Phái Diễn Xuất

Chương 107: Quà Sinh Nhật


Đọc truyện Phái Diễn Xuất FULL – Chương 107: Quà Sinh Nhật


Trang Khâm đăng nhập vào xem, phát hiện có người đọc vẻ mặt cậu thành: “Anh thật ngọt”, “Đút em ăn đường” các thứ.
Lý Mộ đỗ xe lúc đèn đỏ: “Có cần xóa đi không?”
“Bây giờ có xóa cũng đã muộn, biết bao người chụp lại rồi…?” Cũng may không đăng gì khác, cho dù đăng thật cũng chẳng sao, ngoài fan cp thực sự cắn đường thì người khác cũng chỉ cho rằng họ bán hủ mà thôi.
Lý Mộ nhìn phản ứng của cậu bình tĩnh, đáy lòng càng thêm buồn bực: “Có thấy phiền không?” Anh biết sẽ không phiền, nhưng vẫn hỏi cậu.
Trang Khâm lắc đầu: “Không sao.”
“Sao fan bạn gái của em lại nhiều như vậy?”
“Vậy hả?” Trang Khâm nhìn thoáng qua, “Fan chị hơi nhiều hơn chút.” Fan bạn gái, fan vợ cũng cũng có, nhưng ít hơn một chút.
Dù sao trong giới cũng chưa từng xảy ra chuyện hot boy lưu lượng hai mươi tuổi lắc đầu biến thành ảnh đế, trước kia PR có được fans, trong chốc lát cũng không đổi được thuộc tính.
Trang Khâm nói: “Hẳn vẫn là fan CP nhiều nhất, ấn likes cho anh nhiều như vậy mà.”
Lý Mộ phát ra tiếng “hừ” “ừm” bằng giọng mũi.
Ngoài một lần thông cáo của bên chiếu phim kia, những chương trình sau, meeting, Lý Mộ cũng không đi, nhưng cư dân mạng rõ ràng rất hứng thú, liều mạng đào bới anh, cuối cùng thật sự bới ra được thật.
“Ôi vl! Anh ấy tốt nghiệp MIT, thế mà còn đi đóng phim điện ảnh???”
“Chắc là tầm ba mấy?? Thực sự nhìn không tới 40… trạng thái cơ thể da dẻ đều tốt quá.”
Sinh nhật cụ thể không bới ra được, nhưng bới ra được năm anh nhập học và tốt nghiệp, do đó đoán ra tuổi, ai mà ngờ được năm anh học MIT còn chưa tới 16.
Lý Mộ rất để ý bị đoán tuổi.
Đặc biệt là ngày mai anh mới đón sinh nhật 30, thế mà hôm nay thấy cư dân mạng nói như vậy, cảm giác như 40 vậy —— Trang Khâm mới hơn hai mươi, trong lòng còn cảm thấy mình giống ba của cậu.
Lý Mộ mặt sầm lại, nghe thấy Trang Khâm hỏi anh: “Ngày mai sinh nhật anh muốn đón thế nào.” Thì, sắc mặt càng đen lại thêm, không nói lời nào.
Ánh sáng trong xe tối, Trang Khâm nhìn vẻ mặt anh, cho dù không thấy rõ, cũng vẫn ngửi ra được anh không vui nhờ khí tràng xung quanh, sao lại không vui nhỉ, Trang Khâm sờ sờ mũi, thử thăm dò: “Anh muốn tổ chức sinh nhật không?”
“Tùy em.”
“Anh có muốn tổ chức party không, mời vài bạn bè, người nhà, người nhà anh có người ở trong nước chứ?”
“Không mời.”
Theo chỉ dẫn bản đồ, Lý Mộ tìm được tới nhà hàng, đến bãi đỗ xe tắt máy, giờ này ít người ăn cơm, Trang Khâm đội mũ đeo khẩu trang kín, Lý Mộ lấy kính râm mới ra.
Quần áo của hai người để trong hai phòng khác nhau, quần áo của Lý Mộ còn nhiều hơn Trang Khâm, chỉ riêng kính râm đã có trăm cái, anh không quá hứng thú với vật phẩm trang sức khác như đồng hồ, vòng cổ, nhẫn, nhưng rất thích mua kính râm mới.
Lúc hai người lên tầng, vì ngụy trang quá kĩ, hình như bị lễ tân phục vụ, đưa mắt nhanh chóng nhìn kĩ mặt hai người.
Vào phòng, gọi món, phục vụ cũng nhìn họ, Trang Khâm đơn giản tháo khẩu trang ra, giơ tay “suỵt” một cái, phục vụ hiểu ngay, vẻ mặt hưng phấn: “Được được, tôi không nói ra đâu!”
Xác suất gặp được minh tinh ở Thủ đô rất lớn, nhưng chưa từng nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, phục vụ ngại nhìn chằm chằm khuôn mặt thối lộ ra vẻ “Chớ chọc vào tôi” của Lý Mộ, đành phải nhìn Trang Khâm.
Mặt mộc, lông mi rất dài, quả thực là “yêu tinh lông mi”, giọng điệu nói chuyện cũng rất dịu dàng, cô cảm thấy Trang Khâm thật là không ăn ảnh, người thật sao có thể đẹp hơn trên TV nhiều như thế! Có thể nói là người đàn ông đẹp nhất cô từng gặp.
Trang Khâm gọi vài món, gọi cả dừa, nói cảm ơn cô.
Phòng vừa đóng, Trang Khâm thò tay bỏ kính râm của anh xuống, lộ ra đôi mày nhíu lại của Lý Mộ, hình như không chịu được ánh sáng.


Trang Khâm móc kính lên cổ áo mình: “Lại có ai chọc anh hả?”
Sợ cách âm của phòng không tốt, cậu nói rất nhỏ.
Lý Mộ đáp: “Cư dân mạng.”
Trang Khâm: “…”
“Anh sẽ không cãi nhau với người ta trên mạng đấy chứ?”
“Không.”
Trang Khâm tưởng là phê bình, nói kỹ thuật diễn của anh không tốt gì đó bị Lý Mộ nhìn thấy, nói: “Em lên mạng xem qua, không có ai mắng anh, đều anh đẹp trai, dáng người tốt, kỹ thuật diễn cũng xuất sắc.

Nếu thực sự có một hai bình luận, thì cũng là anh hùng bàn phím siêu hiếm mới có, anh có gì phải giận với đám đó chứ?”
“Ừ.” Lý Mộ nghĩ lại thôi, không cần phải tức.
Anh bảo bản thân sau này ít xem tám nhảm đi, rõ ràng trước kia không thích mấy cái này, sau khi ở cùng Trang Khâm mới thành thói quen, thấy anti của cậu sẽ thấy tức giận, suýt nữa đã bảo luật sư gửi công hàm, có mấy người ngôn ngữ quá kích, thực sự đã bị anh bảo luật sư gửi công hàm, đa số khá Lý Mộ chỉ có thể bỏ qua, anh biết trước nay Trang Khâm luôn nỗ lực, chẳng qua là muốn thoát khỏi hình tượng không đúng mà người xem đã định hình, Lý Mộ biết cậu cố gắng như thế thì lại càng không thích có người phê bình cậu.
Hoa giao kê vào, khi phục vụ gõ cửa, mặt Lý Mộ lộ ra ngoài không có che chắn, ánh đèn trên đầu có thể nói là chiếu rõ mồn một, có thể làm tỳ vết xấu nhất trên ngũ quan người lộ ra.
Nhưng cho dù có là ánh đèn chết chóc này, người đàn ông ngồi đối diện Trang Khâm vẫn có thể chống đỡ được, giống như bức tượng điêu khắc Hy Lạp dưới tay nghệ sĩ đại tài, khuôn mặt anh tuấn chịu được khảo nghiệp đủ các góc mặt.
Phục vụ kia cũng không chụp ảnh, chỉ trộm ngắm, nhìn xong thì lén ra ngoài, vừa ra thì bắt đầu tìm kiếm.
Rất nhanh đã tìm được tên của Lý Mộ theo tên của Trang Khâm, hóa ra họ cùng nhau quay một bộ phim đồng chí, cô còn chưa tới rạp chiếu phim xem thử.

Nhưng dù chưa xem, từ góc độ người nhìn, cũng có thể cảm nhận được hai minh tinh này không giống bạn bè bình thường cho lắm.
Cơm nước xong, Trang Khâm ký tên rồi mới đi.
Cậu cũng không sợ bị đăng lên mạng, hai người ăn cơm bên ngoài mà thôi, cũng không làm gì ở nhà hàng, bây giờ trên mạng hỗn loạn nhiều tin nóng như vậy, cũng không thật sự nghiêm trọng, chẳng mấy chốc lại bị các tin khác đè lên.
Về đến nhà đã khuya, Lý Mộ chỉ ôm cậu làm một hồi trên sofa, thấy Trang Khâm ôm lấy cổ mình, cằm tựa lên vai mình, không còn sức lực gì, biết là cậu mệt mỏi, ôm cậu đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng 10 giờ, Lý Mộ mới tỉnh.

Chú Huy nấu mì trường thọ cho anh ăn, vì Quý lão tiên sinh rất thích ăn mì, tay nghề làm mì của chú Huy rất đỉnh cao, gần đây còn đang học nấu món Quảng Đông, vì biết Trang Khâm lớn lên ở Quảng Châu, thích ăn điểm tâm ngọt Quảng Đông.
Chú Huy hỏi hai người hôm nay có sắp xếp gì không, Trang Khâm bèn đáp: “Chú hỏi anh ấy thử xem.”
“Thiếu gia?” Chú Huy nhìn về phía Lý Mộ.
Lý Mộ rũ tờ báo tài chính ra: “Không có sắp xếp.”
Chú Huy liền bảo: “Tôi gọi điện thoại đặt chút nguyên liệu thức ăn tới.”
Lý Mộ: “Đặt thêm một cái bánh kem.”

Chú Huy ngầm hiểu, ông biết khẩu vị của Lý Mộ, thế nên bánh kem này, chắc là đặt cho Trang Khâm ăn.
Lý Mộ còn đang đợi cậu tặng quà sinh nhật cho mình, anh không biết Trang Khâm sẽ tặng mình cái gì, hát hí khúc như năm ngoái sao, vậy cũng hay nhưng phải bảo chú Huy đi ngủ sớm một chút, không thể để ông nghe thấy được.
Trang Khâm ngủ quá trưa dậy, thấy Lý Mộ ngồi trong phòng đọc sách, vì mình ngủ nên rèm kéo kín, trong phòng chỉ mở chiếc đèn bàn đặt trên bàn cạnh sofa, ánh đèn mờ chiếu lên sườn mặt Lý Mộ, hắt ra cái bóng trên đầu tấm thảm.
Tốc độ lật sách của Lý Mộ khá nhanh, Trang Khâm nằm trên giường quan sát một lúc, phát hiện chỉ trong vài phút anh đã đọc xong, thả quyền này xuống đổi sang quyển khác.
Nhìn kĩ, kia cũng không giống như sách bình thường, có nhiều quyển khâu bằng chỉ, rất nhiều quyển photo A4, trên mặt đất còn có một chồng, hình như là…
Kịch bản?
“Anh đang đọc kịch bản đấy à?” Trang Khâm phát ra tiếng.
“Em dậy rồi?” Ánh mắt Lý Mộ nâng lên khỏi trang sách, anh buông kịch bản xuống.
Trang Khâm nằm biếng không muốn động, đoạn thời gian đóng phim kia thật sự quá mệt, một ngày cũng chưa nghỉ ngơi được, chỉ là học được rất nhiều thứ, phong phú phát hoảng.
“Anh xem kịch bản gì vậy?” Cậu nằm trên giường hỏi.
“Đọc linh tinh thôi.” Lý Mộ nói, “Xem giúp em xem có gì hay không.”
“Anh lấy đâu ra nhiều kịch bản như vậy.”
“Mua.”
“Mua?” Trên mặt đất ít cũng phải có hai ba mươi quyển.
“Không biết em thích đề tài gì, đều mua lại một ít, trong thư phòng vẫn còn.” Lý Mộ xem qua cốt truyện biết đại khái mới mua kịch bản, giờ đang xem kĩ lại.
“Anh mua nhiều như vậy…” Trang Khâm đã lười hỏi xem anh tốn bao nhiêu tiền, ngồi dậy khỏi giường, đi chân trần qua.
Lý Mộ: “Em không cần có thể bán đi.”
Trang Khâm tiện tay nhặt lên một quyển, tên rất lạ, chưa thấy bao giờ nhưng sau khi mở ra, hơi có ấn tượng với tên nhân vật, lại đọc cốt truyện nghiêm túc một lần, nhớ ra ngay.
Bộ phim điện ảnh này hình như nhận được giải Gà Vàng? Là nam chính hay nữ chính xuất sắc nhất…
*Tính dịch là Kim Kê rồi nhưng mà lỡ để phần trên là Gấu Vàng, Gấu Bạc nên là thôi đọc tạm vậy nha mọi người, dù là nó hơi GV buồn cười =))
Trang Khâm không nhớ rõ.
“Mua ở đâu vậy?”
“Nhờ người liên hệ với biên kịch, chọn bừa vài quyển.”
Trang Khâm nhìn anh một cái.
Ánh mắt Lý Mộ không tầm thường, chọn bừa vài quyển đã mua được tác phẩm đoạt giải Gà Vàng hàng thật giá thật, còn nghĩ kĩ mình không quay có thể bán ra ngoài kiếm tiền… Kịch bản thế này, chắc chắn có thể bán đi được.
Cậu hơi hứng thú, ngồi lên thảm, xem từng quyển.


Cậu không nhanh như Lý Mộ, hai ba mươi phút mới xem được qua cả quyển, chọn từ giữa, tói sau cùng, bỗng nhìn thấy một bìa sách.
Tên kịch bản quen thuộc, cậu vừa thấy đã nhận ra.
Đây là bộ phim điện ảnh thứ hai Lý Mộ làm diễn viên chính, cũng là bộ phim giúp anh lấy được ba giải ảnh đế kia, Trang Khâm cũng đã từng xem qua xem lại bộ phim điện ảnh này không dưới hai mươi lần.
Bây giờ Lý Mộ đã mua hết kịch bản về, có phải là chỉ cần tìm được vị đạo diễn đời trước kia, thành lập đoàn đội tốt là có thể chuẩn bị quay phim rồi không?
Trang Khâm xem quyển kịch bản này tới tỏa sáng hai mắt, Lý Mộ để ý tới hỏi: “Thích quyển này?”
“Vâng!”
Trang Khâm: “Nam chính này rất hợp với anh.”
Lý Mộ ngẩn ra một giây: “Không.”
“Nếu như em thích, có thể làm đạo diễn, anh đầu tư cho em.” Tay Lý Mộ đặt trên tay vịn sofa, cằm gác lên tay, cúi đầu nhìn Trang Khâm đang ngồi trên thảm, dựa lưng vào tường: “Hoặc là em muốn làm diễn viên chính, anh cũng đầu tư.”
“Em diễn không được… anh mới có thể diễn.”
Lý Mộ: “Quay một bộ là đủ rồi, anh không đóng phim.”
“Anh chắc chắn sẽ…” Trang Khâm sợ nói nhiều gây ra hiệu ứng cánh bướm, đặt kịch bản sang một bên, “Kịch bản này, giống như thiết kế riêng cho anh vậy.

Em có dự cảm, nếu anh quay cái này, chắc chắn sẽ có thể đoạt được giải ảnh đế.”
Nếu qua hai năm nữa mới chiếu được, vậy hẳn là sang năm mới mới có thể bắt đầu quay, tuy chưa quen biết đạo diễn, nhưng trong vòng không lớn, tìm một đạo diễn là chuyện dễ dàng.
Lý Mộ: “Anh không có hứng thú trở thành ảnh đế.”
Anh thò tay nhặt kịch bản lên xem qua: “Nếu em thực sự coi trọng, sao không tự mình quay?”
“Em không được, anh thích hợp với nhân vật này.”
Lý Mộ không quá hứng thú với nhân vật, nghe vậy nói: “Em làm đạo diễn?”
“Em… sao mà được, em đạo diễn, sẽ thành phim nát.” Trang Khâm có ý tưởng này, nhưng vẫn chưa được chứng thực, phim ngắn trong tay còn chưa ra, nói gì quay phim điện ảnh.

Nhưng cậu đúng là có ý nghĩ như vậy, chuyển từ trước ra sau màn.

Nghĩ nếu mình thực sự không thành công, đi làm sản xuất, trước chưa nói, phim nào có thể nổi, xu thế mấy năm gần đây cậu đều biết.
Lý Mộ nhìn cậu chăm chú, chậm rãi nói: “Không biết có thể học, không ai trời sinh đã biết hết.

Huống chi, bảo bối thông minh như vậy cơ mà.” Anh thò tay nhéo tai Trang Khâm.
Tai Trang Khâm đỏ lên: “… Vậy em chậm rãi học.”
Trang Khâm không còn nhắc tới chuyện kịch bản nữa, nếu lịch sử là phát triển như vậy, tới cuối cùng hẳn vẫn sẽ hướng tới kết cục giống nhau.
Ngày hôm đó Tran Khâm cũng chưa lên mạng, đánh tiếng với Diệp Táp trước, xin nghỉ một ngày.
Tới tối, chú Huy nấu một bàn tiệc lớn, nam bắc đủ món, chú Huy đã nhiều tuồi, rất yêu việc bếp núc, ngày xưa tự nấu cho mình ăn không thú vị, giờ có người ăn thức ăn ông nấu, lúc này mới có ý nghĩa.
Bánh kem đặt rất lớn, Trang Khâm không thể ăn quá nhiều, Lý Mộ ăn tượng trưng một miếng, tiếng chuông báo 30 tuổi gõ vang trong đầu anh, Lý Mộ ăn xong thì đi súc miệng, sinh nhật 30 tuổi này, quá là không thú vị.
Trang Khâm mở cửa phòng để quần áo ra, bên trong có ngăn tủ khóa bằng vân tay.
Cậu cầm món quà đã chuẩn bị cho Lý Mộ ra cầm trong lòng bàn tay, đột nhiên thấy hơi bỏng tay, là mấy tháng trước đặt làm, cậu suy xét thật lâu, không biết có nên tặng hay không, cũng không biết tương lai sẽ thế nào.

Trang Khâm thấy anh đi tắm, đầu tiên là đặt quà xuống dưới gối, nhưng lại nghĩ Lý Mộ có khi không phải công chúa hạt đậu, bèn bỏ ra đặt bên đầu giường, vật chất liệu bằng bạch kim tỏa sáng rất gây chú ý dưới ánh đèn, lại cầm lấy nhét vào chăn.

Vẫn còn đang do dự, có nên tặng cái này không?
Đang lúc cậu tìm chỗ giấu khắp nơi, Lý Mộ tắm xong đi ra, liếc mắt đã nhận ra cậu đang giấu cái gì đó.
Lý Mộ cố tình tạo tiến vang.
Trang Khâm giấu ra sau lưng, quay đầu đi.
Lý Mộ quấn khăn tắm bên hông, giọt nước trên người theo cơ bắp chảy xuống dưới.
Mặt Lý Mộ không đổi sắc đi qua: “Xả nước cho em rồi đấy, có muốn ngâm không?”
“Không…” Trang Khâm không biết nên giấu đi đâu, cảm giác lần này tặng quà đi, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi ý nghĩa, cậu vì Lý Mộ, nhất định sẽ phải chống lại nhiều thứ.
“Em không tắm.” Trang Khâm nằm xuống, lòng bàn tay nắm chặt hộp nhỏ, gần như toát mồ hôi.
“Em bế mèo.”
“Em thay quần áo nãy ôm rồi.”
“Được thôi.” Lý Mộ ngồi nghiêng bên mép giường, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn ấm lại trở nên mềm mại đi nhiều: “Có gì muốn nói không?”
“Nói, nói gì…”
“Không có gì để nói sao?” Lý Mộ thò tay vào, tìm tới cổ tay cậu, nắm lấy.
Trang Khâm biết là không tránh được: “Mua món quà nhỏ tặng anh, anh đừng ghét bỏ nhé, rất bình thường…”
“Em tặng gì anh cũng thích cả.” Lý Mộ nghĩ đêm nay không cần ngủ, muốn làm cậu khóc, còn muốn nghe cạu hát hai câu.
Trang Khâm mở hộp ra, tuy rằng ngồi đối diện nhau, nhưng có chăn che ở dưới, cũng không nhìn thấy, cũng không đến mức… khó mở miệng như vậy.

Trang Khâm đưa vật cho anh, né tránh ánh mắt: “Anh cầm chơi.”
Lý Mộ cảm nhận được là một trang sức nhỏ, tưởng là nút tay áo, kẹp cà vạt gì đó, nhưng chưa từng nghĩ rằng, cậu sẽ tặng nhẫn cho mình, dù sao năm ngoái mình đã đặt nhẫn, tới bây giờ còn chưa tặng được cho cậu.
Trang Khâm nhét vào tai anh xong thì nhanh chóng rụt tay lại, như sợ anh trả lại cho mình: “Cho anh… khi nào không còn thích em nữa, vứt đi cũng được, không cần phải trả lại cho em.”
“Không vứt, không trả,” Ánh mắt Lý Mộ sáng rỡ, trái tim nảy lên kịch liệt, “Anh đeo cả đời.”
Trang Khâm: “Ừm…”
Lý Mộ: “Em đeo lên giúp anh, tặng cho anh sao lại đưa thế này.”
“Ờm… ” Trang Khâm đeo lên cho anh, vừa khít.
Lý Mộ nắm lấy lòng bàn tay cậu, mười ngón đan vào nhau, thấp giọng hỏi: “Làm sao em biết số đo ngón tay của anh?”
“… Đo lén lúc anh đang ngủ.”
Lý Mộ “ồ” một tiếng: “Em còn nhân lúc anh đang ngủ chuyện gì mà anh không biết nữa không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mộ: Anh không có hứng thú trở thành ảnh đế.
Lý Mộ: Anh thích làm ảnh đế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.