Đọc truyện Phản Bội Chi Luyến – Chương 13
Tiểu ngược a, chuẩn bị tinh thần nhá
Từ khu vui chơi trở về, tiểu Mông mệt đến ngủ trong xe, trong tay còn nắm non nửa cái hotdog.
Thẩm Quần buồn cười lại có chút đau lòng, cầm thay nó, lắc lắc đầu, “Chơi muốn điên luôn!”
“Con anh còn khỏe hơn cả anh!” Nhìn phần thưởng chiến thắng ở ghế sau là một con Doaraemon siêu bự, Lôi Nhất Minh đắc ý nói, “Đương nhiên so với tôi thì còn kém nhiều lắm!”
“So sánh với đứa nhỏ thế mà mặt không đỏ hả?”
“Vậy còn anh? Còn không dũng cảm bằng con nữa kìa! Còn làm người ta thương hơn cả nhóc con nữa.” Lời này vừa ra, hai người đều sửng sốt một chút.
Thật sự rất muốn nói “một lần nữa bắt đầu”, nhưng lại sợ nhận được đáp án phủ định. Lôi Nhất Minh nghiêng đầu nhìn Thẩm Quần một cái, thấy y cúi thấp đầu, không nói lời nào, trong lòng không khỏi thở dài.
Ôn nhu có đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả tuyệt tình! Bởi vì ngươi không biết người kia là vì yêu ngươi nên mới không rời khỏi hay vì không đành lòng làm tổn thương ngươi mới không bỏ đi.
Dừng xe xong, Thẩm Quần vừa định vươn tay ôm tiểu Mông xuống xe, Lôi Nhất Minh vỗ vỗ y, đem chìa khóa tự động giao cho y, “Để tôi, anh khóa xe đi.”
Thẩm Quần lui qua một bên nhìn Lôi Nhất Minh ôm tiểu Mông xuống xe, còn mình mang theo Doraemon chiến thắng, khóa xe rồi đuổi theo hắn. Chạy nhanh ba bước thành hai bước đuổi kịp, giúp hắn mở đèn hành lang, cả ba chậm rãi lên lầu.
Ngọn đèn mờ mờ, hành lang cũ kĩ. Tiếng bước chân vang lên từng nhịp, nhẹ nhàng vang vọng. Thẩm Quần thỉnh thoảng nhiêng đầu, cười ôn nhu với hắn, làm Lôi Nhất Minh có cảm giác như bị ảo giác mất rồi.
Đi tới cửa, Thẩm Quần vừa lấy chìa khóa, không ngờ cửa lại mở từ bên trong, một người đàn ông anh tuấn mỉm cười đứng ở cửa, “Muộn như thế mới về sao, tiểu Quần?!”
Cái chìa khóa cạch! một tiếng rơi xuống. Thẩm Quần sửng sốt một chút, theo bản năng liền quay đầu nhìn Lôi Nhất Minh. Người đàn ông kia cũng theo tầm mắt Thẩm Quần nhìn phía sau y. Tầm mắt hai người Lôi Nhất Minh và người kia đúng lúc gặp nhau.
Người đàn ông có phần thâm ý mà sờ sờ cằm, mỉm cười, vươn tay tự giới thiệu, “Thượng Dung!”
“Tôi không tiện!” Lôi Nhất Minh hừ một tiếng, ôm tiểu Mông không để ý tới gã, thực không phong độ làm cái bắt tay của tên kia dừng trong không trung.
“Tiểu Mông đang ngủ sao?” Nam nhân vốn muốn bắt tay người kia, giờ lại chuyển qua sờ mặt tiểu Mông. Nhưng lập tức lại bị Lôi Nhất Minh nghiêng người cự tuyệt, “Đừng đụng vào nó!” Nói xong hắn nhăn mày, thúc giục Thẩm Quần, “Đứng ở cửa làm gì? Mau vào đi, muốn nó cảm lạnh sao!”
“A!” Thẩm Quần tỉnh cả người, tránh khỏi cửa, để Lôi Nhất Minh vào nhà.
Thượng Dung thu tay lại, nhún vai với Thẩm Quần, “Bạn cậu?”
Thẩm Quần lặng yên gật gật đầu.
“Coi bộ tính tình không tốt lắm!” Thượng Dung gật gật đầu đưa ra kết luận.
Lôi Nhất Minh ôm tiểu Mông vào phòng nó, không thèm để ý đến lời bình phẩm của Thượng Dung phía sau.
Cẩn thận đặt tiểu Mông lên giường, cởi giày cho nó, còn giúp nó đắp chăn. Thẩm Quần vẫn chưa vào; Lôi Nhất Minhđứng ở đầu giường tiểu Mông, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cố làm mình bình tĩnh một chút.
Thẩm Quần cùng gã kia quan hệ hẳn không tồi, đáp án này không cần hỏi cũng rõ. Nam nhân kia gọi y là ‘tiểu Quần’, xưng hô này đã từng là của riêng hắn. Nhưng từ khi gặp lại đến bây giờ, bọn họ chưa bao giò dùng đến, một lần cũng không có.
Mở cửa đi ra, Thẩm Quần và Thượng Dung đang ngồi trên sofa nói chuyện. Thấy hắn, Thẩm Quần chậm rãi đứng lên, bộ dáng lóng ngóng. Trái lại Thượng Dung lại an an ổn ổn ngồi đó, bộ dạng như chính gã mới là chủ nhân của cái nhà này. Nhìn thấy cảnh ấy, tâm Lôi Nhất Minh cứ thế hạ xuống.
Hắn biết sớm muộn gì có một ngày như thế này. Khi hắn phát hiện đống quần áo không phải của Thẩm Quần trong tủ đồ của y, hắn đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.
Sáu năm trước khi hắn gặp sự tình này, nhất định hắn sẽ không thèm nghĩ ngợi gì mà lập tức đấm ngã gã kia xuống đất, đánh cho gương mặt lúc nào cũng tủm tỉm kia cười không nổi nữa; hoặc là hung hăng chất vấn Thẩm Quần, yêu cầu một lời giải thích, bức y phải đuổi ngay tên ‘gian phu’ này ra khỏi nhà.
Nhưng trong những ngày ở chung này, hắn đột nhiên phát hiện chính mình đã già đi, hoặc là đã trưởng thành hơn. Lúc này hắn đã thông suốt được đạo lý đơn giản: Cảm tình là chuyện của hai người; không phải là một trận đấu mà ai mạnh hơn thì thắng. Một người đơn phương theo đuổi không có nghĩa là cũng bắt người kia phải đáp lại, đương nhiên càng không thể ép buộc. Tình cảm được xây dựng trên sự ôn nhu giả dối, lời nói dối cho dù là thiện ý… cũng giống như lâu đài xây trên cát; dù có đẹp đến thế nào, có hạnh phúc ra sao, sụp đổ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Bởi vậy tuy hắn không muốn trả thù, nhưng nếu việc đó làm Thẩm Quần khó xử, nếu y đối với mình chỉ là ôn nhu từ bi, hắn tình nguyện buông tay, không để cả hai phải dây dưa đau khổ như sáu năm trước. Giống như câu nói trước kia mà Thẩm Quần hay nói, có rất nhiều việc, có lẽ chỉ cần y vui vẻ là tốt rồi; dù có đau lòng đến thế nào cũng thế mà thôi!
“Sắc mặt cậu không tốt lắm, có muốn để tôi xem thử không? Tôi có giấy phép của bác sĩ đó!” Thượng Dung còn cố tình bày vẻ mặt vô tội, chủ động bày tỏ hảo ý với Lôi Nhất Minh.
“Không cần, tôi tốt lắm!” Gằn từng tiếng phun ra năm chữ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nam nhân trước mắt này đã chết đến cả nghìn lần rồi.
“Đây là danh thiếp của tôi, tôi nói thật đấy.” Thượng Dung lấy danh thiếp đưa cho Lôi Nhất Minh, “Mặt trên có địa chỉ bệnh viện của tôi…”
“Tôi nói không cần, anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc a!” Thật muốn chặt luôn đầu gã cho rồi! Nhưng Lôi Nhất Minh lại chỉ quay đầu nhăn mày, không hề liếc gã thêm cái nào nữa.
“Không chào đón tôi thế này thì tôi phải đi thôi.” Thượng Dung sờ sờ mũi, đem danh thiếp đặt trên bàn bên cạnh Lôi Nhất Minh, cười nói với Thẩm Quần, “Lần sau lại đến thăm cậu, hôm nay tôi đi trước. Hảo hảo chiếu cố chính mình, chiếu cố tiểu Mông!”
Thẩm Quần đứng trước sofa, nhìn nhìn Lôi Nhất Minh lại nhìn nhìn Thượng Dung, cắnmôi nói không nên lời. Thái độ ái muội của y làm Lôi Nhất Minh đau lòng đến chết lặng.
Nhìn Thượng Dung sập! một tiếng đóng cửa, Lôi Nhất Minh quay đầu, hạ quyết tâm nhìn Thẩm Quần, “Muốn nói chuyện không?”
Thẩm Quần hạ ánh mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lôi Nhất Minh đi đến ban công, nhớ tới mới trước kia không lâu còn một đêm không ngủ đứng ở đây, không khỏi cảm khái.
“Tiểu Quần, trước kia khi chúng ta ở chung, anh hạnh phúc không?” Gọi nhũ danh rất lâu rồi chưa từng kêu, Lôi Nhất Minh nở một nụ cười ôn nhu.
Không chút do dự, Thẩm Quần gật gật đầu, “Vô cùng hạnh phúc.”
“Hiện tại thì sao?”
“Cũng vậy!” Thẩm Quần cúi đầu, giọng nhẹ, nhưng rất kiên định.
“Vì sao lại đi không từ giã?” Không chút kích động, thù địch hay bất mãn; ngược lại hắn bình tĩnh giống như đang hỏi, tối nay ăn gì. Lôi Nhất Minh hỏi đáp án mà hắn đã nghĩ đến từ trước, “Bởi vì tôi không tốt sao? Hay anh không yêu tôi? Hay…” Nói tới đây, hắn dừng một chút, thong thả nhưng rõ ràng hỏi, “Anh muốn một gia đình bình thường?”
Thẩm Quần không trả lời. Qua thật lâu thật lâu, hắn mới nghe được một tiếng rất trầm rất thấp, “Không có vĩnh viễn…”
“Ân?”
Thẩm Quần quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói, “Không có tình yêu vĩnh viễn! Hạnh phúc lại càng ngắn ngủi.”
“Phải không? Tôi nhớ rõ trước kia anh đã nói với tôi, mỗi lần mỗi lần đều là một nguyện vọng, hy vọng có một gia đình hạnh phúc. Phải không?” Thay đổi đề tài, Lôi Nhất Minh lại hỏi, “Nguyện vọng này đã được thực hiện phải không?”
“Ừ!”
“Vậy khi anh buông bỏ tình yêu của chúng ta để theo đuổi hạnh phúc gia đình thì tại sao lại không biết quý trọng? Không bảo vệ cho tốt? Ngược lại còn ly hôn?” Lôi Nhất Minh nghe thấy thanh âm bình tĩnh của chính mình vang lên trong bóng đêm, mỗi một lời đều mang cái rét lạnh kiềm nén trong thái độ ôn hòa, “Là vì người kia sao? Anh vì gã mà buông tay với hạnh phúc gia đình sao?” Thẩm Quần a Thẩm Quần, rốt cuộc là anh không tin vào tình yêu hay không tin vào tôi?
Thẩm Quần ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn hắn, liên tục lắc đầu.
Lôi Nhất Minh quay đầu nhìn y, đưa tay sửa lại mái tóc đen bên thái dương, “Vì sao phải phủ nhận? Anh biết không, có đôi khi quá quan tâm chăm sóc cũng là một loại tàn nhẫn.”
Thẩm Quần mở to mắt nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt đến thảm đạm, ánh mắt càng có vẻ u ám, tối đen như trời đêm bên ngoài.
“Trước kia anh đã nói qua, chỉ cần tôi vui vẻ là tốt rồi. Kỳ thật, lúc đó anh cũng đã không muốn cùng tôi sống chung, có phải không? Từ khi chúng ta quen biết nhau, anh đã quyết tâm rời khỏi, đúng không? Anh…” Nói tới đây, Lôi Nhất Minh thu hồi ngón tay, thở dài một hơi, “Cho tới bây giờ anh cũng không tin tưởng tôi!” Một câu cuối cùng này, hắn hoàn toàn khẳng định!
“Thực xin lỗi!” Thanh âm Thẩm Quần nhẹ như tơ.
Nhưng ba chữ nhẹ nhàng này lại như con dao nhỏ, hung ác rạch lên vết thương lòng đã thành sẹo của Lôi Nhất Minh, chậm rãi cắt, lại tiếp tục cứa.
Lôi Nhất Minh khàn giọng hỏi, “Vậy người kia thì sao? Anh tin tưởng gã sao?” Nói xong hắn quay đầu nhìn thẳng vào Thẩm Quần, đưa tay bắt lấy mặt y, buộc y phải nhìn vào mắt mình, “Đừng dùng những lời nói dối thiện ý nữa!” Dừng lại một chút, hắn bỏ thêm một câu, “please!”
Thẩm Quần gật gật đầu, lại vội vàng giải thích, “Nhưng mọi việc không phải như cậu tưởng đâu! Anh ấy là bác sĩ của tôi, luôn chăm sóc tôi…”
“Sáu năm sao?” Lôi Nhất Minh nhìn y.
“Ừ…”
“Chăm sóc suốt sáu năm sao?”
Thẩm Quần cắn môi dưới, không nói gì, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.
“Món đồ chơi Doraemon đầu tiên của Tiểu Mông có phải cũng không gã đưa đúng không?” Lôi Nhất Minh hỏi, đến khi nhận được đáp án khẳng định, lại thở dài, “Gã cũng có chìa khóa nhà này phải không?”
Thẩm Quần sửng sốt một chút rồi mới nhắm mắt lại, rất chậm rất chậm gật gật đầu, không muốn nhắc lại. Nước mắt chậm rãi chảy xuống, theo động tác của y mà từng giọt từng giọt rơi xuống tay Lôi Nhất Minh, giống như rơi xuống vết thương trong ngực hắn, từng cơn đau thấu tim.
“Thua!” Lôi Nhất Minh chậm rãi nhắm mắt lại. Trái tim hắn giờ đây như vật rơi tự do, rớt xuống đất, vỡ nát. Người kia có chìa khóa của căn nhà này, mà hắn lại không có! Cái chìa khóa đó nghĩa là gì? Người kia chính là một thành viên của cái gia đình này; còn hắn? Chỉ là người khách mà thôi! Cái gì là cưu chiếm tước sào, cái gì mà đảo khách thành chủ? Hẳn chính là chỉ tình trạng hiện nay của hắn!
Chờ đến khi Lôi Nhất Minh mở mắt ra, hắn đã nở nụ cười. Mỉm cười sờ sờ hai má Thẩm Quần, thay y lau đi nước mắt trên mặt, mỉm cười nói, “Kỳ thật, tôi nên sớm buông tay mới phải, chỉ là không cam tâm, còn muốn cố gắng đến xem.”
Từ khi hai người gặp lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Lôi Nhất Minh thừa nhận chính mình không chịu buông tay! Hắn đưa tay ôm lấy Thẩm Quần, cúi đầu hôn lên mặt y một cái, trên môi dính nước mắt y, thực mặn thực chát, còn có nỗi khổ nói không nên lời, giống như tâm tình của hắn.
“Nếu gã đã trở lại, tôi sẽ không để anh phải khó xử!”
Xoay người đi vào phòng, Lôi Nhất Minh im lặng thu dọn đồ đạc của mình. Khi hắn đến đây cũng không mang theo nhiều đồ, nhưng lúc đi lại thu dọn rất chậm . Nếu có kì tích, hắn hy vọng mình được giữ lại; cho dù chỉ một câu… Không, một ánh mắt cũng đủ rồi… Nhưng không có! Thẩm QUần chỉ im lặng cúi thấp đầu, một câu cũng không nói, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn.
Lôi Nhất Minh đi tới cửa, xoay người. Thẩm Quần ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình tái nhợt trên khuôn mặt y không biết y đang nghĩ gì. Lấy từ trong bao một tập văn kiện mà trợ lý đã tỉ mỉ chuẩn bị đặt lên bàn, “Cái này cho anh, coi như là lễ vật chia tay. Lúc đầu tìm hiểu là muốn khống chế anh, bây giờ tôi di rồi, đương nhiên cũng không cần nữa.”
Cửa lại lần nữa đóng lại. Lôi Nhất Minh chậm rãi xuống lầu. Tâm tình vài tiếng trước khi lên lầu vui sướng ra sao thì chỉ một giây sau lại bị đạp một cước, rơi vào thống khổ. Thì ra thiên đường và địa ngục luôn là hàng xóm của nhau, cách nhau chỉ một lằn ranh nhỏ.
Đi xuống lầu, Lôi Nhất Minh không lái xe, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện một ý niệm kỳ quái. Nếu vạn nhất Thẩm Quần hối hận, mà hắn lại lái xe thì y sẽ không đuổi kịp. Cứ như vậy, hắn như người hành lễ, chậm rãi đi về phía trước; tuy không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn nhịn không được mà mong chờ một khả năng có người nào đó giữ mình lại.
Cũng không biết bao lâu, ở một công viên không bóng người, Lôi Nhất Minh ngừng lại. Tùy tiện ngồi xuống một cái ghế trống, không khí lành lạnh làm hắn đột nhiên thanh tỉnh.
Hắn nhớ bài thơ mà Thẩm Quần yêu nhất, “Làm thế nào cho ngươi gặp ta, Lúc mà ta xinh đẹp nhất”
Nếu như không thể có vĩnh viễn, để bọn họ gặp nhau trong thời khắc đẹp đẽ nhất. Lần này gặp lại, có lẽ chỉ vì một đoạn tình cảm từ hồi sáu năm trước, trái lại, hắn hẳn phải tạ ơn trời vì đã cho hai người hắn có một khoảng thời gian ở chung vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Lôi Nhất Minh ức chế không được, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười to nghẹn ngào, trong công viên yên lặng cứ lặp đi lặp lịa, “Nhưng tôi yêu anh, tôi yêu anh, yêu anh, yêu anh a…” Lệ, lại rơi đầy mặt!