Phàm Tình Tục Ái

Chương 50


Đọc truyện Phàm Tình Tục Ái – Chương 50

Không biết cô đã ngủ bao lâu, dường như bị giật mình, Tần Thanh đột nhiên mở mắt, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mắt cô khiến cô từ từ tỉnh lại.

Mí mắt cô giật giật, phát hiện hai tay mình đang bị trói phía sau. Nhận thức như vậy khiến toàn thân cô chấn động.

Cô kinh hoảng ngồi dậy, liếc mắt nhìn thấy Lục Kiếm Thăng đang ngồi trên ghế sopha đối diện đang nhìn mình.

“Em tỉnh rồi?” Lục Kiếm Thăng vừa nhìn cô vừa nói: “Tỉnh rất đúng lúc.”

“Anh vẫn còn sống?” Tần Thanh kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Chỉ sắp chết thôi. ” Lục Kiếm Thăng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, lấy tay chà phẳng ống quần mình, giận dữ nói: “Em xem vết thương mày rất nặng đó, nếu không phải dượng anh…” Anh yếu ớt cười: “Cũng nhờ cậu anh giúp đỡ, nếu không anh cũng không có cơ hội được gặp lại em.”

Tần Thanh bắt đầu giẫy dụa hai chân đang bị trói của mình, tức giận nói: “Anh mau thả tôi ra, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cậu của em để chúng ta ở đây hưởng tuần trăng mật thật ngọt ngào đấy.” Lục Kiếm Thăng vẫn liên tục gõ trên bàn phím máy tính, nói: “Em hãy ngoan ngoãn ở lại đây, phản kháng cũng vô dụng.”

“Tôi muốn… tôi muốn uống nước, anh thả tôi ra.” Ánh mắt Tần Thanh chuyển động “Nếu không, anh hãy trói hai tay tôi ở phía trước.”

Lục Kiếm Thăng thiếu kiên nhẫn đứng lên, lấy bình nước từ trên bàn đi tới trước mặt Tần Thanh đút cho cô uống.

Tần Thanh bị ép uống mấy ngụm lớn liền liên tục ho khan.

Lục Kiếm Thăng ngồi trở lại trên ghế salông, mở màn hình laptop quay về phía cô nói: “Năm phút sau, thị trường chứng khoán sẽ mở.”

“Có ý gì?” Tần Thanh căm giận hỏi.

Lục Kiếm Thăng không nhanh không chậm nói: “Anh cho Tống Vũ Thành thời gian là sáu tiếng để cậu ta chuyển vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ là sáu mươi ức, nếu không…. ” Anh ta cười ma mãnh “Nếu không, anh sẽ khiến cậu ta mãi mãi không gặp được em.”

Tần Thanh kinh hãi, thét lên: “Anh điên rồi.”

Cô đứng lên, phát hiện phòng này là phòng kín, bốn phía đều là tường, không có cửa chính hay cửa hậu. Lục Kiếm Thăng ngồi trên ghế sô pha ngay cầu thanh cuốn, là lối đi duy nhất có thể đi lên trên. Cô hơi run rẩy khi nhận ra ở đây chính là khoang thuyền. 

Cô dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lục Kiếm Thăng, uy hiếp nói: “Anh chạy không thoát đâu. Bây giờ nên thả tôi đi, tôi có thể bảo đảm anh sẽ không có chuyện gì, bằng không anh sẽ ở tù mọt gông cả đời.”

“Em dựa vào cái gì để bảo đảm anh không có chuyện gì?” Lục Kiếm Thăng oán hận nói: “Chính bởi vì em mà anh đã suýt chết một lần rồi.”

Tần Thanh bình tĩnh nhắc nhở nói: “Trong thời gian ngắn như vậy, anh ấy cũng không thể bỏ ra nổi sáu mươi ức tiền mặt cho anh. Anh cũng đừng mơ mộng hão huyền, bây giờ anh thả tôi ra thì tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu.”

Lục Kiếm Thăng gật đầu: “Cho rằng trong thời gian ngắn, cậu ta không thể bỏ ra nổi sáu mươi ức (ức nghĩa là vạn, một ức là một trăm triệu) thì anh cũng muốn xem cậu ta ứng phó như thế nào.” Lục Kiếm Thăng cười xấu xa  “Cách duy nhất cậu ta có thể làm lúc này chính là bán tháo toan bộ cổ phiếu trong tay. Nhưng như thế thì cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề này.”

Tần Thanh không biết mình còn có thể làm gì, cô cố gắng tìm mọi cách cởi dây trói phía sau lưng mình.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lục Kiếm Thăng đột nhiên quay về màn hình máy vi tính bắt đầu cười ha hả, cực kỳ vui vẻ nói: “Cổ phần Đỉnh Thành đang hạ xuống.”

Lục Kiếm Thăng để laptop sang một bên, tươi cười đi tới trước mặt Tần Thanh: “Tống Vũ Thành vì em mà có thể làm mọi thứ. Chỉ sợ lúc này ngay đến chức vị chủ tịch tập đoàn, cậu ta cũng không thể làm tiếp được nữa, chưa nói đến việc cậu ta chưa thông qua đại hội cổ đông mà dám bán cổ phần ra ngoài. Anh ta phải phụ trách việc lần này thôi. ” Lục Kiếm Thăng nói xong, không nhịn được lại cười to lên.

Tần Thanh tức điên, xông tới dùng đầu mình dùng hết sức lực tông mạnh vào người anh ta.

Lục Kiếm Thăng đột nhiên dùng lực ném Tần Thanh đè trở lại trên giường nhỏ, khuôn mặt dữ tợn nói: “Ngược lại anh muốn xem cuối cùng em có điểm gì đặc biệt mà khiến anh ta mê luyến em đến thế.”

Lời còn chưa dứt, anh ta bắt đầu lôi kéo quần áo trên người Tần Thanh.

Mặc cho Tần Thanh liều mạng gào khóc giãy dụa, mắng mỏ, cầu xin nhưng đều không thể ngăn lại động tác của anh ta.

Cơn thống khổ qua đi, cuối cùng Tần Thanh cuộn thân thể mình nằm nghiêng sang một bên, dây trói trên người cô cũng được tháo ra.

Giờ khắc này, hai mắt như nhìn vào nơi hư không vô thần.

Lục Kiếm Thăng kéo chăn mỏng qua góc giường, che đậy thân thể của Tần Thanh. Anh ta cũng xích lỏa thuận thế nằm xuống, ôm thân thể Tần Thanh từ phía sau lưng.

Theo đuổi lâu như vậy, chính anh cũng không hiểu mình thích cô ấy thật lòng hay giả dối. Mọi thứ như thật như mơ khiến anh không thể phân biệt được.

Anh thì thầm bên tai Tần Thanh nói: “Chúng ta cùng bỏ đi! Rời xa nơi này để không ai biết chúng ta đi đâu. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ đối xử tốt với em. Hiện tại trong tay anh đã có đủ tiền, đủ cho chúng ta sống an nhàn cả đời.”

Khóe mắt Tần Thanh rơi xuống một giọt lệ, khiến khuôn mặt vốn đã khô lại lần nữa thấm đẫm nước mắt.

Cô chầm chậm ngồi dậy, nhặt y phục của mình trên nền đất, sau đó đi về phía góc phòng cầu thang.

Lục Kiếm Thăng nắm áo cô lại, còn hỏi: “Em muốn đi đâu? Đi đâu cũng được mà.”

Tần Thanh đi lên boong thuyền, ánh sáng lóa mắt khiến cô híp mắt. Trước mặt là biển xanh mênh mông vô bờ bến, nước biển một màu xanh lam phản chiếu hình ảnh chiếc du thuyền to lớn sang trọng kia. 

Đỉnh đầu chợt truyền đến cánh quạt quay từ máy bay, Tần Thanh và Lục Kiếm Thăng cùng nhau ngẩng đầu kên bầu trời, chợt thấy một chiếc trực thăng xoay quanh họ.

Còn chưa đợi bọn họ định thần, chỉ nghe một tiếng súng vang lên, rung động khắp một góc trời.

Tần Thanh xoay người, sau khi thấy Lục Kiếm Thăng trúng đạn, đau đớn ngã trên boong thuyền thì cô cũng hoảng hồn.


Cô nhìn thấy Tống Vũ Thành từ đầu một con thuyền khác nhanh chóng chạy tới. Tống Vũ Thành nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng.

Phản ứng đầu tiên của Tần Thanh là nghênh đón nhưng sau đó cô lại dừng chân, ánh mắt đau đớn nhìn anh.

Tống Vũ Thành vội chạy tới gần, dang hai tay như muốn ôm cô vào lòng.

Tần Thanh lắc đầu, không ngừng lùi về sau.

Tống Vũ Thành cũng ngừng lại khó tin nhìn cô đang tránh xa mình từng bước.

Lúc này Tần Thanh mặt đầy nước mắt, sợi tóc ngổn ngang, cổ áo bị xé rách, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Ánh mắt Tống Vũ Thành loé ra đau đớn. Anh đột nhiên xông tới, mạnh mẽ ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, chỉ cần em còn sống là tốt rồi.”

Tần Thanh đau khổ  gào khóc trong lồng ngực vạm vỡ, cứng rắn của anh.

Tống Vũ Thành ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng an ủi.

Một lát sau anh buông Tần Thanh ra, xoay người đến chỗ Lục Kiếm Thăng đang bị ngất xỉu trên boong thuyền.

Tống Vũ Thành mạnh mẽ đá Lục Kiếm Thăng một cước, sau đó anh giơ súng trong tay mình và nhắm bắn. 

Vào giờ khắc này, Lục Kiếm Thăng bỗng nhiên mở mắt ra. Anh ta nhanh chóng cầm cây gậy, tàn nhẫn dùng hết sức lực đập vào tay Tống Vũ Thành.

Súng trong tay Tống Vũ Thành bị đập xuống, đổi sang hướng khác.

Lục Kiếm Thăng xông đến, cùng Tống Vũ Thành đánh nhau một trận.

Tống Vũ Thành ra quyền hết sức tàn nhẫn, Lục Kiếm Thăng gắt gao ôm lấy eo anh không buông. Hai người cứ đánh nhau ở trên boong thuyền như thế, bất phân thắng bại, không ai có thể can ngăn.

Tần Thanh kinh sợ đến mức liên tục thét lớn, cô lại liên tục đánh về phía hai người đàn ông kia. Trong lúc hoảng loạn, cô nhanh chóng nhạt cây súng lên, run rẩy không dám kéo cò súng, một mặt sợ Tống Vũ Thành bị thương, một mặt lại không dám giết Lục Kiếm Thăng.

Trong lúc luống cuống, cô giơ nòng súng lên trời bắn chỉ thiên “đùng đoàng”. Tiêng súng vang lên hòa cùng tiếng sóng biển như thể hiện nỗi bi phẫn trong lòng cô. Hai người đàn ông rốt cuộc cũng tỉnh trí, họ dừng lại cuộc đánh nhau và cùng quay về phía cô. 

Lúc này, Tần Thanh chậm rãi đem nòng súng nhắm ngay đầu của mình.

Lục Kiếm Thăng kinh ngạc, Tống Vũ Thành khiếp sợ.


Nước mắt Tần Thanh rì rào chảy xuống, cô lẩm bẩm nói: “Đều là do em  sai, đều do em sai. Nếu không có em, mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi này.” Cô nhìn về phía Tống Vũ Thành, ánh mắt thống khổ mà tuyệt vọng, nói: “Nếu như có kiếp sau, chúng ta cũng đừng gặp lại. Nếu có gặp lại thì cũng đừng như kiếp này, em không muốn lại anh em, chỉ muốn làm người yêu của nhau thôi.”

Tống Vũ Thành nghe vậy, khóe mắt chảy xuống hàng lệ, anh cẩn thận đi gần tới cô. Anh càng tiến tới thì cô càng lùi về phía sau. Cuối cùng anh cũng không dám làm bừa, ánh mắt cầu xin nhìn cô nghẹn ngào nói:  “Kiếp này chúng ta cũng có thể khỏe mạnh sống bên nhau, không ai có thể ngăn cản chúng ta. Em cũng đã nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều sẽ không bỏ anh sao.”

Tần Thanh lùi tới mạn thuyền, phía sau mặt biển màu lam chất chứa một khoảng trời u ám.

Cô thâm tình chăm chú nhìn Tống Vũ Thành, ngón tay từ từ dùng sức.

“Không! Không được!” Tống Vũ Thành thống khổ lắc đầu, hết sức hoảng sợ với tay về phía cô.

Lúc này, Lục kiếm Thăng đang nhẫn nhịn đau đớn chợt nhận được một cú điện thoại.

“Nhảy xuống biển! Nhảy xuống ngay.” Tống Viễn Hưng ra lệnh trong điện thoại.

“Cái gì?” Lục Kiếm Thăng khó có thể lý giải được hỏi.

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang thật lớn, toàn bộ du thuyền bị nổ tung, ánh lửa tung toé, khói đen mù mịt bay lên.

Lực xung kích cực lớn ném ba người hòa vào trong biển.

Hai ngày sau, Tống Vũ Thành tỉnh lại trong bệnh viện. Anh bị mất xương sườn, tổn thương nội tạng, cần một thời gian an dưỡng.

“Tần Thanh ở đâu?” Anh tỉnh táo hỏi.

Bên cạnh giường bệnh, Trần Thụy e dè lắc đầu.

Tống Vũ Thành đột nhiên ngồi dậy, hoàn toàn không để ý vết thương đau nhức, kinh hoảng thét lớn: “Cô ấy ở đâu? Rốt cuộc cô ấy ở đâu chứ?”

“Cậu đừng kích động.” Trần Thụy đè anh lại nói: “Chúng tôi đang tìm.”

Tống Vũ Thành không tin, tàn nhẫn nắm cánh tay Trần Thụy: “Đều không thể tìm được hai người bọn họ sao?”

“Lục Kiếm Thăng vẫn đang hôn mê, không biết còn có thể tỉnh lại hay không?” Trần Thụy âm trầm nói: “Tung tích Tần Thanh đến nay còn chưa rõ, có thể đã…”

“Không thể! Không thể!” Tống Vũ Thành giẫy giụa muốn xuống giường, “Cậu hãy sắp xếp mọi người đi tìm, nhất định phải tìm cho được cô ấy. Cô ấy sẽ không chết, nhất định cô ấy còn sống.”

Thời gian trôi qua từng ngày nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức của Tần Thanh. Tống Vũ Thành vô cùng hoảng sợ, cũng khổ sở, giãy dũa nhớ nhung cô.

Trần Thụy nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng bệnh, quay về bóng lưng đang đứng bên cửa sổ nói: “Tống Viễn Hưng trong quá trình chạy trốn, bị các anh em ta bắt được. Tôi tự ý nhét mấy bao bạch phiến và đưa ông ta đến cục cảnh sát. Quãng đời còn lại có lẽ sẽ ở trong nhà lao. Mặt khác, tình hình công ty cũng đã ổn, nhưng… ” Anh ta âm thầm thở dài, nhẹ giọng nói “Liên quan đến thân phận Tần Thanh, việc này đã bị mạng lưới truyền thông truy đuổi ráo riết nên tôi thấy chúng ta vẫn nên làm một lễ tang, để…”

“Cô ấy chưa chết.” Tống Vũ Thành đột nhiên xoay người, ánh mắt đỏ vằn nói: “Cô ấy còn sống sao lại làm lễ tang?”

“Tôi biết.” Trần Thụy mau mau động viên anh “Tôi Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, biết cô ấy nhất định còn sống sót. Chúng ta làm tang lễ chỉ vì che giấu tai mắt mà thôi. Đợi khi việc này lắng xuống, chúng ta sẽ cho cô ấy một thân phận mới.” Anh ta  đi tới, khoác vai Tống Vũ Thành với ý tứ sâu xa nói: “Như vậy, đối với ngươi, đối với cô ấy, không phải là toàn vẹn đôi đường sao?”

Tống Vũ Thành bình tĩnh lại, cương trực đứng yên hồi lâu, cuối cùng gật gù: “Cứ làm vậy đi nhưng cậu nhất định phải tiếp tục tìm cô ấy.” Anh xoay người, lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa kiên định nói: “Cô ấy nhất định còn sống, tôi nhất định có thể tìm thấy cô ấy.”


Mà ở một nơi nào đó thuộc vùng dân cư hẻo lánh, Tần Thanh lẳng lặng ngồi trước cửa sổ. Chân trái cô đang phải bó bột bằng thạch cao, đi đứng thật sự rất bất tiện, ánh sáng từ ngoài cửa sổ len lỏi vào chiếu sáng một góc phòng, ánh mắt cô mờ mịt mở to, tan rã ngửa đầu nhìn một mảnh bầu trời xám xịt.

Cửa phòng được mở ra, một thanh niên cao gầy bước tới gần cô, đưa tờ bàá đến trước mặt cô.

Tần Thanh quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch không có bất kỳ biểu lộ gì; Cô cúi đầu xem báo một cách chăm chú.

Ngoài cửa sổ, có một số xe bán hàng rong đi trên đường, thấp thoáng đâu đó còn có tiếng hát của ai vang vọng lại khiến lòng cô u ám.

Đã nói cùng nhau vượt qua mọi khó khăn đau khổ

Yêu là gì sao lại khổ đau đến thế?

Sự xuất hiện của em chính là một sai lầm

Thứ em đang nắm giữ không phải là hạnh phúc

Anh vĩnh viễn không hiểu được em yêu anh đến chừng nào

Em không thể hiểu rõ con người anh

Em vĩnh viễn không hiểu tình cảm dịu dàng trong lòng anh là thế nào? 

Em có cảm giác mình đang tiến vào từng lớp sương mù

Em vĩnh viễn không hiểu tình cảm dịu dàng trong lòng anh là thế nào? 

Em đã nhiều lần mơ mình được gặp lại anh

Em vĩnh viễn không hiểu tình cảm dịu dàng trong lòng anh là thế nào? 

Cuối cùng chúng ta vẫn là những kẻ cô độc

Trên mặt Tần Thanh chính là đau đớn đến cùng cực. Cô thì thầm nói: “Lý Hạ, vì sao lại cứu em? Sao không để em chết luôn đi?”

“Bây giờ không phải mọi chuyện tốt lắm rồi sao? Em kiên trì không muốn đi gặp anh ấy, không phải là em mong muốn kết quả như thế này sao?” Lý Hạ nắm tay cô, cúi người nhẹ giọng nói: “Đây chính là cơ hội thứ hai của em đấy.”

Nước mắt Tần Thanh từng giọt từng giọt rơi xuống, cô không ngừng gật đầu: “Đúng, không có em, anh ấy mới sống tốt. Em không thể khiến anh ấy hạnh phúc được thì đành buông tay thôi.”

“Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Lý Hạ ôm Tần Thanh đang liên tục gào khóc trong lòng mình, thương tiếc nói: “Bất luận đi đến đâu, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.”

Hoàn chính văn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.