Đọc truyện Phái Diễn Xuất FULL – Chương 103: Trang Khâm Tôi Là Giám Khảo Ra Đề Thi
Đầu Trang Khâm hơi ngả về sau, nhìn mặt anh.
Thực ra cũng không có gì đẹp, dù sao trong điện thoại của cậu có ảnh chụp Lý Mộ, còn thường xuyên xem video, biết mắt anh thế nào, mũi ra sao, nốt ruồi trên mũi kia, cậu nhắm mắt lại cũng có thể sờ tới trên mặt Lý Mộ, chỉ là đôi khi muốn nhìn vậy thôi.
Lý Mộ vốn tay đã luồn vào quần áo của cậu, phát hiện cậu nhìn nghiêm túc như thế, thì dừng lại, nghiêng đầu, kề sát vào, đôi mắt đối diện với cậu trong khoảng cách cực gần: “Nhìn nghiêm túc như vậy, là nhớ?”
Lý Mộ đang cân nhắc hôm nay ngồi trên chiếc sofa nhỏ này không di chuyển, để Trang Khâm tự mình động, lại nghe cậu nói: “… Nhớ, chẳng qua là em muốn ngắm anh một chút.”
Lý Mộ nghe vậy, môi cong lên, dựa vào lưng ghế sofam, cằm hơi ngửa, mặc cho cậu ngắm.
Trang Khâm từ mặt mày lại tới miệng, lại đưa mắt nhìn chăm chú vào mắt anh, Trang Khâm giơ tay, phủ hai bàn tay lên má anh.
Sự chủ động hiếm có này làm Lý Mộ kiềm chế không nhúc nhích.
Ai ngờ Trang Khâm cũng chỉ sờ tới sờ lui trên mặt anh, lòng bàn tay cũng không có cảm giác vô cùng mềm mại, có lẽ vì từ nhỏ đã luyện công, lòng bàn tay có chai, động tác ngón tay rất nhẹ, cảm giác ngưa ngứa mang theo cảm giác ấm áp như ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt, Lý Mộ ngứa tới không nhịn được chớp mắt, chớp mắt vài cái: “Chỉ sờ mặt thôi?”
Trang Khâm biết anh muốn gì, liền tháo cúc áo anh, dưới ánh mắt Lý Mộ, cậu chủ động dán lại gần hôn môi anh, đầu tiên là môi, sau đó là cằm, Trang Khâm lần này không ngờ vô cùng chủ động lại hiểu chuyện, ngón tay đặt trên vai anh, vùi đầu ngậm lấy hầu kết của anh, đầu lưỡi ấm áp cuốn lấy.
Hơi thở Lý Mộ nặng dần lên, ngẩng đầu, hàm dưới căng chặt, cánh tay ôm cậu chặt: “Làm sao… hôm nay lại chủ động vậy?”
Anh đứt quãng nói, Trang Khâm ngồi trên người anh, dính thật thân mật khăng khít: “Không phải anh thích em chủ động à?”
“Thích… chỉ là hơi ngạc nhiên.” Bàn tay Lý Mộ luồn ra sau cái gáy mềm mại, ưu thế đã từng học tạp kỹ của Trang Khâm liền biểu hiện, cho dù trên ghế sofa đơn nhỏ như vậy, cậu vẫn có thểm khom người, Lý Mộ xoa bóp gáy cậu, suy nghĩ bị quấy rầy, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này cũng biết thương yêu mình.
Trang Khâm khi đóng phim, Lý Mộ cũng không tới quấy rầy, nếu không phải vì chiếu phim điện ảnh phân tán sự chú ý của anh, anh sẽ thực sự chưa chắc đã nhịn nổi.
Từ sofa tới phòng tắm, lại về trên giường, lúc này Trang Khâm đã rất mệt mỏi, ngay cả xương cốt cũng mềm như bông, ghé lên người anh nói: “Anh Mộ, lần tới đóng phim, anh tới thăm em đi.”
Lý Mộ ngạc nhiên một giây, nói được: “Lần sau em nhớ anh, muốn gặp anh cứ nói thẳng.”
“Ừm.”
Lý Mộ ngửi thấy hương sữa tắm, không biết là trên người Trang Khâm hay là trên người mình, đã không còn phân biệt được, anh hỏi: “Áp lực đóng phim lớn lắm à?”
“Hơi hơi.” Đặc biệt là phương pháp mới cậu nắm giữ chưa đủ, có đôi lúc yêu cầu của đạo diễn cao hơn, cậu phải dùng phương pháp cũ, nhập vai càng sâu hơn, áp lực thành ra càng thêm lớn, thường xuyên nằm mơ nhân vật trong kịch bản của mình.
“Còn muốn làm diễn viên không?”
“Muốn…” Cậu đã nhắm mắt lại, “Tiểu Táp đã gửi cho em rất nhiều kịch bản, còn chưa kịp xem.”
“Ngày mai không gọi em dậy.” Lý Mộ in một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu.
Trang Khâm mơ mơ màng màng mà ừ một tiếng, mũi cọ lên cổ anh, ngủ.
Khi còn nhỏ ngủ chung với sư đệ, khi ngủ sư đệ rất xấu tính, Trang Khâm sợ thằng bé ngã xuống giường, trước giờ đều là người ngủ bên mép, nửa đêm chăn không thấy đâu, sờ sờ mặc thêm bộ quần áo ngủ tiếp.
Tiểu Đao khi đó còn thường xuyên đái dầm, chính cậu vẫn còn nhỏ, đêm lại phải dậy dỗ trẻ.
Từ nhỏ đã vậy, bây giờ nằm trong lòng Lý Mộ, nhưng lại cực kì kiên định yên tâm, có khi cũng không nằm mơ giấc nào, cứ thế ngủ một giấc tới bình minh.
Người đại diện sàng lọc một vài kịch bản gửi cho cậu, nhưng Trang Khâm vẫn chưa có thời gian để xem, cậu xem kịch bản đạo diễn Tằng gửi cho trước đã.
Tuy đạo diễn Tằng cũng không cho cậu tiền lương nhưng đi theo đạo diễn cùng phỏng vấn diễn viên như vậy, là một cơ hội tốt để học tập.
Khi Trang Khâm bò trên mặt đất xem kịch bản, Lý Mộ tìm một góc, chụp ảnh cho cậu: “Có phải lâu lắm rồi em không đăng Weibo không?”
“Tiểu Táp nói phải khiêm tốn…” Trang Khâm cũng không ngẩng đầu lên.
“Giờ không cần phải thế nữa rồi, anh đăng lên giúp em nhé?”
“Vâng, anh đăng đi… anh biết đăng thế nào chứ?”
“Biết.”
Lý Mộ xóa sạch thông báo về địa điểm trên ảnh đi, up lên.
Trang Khâm đưa mắt nhìn anh đang dùng điện thoại của mình, hỏi: “Anh cũng dùng Weibo à?”
Cậu nhớ rõ Lý Mộ là người không dùng mấy cái này.
Lý Mộ đáp: “Vốn không dùng.”
Chỉ là anh phát hiện có vài fans photoshop giấy kết hôn của anh và Trang Khâm, video đi catwalk được cắt ghép ra đa dạng, thường xuyên xem, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là xem mấy cái này, cái khác anh không có hứng thú.
Trang Khâm lại lần nữa cúi đầu: “Anh có tài khoản không?”
“Có một cái.”
“Có thể xin chứng thực diễn viên, hoặc không chứng thực cũng được, sau này khi tuyên truyền tag anh vào, chúng ta tương tác, có thể tăng fans.
Tài khoản của anh tên gì?”
“Một dãy số.” Lý Mộ không thèm để ý tới việc có tăng fans hay không, nhưng anh rất để ý tới “tương tác”.
Trang Khâm nói: “Anh sửa lại tên đi.”
“Sửa thành gì?” Lý Mộ lấy điện thoại mình ra, phát hiện tên của mình đã bị chiếm mất, có rất nhiều ID tên “Lý Mộ”, “Diễn viên Lý Mộ” “Lý Mộ _” vân vân, avatar là ảnh chân dung của anh, thậm chí còn có vài vạn fans.
Lý Mộ chửi thầm trong lòng.
Trang Khâm: “Vậy dùng tên tiếng Trung, thêm tên tiếng Anh, rồi thêm cái ký hiệu vào…”
Lý Mộ sửa lại tên, anh chỉ từng share một weibo vào đợt tiệc sinh nhật năm ngoái của cậu, giờ cũng đã xóa đi, anh cẩn thận còn tra lịch sử like, sau khi bỏ like hết, cả tài khoản đã sạch sẽ, ngoài Trang Khâm ra thì không follow ai cả.
Lý Mộ hỏi cậu: “Anh dùng tài khoản của em follow anh được không?”
Trang Khâm “ừm” một tiếng: “Anh để ý một chút, dù sao hai tháng nữa là bắt đầu PR phim.”
Tháng chín phim mới chiếu, tuyên truyền quá sớm phim sẽ bị rò rỉ, cậu biết hình như trong nước đã xuất hiện bản lậu, Khâu Minh lâm thời tạo ra một bộ phận pháp vụ phụ trách bản quyền “Tàng Tâm”, đang điên cuồng đả kích phim bản lậu.
Một lát sau, Lý Mộ refresh điện thoại: “Anh tăng fans rồi.”
“Bao nhiêu?”
“… Mấy chục người.” Lại refresh, “Hơn một trăm, vẫn đang tăng lên.”
Trang Khâm nhìn điện thoại anh, phát hiện tài khoản anh ngay cả avatar cũng không có, ai ngờ vừa chớp mắt đã hơn một nghìn fans.
Ngày đó tới buổi thử vai của đạo diễn Tằng, Trang Khâm ngồi trên xe hỏi lại, Lý Mộ đã tăng tới mười mấy vạn fans, Trang Khâm hơi giật mình: “Anh ngay cả avatar còn không có, sao chỉ trong một hồi đã tăng lên nhiều vậy?”
“Đều tới từ chỗ em đấy.” Anh một hoạt động cũng không có, nhưng phần tin nhắn lại thật đầy, hỏi anh có phải người thật không, có thật sự chơi gay với Trang Khâm không, Lý Mộ vốn đang rất có hứng thú đọc, đột nhiên thấy một bức ảnh, không có số điện thoại, hỏi anh có lên giường với fan không.
Lý Mộ lập tức không còn hứng thú xem tin nhắn, thoát ra ngoài chặn gửi tin nhắn, thấy vô cùng ghê tởm.
Khó trách tính tình Trang Khâm tốt như vậy, ngoài hoạt động gặp fans thì rất ít khi thật sự thân cận với fans, xác suất gặp phải biến thái quá cao.
Trang Khâm đã nói với đạo diễn Tằng trước, nói mình đưa theo một người cùng tới, đạo diễn Tằng tưởng là trợ lý này nọ, cũng không hỏi kĩ,
Địa điểm buổi thử vai ở phòng làm việc đạo diễn của chính đạo diễn Tằng, là một tòa nhà hai tầng màu trắng ở ngoại thành, Trang Khâm đội mũ đeo khẩu trang, đang định đi vào, lại bị nhân viên ngoài cửa chặn lại, lấy danh sách ra hỏi cậu: “Xin hỏi ngài từ công ty nào?”
“Truyền thông Duyệt Động.” Trang Khâm kéo khẩu trang xuống dưới một chút, nhân viên nhận ra cậu ngay, lại nhìn người đi cùng với cậu, là một anh đẹp trai đeo kính không thấy rõ mặt, nói: “Tôi tìm tên của ngài đã.”
Danh sách khoảng ba trang, đăng ký họ tên, công ty và số điện thoại, khoảng trăm diễn viên, thử vai các nhân vật khác nhau.
Nhìn lại vào bên trong, trong sảnh tầng một có một đình viện nhỏ ngăn nắp, đình viện thiết kế kiểu chìm, trần nhà là thủy tinh trong suốt, xung quanh đình viện nhỏ có mấy chục diễn viên đang ngồi, cả nam cả nữ.
“Ngại quá… hình như trong danh sách không tìm được tên của ngài.” Nhân viên cũng cảm thấy hình như có sai sót, nói, “Tôi tìm lại lần nữa.”
“Tôi…” Trang Khâm đang định nói cho anh ta rằng mình chắc là không có trong danh sách, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Anh Tiểu Trang?”
Cậu quay đầu lại, là Vưu Duệ mang theo hai trợ lý nhỏ đi cùng, đang cười tủm tỉm gọi cậu: “Anh cũng tới thử vai à?”
“Tiểu Duệ,” Trang Khâm cũng chào lại, “… Đạo diễn Tằng gọi tôi tới.”
“Đừng bảo chúng ta sẽ cạnh tranh cùng một nhân vật chứ?”
Trang Khâm vẫn rất ôn hòa: “Không đâu.”
Lý Mộ nhíu mày, đôi mắt sau kính râm lạnh lẽo liếc minh tinh nhỏ kia một cái.
Vưu Duệ cảm nhận được, nhìn thoáng qua, lập tức nhớ ra.
Là người mắng cậu ta trong nhà hàng Trung Quốc ở Pháp, lên đài đi catwalk cố tình gây sự chú ý cho Trang Khâm kia.
Cậu ta lập tức lùi về sau một bước, như thể không muốn lại gần hai tên gay.
Nhân viên cẩn thận lật xem một lần: “Thầy Trang, ở đây thực sự không thấy tên của ngài đâu.”
“Tìm không thấy tên?” Vưu Duệ cười mỉa, “Đừng bảo là anh cũng không báo danh đã chạy tới? Danh sách này phải qua xét duyệt, anh không gửi tư liệu đến hay là không được thông qua nhỉ?” Cậu ta chuyển qua nhân viên, vẫn cười ha hả, “Tìm giúp tên của tôi, tôi vào xem kịch bản trước đã, nắng hơi to.”
Trang Khâm bình tĩnh bảo: “Đạo diễn Tằng bảo tôi tói, thế nên trên danh sách hẳn là không có tên của chúng tôi, để tôi gửi tin nhắn cho ông ấy.”
Nhân viên gật đầu, khách khí nói: “Hay là ngài vào trong nghỉ ngơi trước đi đã?”
Chuyện Trang Khâm trở thành ảnh đế Berlin không tuyên truyền khắp nơi, nhưng trong giới đều đã biết hết.
Một diễn viên nhỏ hai mươi tuổi, năm ngoái còn diễn nam phụ trong bộ phim thần tượng chấm 3.4 điểm, sao lại biến thành ảnh đế Berlin?? Thực sự chọc đau mắt người!
Nhân viên biết cậu, đương nhiên sẽ không làm khó cậu.
Hai người đứng ngoài cửa, Trang Khâm gửi tin nhắn cho đạo diễn Tằng, nghe thấy Vưu Duệ vừa đi vừa nói với trợ lý thân cận: “Tên còn chưa báo đã tới thử vai, nếu nó mà tranh cùng một nhân vật với em thì…”
Trợ lý: “Tranh thế nào được với em! Ảnh đế Berlin gì… cũng chả có tí giá trị, phim điện ảnh cũng không dám chiếu, điểm được 2.9 cười ỉa!”
Nhân viên công tác bên cạnh cậu ta đều là người thân, đều rất trung thành lại chiều chuộng cậu ta, giọng Vưu Duệ chưa lớn lắm, tiếng trợ lý còn to hơn.
“2.9 điểm gì?” Đạo diễn Tằng đi từ trên tầng xuống, thấy Trang Khâm, vẻ mặt ôn hòa: “Cậu đến rồi đấy à, vào đây.”
Trợ lý vui vẻ, đẩy Vưu Duệ: “Đạo diễn gọi em kìa.”
Vưu Duệ ngơ ngác, đi về phía trước vài bước: “Đạo diễn Tằng.”
Đạo diễn Tằng gọi Trang Khâm: “Tôi nghe có ai nói buồn cười, 2.9 điểm gì đó?”
Trang Khâm đi về phía ông: “Chắc là đang nói điểm của “Tàng Tâm” ở Liên hoan phim Berlin đây mà.”
Đạo diễn Tằng nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn nhưng che kín mặt, khí tràng vừa nhìn qua thật hiển nhiên không phải là trợ lý, lập tức hơi nhận ra, có phải là nam diễn viên quay chung bộ phim điện ảnh được giải kia của cậu ấy không? Đạo diễn Tằng cũng không hỏi, nói: “2.9 điểm, tôi nhớ rõ đây là điểm cao nhất trong vòng loại của Liên hoan phim Berlin lần này nhỉ?”
Cơ chế tính điểm kia không phải hệ thập phân, thế nên 2.9 là điểm vô cùng cao, Vưu Duệ thấy phim của cậu được giải, rất khó tưởng tượng nổi, xuất phát từ tâm thái đó cũng không đọc tin tức, chỉ có trợ lý xem giúp cậu ta, nói cho cậu ta biết bộ phim này được 2.9 điểm, cả quá trình cậu ta cũng chỉ nhớ rõ 2.9 điểm này.
Vưu Duệ trơ mắt nhìn hai người Trang Khâm theo đạo diễn Tằng lên tầng, khó thở trừng mắt lườm trợ lý một cái.
Bên kia các diễn viên thử vai đã ngồi kín chỗ, đạo diễn Tằng vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của họ, vừa thấy thử vai còn chưa chính thức bắt đầu, không ngờ Trang Khâm đã tới rồi, toàn bộ sảnh không khỏi tràn ngập tiếng bàn tán nho nhỏ.
“Trang Khâm… cậu ta vừa mới được giải ảnh đế Berlin.”
“Phim gì đấy? Chưa thấy bao giờ…”
“Nghe nói đề tài đồng tính, không qua thẩm tra, được giải cũng vô dụng.
Chắc là giống XX kia… trước kia diễn phim đồng chí, sau khi cầm thưởng vui vẻ cũng không được bao lâu đã bị phong sát thẳng.”
Nguyên nhân phong sát rất đơn giản, phim điện ảnh quá táo bạo, diễn viên bị cấm hoạt động trong nước.
Lúc này không khỏi có người phỏng đoán cậu như vậy, lại âm thầm bàn tán: “Đạo diễn Tằng mở cửa sau cho cậu ta? Trong danh sách diễn viên cũng không có cậu ta mà!”
“Vậy thì khó nói… trong chương trình Trang Khâm với đạo diễn Tằng hợp tác khá tốt nhỉ? Nhìn quan hệ không tệ.
Hơn nữa Trang Khâm còn lên sàn diễn thời trang của nhãn hàng D ở tuần lễ thời trang Paris nhỉ? Nở mày nở mặt ghê, tài nguyên quá mạnh.”
Vưu Duệ bèn không nhịn được, nói: “Tuần lễ thời trang Paris đó tôi cũng đi, tôi ngồi ngay hàng một xem show, thực ra chuyện không giống mấy người nghĩ đâu…”
Phòng làm việc tầng hai chia làm mấy phòng, một phòng họp, một phòng để diễn viên thử vai, có sân khấu và ánh đèn, còn có hàng ghế cho khán giả, có điều khán phòng này khác với rạp chiếu, chỉ có hai hàng ghế ngồi.
Trang Khâm đi vào, thấy bên trong còn có mấy người khác, đạo diễn Tằng giới thiệu từng người nói: “Biên kịch.” Ở đây có ba biên kịch, còn có nhà làm phim, hai đạo diễn chọn vai, tất cả đều đang ở đây, gần như ngồi kín một hàng ghế.
Trang Khâm bỏ hẳn mũ xuống, gật đầu chào từng người đạo diễn Tằng nói: “Vừa mới nói với mọi người, Trang Khâm là người tôi tìm viện trợ bên ngoài tới, cậu ấy sẽ cùng tham gia ra đề cho diễn viên, chấm điểm.”
Phim điện ảnh của ông, ông là lớn nhất, đạo diễn Tằng cũng đã nói trước, đương nhiên không có ai dị nghị.
Đạo diễn Tằng nhìn Lý Mộ đi theo, nói với Trang Khâm: “Bạn cậu, ngồi dưới hàng hai xem đi.”
Lý Mộ đến giờ vẫn còn đang che kín mặt, ngồi vào hàng hai xong mới tháo mũ và khẩu trang ra.
Khoảng thời gian này xác suất bị nhận ra khi ra ngoài hơi lớn, người đại diện của Trang Khâm đã nói rõ, hai người họ không thể bị chụp lại đi cùng nhau, Lý Mộ vì để Trang Khâm không chọc phải phiền toái, bản thân cũng rất chú ý.
Sau khi Trang Khâm ngồi xuống, xem tư liệu, đạo diễn Tằng nói: “Lần này không có quy định diễn viên nào phải thử vai nhân vật nào, chúng ta đưa ra hai nam phụ, hai nữ phụ, hai ngày này phỏng vấn, diễn viên lên, tự nói mình muốn thử vai nào, chúng ta căn cứ khí chất, diện mạo mà ra đề, cậu đã có đề bài muốn ra chưa?”
“Em đã viết lên giấy…” Trang Khâm lấy tư liệu trong cặp ra, Lý Mộ ngồi hàng hai, thấy cậu và đạo diễn, biên kịch bên cạnh cùng nghiêm túc bàn bạc công việc.
Biên kịch hơi buồn bực, không biết đạo diễn Tằng đang làm gì.
Trang Khâm lại không phải diễn viên chính bộ phim này của họ, sao lại mời cậu ta tới đây làm giám khảo? Còn là tới để được chỉ dạy nữa.
Rất nhanh, thử vai sắp bắt đầu, nhân viên bắt đầu gọi diễn viên theo số thứ tự chuẩn bị, Trang Khâm ngồi ở vị trí bên trái đạo diễn Tằng, thấy diễn viên kia đi vào, lên sân khấu, ánh đèn sáng lên, anh ta thấy một loạt người ngồi dưới.
Trang Khâm ngồi giữa một nhóm diễn viên biên kịch, đương nhiên rất dễ thấy, nam diễn viên kia cả kinh tới đôi mắt trợn lớn, sửng sốt mất vài giây, biên kịch nhắc nhở, hỏi: “Cậu thử vai nhân vật nào?”
Anh ta mới phản ứng lại, tự báo thông tin: “Chào đạo diễn, biên kịch, em tên… cao 181, tốt nghiệp Trung Hí*, từng diễn…”
*Trung Hí: Học viện Hí kịch Trung ương.
Đây cũng là quy trình khi thử vai, diễn viên đầu tiên là xem ngoại hình, những điều này, nhưng là lần đầu tiên xem xét ở độ hiện tại.
Trong sảnh lớn, một vài diễn viên đang chuyên tâm đọc truyện ngắn, Vưu Duệ ở đó nói chuyện buôn dưa lê với mọi người: “Tôi nghe nói, gì mà hoàn mỹ cứu cánh, vốn không phải là thế, nhà thiết kế ở bên trong mắng anh ta, anh ta coi như là đã đắc tội nhãn hiệu hoàn toàn rồi!”
“Không nói nữa, tôi phải đọc truyện ngắn đã…” Lần này thử vai cũng không chuẩn bị kịch bản cho họ, chỉ có truyện ngắn kể kĩ càng về nhân vật, hiểu rõ truyện ngắn này, ở hiện trường sẽ có đề bài ra.
Bên trong gọi diễn viên tiếp theo lên sân khấu, người trước đó đi ra.
Vì đều là người từ công ty khác nhau, mọi người không tiện hỏi lắm nhưng vẫn có người không nhịn được: “Bên trong có ai vậy? Các giám khảo thế nào, đề ra khó không?”
“Bên trong…” Đều là đối thủ cạnh tranh, diễn viên kia cũng không muốn nói cụ thể lắm, bảo: “Dù sao Trang Khâm cũng ở bên trong, cậu ấy cùng đạo diễn, biên kịch ra đề.”
Các diễn viên khác: “…”