Phần 1 Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 123: Ba Ruột


Bạn đang đọc Phần 1 Dệt Ngân Hà Cho Em FULL – Chương 123: Ba Ruột


Trì Nguyệt đã quay về phòng thi.
– Thi đấu còn chưa bắt đầu, sáu thí sinh đã ngồi vào chỗ của mình, yên lặng chờ đợi.
Trì Nguyệt đan hai tay vào nhau, cúi đầu nhìn cạnh bàn bị mài mòn, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài.

Trong phòng thi lặng ngắt như tờ, chủ nhân của đôi chân dài đang chậm rãi bước về phía cô, trên người tản ra khí thế lạnh lẽo vô cùng áp lực.

Trì Nguyệt ngước lên thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Đông Dương thì thấy ngạc nhiên.

Vẻ mặt này là thế nào? Ai đắc tội với anh ta? Anh ta muốn ăn thịt người à!
Cô mím môi, tự hỏi mình nên đối phó thế nào, không ngờ Kiều Đông Dương không dừng lại mà chỉ đi lướt qua cô, kiểm tra phòng thi một lượt, sau đó quay về ngồi xuống chiếc ghế giám đốc ở phía trước.

Anh bắt tréo chân, dáng vẻ như một vị giám thị đến trong thi.

“Không cần để ý đến tôi, mọi người hãy phát huy thật tốt.”
Vậy là không đi nữa sao?
Trong vòng ba tiếng, anh ngồi ở đó không phải sẽ khiến người ta phân tâm sao?
Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân, Lưu Nhược Nam liên tục liếc nhìn Trì Nguyệt với vẻ hỏi thăm, trong mắt hiện ra vẻ hào hứng kỳ quái.

Anh Kiều lại đến đây giám sát các cô làm bài thi?
Chờ đã, liệu có thể đăng lên mạng để khoe khoang không?
“Tiếc quá, chúng ta đều đã nộp điện thoại.” Lưu Vân ngồi bên cạnh Trì Nguyệt khẽ nói thầm với cô.


Trì Nguyệt nghe thấy nhưng không quay sang nhìn, thỉnh thoảng ánh mắt lạnh lùng của Kiều Đông Dương lại nhìn về phía cô, cô còn chưa thể tự lo cho bản thân đây này.

“Kiểm tra sắp bắt đầu, phát bài thi!”
Nhân viên công tác cầm bài thi đi phát cho từng người một theo thứ tự.

Đề thật sự rất dài, chỉ riêng bài thi này đã có mười sáu trang, không biết ai trong phòng thi đã hít sâu một hơi.

“Nhiều câu như vậy…”
Nhân viên công tác nhìn các thí sinh: “Kết quả kiểm tra sẽ quyết định số người được vào vòng trong, mọi người cố lên!”
Vẻ mặt của sáu cô gái lập tức trở nên nghiêm túc, bắt đầu cầm bút đọc đề, camera đang quay chụp các cô từ rất nhiều góc độ, đây đúng là là phần thi không thể gian lận.

Hiện trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tiếng sột soạt khi viết chữ và lật để khiến thần kinh mọi người trở nên căng thẳng.

Ba tiếng đồng hồ rất dài, nhưng người đang đắm chìm trong việc làm bài dần quên mình, quên cả Kiều Đông Dương, không ai ngẩng đầu lên.

Trì Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, nhưng hôm nay cô ăn mặc quá khoa trương, lại là nhân vật gây sự chú ý, thỉnh thoảng ống kính sẽ lia về phía cô.

Kiều Đông Dương ngồi ở vị trí trên cùng, chỉ cần anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tình hình của các thí sinh, nhưng anh dồn hết sự chú ý vào điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên.

Thẩm Á Lệ đứng ngoài cửa một lúc lâu, ra lệnh cho trợ lý đi lấy một cốc trà đến, cô ta tự mang vào đặt ở trên bàn của Kiều Đông Dương, thuận tiện liếc qua màn hình của anh, mí mắt của cô ta giật giật…!
“Anh Kiều, uống trà đi.”
Cô ta thấy Kiều Đông Dương đang…!chơi game?
Trong một trường hợp nghiêm túc như thế này, anh không thể đến đây chỉ vì chơi game chứ?
Thẩm Á Lệ vô cùng cẩn thận nhưng vẫn bị Kiều Đông Dương đối xử lạnh nhạt.

Anh nhìn thí sinh đang kiểm tra, ra hiệu Thẩm Á Lệ im lặng, sau đó lại đắm chìm vào trò chơi.

Thẩm Á Lệ: “…”
Cô ta kìm nén cơn giận đi ra ngoài, gọi trợ lý đến dặn dò vài câu, sau đó quay về phòng làm việc của mình, vừa đóng cửa lại đã gọi điện thoại cho Trịnh Tây Nguyên:
“Trịnh tổng, anh Kiều đến đây.”
Trịnh Tây Nguyên mất kiên nhẫn: “Đến thì cứ đến, cô nói cho tôi biết làm gì?”
Thẩm Á Lệ: “Anh ấy đến cũng không có việc gì, chỉ ngồi đó nói muốn trong thi.

Chắc anh sẽ nói anh ấy quan tâm việc đến thi đấu, nhưng đằng này anh ấy không thèm quan tâm, chỉ vùi đầu chơi game.

Điều này…!Trịnh tổng, anh nói xem rốt cuộc anh ấy đến để làm gì?”

Trịnh Tây Nguyên mỉm cười: “Có thể năm đó anh ấy thi quá tệ, nên đến tìm chút cảm giác tồn tại?”
Thẩm Á Lệ: “…”
“Trịnh tổng.” Thẩm Á Lệ nói nhỏ: “Tôi cho rằng anh Kiều không có ý tốt.

Hôm nay anh ấy vừa tới đã tỏ ra khó chịu với tôi.

Anh cũng biết tôi là người chỉ biết làm việc, bình thường ít qua lại với loại người như | bọn họ, tôi không thể đoán được suy nghĩ của anh ấy.”
Nhân viên công tác trong “Người Đi Dưới Trời Sao” được chia làm hai phần, có người đến từ Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, có người đến từ công ty giải trí Hào Quang.

Người của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương chủ yếu phụ trách nội dung thi đấu và thiết bị ở phương diện hàng không vũ trụ, việc ghi hình và tuyên truyền do công ty giải trí Hào Quang phụ trách.

Bởi vậy, nói một cách nghiêm khắc trên mặt ý nghĩa, Thẩm Á Lệ là người bên Trịnh Tây Nguyên.

Có chuyện đi báo cáo với cấp trên không sai, sai ở chỗ Trịnh Tây Nguyên cũng không biết Kiều Đông Dương có vấn đề gì.

“Cô không cần quan tâm anh ấy đến làm gì, cứ cung phụng anh ấy như tổ tông là được.”
Thẩm Á Lệ: “…!Trịnh tổng, nếu thế thì những người phía dưới như chúng tôi rất khó làm việc.

Mặc dù anh Kiều là người đầu tư, nhưng anh ấy không hiểu về việc ghi hình.

Trịnh tổng, có một câu, tôi không biết có nên nói với anh không?”
Không nên nói còn hỏi cái cọng lông!
Trịnh Tây Nguyên cảm thấy đau đầu: “Cô nói đi!”
Thẩm Á Lệ: “Tôn chỉ trong ngành của chúng ta là để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, chúng ta không thể để người ngoài nghề đến chỉ đạo người trong nghề.

Anh nói xem anh Kiều làm thế này…!có phải quan tâm quá nhiều rồi không?”
Trịnh Tây Nguyên không nói câu nào.


Thời gian Thẩm Á Lệ quen biết anh ta không hề ngắn, cũng biết lại lịch của vị Trịnh tổng này.

Anh ta là thế hệ thứ hai trong gia đình làm truyền thông, tuy quản lý Hạo Quang rất tốt nhưng trên nguyên tắc vẫn dựa vào số vốn tư bản hùng hậu và thân phận.

Anh ta giao hết công việc cho những người khác trong công ty, bản thân chỉ giỏi sống phóng túng, không thích dành thời gian cho công việc.

Thế là cô ta lại châm dầu thổi lửa.

“Chương trình Người Đi Dưới Trời Sao là dự án trọng điểm của Hạo Quang chúng ta trong năm nay, trên cơ bản tất cả tài nguyên của công ty đều dồn hết về đây.

Nói một câu không dễ nghe, anh Kiều làm chương trình này chỉ để chơi đùa mà thôi, anh ấy thua được, nhưng Hạo Quang chúng ta không thể tự đập bảng hiệu của mình.” 
Trịnh Tây Nguyên im lặng.

Thẩm Á Lệ tiếp tục thuyết phục: “Anh Trịnh, cân nhắc cho tính lâu dài của chương trình, tôi cho rằng anh Kiều không thích hợp tham gia quá nhiều vào việc của tổ chương trình…”
Trịnh Tây Nguyên thở dài: “Vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Á Lệ: “Trịnh tổng nên nói chuyện với anh ấy đi, lúc trước trên hợp đồng đã viết rõ ràng, cũng đã phân chia…”
“Đúng, cô nói rất đúng, thế nhưng…”
Thẩm Á Lệ nhận ra sự do dự của Trịnh Tây Nguyên, thế là vặn hỏi: “Nhưng cái gì?”
Trịnh Tây Nguyên khẽ cười: “Chẳng lẽ cô không biết nhà đầu tư đều là cha sao? Quy củ giang hồ, ai bỏ tiền thì người đó là lão đại, ôi, vậy Kiều Đông Dương đã là ba ruột rồi! Tôi có thể làm gì anh ấy chứ?” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.