Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1353: Trảm niệm


Đọc truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2) – Chương 1353: Trảm niệm

Dịch + Đề tự: Đậu Đỏ

Đời người đi kèm là chấp niệm
Trảm trừ đi có dễ dàng chi

Hàn Lập nhìn thấy năm con quỷ vật trước mắt, trên mặt cũng không đổi sắc. Lôi quang bên ngoài thân hiện lên, năm chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ra nhanh như điện, ở giữa không trung hóa thành năm đạo kim quang chói mắt, chém về phía thân thể năm con quỷ vật dữ tợn.

Thế nhưng thân thể năm con quỷ vật lại đột nhiên biến thành hư ảnh, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm biến thành kim quang đã xuyên thẳng qua cơ thể chúng, thế mà không tạo thành điểm thương tổn nào.

Năm con quỷ vật nhanh như gió, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt đã đến trước người Hàn Lập, lại chia nhau ở các vị trí trên thân thể Hàn Lập, mở cái miệng rộng khẽ cắn xuống.

Trên thân Hàn Lập kim quang chớp động, đang muốn triển khai Linh Vực, sắc mặt chợt khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ cười nhàn nhạt, kim quang đã sáng lên đột nhiên dập tắt.

Năm con quỷ vật cắn lên trên người hắn, máu tươi lập tức bắn tung toé, đau đớn từ tận tâm can thấm tới thần hồn của hắn.

Nhưng hắn chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, thần sắc trên mặt như thường, tựa hồ như không thấy thống khổ chút nào, thậm chí hai mắt còn khép lại.

Năm con quỷ vật tràn đầy vẻ hưng phấn, miệng lớn cắn xé thân thể tứ chi của hắn, giật xuống từng khối huyết nhục, miệng lớn vô cùng hưng phấn ngấu nghiến nuốt vào.

Trong nháy mắt, thân thể của Hàn Lập hầu như đã biến thành một bộ xương trắng hếu, thế nhưng thần thái trong mắt không hề yếu đi chút nào.

Năm con quỷ vật đồng thời thò tay nắm lấy xương trắng trên người hắn, đang muốn dùng sức xé rách.

Advertisement / Quảng cáo

“Mãnh quỷ làm cho sợ hãi, chẳng qua là hư vọng, ta đã không phải ta, sầu gì, lo gì?”

Hàn Lập mở to mắt, mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh nói ra, ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt từ trên người hắn tản ra.

Ánh sáng lấp lánh chiếu xạ lên thân thể năm con quỷ vật. Thân thể quỷ vật lập tức xoẹt một tiếng, biến thành tro tàn, ao máu phía dưới cũng biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập lần nữa trở về bên trong không gian màu đen, thân thể đã khôi phục nguyên dạng. Mọi thứ vừa mới xảy ra, tựa hồ chỉ là một trận mộng ảo, sau mộng ảo, hết thảy trở lại như thường.

Hắn chưa kịp thở một hơi, xung quanh lại biến đổi.


Trước mắt hắn xuất hiện một thế giới màu phấn hồng, vô số cô gái tuyệt sắc xuất hiện ở nơi đây. Có thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi, mỗi người đều tràn ngập thanh xuân sức sống, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, da trắng nõn nà, rực rỡ hấp dẫn không thôi. Cũng có cả thiếu phụ đầy đặn xinh đẹp, ánh mắt câu hồn, nồng nhiệt như lửa, chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng phát ra phong tình vạn chủng.

Những nử tử này chỉ mặc trên người một tấm lụa mỏng, chỗ tuyệt diệu như ẩn như hiện, đều đang vây quanh Hàn Lập nào là hát hay, nào là múa giỏi, không thì cũng tạo ra các loại động tác khiêu khích, trong miệng ư ử phát ra thanh âm rên rỉ thở gấp. Dù là nam nhi tâm trí kiên cường bực nào, cũng đều muốn chìm đắm trong sự ôn nhu nơi này.

Nhưng sắc mặt Hàn Lập lại rất bình tĩnh, đối với mấy nử tử xung quanh này, nhìn như không thấy.

Vào thời khắc này, một làn gió thơm xộc tới, một người thiếu nữ từ phía sau lưng ôm lấy Hàn Lập, hai đồi mềm mại cao ngất dán lên trên lưng hắn, hơi thở nhẹ nhàng như lan như xạ thổi tới vành tai của hắn, bất ngờ đúng là Bạch Tố viện.

“Hàn tiền bối, tiểu nữ đã sớm ái mộ ngươi, ngươi cũng yêu thích ta, chỉ là ngại với bối phận bậc tiền bối của mình, mới không dám ra tay với ta, đúng hay không?” Bạch Tố viện cười cười nói nói, thanh âm dịu dàng thanh thúy, khiến cho người ta nghe thấy xương cũng phải xốp, gân cũng phải mềm.

Ngay sau đó, lại có một thiếu nữ trẻ tuổi khác nhích lại gần, nhưng lại là Dư Mộng Hàn, đôi mắt quyến rũ như tơ, bên miệng mang theo vẻ cười xinh đẹp.

“Hàn tiền bối, ta vất vả tu luyện, phi thăng Chân tiên giới cũng chỉ vì một mục đích, chính là tìm được ngươi…”

Chợt lại có làn gió thơm ập tới, lại có hai nữ tử xúm lại, đó là Nguyên Dao và Nghiên Lệ.

“Hàn huynh, trong lòng Nghiên Lệ tỷ tỷ kỳ thật sớm đã có ngươi, ngươi cũng không thể phụ lòng nàng được…” Nguyên Dao hì hì cười nói, bộ ngực sữa cao ngất kề sát cánh tay Hàn Lập.

Mà khuôn mặt Nghiên Lệ đỏ bừng, cũng nhiệt tình ôm lấy.

Dung mạo nữ tử xung quanh đều biến đổi. Biến thành những nữ tu mà Hàn Lập ngày xưa đã từng kết giao, thái độ cử chỉ hết sức dụ hoặc.

“Mỹ nhân hay mỹ nữ, đều là phù vân, ta đã không phải ta, vương gì, vấn gì?”

Sắc mặt Hàn Lập như cũ không thay đổi, trong miệng nhàn nhạt nói ra, trong mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh tựa như nhìn thấu hết thảy.

Bất ngờ nử tử xung quanh đều biến thành vô số khô lâu, sau đó một tiếng “Ầm” vỡ vụn, thế giới phấn hồng cũng theo đó biến mất, quay trở về không gian đen kịt.

Nhưng sau một khắc, cảnh sắc xung quanh lần nữa biến hóa. Hàn Lập xuất hiện ở trong một cung điện uy nghiêm, ngồi ngay ngắn ở phía trên chủ tọa, đám người chia hai hàng trái phải đứng đấy. Mấy người Luân Hồi Điện chủ, Lý Nguyên Cứu, Nhạc Miện, Bạch Trạch toàn bộ đều ở trong đó, thêm cả bạn bè kết giao với hắn tại Linh Giới, Nhân giới, đều ở chỗ này.

“Bái kiến chí tôn, chúc mừng chí tôn đại đạo đắc thành, vinh đăng bảo tọa, từ đây hoàn vũ thương khung*, Tiên Ma Yêu Quỷ, đều nhận chí tôn làm chủ!”. Những người này đều quỳ rạp xuống đất, mặt lộ vẻ kính phục.

*Ý là thiên hạ dưới gầm trời này.


Thần tình Hàn Lập hờ hững.

“Dẫn tới!” Một tên hộ vệ dũng mãnh cao lớn hô to một tiếng vang vọng ra ngoài điện.

Từng bóng người đeo gông cùm xiềng xích trên người tập tễnh từ bên ngoài đi tới, đúng là cừu địch trước kia của Hàn Lập. Đó là toàn bộ đám người Kỳ Ma Tử, Thạch Phá Không, Âm Thừa Toàn…

Dẫn đầu bất ngờ lại là Cổ Hoặc Kim. Lúc này tóc tai gã bù xù, khí tức cực kỳ yếu ớt.

Những người này sớm đã mất đi phong quang trước đây, tựa hồ mấy thứ gông cùm xiềng xích màu vàng này mang theo lực lượng giam cầm nào đó, khiến cho một thân pháp lực và tu vi mấy người này không còn sót lại gì, đều đã biến thành mấy tên phàm nhân bình thường.

Phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện một Kim cang đại hán cầm trong tay dao cầu (dùng để trảm) sáng như tuyết, gác ở trên cổ người đầu tiên, Cổ Hoặc Kim.

“Tru Tiên trảm, trảm!”

Chỉ thấy ánh đao chớp liên tục vài cái, đám người Cổ Hoặc Kim lần lượt đều bị chém đầu, máu tươi đầm đìa, thủ cấp lăn lông lốc ở trên mặt đất.

Hàn Lập vẫn như cũ, đối với tất cả mọi chuyện trước mắt nhìn như không thấy.

“Chí tôn, trên mặt của ngài tại sao còn không vui vẻ? Chẳng lẽ trong lòng ngài còn muốn giết thêm cừu địch? Khẩn cầu ngài nhất định phải nói ra, chúng ta dù phải phải lật tung thế gian vạn giới, cũng sẽ bắt tên kia về mặc cho ngài xử trí.” Tên hộ vệ dũng mãnh nửa quỳ hành lễ với Hàn Lập.

Advertisement / Quảng cáo

“Quyền lực bá nghiệp, chỉ là một hồi ảo mộng, ta đã không phải ta, trầm gì, mê gì?” Hàn Lập nhàn nhạt nói ra.

“Ầm” một tiếng, xung quanh hết thảy lần nữa biến mất, trở về không gian hắc ám.

Thần sắc trên mặt Hàn Lập vẫn như trước, không có chút biến hoá nào. Trong lúc này, tâm cảnh vô tình lại nảy sinh một ít biến hóa.

Tuy rằng vượt qua liên tiếp ba tầng huyễn cảnh, trảm trừ ra ba loại ý nghĩ xằng bậy, tâm thần có chút mệt mỏi, thế nhưng việc này lại cho hắn một loại cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.

Nhưng vào lúc này, cảnh sắc xung quanh lần nữa biến đổi, thấy mình đặt trong ở một núi thây biển máu, vô số thi thể chồng chất trên mặt đất.


Những cái xác chết này, trên người đều mặc phục sức của Luân Hồi Điện, còn có cả Man Hoang Giới vực, trong đó rất nhiều người hắn đã gặp qua, đều phơi thây ở nơi này.

Luân Hồi Điện chủ, Cam Cửu Chân, thêm cả Man Hoang Giới vực như Nhạc Miện, Bạch Trạch, còn có cả tộc trưởng các tộc, kẻ trọng yếu trong tộc, đều lẳng lặng nằm ở chỗ này, trên khuôn mặt kiên cường tràn đầy vẻ hoảng sợ và không cam lòng.

Trong không khí mùi máu tanh và mùi thối rữa tràn ngập khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, hết thảy đều vô cùng chân thật, làm cho người thấy không cách nào phân biệt.

“Hàn Lập!” Thanh âm quát lạnh từ phía trước truyền đến. Chỉ thấy phía trước xuất hiện một bóng người, chính là Cổ Hoặc Kim.

“Nhìn thấy không? Cái này chính là kết cục của kẻ dám đối nghịch với ta!” Cổ Hoặc Kim cười lạnh liên tục.

Gã lập tức giơ tay vung lên, mấy bóng người xuất hiện ở phía trước, đều đang bị trói gô cổ, chéo cánh tay ra sau lưng. Đó là Nam Cung Uyển, Tử Linh, Kim Đồng, Đề Hồn, Liễu Nhạc Nhi, Thạch Xuyên Không, còn lại hai người cuối cùng, bất ngờ đúng là phụ mẫu của hắn ở thế giới phàm tục.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, sắc mặt giật giật, nhưng lập tức rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

“Ta đã điều tra rõ ràng, mấy tên này đều rất quan trọng với ngươi, lập tức thần phục ta, lập thệ tiếp nhận vi tôn ta, nếu không từng người một trong bọn chúng sẽ chết thê thảm ở trước mặt ngươi!” Cổ Hoặc Kim cười gằn nói.

Hàn Lập thờ ơ, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

“Được, ngoại trừ ta ra, không hổ là kẻ tu luyện Thời Gian Pháp Tắc tới đỉnh phong, vậy ngươi trơ mắt mà nhìn.” Cổ Hoặc Kim cười lạnh một tiếng, bấm tay điểm một cái.

Một đạo kim quang bắn ra, hóa thành một đạo quang nhận màu vàng xuyên thủng qua lồng ngực Thạch Xuyên Không. Thạch Xuyên Không lập tức bị chém thành hai đoạn, ngã xuống trong vũng máu.

Thần tình Hàn Lập bỗng run rẩy, tiếp sau đó lập tức biến mất.

“Hặc hặc, được!” Cổ Hoặc Kim cười lớn một tiếng, bấm tay lần nữa điểm một cái.

Hai đạo kim quang bắn ra, xuyên qua thân thể Kim Đồng, Đề Hồn, hai người cũng phơi thây tại chỗ.

Trên hai gò má Hàn Lập nổi lên một tầng huyết sắc, bất quá lập tức lại biến mất, trở về bình thường.

“Không thể tưởng được bằng hữu trong mắt ngươi cũng không đáng giá chút nào như vậy, còn mấy người thân tình kia thì như thế nào? Tiểu cô nương tên Liễu Nhạc Nhi này, nghe nói ngươi coi nàng như muội muội của mình, chẳng lẽ cũng giương mắt nhìn nàng chết ở chỗ này.” Cổ Hoặc Kim có bấm tay điểm một cái.

Một đạo kim quang bắn ra, xuyên thủng thân thể của Liễu Nhạc Nhi.

Hàn Lập “Ọc” một tiếng, phun ra một ngụm máu nhỏ, thân thể lắc lư một chút, bất quá cuối cùng vẫn ổn định lại thân hình.

“Kế tiếp sẽ là hai vị đạo lữ của ngươi, còn có cha mẹ của ngươi, trước hết giết ai được đây? Không bằng như vậy, lần này bổn tôn cho ngươi quyền lựa chọn, ngươi nói giết người nào, ta sẽ giết người đó, lưu lại người ngươi quý trọng nhất đến cuối cùng mới giết, như thế nào?” Cổ Hoặc Kim vừa cười vừa nói.

Hàn Lập đứng ở nơi đó, sắc mặt huyết hồng, hô hấp nặng nhọc, cũng không ung dung như lúc trước, nhưng vẫn nghiến chặt hàm răng như trước, không nói gì.


“Thật là làm cho người ta thất vọng, bản thân ngươi đã không chọn, vậy ta tới chọn cũng được. Từng bước từng bước giết quá phiền toái, vẫn hay là khỏi cần phân biệt trước sau, một mạch giết chết toàn bộ cho bớt phiền.” Cổ Hoặc Kim nhìn về phía bốn người, kim quang trên tay sáng lên, đang muốn bắn ra.

“Dừng tay!” Hàn Lập đột nhiên lên tiếng.

Cổ Hoặc Kim ngừng tay, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Rất tốt, nhanh quỳ lạy thần phục ta, có thể ta sẽ tha mạng cho bốn người bọn chúng.” Cổ Hoặc Kim nhìn về phía Hàn Lập, cười ha ha.

Hàn Lập chậm rãi tiến lên, trên mặt huyết sắc cuồn cuộn, tựa hồ như bốc cháy, trên trán lấm tấm chảy ra từng giọt mồ hôi, rốt cục vẫn phải đi đến trước người Cổ Hoặc Kim.

“Quỳ xuống cho ta!” Cổ Hoặc Kim nghiêm nghị quát.

Hàn Lập chậm rãi khuất thân, quỳ trên mặt đất.

Advertisement / Quảng cáo

“Hặc hặc…” Cổ Hoặc Kim cười lớn thành tiếng, đắc ý vô cùng, đại thủ một trảo, năm đạo hắc quang thình lình xuất hiện ở đỉnh đầu Hàn Lập, đang muốn chui vào trong cơ thể hắn.

“Leng keng” một tiếng, hắc quang chạm đến thân thể của Hàn Lập, như đụng phải bức tường cứng rắn, mặc cho nó vặn vẹo như thế nào, cũng không cách nào mảy may xâm nhập được.

Hàn Lập lúc này ngẩng đầu lên, huyết sắc trên mặt như thủy triều rút đi, trở nên thuần trắng như ngọc, bảo quang trong mắt nở rộ, sáng như trăng rằm.

“Ngươi…” Sắc mặt Cổ Hoặc Kim đại biến, không đợi gã kịp làm gì, một đạo tinh quang xuất hiện ở trước người gã, chém xuống một cái.

“Xoẹt” một tiếng, thân thể của Cổ Hoặc Kim bị xé nứt qua, phiêu tán biến mất.

“Phụ thân, mẫu thân, Uyển Nhi, Tử Linh, để cho các ngươi bị tặc tử lợi dụng, thật sự có lỗi.” Hàn Lập đứng dậy nhìn về phía bốn người Hàn phụ Hàn mẫu, Nam Cung Uyển, Tử Linh, nói một tiếng, sau đó phất tay áo vung lên.

Toàn bộ không gian huyết sắc ầm ầm vỡ nát, thân ảnh bốn người cũng theo đó biến mất.

Hàn Lập lần nữa quay trở về không gian màu đen, thân hình lảo đảo một chút, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt.

Tu hành nửa đời, hắn mặc dù lạnh lùng như thế, nhưng kì thực rất xem trọng tình nghĩa, có vài người thậm chí là nghịch lân và ranh giới cuối cùng trong lòng hắn, việc trảm trừ đi, so với mấy chấp niệm khác khó khăn hơn rất nhiều.

“Thân hữu tình nghĩa, duyên tụ duyên tan, ta không phải ta, ngươi không phải ngươi, hắn không phải hắn, tình chi sở chí, đương nhiên, không hối hận, không tiếc.”

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, cảnh sắc xung quanh lần nữa biến đổi, xuất hiện ở trong một mảnh đầm lầy hôi tanh.

Mà thân thể hắn dần dần biến thành một cỗ thi thể hư thối, toàn thân thối rữa, giòi bọ ruồi muỗi bò đầy ở phía trên, bạch cốt lộ ra tận bên ngoài, hơn nữa còn tản mát ra mùi tanh tưởi gay lên tận mũi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.