Phái Diễn Xuất

Chương 38: Nỉ Non Giống Như Giữa Tình Nhân


Đọc truyện Phái Diễn Xuất FULL – Chương 38: Nỉ Non Giống Như Giữa Tình Nhân


Xuất phát từ sân bay tới Hoành Điếm, lái xe phải mất khoảng ba tiếng, tài xế kia quả nhiên không nhận ra Trang Khâm, nhưng thấy khuôn mặt bị che kín của cậu, lại còn tới thành phố điện ảnh, thì bắt chuyện: “Hai cậu là diễn viên à?”
Tiểu Liên khiêm tốn nói: “Diễn viên quần chúng, diễn viên quần chúng…”
“Quần chúng diễn viên? Diễn vai quần chúng à, làm diễn viên có kiếm được nhiều tiền không?”
Tiểu Liên kiên nhẫn giải thích: “Diễn viên quần chúng bình thường mỗi ngày làm việc tám tiếng, là 80 tệ, diễn viên quần chúng mời riêng thì còn phải xem đoàn phim kết toán thế nào, khoảng tầm 800, 900 hoặc 1000 tệ…”
“Cậu trai trông rất sáng sủa, là diễn viên quần chúng mời riêng hả?”
“Vâng…”
Trang Khâm nghe tài xế hỏi Tiểu Liên, đầu tựa vào cửa kính mơ màng sắp ngủ, một lát sau lại nghiêng sang dựa lên vai Tiểu Liên, lúc xe phanh lại, Tiểu Liên khe khẽ lay cậu dậy: “Anh Trang, tới rồi.”
Trang Khâm ngẩng đầu, mắt cũng không mở ra được.

Cậu mơ màng xuống xe, Tiểu Liên kiểm tra xem có đánh rơi đồ gì trên xe không, thấy không có mới theo vào làm thủ tục.
Hộ chiếu, chứng minh thư, các loại giấy tờ của Trang Khâm, đều là do cậu ta quản lý.
Khi đi tới bàn lễ tân, Trang Khâm đứng bên cạnh đọc tin nhắn, đầu tiên cậu nhắn tin cho sư phụ, hỏi sức khỏe của sư nương thế nào rồi, sau đó mở WeChat ra, thấy Tiểu Đao gửi liền tới mười mấy tin, cả Lý Mộ cũng nhắn một tin, cả Mai Thanh Thu cũng có, Trang Khâm xem từng người một, Tiểu Đao gửi voice chat: “Sư ca, em xem trailer sinh nhật anh trên trailer, làm ở đâu đấy! Em tói được không?”
“Ở Thủ đô ạ?”
“Anh định hát vở gì?”
“Em tới hóa trang giúp anh?”
“Chỗ anh đã có trang phục diễn chưa? Để em mang tới cho anh nhé…”
“Set up sân khấu em làm được!”
“Hát khúc nào? Ai hát chung với anh! Không có ai thì để em tới!”
Trang Khâm đang định nhắn lại, lại nghe thấy Tiểu Liên gọi mình: “Anh Trang, phải nhận diện khuôn mặt một chút.”
Trang Khâm liền tháo kính râm ra đi qua, lễ tân khách sạn gần Hoành Điếm, thường xuyên gặp được minh tinh, nhưng lúc này thấy Trang Khâm, nhân viên lễ tân vẫn không nhịn được nhìn lén, Trang Khâm nhận diện khuôn mặt xong, đeo lại kính râm, cũng cười với cô.
Lễ tân đỏ mặt: “Được rồi, gửi lại ngài chứng minh thư.

Đây là thẻ phòng.”
“Cảm ơn.” Trang Khâm nhận thẻ phòng, lễ tân vội cầm hai tờ giấy: “Xin ký tên được không ạ?”
“Được thôi.” Trang Khâm nhận giấy bút, bên phải hạ bút xuống ký tên, lại hỏi tên cô, muốn được chúc gì, sau đó viết lên giấy chúc XX mỗi ngày đều vui vẻ, làm cho lễ tân cảm ơn mà vui sướng tới sắp ngất xỉu: “Tôi nhất định sẽ trân trọng tờ giấy ký tên này!”
Cậu ký vài lần, một tờ giấy bị nét bút viết kín, không còn chỗ nữa, lúc này mới đi được.
Trang Khâm bước vào thang máy, cũng dùng voice chat rep Tiểu Đao: “Em không cần mất công đi xa một chuyến như vậy đâu.

Anh đã liên hệ với rạp hát Côn tỉnh Tô rồi, trang phục diễn và diễn viên, sân khấu đều không cần phải lo lắng, tổ chức ở rạp hát Bảo Lợi, định hát “Nam Kha Ký”… chỉ là hát một chút, em đừng chạy loạn nhé, ngoan.”
Tin nhắn được gửi đi, thang máy tới tầng rồi, Trang Khâm bước ra khỏi cửa, thấy bên ngoài có vài người, thì nhét điện thoại lại vào túi, không nói nữa.

Lý Mộ đã đi xa một quãng, không thèm để ý tới Khâu Minh trong bể bơi la to.
Giọng nói từ nhỏ đã rèn luyện tới mềm nhẹ như nước của Trang Khâm vang lên qua loa: “Anh không cần mất công đi xa một chuyến như vậy đâu… anh đừng chạy loạn nhé, ngoan.”
Hả?
Âm cuối cùng lạc đi, Lý Mộ hơi run sợ.
Nhắn nhầm à?
Mình chỉ hỏi mỗi một câu là sẽ tổ chức sinh nhật ở đâu thôi mà.
Lý Mộ lại nghe thêm lần nữa.
Giọng điệu kia như đang dỗ đứa nhỏ, vẫn dịu dàng như mọi khi nhưng lại có chút không giống lắm, mang theo sự thân thiết, giống như sự nỉ non giữa tình nhân với nhau, cũng giống như một người thân trong nhà gửi cho đứa nhỏ.
Anh không nhắn lại, muốn nhờ Trang Khâm thu hồi lại, ngờ đâu hai phút trôi qua, tin nhắn này vẫn không bị thu lại.
Thật sự nhắn cho mình?
Lý Mộ ngồi trên xích đu cạnh bàn bên bể bơi, lại nghe đi nghe lại voice chat kia hai, ba lần, càng nghe càng thấy thích, cho rằng đúng là gửi cho mình, tuy cảm thấy như bị coi là trẻ con, nhưng trong lòng anh lại hưởng thụ, khóe miệng cong lên, nghĩ xem nên nhắn lại thế nào.
“Được.”
Xóa đi, không ổn.
“Ừm.”
Xóa đi, quá lạnh lùng.
“Tôi ngoan…” Chưa gõ xong, đã bị xóa.

“Tôi…”
Đang lúc anh cau mày rối rắm không biết nên nhắn lại thế nào mới thỏa đáng, thì bên kia có tin nhắn mới được gửi đến.
“Tôi gửi nhầm rồi á!”
“Chết rồi, hình như không thu hồi lại được…”
Trong chớp mắt Lý Mộ thấy nản lòng thoái chí.
Cách đó không xa, Khâu Minh bò ra khỏi bể bơi, cả người ướt sũng, như một con chuột lột.
Lý Mộ trên người thì khô ráo, nhưng cảm giác lại tương tự hắn.
Chính là cảm giác bị một chậu nước lạnh từ trên trời dội xuống người.
Lý Mộ vô cảm gõ chữ: “Vẫn chưa kịp bấm nghe.”
“Tôi không nghe voice chat từ 20s trở lên.”
Trang Khâm: “Vậy thì tốt rồi, làm phiền anh, ngại quá.”
Lý Mộ: “Ừm.”
Lý Mộ: “Gửi cho ai vậy?”
Trang Khâm nhắn: “Là sư đệ của tôi, sinh nhật này tôi sẽ làm ở Thủ đô, xong xuôi sẽ về đoàn phim ~”
Lý Mộ: “Được.”
Hóa ra sư đệ, là sư đệ trong gánh hát? Chính là sư đệ cùng nhau lớn lên.
Lý Mộ không vui lắm, nhưng vẫn nhắn tin tiếp cho cậu, hỏi cậu hạ cánh lúc nào, đã về nhà chưa, ăn cơm chưa.

Trang Khâm trả lời đúng sự thật: “Đến khách sạn rồi, đã ăn trên máy bay, vừa rồi đã gọi cơm, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Lý Mộ: “Nghỉ sớm chút.”
Trang Khâm: “Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
Hai chữ này mang theo hơi ấm, phai nhạt đi một chút đả kích Lý Mộ phải chịu.
Nhưng anh vẫn không thể nào xua tan đi nổi, sau khi vào nhà, tìm được máy tính, Khâu Minh đã cởi quần áo ướt ra, trần trụi lên tầng thay đồ, Lý Mộ nhắc hắn: “Cậu đừng có vào nhầm phòng, gian bên phải kia mới dành cho cậu.”
Lý Mộ gõ bốn chữ “Gánh Đại Tứ Hỉ” xuống khung tìm kiếm.
Gánh hát dùng cái tên này không chỉ có một cái, Lý Mộ xem một lát, lại thêm địa danh vào.
Trên tầng, Khâu Minh tìm quần áo trong tủ Lý Mộ thay, vừa vào phòng mình, ngay cả chăn ga gối đệm cũng không có, hắn vào phòng cho khách còn lại nhìn xem, thì thấy đủ cả.
“Phòng này ai ở vậy? Trang Khâm?” Khâu Minh trên tầng hỏi vọng xuống, “Hai người không ngủ chung à?”
Lý Mộ đã tìm được thông tin về gánh Đại Tứ Hỉ Quảng Châu, cũng không đáp Khâu Minh, chỉ tự mình im lặng đọc xem.
Khâu Minh: “À, quên mất anh có thói sạch sẽ.

Làm xong chắc chắn muốn chia giường.” Tật xấu của Lý Mộ rất nhiều, rất ghét người khác làm ồn mình ngủ, tỉnh giấc lập tức nóng nảy.

Rất nhiều chuyện lớn Lý Mộ nhịn được, duy chỉ có việc nhỏ này thực sự không nhẫn nại được.
Khâu Minh xuống tầng: “Vậy anh không cho tôi ở lại à, cái phòng kia của tôi chẳng có gì cả, ga giường đâu? Tôi ngủ thế nào?”
“Chăn ga ở đây, cậu tự lồng đi.” Lý Mộ chỉ ra quầy chỗ huyền quan, ánh mắt vẫn tập trung vào màn hình, giới thiệu của gánh Đại Tứ Hỉ cho biết bầu gánh tên Trang Học Cửu, bầu gánh trước họ Ngang, là người sáng lập gánh hát này.
Trang Khâm và Trang Học Cửu có quan hệ gì?
Họ này không thể coi là phổ biến, khả năng có quan hệ thân thích chắc chắn là lớn, nhưng Trang Khâm thường xuyên nhắc tới sư phụ và sư nương, hai người này đều là diễn viên côn kịch, cũng họ Trang?
Lý Mộ tìm kiếm tiếp, nhưng thông tin trên mạng rất ít, anh cũng không thể dùng thủ đoạn hacker khác, vốn chỉ là muốn tra về sư đệ Trang Khâm một chút, không định bới móc chuyện riêng của Trang Khâm.
Nhưng trước giờ Trang Khâm chưa từng nhắc tới cha mẹ, trên mạng cũng không nói tới chuyện này, làm Lý Mộ có chút để ý tới vấn đề thân thế của cậu.

Sáng sớm hôm sau, 5 rưỡi Trang Khâm đã ngủ dậy, Tiểu Liên cũng không hiểu, anh Trang chỉ đi tham ban thôi, sao lại đến sớm như vậy.
Quay phim cổ trang gần như luôn thức dậy vào giờ này, đời trước Trang Khâm trong tổ đạo diễn Khuất, thường thường đều bắt đầu vào thời gian này, ngồi lên xe tới phim trường, hóa trang thay quần áo tốn hai tiếng, diễn viên chuẩn bị xong, 8 9 giờ bắt đầu quay.
Cảnh quay một tập, phải quay từ sớm đến tối, quay liên tục hơn một tuần trở lên.
Ngồi lên xe đi tới phim trường, Trang Khâm vẫn luôn im lặng, dáng vẻ lo lắng sốt ruột.
Tiểu Liên trộm nhìn cậu, cảm thấy trạng thái của cậu hôm nay thật không thích hợp, tâm sự nặng nề.
Mai Thanh Thu nhắn lại: “Em tới sớm vậy?? Trời! Đoàn phim còn chưa bắt đầu!”
Trang Khâm: “Em lỡ đến sớm mất rồi.”

“Chị nghĩ em nói tới tham ban sớm ít ra cũng phải 10 giờ mới qua… bọn chị cũng chưa tới phim trường đâu, chị còn đang trên xe.”
“Em cũng đang trên xe.”
“Thế em cứ từ từ, chị đưa em vào, bằng không em cũng không tiện vào.”
Một lát sau, hai người gặp nhau ngoài phim trường, Trang Khâm ăn mặc bình thường, quần áo trên người một vượt quá 300 tệ, chỉ có giày là đặt hơn chút, trên người không có một trang sức nào, cậu đội mũ tai bèo và kính râm, khẩu trang che khuất nửa mặt.
“Chị Thanh Thu.” Cậu gọi.
“Em tới sớm quá rồi, chị còn chưa trang điểm đã gặp em… Chuyện em tham ban, hôm qua chị đã nói qua với đạo diễn Khuất rồi.”
Hai trợ lý trẻ tuổi một trước một sau theo Mai Thanh Thu đều đang nhìn Trang Khâm.
Mai Thanh Thu năm nay 32 tuổi, chưa lập gia đình, 12 tuổi đã vào nghề, đến nay đã có kinh nghiệm diễn 20 năm, nhưng lại luôn nhận phải phim nát.

Cô chủ yếu quay phim cổ trang, con đường diễn hẹp, chủ yếu diễn nhân vật nữ phụ dám yêu dám hận nhưng sau lưng làm nhiều việc ác, làm người ta hận đến ngứa răng, hoặc là các nhân vật Hoàng hậu giữ quyền cao chức trọng, Nữ hoàng các loại.
Hai người quen nhau qua gameshow, tác phong của Mai Thanh Thu cá tính không giống người thường, nói thẳng bản thân thích hẹn hò với thịt tươi, ngay từ đầu cũng từng tán tỉnh Trang Khâm, lúc ấy Trang Khâm mới debut không lâu, tuy nhận được ám chỉ, nhưng thật sự không quen được việc này.
Sau khi cậu từ chối, Mai Thanh Thu cũng không giận, chỉ cười tủm bảo: “Em không thích chị thì thôi, chị cũng không ép, nhưng chúng ta làm bạn được không!”
Nói xong lại quay đầu đi tìm tiểu thịt tươi tiếp theo để tình một đêm.
Về sau Trang Khâm cũng phát hiện, Mai Thanh Thu chỉ là tham luyến sắc đẹp mà thôi, thích soái ca tươi trẻ, nhưng không thực sự yêu họ.

Cô rõ ràng là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ cần vui vẻ.
Tiếp xúc với cô, Trang Khâm cũng có áp lực, sợ cô chơi đùa vài chuyện không thích hợp.
Nhưng đời tước sau khi xảy ra chuyện, người coi là bạn tốt trong giới đều hoặc im lặng hoặc là bổ thêm một nhát dao, cô lại xuất hiện nói ra lời thật lòng.
“Trang Khâm trong đoàn phim đóng phim nhiều ngày như vậy, tôi tận mắt chứng kiến, ngoài cảnh dưới nước ra, cậu ấy gần như không cần diễn viên đóng thế, hôm đó đúng lúc cậu ấy xin nghỉ, bởi vì người thân ở nước ngoài bệnh nặng nên mới xin nghỉ.

Sao không ai nghĩ tới, nếu cậu ấy không xin nghỉ, thì người chết chính là cậu ấy?”
Kết quả lại rước phải rất nhiều sự chỉ trích, có kẻ nói hai người họ có tình cảm riêng, bịa đặt thấy họ đặt phòng ở khách sạn, còn có kẻ nói mình chính là chủ căn hộ nhỏ, biết một phòng trong căn hộ của mình là do họ thuê ở chung, thậm chí có kẻ còn mắng: “Sao chết không phải là mày mà lại là diễn viên đóng thế??”
Cô bắt đầu biến thành anh hùng bàn phím, còn kiện vài người đã xâm phạm danh dự của mình, qua hồi lâu phong ba mới ngừng, nhưng vì chuyện này, nhà tư bản sau lưng cô trực tiếp xung đột, cũng gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho sự nghiệp của cô.
Sau này Trang Khâm xem tin tức, mới biết cô gả cho một phú hào.
Một sự kiện, không chỉ thay đổi cuộc đời cậu, mà còn ảnh hưởng tới rất nhiều người xung quanh.
Trang Khâm vừa nói chuyện phiếm về phim trường hàng ngày với cô, vừa bước vào, gặp đạo diễn Khuất, Trang Khâm hơi khom lưng: “Đạo diễn Khuất.”
Mai Thanh Thu: “Hôm qua tôi đã nói với ngài rồi đấy, Tiểu Khâm muốn tới tham ban tôi.”
Đạo diễn Khuất cũng không nhìn cậu, rất không vui nói: “Cô, đi hóa trang.”
Mai Thanh Thu kéo Trang Khâm chạy, Trang Khâm nhỏ giọng hỏi hai câu về sắp xếp cảnh quay hôm nay, biết cảnh đánh võ được xếp thứ hai, cậu liền xem Mai Thanh Thu hóa trang, đây là một phòng hóa trang rất lớn, một lát sau, cậu thấy Trịnh Phong Bách.
Trịnh Phong Bách vẫn chưa để ý tới cậu, trợ lý của gã lại nhìn thấy trước, bởi vì bóng lưng của Trang Khâm và Trịnh Phong Bách thực sự rất giống nhau, trợ lý đảo mắt qua nhìn, thấy đôi giày kia đã nhận ra cậu.
Một đôi giày của cậu sẽ đi rất lâu.
“Anh Bách! Anh nhìn bên kia kìa!”
Trịnh Phong Bách quay đầu, thấy người đang ngồi nói chuyện với Mai Thanh Thu kia, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Cậu tới đây làm gì?!”
“Anh Bách,” Trang Khâm ngẩng đầu chào hỏi gã, vì trong lòng có chút chuyện, hơi cười không nổi, “Chào buổi sáng, em tới tham ban.”
Lần trước hai người nói câu cuối cùng kia, cũng không thể coi là giải hòa hoàn toàn, hơn nữa vì trợ lý của mình tự tiện chạy tới làm hỏng bộ đồ Trang Khâm mặc lên thảm đỏ, Trịnh Phong Bách thấy hổ thẹn trong lòng, chỉ là mỗi lần nghĩ tới việc cậu giẫm lên mình bước lên cao, lại thêm gần đây mình đóng phim, mỗi lần không quay tốt, đều bị đạo diễn mắng không bằng Trang Khâm, thì gã lại khó mà trưng ra được vẻ mặt tốt với Trang Khâm.
“Cậu cũng đúng là mặt dày, còn không biết xấu hổ tới đây?!” Hai người đã đối chọi với nhau từ lâu, giọng điệu Trịnh Phong Bách nói chuyện với cậu, chưa từng tốt lành.
Mai Thanh Thu đang hóa trang lại bị chọc cho không vui, giáo huấn thẳng mặt gã: “Đây là phim trường, không phải địa bàn của cậu!”
Trang Khâm không hề nghe vào tai.
Bởi vì ở xa xa, cậu thấy diễn viên đóng thế kia đang mặc trang phục diễn, hóa trang.
Bản thân cậu và Trịnh Phong Bách hình thể tương tự, chỉ sợ diễn viên đóng thế cũng rất có khả năng cùng là một người —— đây là điều Trang Khâm lo lắng nhất, bây giờ nhìn thấy, xác nhận rồi, trong lòng Trang Khâm chìm tới đáy cốc.
Cậu thu hồi ánh mắt từ trên người Hải Dương lại: “Anh Bách… cảnh quay thứ hai, phải đeo dây cáp đánh võ à? Nguy hiểm lắm, anh còn nhớ hồi em làm diễn viên đóng thế cho anh, có một cảnh dưới nước, bởi vì dây cáp có chút vấn đề, em suýt nữa đã chết đuối.”
Kỹ thuật bơi lội của Trang Khâm không tốt, nhưng Trịnh Phong Bách không chịu quay cảnh nguy hiểm như vậy, nên cuối cùng chỉ đành để cậu quay.
Nước trong studio sâu tới 8 9m, diễn viên phải lặn xuống vị trí sâu 5 6m, camera tiến hành quay qua kính trong suốt.
Trịnh Phong Bách nghe được cậu nhắc tới chuyện này, vẻ mặt càng khó coi, trợ lý của gã “hừ” một tiếng, trừng cậu: “Cậu nhắc tới chuyện này làm gì! Thật xui xẻo!”

“Ý tôi là… anh Bách, chờ tới cảnh đánh võ, nhất định phải kiểm tra kĩ dây cáp, phải kiểm tra kĩ lưỡng, em nghe nói độ an toàn của thiết bị võ thuật chỗ này đã lão hóa rồi, dễ xảy ra vấn đề.”
Trợ lý: “Có phải là cậu bị điên rồi không, chúng tôi không biết kiểm tra chắc?!”
“Cậu ăn nói kiểu gì đấy!” Tiểu Liên nhịn không được, mắng to gã, “Cậu mới điên!”
Vẻ mặt của trợ lý kia khẽ thay đổi, nhớ rõ hơn một năm trước, Trang Khâm chỉ là một diễn viên đóng thế nhỏ, nghe mình chỉ đạo, quay đi quay lại đã giẫm lên đầu nghệ sĩ nhà mình rồi.
Thái độ của gã ta với Trang Khâm vẫn luôn rất kém, Trang Khâm lại tính tình tốt, không nói gì, chỉ tận lực tránh đối mặt.
“Câm mồm.” Trịnh Phong Bách quở trợ lý, “Bây giờ đi tìm tổ võ thuật kiểm tra đi, kiểm tra cho cẩn thận —— cảnh quay này, tôi tự quay.”
“Anh Bách, anh muốn đích thân…” Trợ lý há to miệng, “Nhưng cảnh quay này nguy hiểm lắm! Anh đừng xúc động…”
“Bảo cậu đi thì đi đi, nói nhảm cái gì! Bảo tổ võ thuật kiểm tra cho kĩ đi!” Trịnh Phong Bách đen mặt, nhớ những lời đạo diễn Khuất mắng mình suốt ngày kia, càng thêm chướng mắt, gã càng quay càng trở nên vô cảm, lúc này Trang Khâm tới, lòng hiếu thắng của gã bị khơi lên, thế nào cũng muốn làm cho người khác thấy rằng mình không kém hơn Trang Khâm chỗ nào, chỉ là cảnh đánh võ thôi mà?
Gã cũng quay được!
Trợ lý không dám trái lời, vội vàng chạy đi tìm tổ võ thuật.
Mai Thanh Thu hỏi: “Aiz, em đôi co với nó làm gì, trợ lý kia đã vậy rồi, em còn không tức giận?”
Trang Khâm nói: “Chị Thanh Thu, chị quên hồi trước em từng diễn thay anh Bách rồi à?”
“Chị biết chứ, còn không phải do bản thân nó không chuyên nghiệp à, thật đúng là ai cũng làm diễn viên được.” Cô khinh thường, “Để chị xem đạo diễn Khuất nhẫn nhịn được tới mức nào.”
Trang Khâm tuy lắng nghe, nhưng sự chú ý lại tập trung lên diễn viên đóng thế cách đó không xa.
Cậu ít giao lưu với diễn viên đóng thế, bởi vì cậu gần như không cần dùng tới diễn viên đóng thế, có điều thỉnh thoảng cũng phải quay cảnh bản thân thật sự không thể quay được, khi tiếp xúc với Hải Dương, Trang Khâm đều rất hòa thuận với hắn.
“Trước kia tôi cũng giống anh, cũng là diễn viên đóng thế.

Đừng khách sáo như vậy.”
Hải Dương bày tỏ từ đáy lòng: “Tôi rất bội phục ngài, từ diễn viên đóng thế mà lên làm được diễn viên thật không dễ dàng, phải rồi, em gái tôi là fan của ngài, có thể…”
“Muốn ký tên hay là ghi âm giọng nói? Để tôi tìm giấy bút.”
Trang Khâm vẫn còn nhớ rõ cuộc trò chuyện đầu tiên giữa họ.
Rất nhanh, Mai Thanh Thu đã hóa trang xong, các bộ phận vào chỗ, bắt đầu quay cảnh đầu tiên.
Thời tiết hôm nay không nóng không lạnh, thời tiết này rất thích hợp quay phim cổ trang.
Sau khi vượt qua tình huống diễn viên quên thoại, ống kính không chuẩn này nọ, ba tiếng trôi qua, cảnh quay đầu diễn xong, đạo diễn Khuất không ăn cơm trưa, đi thẳng tới trường quay khác để quay cảnh thứ hai.
Trang Khâm theo đi cùng, ai ngờ thấy trợ lý của Trịnh Phong Bách đang ồn ào với một nhân viên công tác làm thí nghiệm kiểm tra dây cáp treo: “Không được, thiết bị an toàn của mấy người đã dùng từ đời nào rồi! Làm sao yên tâm để diễn viên quay phim được! Xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm!”
Nhân viên công tác kia cũng không dám lớn tiếng, vừa đánh đu vừa nói: “Không sao cả mà, dùng suốt cũng đâu có vấn đề gì, dây cáp là đồ mới, cậu xem tôi dùng cũng không sao mà…”
“Sao vậy? Ồn ào cái gì?” Đạo diễn Khuất bước qua.
Trang Khâm yên lòng rồi, phát hiện ra vấn đề… phát hiện ra là tốt rồi.
Thực ra chính cậu cũng không hiểu, sự cố kia rốt cuộc là do con người hay là do ngoài ý muốn, kiếp trước cảnh sát điều tra một thời gian xong, cũng cho ra kết quả là sự cố, nhưng vẫn không thể loại trừ nghi ngờ có người dùng thiết bị cũ đã lão hóa để hại người.
Nhưng cuối cùng kết cục là toàn bộ tổ võ thuật đều bị khai trừ, Trang Khâm gánh trên lưng tiếng xấu không chuyên nghiệp, không chịu trách nhiệm, hại chết diễn viên đóng thế.
Khuất Thành Ích bước tới xem xét, rồi hỏi: “Dây cáp này dùng bao lâu rồi?” Ông ta vừa dứt lời, dây cáp nhỏ kia trong chớp mắt đứt đoạn, nhân viên công tác đang treo ở độ cao chưa tới một mét “ai u” một tiếng, ngã xuống đất.
Một vài nhân viên công tác khác vội đi tới dìu anh ta: “Không sao chứ?”
Trợ lý kia lập tức có lý, không buông tha cho người khác: “Nhìn đi nhìn đi! Tôi đã nói thiết bị an toàn này có vấn đề mà lại!! Nếu diễn viên sử dụng, ngã từ trên cao như vậy xuống, không phải sẽ ngã chết hay sao!?”
Vẻ mặt của Khuất Thành Ích cũng không tốt, Trịnh Phong Bách cũng mang sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi lạnh vã ra, gã liếc mắt nhìn Trang Khâm đứng bên cạnh một cái, sau đó kéo trợ lý ra, không để gã mắng chửi thô tục.
Đạo diễn Khuất: “Thế này không được! Đổi ngay lại cho tôi!”
Trang Khâm đứng sau lưng đạo diễn, ngẩng đầu nhìn nhân viên công tác tổ võ thuật lúc này đang làm theo lời vị đạo diễn nói một không hai này.
“Cũng may… suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Cũng may là đã kiểm tra cẩn thận, không có gì đáng ngại.”
“Dọa người quá…”
Nhân viên công tác trong đoàn láo nháo nhỏ giọng bàn tán.
Tảng đá lớn trong lòng Trang Khâm rơi xuống đất, cậu tựa như người mất hết sức lực lùi lại về sau một bước, suýt đã vấp ngã.
Cậu ngồi xổm xuống, trái tim kinh hoàng đập mạnh, môi mím chặt.
“Anh Trang?” Tiểu Liên vội vàng hỏi cậu, “Anh sao vậy, không thoải mái à?”
“Ừm… tụt huyết áp thôi.” Trang Khâm trắng bệch mặt, đầu chôn sâu trong cánh tay rũ xuống.

Có cảm giác vui sướng vì sống sót sai tai nạn, cũng có một cảm giác nói không nên lời, tựa như tiêu tan, tựa như khổ sở, mọi chuyện trong kiếp trước chuyển biến tại nút thắt này, đi theo kết cục hoàn toàn bất đồng, mũi cậu cay cay, trước mắt choáng váng.
Di chứng đóng phim không nghỉ ngơi tốt thời gian trước cuối cùng cũng tới muộn.
“Chào ngài, xin hỏi là… thầy Trang phải không?”
Buổi chiều, khi Trang Khâm phải rời khỏi phim trường, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu quay đầu lại.
“Chào ngài, chào thầy Trang… nghe nói ngài tới đây, thật không ngờ đúng là ngài!” Hắn kích động nói.
“Chào anh.” Trang Khâm nở nụ cười, ánh mắt mang theo sự phức tạp, “Anh là… diễn viên đóng thế của anh Bách phải không, vừa rồi tôi nghe thấy họ gọi anh là Hải Dương.”
Hải Dương rất bất ngờ, có lẽ trước giờ hắn chưa gặp được diễn viên thân thiện như vậy bao giờ: “À… thầy Trang, ngài khách khí quá!”
“Trước kia tôi cũng giống anh, cũng làm diễn viên đóng thế.” Trang Khâm nói.
Hải Dương bày tỏ từ tận đáy lòng: “Tôi rất bội phục ngài, từ diễn viên đóng thế mà lên làm được diễn viên thật không dễ dàng, phải rồi, em gái tôi là fan của ngài, có thể… ký tên cho tôi tặng con bé được không, sắp sinh nhật nó rồi…”
“Không thành vấn đề,” Trang Khâm hỏi Tiểu Liên giấy bút, “Em gái anh tên gì? Bao nhiêu tuổi, ngày bao nhiêu sinh nhật?”

“Con bé tên Viện Viện, hai ngày nữa Tết thiếu nhi là tròn 18 tuổi.”
Bàn tay nắm bút của Trang Khâm hơi khựng lại: “Thật khéo, trùng sinh nhật với tôi.”
“Đúng vậy…” Hải Dương ngượng ngùng nói, “Con bé cũng từng nói vậy, cùng một ngày sinh nhật với ngài, rất có duyên.”
“Cô bé có còn đang đi học không? Đã được nghỉ chưa?”
“Không, mấy ngày nữa là con bé thi đại học rồi, món quà này, tôi không thể đưa thẳng cho nó được, sợ nó kích động quá phát huy không tốt, ha ha.”
Trang Khâm lại hơi dừng lại, tiếp đó cậu viết xuống giấy: “Chúc cho Viện Viện thi đại học thuận lợi, đề tên bảng vàng.”
Ngồi lên xe trở lại sân bay, Trang Khâm mở cửa sổ xe ra, gió thổi mái tóc đen trên trán cậu bay ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, trong đôi mắt cậu là phong cảnh đường cao tốc buồn tẻ đang lao đi vun vút, lòng cậu chợt nghĩ, mùa hè thực sự tới rồi.
Đêm đó khi trở về Thủ đô, Trang Khâm đột nhiên bị ốm không kịp trở tay.
Lần trước bị ôm nằm viện, chính là lần trọng sinh về đó cậu ngất xỉu ở hiện trường quay chương trình.
Lúc này nguyên nhân cũng không khác lắm, cũng là do làm việc quá nhiều, bản thân Trang Khâm hiểu rõ trong lòng, uống thuốc pha nước nóng rồi bỏ lên giường, nhưng vẫn chưa thể nghỉ ngơi được, sinh nhật cậu là vài ngày nữa, vì thái độ của công ty, bây giờ đoàn đội của cậu đã gần như tan tác hết, rất nhiều việc cậu đều phải tự lo, cũng may Tiểu Liên rất đáng tin cậy, chỉ huy fanclub, làm tốt đa số các công tác chuẩn bị.
Chị Mân thấy tin buổi sáng cậu tới tham ban đoàn phim “Định Đông Phong”, có ảnh chụp, gif, hai người vừa nói vừa cười, tittle chính là: “Giật mình! Tình chị em Mai Thanh Thu Trang Khâm nửa thật nửa ảo bị đưa ra ngoài ánh sáng!”
Chị đầu tiên là gọi điện thoại tới mắng, nghe giọng nói của cậu mới cảm thấy là lạ: “Sao vậy? Sao giọng khản thế?”
“Không sao ạ, quay phim nên giọng khản thôi, lời thoại nhiều.”
Tô Mân đành phải kiềm chế, nén giận hỏi cậu chuyện tham ban là thế nào, Trang Khâm giải thích là đi gặp mặt đạo diễn Khuất nói xin lỗi: “Gây lớn chuyện rồi ạ?”
“Cũng không đến nỗi… Trịnh Phong Bách đăng Weibo làm sáng tỏ nói là cậu đến tham ban cậu ta, đúng lúc chạm mặt Mai Thanh Thu, đang nói chuyện lại bị paparazzi chụp.”
“Ai cơ? Anh Bách?”
Tô Mân vừa nghe giọng điệu cậu là hiểu chắc chắn cậu chưa biết gì:
“Lại nói sao cậu ta lại chủ động làm sáng tỏ giúp cậu? Không những không bỏ đá xuống giếng, thật đáng ngạc nhiên.

Cậu làm hòa với cậu ta từ lúc nào vậy?”
“Em không biết…” Bản thân Trang Khâm cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cậu biết, thực ra Trịnh Phong Bách không thực sự là người xấu, có lẽ là lương tâm trỗi dậy.
Cậu đần độn suy nghĩ, cảm giác cũng không nghĩ ra được gì cả.
Tô Mân thở dài: “Dù sao giải quyết được là tốt rồi, chỗ chị có show huấn luyện diễn viên kiểu show tài năng, lúc nào về cậu xem thử xem.”
Trang Khâm mơ màng nhớ tới kế hoạch mà Tống Khác cho mình xem kia, đoán là chương trình này, cũng không hỏi đã đồng ý.
Tô Mân: “Vốn định đi Thái Lan xem cậu thế nào, mà chỗ chị thực sự không đi nổi, cấp trên lại nhét thêm người mới cho chị, chị vội tới xoay mòng mòng.”
Trang Khâm thì lại sợ chị tới.
Thấy cậu quay rốt cuộc là cảnh phim gì, chuyện mình sửa kịch bản mới gửi cho chị sẽ không thể giấu được.
“Không sao đâu chị Mân, một mình em cũng không sao.” Cậu kiên định nói.
“Chị biết cậu không thành vấn đề, nhưng đến tận giờ chị vẫn không biết cụ thể về đoàn phim kia của cậu, đạo diễn thế nào, ngay cả danh tiếng cũng không biết…”
Trang Khâm khụ khụ: “Em mệt rồi.”
Tô Mân chịu không nổi: “… Được rồi đừng làm nũng nữa, thấy trạng thái cậu cũng kém, chịu khó ăn cơm, nghỉ ngơi cho tốt, chị không quấy rầy cậu nữa.”
“Chào chị Mân nhé.”
Cúp máy, Trang Khâm nằm trên giường, bắt đầu check việc tặng quà cho fans đến buổi sinh nhật, để Tiểu Liên gọi cho rạp hát kia xác nhận, người cậu hỏi thăm bên đoàn kịch Côn khúc tỉnh Tô cũng đã gửi tin nhắn xác nhận.
Tiệc sinh nhật này từ nửa năm trước đã được lên kế hoạch, vé vào sinh nhật là miễn phí, nhưng chỉ có một nghìn chỗ ngồi, thế nên chỉ cho phép fans ruột vào hiện trường, vấn đề này do fanclub và các khoảng trăm master-nim của cậu kiểm chứng.
Bên kia, Lý Mộ mua vé máy bay về nước, đang tìm cách mua vé vào tiệc sinh nhật của Trang Khâm.
Nào ngờ, không thể nào tìm ra được, khắp trên mạng đều không có cách mua.
Cuối cùng anh tìm nửa ngày, thấy được một post cá nhân báo tên vào cửa, còn có cả gì mà share Weibo, tag một người bạn tốt, chọn ra ba fans may mắn (giới hạn fans lâu năm) tặng vé vào cửa tiệc sinh nhật 20 tuổi, ghi chú vé vào cửa dùng tên chứng thực, không thể chuyển nhượng.
Lý Mộ lần mò cách đăng ký tài khoản, dựa theo yêu cầu share, tag chính Trang Khâm vào, sau đó lại đi xem, phát hiện tháng trước đã kết thúc hoạt động rồi.
Nhịn không được muốn chửi bậy.
Anh ngồi trên thảm, bị cái post chua như cứt mèo này thu hút, ngồi trong phòng nghiên cứu tiếp.
Còn phải vào group?
Gì mà group 1 2 3 4… nhiều như vậy, phải vào cái nào?
Lý Mộ không hề nề hà tải app QQ, tốn thời gian đăng ký, xin vào group, nào ngờ còn phải trả lời câu hỏi, sau đó được xét duyệt với có thể chính thức vào group.
Nhưng người đang chờ vào nhóm đầy ra, còn cả vấn đề xét duyệt, tra mạng nửa ngày, không chắc chắn tùy tiện trả lời một câu, một lát sau đã bị từ chối.
Trả lời sai rồi?
Lại xin vào lần nữa.
Vài tiếng sau, admin rep: “Nick clone không thêm vào group.”
Lý Mộ bị làm cho phình to cái đầu, chỉ số thông minh luôn lấy làm tự hào dưới sự vụn vặt, không hiểu nổi quy tắc trở nên gần như vô dụng.
Chỉ là fan của minh tinh thôi mà lắm chuyện vậy à?
Tại sao có tiền lại không mua được một tấm vé vào cửa?
“Hỏi cậu chuyện này.”
Trang Khâm thấy tin nhắn của Lý Mộ, cậu lên tinh thần nhắn lại: “Sao vậy?”
“Vé vào cửa sinh nhật mua thế nào, tôi có một người bạn muốn.”
Ngón tay Lý Mộ trong lúc gõ chữ vẫn không thể diễn tả được sự hoang đường và ấm ức: “Hình như cậu ấy không vào được group fans của cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.