Phải lấy người như anh

Chương 15


Bạn đang đọc Phải lấy người như anh – Chương 15

  Chưa đến 8 giờ sáng nhưng tất cả mọi người đều đã có mặt ở văn phòng. Mấy chiến dịch tiếp thị lớn nhân dịp nghỉ lễ mà công ty nhận làm đang đến kỳ nước rút cuối cùng. Vân khệ nệ ôm một cuộn giấy to và mấy chiếc đĩa CD đi ra đến cửa thì sực nhớ ra điều gì, nàng quay lại hỏi: 
– Vụ ra mắt album mới của ban nhạc Nemi cuối cùng quyết định tổ chức ở đâu hả anh Giang? 
– Cửa chính toà nhà VNRC. Làm việc với bên VNRC về địa điểm, ok rồi. 
Trưởng phòng Thư ló đầu ra gọi: 
– Thái Vân, đi giao mẫu về bạn lên đây gặp mình nhé. 
Vân “dạ” một tiếng rồi đi qua xưởng in. Thư, sếp trực tiếp của nàng, hơn nàng đúng một năm một tháng, cô ta giỏi, năng động và thoáng, nhưng vì thế nên yêu cầu công việc của cô ta cũng rất cao. Mới vào nên Vân càng phải quay như chong chóng để chứng tỏ mình có năng lực. 
Làm việc ở với cường độ căng thẳng quả thật rất mệt nhưng cũng rất thích thú, nó đã đòi hỏi nàng nhiều kiến thức cũng như kỹ năng mà suốt thời gian làm việc ở Hạnh Nhu nàng không động đến, chẳng hạn như việc thuyết trình trước tập thể và sử dụng các phần mềm vẽ phức tạp. Như hôm qua, khách hàng chỉ đưa mẫu là một file ảnh jpeg nặng chưa đến 3Mb, không thể dùng để in ra khổ lớn được. Nàng đã phải thức đến 2 giờ sáng để vẽ lại hoàn toàn cái mẫu áp phích đấy bằng chương trình đồ hoạ vector rồi ghi ra CD để kịp đưa đi in trong sáng nay. Lưng mỏi nhừ còn ngón tay bấm chuột thì dại hẳn đi nhưng nàng cảm thấy thoải mái tinh thần, vì nàng được phát huy tối đa những thứ đã học và cả khả năng tiềm ẩn của mình. 
Rời xưởng in, nàng trở lên gõ cửa phòng sếp. Thấy nàng, Thư nói ngay: 
– Vụ Nemi ra mắt album chắc anh Giang nói cho Vân nghe rồi. Vân qua chỗ VNRC nghiên cứu địa điểm làm gấp mẫu sân khấu nhỏ. Logo của nhà tài trợ với hình bìa album mình đã để hết trong usb này rồi. 
Vân nhận nhiệm vụ rồi xuống lấy xe. Công việc bận và phải đi lại nhiều, dù rất ngại gặp khách hàng – đối tác với bộ dạng cọc cạch váy áo ngất trời nhưng xe tã nát, nàng vẫn không dám đi “tình yêu mini”. Hôm qua nó giở chứng như vậy, dù đã được sửa ngay nhưng ai dám chắc nó không phát bệnh nữa cơ chứ. Lỡ nó ì ra đúng lúc nàng đang có hẹn làm việc gấp thì nguy! 
Phóng con nghẽo già 82 qua toà cao ốc văn phòng kiêm trung tâm mua sắm lớn bậc nhất thành phố, Vân gửi xe, lấy máy ảnh chụp phần cửa chính của toà nhà ở nhiều góc độ khác nhau. Nàng cần một hình dung cụ thể để thiết kế một mẫu sân khấu phù hợp với địa điểm và bắt mắt. 

Mải nhìn vào màn hình của chiếc máy ảnh, nàng vô tình lùi và va phải lưng một người. Anh ta vừa dừng lại để nghe điện thoại. 
– Ấy chết, xin lỗi. Không để ý đến lời xin lỗi của nàng, anh chàng vẫn đang bận bịu với cuộc gọi, thậm chí cũng chẳng cần quan tâm đến cú va chạm. Nàng nhìn anh ta và thoáng ngờ ngợ. Đợi anh chàng có vệt râu quai nón xanh rì do lười cạo ấy dừng cuộc điện thoại và quay sang, nàng nói: 
– Xin lỗi, vừa rồi tôi va phải anh. 
– Không sao – Anh ta nói cộc lốc. 
Vân thoáng tự ái, hôm nay nàng ăn mặc và trang điểm khá đẹp, vậy mà cái thằng cha hầm hầm này lại nhìn nàng như nhìn vào chỗ không người. Ồ, nàng đã nhớ ra anh ta là ai rồi: 
– Anh có phải là chồng của Hoài Đan không? 
Đã quay người đi, anh chàng dừng lại, nét mặt giãn ra chút ít: 
– Đúng rồi, cô biết vợ tôi à? 
– Em là bạn học, anh có gặp em ở đám cưới rồi. 
– Xin lỗi, tôi không nhớ lắm. Hôm đấy đông người quá. 

– Em là Vân. Có lần em gọi điện đến rủ Đan đi uống nước nhưng anh bảo là Đan đi du học… Em vẫn gặp Đan trên mạng, nó nhắc anh luôn. 
– À… tôi nhớ rồi – Anh chàng mỉm cười một cách khó khăn và cúi xuống nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ hiệu Bvlgari trị giá ngang với nửa năm lương của nàng – Xin lỗi Vân, tôi có khách hàng đang đợi. 
Nói xong anh ta quay người đi luôn. Hừ, ngay đến một câu xã giao kiểu “có khoẻ không” hay “hẹn khi khác nhé” cũng không nói nổi. Tại sao con bạn nàng lại có thể yêu được cái gã mặt mũi lúc nào cũng như bị đau bụng giun mà ăn nói thì nhát gừng thế này nhỉ? 
Vân nhún vai bỏ qua chuyện đó. Nàng tiếp tục công việc chụp ảnh của mình. Nàng nhìn lên chữ VNRC bằng đồng gắn trên toà nhà. Đàn ông làm trong cái tập đoàn đang nổi này toàn những tên thần kinh có vấn đề! Cái gã Lập gì đó thì vừa nhìn một người đàn bà hấp dẫn là nàng bằng cái nhìn của một người ăn chay trường dành iếng thịt gà cúm. Lão phó tổng thì ngông cuồng bốc giời. Còn một uỷ viên hội đồng quản trị thì vô học thô lỗ. Ấy là nàng đang nói tới Thìn, ông chồng hờ của mình! Mới đầu giờ làm việc, nếu mà nàng còn đứng xớ rớ ở đây nữa, có khi sẽ đụng mặt anh ta cũng nên. Tối qua chỉ vì chuyện xe nàng hỏng mà anh ta gào thét như một thằng điên… 
* * * 
Bát côn của chiếc Vespa mini không thể chỉnh nắn nữa mà phải thay mới hoàn toàn, lại thêm một vài bệnh lặt vặt nữa, Vân đành chịu đựng sự mệt mỏi để chờ sửa dứt điểm một thể. Thanh e dè và lặng lẽ đứng bên nàng mấy phút rồi cũng phải quay lại công ty, chỉ còn nàng với ông Lộc trong xưởng. Ngoài mấy câu trao đổi cầm chừng về máy móc khung sơn của Vespa ra, ông già chẳng thiết nói gì thêm nên nàng cũng không hào hứng lắm. 
Ông thợ lành nghề vẫn đang mổ xẻ chiếc xe thận trọng như một bác sĩ trong cuộc đại phẫu và nàng còn đang uể oải ngồi nhìn xe cộ qua lại bên ngoài nghĩ ngợi lung tung thì Thìn đã gọi điện. Anh ta quát ầm lên trong máy: 
– Giờ này mà cô còn chưa thèm về à? Hôm qua tôi bảo cô thế nào? 
– Xe hỏng, em đang đợi sửa. 
– Thế còn cơm nước? Cô định để tôi nhịn đói à? 

– Trong tủ lạnh có thức ăn, anh lấy ra cho vào lò vi sóng đi. 
– Tôi không ăn cơm thừa của cô. 
Vân nhăn mặt. Gia trưởng cục súc, hạch sách vô lý, tại sao trên đời lại có một kẻ đáng chán như vậy được cùng lúc làm chủ hai người đàn bà nhỉ? Thìn mượn cớ quát tháo nàng chuyện cơm nước chẳng qua là để trút bực bội vì công việc hoặc vì bức xúc chưa được thoả mãn đấy thôi. Nàng cố gắng dịu giọng, nói cho xong chuyện: 
– Thế thì anh xuống nhà mua thức ăn sẵn dưới siêu thị. Lát nữa em về. 
– Cô nói thế mà nghe được à? Về đây mau lên! 
– Xe hỏng, chưa về được – Vân xẵng giọng. 
Thìn bắt đầu chửi bới và quát tháo về chuyện xe cộ của nàng. Vân chán ngán bỏ điện thoại ra khỏi tai, để mặc những lời tục tĩu của anh ta oang oang trong máy. Ông Lộc vẫn chăm chú với đám ốc vít máy móc. Một lát sau thì Thìn dập máy. Khi nàng về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn, anh ta đã bỏ đi rồi. 
* * * 
Mới nghĩ đến đấy, nàng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Số của Thìn. 
– A lô, Thái Vân nghe – nàng nói bằng giọng nhạt nhẽo. 
– Cô đến cửa văn phòng tôi làm gì? 
– Công ty có việc. 

– Chứ không phải cô rình mò tôi à? 
– Anh đừng có tưởng tượng đi! 
– Đùa chút vậy mà – Thìn bỗng đổi giọng – Thế xong việc chưa, lên đây với anh. 
Vân ngẩng lên, những ô cửa kính của toà nhà cao tầng đang trố mắt nhìn lại nàng, chắc Thìn đang đứng đâu đó và theo dõi mọi cử chỉ của nàng nãy giờ. Giọng anh ta nhẹ nhàng giả lả: 
– Anh ở trên cao lắm, nhìn lên không thấy gì đâu. Vào trong, bấm thang máy lên tầng 16 đi. 
Thìn vẫn cấm nàng bén mảng tới gần nhà và nơi làm việc của anh ta. Sáng nay lại… Chẳng lẽ anh ta nhớ nàng đến nỗi đấy! Vân chán ngán thở ra: 
– Em phải về công ty bây giờ. 
– Xe sửa xong chưa? Chưa xong thì chiều tan làm anh đón. 
– Không cần đâu, em đi cái 82 rồi. Với lại hôm nay em phải chờ người mang bản in thử qua, chắc sẽ về muộn hơn một chút. 
– Được, thế anh chờ ở nhà rồi đi ăn tiệm. 
Vân đi ra chỗ gửi xe, không cảm thấy xúc động gì vì thái độ ngọt ngào của Thìn. Cuộc đời đã dạy nàng rằng sự tử tế đột xuất của một tên đàn ông cũng giống như một miếng mồi ngon có ngoắc lưỡi câu. Nàng phóng đi. Còn rất nhiều việc chờ nàng ở văn phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.