Phàm Nhân Lộ

Chương 131: Biến Cố


Đọc truyện Phàm Nhân Lộ – Chương 131: Biến Cố

Trong khi đó, tại Tàng Thư Thất.

Hác Lão chậm rãi lật từng trang sách rách nát, vàng ố. Hắc Hắc một bên lười biếng nằm, tay cầm hồ lô rượu tu ừng ực. Cái hồ lô này rất lạ, toàn thân màu xanh ngọc bắt mắt. Hắc Hắc uống liên tục nhưng dường như nó không bao giờ cạn. Hắn chép chép miệng, mấy giọt rượu văng lên trang sách của Hác Lão. Ông cười cười hỏi:

– Ngươi vẫn trộm rượu của Hầu Tộc à, không sợ bọn chúng đến phá sao. Lão tộc trưởng Hầu Tộc cũng là một tên điên.

– Có cho hắn mười lá gan cũng không dám đi tới Phá Diệt Viện gây sự. – Hắc Hắc ngáp dài. – Với lại ta cũng đâu có uống nhiều, so với tích lũy của bọn chúng cũng không là gì.

– Cũng đúng, hắn cũng giống như ngươi vậy. Ta có cho ngươi mười cái lá gan, ngươi cũng không dám đến gặp Thiếu Gia.

– Thiếu Gia là cái củ cải gì, chẳng qua bổn đại gia không muốn phiền phức. – Hắc Hắc nhảy dựng lên, lấm lét nhìn xung quanh một chút. – Thiếu Gia cũng thường thôi.

– Chứ không phải ngươi sợ hắn đem ngươi đi luyện chế sao. – Hác Lão cười khà khà, lúc lắc đầu – Thiếu Gia làm việc thiên mã hành không, chúng ta không theo kịp. Hơn nữa sức mạnh quá vượt trội, chỉ cần muốn là sẽ làm, không ai cản được.


Hắc Hắc trầm tư ngồi xuống, tay vân vê cằm:

– Hắn còn cổ xưa hơn cả ta. Năm đó ta mới chỉ bị hắn nhìn qua đã đông cứng cả người, không vận Khí được, thật đáng sợ. Cũng may vừa lúc tên Ma Đế kia xuất hiện đánh với hắn, ta mới chạy được.

– Ngươi không muốn gặp tên tiểu đệ tử kia để tìm hiểu về Thần Long Đoạt Pháp sao? Hắn đang ở cùng Thiếu Gia đó.

– Thời gian còn dài, dù sao tên tiểu tử kia cũng là đệ tử Phá Diệt Viện, không chạy đi đâu được. – Hắc Hắc lại nằm dài ra bàn, lẩm bẩm – Ta thà chờ đợi một thời gian còn hơn giáp mặt với cái tên Thiếu Gia đó.

***

Thiếu Gia nghiêng đầu, nhìn lướt qua hướng Tàng Thư Thất rồi lại đặt tầm mắt của mình lên Tiểu Xảo đang nâng niu Vạc Phổ Minh, ríu rít như con chim sẻ nhỏ. Đây là một Nguyên Tố Chưởng Khống Giả thời kỳ chưa trưởng thành, rất thú vị.

– Hy vọng lần này sẽ thành công. – Hắn thầm nghĩ.

Vừa lúc đó, Lý Hạo đi tới. Toàn thân vẫn một màu trắng toát, khác biệt là trên tay hắn cầm một cái hộp lớn hình vuông. Bạch Lan Chi ngạc nhiên nhìn nó:

– Đã hoàn thành rồi?

– Bạch sư phụ, đã hoàn thành.

Lý Hạo cung tay nói rồi đi thẳng vào trong, không nhìn tới bất cứ ai của Trinh Sát Tổ. Thiếu niên Bộ Lĩnh nhìn cái hộp hắn đang cầm, nhíu mày hỏi:

– Đó có phải Ám Sát Hạp, hộp đựng thủ cấp (đầu người) không?


– Đúng vậy. – Lan Chi đáp – Vì đặc trưng của Ám Sát Tổ, Hỗ Trợ Tổ đã tạo ra Ám Sát Hạp. Tác dụng của nó rất đơn giản, bảo quản đầu người không bị thối rữa, đống thời giải trừ mọi ảo thuật hay thuật dịch dung nếu có. Đề phòng trường hợp lấy đầu người này cải trang thành đầu người khác.

– Tại sao Bạch Giáo sư lại ngạc nhiên như vậy? – Tiểu Xảo thì thầm với Bộ Lĩnh, cô bé hơi khó hiểu với biểu cảm của Lan Chi.

– Là vì Lý Hạo vừa nhận một nhiệm vụ ám sát một tên sơn tặc Ngũ Trọng Thiên sơ giai cách đây không lâu. – Người trả lời là Mộc Khả Vy. Trong Trinh Sát Tổ, tiểu cô nương này luôn luôn là người thông thạo tin tức nhất – Hắn đã trở về an toàn, vậy nhiệm vụ đã hoàn thành. Trong Ám Sát Hạp hẳn là đầu tên sơn tặc đó.

Lạc Phi hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ ra con Phong Lang Thủ Lĩnh cả Trinh Sát Tổ vừa chật vật đối mặt cũng chỉ là Ngũ Trọng Thiên Sơ Giai mà thôi, chẳng lẽ tên Lý Hạo này lại biến thái như vậy. Bộ Lĩnh nhìn sang, vỗ vai nó nói:

– Không cần đề cao người khác mà đánh tụt nhuệ khí của mình. Ám Sát Tổ có cách chiến đấu của họ, Trinh Sát Tổ có cách chiến đấu của chúng ta. Với lại yêu thú cùng đẳng cấp với Nhân Tộc thì luôn mạnh hơn Nhân Tộc.

Bỗng nhiên có một tia sáng bạc vụt qua, lấy tốc độ cực nhanh xông thẳng vào tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp, nơi ở của Viện Trưởng. Thiếu Gia, Kim Lãng Nhiên, Bạch Lan Chi nghiêm trọng nhìn theo tia sáng. Kim Lãng Nhiên trầm giọng nói:

– Thiếu Gia, có lẽ ta với ngươi cần có mặt ở đó.

Thiếu Gia gật đầu, cả hai người lập tức biến mất.

Tiểu Xảo ngơ ngác nhìn vị sư phụ vừa mới nhận chớp mắt đã mất tích, hỏi:


– Bạch Giáo sư, vừa rồi là có chuyện gì vậy?

Lan Chi không nói, ra dấu cho bọn họ đi cùng nàng. Lúc đó Lý Hạo cũng cùng lúc đi ra, kỳ lạ là tên này hôm nay cũng không gây gổ với Lạc Phi, vô cùng yên tĩnh đi sau Trinh Sát Tổ. Bạch Lan Chi nhanh chóng dẫn bọn họ tới Quảng Trường Thiên Phong rồi rời đi, tiến vào Thông Thiên Tháp. Tất cả các đệ tử hiện đang có mặt trong Phá Diệt Viện, trừ những người đang bế quan, đều có mặt tại đây. Mọi người đều yên lặng chờ đợi.

Lạc Phi ngẩn người, cảnh tượng này thật có đôi chút kì dị và quen thuộc, dường như trong mộng kiếp nó đã gặp qua. Trong mộng kiếp đó nó sống mười vạn tám nghìn năm, vì vậy có một số thứ chính bản thân nó cũng không nhớ rõ. Tuy nhiên những sự kiện khởi đầu một giai đoạn nào đó nó sẽ nhớ được đôi chút.

Mộc Khả Vy kéo tay Tiểu Xảo, thì thầm:

– Đây là tín hiệu cảnh báo của Phá Diệt Viện. Cảnh báo mức độ cao nhất. Thậm chí khi đại gia tộc Tiêu Gia trong Cửu Đại Gia Tộc ngày trước bị Thiên Tàn Địa Khuyết tiêu diệt, cảnh báo này cũng không được sử dụng. Nó chỉ được dùng khi có sự can thiệp mạnh mẽ từ Yêu Ma hai tộc.

Thiếu niên Bộ Lĩnh cũng gật đầu, nhẹ giọng nói:

– Ý nghĩa của nó là sự tồn vong của toàn bộ Nhân Tộc đang bị đe dọa. Chúng ta cần phải ra tay trấn áp nguy cơ này. Viện Trưởng cùng các Giáo sư sẽ bàn bạc kế hoạch để lập tức thi hành. Xem ra thời gian để học tập không còn nhiều, mọi người chuẩn bị lên chiến trường đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.