cậu giống hệt Thẩm Quần, chỉ cần nghĩ đến đối phương sẽ lộ ra biểu tình thật ôn nhu.”
“Tiểu Mông mở miệng nói câu đầu tiên có phải là ‘Đạt Đạt’ không?” Lôi Nhất Minh mỉm cười nhìn Thượng Dung hỏi.
“Sao cậu biết?”
Quả nhiên là thế! Lôi Nhất Minh gật gật đầu, khe khẽ thở dài, “Y thực ngốc!”