Bạn đang đọc Phá Trận Đồ FULL – Chương 188: Chu Tước
Giờ tý ba khắc, Thủy sát giáng lâm.
Dục Diễm Cơ chôn thây nơi này, La Già Tôn lui về Quy Khư, thế lực Ma tộc chiếm giữ tại Nam Hoang cảnh tuy rằng chưa quét sạch, thế nhưng một trận chiến Chu Tước thành Huyền môn thắng là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa.
Nhưng mà, giờ khắc này mỗi người tập hợp ở ngoài Chu Tước thành cũng không có cảm giác thoải mái.
Cầm Di Âm dùng sức mạnh của Huyền Minh kết hợp với “Chung Linh sách” bố trí thành ảo cảnh dị thường, thời điểm tạo ra vô thanh vô tức, chớp mắt tan đi lại kinh động thiên địa.
Đến lúc một cây Huyền Minh mộc cuối cùng bị liệt hỏa thiêu huỷ, thân ảnh Tâm Ma cũng bại lộ trước mắt tất cả những người đuổi đến chỗ này.
Phút chốc, cho dù là Huyền môn tu sĩ hay là tà ma ngoại đạo, toàn bộ đều chấn động, trợn mắt há mồm.
Chu Tước môn đã mở ra, ngọn lửa cuồng bạo một phần vẫn còn ở ngoài thành thiêu đốt, một phần khác đã như sóng biển cuốn ngược trở về động ngầm.
Đầm nước đỏ rực trong suốt lại như một mặt kính màu máu, phản chiếu lên thân ảnh những người phía trên một vẻ bất tường.
Tiếng rầm rì sắc nhọn mơ hồ từ dưới nước truyền đến, Chu Tước pháp tướng như một con cá đỏ hồng xoay quanh đầm nước, tựa hồ đang triệu hoán cái gì.
Một số tu sĩ cách gần nhất không tự chủ mà dịch bước chân.
Nếu không có đồng đạo kịp thời ngăn cản, bọn họ liền phải ngơ ngơ ngác ngác nhảy xuống động ngầm, bị Chu Tước liệt diễm đốt thành tro bụi.
Không trung chẳng biết từ lúc nào mây đen giăng kín, tiếng sấm ầm ầm từ từ dày đặc, một hồi dông tố mưa to như trút nước chẳng mấy chốc sẽ giáng lâm.
Thanh Mộc theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy những đám mây bay ngược lại thành vòng xoáy, mơ hồ lộ ra một con mắt.
Chỉ một cái liếc mắt này, hắn liền cảm thấy cả người phát lạnh, suýt nữa quỳ sát xuống.
Cầm Di Âm một tay cầm Khôn Đức lệnh, đang đứng cạnh động ngầm.
Ở khoảng cách như vậy chỉ cần hắn ngửa ra sau, là không ai có thể ngăn cản hắn tiến vào Chu Tước môn.
Nhưng mà dưới chân hắn tựa như mọc rễ, mộc hỏa đón gió mà đứng tại chỗ, bướng bỉnh nhìn về một hướng khác, hoàn toàn không để ý lôi đình sắp đánh xuống.
Thủy sát giáng lâm, hành hỏa suy yếu mà hành thủy mạnh lên, hàn khí của Huyền Vũ nhanh chóng ăn mòn khối thân thể mới sinh máu thịt không lâu này.
Làn da Cầm Di Âm lộ bên ngoài không chỉ bị tổn thương do giá rét băng sương, mà còn xuất hiện vài vết rạn nứt mảnh như sợi tóc, kèm theo tiếng vang nhỏ đến mức không thể nghe thấy: chúng đang không ngừng lan ra toàn thân.
Mộ Tàn Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, yết hầu lăn lộn mấy lần, muốn tiến lên lại bị Tiêu Ngạo Sênh gắt gao túm tay phải lại.
Chính như Cầm Di Âm đã nói với La Già Tôn, Ma Đạo chung quy không cùng tồn tại, có thể vì cùng lợi ích mà hợp tác ngắn ngủi.
Nhưng đó đều là việc không thể bày ra ngoài sáng.
Hiện giờ việc đã hoàn thành, hợp tác chấm dứt, bọn họ liền phải quay về đối địch.
Mà ở trong lòng những người không biết chuyện, Cầm Di Âm vẫn là Ma La tôn của Quy Khư địa giới.
Ma tộc tại thời khắc này như rắn mất đầu, một mặt chém giết huyết chiến, một mặt theo bản năng mà tụ về hướng hắn.
Cầm Di Âm biết rõ điểm này, cho nên mới có thể tại thời khắc cuối cùng dứt khoát cùng Thanh Mộc trở mặt, thả La Già Tôn quay về Quy Khư.
Bây giờ, hắn cách mục đích chỉ một bước cuối cùng, thế nhưng vẫn còn chờ đợi, hoàn toàn không để ý mình có khả năng lỡ mất cơ hội, bại nguyên ván cờ.
Mộ Tàn Thanh biết Cầm Di Âm đang chờ cái gì.
Y hít sâu một hơi, tránh khỏi tay Tiêu Ngạo Sênh, dưới mắt nhìn trừng trừng của mọi người đi ra ngoài.
Cơ hồ ngay tại nháy mắt y bước ra một bước, lôi đình trên không trung sắp đánh xuống đột nhiên bị cuồng phong xé rách.
Mây đen nặng nề hội tụ thành một tấm mặt người cực lớn, ngũ quan đều là những hắc động vặn vẹo, một chốc kia như ác ma thiên ngoại giáng lâm trần thế.
Nó há miệng gào thét, hồn phách ngàn vạn người bị chấn nhiếp, lại không tự chủ được bay về phía hắc động, âm phong mang theo khí tức mục nát từ trong hắc động tràn ra, chính là Tâm Ma xé ra kẽ nứt không gian đi về Quy Khư lần thứ hai.
Nguyên bản hai bên Ma Đao đang chém giết lập tức bị loạn chiến cuộc.
Quần ma phát hiện bỉ ngạn chính là cố hương, biết được trận chiến này chắc chắn thất bại, chúng lập tức từ bỏ chống đỡ, không chút do dự mà thả mình để cuồng phong cuốn đi.
Thanh Mộc quyết định thật nhanh, quẳng ra nửa quyển “Chung Linh sách” còn lại.
Vô số dòng sông từ trong trang sách dâng trào mà ra, hóa thành lưỡi câu chụp vào tu sĩ Huyền môn bị hút vào thông đạo.
Trong lúc nhất thời tình cảnh hỗn loạn bất kham, lại không ai có thể để ý đến cái khác.
Mộ Tàn Thanh mượn cơ hội này xuyên qua thiên quân vạn mã, cầm lấy bàn tay Cầm Di Âm duỗi tới y.
Không ngờ tiếng xé gió chớp mắt đến gần.
Nguyên là một đạo kiếm ảnh màu đỏ thẫm nương theo lôi đình từ trên trời giáng xuống, hung hãn chém về phía Cầm Di Âm!
Vậy mà lại là Lệ Thù!
Mộ Tàn Thanh thần sắc chợt biến.
Năm ngày nay đám người Tiêu Ngạo Sênh không nhận được chiến báo từ Tố Tâm đảo hay tin tức đồng đạo, còn tưởng rằng tình thế nghiêm trọng, những người bị vây ở Thương Lan hải vực kia thiếu phương pháp phân thân, không ngờ lại tại thời điểm này đuổi tới!
Y theo bản năng biến trảo thành chưởng, đẩy Cầm Di Âm ra, tay không tiếp được một kiếm của Lệ Thù, bên hông lại bị thứ gì cuốn lấy.
Sức mạnh ngập tràn vung lên giữa trời, đem Mộ Tàn Thanh quẳng ra ngoài.
Mộ Tàn Thanh phản ứng cực nhanh, giữa không trung gập người xoay một cái liền rơi xuống đất.
Y ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh Lệ Thù đã có thêm một bóng người, chính là Bắc Đẩu.
“Các ngươi…”
Mộ Tàn Thanh còn chưa dứt lời liền bị Bắc Đẩu chặn đứng.
Sợi Khiên Hồn ti trong tay Thiên Cơ các thiếu chủ vững vàng cuốn lấy cổ y, vừa là uy hiếp cũng vừa là ngăn cản, lạnh lùng nói: “Tố Tâm đảo nguy hiểm đã giải, nghe nói Chu Tước thành tình hình trận chiến báo nguy, ta cùng với Lệ các chủ đặc biệt đến để tương trợ…!Mộ đạo hữu, ngươi thương thế chưa lành, lui ra trước đi!”
Cầm Di Âm bị đẩy sang một bên phát ra tiếng cười nhạo.
Trên người hắn vết nứt đã hết sức rõ ràng, thậm chí đang có xu hướng lan tràn lên trên mặt, vẫn không ngăn được vẻ trào phúng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“Những câu nói này cứ nhai đi nhai lại, cũng không phiền sao?” Cầm Di Âm lạnh lùng nhìn về hướng bọn họ, đưa tay ra cho Mộ Tàn Thanh “Đại hồ ly, lại đây!”
Giờ khắc này chiến trường hỗn loạn bất kham, phong lôi hỏa diễm cùng sinh, tại bốn phía Chu Tước môn đúc thành một mặt tường lửa gặp gió lập tức cao lên, mạnh mẽ ngăn cách người ngoài dò xét.
Tiêu Ngạo Sênh nâng kiếm đánh tới, thời điểm nhìn thấy Bắc Đẩu cùng Lệ Thù hơi thay đổi sắc mặt.
Lại nghe thấy một câu này của Cầm Di Âm, theo bản năng nhìn về phía Mộ Tàn Thanh.
Dùng ngón tay như đao cắt đứt Khiên Hồn ti, Mộ Tàn Thanh sờ vết máu thấm trên cổ, lại hướng Bắc Đẩu giơ tay thi lễ một cái: “Đa tạ hảo ý của Bắc Đẩu thiếu chủ.”
Bắc Đẩu một thân phong trần mệt mỏi, hiển nhiên một đường tới đây cũng không thoải mái, thanh âm cũng biến thành khàn khàn: “Hỏa khắc kim, ngươi nếu mà cùng y tiến vào Chu Tước môn, cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng…!Mộ Tàn Thanh, ngươi cần nghĩ cho minh bạch.
Tâm Ma xưa nay thay đổi thất thường, Phi Thiên Tôn ngàn năm tình nghĩa với hắn cũng rơi vào kết cục như vậy.
Hắn không đáng để ngươi vứt bỏ tất cả.”
“Không có đáng giá hay không, chỉ có hối hận hay không.” Mộ Tàn Thanh chống đầu gối đứng lên “Ta không muốn ôm tiếc nuối chung thân.”
Trước mặt hắn chính là Lệ Thù đứng cầm kiếm.
Minh Chính các chủ từ trước đến nay nghiêm khắc cứng rắn, Mộ Tàn Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón đỡ Cửu U kiếm, lại nghe Lệ Thù nói: “Tư tình dây dưa cùng công bằng chung quy có chỗ khác biệt.
Ngươi hiện giờ đến bên cạnh hắn, ở trong mắt thế nhân đến chết cũng gắn liền với dấu ấn của hắn, rốt cuộc không quay đầu lại được.”
“Ta biết.” Mộ Tàn Thanh nhìn về phía Cầm Di Âm “Chỉ là, ta đã sớm không quay đầu lại được rồi.”
Trước khi đến đây, y đã ứng hắn cùng tiến vào Chu Tước môn.
Cho dù kết quả thế nào, đều phải tử sinh một chỗ.
Mộ Tàn Thanh vượt qua Lệ Thù, một lần nữa nắm chặt tay Cầm Di Âm.
Cơ hồ ngay tại chớp mắt mười ngón đan vào nhau, hai đạo kiếm quang Cửu U, Huyền Vi từ hai bên trái phải vút tới.
Cái trước đâm về phía ngực Mộ Tàn Thanh, cái sau chém thẳng đến đầu Cầm Di Âm!
Mộ Tàn Thanh không quay đầu lại, giơ tay liền muốn tiếp kiếm, không ngờ cánh tay bị một sức mạnh vô hình kéo về phía sau, xương thịt phảng phất chớp mắt chia lìa.
Nếu không có ngón tay Cầm Di Âm kịp thời điểm tại huyệt Kiên tỉnh của y, cắt đứt Khiên Hồn ti ngủ đông trong đó, e rằng lần này có thể vặn đứt cánh tay!
Cứ như vậy, Cầm Di Âm lỡ mất cơ hội tránh né Huyền Vi kiếm.
Hắn chỉ kịp nghiêng người, cổ liền bị vạch một vết thương hẹp dài, máu tươi thấm ướt băng sương trên cổ.
Mà sau lưng hắn chính là Chu Tước môn, lúc này một chân đạp vào khoảng không, Cửu U kiếm của Lệ Thù theo sát phía sau, hóa thành chín đạo kiếm ảnh khóa chặt khí thế toàn thân hắn, muốn đem Tâm Ma đóng đinh trước đầm nước!
“Khanh Âm …” Mộ Tàn Thanh thấy thế sợ đến hồn vía lên mây, Bạch Hổ lực ngủ đông trong cơ thể cảm ứng tâm tình y thoát khỏi lao tù, sát lực vô biên hóa thành lợi kiếm ngang dọc mà ra, Khiên Hồn ti trói buộc trên người y chớp mắt đứt đoạn.
Bắc Đẩu đột nhiên không kịp chuẩn bị gặp phải Bạch Hổ lực xung kích, nếu không phải hắn đúng lúc dùng “Ly” quyết chia tách thân thể, e rằng lần này có thể xuyên thủng nửa người hắn!
Bạch Hổ pháp tướng giương nanh múa vuốt chặn lại trước Chu Tước môn, Mộ Tàn Thanh một cước bước qua lưng hổ vươn mình nhảy xuống, đuổi theo máu tươi cản lại Cửu U kiếm, thế nhưng không thể bắt được Cầm Di Âm, trơ mắt mà nhìn Tâm Ma rơi vào trong đầm, khiến bọt nước bắn tung toé.
Có người rơi xuống, trong đầm nước lập tức xảy ra biến hóa.
Liệt diễm nguyên bản ngủ đông trong đó khoảng khắc tràn khắp bề mặt, chớp mắt hình thành một vòng xoáy, lộ ra hố lửa đỏ sậm sâu không thấy đáy ở giữa.
Chu Tước pháp tướng mở cánh ra bay lên trời, chiếc mỏ dài nhọn đâm thẳng đến Mộ Tàn Thanh đang rơi xuống giữa không trung.
Rất may Bạch Hổ pháp tướng cũng thả người nhảy xuống, cắn lên cổ Chu Tước.
Hai con quái vật khổng lồ mạnh mẽ đập vào vách đá, động ngầm theo tiếng ầm ầm nhanh chóng sụp xuống!
Giữa đất đá bay tán loạn, Mộ Tàn Thanh không chút do dự mà nhảy xuống vòng xoáy chính giữa kia.
Không ngờ Bắc Đẩu cùng Thanh Mộc đã đuổi đến, Khiên Hồn ti cùng lưỡi câu đồng loạt cuốn lấy y.
Vốn là muốn hợp lực đem y kéo trở lại mặt đất, không ngờ hố lửa kia không biết thông đến nơi nào, lại truyền đến một sức hút khó có thể chống cự, lôi kéo cả hai người bọn họ cùng Mộ Tàn Thanh tiến vào!
“Uỳnh…”
Bạch Hổ cùng Chu Tước lao ra khỏi động ngầm.
Hai con hung thú phẫn nộ chém giết một chỗ, sóng lửa ngập trời, đá vàng chấn động.
Tiêu Ngạo Sênh cùng Lệ Thù chậm một bước, lúc này mới đuổi đến bên đầm nước, đã thấy vòng xoáy đỏ sậm kia biến mất, mặt nước khôi phục lại dáng vẻ trong vắt, quay về tĩnh lặng.
“Bọn họ…” Lệ Thù còn chưa dứt lời, liền thấy một cái đầu từ trong nước nhô ra.
Mộ Tàn Thanh lau nước dính trên mặt, giương mắt nhìn thấy hai người bọn họ liền sửng sốt giây lát.
Lệ Thù chau mày, Tiêu Ngạo Sênh một tay đè lại Cửu U kiếm rục rà rục rịch, một tay đem y kéo lên, trầm giọng hỏi: “Những người khác đâu?”
“…!Ta không biết.”
Vừa nãy phát sinh hết thảy đều trong chớp mắt, không ai còn kịp suy nghĩ gì cả.
Mà Mộ Tàn Thanh nhớ rõ mình cùng Bắc Đẩu và Thanh Mộc đồng loạt rơi vào Chu Tước môn.
Kết quả hai người kia hiện tại mất tung ảnh, y vẫn còn lưu lại trong đầm nước.
Đương thời điểm bọn họ hai mặt nhìn nhau, Bạch Hổ vẫn cắn chặt cánh Chu Tước.
Cái mỏ dài của Bất tử điểu đâm vào sống lưng nó, song song rơi xuống.
Trong lòng Mộ Tàn Thanh nảy lên một cái, lập tức thu hồi Bạch Hổ pháp tướng, bản thân mình cũng bị Tiêu Ngạo Sênh kéo lùi sang bên cạnh.
Ba người trơ mắt mà nhìn Chu Tước Pháp tướng rơi vào trong đầm, liền như bong bóng hoà vào nước, đảo mắt đã biến mất không còn tăm tích.
“Đây là…!chuyện gì xảy ra?”
Lạnh.
Lạnh đến tận xương tủy.
Đều nói nơi ở của Chu Tước pháp ấn, chính là nơi cực nóng trong thiên hạ.
Thế nhưng khi Cầm Di Âm mở mắt ra, cảm nhận được chỉ có lạnh giá vô biên vô hạn.
Hắn nằm ở dưới bầu trời đêm đen nhánh, bên trên chỉ có vài ngôi sao nhỏ ảm đạm, ngoài ra không nhìn thấy nửa điểm lấp lánh.
Cuồng phong mang theo băng tuyết từ bốn phương tám hướng tụ lại, vây quanh đỉnh núi.
Mặt đất dưới lưng tựa như đá cuội lát thành, từng khối từng khối gồ ghề khiến hắn đau đớn.
Ở dưới sự lạnh giá như vậy, kỳ lạ là Cầm Di Âm lại không tiếp tục chuyển biến xấu đi.
Hắn nhặt lên một hòn đá muốn ném ra ngoài thăm dò động tĩnh, giơ tay lại thấy nguyên lai là một mảnh xương đầu người trắng xanh.
Hắn là Tâm Ma trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, giờ khắc này cũng hơi kinh ngạc.
Cầm Di Âm chống người ngồi dậy, cào lên băng tuyết bao trùm mặt đất, nhìn thấy chồng chất bên dưới căn bản không phải là đất đá gì, mà là hài cốt đếm không xuể.
Điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là, đây căn bản không phải thân thể của chính hắn.
Mặt băng sáng đến mức có thể soi gương, phản chiếu ra khuôn mặt hiện tại của Cầm Di Âm.
Vẫn là dung mạo ngũ quan quen thuộc, mặc trên người lại không phải bộ u lam trường bào, mà là hoa phục màu trắng thêu kim văn rực rỡ.
Nơi mắt cá chân trần lộ ra ngoài, mỗi bên đều có một vòng chú văn màu đen, phảng phất như dây xích bám vào trong xương thịt.
Chẳng trách trong trời đất ngập tràn băng tuyết này, Huyền Vũ hàn khí không tiếp tục ăn mòn hắn…
Chẳng trách hắn sau khi tỉnh lại, cơ hồ không cảm giác được ma lực của Huyền Minh …
Chẳng trách tại khoảng khắc hắn mở mắt, nghe được dưới lồng ngực động tĩnh như có như không…
…!Đây là thân thể của Đạo Diễn thần quân!
Hắn nhớ bản thân mình tiến vào Chu Tước môn, cần phải đối mặt với khảo nghiệm truyền thừa của Chu Tước pháp ấn, làm sao hiện tại lại ra nơi quỷ quái này, với tư thái làm hắn chán ghét buồn nôn như vậy?
Một chốc đó, Cầm Di Âm sắc mặt tái xanh.
Trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên vô số âm mưu cạm bẫy, lớn tiếng quát: “Đạo Diễn, lăn ra đây!”
Âm thanh ở trên cánh đồng hoang truyền ra xa vang vọng.
Không người trả lời hắn.
Cầm Di Âm nắm chặt quyền.
Hắn muốn điều động ma lực đem mình cùng thân thể này tách ra.
Thế nhưng, Huyền Minh mộc ngày xưa hữu cầu tất ứng lại như chưa từng tồn tại.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, trong cơ thể đang kích động một sức mạnh cường đại trước nay chưa từng có, không giống với ma lực hắc ám tự thân của hắn, cũng khác biệt với thần lực thanh chính của Đạo Diễn nên có.
Loại sức mạnh này hỗn độn tựa như chưa phân trong đục, quang cùng ám đều trộn lẫn với nhau, khiến hắn vừa cảm thấy xa lạ lại vừa quen thuộc.
Đáng tiếc Cầm Di Âm hiện tại không có tâm tình thử nghiệm sử dụng nó.
Cơ hồ ngay sau khi hắn thức tỉnh, cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng tràn ngập đầu óc hắn, khiến đầu hắn muốn nứt ra.
Hắn theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ngực khống chế hô hấp, không ngờ chộp được một vật cứng nho nhỏ.
Là mảnh xương tàn phế đó.
Cầm Di Âm kéo sợi dây đỏ trên cổ xuống, đem nó chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay.
Ngày đó sau khi hắn từ chối đem vật này giao cho Mộ Tàn Thanh, lúc rời đi liền đem đoạn xương này âm thầm để lại dưới hầm ngầm Lương cung.
Hắn phát thệ đời này tuyệt không quay lại nơi đó, cũng sẽ không để Mộ Tàn Thanh có cơ hội lấy được nó.
Nhưng mảnh tàn phế cốt này, hiện tại không ngờ lại xuất hiện ở trên người hắn…!không…!trên người Đạo Diễn.
Trong đầu phảng phất như bị đuôi bò cạp độc chích một nhát.
Cầm Di Âm đột nhiên hiểu được điều gì.
Hắn mở cổ áo, soi xuống mặt băng nhìn vào vai.
Quả nhiên ở hai bên vai thấy được chú văn màu đen giống y như trên mắt cá chân, vừa vặn đối ứng với bốn sợi dây xích trên người một “chính mình” khác mà hắn đã gặp qua.
Đây chính là thân thể Đạo Diễn, mà…!cũng là thân thể của “Hắn”.
Hắn là Tâm Ma hóa thành tự tại, chung cuộc là cùng Đạo Diễn thần quân hòa làm một thể.
Trong nháy mắt ý thức được điều nay, Cầm Di Âm cảm nhận được khối máu thịt trong lồng ngực hoàn toàn ngừng nảy lên.
Hàn ý từ bên ngoài xông thẳng đến linh hồn.
Hắn loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy vùng băng tuyết hoang dã này nguyên lai là một thành trì.
Chỉ là nhà cửa sụp đổ từ lâu, phế tích vương vãi khắp nơi.
Mọi thứ đã từng phồn hoa náo nhiệt đều bị phong đông cứng dưới hàn băng, không còn nửa điểm sinh cơ.
Hắn đưa mắt nhìn xuống thế giới tử khí nặng nề, dưới chân là một núi xương trắng.
Tiếng gió rít gào, lại không mang đến nửa điểm âm thanh của sự sống.
Cầm Di Âm thả người nhảy xuống khỏi đỉnh núi, theo gió rơi trên sườn núi hoang vu.
Đến gần, hắn nhìn thấy trên đường kỳ thực có rất nhiều người.
Chỉ là những người này đều nằm rạp trên mặt đất, bị băng tuyết đóng băng và rút khô huyết dịch cùng sự sống trong cơ thể, biến thành từng bộ từng bộ thi hài hình thái quái dị.
Tất cả đầu lâu của đám hài cốt này đều đưa mặt hướng về phía sau lưng hắn, phảng phất như đang triều bái.
Cầm Di Âm chậm rãi xoay người.
Sau khi kéo giãn khoảng cách xa hắn rốt cuộc thấy rõ nơi mình vừa đứng lúc nãy – Đó vốn nên là một dãy núi kéo dài cao chót vót, hiện giờ những đỉnh núi đã bị vỡ vụn, biến thành vô số tảng đá phá hủy thành trì mặt đất, chỉ còn dư lại một đỉnh núi đơn độc cuối cùng vững vàng tiếp đất, vô số thi hài bám vào trên đó, đem nó biến thành một ngọn Bạch cốt sơn.
Mặc dù tình cảnh hoàn toàn thay đổi, Cầm Di Âm vẫn nhận ra được, đây là Đạo Vãng phong trên Bắc Cực đỉnh.
Cầm Di Âm vào ngay lúc này quên cả hít thở.
Hắn đã gặp qua ngọn Bạch cốt sơn này.
Tại mười năm trước, ngày Mộ Tàn Thanh lần đầu tìm hiểu Bạch Hổ pháp ấn lại lạc vào Giới tử cảnh, còn cùng một “chính mình” khác động thủ chém giết, suýt nữa chôn vùi cả hai người bọn họ.
Sau đó, suốt mười năm Cầm Di Âm đi khắp Huyền La ngũ cảnh, lại không tìm được địa điểm đối ứng với Giới tử cảnh.
Nguyên lai, lần đó Giới tử cảnh phản chiếu chính là nơi này.
Nhưng chân chính khiến Cầm Di Âm chấn động, là một vật khác.
Cô phong vẫn còn, Kiếm các lại không tồn tại.
Trên đỉnh núi đứng sừng sững một toà Cự luân.
Nó quá mức khổng lồ, khiến cả một ngọn trở thành một cái bệ bé nhỏ không đáng kể, thoạt nhìn tựa như một chiếc đồng hồ mặt trời cổ xưa phức tạp.
Thế gian trăm nghìn vạn tượng đều khắc trên bề mặt, nhưng lại không có canh giờ.
Chỉ có chín ngôi sao nối liền thành một vòng.
Một cây kim đang dùng tốc độ chầm chậm lấy mắt thường khó phân biệt đi ngược chiều, cách ngôi sao tượng trưng mở đầu và kết thúc một cự ly cực ngắn.
Năm đó ở trong Giới tử cảnh, Mộ Tàn Thanh nói mình ở trên Bạch cốt sơn nhìn được một toà Cự luân.
Thế nhưng lúc đó Cầm Di Âm không tưởng tượng ra được.
Hiện giờ hắn thực sự nhìn thấy nó, vỏn vẹn chỉ liếc mắt một cái, liền cảm nhận được khủng bố không gì sánh kịp.
“Cái này…”
“Đây là Cửu Diệu luân.”
Sau lưng hắn đột nhiên vang lên một thanh âm già nua..