Bạn đang đọc Phải lấy người như anh – Chương 11
Vân quay người đi khỏi cửa phòng. Nàng ra khoảng giếng trời, đứng tựa vào một cây cột trong góc tối, nghĩ đến cuộc đời mẹ rồi lại nghĩ về tương lai. Nàng với Thìn sẽ tiếp tục ra sao? Liệu rồi cánh cửa là nàng sẽ sứt sẹo xộc xệch tới đâu với cái kiểu dày vò thô bạo của những người đàn ông như Thìn? Nép hẳn người áp vào lớp gạch ốp nhám nhám của cây cột, nàng vô thức luồn tay vào áo tự vuốt ve thân thể mình. Ôi, chưa bao giờ nàng cảm thấy thèm một vòng tay đàn ông ấm áp như lúc này.
Một lát, cảm giác muốn yêu đương dịu xuống, nàng ra khỏi góc tối và giật nảy người khi thấy Tín đứng gần đó từ bao giờ. Anh ta quan sát nàng bằng ánh mắt chiêm ngưỡng hau háu. Dường như những gì nàng làm khi nãy trong cơn khao khát đã bị anh ta nhìn thấy hết. Giọng Tín lạc đi: span>
– Vân… đẹp lắm.
Thấy Vân đứng im không phản ứng, anh ta tiến lại gần nắm lấy cánh tay nàng, hơi thở đứt quãng:
– Vân đi với anh. Anh muốn cho Vân xem mấy cái ảnh.
“Lại ảnh!”
– Đi Vân!
– Đi đâu?
– Laptop anh để trên phòng, đi Vân! span>
Thấy kiểu giục giã của anh chàng, nàng chán nản lạnh lẽo. Tại sao anh ta không khéo léo hơn một chút? Nàng hỏi thờ ơ:
– Còn người ở cùng phòng với anh?
– Nó đi với Hiền rồi.
Vân nói khẽ một câu “mẹ kiếp”. Gã tên Phong quả là thay đổi như gió. Lúc chiều thì lờ hẳn Esmeralda vì nàng. Đến khi không rủ được nàng, hắn lập tức quay ngoắt lại với em nghé ọ dở người kia. Còn gã tên Tín này nữa, với bộ dạng khát tình đến mức nhảy dựng lên được như thế này, liệu rồi hắn sẽ làm nàng dễ chịu theo kiểu nào. Nàng nhướng mày cười nhạt, kéo dài giọng luyến láy theo kiểu mấy cô nàng dân tộc:
– Em muốn đi chơi cái internet cở..ơ..ơ..ơ.
Chưa nói hết câu, nàng đã đi hết đoạn hành lang. Nàng thà ngồi lì trên mạng nói chuyện với lũ học sinh ham chat chit còn hơn là ngủ với kiểu đàn ông như Tín. Một Nguyễn Bá Thìn đã quá đủ rồi. Thoáng thấy bóng Thanh ở sau một chiếc cột nhưng nàng mặc kệ, đằng nào rồi anh ta chẳng phải biết nàng là người ra sao. Nàng bước ra ngoài phố, lầm lũi cho tay vào túi áo.
Vân quay người đi khỏi cửa phòng. Nàng ra khoảng giếng trời, đứng tựa vào một cây cột trong góc tối, nghĩ đến cuộc đời mẹ rồi lại nghĩ về tương lai. Nàng với Thìn sẽ tiếp tục ra sao? Liệu rồi cánh cửa là nàng sẽ sứt sẹo xộc xệch tới đâu với cái kiểu dày vò thô bạo của những người đàn ông như Thìn? Nép hẳn người áp vào lớp gạch ốp nhám nhám của cây cột, nàng vô thức luồn tay vào áo tự vuốt ve thân thể mình. Ôi, chưa bao giờ nàng cảm thấy thèm một vòng tay đàn ông ấm áp như lúc này.
Một lát, cảm giác muốn yêu đương dịu xuống, nàng ra khỏi góc tối và giật nảy người khi thấy Tín đứng gần đó từ bao giờ. Anh ta quan sát nàng bằng ánh mắt chiêm ngưỡng hau háu. Dường như những gì nàng làm khi nãy trong cơn khao khát đã bị anh ta nhìn thấy hết. Giọng Tín lạc đi:
– Vân… đẹp lắm. Thấy Vân đứng im không phản ứng, anh ta tiến lại gần nắm lấy cánh tay nàng, hơi thở đứt quãng:
– Vân đi với anh. Anh muốn cho Vân xem mấy cái ảnh.
“Lại ảnh!”
– Đi Vân!
– Đi đâu?
– Laptop anh để trên phòng, đi Vân!
Thấy kiểu giục giã của anh chàng, nàng chán nản lạnh lẽo. Tại sao anh ta không khéo léo hơn một chút? Nàng hỏi thờ ơ:
– Còn người ở cùng phòng với anh?
– Nó đi với Hiền rồi.
Vân nói khẽ một câu “mẹ kiếp”. Gã tên Phong quả là thay đổi như gió. Lúc chiều thì lờ hẳn Esmeralda vì nàng. Đến khi không rủ được nàng, hắn lập tức quay ngoắt lại với em nghé ọ dở người kia. Còn gã tên Tín này nữa, với bộ dạng khát tình đến mức nhảy dựng lên được như thế này, liệu rồi hắn sẽ làm nàng dễ chịu theo kiểu nào. Nàng nhướng mày cười nhạt, kéo dài giọng luyến láy theo kiểu mấy cô nàng dân tộc:
– Em muốn đi chơi cái internet cở..ơ..ơ..ơ.
Chưa nói hết câu, nàng đã đi hết đoạn hành lang. Nàng thà ngồi lì trên mạng nói chuyện với lũ học sinh ham chat chit còn hơn là ngủ với kiểu đàn ông như Tín. Một Nguyễn Bá Thìn đã quá đủ rồi. Thoáng thấy bóng Thanh ở sau một chiếc cột nhưng nàng mặc kệ, đằng nào rồi anh ta chẳng phải biết nàng là người ra sao. Nàng bước ra ngoài phố, lầm lũi cho tay vào túi áo.
* * *
Cơn lốc ập đến lúc 12 giờ. Gió rít ầm ầm ngoài cửa sổ. Tiếng kêu thảm thiết của một con mèo gào đực theo gió xoáy vào trong đêm. Vân bồn chồn không ngủ được. Nàng chợt nhớ ra mấy chậu đỗ quyên đang để ngoài khoảng giếng trời dưới nhà. Gió lốc cuốn bụi đất thế này rồi xơ xác mất thôi.
Nàng trở dậy khoác chiếc áo gió ra bên ngoài bộ váy ngủ đi xuống. Đến lưng chừng cầu thang thì điện phụt tắt, nàng mò mẫm chậm chạp lần từng bước trong bóng tối đen kịt. Gần tới tầng trệt, nàng bỗng vấp phải một người đang ngồi trên bậc cầu thang. Trong tiếng gió rít u u ma quái, cảm giác chạm phải một thân người bất động khiến nàng bủn rủn. Nhưng một ô vuông sáng mờ đã được bật lên trước khi nỗi sợ làm nàng ngã khuỵu xuống. Cúi nhặt một cái chai nhỏ chỉ còn non nửa, chắc là rượu táo mèo, lên kẹp vào nách, Thanh chìa phần màn hình của chiếc điện thoại về phía mặt nàng: span>
– Chị không ngủ được à?
Vân còn chưa kịp trả lời thì anh ta đã đứng dậy tránh qua một bên cho nàng bước xuống. Ánh sáng của chiếc điện thoại đủ cho nàng định hình được mọi vật. Nàng đi thẳng ra giếng trời. Đám hoa đỗ quyên đã được che cẩn thận bằng một chiếc áo khoác. Nàng nhận ra là áo của Thanh. Chưa kịp quay lại nói gì với anh ta nàng đã giật thót người vì một tiếng thuỷ tinh vỡ phát ra từ phía phòng mẹ.
Nàng hướng bước chân về chỗ tiếng động và suýt va phải dượng. Người ông ta nồng nặc mùi rượu và khét lẹt khói thuốc lào. Giọng ông ta lè nhè líu lại:
– Là mày à? Sao lúc nào tao với nó đang yên ổn thì mày lại về đây ám thế? Mày không đi biệt luôn được sao hả con… hoang?
Nàng im lặng. Ông ta đã say rồi.
– Cái mặt mày có gì mà nó nhìn thấy xong không yêu được tao nữa? Mày có bùa có ngải, cũng giống như thằng Khựa bẩn cha mày…
Vân chộp một chiếc chảo to ở góc tường giơ lên, giọng nàng chát chúa: – Ông mà nói nữa thì đừng trách tôi đấy.
– Thái Vân, con vào đây chải tóc giúp mẹ – giọng mẹ nàng nhỏ nhẹ vang lên từ trong phòng, bà châm một ngọn nến và đi ra ngưỡng cửa. Chiếc trâm lỏng lẻo làm búi tóc nặng trĩu sau đầu chực tuột, một mớ tóc đã điểm nhiều sợi bạc buông trước ngực. Ông dượng chân nam đá chân chiêu lủi ra phía sau.
Vân gườm gườm nhìn theo người đàn ông trì độn một giây rồi đặt chiếc chảo trở lại góc tường, nàng bước vào phòng.
Lát sau, khi đã tết xong mớ tóc còn rất dày của mẹ và dém màn cho bà, nàng trở ra, tay cầm mấy mảnh cốc vỡ cùng ngọn nến nhỏ leo lét. Đóng cửa lại và đi tới buông những mảnh thuỷ tinh vào túi rác, nàng gục đầu vào tường mệt mỏi, chẳng để ý đến những giọt nến nóng liên tiếp chảy xuống và khô đi thành một lớp sáp lên ngón tay mình.
Một bàn tay nhấc ngọn nến ngắn ngủn khỏi tay nàng, lớp sáp đóng ở ngón tay cũng bong ra. Không ngẩng lên nhưng nàng biết đó là ai. Mùi đàn ông giản dị dường như không hề xa lạ phả vào mũi làm nàng thoáng nôn nao. Nàng cất tiếng, giọng nói chìm đi trong tiếng gió rít:
– Còn chai rượu đấy không Thanh?
Ánh nến vụt tắt vì một cơn gió giật, bóng tối bao trùm hai người. Vân ngẩng đầu lên nhìn nhưng không thấy được mặt anh ta, chỉ có những đường nét của cái đầu và đôi vai lờ mờ. Nàng nhắc lại câu hỏi.
– Có đây, nhưng tôi uống hết rồi.
Thanh nói bằng một giọng khô khốc và tỉnh táo, anh ta lắc lắc chiếc chai, tiếng động vang lên chứng tỏ trong chai còn một chút rượu không đáng kể. Nàng chộp cái chai trong bóng tối, chộp luôn cả bàn tay Thanh. Vặn nút chai dốc hết những giọt rượu ít ỏi còn lại vào miệng, Vân cười chua chát:
– Vừa rồi Thanh nghe hết cả đúng không?
Không có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng những cánh cửa chưa đóng chặt đập ầm ầm, tiếng con mèo hàng xóm gào đực nghe thê lương, gió thốc vào khoảnh sân đem theo mùi ngai ngái của đất. Hình như Thanh đã bỏ đi rồi.