Bạn đang đọc Phải Lòng Ảnh Hậu Đã Có Chồng – Chương 6: Sinh Bệnh
“Đưa người đến bệnh viện đi!” An Cát ý thức được mọi thứ đang trở nên nghiêm trọng hơn, “Vừa rồi cô ấy uống quá nhiều, đưa đi càng sớm càng tốt.”
An Cát thầm cầu nguyện thể chất của Du Diệp Quân rất tốt, nhất định sẽ không có sinh bệnh nặng, chứ nếu không sẽ rất khó chịu.
“Vâng.” Nghe giọng điệu nói chuyện của An Cát, sắc mặt Thạch Duệ Duệ nặng nề.
“Sao thế? Còn chưa về à?” Hàn Đức Ngọc từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy mấy người đứng ở cửa, vẻ mặt lo âu.
“Giám chế Hàn, Du lão sư phát sốt! Cần đưa đến bệnh viện ngay.” Nghe được giọng của Hàn Đức Ngọc, Ngải Lâm xoay người nói với anh ta.
“A? Sao không nói sớm?” Hàn Đức Ngọc cau mày, hoảng hốt đi vào bên trong lấy áo khoác, vừa đi vừa nói, “Ngồi xe tôi đi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Tôi cũng đi cùng!” An Cát mở miệng nói trước.
“Còn tôi nữa.” Ngải Lâm nhìn thấy Hàn Đức Ngọc vội vàng cũng nói theo.
“Có thể đi được không? Tiểu Du.” Hàn Đức Ngọc đi đến trước mặt Du Diệp Quân, vội vàng hỏi.
Du Diệp Quân rơi vào trạng thái hôn mê, không trả lời.
An Cát và Ngải Lâm thấy vậy, đi đến đỡ cô ấy lên đi được vài bước.
“Cũng may còn có thể đi được, vậy nhanh lên.
Tôi đi lấy xe, mấy cô đứng đây chờ tôi.” Hàn Đức Ngọc chạy như bay không thấy bóng dáng đâu hết.
An Cát và Ngải Lâm một người đỡ một người kéo Du Diệp Quân đi.
Lúc đến bệnh viện, An Cát đỡ tay Du Diệp Quân, cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng hơn bình thường nhiều.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Bất an, cảm lạnh!” Bác sĩ chuẩn đoán bệnh xong, nhẹ nhàng nói, “Cũng may thể chất tương đối tốt.
Chỉ là sốt thế này rồi, sao còn để cô ấy uống rượu?”
Bác sĩ nhìn mấy người đứng bên giường bệnh khó hiểu, lại liếc mắt người đang ngủ say trên giường bệnh, cảm giác khá quen mắt.
“Trước đó, chúng tôi không biết cô ấy bị cảm lạnh, cho nên lúc ăn tối có uống vài ly….” Hàn Đức Ngọc chậm rãi nói.
Mấy người khác đi theo mang khẩu trang, không có thuận tiện mở miệng nói, đương nhiên chuyện giao tiếp giao cho Hàn Đức Ngọc.
“Chỉ cần uống nước nhiều một chút, đến bệnh viện trễ tí nữa, là gặp phiền phức lớn rồi.” Bác sĩ nhìn Hàn Đức Ngọc mà bất mãn, “Bây giờ, trạng thái cũng đã ổn, nằm viện quan sát hai ngày, nếu không có việc gì thì có thể xuất viện, yên tâm đi!”
“Cảm ơn anh!” Mấy người thở phào nhẹ nhõm, An Cát nói cảm ơn bác sĩ.
“Không có gì, buổi tối chú ý đến phản ứng của bệnh nhân là được.”
Tiễn bác sĩ ra ngoài, Hàn Đức Ngọc đi đến bên cửa sổ, sờ sờ trán suy nghĩ.
An Cát ngồi bên giường bệnh, kéo chăn lên đắp cẩn thận, lại dịch dịch góc chăn, xác nhận không có chỗ hở mới đứng dậy, “Uống nước trước đi.”
Hàn Đức Ngọc đưa tay cầm lấy ly nước, nhìn An Cát cười miễn cưỡng.
“Cảm ơn!” Giọng nói trầm thấp.
“Không có gì! Bác sĩ đã nói không sao, anh cũng đừng lo lắng quá.
Hai ngày tới anh sắp xếp cho tôi và Ngải Lâm diễn với nhau, cảnh diễn của riêng tôi hoặc là diễn viên khác đi.” An Cát cho rằng Hàn Đức Ngọc đang lo lắng tiến độ quay phim, nhưng cô không biết được câu chuyện phía sau khi Du Diệp Quân nhận bộ phim này, chỉ có thể lấy suy nghĩ của bản thân ra an ủi Hàn Đức Ngọc.
“Ừm! Tiến độ quay phim tôi không lo lắng, để Tiểu Du tĩnh dưỡng cho tốt là được.” Hàn Đức Ngọc có cảm giác được an ủi.
An Cát khẽ cười, quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường bệnh vẫn còn hôn mê.
“Tối nay, tôi ở lại chăm sóc Du lão sư, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi trước đi.” An Cát quay đầu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, sau đó nói với mọi người.
“Tiểu Thạch ở đây chăm sóc là được, mọi người về trước đi, ngày mai còn khởi động máy nữa.” Hàn Đức Ngọc từ chối lời đề nghị của An Cát.
“Vậy tôi với Tiểu Thạch ở lại đây.
Phần diễn của An lão sư khá nhiều.” Ngải Lâm vừa nghe, lập tức ngăn cản.
“Các người chắc là không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cô ấy còn uống rượu nữa, để tôi ở lại! Hơn nữa, không phải ở đây cũng có giường giành cho người chăm sóc sao? Có thể nghỉ ngơi.” Mặc dù An Cát nói rất nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định.
Hàn Đức Ngọc nhìn An Cát, sau đó gật đầu đồng ý.
“Cũng được, vậy An Cát và Tiểu Thạch ở lại đi, chúng tôi về trước.”
“Nhưng mà….” Ngải Lâm còn chưa nói hết, thì chân Hàn Đức Ngọc đã đứng ngay cửa.
“Đi thôi, để cho các cô ấy nghỉ sớm một chút.”
Ngải Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Hàn Đức Ngọc.
“An lão sư, cô ngủ một lát đi! Hôm nay, cũng bận rộn cả ngày rồi, có việc gì tôi sẽ gọi cô dậy.” Thạch Duệ Duệ nhìn An Cát đầy cảm kích.
An Cát cũng nhìn Thạch Duệ Duệ, rồi nhìn người đang ngủ say trên giường, cô mỉm cười gật đầu, “Cũng được, nếu có việc gì thì gọi tôi nhé, giữa đêm cho đến sang tôi thay ca cho cô.”
Giường ngủ cho người chăm sóc ở ngay trong phòng, An Cát bận rộn cả ngày, thật sự mệt mỏi, vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Đừng.”
“Không cần.”
“Cầu xin các người buông tha tôi….”
Tiếng nói đứt quãng, giấc ngủ của An Cát tương đối ngắn, cô lập tức tỉnh, nhờ ánh sáng ngoài cửa, cô quay đầu nhìn quanh phòng bệnh.
Thạch Duệ Duệ ngủ ngồi bên mép giường, tay chống đầu, ngủ gật.
Tiếng nói mê mang là của Du Diệp Quân.
An Cát xuống giường, mở đèn, đèn vừa sáng phát hiện trên mặt Du Diệp Quân đầy mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm, giống như gặp ác mộng.
An Cát cau mày, lấy một cái khăn mặt, giúp Du Diệp Quân lau mặt.
Du Diệp Quân tưởng mơ nhưng không phải là mơ, nghĩ là tỉnh nhưng không phải tỉnh, cảm giác có động tĩnh, cô nhấc mí mắt nặng trĩu lên, dưới ánh đèn mờ nhạt, thấy một dáng người xinh đẹp đang đứng bên giường mình, động tác thật nhẹ nhàng, rất giống lúc nhỏ khi bị bệnh, mẹ sẽ ở bên cạnh cô lo lắng.
Thoáng chốc, có một dòng nước ẩm chảy quanh cơ thể, sưởi ẩm khắp người cô.
“Mẹ….” Du Diệp Quân cong khoé môi, khẽ gọi một tiếng.
Đêm khuya, không gian yên tĩnh, mặc dù chỉ là tiếng gọi rất nhỏ nhưng mà nghe cũng rất rõ ràng, bóng người đang bận rộn dừng lại.
Tay cầm khăn của An Cát cứng lại, cô nhìn thấy Du Diệp Quân mở nửa con mắt, ánh mắt mê mang, vẻ mặt thoả mãn, mỉm cười, chủ động cọ mặt lên tay cô, không muốn xa rời.
Thật thoả mãn.
“Du lão sư?” An Cát thử gọi khẽ.
Người kia không trả lời.
Chắc có lẽ, Du Diệp Quân vẫn còn trong cơn mộng đẹp chưa tỉnh lại, đột nhiên hình ảnh trước mắt thay đổi, nhất thời chưa kịp phản ứng lại, cô chớp chớp mắt, có chút mơ hồ.
“Du lão sư, muốn uống nước à?” An Cát bưng ly nước ấm vừa mới rót đặt trên đầu giường, dịu dàng hỏi.
Du Diệp Quân nhìn chằm chằm An Cát một lúc, mới mở miệng nói, “Cảm ơn, làm phiền chị rồi.”
“Không có gì, chúng ta là bạn diễn với nhau, cũng coi như là bạn bè, quan tâm cô là việc nên làm.”
Du Diệp Quân không nói chuyện tiếp, khoé miệng cong lên thành vòng cung, ánh mắt sáng ngời.
“Nào, uống nước đi.” An Cát một tay bưng nước, tay khác đỡ Du Diệp Quân dậy.
Chờ Du Diệp Quân cầm lấy ly nước, An Cát cầm lấy cái gối đặt lên ngay đầu giường để Du Diệp Quân tựa lưng, sau đó mới ngồi xuống bên giường.
“Sao rồi? Còn khó chịu không?”
Du Diệp Quân uống một ngụm nước, độ ấm vừa vặn, sau đó ngửa đầu một hơi uống hết, rồi mới cười trả lời, “Đã khá hơn nhiều, đổ mồ hôi xong, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.”
“Còn muốn uống nữa không?” An Cát cầm lấy cái ly, dò hỏi.
“Không uống.” Du Diệp Quân mệt mỏi dựa vào đầu giường, cảm giác mềm mại, thật thoải mái.
“Chị ngủ một lát đi! Chắc cả đêm cũng khó ngủ phải không?” Giọng nói của Du Diệp Quân đầy xin lỗi.
“Tôi cũng vừa ngủ được một lát, giờ cũng không mệt lắm.”
“Sao mà được chứ? Ngày mai, chị còn có mấy cảnh quay nữa!” Giọng nói của Du Diệp Quân rất nghiêm túc.
“Thật sự không sao mà.” An Cát đứng dậy, cầm ly đi vào nhà vệ sinh.
Du Diệp Quân nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của An Cát, suy nghĩ gì đó.
“Cô có muốn ngủ thêm nữa không?” An Cát rửa xong ly đi ra ngoài, lau khô tay rồi hỏi.
“Muốn!” Giọng nói rất kiên định, sợ An Cát đổi ý, giống như không cho cô ngủ vậy.
“Vừa rồi cô gặp ác mộng à?” An Cát chần chừ hỏi, cô nhớ ban nãy khi cô bị Du Diệp Quân nói mớ đánh thức.
Du Diệp Quân ngẩn người, suy nghĩ một lát, ánh mắt tối sầm, nhưng mà rất nhanh đã điều chỉnh được trạng thái, “Không biết nữa, không nhớ gì cả.”
Nói xong, miệng còn cong lên một cái, tạo thành một nụ cười lễ phép.
An Cát thấy rõ sắc mặt thay đổi của Du Diệp Quân, cô biết người này cố ý nói vậy, cho nên cũng không hỏi, chỉ mỉm cười.
“Vậy ngủ thêm một lát nữa đi.” An Cát đi đến, chuẩn bị đỡ Du Diệp Quân nằm xuống.
“Tự tôi có thể làm được, chị mà làm như thế làm tôi có cảm giác như lâm bệnh nặng, bản thân không thể gánh vác được sinh hoạt hằng ngày.” Giọng nói đã quay lại giọng nói quen thuộc.
“Được rồi!”
Nói được là vậy thôi, nhưng vẫn chờ Du Diệp Quân nằm xuống, An Cát đắp chăn cẩn thận cho cô ấy, dịch góc chăn kỹ càng, xác định đâu vào đó rồi mới đứng dậy.
“Tôi đi tắt đèn.”
“An lão sư, ngủ ngon.” Du Diệp Quân dùng giọng mũi rầu rĩ nói.
“Ngủ ngon.”
Trong phòng lại chìm vào bóng tôi, thân ảnh An Cát biến mất bên chiếc giường.
Bốn phía yên tĩnh, ánh mắt Du Diệp Quân sáng lấp lánh nhìn về hướng cái giường kia, nhìn cái chăn trên giường, nghe được tiếng hít thở dần ổn định của An Cát, cô mới trở người nằm thẳng, nhìn lên trần nhà mà ngẩn người.
Trước mắt lại xuất hiện ra con rắn, liên tục phun cái đầu lưỡi màu đỏ ra, cuộn trong lại, từ từ bò đến.
Cô nắm chặt cái chăn, cơ thể rút vào sâu bên trong chăn, cho đến khi đầu cũng nằm bên trong chăn, đến tóc cũng không có lộ ra ngoài chăn, sau đó cuộn tròn lại, ôm chặt lấy cơ thể, cắn chặt răn, run rẩy, chờ thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Ngày thường cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng mà lúc này cảm giác một giây như bằng một năm, cô nghe được tiếng tim đập mạnh, giống như tiếng trống ngoài chiến trường, không dừng lại.
Giống như trải qua mấy thế kỷ bị giày vò, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Du Diệp Quân ở trong chăn giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên..