Đọc truyện Phàm Nhân Lộ – Chương 127: Đấu Trí
Trong chớp mắt, hai thiếu niên xuất hiện bên cạnh ba người còn lại, được bao bọc trong Mộc Lâm Phong. Tiểu Xảo ngừng lại trong hai cái nháy mắt, tiếp tục bắt ấn quyết:
– Nguyên Linh Giới, Chuyển!
Cả năm thiếu niên biến mất. Ngay thời điểm đó, Mộc Lâm Phong bị nam tử phất tay đánh tan. Hắn lấy tốc độ không thể tin nổi bắt lấy khối đá Bộ Lĩnh vừa ném đi, đồng thời đánh vỡ Mộc Lâm Phong, muốn bắt Trinh Sát Tổ lại. Nhưng thao tác của các thiếu niên quá nhanh, hắn chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của họ biến mất. Đáp xuống vị trí các thiếu niên vừa dịch chuyển, hắn muốn cảm nhận dao động của không gian thuộc tính, chắc chắn có thể tìm ra điểm đến.
Đột nhiên khối đá trên tay hắn nóng lên, vỡ ra, bên trong là một quả cầu sắt nhỏ có hình ảnh một con Phượng Hoàng rực lửa. Dưới chân hắn cũng phát ra dao động tương tự, là một quả cầu sắt khác cũng chuẩn bị phát nổ.
– Cái gì, đây là Hỏa Phượng…
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ lớn vang lên, một cột lửa rất lớn xuất hiện. Sóng nhiệt lan ra xung quanh đốt cháy tất cả mọi thứ. Kèm theo đó là tiếng kêu thanh thúy của Phượng Hoàng. Hỏa nguyên tố điên cuồng bạo tạc, thể hiện hết tất cả tinh túy của nó. Đây chính là viên cầu mà Ngô Vân cùng Như Hoa đã chế tạo ra, trước đây đã được sử dụng khi tham gia Kỳ Tuyển Chọn. Lần đó chế tạo được ba khỏa, mới sử dụng một. Còn hai khỏa Ngô Vân đều đưa cho Bộ Lĩnh để phòng thân. Hôm nay nó mới lấy ra sử dụng.
Thế lửa đột nhiên dừng lại, bằng một cách cực kỳ quỷ dị bắt đầu diễn hóa ngược. Vừa rồi là Hỏa nguyên tố cán quét khắp nơi, giờ bắt đầu thu nhỏ trở lại. Phượng Hoàng không cam lòng kêu lên một tiếng cuối cùng rồi cũng bị ép trở về, một lần nữa biến thành hai viên cầu, một viên trên tay nam tử, một viên dưới đất. Nam tử cầm cả hai cầu lên tay, ngắm nghía thật kỹ.
– Là Hỏa Nguyên Tố của Phượng Hoàng? – Thần bí nhân từ xa đi tới, chậm rãi hỏi.
Nam tử vẫn không ngẩng đầu lên, thích thú quan sát:
– Đúng vậy, rất khéo léo. Chỗ này, chỗ này, ngươi xem, phù văn và nguyên liệu kết hợp rất hoàn hảo, vừa đủ để chịu đựng được Hỏa nguyên tố. Quan trọng nhất là có thể lưu trữ nó lại, không sụt giảm năng lượng. Người nào chế tạo ra loại vũ khí này thật sự là thiên tài.
Thần bí nhân nhìn về hướng Thông Thiên Phong, rồi lại nhìn về hướng ngược lại:
– Ngươi nói, bọn chúng sẽ trốn theo hướng nào?
– Đương nhiên là trốn ngược lại, càng xa Thông Thiên Phong càng tốt. – Nam tử cất hai viên cầu đi, nhún vai. – Là ta, ta cũng làm như vậy.
– Ta cược với ngươi, bọn chúng vẫn chạy về hướng Thông Thiên Phong.
– Cược gì?
– Cơ hội lựa chọn trước.
– Thành giao.
Cùng một lúc, cả hai người đều phát tán Khí của mình ra ngoài, diện tích bao phủ cực kỳ rộng, tốc độ quá nhanh. Nam tử ngại ngùng vân vê cằm:
– Lão nhân gia, ngài cũng có chút tuổi rồi, hay là chúng ta cược cái khác, vừa nãy không tính.
– Cút.
***
Thiếu niên Bộ Lĩnh dẫn đầu chạy về hướng Thông Thiên Phong, vừa đi nó vừa sợ hãi suy nghĩ. Người vừa rồi là người mạnh nhất nó từng gặp trong đời, thâm bất khả trắc. Thậm chí nó đã từng có cơ hội gặp qua một Thái Thượng Trưởng Lão của Trần Gia, áp lực đều không bằng nam tử tuấn lãng đó.
– Bộ Lĩnh ca ca, ta nghĩ chúng ta nên chạy theo hướng ngược lại, ra xa Thông Thiên Phong chứ? – Y Lị Na cất tiếng hỏi, cố bé vẫn phải nằm trên lưng Lạc Phi. Phản phệ và tiêu hao từ Tiên Tri Nhãn là quá lớn.
– Huynh ấy ắt hẳn phải có lý do riêng. – Lạc Phi cười hề hề. Từ trước tới nay nó đều tin tưởng Bộ Lĩnh một cách tuyệt đối.
Thiếu niên Bộ Lĩnh trấn tĩnh lại, mỉm cười trả lời:
– Ta chạy về Thông Thiên Phong, vì hắn ta chắc hẳn cũng nghĩ như muội vậy.
Tiểu Xảo tròn mắt:
– Tại sao huynh lại nghĩ như vậy?
– Người đó rất mạnh. – Bộ Lĩnh nói. – Mạnh đến mức ta không có chút ý kháng cự nào. Điều duy nhất ta nghĩ được lúc đó là phải chạy trốn, quay về Thông Thiên Phong. Ta đoán rằng hắn đã quan sát chúng ta từ trước, vậy nên mới muốn Phong Ấn Linh Thú Thạch. Hắn biết ta có chút mưu mẹo, nên hiển nhiên sẽ nghĩ ta muốn đánh lạc hướng rằng chúng ta đang trở về Thông Thiên Phong, sau đó chạy hướng ngược lại.
– Nhưng huynh đã đưa Linh Thú Thạch cho hắn rồi. – Mộc Khả Vy nhỏ giọng nói.
– Ai nói ta đã đưa cho hắn. – Bộ Lĩnh lấy ra viên Linh Thú Thạch, trên đó có hình ảnh của Tam Nhãn Phi Thử. – Cái vừa rồi ta ném ra chính là Phụng Hoàng Cầu, ngụy trang thành Linh Thú Thạch mà thôi. Hắn không lấy được thứ mình muốn nhất định sẽ đuổi theo chúng ta. Để bắt được người đã dùng dịch chuyển không gian, vậy chỉ có một cách là đến địa điểm người đó vừa dịch chuyển, thăm dò dao động của không gian thuộc tính. Ta cũng đã chôn một viên Phụng Hoàng Cầu ở đó. Cả hai cùng phát nổ, hi vọng có thể giữ chân hắn một lát.
– Vậy tại sao ban đầu huynh lại chia chúng ta ra làm hai đội. Chẳng phải Tiểu Xảo có thể dịch chuyển tất cả cùng một lúc sao? – Y Lị Na tiếp tục hỏi.
– Là vì hắn nhắm đến Linh Thú Thạch, mà người cầm Linh Thú Thạch là ta. – Bộ Lĩnh nhún vai, đáp. – Đây là một chiêu thức tâm lý thôi. Khi chúng ta chia làm hai, nhất định hắn sẽ có một chút xíu chần chờ, rồi mới quyết định đuổi theo ta. Việc này tạo cơ hội cho muội sử dụng Tiên Tri Nhãn và tạo ra Mộc Lâm Phong, làm hắn mê muội một lát đồng thời che giấu được hành động làm giả Phụng Hoàng Cầu thành Linh Thú Thạch của ta. Ngoài ra Mộc Lâm Phong còn giúp che chắn tầm mắt hắn để ta chôn Phụng Hoàng Cầu xuống đất.
Tiểu cô nương trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên trước mắt:
– Làm sao mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà huynh có thể nghĩ ra được tất cả những sắp xếp này?
Lạc Phi lắc đầu cười:
– Tiểu muội muội, đừng cố gắng hiểu Bộ Lĩnh ca ca. Huynh ấy bảo gì cứ làm theo là được rồi.
– Thật ra thì, ta cũng có thắc mắc đó.
Một giọng nói vang lên, chính là nam tử tuấn lãng. Hắn đột ngột xuất hiện trước mặt Trinh Sát Tổ, lần này thần bí nhân cũng không ẩn nấp nữa, cùng xuất hiện với hắn.
– Tiểu tử, thông minh lắm. Các ngươi không cần sợ hãi. Ta là Giáo sư danh dự của Phá Diệt Viện, nhiệm vụ các ngươi đang chấp hành chính là nhiệm vụ của ta. Mọi người đều gọi ta là Thánh Thủ, Kim Lãng Nhiên!