Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1349: Ma luyện vạn năm


Đọc truyện Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2) – Chương 1349: Ma luyện vạn năm

Dịch giả: Vì anh vô tình
Biên: Độc Hành

Sau mười mấy ngày.

Hàn Lập lại lần nữa xuất hiện trong không gian thần thức.

“Hàn đạo hữu hôm nay lại tới, có muốn đánh một trận?” Lúc này hai mắt Hàn Lập áo xanh đã sáng ngời, hiển nhiên đã khôi phục xong, đứng dậy cười nói.

“Đương nhiên, nhưng trước đó, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hàn Lập chậm rãi nói.

“Ngươi muốn hỏi cái gì, cứ mở miệng là được.” Hai tay Hàn Lập áo xanh chắp sau lưng nói.

“Lần trước ngươi nói, ta muốn chém Bản ngã, chỉ cần chém giết bằng hữu, thê tử, phụ mẫu, là có ý gì?” hai mắt Hàn Lập như đao, nhìn chằm chằm đối phương.

“Chuyện này sao… cần chính ngươi lĩnh ngộ.” Hàn Lập áo xanh lắc đầu, dĩ nhiên y biết đáp án nhưng không định nói cho Hàn Lập biết.

Hàn Lập im lặng một lát, bỗng nhiên lao tới nhanh như chớp, không nói lời nào đánh ra một quyền.

“Ầm ầm”

Một quyền ảnh màu vàng to lớn như núi cao bỗng nhiên xuất hiện, mang theo uy thế hủy diệt hết thảy đánh xuống.

Advertisement / Quảng cáo

Hàn Lập áo xanh không đổi sắc, trên thân nổi lên mảng lớn kim quang, hai tay huy động, mảng lớn chưởng ảnh xuất hiện, dường như có vô số đợt sóng ngênh tiếp.

Quyền ảnh màu vàng đánh lên trên tầng tầng lớp lớp chưởng ảnh, liên tiếp phá mấy trăm đạo chưởng ảnh, uy thế giảm nhỏ, bị Hàn Lập áo xanh một chưởng đánh nát.

Vào lúc này, hư không phía sau y loé lên lôi quang, thân ảnh Hàn Lập đột nhiên xuất hiện, hai tay đánh ra.

“Vèo vèo.”

Hai đạo Đại Ngũ Hành Diệt tuyệt quyền đánh xuống, tốc độ thi pháp so với trước đó nhanh hơn một tia, trong nháy mắt lập tức đến trên đỉnh đầu của Hàn Lập áo xanh.

Nhưng lúc này, thân thể Hàn Lập áo xanh chuyển động xoay tròn, vô số kim quang từ trên thân bắn ra, hình thành một màn sáng giống như cột lốc xoáy xung quanh thân thể y.


Hai đạo Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền đánh vào trên màn sáng, như đập vào bức tường mềm, lập tức bị đẩy lui ra ngoài.

Màn sáng màu vàng kịch liệt rung động hai lần, rồi dần dần biến mất.

“Haha, ta hiểu rồi, ngươi muốn thông qua tranh đấu với ta, để tôi luyện năng lực điều khiển pháp tắc của mình à?” Tu vi của ngươi tăng lên quá nhanh, điều khiển lực lượng pháp tắc khổng lồ trong người còn nhiều thiếu sót. Nếu muốn đánh một trận với Cổ Hoặc Kim, nhất định phải bù đắp phương diện này, đánh nhau với ta đúng là biện pháp tốt.” Cả người Hàn Lập áo xanh bay về phía sau, cười ha ha nói.

Mắt Hàn Lập sáng lên, nhưng không trả lời.

Hàn Lập áo xanh đã nói đúng mục đích của hắn.

Nhưng hắn còn có một mục đích khác, chính là thông qua tiếp xúc với Hàn Lập áo xanh, để tìm hiểu thêm về cách chém bản thi.

Chỉ cần khoảng cách tiếp xúc giữa hai người gần nhau, mặc kệ đối phương kín miệng bao nhiêu, hắn đều có thể t ra chút tin tức.

Ý niệm trong lòng Hàn Lập chuyển động, lại tiếp tục nhào tới, quyền chưởng đều dùng, các loại công kích điên cuồng rơi xuống.

Hai tay Hàn Lập áo xanh vung vẩy, kim quang trên thân biến ảo muôn dạng, hoá giải công kích của Hàn Lập.

“Chỉ là ngươi cũng nên cẩn thận, một khi để ta nắm lấy cơ hội, diệt sát ngươi ở chỗ này, bộ thân thể này sẽ là của ta. Lúc đó, cái tên “Hàn Lập” này cũng sẽ không thay đổi gì, dù sao ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.” Hàn Lập áo xanh mỉm cười nói, ánh mắt tĩnh lặng như biển cả, làm cho người ta cảm giác sợ hãi.

“Ngươi có thể thử xem” Hàn Lập trong khi nói chuyện, lại xông tới.

Hai người lạị một lần nữa kịch chiến mấy ngày, cho đến khi cả hai kiệt sức mới dừng tay.

Mấy ngày sau đó, sau khi khôi phục như cũ, Hàn Lập lại tiến vào không gian thần thức lần nữa, đại chiến với Bản Thi.

Cứ như vậy không ngừng, nháy mắt đã qua vạn năm tuế nguyệt.

Trong không gian thần thức của Hàn Lập, hai bóng người mơ hồ màu vàng quấn lấy nhau, tạo ra từng đạo tàn ảnh nhanh như tia chớp, mắt thường căn bản không thể nào thấy được.

Các loại quyền ảnh, chưởng ảnh, kiếm khí, hắc quang đầy trời va chạm, âm thanh giao chiến như mưa nặng hạt, tốc độ giao thủ nhanh chóng, vượt quá sức tưởng tượng.

Bất ngờ, một tiếng vang thật lớn nổ tung, kéo dài điếc tai.


Hai đạo nhân ảnh phân biệt lui lại, là Hàn Lập và Hàn Lập áo xanh.

Trên thân Hàn Lập chớp lên kim quang nhanh chóng, một quyền xuất ra nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh.

Từng đạo quyền ảnh màu vàng từ trên người hắn bắn ra các nơi, không chỉ có nấm đấm, mà toàn thân đều đang phát ra quyền.

Mỗi đạo quyền ảnh thình lình đều là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền, mà những quyền ảnh này lại có lớn có nhỏ, có dài như dây thừng. Nó đan xen vào nhau, biến thành một tấm lưới vô cùng to lớn, phô thiên cái địa bao xuống.

Cự lực ngập trời, còn có lực lượng pháp tắc tràn ngập không gian thần thức, muốn tránh cũng không được.

Hàn Lập áo xanh đứng yên tại chỗ, cũng không trốn tránh, tay áo vung về phía quyền ảnh đầy trời, miệng phun ra hai chữ: “Yên Diệt!”

Tiếng gầm hùng vĩ lập tức tràn ngập toàn bộ không gian thần thức, mọi thứ phụ cận đều biến thành màu u ám.

Một cỗ lực lượng tuyệt thế bỗng nhiên xuất hiện, va chạm với quyền ảnh đầy trời.

“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn.

Quyền ảnh đầy trời trong nháy mắt đều vỡ vụn, không gian thần thức cũng khôi phục màu sắc trước đó.

Advertisement / Quảng cáo

Thân thể Hàn Lập và Hàn Lập áo xanh rung mạnh, đều lui về phía sau, vẫn bất phân thắng bại.

Thần sắc Hàn Lập ảm đạm, dường như đã mất hết hứng thú, không tiếp tục động thủ nữa.

“Sao lại không đánh tiếp?” Hàn Lập áo xanh cũng không chủ động tiến tới.

“Tiếp tục đánh nữa, hi vọng chiến thắng ngươi cũng không lớn, hôm nay cáo từ.” Hàn Lập khoát tay, thân hình thoắt cái biến mất.

Giao thủ hơn vạn năm, giữa hai người đã xảy ra một tia biến hóa vi diệu.

Thật ra hai người từ thực lực đến tu vi đều như nhau, ngay cả tính cách cũng đồng nhất, trải qua giao thủ nhiều năm lại có cảm giác vừa là bạn cũng vừa là địch.


Hàn Lập áo xanh nhìn Hàn Lập rời đi, cũng quay người bay về phía chỗ sâu trong không gian thần thức.

Hàn Lập từ trong ý thức trở lại thân thể, thần sắc có chút mệt mỏi, lập tức ngồi xuống điều tức một lát.

Hàn Lập sau khi khôi phục cũng không có ý định tiếp tục tiến vào không gian thần thức. Những năm này hắn giao phong cùng Bản Ngã, giúp cho khả năng điều khiển Thời Gian pháp tắc đã đạt đến cực hạn, giờ tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa.

Với lại trong thời gian này, hắn đã hiểu ra một vài điều từ trên thân Bản Ngã, càng thêm rõ ràng Bản Ngã Thi hơn.

Sau khi cân nhắc, Hàn lập vung tay lên, trong tay nhiều ra một quyển sách.

Toàn thân cuốn sách đen kịt, dường như được chế tạo bằng da thú, rất cũ kĩ khiến cho ngưòi ta có cảm giác đã trải qua vô số tuế nguyệt.

Đây là do hắn trong một lần cơ duyên xảo hợp, thông qua Luân Hồi Điện đổi được. Nghe nói là bút kí do hậu nhân một vị Đạo Tổ viết, trong đó ghi chép một số kì văn dị sự của vị này.

Điều hắn quan tâm nhất, dĩ nhiên là đoạn kể về quá trình trảm Bản Thi của vị Đạo Tổ kia.

Mặc dù nó chỉ mỏng hai ba trang, trước sau chỉ khoảng trăm chữ. Lại khiến hắn tự đánh giá phỏng đoán thật lâu, đồng thời suy nghĩ một số việc trước kia chưa bao giờ nghĩ đến.

Như vị Đạo Tổ kia trước khi trảm thi từng hao phí thời gian hơn ngàn năm, đi tìm cái gọi là Bản Ngã chân chính. Y thậm chí không tiếc hao phí thời gian trở về di chỉ tông môn khi xưa, nơi bắt đầu bước vào con đường tu tiên, tĩnh tọa tại đó hơn trăm ngày.

Theo Hàn Lập, có lẽ là vị này muốn nhờ vào đó để tìm lại ý niệm truy cầu tiên đạo ban đầu, từ đó trợ giúp cho việc tìm ra và trảm Bản Thi. Cũng như người ta đi vào phàm tục, hòa mình vào phố xá sầm uất để tìm ý cảnh.

Trong vạn năm, hắn và Kim Đồng cũng từng nói chuyện với nhau một chút. Nhưng Kim Đồng không cần trải qua trảm thi để thành đạo nên không giúp được gì nhiều.

Hàn Lập rất nhanh xem âu quyển sách màu đen một lần, “Bộp” một tiếng đóng lại, sau đó đứng lên. Hắn như đã quyết định gì đó, lập tức bước ra phía ngoài lầu các.

Nam Cung Uyển ở bên ngoài, cũng xây dựng lầu các cho mình, đang khoanh chân ngồi tu luyện.

Qua vạn năm tự mình khổ tu, được Hàn Lập cung cấp tài nguyên phong phú, hơn nữa trong không gian Hoa Chi, Thiên Địa Nguyên Khí nồng đậm cực điểm. Nên ti vi Nam Cung Uyển đã đạt đến Chân Tiên cảnh đỉnh phong, khoảng cách Kim Tiên chỉ kém một chút.

Hàn Lập gật đầu, tâm niệm vừa động phát ra một đạo truyền âm.

Nam Cung Uyển lập tức đình chỉ tu luyện, đi ra bên ngoài.

“Phu quân, ngươi đã kết thúc tu luyện rồi à, có tiến triển gì không?”

“Không có, những năm này ta thu hoạch rất ít, đang dự định ra ngoài một chuyến, nàng có muốn đi cùng ta hay không?” Hàn Lập nắm tay Nam Cung Uyển hỏi.

“Được, ta từ khi phi thăng Chân Tiên Giới còn chưa từng đi du lịch ở đâu.” Nam Cung Uyển vui vẻ nói.

“Sau khi ta rời khỏi không gian Hoa Chi, không gian gia tốc nơi đây sẽ biến mất. Kim đạo hữu có muốn cùng chúng ta ra ngoài?” Hàn Lập nhìn về nơi Kim Đồng bế quan hỏi.


“Phu phụ các ngươi đi du lịch, tiểu nữ không muốn làm kỳ đà cản mũi.” Âm thanh Kim Đồng từ nơi xa truyền tới.

Hàn Lập cũng không cưỡng cầu, bấm niệm pháp quyết thu hồi linh vực, đem theo Nam Cung Uyển ra ngoài Thiên Ngoại không gian.

Nam Cung Uyển chưa từng thấy qua quan cảnh nơi đây, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hàn Lập phất tay phát ra mảnh kim quang, nâng thân thể Nam Cung Uyển lên, vừa kể chuyện về Thiên Ngoại hư không vừa bay về phía trước.

Khoảng nửa tháng sau, Hàn Lập hạ xuống mặt đất phía dưới.

Nơi này là một vùng hải vực màu đen, sóng to gió lớn nhưng Thiên Địa Nguyên Khí lại mỏng manh.

Advertisement / Quảng cáo

Ở sâu trong biển có một hòn đảo không lớn, nhưng dân cư không ít, có chút phồn hoa. Các nơi trên đảo, linh quang bắn ra bốn phía, lại bày ra cấm chế cao minh, bao phủ toàn bộ hòn đảo, giống như là đang phong bế.

“Phong cảnh nơi đây ngược lại có chút độc đáo, không biết là địa phương nào.” Nam Cung Uyển tò mò hỏi.

“Nơi này là Hắc Phong hải vực, hòn đảo kia gọi là Ô Mông đảo. Năm đó, lần thứ hai ta phi thăng đến Chân Tiên giới chính là nơi này.” Hàn Lập nhìn mặt biển và hòn đảo phía dưới, lộ vẻ hồi ức.

Sự tình Hắc Phong Đảo, Hàn Lập trước đó đã kể với Nam Cung Uyển. Nghe lời này, nàng quan sát tỉ mỉ, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua, như đang cố gắng đối chiếu mọi thứ trước mắt cùng những gì mình nghe được.

Thân hình Hàn Lập khẽ động, rơi vào trên phụ cận mặt biển Ô Mông đảo, đạp sóng mà đi, nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm cái gì.

Nam Cung Uyển thấy hành động của Hàn Lập nhưng cũng không hỏi gì.

Hàn Lập tìm kiếm chung quanh một lát, sau đó bay trở lại không trung.

“Đi thôi.”

Hàn Lập không nói gì thêm, phất tay áo mang theo Nam Cung Uyển, rồi bay về hướng khác.

Hắn bay không nhanh, giống như vừa phi hành, vừa nghĩ đến việc gì đó, thỉnh thoảng lại giảng thuật cho Nam Cung Uyển những gì mình đã trải qua suốt đoạn đường này.

Mấy ngày sau, hai người đến một hòn đảo cỡ lớn, là Hắc Phong đảo.

Nam Cung Uyển không đợi Hàn Lập giải thích, đã từ tiêu chí trên Hắc Phong thành biết được đây là nơi nào.

“Hắc Phong Thành, là tòa thành mà năm đó phu quân chờ đợi để liên thông đi ngoại giới?” Hai mắt xinh đẹp của Nam Cung Uyển chớp chớp, nhìn về phía Hàn Lập cười hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.