Phần 1 Bảo Bối À!

Chương 51


Đọc truyện Phần 1 Bảo Bối À! FULL – Chương 51


Seika đứng trước cửa chờ Hashi ra ngoài cùng xuống núi, tâm trạng rất hồi hộp lại có mong chờ.

Mấy khi được ở riêng cùng Himemiko chứ, nàng phải cố gắng ghi điểm.
Bản thân Seika cũng cảm thấy mình nhất định là điên rồi.

Cũng chỉ là gặp mặt một thời gian ngắn lại thích người ta đến điên cuồng như vậy, cái gì thu liễm cái gì tôn nghiêm gần như không để vào mắt nữa.

Có điều Himemiko vẫn là cứ nhàn nhạt tiêu sái như vậy, làm nàng không thể đoán được tâm tư.
Phía trong cửa phát ra tiếng động, Seika mừng rỡ nhìn về phía đó, khuôn mặt rất không mong muốn tối lại.
Sao cái tiểu Hỏa thần kia cũng đi cùng vậy? Kẻ nào hôm qua nói không cần đi vậy? Nhất thời không kìm được oán hận liếc Yuku một cái.
Yuku làm như không để ý đến nàng, khoác lên vai Hashi một tấm áo choàng.

Hashi tự nhiên để nàng chăm chút mình, miệng đạm bạc cười nói với Seika: “Yuku sẽ đi cùng với chúng ta, nàng ấy cũng biết chút y thuật, đi hái thuốc biết đâu sẽ giúp được cô.

Cô không phiền chứ?”.
“….không, không phiền”.
Seika nhìn chăm chăm tấm áo choàng trên vai Hashi cảm thấy rất chướng mắt, lại nhìn sang khuôn mặt pha chút đắc ý của Yuku, trong lòng rất bức bối.
Yuku rất vui vẻ hưởng thụ khoảnh khắc này, bảo bối nói đỡ cho nàng.

Nàng là được bảo bối mời, cũng không phải tự tiện xen chân vô.


Nhìn đi nhìn đi, nàng ấy đi cùng ngươi vẫn không có quên ta haha!
“Vậy chúng ta đi thôi”.

Seika xoay người đi trước.

Dù gì cũng là một đại sư tỷ, nàng đương nhiên đủ lí trí cùng tâm cơ, mấy lần trước vì bị tình cảm che mắt mới có biểu hiện như vậy.
Ba người lần lượt xuống núi, Hashi cũng nói với Seika đưa nàng ra mật đạo.

Seika tiếp tục cảm thấy u ám, ra là không phải nàng ấy có ý với nàng.
Trước cửa mật đạo cây cối vào mùa đông đã sớm trơ trụi, cửa hang đen ngòm đính vài lá bùa vàng đang cháy.

Xem ra đúng là Yogen có áp chế nơi này, bằng không hôm đó yêu quái đã trào ra cửa hang theo các nàng rồi.
Hashi bây giờ mới yên tâm, tiếp tục theo Seika đi hái thuốc, còn Yuku sớm đã muốn bỏ về từ lâu, nhìn hồ ly tinh cứ bám bám vào Hashi khiến nàng chỉ muốn một đao chém chết nàng ta.
“A…linh chi thành tinh”.

Seika vui vẻ reo lên, Hashi cùng Yuku nhìn về phía nàng chỉ, thấy xa xa quả đúng là có một yêu tinh linh chi đang bỏ chạy trối chết.
“Đuổi theo, bắt nó!”.

Seika vội nói, nhanh chân chạy về hướng yêu tinh linh chi.

Linh chi này có lẽ mới thành tinh chỉ mới có thần thức, mang nó về luyện đan thì tốt phải biết.
Hashi nhìn qua, Yuku có mang cung tên.

Nàng ghé vào tai Yuku nói: “Bắn vào chân cắm rễ nó xuống đất chúng ta liền bắt được yêu tinh đó”.
Yuku rất vô tình hỏi lại: “Sao ta phải giúp cô ta?”.
Hashi không ngờ được đáp án như vậy dở khóc dở cười nhìn nàng, tiểu Hỏa thần này gần đây bị cái gì vậy kìa? Xoay lưng vờ như rời đi, còn để lại một câu: “Ta giúp vậy”.
Yuku uất ức nhìn nàng, máu nóng thiêu đốt trong lồng ngực.

Bảo bối….!muốn làm khó nàng sao?
Rốt cuộc rút tên: “Để ta!”.

Nàng thà để kẻ kia mắc nợ mình cho bõ ghét cũng không để bảo bối giúp nàng ta.
Hashi nhếch môi cười nửa miệng, tới khi xoay người lại đã biến thành khoé môi cong lên dịu dàng: “Vậy ta không cần đi nữa”.
Yuku liếc nàng một cái, thật muốn lao tới chỉnh lại yêu nghiệt cao cao tại thượng suốt ngày bức người kia.

Cuối cùng bắn tên một mũi đã giúp Seika bắt được yêu tinh linh chi.
Buổi đi hái thuốc cuối cùng kết thúc trong tâm trạng nhẹ nhàng của Hashi, thái độ khó ở của Yuku và sự bực dọc khi phải mang nợ Yuku của Seika.


Bắn cung? Hừ, chẳng qua không mang theo cung tên, nàng mới giỏi nhất chính là bắn cung, tuyệt đối không thua tiểu Hỏa thần kia.

Biết sớm vậy nàng cũng không thèm bắt yêu tinh linh chi này nữa.
_____________o____________o____________
Lại qua vài ngày, rốt cuộc Yuku cũng không nhịn được Seika kia làm phiền nữa….
Ngón tay thon dài của Hashi lả lướt trên phím đàn, tóc đen xõa tùy ý phóng khoáng, y phục trắng điểm hoa đỏ, nền nã kiều diễm.

Sống lưng nàng lại thẳng tắp, ánh mắt say sưa lại lộ ra tà mị.
Đối diện nàng trong hiên là Yuku, trước mặt là dụng cụ pha trà đạo, dáng ngồi tiêu chuẩn, kĩ thuật điêu luyện chuyên chú pha trà, hương thơm dần thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Trời lặng gió se lạnh, tuyết trắng muốt rơi lả tả, khung cảnh như ngưng trọng lại yên bình hòa hợp.
Tiếng đàn kết thúc cũng là lúc Yuku đẩy tách trà đến trước mặt Hashi.

Nàng buông cầm nhẹ nhàng nhấp trà, vị đắng trôi xuống để lại chút ngọt nơi đầu lưỡi, hương thơm lưu lại thật lâu.
“Trà thật ngon”.

Hashi không kìm được khen ngợi, tò mò Yuku còn biết bao nhiêu thứ trên đời nữa.
“Tiếng đàn của bảo bối đẹp như họa”.

Một màn người hát ta liền khen hay.
Yuku tự cho mình một tách trà, đôi mắt vui vẻ.

Lại nhân lúc Hashi cao hứng đề xuất: “Bảo bối, nếu bây giờ ta muốn xuống núi sinh sống, bảo bối có đồng ý không?”.

Nàng phải dụ dỗ bảo bối tránh xa hồ ly tinh kia mới được.
Hashi ngẩng đầu nhìn lên: “Yuku muốn đi đâu sao?”.
“…Chỉ là rời khỏi đây, sau đó lên đường đi làm nhiệm vụ thôi”.

Hashi không hẳn không hiểu được nguyên nhân: “Yuku không thích Seika sao?”
Yuku không trả lời hỏi ngược lại nàng: “…không hẳn, bảo bối thì sao?”
Hashi nghĩ nghĩ, cảm thấy Seika không xấu, hơn nữa cho nàng cảm giác có một tiểu muội tinh tế đáng yêu.

“Không tệ!”
Yuku lại hỏi: “Không thể rời khỏi đây sao? Chúng ta có thể ngao du thiên hạ, hiện tại thực rất nhàn rỗi!”.

Yuku tiếp tục dụ dỗ, bảo bối nàng tốt nhất nên quên luôn trên đời này có người tên Seika đi, miễn cho có hảo cảm với cô ta.
Hashi tản mạn nhìn nàng, kết quả nói: “Nếu Yuku muốn vậy chúng ta liền đi”
Yuku thật vui, khuôn miệng cười tươi tắn.

Đa ̃ thành công!
Hashi thấy nàng như vậy chợt hiểu ra nàng mong muốn điều đó thế nào, nếu không chiều theo tiểu Hỏa thần này có thể lại mang sắc mặt không tốt.

Một bông tuyết rơi nhè nhẹ đáp xuống vai Yuku.

Nàng khẽ đưa tay gạt nó xuống: “Sắp hết một năm rồi, chúng ta có thể cùng nhau đón tết”.
Hashi bây giờ mới nhớ ra, lại cảm thấy thật đáng mong đợi.
Cuối cùng hôm sau, buổi sáng Seika chỉ vừa được thông báo không cần mang cơm tới nữa, buổi chiều tìm các nàng đã thấy phòng trống trơn.
Thật đáng hận mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.