Phần 1 Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 86: Cách Đối Phó Của Trì Nguyệt


Bạn đang đọc Phần 1 Dệt Ngân Hà Cho Em FULL – Chương 86: Cách Đối Phó Của Trì Nguyệt


“Không, tôi rất đơn giản.” Trì Nguyệt nói.

Sau khi thấy Thẩm Á Lệ không nói chuyện nữa, cô lại mỉm cười.

“Đoạn video này không thể nói tối ghê gớm đến mức nào, chỉ có thể nói rõ cô Vương Tuyết Nha vô cùng ngây thơ, rất dễ tin tưởng người khác.

Dù bị người ta bán đi cũng vui vẻ đếm tiền cho người ta.

Thẩm Á Lệ không cãi lại, mười ngón tay đan vào nhau: “Cô Trì đúng không? CÔ định trao đổi điều gì?”
“Cơn bão dư luận của quần chúng với cô Vương Tuyết Nha.”
Trì Nguyệt bình tĩnh nói xong, lại khẽ cười một tiếng: “Tôi cho rằng tổ chương trình đã không giữ vững hình tượng cảu thí sinh như điều khoản đã cam kết trước đó.

Sau khi xuất hiện dư luận của quần chúng, bộ phận quan hệ xã hội yếu kém tuỳ ý để sự công kích nội bộ phát triển, thậm chí còn để thí sinh tự đứng ra vạch trần, dẫn đến việc cô Vương Tuyết Nha bị công kích trên mạng.”
“Ha ha!” Thẩm Á Lệ khẽ cười một tiếng: “Ý kiến của tôi lại trái ngược với cô Trì.”
Trì Nguyệt tỉnh táo đáp lại:” Mời người phụ trách Thẩm nói.”
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Á Lệ nhìn thẳng vào cô, mấy giây sau mới mỉm cười: “Cô Trì có lập trường và góc độ của mình, công ty cũng có lập trường và góc độ của công ty.

Theo ý tôi, đến bây giờ tổ chương trình còn chưa giải quyết việc loại cô Vương Tuyết Nha đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Các cô nên thấy biết ơn mới đúng.

“Ha” Trì Nguyệt khẽ cười: “Nói vậy, tổ chương trình chuẩn bị đơn phương huỷ hợp đồng?”
“Sao lại nói là huỷ hợp đồng chứ?”
“Không phải trên hợp đồng đã viết rõ rồi sao? Xây dựng và bảo vệ hình tượng của thí sinh, định hướng tích cực cho dư luận đều là trách nhiệm và nghĩa vụ của các cô.

Vì vậy, đây không phải hết lòng quan tâm giúp đỡ mà là thờ ơ lạnh nhạt không làm gì hết.”
“Việc này do cô ta gây ra, tổ chương trình có cách nào chứ?”
Trì Nguyệt không biết nghĩ đến điều gì lại mỉm cười: “Người phụ trách Thẩm không định nói cho tôi biết chi tiết liên quan đến sự cố này là do cảnh sát công bố ra chứ? Quần chúng sẽ bị người ta dẫn dắt, nhưng trong lòng người phụ trách Thẩm hiểu rõ, hotsearch thay phiên nhau oanh tạc mỗi ngày nhưng nếu không có người lăng xê, dư luận sẽ không nổi sóng.”
Thẩm Á Lệ giật mình, cảm thấy trong mắt Trì Nguyệt có lưỡi doa.
“Cô Trì có ý gì? Chẳng lẽ cô cho rằng tổ chương tình đứng sau lưng giúp đỡ?”
“Tôi không nói như vậy.” Trì Nguyệt cười khẽ: “Thế nhưng, nếu hy sinh một thí sinh có thể đổi lấy độ hot không giảm trên mạng thì cũng đáng nhỉ? Hơn nữa, lưu lượng và sức chú ý lớn như vậy, cũng rất thuận lợi cho tổ chương trình Trời Sao, không phải sao?”
Thẩm Á Lệ cười lạnh: “Cô Trì không thể nói lung tung.”
Trì Nguyệt: “Tôi say khi việc này xảy ra, sẹ chú ý của phần lớn thí sinh trên weibo đều tăng lên.

Thậm chí có một vài thí sinh tăng mấy trăm vạn người.

Không tốn tiền lại có thể mang đến lưu lượng như vậy, thật sự đáng giá.”
Thẩm Á Lệ không nói chuyện, đôi mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Trì Nguyệt nhìn thẳng vào cô ta, không hề sợ hãi.
“Nghe nói công việc trước khi của phụ trách Thẩm là người đại diện của nghệ sĩ?”
Ẩn ý của cô là: Hành động rất nhanh nhẹn!
Thẩm Á Lệ hiểu ý cô, cô ta thấy hơi mất tự nhiên khi đối diện với ánh mắt của Trì Nguyệt.

Một người thích làm chủ cuộc nói chuyện lại bị chèn ép, mất đi quyền chủ động khi nói chuyện là việc rất khó chịu.


Mỗi lỗ chân lông trên người cô ta đều thể hiện ra sự bực bội, lại không thể bình tĩnh đối phó với cô trợ lý khó chơi này.

“Sức tưởng tượng của cô Trì rất phong phú, tôi biết một người bạn ở đoàn làm phim, có cần tôi giới thiệu cô đi viết kịch bản không?”
“Cám ơn.” Trì Nguyệt cong môi: “Tiền công tôi cao lắm, e rằng bạn cô không thuê nổi.”
“Ồ, nói vậy, cô Vương Tuyết Nha đã trả cho cô tiền lương rất cao sao?”
“Người phụ trách Thẩm, hình như hỏi thăm tiền lương của khác là điều rất bất lịch sự?”
“…” Thẩm Á Lệ rất ghét cảm giác này.
Cuộc nói chuyện đã bị Trì Nguyệt dẫn dắt, trong chốc lát khó có thể xoay chuyển được.

“Cô Trì, nếu không còn chuyện gì khác, cô về trước đi, tôi con việc phải làm.”
Thẩm Á Lệ ra lệnh đuổi khách, Trì Nguyệt cười lạnh, lấy ra một phần bản sao hợp đồng trong túi: “Người phụ trách Thẩm vừa đến nhậm chức, e rằng không hiểu rõ điều khoản hợp đồng trước đó, tôi đã lại một bản, người phụ trách Thẩm hãy xem thật kỹ.”
Thẩm Á Lệ nhận lấy rồi mở ra: “Các cô có yêu cầu gì?”
“Yêu cầu tổ chương trình đưa ra thông báo, bộ phận quan hệ công chúng phải loại bỏ ảnh hưởng từ việc các cô không làm hết.”
Thẩm Á Lệ: “Nếu không thì sao?”
Trì Nguyệt: “Không thể chỉ có một người phải công nội, muốn xấu mặt thì mọi người cùng xấu mặt chứ sao.”
Thẩm Á Lệ ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cô: “Có phải cô quá tự tin không?”
Ý là cô có bản lĩnh này sao?
Trì Nguyệt cong môi mỉm cười: “Người phụ trách Thẩm không tin có thể chờ xem.

Người bao che cho thí sinh đẩy người là các cô, người cho phép một hạng mục huấn luyện vô nhân đạo như thế là các cô, người giật dây thí sinh vách trần mọi chuyện để tăng độ hot cũng là các cô…!Chờ cư dân mạng tỉnh táo lại, cô đoán xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”
Thẩm Á Lệ bình tĩnh nhìn cô, không nói một câu nào.


Trì Nguyệt: “Gϊếŧ địch 3000, tự hại 800.

Người phụ trách Thẩm có thể thảo luận vụ mua bán này với các quản lý trong tổ chương trình, xem nên làm thế nào mới có lợi.

Đã làm phiền rồi, tôi quay về chờ tin tức của các cô…Không, là chờ xem biểu hiên của các cô.”
Nói vậy có phải đã đề cao bản thân rồi không? Thẩm Á Lệ còn đang nhìn cô chằm chằm.

Có phải cô trợ lý xinh đẹp đến hơi chói mắt này có kim chủ đứng sau lưng hay không, nếu không lấy đâu ra lá gan để làm loạn trước mặt cô ta chứ?
Thẩm Á Lệ hơi do dự, đột nhiên bật cười.

“Cô Trì tự tin như thế sao, không sợ ảnh hưởng đến phần thi đấu sau này của cô Vương sao? Chỉ cần cô ta khômung bỏ thi đấu thì vẫn là người của tổ chương tình.

Nếu không cẩn thận bị người ta làm khó, e rằng sẽ không có lợi cho cô ta nhỉ?”
Đây là sự uy hiếp trắng trợn.
Trì Nguyệt cười lạnh, giọng điều uyển chuyển hơn nhiều: “Nếu người phụ trách Thẩm muốn làm như vậy thì chúng tôi cũng không có cách nào.

Nhưng con người vẫn phải đòi lại lẽ phải.

Không có công bằng thì lấy đâu ra việc thi đấu….”
“Lẽ phải? Công bằng?” Thẩm Á Lệ như đang nghe chuyện cười, giọng điệu đầy vẻ khinh thường: “Không ngờ cô Trì cũng ngây thơ như thế.

Cô cẩn thận đếm các chương trình tài năng lớn xem, có mấy người trở nên nổi tiếng vì lẽ phải và công bằng chứ?”
Cô ta thuận miệng nhắc đến mấy chương trình giải trí, lại nói với giọng điệu dạy dỗ.
“Lưu lượng, có tính chủ đề, có độ chú ý, đây mới là điều cần có của chương trình giải trí.


Cô Trì là trợ lý của cô Vương, phải hiểu làm thế nào mới là điều tốt nhất cho cô ta.”
Trì Nguyệt: “Tôi không hiểu.”
Thẩm Á Lệ thấy thái độ của cô đã dịu đi, nhanh chóng phủ nhận những suy đoán trước đó về thân phận của cô, thể hiện vẻ đắc ý như có như không.
“Cô hãy quay về khuyên cô Vương suy nghĩ thông suốt.

Bị người ta mắng thì sao chứ? Không ai mắng mới đáng sợ.

Vì vậy, hãy trân trọng hình tượng mà tổ chương trình đã thiết kế riêng cho cô ta.

Đây là một lời khuyên.”
Hình tượng do tổ chương trình thiết kế riêng, hay lắm.
“Cô ra ngoài đi, tôi còn có việc.

Cô quay về suy nghĩ kỹ sẽ hiểu được.”
“Tôi không hiểu, làm phiền người phụ trách Thẩm giải thích…”
Trì Nguyệt chậm rãi cầm điện thoại lên, ấn mấy cái, Thẩm Á Lệ nghe thấy giọng nói của mình.

Cô ta thay đổi sắc mặt, điên cuồng lao tới đưa tay ra cướp điện thoại: “Cô là đồ khốn! Lại dám quay trộm video!”
Trì Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nghiêng người đi, giơ điện thoại lên thật cao, lại mỉm cười nhẹ nhàng đút vào trong túi quần.
“Cô cướp điện thoại của tôi cũng vô dụng, thứ nhất cô không thể đánh được tôi, thứ hai tôi đã đồng bộ video lên mạng.

Người phụ trách Thẩm đừng làm chuyện vô ích nữa, cô hãy suy nghĩ thật kỹ lời nói trước đó của tôi, cô sẽ hiểu ra thôi.

Đây là lời khuyên.”
Còn chưa nói hết câu, Trì Nguyệt đã sải bước đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.