Phạm Ca

Chương 57: Phạm Ca 12


Đọc truyện Phạm Ca FULL – Chương 57: Phạm Ca 12


Dịch: Duẩn Duẩn
Ai đó đã nói, trong tâm hồn mỗi người đều chứa cả bốn mùa.

Xuân tàn, hạ đi, thu đến rồi đông sang, mỗi khoảnh khắc giao mùa như vậy đều có thể làm ta cảm thấy vui vẻ đột ngột hoặc buồn vu vơ không lý do.

Tháng hai năm nay, một vài người đến rồi một vài người đi để lại một số chuyện khiến tâm hồn Phạm Ca nguội lạnh như tro tàn mùa đông.
Vào ngày cuối cùng của tháng hai, điện thoại của anh Đại Âu gọi tới, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn đau đớn, “Phạm Ca à, Điền Điềm chết rồi.”
Điền là ruộng xuân, Điềm là mật ngọt, mỗi khi Điền Điềm cười lên đều ngọt ngào hệt như cái tên của chị.

Điền Điềm chết rồi! Sao có thể? Mấy ngày trước chị còn còn hứa sẽ cùng anh Đại Âu tới thăm cô cơ mà.

Lúc đó chị đang ở Nigeria, chị còn bảo rằng sẽ mang về cho Phạm Ca một chiếc lắc kim cương được làm thủ công bằng đồng, đeo vào tay sẽ rất đẹp.
Nhưng đau đớn thay tin đó lại là thật, người phụ nữ tên Điền Điềm đã chết.

Chị chết ngay tại khu chợ mà chị tính mua chiếc lắc kim cương giành tặng cho Phạm Ca.

Ngay khi vừa mới bước xuống xe, một viên đạt bắn ra từ siêu thị đã xuyên qua huyệt thái dương của chị.

Chị chết ngay trên tay của anh Đại Âu.

Chị chết chỉ vì tên cướp siêu thị mặc cùng màu áo với chị.
Điền Điềm thích nắm tay Phạm Ca kể chuyện về Thanh Đảo, chị bảo đó là một thành phố cảng biển, quanh năm bốn mùa đều có gió.
Điên thoại di động rớt xuống đất.

Vốn dĩ, sáng nay Phạm Ca còn đang chuẩn bị đến trường.
Buổi chiều hôm ấy, Phạm Ca đã làm một việc mà cô muốn làm từ lâu, đó là vắng mặt mà không xin phép.
Sau một quãng đường dài, Phạm Ca đã tới được bến tàu.

Cô ngồi phà từ Hồng Kông tới Macau.

Giây phút này cô muốn gặp Ôn Ngôn Trăn ngay lập tức.
Ôn Ngôn Trăn từ nhà xưởng chạy vội đến, vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo công nhân bẩn thỉu.

Phạm Ca vội vã choàng tay lên cổ anh, lúc này, cô chỉ muốn một cái ôm ấm áp.

Dường như, chỉ có cái ôm này mới có thể làm dịu lại con tim cô.
“A Trăn ơi, chị Điền Điềm chết rồi! Vì mua lắc kim cương cho em mà chị ấy chết rồi.”
Phạm Ca khóc nức nở trên vai anh.

Ôn Ngôn Trăn dịu dàng cõng cô lên con đê biển, chầm chậm đi qua đi lại an ủi cô.

Nương theo tiếng sóng biển ồn ã vỗ vào bờ cát, Phạm Ca thỏa sức khóc hết nỗi lòng mình.
Đêm đó, trong căn phòng ký túc xá khoảng 80m2 của Ôn Ngôn Trăn, anh ôm cô từ phía sau, thủ thỉ bảo, “Phạm Ca à, đêm nay ở lại nhé!”
Phạm Ca mặc bộ đồ ngủ của Ôn Ngôn Trăn đi tới trước mặt anh.

Trên chiếc giường đơn màu cà phê đó, đôi môi Ôn Ngôn Trăn hôn riết lên từng tấc da tấc thịt cô.

Anh muốn dùng đầu lưỡi khéo léo của mình để giúp cô quên đi nỗi buồn về sự ra đi đột ngột của người thân!
Cho mãi đến khi, nụ hoa bên dưới của Phạm Ca e ấp nở rộ giữa cánh đồng mùa xuân, anh mới từ từ tiến vào.
Khi anh chạm đến phần sâu nhất trong cơ thể cô, Phạm Ca mới biết hóa ra cả trái tim và thân thể của người đàn ông này đều thuộc về cô.

Phụ nữ luôn biết người đàn ông ở trong cơ thể họ có thuộc về họ hay không.
Chỉ có trái tim người đàn ông thuộc về họ mới có thể dẫn dắt họ bước vào vương quốc của linh hồn và ham muốn.
Anh lặng lẽ ở trong cơ thể cô, hôn lên vành tai cô hết lần này đến lần khác.

Những giọt mồ hôi thấm đượm vị mặn chát mà nồng nàn rơi xuống bầu ngực vung tròn trắng nõn.

Ôn Ngôn Trăn như si như dại gọi tên cô, Phạm Ca, Phạm Ca…
Lúc mới đầu, anh chuyển động rất nhịp nhàng, dịu dàng đến khó tả.

Đến khi cơ thể của cô bắt đầu thích ứng, chuyển từ đau đớn sang khoái cảm, động tác của anh dần biến thành va chạm kịch liệt.
Chiếc giường nằm cạnh cửa sổ nhỏ, rèm cửa sổ in hình những bông hoa li ti màu xanh lá cây.

Phạm Ca bấu chặt rèm cửa ấy, mới đầu là do cô căng thẳng khẩn trương, nhưng lúc sau là vì làn sóng tình ồ ạt kéo đến.
Sau một cú thúc mạnh của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca kéo rách rèm cửa sổ, toàn bộ tấm rèm rớt xuống, che phủ cả hai cơ thể trần trụi mướt mát mồ hôi.
Bầu trời đêm lấp lánh bên ngoài cửa sổ không còn gì che lại dần hiện ra, không gian rất yên tĩnh khi không có ánh đèn nê on.

Phạm Ca nhắm mắt lại, cảm thụ sự chuyển động của anh ở trong mình, lúc thì dịu dàng khi thì mạnh mẽ.
Cả đêm đó, bọn họ là một đôi nam nữ còn trẻ tuổi, khám phá cơ thể nhau trong trong căn phòng chưa đầy 80m2, tìm kiếm những cảm xúc nguyên thủy nhất thuộc về họ.
Phạm Ca không biết Ôn Ngôn Trăn muốn cô bao nhiêu lần, chỉ biết rằng A Trăn của cô đã đưa cô đến một ngọn đồi tràn ngập sắc hoa, để cô nhìn xuống những cảnh vật xấu xí, biến cô từ một cô thiếu nữ thành một người phụ nữ, một người phụ nữ chân chính.
Phạm Ca không biết rằng cũng trong đêm đó, có một cô gái gầy gò ốm yếu lang thang quanh tòa nhà ký túc xá, cho đến khi hừng đông mới rời đi.
Phạm Ca lại càng không biết A Trăn của cô vào thời khắc mà cô không biết đã đi gặp người con gái ấy.

Cô ta đã tát anh một cái, sau đó nước mặt giàn giụa mà bỏ đi!
Phạm Ca tá túc lại ký túc xá ba ngày mà không hề bước chân ra khỏi cửa.

Vào buổi chiều ngày thứ hai, có hai người phụ nữ đi ngang qua cửa sổ phòng cô.

Cả hai cùng đứng trước cửa sổ hồi lâu, thảo luận xem có phải Ôn tiên sinh đang giấu một người phụ nữ trong phòng hay không? Cũng vì sáng sớm nay anh đã đi tìm một trong hai cô ta, hỏi một số vấn đề tế nhị.

Giọng nói của họ càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến nỗi Phạm Ca có căng tai lên cũng chẳng thể nghe được.
Đến tối, Ôn Ngôn Trăn trở về, Phạm Ca mới gần như đoán được những lời mà cô không thể nghe thấy từ hai người phụ nữ kia?
Hai người ăn tối xong, cùng nhau xem chương trình trên TV.

Lúc nằm trên giường, anh thì thầm hỏi cô, “Phạm Ca à, chỗ đó của em còn đau không?”
Ôn Ngôn Trăn không chỉ hỏi những câu làm cô xấu hổ mà còn làm những chuyện khiến cô xấu hổ.

Anh cầm lọ thuốc đến, táo bạo nói.
“Phạm Ca à, ngoan nào, bôi vào sẽ hết đau ngay.”
Đúng vậy, bôi vào sẽ hết đau ngay.


Chỉ là, qua một lúc sau nó lại đau nữa.

Bởi vì bôi thuốc xong anh lại tiến vào cô, nhịp điệu chuyển động không mệt mỏi, bắt đầu một đêm thức trắng không ngơi nghỉ.
Lúc về đến Hồng Kông đã là ngày mùng 3 tháng 3.

Cô Ôn cười híp mắt ra đón họ, Lạc Trường An cũng cười tươi roi rói, người làm trong nhà cùng hô to, “Cô Lạc về rồi ạ.”
Khi màn đêm buông xuống, Phạm Ca gọi điện thoại cho anh Đại Âu.

Thế nhưng, trừ việc thốt lên cái tên “Anh Đại Âu” như mọi khi, Phạm Ca không thể nói thêm được gì nữa.
Anh Đại Âu nói với cô rằng, “Heo Phạm à, em đừng suy nghĩ nhiều quá.

Chuyện này không liên quan tới em.”
Anh Đại Âu còn nói, “Heo Phạm à, hôm đó đáng lẽ anh nên là người xuống xe trước mới phải.

Nếu là anh thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.”
Thuở bé, Phạm Ca có tật rất thích ngủ, cứ mỗi lần chơi xong là cô lại lăn ra ngủ.

Khi đó, cậu bé duy nhất chơi với Phạm Ca sẽ cho cô mượn bờ vai vẫn còn non nớt của mình, đợi đến khi cô tỉnh dậy, anh sẽ véo mũi cô, nuông chiều bảo, “Em là lợn con đấy à?”
Đêm hôm đó, anh Đại Âu và Phạm Ca ôn lại rất nhiều kỷ niệm về chị Điền Điềm.

Nói rồi lại nói, đến lúc nào ngủ thiếp đi cũng không hay.

Trong giấc ngủ chập chờn, Phạm Ca cảm thấy có người đang khe khẽ vuốt ve khuôn mặt mình, dịu dàng thầm thì gì đấy, giống như là giọng của Lạc Trường An.
Ngày mùng 5 tháng 3, viện nghiên cứu phía bên nước Mỹ gọi điện đến, yêu cầu cô mau sắp xếp cho Lạc Trường An qua đó để chuẩn bị phẫu thuật.

Việc cấy ghép tim nhân tạo cho bệnh nhân là một công đoạn vô cùng phức tạp và lâu dài, không phải ngày một ngày hai là có thể thành công.
Ngày mùng 10 tháng 3, Lạc Trường An đi theo nhân viên của sở nghiên cứu lên máy bay sang Mỹ.

Ở đó Ôn Ngôn Trăn đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Trong lúc Lạc Trường An tạm sống ở Mỹ, bố mẹ con bé, à không, phải là bố mẹ bọn cô cũng đến ở cùng với con bé mới phải.

Thời gian đó, con bé sẽ phải hợp tác với bác sĩ để chuẩn bị cho ca phẫu thuật nửa năm tới, đợi đến mùa thu sẽ lên bàn mổ.
“Gặp chị ở đây em vui lắm.” Lạc Trường An nói xong, đôi mắt nhấp nháy nhìn cô: “Còn chị thì sao? Phạm Ca.”
Phạm Ca cười mỉm thay cho câu trả lời, nhẹ nhàng ôm Lạc Trường An vào lòng.
Cô đưa mắt nhìn Lạc Trường An rời đi, trước khi qua cửa kiểm soát lên máy bay, con bé còn cằn nhằn không ngớt, “Em chưa từng gặp người nào đáng ghét như Ôn Ngôn Trăn, thân làm anh rể cũng không dám đến tiễn em dâu một tí, sợ em bắt anh ấy đi luôn chắc.”
Ánh mặt trời ngày hôm đó vô cùng rạng rỡ, Phạm Ca nhìn những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời quang đãng, không nhịn được mà bật khóc.
Vừa mới đến Mỹ, Lạc Trường An đã gọi về báo bình an cho cô: “Phạm Ca à, mẹ đến rồi.

Em nghĩ chắc em sẽ quên chị lần nữa.

Vì vậy Phạm Ca à, chị đừng gọi điện thoại cho em nữa và em cũng sẽ không liên lạc với chị nữa.


Coi như chúng ta cứ giống như lúc trước đi.”
“Được!” Phạm Ca bình tĩnh trả lời.
Mùa xuân năm nay thật ngắn ngủi, đến với nhân gian như người tình lơ đãng, chẳng mấy chốc mà biến mất, nhưng lại khiến trái tim nhân gian bừng sáng.

Trong tiết xuân cuối tháng ba, Phạm Ca thỉnh thoảng lại nhìn vô định vào một khoảng trống trước cổng, Lạc Trường An đã từng đứng ở nơi đó, thình lình xuất hiện trong cuộc đời cô.
Đôi lúc, Phạm Ca sẽ tìm kiếm hình dáng của Lạc Trường An trong tâm trí.

Con bé trong trí nhớ của cô có một thân hình gầy gò, ốm yếu, và đôi mắt mơ hồ không cách nào hiểu thấu.

Con bé luôn mờ nhạt như một làn khói, mờ nhạt đến nỗi Phạm Ca nghĩ, dường như Lạc Trường An chưa bao giờ ở đây, chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vào tháng tư, giai đoạn thực tập trong vòng ba tháng của Ôn Ngôn Trăn cuối cùng cũng đã kết thúc, anh quay về trụ sở chính làm việc.

Tập đoàn Ôn thị được cải tiến.

Một vài căn phòng được bố trí lại, chẳng hạn như căn phòng Lạc Trường An ở trước đây bị biến thành nhà kho, còn phòng ngủ của Ôn Ngôn Trăn lại đổi qua sát vách với Phạm Ca.
Tháng tư, Ôn Ngôn Trăn chuyển về nhà ở hẳn.

Trong suốt tháng này, căn phòng của Ôn Ngôn Trăn luôn trống không, bởi chủ nhân của nó lúc nào cũng len lén mò vào phòng sát vách.
Chiếc giường buổi tối rất ấm, Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn là đôi nam nữ thuộc về ban đêm.

Bọn họ làm tình trong đêm khuya, triền miền không dứt.
Vào một đêm yên tĩnh, Phạm Ca hỏi Ôn Ngôn Trăn, “A Trăn, nếu như em không chấp nhận điều kiện của anh, anh có giúp Lạc Trường An phẫu thuật không?”
“Tất nhiên rồi! Bởi vì cô ta là em gái em.” Ôn Ngôn Trăn trả lời, cúi đầu nhay cắn nụ hồng của cô, khiến cô muốn phát điên lên.
Cuối tháng 5, Phạm Ca cuối cùng cũng hoàn thành con đường học vấn của mình.

Ôn Ngôn Trăn mang theo rất nhiều hoa hồng tới, cả Ôn Cảnh Minh và Ngôn Kiều cũng xuất hiện trong buổi tốt nghiệp của cô như bao ông bố bà mẹ khác.

Trong cảnh mũ học sĩ bay đầy trời, có tiếng cười thanh thúy vang lanh lảnh, và cả tiếng máy chụp hình nháy liên tục.

Tất cả nhìn qua rất hoàn hảo.
Sau khi tốt nghiệp, Phạm Ca mua cho mình một vé máy bay đến Paris.

Trên tòa kiến trúc cao nhất thế giới, Phạm Ca bắt đầu khóc rống lên trước nhiều khuôn mặt xa lạ, khóc đến nỗi không thèm chú ý đến hình tượng gì cả.

Cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là vì cuối cùng cô cũng đã tốt nghiệp con đường mà không phải cô đã chọn, hoặc cũng có lẽ là vì tiếc nuối khi không thể trở thành diễn viên lồng tiếng mà cô hằng mơ ước, giống như bậc thầy lồng tiếng mà cô yêu thích vậy, ông ấy luôn dùng giọng nói tràn đầy tình cảm của mình để kể lại những câu chuyện cũ.
Và cũng có lẽ là vì cô gái kia đã đạp phải chân cô.
Cô gái phương Đông đạp phải chân Phạm Ca vội vàng xin lỗi cô bằng tiếng Trung lưu loát, sau đó đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Phạm Ca nhận lấy tờ khăn giấy chùi sạch nước mắt và nước mũi của mình.

Hai con người xa lạ không quen biết gì nhau cùng ngồi trên tháp Eifffel nhìn xuống dòng sông Seine thơ mộng lững lờ chảy xuôi trong rất nhiều tác phẩm của các thi nhân.
Cô gái đó chìa một bên tai nghe cho Phạm Ca, nói: “Bài mới của Lương Vịnh Kỳ đấy, cô nghe thử xem.”
Âm thanh thanh lãng của tiếng đàn piano hòa cùng giọng hát trong trẻo của Lương Vịnh Kỳ, trong phút chốc khiến tâm hồn con người ta trở nên bình lặng và an yên.
—- Nếu tình yêu là một đóa hồng mong manh, em nguyện nhận lấy sự hoàn hảo trong cái không hoàn hảo.
—- Làn khói tựa sương mỏng, khẽ khàng rồi tan biến, sinh mệnh như pháo hoa ngắn ngủi, nở rộ rồi úa tàn.

Ngọn hải đăng có bao giờ cô đơn buồn tủi, bởi có anh là bến bờ của em.
Trước khi đi, cô gái đưa mp3 cho Phạm Ca, nói với cô rằng: “Bài hát này tên là Pháo hoa.

Mẹ tôi bảo đây là bài hát thuộc về tất cả các cô gái, nó sẽ khiến họ trở nên dũng cảm và mạnh mẽ hơn.”
Sau khi cô gái đi mất, Phạm Ca gọi điện cho Ôn Ngôn Trăn, dịu dàng kể lại, “A Trăn à, em vừa nghe được một bài hát rất hay.”

Giống như câu từ của bài hát ấy: Ngọn hải đăng có bao giờ cô đơn buồn tủi, bởi có anh là bến bờ của em.

Do đó, khi nghe tin chị Điền Điềm chết, cô đã chạy đến gặp anh đầu tiên, bởi vì A Trăn của cô chắc chắn sẽ luôn ở đó.
Và cũng chính lời bài hát ấy: Nếu tình yêu là một đóa hồng mong manh, em nguyện chấp nhận sự hoàn hảo trong cái không hoàn hảo.

Ai đó đã từng nói, cõi đời này ai vào lúc trẻ tuổi mà không phạm phải sai lầm, chỉ khi con người ta không hoàn hảo mới có thể đạt đến sự hoàn hảo.
Phạm Ca thủ thỉ, “A Trăn à, bỗng nhiên em thấy hơi nhớ anh.”
Có người nói, khi còn trẻ hãy mang điều lãng mạn nhất tới Pháp, vì ở Pháp có một Paris hoa lệ, đằm thắm và dịu dàng.
Một tiếng gọi nhẹ nhàng, cô vội xoay đầu lại, anh đã đứng ở đó, xuất hiện trong đôi mắt nhung nhớ khôn nguôi của cô.
Trong lãnh thổ của Pháp, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Ôn Ngôn Trăn bận chiếc áo gió ngắn mà Phạm Ca thích nhất, mỉm cười nhìn cô nồng nàn, giống như chàng kỵ sĩ cưỡi gió mà đến.
“A Trăn, sao anh lại ở đây?”
“Bởi vì em nhớ nên anh đã tới.”
Khoảnh khắc đó, đến phiên anh hỏi ngược lại cô.
“Phạm Ca à, vì sao em lại khóc.”
“Em cũng không biết nữa, chắc vì nó biết em đang nhớ anh đấy.”
Anh nghe xong thì bật cười thích thú, và với nụ cười đó, trong một khoảnh khắc, Phạm Ca như cảm thấy những gợn sóng lấp lánh trên dòng sông Seine đang trôi dạt trong đôi mắt anh.

Sóng mắt quyến rũ ấy như muốn cám dỗ Phạm Ca hãy hôn đôi môi anh, và cô đã nhón chân lên, hôn lên bờ môi gợi cảm ấy.
Lúc trở về Hồng Kông, vì vấp phải sự phản đối kịch liệt của Ôn Ngôn Trăn nên Ngôn Kiều cũng từ đó ý định đưa Phạm Ca đến những buổi xã giao.

Cũng vì thế mà khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Kiều kéo dài suốt cả mùa hè năm đó.
Cuối tháng bảy, Phạm Ca trở thành cô giảng viên trẻ tuổi nhất tại Đại học Hồng Kông.

Trong phòng học rộng rãi, sáng sủa cô thích dùng phương pháp riêng của mình để truyền đạt tới các bạn sinh viên năm nhất những kiến thức về Lịch sử thế giới cận đại Phương Tây một cách sinh động nhất.

Cũng chính vì thế mà ngày càng có nhiều sinh viên đến nghe cô giảng hơn, bọn họ đều nói với cô rằng, các giảng viên khác kể chuyện lịch sử vừa tẻ nhạt vừa chán đến phát ngán, không khác gì mấy đoạn phim tài liệu lịch sử chiếu trên đài truyền hình Trung ương vậy!
Thi thoảng, Ôn Ngôn Trăn cũng ngồi ở dưới và nghe cô giảng bài.

Những lúc đó, Phạm Ca lại phát hiện giọng nói của mình trở nên ngọt ngào hơn, mỗi lần như vậy sinh viên của cô sẽ đưa mắt ra đằng sau dò xét, nhìn rồi lại nhìn, hầu hết các cô gái sẽ quên mất những gì cô đang nói.
Tháng 9, trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao.

Ở đại hội năm nay đã xảy ra một sự kiện lớn, trong buổi lễ khai mạc đại hội, có một người đàn ông đẹp trai giật lấy micro trong tay của người dẫn chương trình, lớn tiếng nói.
“Lạc Phạm Ca à, lấy anh nhé.

Đêm nào anh cũng ôm mộng tưởng lẻn vào giường em, đợi đến khi trời sáng lại lén la lén lút trở về phòng.

Em có biết, sống như vậy riết rồi anh cũng phải hoài nghi, chẳng lẽ bộ mặt đẹp trai của mình cũng bị vứt quách luôn rồi chăng.

Lạc Phạm Ca à, hãy vì mặt mũi của anh mà lấy anh được không? Anh muốn quanh minh chính đại đăng đường nhập thất.”
Trên quảng trường đông đúc đồng loạt vang lên những tiếng reo hò thích thú, “Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Hôm ấy, Ôn Ngôn Trăn đã thành công đeo chiếc nhẫn rất bình thường vào tay Phạm Ca.

Chiếc nhẫn ấy được anh mua từ số tiền kiếm được trong ba tháng thực tập của mình.
Cuối tháng chín, Phạm Ca gả cho Ôn Ngôn Trăn.
Trong đám cưới thế kỷ đó, khi điệu nhạc khúc quân hành vang lên, anh Đại Âu trao bàn tay của Heo Phạm vào tay Ôn Ngôn Trăn.
Vào năm Phạm Ca 23 tuổi, ở lứa tuổi xinh đẹp nhất, cuối cùng cô cũng gả cho cậu trúc mã của mình.

Và họ đã hứa trước mặt Thiên Chúa rằng: Chỉ có cái chết mới chia lìa đôi ta..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.