Phàm Nữ Tiên Hồ

Chương 14


Bạn đang đọc Phàm Nữ Tiên Hồ – Chương 14


Chương 14: Say rượu được dịpngủ.
Đôi tay nhỏ gầy trắng nõn của Mạc Thanh Trần cầm hồ lô rượu màu xám, uống một ngụm rồi thêm một ngụm, chỉ có lúc này, nàng mới có chút cảm giác chân thật, giống như bản thân vẫn còn đang ở thế giới quen thuộc kia, mặc dù lúc ấy nàng không biết uống rượu.

“Nấc…” Mạc Thanh Trần không cẩn thận nấc một cái.

Nàng vội che miệng lại, nhanh chóng nhét hồ lô rượu vào lòng, nhìn khắp nơi không thấy có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm nằm xuống lần nữa.

Hồ lô rượu này, Mạc Thanh Trần từng dùng rất nhiều phương pháp để thí nghiệm qua, nhưng cứ một mực ngoại trừ việc không bao giờ hết rượu ngon thì không tìm ra bất cứ điểm khác thường nào cả, lâu dần nàng cũng chết tâm, dù sao rượu này cũng ngon, không có việc gì uống hai ngụm cũng không tệ.

Nhưng bây giờ tiếp xúc với thế giới tu sĩ, Mạc Thanh Trần lại bắt đầu mong đợi vào hồ lô rượu này, nhất định nó có chỗ thần kỳ nào đó, chỉ là bản thân vẫn chưa phát hiện ra thôi.

A, có khi nào sau khi mình trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ thì có thể phát hiện ra cách sử dụng nó không nhỉ?
Mạc Thanh Trần miên man suy nghĩ như vậy, sau đó dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng lên của mình: “Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, đi ngủ nhanh thôi, ngày mai ta vẫn là nha đầu Mạc Thanh Trần sáu tuổi…”
Có lẽ là do uống một chút rượu nên đêm này Mạc Thanh Trần ngủ rất ngon, lúc nàng mở mắt ra thì thấy ngoài cửa sổ đã sáng ngời rồi.


“Tiêu rồi!” Mạc Thanh Trần nhảy dựng lên phóng ra bên ngoài, suýt chút nữa là va vào Vân Chi đang vén rèm cửa đi vào.

“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi.” Vân Chi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hình hoa sen xanh, tóc búi song nha kế, giữa buổi sáng sớm mùa hè này có vẻ càng thêm thanh tú động lòng người.

“Vân Chi, không phải là ta ngủ quên rồi chứ, sao ngươi không lại không đi gọi ta?” Mạc Thanh Trần trực tiếp nhận lấy chậu rửa mặt trong tay Vân Chi, vốc một nắm nước lên rửa mặt.
Vân Chi thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Mạc Thanh Trần, cảm thấy cuối cùng nàng cũng giống một đứa trẻ sáu tuổi, che miệng cười nói: “Tiểu thư, ngài không dậy muộn đâu, bây giờ điểm tâm còn chưa đưa tới!”
“A? Không muộn sao?” Mạc Thanh Trần nâng mặt lên, sửng sờ nhìn Vân Chi.

“Dạ không.” Vân Chi dùng khăn tay lau những giọt nước trên mặt Mạc Thanh Trần, sau đó lại đưa thanh muối và cành liễu dùng để chà răng qua.

Mạc Thanh Trần thầm than trải qua khoảng thời gian bị Liễu Dương thị chèn ép đồng hồ sinh học của mình trở nên rất đúng giờ, chẳng qua một đêm ngủ sâu như vậy nên bây giờ cảm thấy tinh thần sảng khoái thật, cả cơ thể giống như nhẹ nhàng hơn.

“Gia gia đâu?” Mạc Thanh Trần chỉnh đốn xong dưới sự trợ giúp của Vân Chi, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.

“Ngũ lão gia đang tu luyện trong sân.” Vân Chi đáp.


Mạc Thanh Trần nghiêng mặt hỏi: “Đêm qua gia gia…!Quay về lúc nào?”
Vân Chi dừng một chút, đáp: “Hình như là giờ tý một khắc.”
Mạc Thanh Trần hơi nhíu mày, giờ tý một khắc, vậy thì cách lúc Mạc Đại Niên mang nàng quay về phòng ít nhất nửa canh giờ, thời gian dài như vậy, gia gia đi đâu chứ? Hay là, gia gia quay lại bìa rừng chỗ mộ phần để tìm nữ nhân đó? Nghĩ đến đây trong lòng Mạc Thanh Trần cả kinh, hơi lắc đầu đi ra ngoài.

Mạc Đại Niên theo lệ thường ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bên dưới cây đào già, nghe thấy tiếng động nên mở mắt ra nhìn, mắt híp lại thành một đường cười nói: “Nha đầu, dậy rồi sao?”
Mạc Thanh Trần lặng lẽ quan sát mặt Gia gia, vẫn là mặt mũi hồng hào, nhìn không ra có cái gì khác thường hay không, tuy trong lòng nàng muốn hỏi một câu, nhưng ngẫm lại vẫn không hỏi, dù sao bản thân mình cũng chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi, có lẽ gia gia cũng cho rằng không cần thiết phải nói với mình, huống chi cho dù mình có biết thì cũng bất lực.
Mạc Đại Niên thấy Mạc Thanh Trần không đáp lời, đứng dậy đi tới trước mặt Mạc Thanh Trần nói: “Sao vậy nha đầu, hôm qua làm con sợ rồi?”
Mạc Thanh Trần lắc đầu: “Không có, gia gia, người dậy sớm thật.”
“Ha ha, nha đầu nhà con, gia gia lớn tuổi rồi nên ngủ ít đi, không giống con đang là tuổi ăn tuổi lớn, tham ngủ.” Mạc Đại Niên cười nói.

Mạc Thanh Trần nhìn Gia gia đầu đầy tóc đen, sắc mặt hồng hào, hoài nghi hỏi: “Thoạt nhìn gia gia còn rất trẻ mà.”
Mạc Đại Niên lại nheo mắt, nhéo mặt Mạc Thanh Trần nói: “Gia gia đã hơn tám mươi tuổi rồi, nha đầu ngốc.”
“A, vậy Nhị gia gia bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Mạc Thanh Trần kinh ngạc hỏi, nàng vẫn nghĩ rằng Gia Gia chỉ khoảng năm mươi tuổi thôi.

“Nhị gia gia của con à, chỉ lớn hơn gia gia năm tuổi thôi, được rồi, nha đầu, lại đây ăn cơm đi.” Dường như Mạc Đại Niên không muốn nói nhiều, kéo Mạc Thanh Trần ngồi lên ghế dài bằng đá dưới tàn cây.


Mạc Thanh Trần ăn một ngụm này rồi ăn thêm một ngụm khác, trong lòng còn đang kinh ngạc, tuổi của Nhị gia gia cũng xấp xỉ với gia gia, nhưng không ngờ bề ngoài lại có chênh lệch thật lớn như thế, chẳng lẽ đây là ảnh hưởng của tu vi sao?
Bây giờ Nhị gia gia đang ở Luyện khí tầng bốn, vậy không biết tu vi của gia gia cao tới đâu rồi?
Dùng cơm xong, Vân Chi lại tiếp tục dẫn đường cho Mạc Thanh Trần đến Triêu Dương đường.

Nhị gia gia theo thường lệ ngồi trong sảnh nhỏ, nghe thấy tiếng động nên nâng mí mắt tràn đầy nếp nhăn lên nhìn.
“Chào Nhị gia gia.” Mạc Thanh Trần lanh lảnh hô lên.

“Tiểu Thập Lục, hôm nay còn sớm hơn hôm qua.” Nhị gia gia trả lời một câu.

Mạc Thanh Trần cười nhẹ, xoay người bước vào cổng hoa.

Bởi vì hôm nay đến sớm nên trong phòng chỉ có một người, là thiếu niên lớn tuổi nhất kia, hai mắt hắn khép hờ, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra nhìn một chút.

Mạc Thanh Trần gật nhẹ đầu cười với hắn.

Thiếu niên ngẩn ra, sau đó lộ ra một nụ cười hơi mất tự nhiên rồi lại nhắm hai mắt lại.


Mạc Thanh Trần thầm nghĩ không biết vị tộc huynh không biết đứng hàng thứ mấy này thật khắc khổ, rồi lại nghĩ đến linh căn thấp kém của mình, vội vàng ngồi vào vị trí hôm qua, bắt đầu tu luyện.

“Cảm nhận tất cả những điểm sáng xung quanh ta, chúng nó không ngừng chạy xung quanh, cuối cùng chậm rãi tiến vào cơ thể ta…” Mạc Thanh Trần hết sức chăm chú tưởng tượng ra hình ảnh ấy, nhưng tiếc rằng vẫn là một mảnh tối đen như mực.

Có tiếng bước chân lục tục truyền đến, Mạc Thanh Trần phảng phất giống như không nghe thấy, so tài cuối năm đã lửa xém lông mày, việc nàng cần phải làm ngay lúc này là nhanh chóng nhập môn mới có sức để liều mạng.

Mạc Ngọc Kỳ nhấc chân bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Mạc Thanh Trần đang ngồi xếp bằng, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, buột miệng nói: “Ồ, Tiểu Thập Lục, hôm nay đến sớm thật đấy, thế nào, có cảm giác dẫn khí nhập thể chưa?”
Mí mắt Mạc Thanh Trần giật giật, không lên tiếng.
“Thập Nhất tỷ, Thập Lục muội muội mới tu luyện lần đầu tiên hôm qua, sao hôm nay có thể dẫn khí nhập thể được chứ, lúc ấy Ngưng Nhu dùng đến nửa tháng đấy.” Mạc Ngưng Nhu nghiêm túc nói.
Mạc Ngọc Kỳ âm thầm trả lại một cái nhìn xem thường, thầm nghĩ tại sao tính nết nha đầu ngốc này lại kém hơn tỷ tỷ ruột Mạc Nhiễm Y của nàng nhiều như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu tính cách giống như Mạc Nhiễm Y thì bản thân mệt chết mất.

“Thập Tứ muội, muội là tam linh căn, mặc dù so ra kém hơn Thập tỷ nhưng mà vẫn không tệ, không giống như người nào đó là nguỵ linh căn, nói không chừng cả đời cũng không đột phá được Luyện Khí sơ kỳ ấy chứ, không công lãng phí tài nguyên mà thôi.

Đúng rồi, Nhị gia gia ngoài cửa cũng lớn tuổi rồi, cũng cần có người nối nghiệp, ha ha…” Mạc Ngọc Kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Nói đủ chưa?” Thiếu niên vẫn luôn một mực yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên mở to mắt, khuôn mặt lạnh như băng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.