Đọc truyện Phàm Tâm Đại Động – Chương 24
Dứt lời, Diệp Thanh rũ mắt, rốt cuộc cũng chậm rãi thu tay về, xoay người rời đi.
Nhưng gần tới cửa, y lại bước đi thật chậm, như mỗi bước đi đều phải dùng hết khí lực toàn thân.
Trương Triệu Huyền quá sợ hãi, vội vàng vươn tay ra bắt lấy tay hắn, kêu lên, “Diệp công tử!”
Nhưng, hai người chỉ vừa chạm nhau, tiên hỏa lại bắt đầu đốt, linh lực chạy loạn, hoàn toàn không thể khống chế.
Chết tiệt!
Trương Triệu Huyền khẽ rủa một tiếng, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra.
Diệp Thanh tiếp tục đi về phía trước, nhanh chân ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại.
Trương Triệu Huyền đau lòng, cắn chặt răng đuổi theo, không ngờ vừa đến cửa, đã bị vấp ngã, phịch một tiếng ngã xuống đất, đau đến mức không ngồi dậy nổi.
Chiếc ô thanh sắc lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Diệp Thanh từng thích thứ này đến vậy, hầu như lúc nào cũng mang bên mình, bây giờ lại vô tình vứt bỏ, ngay cả liếc mắt cũng không làm.
Cái này có nghĩa là… người kia đã nguội lạnh tâm ý?
Mấy trăm năm qua, Diệp Thanh dù làm thứ gì, cũng là vì hắn.
Diệp Thanh thành ma, thành yêu, làm như vậy, chỉ để gặp lại hắn một lần.
Diệp Thanh mấy lần cứu tính mạng hắn, thậm chí vì vậy mà chịu trọng thương.
Diệp Thanh luôn chiều theo ý hắn, mặc kệ làm khó làm dễ cỡ nào, cũng chỉ lo lắng thở dài, cười yếu ớt như cũ.
Mà tại sao, hắn lại không tin?
Tùy tiện tin miêu yêu rồi gây xích mích, tự cho là đúng rồi hư cấu là một cố sự, nghĩ rằng Diệp Thanh muốn ăn tim hắn.
Hắc, Diệp Thanh thích hắn như thế, sao có thể cam lòng làm hắn tổn thương?
“Diệp Thanh, Diệp Thanh…”
Ngực Trương Triệu Huyền bỗng nhói đau, thấp giọng gọi lên cái tên này, nhớ tới Diệp Thanh khi rời đi, vết mày đầy người, hiểu được quá trình Ma hóa đã bắt đầu, sợ rằng không bao lâu nữa, người nọ sẽ hồn phi phách tán.
Xưa nay hắn bản lĩnh hữu hạn, tự biết mình không cứu được Diệp Thanh, nhưng ít ra… có thể cùng chết một chỗ với người trong lòng.
Nghĩ rồi, bò lên bước tiếp, định đuổi theo bước chân Diệp Thanh.
Tiên thư vốn đang bay giữa không trung đột nhiên lóe sáng, chuyển động mấy vòng rồi rơi xuống tay Trương Triệu Huyền.
Phịch.
Trương Triệu Huyền thân thể chấn động, chợt cảm thấy như thiên toàn địa chuyển.
Khí lực chân hắn như bị hút khô, lảo đảo về trước mấy bước, chậm rãi ngã trên mặt đất.
Ngực nóng quá.
Tiên thứ vẫn như cũ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trước mắt Trương Triệu Huyền mơ hồ, trong đầu lại như có một làn sương mù dày đặc, từng bước mờ mịt đứng lên.
Kỳ quái, sao hắn lại ở chỗ này?
Hắn định làm gì đó kia mà?
Đúng rồi, tìm người!
Hắn muốn đi tìm Diệp Thanh!
Chờ một chút, Diệp Thanh là ai? Có bộ dáng gì?
Hắn vì sao… cái gì cũng không nghĩ ra được?
Trương Triệu Huyền cau mày, dùng sức lắc đầu một cái, cảm thấy thân ảnh trong trí nhớ ngày càng mờ nhạt, đến cuối cùng, khuôn mặt quen thuộc cũng biến thành xa lạ.
Mi mục như họa.
Nụ cười ôn nhu.
… Toàn bộ đều biến mất.
Chỉ còn cái tên vẫn như cũ, vang vọng trong đầu,
Diệp Thanh.
Diệp Thanh ___
Trương Triệu Huyền váng đầu hoa mắt, lặp lại cái tên này một lần, chợt rùng mình, chỉ chốc lát đã thanh tỉnh, mở miệng cắn ngón tay mình.
Mùi máu tươi nồng nặc cuộn trào mãnh liệt.
Trương Triệu Huyền tỉnh lại trong đau đớn, sống lưng lạnh ngắt, toàn thân run rẩy.
Chớp mắt kia, hắn hầu như đã quên đi Diệp Thanh.
Rốt cuộc là vì sao?
Việc hắn mất khống chế linh lực, có liên quan gì đến tiên thư kia không?
Trương Triệu Huyền nghĩ vậy, trong đầu sương mù lại dâng lên, cả người vốn đang tỉnh táo lại buồn ngủ.
May mà lần này hắn đã sớm chuẩn bị, vội vã mới miệng cắn mình một cái, nhờ vào đau đớn mà đè lại cái mệt mỏi quỷ dị kia, cật lực cầm cuốn tiên thư lên.
Sách thoạt nhìn rách rưới, trang còn trang mất, không hề bình thường, còn tỏa ra một tầng lam quang, thật cổ quái.
Nó đã ở bên Trương Triệu Huyền … hàng ngàn năm.
Trước đây là vì nhặt được cuốn sách rách nát này, hắn mới có thể học được pháp thuộc, sau đó lại hồ đồ trở thành thần tiên – bây giờ nghĩ lại, cuốn sách này thật sự không hề đơn giản.
Trương Triệu Huyền hít sâu một hơn, run rẩy vươn tay, chậm rãi mở trang sách.
Pháp thuật trong sách này dù hắn không học được, nhưng qua trăm ngàn năm cũng đã ôn lại vô số lần, bây giờ nhìn lần nữa, kinh ngạc phát hiện, một trang giấy vốn trống không, lại như ẩn như hiện mấy chữ.
Vô tâm.
Vô tình.
Chỉ có như thế, mới có thể đắc đạo.
Trương Triệu Huyền đưa tay lướt qua mấy chữ này, bên tai vang lên tiếng “Đùng” thật lớn, thái dương đột nhiên đau đớn.
Rất nhiều hồi ức ập về.
Ba trăm năm trước, hắn lần đầu gặp được thanh niên hái thuốc áo trắng. Người nọ tướng mạo thanh tú, cười rộ lên như gió xuân ấm áp, thường lên núi tìm hắn nói chuyện, sau lại dựng căn nhà gỗ trên sườn núi, toàn tâm toàn ý muốn lưu lại cùng hắn.
Đó là tình yêu sao!?
Tịch mịch đã lâu, lâu lắm, lần đầu động tâm với người phàm.
Biết rõ người và tiên khác biệt, nhưng chỉ cần nhìn nhau, liền thấy trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp, tình nguyện bỏ đi pháp lực vô biên, dung nhan không đổi, cũng muốn ở cùng người phàm này.
Nhưng mà cuối cùng, ngay cả một câu tỏ lòng, cũng chưa từng nói ra.
Chỉ vì hắn động phàm tâm, tiên thư trong ngực liền nổi lên ánh sáng dịu nhẹ, trong nháy mắt đã cướp đi hết thảy ký ức. Muôn vàn nhu tình, quyến luyến, đều biến mất sạch sẽ, vô tung vô ảnh.
Ba trăm năm trước là như thế, ba trăm năm sau… suýt nữa lặp lại.
Ha ha!
Trương Triệu Huyền máu tươi đầy tay, môi mỏng cong lên, chậm rãi nở một nụ cười.
Thì ra là thế.
Đến tận lúc này, mới hiểu được tất cả.
Thì ra, chỉ vì ban đầu sai lầm, khiến hắn cùng Diệp Thanh đã bỏ lỡ ba trăm năm.
Trong vòng ba trăm năm, cảnh còn người mất.
Diệp Thanh lại cứ chờ đợi hắn.
Tim Trương Triệu Huyền đập thình thịch một hồi, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay từng tờ lướt qua cuốn tiên thư, giống như vô số lần trước đây, xoa cuốn sách một lần. Sau đó chợt cắn răng, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng chói lòa, đưa tay xé tiên thư làm hai nửa.
Diệp Thanh, Diệp Thanh.
Cái tên này hết lần này đến lần lặp lại, trong lòng hắn vẫn lưu luyến không bỏ được,
Hắn thích y.
Mặc dù trước kia ra sau, cũng mặc kệ hậu quả, hắn chỉ cần Diệp Thanh.
Diệp Thanh có thể vì y thành yêu thành ma, hắn tự nhiên cũng có thể vì y… liều lĩnh.
Ngón tay chuyển thật nhanh.
Chỉ trong chốc lát, trang sách đã biến thành vô số mảnh nhỏ, đảo mắt đã tiêu tán.