Bạn đang đọc Phần 1 Dệt Ngân Hà Cho Em FULL – Chương 177: Muốn Sinh Khỉ Con Cho Anh Kiều
Trận đấu này có tính khiêu chiến và yêu cầu sức chịu đựng nhiều hơn ba trận đầu, Trì Nguyệt có thêm hy vọng chiến thắng, nhưng ưu thế của Lâm Phán vẫn rất rõ ràng.
Ống kính camera dõi theo các thí sinh, khán giả ngồi trên khán đài nhìn màn hình lớn, mọi người đều rất căng thẳng…!
Khi đang phát sóng trực tiếp, đạo diễn nhìn thấy Kiều Đông Dương trong màn hình.
“Quay cận cảnh anh Kiều!”
“Đã nghe rõ.”
Ống kính camera quay thẳng vào khuôn mặt Kiều Đông Dương, đạo diễn nhanh chóng chuyển hình ảnh cho khán giả, khu
bình luận lập tức phát điên.
“Anh Kiều quá đẹp trai!”
“A a a a, anh Kiều của tôi, đây là khuôn mặt thần tiên gì chứ, tại sao lại đẹp trai thế!”
“Em muốn sinh khỉ con cho anh Kiều! Chờ em lớn lên sẽ gả cho anh!”
Khi bình luận đang chạy đầy màn hình, Trì Nguyệt đã chạy được 100m, cô không biết Kiều Đông Dương đã cướp ống kính của cô, càng không biết MC đã chạy đến khán đài, ngồi xổm bên cạnh Kiều Đông Dương.
“Anh Kiều, anh có thể nói mấy câu không?”
Kiều Đông Dương nhìn thiết bị trên tay cô ta: “Hỏi gì?”
MC: “Anh có ý kiến gì với trận đấu này không?”
Kiều Đông Dương: “Không.”
Anh không phải một người thân thiện, lời nói lạnh lùng khiến MC hơi xấu hổ, nhưng vì rating của chương trình, dù không được chào đón thì cô ta cũng phải kiên trì mỉm cười nói chuyện với Kiều Đông Dương.
“Tất cả mọi người rất muốn biết, giữa Lâm Phán và Trì Nguyệt, anh Kiều hy vọng ai là người thắng?”
Kiều Đông Dương nhíu mày: “Nếu bây giờ cô quay camera về phía sân vận động, tin rằng cô sẽ nhanh chóng thấy được kết quả.”
MC mỉm cười: “Anh Kiều nói đúng lắm.
Lâm Phán và Trì Nguyệt đều là những thí sinh ưu tú.
Không biết ai mới là thí sinh Trời Sao trong lòng anh Kiều?”
Kiều Đông Dương lườm cô ta: “Cô đang kéo thù hận cho tôi à?”
MC khẽ giật mình, Kiều Đông Dương lại cong môi cười: “Tôi sợ fan hâm mộ của hai thí sinh này sẽ bóp chết tôi mất.”
“Anh Kiều nói đùa, anh có rất nhiều fan hâm mộ đấy.” MC không đỡ được vị “Kiều quanh co” này nữa, chỉ có thể nói sang việc khác: “Anh Kiều, anh có gì muốn nói với hai thí sinh đang thi đấu không? Hoặc là một câu cổ vũ?”
Ống kính camera quay cận cảnh khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Kiều Đông Dương: “Bây giờ bọn họ có thể nghe thấy lời tôi nói sao?”
MC không nói chuyện với người này được nữa.
“Bây giờ các thí sinh không nghe được, nhưng sau khi phần thi này kết thúc, bọn họ sẽ rất vui khi nhận được lời cổ vũ của anh Kiều.”
Kiều Đông Dương cau mày, không biết có phải đã bị cô ta thuyết phục hay không, lại nhìn vào ống kính đưa tay làm một tư thế chiến thắng, cười nói: “Cố lên!”
“Ai cố lên?” Câu hỏi này đang ngập tràn trong khu vực bình luận.
MC hỏi thay cho khán giả, Kiều Đông Dương mỉm cười bí ẩn: “Trận đấu cố lên!”
“Được rồi, cảm ơn anh Kiều đã trả lời.”
MC nhìn về phía sân vận động: “Phần thi vác vật nặng 200m sắp kết thúc rồi.
Hai vị thí sinh ưu tú Lâm Phán và Trì Nguyệt, ai sẽ thắng trận đấu này đây? Bây giờ mời đạo diễn chuyển hình ảnh vào trong sân…”
Khán giả thở dài vì không được thấy khuôn mặt đẹp trai lai láng của anh Kiều nữa, nhưng cảm giác tiếc nuối nhanh chóng bị tiếng ồn ào trong hiện trường lấp đầy.
“A! Lâm Phán về đích rồi!”
“Thắng rồi!
“Lâm Phán, Lâm Phán, Lâm Phán!”
Tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng hò hét.
Ống kính quay cận cảnh Lâm Phán, sau khi cô ta chiến thắng một lần nữa, trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lộ rõ vẻ tự tin.
Sau khi cởϊ áσ ba lỗ mang vật nặng xuống, Lâm Phán nhìn vào ống kính làm tư thế chiến thắng.
“Cảm ơn mọi người, tôi sẽ cố gắng!”
Động tác này được dân mạng chụp màn hình, sử dụng kỹ năng chế ảnh thần sầu, ghép với hình ảnh Kiều Đông Dương làm “động tác cố lên” tạo ra tin đồn “hành động đôi”.
Trí tưởng tượng của khán giả bay cao bay xa, nghĩ ra rất nhiều ảo tưởng.
“Không cần nói gì nữa, Lâm Phán thắng! Hành động của anh Kiều đã nói ra kết quả!”
Hai đề tài “Kiều Đông Dương ám chỉ kết quả thi đấu”, “Cử chỉ chiến thắng dành cho người yêu” nhanh chóng bị đẩy lên hot search.
Sự hiểu lầm khó giải thích khiến một nhóm người quá khích.
Thế nhưng, vì sao Kiều Đông Dương lại vỗ tay khen ngợi Trì Nguyệt?
Tình cảm của anh Kiều rắc rối khó gỡ, Trì Nguyệt nằm không cũng trúng đạn.
Cô bình tĩnh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, mãi không nói câu nào, Vương Tuyết Nha lau mồ hôi cho cô, sắp xếp lại lời nói sáng tạo ra một lời khen hay nhất có thể.
“Nguyệt Quang Quang, đừng đau lòng.
Thua vác vật nặng 200m, chúng ta còn có 400m…”
“Mình không đau lòng.” Trì Nguyệt nhìn phía bên kia đường chạy: “Cô ta ưu tú hơn mình.”
“Nguyệt Quang Quang…” Vương Tuyết Nha không thích Trì Nguyệt thua, trong lòng rất khó chịu.
Cô nhận ra Trì Nguyệt đã tốn rất nhiều thể lực, hai người cùng vác vật nặng 20kg nhưng cô ấy tốn sức hơn Lâm Phán rất nhiều.
Lâm Phán là người thắng, lúc này trong sân đang vui vẻ reo hò vì cô ta.
Thế nhưng ở trong lòng Vương Tuyết Nha, Trì Nguyệt là người không gì không làm được, hai người quen biết nhau lâu như vậy, cô chưa từng thấy Trì Nguyệt thất bại.
Đôi mắt Vương Tuyết Nha cay xè, không thể xoa dịu được cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ có thể ôm chặt Trì Nguyệt.
“Đừng sợ, mặc kệ thắng thua, cậu vẫn mãi là Trì Nữ Vương của bọn mình.”
Trì Nguyệt mỉm cười rực rỡ: “Yên tâm đi.”
Vòng vác vật nặng 400m tiếp theo, Trì Nguyệt thất bại nặng nề.
Trong hạng mục này cô không hề có ưu thế, nửa sau của vòng đua gần như đi về đích với thái độ bỏ cuộc.
Trong sân ồn ào, đều nói Trì Nguyệt thua chắc rồi.
Nhưng bọn họ không ngờ kết quả của việc bảo toàn thể lực là Trì Nguyệt lại thắng trong phần vác vật nặng 800m, lao về vạch đích trước Lâm Phán mười giây.
Lần này Lâm Phán không hề chuẩn bị trước, khuôn mặt xuất hiện trên ống kính vừa xấu xí vừa ngỡ ngàng.
Đến lúc này mọi người cũng nhận ra Trì Nguyệt gặp bất lợi trong các hạng mục thi đấu.
Cô không phải thí sinh có ưu thế ở mặt thể lực nhưng đã thắng Lâm Phán trong hai vòng 800m, không để thua quá thảm hại, thậm chí còn rất thông minh.
Phần thi buổi sáng kết thúc.
Lâm Phán vs Trì Nguyệt 4:2.
Đây là một điểm số không thể xác định được kết quả.
Trong năm trận buổi chiều, Trì Nguyệt và Lâm Phán mỗi người một vẻ, vẫn chưa thể biết được ai sẽ thắng.
Thế là khán giả càng chờ mong các trận đấu buổi chiều.
Thế nhưng không ai biết sau khi Trì Nguyệt thắng trong hai vòng 800m đã tiêu hao bao nhiêu thể lực.
Sau khi kết thúc phần vác vật nặng 800m, cô nằm trên mặt đất tròn một phút mới gắng gượng đứng dậy trong sự giúp đỡ của Vương Tuyết Nha.
“Nguyệt Quang Quang, mình rất tự hào về cậu.
Chắc chắn cậu sẽ thắng.”
Trì Nguyệt không lạc quan như cô: “Còn chưa kết thúc đâu.
Nói thế này vẫn còn quá sớm.”
“Cậu đã thắng hai trận trong vòng thi điền kinh rồi, chắc chắn sẽ không thua trong phần thi mất trọng lực và huấn luyện chức năng tuần hoàn não.”
Trì Nguyệt mỉm cười: “Rất nhiều người đều thua vì kiêu ngạo.”
Vương Tuyết Nha khẽ giật mình: “Cậu đang nói Lâm Phán sao?”
Trì Nguyệt còn chưa trả lời thì đã thấy có người đi lướt qua bên cạnh, quay sang nhìn mới thấy là Lâm Phán.
Vương Tuyết Nha gượng gạo mỉm cười, rõ ràng còn chưa nói xấu người ta đã cảm thấy rất khó xử.
“Trì Nguyệt, cô rất giỏi.” Lâm Phán liếc nhìn Trì Nguyệt: “Chiều nay gặp lại.”
Trì Nguyệt gật đầu: “Chiều nay gặp lại.”
Vương Tuyết Nha nhìn theo bóng lưng Lâm Phán, ngơ ngác hỏi: “Có phải cô ta nghĩ chúng ta đang nói xấu cô ta không?”
“Cậu thấy sao?” Trì Nguyệt cầm áo khoác trên ghế khoác hờ trên vai: “Nhưng cũng không sao cả, dù cô ta không nghe thấy gì thì vẫn sẽ nghĩ chúng ta đang nói xấu cô ta.”
Hai người vừa rời khỏi sân vận động đã thấy Trịnh Tây Nguyên.
Gần đây Vương Tuyết Nha đã hiểu thêm về Trịnh Tây Nguyên, lúc thấy anh ta cũng vui vẻ chào hỏi.
“Anh Trịnh.
Sao anh lại đứng đây?”
“Tôi chờ các cô.”
Trịnh Tây Nguyên mỉm cười, gật đầu với cô rồi quay sang nhìn Trì Nguyệt: “Bây giờ cô thấy thế nào?”
Trì Nguyệt không tin anh ta sẽ quan tâm mình như vậy, chỉ liếc qua anh ta: “Kiều Đông Dương đâu?”
“Cô muốn gặp anh ấy à?”
“Không phải anh ấy bảo anh đến đây sao?”
“Chậc!” Trịnh Tây Nguyên vỗ trán: Thông minh!”
Anh ta ra hiệu hai cô đi theo: “Đi thôi, anh ấy đang chờ cô ở trong văn phòng.”
Trì Nguyệt không từ chối: “Vì sao anh ấy lại để anh đến gọi chúng tôi?”
Trịnh Tây Nguyên cong môi: “Tôi mặt dày chứ sao.
Mọi người đều biết tôi thích qua lại với gái xinh mà, đúng không?”
Vương Tuyết Nha bị anh ta chọc cười, còn Trì Nguyệt lườm anh ta.
“Anh cũng biết thân biết phận rồi đấy.”
Cả Thành phố hàng không vũ trụ trở nên ồn ào vì trận thi đấu, riêng khu văn phòng lại rất yên tĩnh.
Trịnh Tây Nguyên dẫn Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha đi vào, còn chưa đến gần đã thấy Kiều Đông Dương…!và Lâm Phán đứng trên hành lang.
Hai người đứng rất gần nhau.
Lâm Phán vẫn đang mặc đồng phục thi đấu, vệt đỏ ửng trên mặt vì chạy đã biến mất, không biết cô ta đang nói gì với Kiều Đông Dương, bàn tay trắng nõn giơ lên không trung, sau khi thấy ba người Trì Nguyệt thì khựng lại.
Trì Nguyệt nhìn thoáng qua.
Cô đang nghĩ, nếu bọn họ không xuất hiện đây thì cánh tay kia sẽ làm gì.
Sẽ ôm eo Kiều Đông Dương hay nắm tay anh, hoặc là chạm vào nơi khác?
Suy nghĩ này như ma quỷ xuất hiện trong đầu cô, cào xé đầu óc khiến cô mất bình tĩnh.
Năm người đều đứng trên hành lang, bầu không khí yên lặng đến kỳ quái.