Đọc truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2 FULL – Chương 7: Dư Phủ
Thiếu niên áo bào trắng khéo léo nói những chuyện đồn đại trong thành cho Liễu Nhạc Nhi nghe, có điều hình như thiếu nữ chẳng tập trung lắm, chỉ thỉnh thoảng đáp lời đôi câu mà thôi.
Mấy người mau chóng đi qua mấy con đường, tiến vào trung tâm thành Minh Viễn.
Nơi này tương đối yên tĩnh, đường xá sạch sẽ, hai bên hầu như không có cửa hàng nào cả, thay vào đó là các tòa nhà lớn san sát vào nhau, hiển nhiên là nơi cư trú của các thế gia phú hào trong thành.
Đi thêm một đoạn nữa, mấy người mới dừng lại bên ngoài một tòa phủ đệ sơn son đẹp đẽ.
Khác với những tòa nhà khác, tòa phủ đệ này cực kỳ rộng lớn, cổng chính sơn đỏ cao chừng hai trượng, nom cực kỳ có khí thế.
Hai bên cổng và sân là hai đầu sư tử đá cao hơn một trượng, trên cánh cửa gắn đầy đinh đồng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hai bên cửa chính có hai thị vệ áo giáp, trang phục của họ tương đối giống với các thị vệ khác, chỉ có điều hai người này cầm trường mâu, nghiêm túc canh gác.
Hết thảy mọi thứ ở đây đều thể hiện rõ nét quyền thế và địa vị của chủ nhân tòa nhà.
Bên trên cửa chính treo một tấm biển cực lớn, viết hai chữ “Dư phủ” mạ vàng thật to.
Liễu Thạch ngẩng đầu liếc Dư phủ một cái rồi hờ hững thu hồi ánh mắt.
Liễu Nhạc Nhi kinh ngạc nhìn tòa phủ đệ trước mặt, trong lòng hơi cảm thấy bất an.
Nàng chưa từng thấy tòa phủ đệ nào lớn như vậy.
Song chỉ nhìn cổng chính nàng cũng đoán được địa vị của Dư phủ này tại thành Minh Viễn là cực cao, xem ra có quan hệ mật thiết với triều đình Phong Quốc.
“Sao vậy? Liễu muội muội?” Thiếu niên áo trắng dường như nhìn ra điều gì, ôn nhu hỏi.
“Dư phủ thật lớn, lại có nhiều hộ vệ như thế, xem ra không phải gia đình bình thường rồi.” Liễu Nhạc Nhi miễn cưỡng cười nói.
“Liễu muội muội thật thông mình, gia phụ chính là tể tướng Phong Quốc nên trong phủ mới có vài thị vệ, nếu không sao có thể mời được một tiên sư ở lại trong nhà được.” Dư Thất nói.
Liễu Nhạc Nhi nghe thế không khỏi trừng to mắt.
Thanh niên nho bào thấy vậy, gương mặt lại tỏ vẻ ngạo mạn như lúc trước.
“Thất công tử, Nhị công tử!” Thấy mấy người đi tới, hai thủ vệ vội vàng tiến tới nghênh đón, khom mình hành lễ.
Dư Thất khẽ gật đầu với hai người rồi dẫn đám người Liễu Nhạc Nhi đi vào.
“Thất đệ, ngươi dẫn hai ngoại nhân vào phủ, cẩn thận phụ thân biết được sẽ nổi giận, lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Sau khi vào Dư phủ, thanh niên nho bào hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
“Đừng để ý đến hắn, xin mời hai vị đi theo ta.” Dư Thất cười một tiếng, dẫn Liễu Nhạc Nhi và Liễu Thạch đi theo một hướng khác.
Diện tích bên trong Dư phủ rất lớn, nhìn đâu cũng thấy đinh đài lầu các, hành lang hoa viên đẹp đẽ.
Ngay cả mặt đất cũng dát các loại ngọc thạch thượng đẳng như bạch ngọc, thanh ngọc….!bóng loáng như gương, cứng rắn như sắt, càng làm cho nơi này thêm xa hoa.
Xem ra địa vị Dư Thất này tại Dư phủ rất cao, các gia đinh người hầu gặp y trên đường đều cúi xuống hành lễ, có người còn quỳ một chân xuống đất.
Liễu Nhạc Nhi thấy vậy liếc Dư Thất một cái, đôi con mắt linh động đảo qua mấy cái, không biết đang nghĩ điều gì.
Nãy giờ nàng và Liễu Thạch đi theo Dư Thất nên đương nhiên cũng khiến cho không ít người chú ý, có điều hình như những người này e sợ uy nghiêm của y nên không dám nhìn nhiều.
Không lâu sau, ba người đã đi tới một hành lang.
Phía trước, một nha hoàn cao gầy mặc váy áo màu xanh lá bước tới.
“Thiếu gia, ngài đã trở về.” Nha hoàn áo xanh thấy Dư Thất thì vui vẻ cười, bước nhanh qua.
“Tiểu Vũ, có khách quý tới chơi, đừng không có quy củ như thế.” Dư Thất trầm giọng khiển trách.
Nha hoàn áo xanh Tiểu Vũ khác hẳn những người hầu vừa rồi, nghe thế cũng không sợ hãi mà chỉ thè lưỡi cười.
Dư Thất bất đắc dĩ lườm nàng một cái mới nói: “Tiểu Vũ, ngươi tới thật đúng lúc, hai vị này là khách quý ta mời tới, Liễu Nhạc Nhi muội muội và Liễu Thạch huynh.
Ngươi cho người dọn dẹp một viện bên Tây sương phòng đi, họ sẽ nghỉ ngơi ở đó.”
Lúc này Tiểu Vũ mới chú ý tới hai người đứng sau lưng Dư Thất.
Vẻ đờ đẫn khác người của Liễu Thạch làm nàng thấy kinh ngạc, nhưng khi nhìn sang Liễu Nhạc Nhi thì đôi mắt nàng sáng rực lên.
Nàng cười hì hì nói: “Ôi, thật là một tiểu muội muội xinh đẹp!”
“Liễu muội muội là khách quý của ta, ngươi không được vô lễ! Hai vị, Tiểu Vũ là nha hoàn thân cận của ta, nàng ăn nói không suy nghĩ, hai vị chớ trách.” Dư Thất quát lớn một tiếng rồi quay người áy náy cười với Liễu Nhạc Nhi và Liễu Thạch.
“Biết rồi.” Tiểu Vũ qua loa nói, nhưng thừa dịp Dư Thất không để ý, nàng vẫn quay sang làm mặt quỷ với Liễu Nhạc Nhi.
Liễu Nhạc Nhi bị điệu bộ này của nàng chọc cười, không nhịn được cười khúc khích, nhưng lại vội vàng lấy tay che miệng lại, có điều cảm giác hồi hộp khi nãy đã tiêu tan không ít.
“Đúng rồi, mấy ngày nay ta đều ra ngoài, trong phủ….” Dư Thất nhìn xung quanh một chút rồi mới lại gần Tiểu Vũ thì thầm.
Lúc này, thân thể hai người sát lại gần nhau, thần thái thân mật, mà Tiểu Vũ cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.
Liễu Nhạc Nhi thấy vậy, khẽ nhếch miệng, chút hảo cảm với thiếu niên áo trắng phút chốc giảm đi nhiều.
Hai người xì xào bàn tán hồi lâu, Tiểu Vũ mới gật đầu, quay người rời đi.
“Hai vị, mời.” Dư Thất nói, tiếp tục bước về phía trước.
Một lát sau, hai người đi tới một tiểu viện, Tiểu Vũ đã đứng ở cửa nghênh đón từ khi nào.
Tuy nói đây là tiểu viện nhưng diện tích không hề nhỏ.
Đường đi vào được rải đá cuội, bên trái có một gốc tùng, bên phải là một khóm trúc xanh biếc.
Gió nhẹ thổi qua, cành lá va vào nhau, không khí cực kỳ thanh tĩnh.
Trang trí trong phòng cũng tương đối đơn giản, song bàn ghế đều chế tác rất cầu kỳ.
Phòng ốc sạch sẽ, không thấy cả một hạt bụi, xem ra vừa có người quét dọn qua.
“Hai vị có vẻ còn mệt, vậy trước hết hãy nghỉ ngơi một lát, sau đó ta sẽ đích thân thiết yến chiêu đãi lệnh huynh muội.” Thiếu niên áo trắng nhìn Liễu Nhạc Nhi cười nói.
“Chiêu đãi thì không cần.
Ta chỉ muốn biết khi nào ngài có thể thỉnh vị tiên sư kia xem bệnh cho ca ca ta?” Liễu Nhạc Nhi nhìn xung quanh.
“Nếu như hai vị không thích xã giao thì lát nữa ta sẽ nói Tiểu Vũ mang bữa tối tới.
Còn về tiên sư thì chắc ngày mai mới có thể mời tới được.” Dư Thất nghĩ một lát mới nói.
“Vậy cũng được.” Liễu Nhạc Nhi thất vọng nói.
“Đúng rồi, nếu hai vị có cần gì thì cứ phân phó Tiểu Vũ nhé.
Giờ hai vị nghỉ ngơi trước đi, ta cáo từ.” Dư Thất nói, mắt nhìn Liễu Thạch một cái.
Liễu Nhạc Nhi không để ý, chỉ khẽ gật đầu.
…
“Thiếu gia, bọn họ là ai? Nhìn trang phục thì bọn họ chỉ là người bình thường, vì sao ngài lại khách khí với họ thế?” Bên ngoài tiểu viện, Tiểu Vũ hỏi.
“Ngươi thì biết cái gì.
Hôm nay xe ngựa của ta và nhị ca bị chấn kinh, sau đó tên Liễu Thạch kia một tay chế ngự được Thanh Phong Mã, chặn lại xe ngựa đó.” Dư Thất ngả ngớn nâng cằm Tiểu Vũ, cười nói.
“Thanh Phong Mã! Một tay! Tên Liễu Thạch kia…!đúng là thần lực!” Tiểu Vũ giật mình.
“Đúng thế, loại dị nhân thân mang thần lực này nếu thu phục được thì sau này rất có tác dụng.
Huống hồ nha đầu Nhạc Nhi kia nếu lớn thêm vài tuổi nữa thì chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ta sao lại cam lòng để nàng chịu khổ bên ngoài chứ? Nên ta đành mang bọn họ về phủ.
Ngươi phân phó xuống dưới, bảo phải chiêu đãi thật tốt với họ, không được coi thường.” Thiếu niên áo trắng tươi cười đi ra, vừa đi vừa nói.
“Vâng.” Không biết Tiểu Vũ nghĩ tới điều gì, gương mặt đỏ lên, vội vàng đáp ứng.
…
Tiểu viện, trong phòng.
Liễu Nhạc Nhi đã đi suốt một ngày, lại bị sợ hãi một trận nên giờ này đã thấm mệt, bèn kéo Liễu Thạch vào phòng nghỉ ngơi.
Tuy rằng nam nữ hữu biệt, nhưng mấy năm gần đây hai người sống bên ngoài màn trời chiếu đất đã quen, đều cùng ăn cùng ở nên Liễu Nhạc Nhi hoàn toàn không thấy gì không ổn cả.
Trời vừa tối, Tiểu Vũ đã mang một bàn đồ ăn tối phong phú tới.
Nhìn qua những món ăn thơm ngào ngạt, Liễu Nhạc Nhi khẽ nuốt nước bọt.
Nàng chưa từng nếm qua những món ăn ngon thế này nên tuy đang ở trong phủ tể tướng xa lạ làm nàng hơi bất an nhưng vẫn không nhịn được ăn thật nhanh.
Bên kia, Liễu Thạch lại hoàn toàn không có phản ứng gì với chúng cả.
Bóng đêm dần buông, vầng trăng tròn treo cao.
Liễu Nhạc Nhi nằm trên giường, lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ về việc xem bệnh ngày mai.
“Thạch Đầu ca ca, ca nói xem vị tiên sư kia có thể chữa bệnh cho ca không?” Liễu Nhạc Nhi nhích người ra bên ngoài, khẽ nói.
Liễu Thạch không nằm xuống, chỉ nhắm mắt khoanh chân ngồi bên giường.
Mấy năm này, đêm nào hắn cũng vậy, chưa bao giờ nằm xuống ngủ cả.
Liễu Thạch vẫn lạnh nhạt, đôi mắt cũng chẳng thèm mở ra, giống như hoàn toàn không nghe thấy thiếu nữ nói vậy.
“Thạch Đầu ca ca yên tâm đi, nếu vị tiên sư này không trị được hết cho ca, vậy thì chúng ta sẽ đi nơi khác, chắc chắn có thể trị tốt cho ca được.” Liễu Nhạc Nhi đã quen với chuyện này, nàng thì thào nói thêm rồi mới an tâm cười, chậm rãi nhắm mắt, bước vào giấc mộng
Liễu Thạch không nhúc nhích, giống như một pho tượng sừng sững trong đêm đen.
Không biết bao lâu sau, hắn chợt mở mắt, nhìn về một hướng nào đó trong Dư phủ, đồng thời đôi tay theo bản năng vuốt ve món đồ trang sức màu xanh sẫm treo trên cổ.
…
Cùng thời gian đó, trong mật thất nằm dưới đất Dư phủ, nơi thanh niên cao lớn vừa nhìn sang.
Bốn vách tường của mật thất khắc những đạo phù văn đỏ sẫm, chúng hội tụ ở trung tâm căn phòng.
Bên trong bày một lò luyện đan đen thui, dưới đáy là một hỏa trì đang đốt lên những đóa hỏa diễm đỏ rực.
Lúc này, lò luyện đan đang tản ra hào quang đen kịt, nắp lò rung rung như sắp bay lên.
Một lão giả đứng bên cạnh lò đan, khẩn trương nhìn vào trung tâm lò.
Người này đầu đội liên hoa quan, thân phủ một bộ đạo bào màu xám trắng, hốc mắt trũng sâu, hai gò má gầy, dưới cằm là một bộ râu dài trắng tuyết, xem qua khoảng hơn bảy mươi tuổi, mang cho người ta chút cảm giác tiên phong đạo cốt.
Ngay lúc này, một tiếng trầm đục từ trong lò đan phát ra kèm theo mùi khét lẹt.
Lão đạo thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến, đánh ra một đạo pháp quyết dập tắt lò lửa, sau đó phất tay một cái, nắp lò bay lên.
Lão không thèm để ý lò vừa luyện xong, lập tức thò tay vào.
Ngay sau đó, gương mặt lão trầm xuống, lấy ra một đám bột phấn đen sì.
Nồng đậm mùi thuốc xen lẫn mùi khét từ trong đám bột bay ra.
Lão giả thấy vậy, sắc mặt xanh mét, thở hổn hển, miệng mắng to mấy câu.