Đọc truyện Phái Diễn Xuất FULL – Chương 34: Trong Thời Khắc Thân Mật Tựa Tình Nhân Ấy
Lời này nói tới mức Trang Khâm cảm thấy có chút không ổn, da gà trên người đều đã nổi lên, cậu không được tự nhiên xoa xoa cánh tay, cười với anh, lễ phép đáp lại: “Nếu là cùng anh, quay những cảnh này tôi cũng không cảm thấy có gì.”
Ở phim trường trong lúc đóng phim, duy trì quan hệ tốt với diễn viên diễn chung là điều vô cùng quan trọng.
“Thật sao?” Lý Mộ thả mèo xuống, trong lòng lại có cảm giác thật kì dị, không thể khống chế được.
Anh năm lần bảy lượt tiếp nhận được ý tốt của Trang Khâm, đã vài lần nghe cậu nói thích mình sau lưng.
Trong phim họ hôn nhau cuồng nhiệt như vậy, ngay cả cảnh quay ngày mai cũng thản nhiên tiếp nhận…
“Đương nhiên là thật rồi.” Nếu bảo cậu quay cảnh này với một người đàn ông xa lạ, Trang Khâm sẽ nảy sinh tâm lý khó chịu trong một chốc.
Sau khi làm quen với Lý Mộ, tiến độ quay phim rất nhanh, nới lỏng không ít, đóng phim cũng càng thoải mái.
“Vậy sao cậu lại ngồi đây tự cộc đầu thế này?” Ánh mắt Lý Mộ kiềm chế không đảo qua bờ môi cậu.
Tư vị trong phim thật khó quên.
Trang Khâm nói: “Thực ra cũng giống như đã nói với anh, sợ toát mồ hôi, nhưng mà anh yên tâm, ngày mai đến phim trường tôi sẽ thay quần áo liên tục, tuyệt không làm anh khó chịu.”
Lý Mộ nói không sao, mấy ngày nay đóng phim, cả hai thường xuyên vã mồ hôi đầy người, còn chưa kịp tắm rửa đã bị yêu cầu quay cảnh đêm, trên người Trang Khâm có mùi hương hạnh nhân, anh đã quen, ngửi còn cảm thấy rất dễ chịu.
“Đóng phim ấy à, anh khá thích sạch sẽ, vậy thì tôi nên sạch sẽ một chút, đây là điều cơ bản.” Trang Khâm nói xong, bên kia cửa mở, là Tiểu Liên và đạo diễn Chu.
Ồ? Ngày thường đạo diễn Chu vốn mặc kệ mọi chuyện mà, sao lại tới đây?
Tiểu Liên bảo: “Anh Trang, đạo diễn Chu tìm anh có chuyện muốn nói.”
Lý Mộ: “Có cần tôi tránh mặt không?”
Đạo diễn Chu đi vào: “Không cần, đúng lúc cần tìm hai người nói chuyện.
À ừm… Tiểu Liên này, cậu đi tìm đạo diễn Quách, bảo cậu ta chờ tôi một lát.”
“Vâng đạo diễn Chu.” Tiểu Liên đóng cửa đi ra ngoài.
Đạo diễn Chu ngồi ở mép ghế sofa, Trang Khâm lấy hắn một cái cốc giấy đặt dưới máy lọc nước, đang định rót nước cho hắn, đạo diễn Chu lại bảo: “Không cần đâu, tôi nói mấy câu xong sẽ đi luôn.”
Trang Khâm vẫn cứ rót nước đá, đi tới trước mặt đạo diễn Chu đưa cho hắn.
Đạo diễn Chu nhận lấy, nói: “Hôm nay hai người đóng phim, tôi bị mời ra ngoài, không biết tình huống thế nào, nhưng đạo diễn Quách của các cậu đã rất tức giận phải không?”
Lý Mộ ngồi đối diện hắn: “Là vấn đề do tôi.”
Đạo diễn Chu hỏi: “Khi không diễn hai người hay làm gì?”
Trang Khâm trả lời: “Tập kịch bản.”
Lý Mộ: “Cả làm những việc khác nữa.”
Đạo diễn Chu: “Không thể chỉ tập kịch bản không được, nói thật ra, ngoài đối diễn, những lúc khác đừng tập kịch bản, còn cả thầy Trang nữa, cậu cũng thật là, tôi thấy cậu toàn ôm kịch bản, ăn ngủ cũng ôm, trên kịch bản của cậu ghi chằng chịt note, đương nhiên đây là cách làm việc của cậu, có điều viết nhiều như vậy cũng có chỗ không tốt, ngoài thuộc lời kịch cơ bản, cậu xem một lần là được, nhớ kỹ cảm xúc đầu tiên của cậu.”
Trang Khâm gật đầu: “Tôi thuộc lời thoại khá chậm, chỉ sợ bản thân quên từ.”
“Đây đều chỉ là những vấn đề nhỏ, quan trọng là cảm tình của nhân vật, chỉ là trước đó xem hai người diễn không tồi, hẳn đều đã biết cách nhập vai rồi.”
Lý Mộ ngồi cạnh nghe rất nghiêm túc, khi đóng phim anh chỉ là người bình thường, chẳng qua anh từng đọc rất nhiều sạch có liên quan, lại có bản lĩnh đã từng gặp sẽ không quên, nên làm gì cũng mới đều nhẹ nhàng hơn người khác.
Đạo diễn Chu: “Cảnh hôm nay hai người bị cắt là cảnh hôn, ngày mai lại là mấy cảnh tương tự vậy.
Mấy cảnh quay này với nhiều diễn viên là cảnh rất khó, nam nữ diễn viên chưa nói, hai người đều là nam, nếu quay không tốt, phải tìm điểm gì đó khiến cho hai người hưng phấn một chút, hai người đóng phim không phải là tự tra tấn bản thân, lại nói làm diễn viên còn không phải là tự mình hưởng thụ quá trình biểu diễn này hay sao?”
Trang Khâm gật đầu như suy tư gì đó.
Lý Mộ nghĩ, bản thân đã tìm được điểm khiến mình hưng phấn, cũng rất hưởng thụ, nhưng nguyên nhân mình diễn không tốt lại có rất nhiều, là một tâm tình không rõ ràng.
Đạo diễn Chu uống ngụm nước, nói tiếp: “Ngày thường hai người đối diễn kiểu gì?”
“Chỉ là… đối thoại, mắc kẹt thì lưu ý lại, cảm xúc không tới độ cũng note lại.” Trang Khâm cầm điện thoại, “Khi đối diễn tôi sẽ ghi âm, sau đó nghe lại.”
“Đây cũng là một cách,” Đạo diễn Chu nói, “Tôi có một đề xuất, chỉ là một đề xuất thôi, nếu hai người cảm thấy không hợp, thì thôi.”
“Không sao, ngài cứ nói đi.” Đạo diễn Chu nói chuyện ôn tồn lại cẩn thận, đời trước Trang Khâm cũng có ấn tượng sâu sắc với đạo diễn này, thành tựu sau này cũng không tồi, là người chuyên quay phim thương mại.
Đạo diễn Chu từ từ nói: “Mỗi ngày cả hai đều đối diễn, hiệu quả cũng có, nhưng đối diễn nhiều quá sẽ lâm vào cục diện bế tắc, giống như số lần NG ở phim trường nhiều, sẽ càng lúc càng không tìm được trạng thái, phải không nào?”
Trang Khâm: “Phải, gần đây tôi hay có cảm giác này, ngài có cách gì tốt để giải quyết không?”
“Chỉ là một phương pháp nhỏ thôi, hai người đã từng nhìn thẳng vào mặt nhau bao giờ chưa?”
Lý Mộ theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trang Khâm, Trang Khâm gật đầu: “Khi đóng phim rất thường xuyên.”
“Ý tôi là ngoài lúc diễn, không có việc gì ngồi với nhau, chung một cái ghế sofa, hoặc trên cùng một cái giường, nhìn thẳng nhau trong chốc lát, mắt là nơi có thể truyền được tình cảm của con người, ngoài lúc diễn hai người làm như vậy hẳn sẽ có hiệu quả ngoài dự đóan, nhiều năm như vậy rồi, tôi đóng phim cùng đoàn, tuy chưa theo đề tài đồng tính như thế này, nhưng cũng từng theo không ít phim tình yêu, phương pháp này tôi học được từ một nữ diễn viên, cô ấy đóng phim rất trôi chảy, diễn cái gì giống cái đó, với ai cũng tạo CP được.”
Trang Khâm cảm thấy đạo diễn Chu có lẽ đã phán đoán sai nguyên nhân khiến hai người NG, chính cậu cảm thấy ngoài lúc diễn, giao lưu giữa cậu và Lý Mộ vẫn còn tốt lắm, nhưng nghe đạo diễn nói vẫn rất bổ ích, giờ không cần thì sau vẫn có thể dùng tới.
Đạo diễn Chu nói tiếp: “Thế nên vừa nghe nói hai người NG, tôi đã cân nhắc, có phải là cách thức không đúng không, bởi vì đạo diễn Quách nói giao nhiệm vụ cho hai người là đối diễn mỗi ngày… Thực ra đối diễn một lần hai lần, cũng là được rồi, thời gian còn lại đừng lãng phí, hãy sử dụng để trò chuyện với nhau.” Giọng điệu hắn uyển chuyển, nhưng lại nói lên mặt ngoài hắn hoàn toàn khác với Quách Bảo Châm, bản chất lại có suy nghĩ khá tương đồng, “Tôi lấy một ví dụ nhé, ôm, hai người đã từng ôm người nhà của mình bao giờ chưa?”
Trang Khâm: “Rồi.”
Lý Mộ: “Hiếm.” Sau khi lớn lên, anh chỉ từng ôm một mình ông ngoại, đời này chỉ từng có một lần như vậy, anh là người có đời sống tình cảm khá nội liễm.
“Cảm xúc khi ôm người nhà, người thân của mình thế nào?”
“Rất… ấm áp.” Trang Khâm nhớ tới chuyện không lâu trước đây, khi xuống máy bay, thấy được Trang Học Cửu, cậu ôm chặt lấy Trang Học Cửu, cả hai người đều mặc áo lông vũ dày cộp, nhưng độ ấm của tình thân này, lại có thể kì diệu truyền tới thông qua động tác.
Lý Mộ lại đặt tay trên gối, rũ mắt, không trả lời.
Đạo diễn Chu bảo: “Ôm và nhìn nhau đều mang lại cảm xúc rất kì diệu, chúng ta là người Trung Quốc, khá hàm súc, gặp mặt là bắt tay, cố gắng không phải đối diện với người khác nhiều nhất có thể, hoặc ôm, nếu thử nhìn vào mắt của cha mẹ một chút, vài giây sau có lẽ sẽ muốn khóc.
Đôi mắt có thể truyền đạt cảm xúc, là ngôn ngữ không thể nào thay thế được.”
“Đương nhiên hôn cũng vậy, có điều cái đó giới hạn trong quan hệ người yêu, hai người không cần.”
“Nói hơi nhiều rồi.” Đạo diễn Chu đứng lên, hắn thấp hơn cả hai người, phải ngẩng đầu để nói chuyện, “Cứ tạm vậy đi đã, đúng rồi, thầy Trang, cái sữa chua nhãn hiệu Ấm Áp ngài quảng cáo kia uống khá là ngon…”
Trong lòng Trang Khâm thấy không lành.
Đạo diễn Chu cười haha: “Mấy ngày nay hôm nào cũng mang sữa chua cho tôi, ngại quá, bao giờ tôi về nước, sẽ mua nhiều chút ủng hộ.”
Trang Khâm: “…”
Cậu đã có chút không dám nhìn vẻ mặt của Lý Mộ.
Biết ngay kiểu gì cũng toang mà.
Đưa đạo diễn Chu ra ngoài rồi, Trang Khâm quay lại dọn kịch bản và sổ ghi chép, không thể tránh khỏi việc chạm mắt Lý Mộ.
Quả nhiên giống như đạo diễn Chu nói, sẽ theo phản xạ tránh phải nhìn chính diện.
Trang Khâm không dám nhìn anh, mắt đặt ở vị trí hầu kết nhô ra kia: “Ừm… chuyện sữa chua…”
Lý Mộ ngồi xổm xuống, cho mèo vào túi mèo, xách lên.
Trang Khâm gãi đầu, vắt óc nghĩ, cũng không nghĩ ra được lời giải thích nào, đành thú thật: “Sữa chua mấy hôm nay anh đưa tôi…”
“Đều đưa cho đạo diễn Chu.” Lý Mộ ngẩng lên.
“Tôi có uống, nhưng mà…” Trang Khâm cẩn thận nhìn vào đôi mắt anh, con ngươi mang theo màu lam nhạt, cảm xúc thật hàm súc, lông mi rất dài rũ xuống.
Cậu vuốt vuốt mũi mình: “Trước đó khi quay quảng cáo, bên quảng cáo bắt tôi uống rất nhiều, anh có tưởng tượng được cảm giác một ngày uống hai thùng là cảm giác gì không, tôi vốn rất thích uống, lúc quay xong lại…”
Lý Mộ nói, giọng thật trầm: “Cậu nên nói với tôi từ sớm.”
“Anh cứ đưa cho tôi mãi, mỗi ngày mang theo một chai, tôi sợ anh không vui thôi mà…” Dù sao cũng vẫn phải diễn chung ba tháng nữa.
Trang Khâm nhận lỗi: “Thật xin lỗi, tôi nên nói sớm hơn mới phải, tôi không nên… không nên đưa cho đạo diễn.” Thực ra cậu đưa cho Tiểu Liên, hẳn là vừa quay người, Tiểu Liên lại đưa cho đạo diễn.
Thể nào hôm nay đạo diễn Chu lại khách khí chạy tới góp ý như vậy, hóa ra là bắt người tay ngắn.
Lúc này, Tiểu Liên bước vào: “Anh Trang, xe đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi?”
Trang Khâm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt kia của Lý Mộ, lông mi dài tạo một bóng mờ dưới ánh sáng trên cao, một bóng râm hình quạt phóng ra trước mắt, mũi thẳng và đường môi làm sườn mặt của anh càng trở nên hoàn hảo.
“Tiểu Liên, cậu vào xe ngồi đợi trước đi, tôi đi xe của anh ấy, chúng tôi đọc thoại.”
“… À,” Tiểu Liên hơi do dự, “Em đi cùng được không?”
Trang Khâm: “Lát nữa tôi quay lại ngay.”
Tiểu Liên nhìn cậu, lại nhìn Lý Mộ, nhớ tới phần cơm Unadon kia, lại nhịn xuống: “Được, anh Trang, có gì call nhé, hay là đưa Sữa Chua cho em đi, em mang nó về trước…”
Sữa chua…
Trang Khâm bây giờ vừa nghe thấy hai chữ này, lại nổi lên lòng áy náy ngập tràn.
Lý Mộ đưa túi mèo cho cậu ta: “Thức ăn mèo chỗ cậu còn bao nhiêu?”
“Còn một túi to, Lý tổng yên tâm đi.” Tiểu Liên ban ngày ở phim trường không có việc gì làm, sẽ vừa ngồi vuốt mèo vừa lên mạng chỉ huy dàn fans, Trang Khâm giờ là người mới có phim hot, antifan có quá nhiều, nhà mình thì thủy quân cũng không có, sức chiến đấu giảm phân nửa, diễn biến tình hình trên mạng đã hoàn toàn chuyển sang màu đen.
Anh Trang lại giống như không xảy ra chuyện gì, vốn không chơi điện thoại, đóng phim mê mải.
Tiểu Liên ôm mèo đi khỏi, Trang Khâm thu dọn đồ cất vào trong balo, vừa dọn vừa nói xin lỗi: “Thật xin lỗi anh, thật sự mới đầu tôi không ngờ…” Không ngờ Lý Mộ ngày nào cũng đưa, về sau lại càng khó mở lời hơn, cậu hiểu đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng nếu nói quá lên, thì chính là không để tấm lòng của người ta trong mắt, còn đưa quà tặng cho người khác.
Trang Khâm nghĩ tới lời góp ý vừa rồi của đạo diễn Chu, thử ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Mộ, vẻ mặt cực kì chân thành tha thiết: “Tôi trịnh trọng xin lỗi anh, đừng giận tôi mà được không?”
Lý Mộ cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt cậu.
Khi đóng phim ánh mắt có tiếp xúc, nhưng lúc không diễn thì rất ít khi như thế.
Hai mắt Trang Khâm trong suốt, đen láy, mắt rất sáng, bề ngoài chính là tạo hình sáng sủa yêu đời, nhưng trên thực tế Lý Mộ cảm thấy trên người cậu mang theo rất nhiều sự trưởng thành mà nhiều người ở tuổi này không có được, mà cảm xúc âm trầm này khi cậu ngồi một mình trong góc, trong lòng Lý Mộ lại cảm nhận được càng rõ ràng hơn.
Nhưng đồng thời trên người Trang Khâm cũng có cả tinh thần phấn chấn, trong lúc đóng phim có thể cảm nhận được lúc nào cậu cũng hướng về phía ánh mặt trời, cậu nỗ lực nghiêm túc, rất làm lòng người cảm động.
Tính cách thật là mâu thuẫn.
Nhìn nhau ít nhất có hơn năm giây trở lên, Lý Mộ là người bại lui trước dưới ánh mắt khẩn cầu của cậu: “Không giận cậu.”
“Vậy thì tốt quá!” Trang Khâm thở phào nhẹ nhõm.
Lý Mộ hơi cong khóe môi: “Đi thôi, đưa cậu về.”
Hai người ra khỏi phim trường, ánh mặt trời khuất dần sau rặng núi, đường chân trời màu hồng cam nhiễm sắc tím ráng chiều.
Trang Khâm đi sau lưng anh, nói: “Chuyện này thật sự là tôi làm không đúng, nhưng anh rất thích sữa chua hiệu đó phải không, tôi đã đánh tiếng với bộ phận quảng cáo bên đó, cuối tháng tôi về nước một chuyến, khi nào quay lại sẽ mang sản phẩm hương vị mới tới đây… Aiz không đúng, sữa chua hình như không được mang lên máy bay, nhưng gửi vận chuyển được, chỉ sợ để trong valy của tôi sẽ bị va đập hỏng…”
Cậu tự nói một mình, đầu đột nhiên đập vào lưng Lý Mộ – người bỗng nhiên đứng lại, nói đúng hơn, thì là đập vào gáy anh, bị mái tóc đen ngắn ngủn mới cắt đâm tới cộm.
Lý Mộ xoay người lại: “Không cần mang cho tôi.”
Trang Khâm ngẩng đầu.
Lý Mộ không hề nhìn cậu, kéo cửa xe ra: “Mấy hôm nay uống nhiều quá đã thấy ngấy rồi, tôi mua, vốn tưởng rằng cậu thích.”
“Hả?” Trang Khâm lên xe từ cửa bên kia, “Sao anh lại nghĩ như vậy, là bởi vì tôi đại diện thương hiệu à?”
“Ừ.” Lý Mộ lấy kính râm ra đeo lên, thầm nghĩ không thể nói cho cậu rằng anh xem phỏng vấn biết được, trộm chú ý tới người ta như vậy, là bí mật không thể để người khác biết.
“Ha ha ha, khi bên quảng cáo tới tìm tôi, tôi vẫn còn rất thích uống của hãng này, ai ngờ một ngày đã ngấy.
Anh cũng đừng nói với ai nhé,” Trang Khâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp ánh nắng chiều, bản thân cậu làm video editor, có thói quen tốt là chụp ảnh, quay video, “Đừng cho người khác biết tôi không thích sữa chua Ấm Áp, bằng không lần tới bên quảng cáo không tìm tôi gia hạn hợp đồng nữa.”
“Ừm.” Lý Mộ đeo cặp kính râm màu đen trên sống mũi cao thẳng, ánh nắng chiều chiếu xuống tạo thành một cái bóng mờ, “Không nói cho người khác… hỏi cậu chuyện này.”
Trang Khâm nghiêng đầu: “Hả?”
“Tôi đưa sữa chua cho cậu, đưa nhầm rồi, cậu không thích, cảm thấy phiền lắm phải không?”
“Có hơi buồn bực, nhưng không phải là phiền, người khác tặng quà cho tôi, tôi rất vui, dù là tặng gì cũng được, đưa một viên kẹo tôi cũng đã thấy vui rồi.”
Lý Mộ lại nhớ tới những thứ mà Trang Khâm đưa cho mình kia, đều là vật nhỏ, nhưng càng ấm áp hơn cả khi nhận được những món quà quý giá.
Có thứ gì không mua được? Chính là tấm lòng của người tặng quà này.
Hai người trò chuyện suốt một đường, xe lái rất chậm, bất tri bất giác còn đi quá ngã rẽ tới hơn mười phút, tới bãi đỗ xe rồi, Lý Mộ xuống xe, Trang Khâm hỏi: “Hôm nay anh muốn ăn thử món nhà bếp làm không?”
“Ừm, ăn cùng cậu.”
“Được.” Trang Khâm nhận ra tâm tình anh đã tốt lên rồi.
Họ về rất muộn, nhưng nhà bếp còn thừa không ít thức ăn, hai người ăn xong bữa tối trong nhà ăn không một bóng người, khi bước ra, Lý Mộ thuận tay cầm lấy một cái kẹo dừa đặt trên quầy.
Lý Mộ theo Trang Khâm lên tầng, Trang Khâm tưởng là anh tới ôm mèo về, nào ngờ anh lại theo cậu đi vào phòng.
Trang Khâm hoảng hốt: “Tối nay không đối diễn cơ mà?”
“Đúng vậy.” Lý Mộ hỏi, “Tôi mượn nhà vệ sinh một chút được không?”
Hóa ra là mượn WC.
Trang Khâm mở cửa ra cho anh: “Thoải mái.”
Lý Mộ vào rửa tay, đối diện với bản thân trong gương, anh nhìn kĩ vài giây, sửa sang lại vẻ ngoài.
Sau đó anh bước ra, lời ít ý nhiều: “Phương thức mà đạo diễn Chu nói, cậu có muốn thử xem sao không?”
Trang Khâm: “…”
Cậu nghĩ vấn đề NG của chúng ta cũng không phải là do thứ này mà ra.
Cậu mất tập trung nghĩ, thôi, ôm thì ôm đi, cậu cũng từng ôm chị Mân và Tiểu Liên rồi, ôm Lý Mộ cũng chẳng sao, người ta có thói sạch sẽ giai đoạn cuối còn đang nghe lời đạo diễn nói, mình có gì đâu mà không nghe theo được.
“Được rồi, tới thử xem.” Trang Khâm vừa mới giơ hai tay ra, rất nhanh đã buông xuống, “Hay là tôi đi tắm rửa thay quần áo rồi lại…”
Thời tiết bên này không thể khinh thường, đi từ phim trường ra cậu chỉ ở trên xe, nhưng vẫn nóng vã đầy mồ hôi, bản thân cậu rất để ý.
“Không sao.”
“Chỉ một chút thôi,” Lý Mộ giang hai tay ra, “Tới đây.”
Trang Khâm do dự, thấy động tác của anh dứt khoát như thế, thì đi về phía trước hai bước, bắt đầu nhào vào vòng ôm của anh.
Cánh tay Lý Mộ siết chặt sau lưng cậu.
Trang Khâm ôm lấy anh, ở góc độ này cậu chỉ thấy được cánh cửa, đầu hai người tựa vào nhau, cậu bắt đầu thấy cơ thể mình hơi cứng đờ, chậm rãi thả lỏng ra, làm diễn viên, đây cũng là một kĩ năng.
Cằm Trang Khâm đặt lên vai anh.
Lý Mộ cúi đầu, cọ lên cần cổ trắng nõn của cậu, mùi hương hạnh nhân tràn ngập trong mũi.
Lý Mộ cảm giác lưng cậu thực ra hơi ướt, áo đã bị mồ hôi thấm ẩm, nhưng trong lòng anh không hề để ý một chút nào.
Bản thân cũng không tốt hơn người ta.
Trang Khâm cảm nhận được cơ thể của anh, trong đầu còn đo đạc dáng vóc đẹp đẽ của anh, trong lòng cân nhắc phải làm thế nào mới luyện ra được bờ vai rộng, sống lưng khỏe khoắn, đem lại cảm giác an toàn này.
Cậu nghĩ linh tinh: “Đây không coi là đối diễn, vậy nên gọi là gì nhỉ?”
Trong lòng Lý Mộ thì thốt lên: “Bồi dưỡng tình cảm.”
Hóa ra anh đã nghe lầm người, lẽ ra nên nghe lời đạo diễn Chu chứ không phải là đạo diễn Quách, đạo diễn Quách chẳng hiểu gì cả.
Mắt Trang Khâm đảo loạn: “Phải ôm bao lâu thế? Đạo diễn Chu cũng không nói.”
Lý Mộ cảm giác nhịp đập trái tim mình đang dần bình tĩnh lại, sự rung động nơi trái tim này, là cảm giác hoàn toàn khác biệt với khi đối diễn: “Ôm thêm một lát nữa đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn Quách: Cậu đánh rắm!