Bạn đang đọc Phần 1 Dệt Ngân Hà Cho Em FULL – Chương 120: Chị Là Mặt Trăng Em Là Chó Từ Nay Ở Cạnh Nhau Suốt Đời
Thấy trong thang máy có người, bàn tay của người phụ nữ lặng lẽ tránh khỏi cánh tay người đàn ông, cứ như vừa nãy cô ta chỉ vô tình chạm vào.
Sau đó, hai người nghiêm túc đứng thẳng, im lặng đối mặt với cửa thang máy, cả hai người họ đều không chú ý đến Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt dựa lưng vào tường, rất bình tĩnh nhìn bọn họ chằm chằm.
Trong thang máy không có ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến tầng năm, bọn họ lần lượt đi ra ngoài.
Người phụ nữ hơi lớn tuổi, đeo kính râm, dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực cao ngạo lạnh lùng.
Người đàn ông rất trẻ, yên lặng quy củ đi theo sau nhà cấp dưới chứ không phải là người yêu – nếu không phải Trì Nguyệt tận mắt nhìn thấy người kia khoác tay lên khuỷu tay của anh ta, chắc chắn sẽ không nghi ngờ mối quan hệ của hai người họ.
Căn phòng Trì Nguyệt đặt cho Thiệu Chi Hành nằm ở tầng tám, cô cầm thẻ phòng mở cửa, tập trung kiểm tra một vòng.
Đây là khách sạn tốt nhất ở Cát Khâu, điều kiện vẫn kém thành phố lớn rất nhiều, nhưng khi không còn sự lựa chọn nào khác thì cũng được coi là sạch sẽ tươm tất.
Trì Nguyệt quay về phòng mình thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi yên lặng xuống đại sảnh khách đợi.
Cô rất bình tĩnh làm hết những việc này nhưng trong lòng lại có cảm giác lo lắng không diễn tả được.
Người đàn ông trẻ tuổi cô gặp trong thang máy là Phạm Duy, còn người phụ nữ kia lại là Thẩm Á Lệ.
Gặp phải việc thế này đúng là rất máu chó, nhưng trong tình huống còn chưa chắc chắn, Trì Nguyệt không thể để lộ ra, cũng không dám tùy tiện nói với Vương Tuyết Nha.
Hôm nay Vương Tuyết Nha đã bước vào khóa huấn luyện kín trong vòng ba ngày.
Trong ba ngày này, các thí sinh không thể liên lạc với bên ngoài, cũng không thể lên mạng, nếu Phạm Duy thật sự làm những việc bẩn thỉu thế này với người khác, khoảng thời gian này là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Nhưng thật ra Trì Nguyệt cũng không dám chắc chắn, cô không tiếp xúc nhiều với Thẩm Á Lệ, trong ấn tượng chung thì đây là một người phụ nữ rất khôn khéo, tài giỏi, hơi lạnh lùng không có tình người, là một người rất ích kỷ, rất coi trọng lợi ích.
Đương nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc bị vẻ đẹp của cô ta thu hút.
Phạm Duy là người đàn ông mà Vương Tuyết Nha thích, tất nhiên cũng có dáng vẻ không tệ, ngoại hình của anh ta khá ổn, lại tự khoe là nhiếp ảnh gia nghệ thuật, có lẽ loại người này cũng có sức hấp dẫn với một phụ nữ thành đạt như Thẩm Á Lệ…
Thế nhưng hiện tại Trì Nguyệt không thể xác nhận việc này.
Thứ nhất, Vương Tuyết Nha còn chưa công khai việc yêu đương với Phạm Duy, ngoại trừ bạn bè đôi bên, người bên ngoài đều không hề hay biết.
Thứ hai, trong khách sạn Cát Khâu có thí sinh Chiến binh đến từ bầu trời, còn có một vài nhân viên công tác của tổ chương trình, không thể chắc chắn việc Thẩm Á Lệ và Phạm Duy cùng đi đến đây để thuê phòng, điều này quá độc đoán.
Nhưng trực giác của Trì Nguyệt nói cho cô biết, dù hai người này không cùng đi thuê phòng thì cũng đang mập mờ với nhau.
Cô nên làm như thế nào đây?
Trì Nguyệt chỉ tập trung suy nghĩ việc này nên lúc gặp Thiệu Chi Hành cũng không che giấu được vẻ tức giận trên mặt.
Thiệu Chi Hành nhạy cảm phát hiện ra cô đang không vui, mỉm cười hỏi cô: “Không chào đón tôi đến đây sao?”
Đàn ông trưởng thành đều suy nghĩ thấu đáo, hiểu cách an ủi người khác, cũng hiểu phải cho nhau không gian riêng.
Anh không hỏi thẳng, đương nhiên Trì Nguyệt cũng không nói thẳng cho anh biết: “Anh Thiệu lại trở nên hài hước hơn rồi, tôi đã xuống đến tận cửa chính, sao lại không chào đón chứ?”
Thiệu Chi Hành chỉ mỉm cười nhìn dáng vẻ vũ trang đầy đủ của cô, gật đầu nói đùa: “Đúng là thần tượng quốc dân, đi ra ngoài cũng phải có tiêu chuẩn của ngôi sao.”
Tiêu chuẩn ngôi sao mà anh đang nói đến là việc Trì Nguyệt đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, mặc quần áo cực kỳ kín đáo, không giống với vẻ ngoài hào phóng thường thấy của cô.
Trì Nguyệt đẩy gọng kính râm lên: “Một lời khó nói hết, anh Thiệu, anh đi lên cất vali trước đi, lát nữa chúng ta lại nói chuyện.”
Thiệu Chi Hành: “Được.”
Thiệu Chi Hành cất vali xong rồi đi tắm rửa, thay sang bộ quần áo khác, sau đó mới đi ra ngoài với Trì Nguyệt.
Lúc anh đi tắm, Trì Nguyệt ngồi nghịch điện thoại trên ghế sofa ở đại sảnh.
Cô thấy hơi nghi ngờ với cách gọi “thần tượng quốc dân” của Thiệu Chi Hành, liền mở tài khoản Weibo đã lâu không chú ý đến, lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lượng fan hâm mộ của cô đã lên đến hơn triệu người.
Hơn nữa đây đều là fan thật sự, không phải mua lưu lượng, tất cả đều là fan chân chính…!Tuy cũng có một vài người trong số đó chú ý đến cô để thuận tiện cho việc mắng chửi, nhưng số liệu đáng ngạc nhiên này vẫn nằm ngoài dự đoán của cô.
Có rất nhiều thông báo bình luận, chia sẻ, like, theo dõi.
Trì Nguyệt lượt xem một lượt, có rất nhiều người mắng cô, cũng có nhiều người thích CÔ.
Một đám fan hâm mộ ngu ngốc ngồi tự sướng thì thôi đi, còn có người mở trạm fan “Nhà mẹ đẻ của Trì Nguyệt”, ngoại trừ đẩy thuyền CP của cô và Kiều Đông Dương, còn làm rất nhiều “Gói biểu cảm Trì Nguyệt”, photoshop hình của cô đến mức kỳ lạ cổ quái.
Những bức ảnh có lồng thêm chữ đều lấy từ phát sóng trực tiếp của Chiến binh đến từ bầu trời.
Trên phần giới thiệu vắn tắt của trạm fan còn viết: “Sắc đẹp của chị Trì, miệng của em, không hề hối hận làm chó liếm* của chị.
Chị là mặt trăng em là chó, từ nay ở cạnh nhau suốt đời.”
(*) Thiểm cẩu/liếm cẩu: diễn tả sự si mê hoặc quan tâm quá mức với người khác.
Phụt! Trì Nguyệt thấy rất buồn cười, cho đến khi Thiệu Chi Hành đi xuống, cô vẫn đang ngồi lướt Weibo.
Hai người chọn một nhà hàng gần khách sạn, chọn mấy món ăn thường ngày của địa phương, đây đều là yêu cầu của Thiệu Chi Hành.
Anh nói đã đến đây hai lần nhưng chưa được thử món ăn địa phương nên muốn thử xem hương vị thế nào, nhưng Trì Nguyệt biết anh đang quan tâm việc cô là người ở đây sẽ thích hương vị địa phương.
Thời gian vừa ăn vừa trò chuyện trôi qua rất nhanh, Trì Nguyệt cố ý chuyển đề tài đến Phạm Duy, muốn vòng vo hỏi thăm tính cách của anh ta.
“Có phải cô đang nghi ngờ điều gì đó không?” Thiệu Chi Hành mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề.
Nói chuyện với người thông minh đúng là không cần phải quanh co.
Thiệu Chi Hành là người cùng quê với Phạm Duy, anh cũng quen biết Vương Tuyết Nha nên Trì Nguyệt không muốn giấu anh điều gì.
Cô kể lại chuyện ngày hôm nay cho Thiệu Chi Hành nghe, lại bày tỏ suy nghĩ và lo lắng của mình: “Tôi chưa từng xử lý việc thế này nên thấy rất khó xử.
Vừa hy vọng đây không phải sự thật, lại không thể bỏ mặc không quan tâm, nếu không làm điều gì lại sợ sẽ hại Tiểu Ô Nha.”
Thiệu Chi Hành im lặng, một lúc lâu sau anh mới đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Trì Nguyệt.
“Về cách xử lý chuyện này, theo tôi sẽ phụ thuộc vào hai khía cạnh.”
“Anh nói thử xem.”
“Thứ nhất là tình cảm của cô và bạn thân.
Thứ hai là quyết định của Phạm Duy trong chuyện này.”
Thiệu Chi Hành thấy Trì Nguyệt nhíu mày, lại mỉm cười: “Tôi hiểu rõ tình cảm của cô và cô Vương, vì vậy, nếu đây là thật, chắc chắn cô phải nói cho cô ấy biết.
Thế nhưng cô sợ sẽ làm cô ấy buồn, lại sự việc này không giống với suy nghĩ của mình, nếu đoán sai sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô ấy và Phạm Duy, có đúng không?”
“Đúng!” Trì Nguyệt cũng cười theo: “Anh cảm thấy tôi nên làm thế nào?”
Thiệu Chi Hành: “Có hai bước.”
“Anh nói đi.”
“Trước tiên phải làm rõ mối quan hệ của Phạm Duy và vị giám đốc kia.
Thứ hai, nếu đây đúng là sự thật, vậy cô phải dùng một cách uyển chuyển hơn để nói cho cô Vương biết, giảm sự tổn thương đến mức nhỏ nhất.”
Trì Nguyệt nghiêm túc gật đầu, hai bước này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó.
Nếu đúng là Phạm Duy và Thẩm Á Lệ có mối quan hệ không thể cho ai biết, chắc chắn sẽ làm rất bí mật, người ngoài rất khó điều tra những việc riêng tư như thế.
Hơn nữa hai người họ đều có mối quan hệ công việc, chỉ cần không bắt gian tại giường, sao có thể chắc chắn được?
Còn nữa, nếu đây là thật, dù dùng cách uyển chuyển đến mức nào để nói cho Tiểu Nha biết thì cũng không tránh được việc làm cô bị tổn thương, đây là vấn đề mà Trì Nguyệt khó giải quyết nhất.
“Tôi có một cách có thể làm rõ ràng việc của Phạm Duy.” Thiệu Chi Hành đột nhiên nói: “Phải xem cô có tin tưởng tôi không.”