Đọc truyện Phạm Ca FULL – Chương 96: Phạm Ca Vợ Của Tôi 10
Dịch: Duẩn Duẩn
Phạm Ca mơ một giấc mơ, trong mơ cô thấy mình cực kỳ lâu trước kia tựa đầu lên vai anh Đại Âu ngủ gật rồi được Ôn Ngôn Trăn bận chiếc áo sơ mi có thắt nơ khẽ chuyển đầu qua vai anh.
Thế là Phạm Ca bèn mỉm cười.
Cười đến nỗi tỉnh luôn cả mộng.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi ban trưa, nắng bên ngoài đốt cháy cả cành thưa.
Giấc ngủ đẫy đà khiến tinh thần Phạm Ca phấn chấn, cả người tràn đầy năng lượng.
Cô quay đầu, theo thói quen tìm kiếm Ôn Ngôn Trăn.
Song phát hiện giường anh trống hoắc.
Phạm Ca chợt có dự cảm chẳng lành, những cảm xúc không tên trào dâng trong lòng cô, không nói rõ mà cũng không tả được, chỉ loáng thoáng và đớn hèn.
Do đó, khi nhìn thấy tờ đơn ly dị có chữ ký của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca cũng không quá bất ngờ.
Tay cô vừa cầm đơn ly dị, vừa hướng ánh mắt lên trần nhà, nhìn chằm chặp nó như muốn xuyên thủng một lỗ lớn, tựa như trái tim cô lúc này.
Hồi lâu sau, Phạm Ca vội vã nhảy khỏi giường, hấp tấp mở bung cửa chạy ra ngoài.
Đứng ngoài cửa là luật sư của nhà họ Ôn, Tiêu Bang và Hứa Quân Diệu.
Nhưng ba con người này chẳng có chung mục đích, họ đến đây vì việc riêng, Hứa Quân Diệu đến để kiểm tra cho cô, Tiêu Bang tới để chuyển lời và luật sư nhà họ Ôn xuất hiện để lấy tờ đơn ly dị.
Phạm Ca đẩy ba người đàn ông qua một bên, tức tốc chạy về phía lối vào của bệnh viện.
Cô cũng không biết mình muốn gì? Bản năng mách bảo cô rằng có lẽ Ôn Ngôn Trăn vẫn ở một góc nào đó của lối đi.
Điều cô cần làm bây giờ là lôi anh ra khỏi đó và nói với anh một việc mà đêm qua cô còn chưa kịp nói.
Thế nhưng trên hành lang dài hun hút ấy chẳng thấy bóng dáng của Ôn Ngôn Trăn đâu, lục tung hết mọi nơi cũng không có, cuối cùng Phạm Ca nhếch nhác ngồi xổm trước thang máy, A Trăn của cô chắc chắn đã xuống từ thang máy này, nhưng rốt cuộc anh đã đi đâu và đi từ lúc nào?
Anh phải đợi cô tỉnh lại chứ, phải cho cô cơ hội để nói anh nghe những lời đó chứ.
Sao anh chẳng chịu cho cô một cơ hội để thanh minh thế này.
Phạm Ca muốn nói với Ôn Ngôn Trăn rằng:
– A Trăn à, em chưa một lần phản bội anh, dù trong khoảnh khắc cũng không có!
Ngay cả có đi chăng nữa, trái tim cô cũng chẳng có dũng khí đó.
Nyan chỉ là một quả đạn khói mà thôi, người thật sự ở với cô trong khách sạn là Cố Tử Kiện, vẫn luôn là Cố Tử Kiện.
Anh ta là một người cực kỳ thông mình.
Anh ta dạy cô cách để thoát khỏi Ôn Ngôn Trăn, đứng trên lập trường một người đàn ông, anh ta biết hầu hết đàn ông sẽ ghét phụ nữ làm những gì.
Vào cái đêm xảy ra tai nạn ấy, Phạm Ca thực sự rất độc ác, cô muốn Ôn công tử phải nếm trải cái cảm giác đớn hèn khi bị người mình yêu phản bội giống như cô.
Vang đỏ, hoa tươi, và cả một người đàn ông đẹp trai.
Gã ta không chỉ đẹp trai mà còn rất tuyệt vời, tất thảy đều đang phát triển theo hướng đó.
Nhưng bỗng nhiên Phạm Ca phát hiện mình chẳng có chút can đảm nào, vì vậy chưa lâm trận đã bỏ trốn, thế là Cố Tử Kiện đành phải đưa thẻ phòng cho một tên phục vụ ở đấy, yêu cầu hắn đưa bạn gái của mình vào.
Cố Tử Kiện nói với cô rằng dầu gì cũng phải để Ôn công tử ăn trái đắng một lần, không thể cứ ngậm bồ hòn làm ngọt như thế được.
Cuối cùng, Cố Tử Kiện lái chiếc xe của Nyan, chạy đến chợ đêm thì thấy bụng cồn cào suốt cả tối, bèn dừng đại bên đường tọng hết thứ này đến thứ khác vào mồm mà chả cần để ý tới hình tượng.
Kết quả Cố Tử Kiện say đến không biết trời trăng mây gió, Phạm Ca đành phải tìm trọ gần con đường đó cho anh ta tá túc một đêm.
Lúc cô mở cửa xe của Nyan thì định bụng đến biệt thự Stanley ở vài ngày, không hiểu sao xe vừa mới rời khỏi chợ đêm thì phía sau đã có người đụng mạnh tới.
Vì thế, một tháng sau, cô tỉnh lại trong một căn phòng trắng toát, biến thành một Lạc Phạm Ca mất trí nhớ.
“A Trăn, em thật sự không phản bội anh.” Phạm Ca đờ đẫn ngồi xổm trước thang máy, chôn đầu vào đầu gối, lẩm bẩm nói.
Có tiếng bước chân đi lại, Phạm Ca vội ngước đầu lên, nhưng đó không phải là Ôn Ngôn Trăn mà là Hứa Quân Diệu đáng ghét.
Anh ta đứng nhìn cô từ trên xuống dưới, đoạn đưa khăn tay cho cô, nhẹ giọng bảo: “Cậu ấy về Hồng Kông rồi.
Mới sáng sớm đã ngồi xe lăn rời đi.”
Mới sáng sớm đã ngồi xe lăn rời đi! Thế cũng tốt, thế cũng tốt, Phạm Ca tự lẩm bẩm một mình, chân run lẩy bẩy, chật vật đứng lên.
Hứa Quân Diệu kiểm tra cơ thể cho Phạm Ca chừng mười mấy phút rồi rời đi ngay sau đó.
Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Tiêu Bang và ông luật sư nhà họ Ôn.
Tiêu Bang mất khoảng năm phút để chuyển lời của Ôn Ngôn Trăn cho Phạm Ca.
Anh bảo rằng ở nhà chờ anh vài ngày, không cần làm gì cả, mọi thứ cứ giao cho anh.
Anh cần chút thời gian để thuyết phục bố mẹ cho cô mang Tiểu Cao đi.
Sau cùng, Tiêu Bang hỏi: “Cô thấy thế nào, Ôn…”
Mất vài giây suy nghĩ, cuối cùng Tiêu Bang vẫn đổi bà Ôn thành cô Lạc.
Phạm Ca gật đầu ngay tắp lự, kỳ thực cô còn muốn nói gì đó, hạn như A Trăn trông có ổn không? Có phải rất buồn hay không? Nhưng kết quả cô chẳng thốt nổi một lời!
Dĩ nhiên cô không thể ở bên anh nữa rồi, vì vậy mấy thói quen thế này phải dần bỏ ngay.
Luật sư đưa giấy ly dị cho cô.
Ký tên, chẳng qua cũng chỉ mất vài giây.
Ký xong, ngón tay Phạm Ca miết nhẹ qua ba chữ “Ôn Ngôn Trăn” ở bên cạnh, trong khoảnh khắc tính bằng giây, từng khoảnh khắc hệt như trèo non lội suối.
Sau khi giao đơn ly dị cho luật sư, nghe ông ấy tóm tắt về việc phân chia tài sản, Phạm Ca bắt đầu thất thần, đến khi nghe được từ “chồng trước” trong miệng ông ấy, cô mới chân chính cảm giác được cô và Ôn Ngôn Trăn đã không còn liên quan gì đến nhau kể từ lúc cô đặt bút ký tên mình lên tờ đơn ly dị ấy rồi.
Chẳng qua cũng chỉ mất nửa giờ đồng hồ.
Tiêu Bang và ông luật sư đã rời đi, trong phòng bệnh còn lại một mình Phạm Ca.
Cô đứng ngây người trước giường Ôn Ngôn Trăn hồi lâu, rồi cẩn thận nằm xuống giường anh theo tư thế hôm qua anh nằm, chiếc gối đầu hãy còn vương mùi hương của anh.
Phạm Ca nhắm mắt lại, mặc cho màn đêm bên ngoài ô cửa sổ buông rèm.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, cô bỗng phát hiện trong phòng bệnh có thêm một người.
Anh Đại Âu đang gật gà trên ghế salon, phong cách ngủ đúng chỉ thuộc về riêng mình anh, hai cánh tay vòng trước ngực, không chút động đậy hay có dấu hiệu xô lệch nào, Phạm Ca không khỏi nhoẻn miệng cười, sau đó lại chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy hơi mệt.
Sáng hôm sau, thời tiết đẹp hiếm có, nắng ấm chan hòa, từng đụn mây phe phỡn lướt trên bầu trời cao.
Phạm Ca ngồi chiếc xe secondhand của anh Đại Âu xuất viện.
Trên đường về nhà, anh kể cô nghe chuyện bố chị Điền Điềm đã được giải quyết một cách thỏa đáng.
Ông lão lần này chẳng cần phải bận tâm gì vì mọi việc đều do một tay Ôn Ngôn Trăn lo liệu cả.
Phạm Ca xấu hổ nhảy mũi, cô còn tưởng chuyện bố chị Điền Điềm là lo Ôn Ngôn Trăn gây ra cơ chứ.
Ôi, đúng là đàn bà lòng dạ hẹp hòi!
Cô hít mũi, quay đầu ra ngoài cửa xe, phố xá sáng chưng, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa trang trí, vui vẻ xiết bao.
Bấy giờ Phạm Ca mới sực nhớ, mới đó mà đã đến Tết rồi.
Chẳng mấy chốc, mọi người sẽ đón ngày hội trọng đại nhất trong năm, đó là Tết âm lịch.
Tết qua, mùa xuân sẽ đến.
Phải rồi, mùa xuân sắp tới rồi.
Theo dòng chảy của thời gian, năm này qua năm khác sẽ trôi qua hệt như bóc một tấm lịch treo tường.
Phạm Ca về đến nhà, vẫn là căn nhà ấy, rộng rãi và sáng sủa, đi dọc theo cầu thang hình ốc xoắn, cô về phòng rồi lại ngủ thiếp đi.
Khoảng thời gian tiếp đó, Phạm Ca cũng theo nếp như trước, tuần tự thực hiện một giờ giấc mà Ôn Ngôn Trăn đã đặt ra, chạy bộ, đến phòng thể dục rồi tới quán cơm chay.
Anh Đại Âu thường đến xem TV và trò chuyện với Phạm Ca vào buổi tối.
Thi thoảng nói đến mấy chuyện tức cười trong quá khứ, cô với anh không kìm được lại cười phá lên, những lúc như thế dì giúp việc sẽ xuất hiện rất đúng lúc, hết cọ chỗ này rồi lại chùi chỗ kia, âm thầm quan sát, đôi mắt to tướng như cặp đèn pha lườm nguýt hai người.
Cuối cùng, có vẻ hết chịu nổi, cuối ngày hôm ấy sau khi anh Đại Âu ra về, dì không kiềm được tức giận dạy dỗ cô: “Phạm Ca à, cứ thế thật chẳng ổn chút nào.
Ai mà trông cho được, đàn ông với phụ nữ mà cứ sáp vào nhau như thế thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Anh ấy là anh trai của cháu mà.” Phạm Ca bình tĩnh trả lời bà.
Dường như dì thấy mình hơi quá, lúng túng hỏi nhỏ Ôn tiên sinh đâu rồi?
“Anh ấy về nhà ăn Tết rồi dì ạ.” Phạm Ca thản nhiên nói.
Cô thật sự không muốn cho dì biết chuyện mình với Ôn Ngôn Trăn đã ly dị, bởi cô biết bà sẽ đau lòng biết chừng nào.
Hôm ấy cũng là đêm giao thừa, Phạm Ca đang dọn dẹp phòng ngủ, vừa hay mở tủ quần áo của Ôn Ngôn Trăn ra thì mùi hương còn lưu giữ trong ấy ập thẳng vào mặt cô, làm cô ngây người đứng trước tủ hồi lâu.
Cô đã ở yên chỗ này như những gì anh dặn, vậy mà mười mấy ngày trôi qua rồi vẫn chẳng có một cuộc gọi đến.
Đêm giao thừa, Phạm Ca theo chân anh Đại Âu đến quảng trường náo nhiệt nhất Thanh Đảo, đi được giữa chừng thì Cố Tử Kiện, người dạo gần đây bị Bộ Dân Chính và nhân viên ở Cục hải quan khiến cho phải bó tay chào thua, đột ngột từ đâu chui ra.
Năm phút trước khi đếm ngược sang năm mới, các hãng công ty bia tài trợ cho trận bắn pháo hoa lần này ở quảng trường phát bia miễn phí cho mọi người.
Đêm hôm ấy, Phạm Ca phấn khích trèo lên vai của anh Đại Âu và Cố Tử Kiện giành được rất nhiều bia.
Họ vừa uống bia vừa theo dõi đồng hồ đếm ngược sang khoảnh khắc mới.
Dưới bầu trời pháo hoa rực sáng, Phạm Ca loe hai tay làm ống loa rồi hét to lên, Sẽ ổn cả thôi!
Đúng vậy, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi!
Vào ngày mười hai tháng Giêng, Phạm Ca gặp được Ôn Cảnh Minh và Ngôn Kiều.
Cặp vợ chồng trai tài gái sắc luôn được mọi người khen ngợi hết mực ấy đang đứng giữa phòng khách.
Người đàn ông chẳng còn vẻ phong độ như thường ngày, còn người phụ nữ thì gương mặt hao gầy tiều tụy, điều bất ngờ là khi nhìn thấy cô họ lại rất ôn hòa, khẩu khí cũng nhẹ nhàng, kể với cô đôi ba câu chuyện hồi cô còn bé, khen ngợi cô luôn luôn khuôn phép và mẫu mực, để bọn họ chưa từng phải bận lòng.
Hết khen cô khéo tay, rồi lại đến nhu thuận và hiểu chuyện…
Cuối cùng, Ngôn Kiều rút một tấm vé máy bay đi Lisbon trong ví, bàn tay bà có chút run rẩy, dúi tấm vé vào tay cô, bảo rằng, đây là vé Ôn Ngôn Trăn nhờ mẹ đưa cho con, nó nói thằng nhóc Ôn Gia Cao thối tai kia đang nôn con đến đón như lửa cháy tới mông rồi đấy.
“Nó nói…A Trăn nhờ mẹ nói với con là…”, Ngôn Kiều hít mũi, cố điều chỉnh lại biểu cảm rồi nói tiếp: “Hãy cứ chơi đùa vui vẻ bên Ôn Gia Cao! Nó còn bảo Phạm Ca chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu chân chính của một người bố và một người mẹ.
Vì thế nó cầu xin bố mẹ hãy đối xử tốt với con vào giây phút cuối này.
Thằng nhóc thối tha kia còn nói…nó nói…”
Ngôn Kiều không tiếp tục được nữa, bà kéo tay Ôn Cảnh Minh rồi đi thẳng ra ngoài.
Siết chặt chiếc vé trong tay, Phạm Ca đứng tần ngần tại chỗ.
Cô dõi mắt nhìn bóng dáng hai người rời đi, bước chân lúc đi của Ngôn Kiều chẳng còn chút thướt tha duyên dáng như ngày thường mà lảo đảo như sắp ngã.
Cho đến khi bóng dáng hai người ấy khuất mất, Phạm Ca mới định thần lại, không khỏi mơ hồ nghĩ, cô muốn gọi điện thoại thông báo tin vui này cho Tiểu Cao.
Phải, cô nên nói tin vui này với Tiểu Cao ngay.
Song, Phạm Ca vừa mới tính quay người thì tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn dồn dập lao tới, không khác gì một cơn gió, Phạm Ca còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì trên má đã lãnh trọn một cái tát đau điếng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngôn Kiều khóc nhiều đến vậy, giọng bà lạc cả đi, chỉ thẳng vào mặt cô: “Cái tát này mẹ tặng con với thân phận của một người mẹ.
Rồi một thời gian nữa con sẽ hiểu vì sao, và cũng sẽ can tâm tình nguyện chấp nhận nó.”
Sau một thời gian, Phạm Ca cuối cùng cũng hiểu rõ phía sau cái tát của Ngôn Kiều ẩn giấu điều gì.
Ngày mười bốn tháng Giêng, Phạm Ca giao quán cơm chay lại cho người quản lý.
Cô chào từ biệt mọi người trong quán và bảo rằng mình sắp phải đi xa, có lẽ mất rất lâu mới có thể trở lại.
Hôm ấy, Phạm Ca cũng ôm một fan cuồng nhiệt của Ôn Ngôn Trăn trong nhà, người phụ nữ Thanh Đảo tốt bụng thỉnh thoảng thích cằn nhằn cô đã rất vui khi biết rằng cô sẽ đến Bồ Đào Nha.
Bà khen cô làm tốt lắm.
Đối với bà, người mẹ chính là nguồn vui quan trong quá trình trưởng thành của trẻ nhỏ.
Hôm ấy, Phạm Ca cũng gọi điện thoại cho Kim Tú Viên, chị ấy đã khích lệ cô rằng, Phạm Ca ơi, cố lên! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cứ tin chị!
Đúng thế, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Vào ngày mười lăm tháng Giêng, Phạm Ca xách hành lý đơn giản rời khỏi nhà, vừa bước ra cửa đã nhìn thấy anh Đại Âu và Cố Tử Kiện cũng mang theo va li giống cô, hai người một trái một phải đứng ở cổng tiểu khu như ông thần giữ cửa.
“Heo Phạm à, đúng lúc anh cũng muốn đi du lịch, em cho anh theo với nhé! Anh rất sẵn lòng làm nô bộ khuân vác hành lý giúp em.” Anh Đại Âu nói.
“Tôi bị quét khỏi Thanh Đảo như đống rác rồi.
Gần đây do năm mới nên máy bay kín lịch.
Tôi chẳng mua nổi một vé tới New York, thế là đành bay một chuyến tới Lisbon vậy.
Ở Lison tôi có một căn nhà.” Cố Tử Kiện nói..