Phá Trận Đồ

Chương 169: Phi Long


Bạn đang đọc Phá Trận Đồ FULL – Chương 169: Phi Long


Sao trời lập trận, vạn linh phục đầu.
Ánh sao mênh mang bao vây toàn bộ Tiềm Long đảo, phảng phất đưa nó từ trên bản đồ nhân gian cắt rời ra.

Cách đó không xa là mặt biển yên tĩnh không sóng gió, trong trận pháp lại núi rung đất chuyển.

Mây đen nguyên bản nằm dày đặc đã sớm bị cuồng phong xé nát thành vụn bông, hội tụ thành một Vân oa (*) cực lớn đủ bao phủ toàn bộ hòn đảo.

Mà ở nơi sâu xa phong vân nhanh chóng đảo ngược kia, thanh lôi tử điện (*) rạch trời hạ xuống.

Lôi đình đánh xuống đất không tiêu tan, mà hình thành vô số hàng rào điện quang kích nhiễu đem Tiềm Long đảo phân cách ra, khiến cho quần ma không có cách nào tụ tập vào một chỗ.
[(*) Vân oa: đám mây hình lốc xoáy]
[(*) tia chớp màu xanh, tia sét màu tía.

Điện quang kích nhiễu đại khái hiểu là tia sét loằng ngoằng á]
Phi Thiên Tôn đứng ở trên một đỉnh tháp, sấm sét hết lần này đến lần khác hướng hắn đập đến, lại đều tại thời điểm sắp tiếp cận bị ép chếch quỹ đạo đi.

Trong miệng hắn niệm chú, Huyền Võ pháp ấn tự động tách ra, Huyền quy đón gió liền lớn, đột nhiên trở nên che kín bầu trời, lại tiếp tục hóa thành mưa đen rơi như trút nước.

Ma tộc nguyên bản bị lôi điện đả thương được tắm qua nước mưa này, vết thương nhanh chóng khép lại, trên người còn ngưng kết ra một tầng hắc giáp lưu động, thoáng chốc điên cuồng gào thét, hung tính đại chấn.
Mất Huyền quy làm chỗ dựa, Trường xà lượn quanh trên không trung vài vòng, hóa thành một thanh lợi kiếm rơi vào trong tay Phi Thiên Tôn.

Lưỡi kiếm trong suốt như nước, thân kiếm linh động như rắn, dài ngắn cương nhu đều tùy tâm mà biến, chính là thần binh thiên hạ hiếm có.
Đôi mắt Phi Thiên Tôn khóa chặt vào Vân oa, dưới chân bỗng nhiên đạp xuống.

Y Lan ác tướng mọc lên, phá vỡ tháp cao mà ra.

Nữ tử nguyên bản điềm đạm đáng yêu vào thời khắc này hóa thành người khổng lồ trăm trượng, mở rộng ngàn cánh tay ngăn trở lôi đình, bảo vệ hắn xông thẳng lên trời, một kiếm đâm về phía ngôi sao nơi sâu xa: đó là mắt trận trung tâm của Lạc Tinh trận, cũng là chỗ phòng thủ yếu nhất trong toàn bộ trận đồ sức mạnh bạo ngược này.
U Minh cùng Bắc Đẩu liên thủ bày trận, hiện tại chính là ẩn thân nơi đó.

Mắt thấy Phi Thiên Tôn một kiếm đến gần, bốn phía vân lôi đều bị bổ ra, sư đồ hai người trán đều đổ mồ hôi, ánh mắt lại càng thêm sắc bén.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trận kỳ trong tay đan xen, khoảng khắc lôi đình liền nổ vang, phi tinh tung toé!
Phát hiện trận kỳ biến động, tứ tượng tinh cung đồng thời phát sáng mãnh liệt.

Dùng Giác mộc giao, Đấu mộc giải, Khuê mộc lang cùng Tỉnh mộc ngạn dẫn đầu, hai mươi tám tinh tú đều hoá hình mà ra, từ tứ phương bọc đánh lại đây.

Trong đó Giác mộc giao là hung sát tàn nhẫn nhất, lập tức vẫy đuôi che trời, hung hãn chắn trước Vân oa.
Chiêu kiếm này của Phi Thiên Tôn đâm vào đầu nó.

Giao long toàn thân lân giáp dựng lên, đuôi dài lăng không đánh tới, mạnh mẽ chém đứt một cánh tay Y Lan!
Y Lan bị đau, toàn thân ác nhãn đồng loạt mở to, đáng tiếc mắt trái bị móc, Không Thiền kính đã mất một, Phi Thiên Tôn mặc dù có thể thông qua nó tìm hiểu chuỗi nhân quả, khóa được vị trí hai mươi tám người áp trận, lại không thể trực tiếp lợi dụng Không Thiền kính chiếu ngược, có thể nói thiếu phương pháp phân thân, đành phải truyền âm cho quần ma trên đảo, để bọn chúng phân tán công kích trận điểm các nơi.

Cho tới giờ khắc này, Lệ Thù ngủ đông trong bóng tối rốt cuộc hiện thân.
Vũ lực của Minh Chính các đệ tử ở trong Trọng Huyền cung sánh vai cùng Kiếm các tu sĩ, huống hồ lần này bọn họ còn bất kể tử thương bảo vệ hai mươi tám mắt trận, tuy rằng khó chặn thế tiến công của Ma tộc, nhưng tại thời khắc tử vong, vẫn kiên quyết xả trâm đao cài trên tóc xuống, hỏa tinh khảm nạm trong đó rơi xuống đất lập tức bùng cháy, rất nhanh ở bốn phía Tiềm Long đảo liên tiếp tạo thành một bức tường lửa.
Lệ Thù cầm trong tay Cửu U kiếm, đạp hỏa hổ nhảy lên một cái, trước khi Phi Thiên Tôn phá vây kịp thời cản lại, dùng thân làm lá chắn che ở trước Vân oa.

Ánh kiếm cùng ánh mắt tôn nhau lên, càng phân không ra cái nào càng uy nghiêm đáng sợ hơn.
“Đã lâu không gặp, Lệ các chủ.” Phi Thiên Tôn đem xà kiếm rung lên, tầm mắt quét qua trên thân Cửu U kiếm “Đều nói, đánh chó cần nhìn mặt chủ nhân.

Ngươi năm đó giết Cửu U, bổn tọa vẫn còn chưa tính sổ món nợ này với ngươi.”
Ngàn năm trước Ma tộc có ba tôn sáu tướng.

Cửu U chính là tâm phúc trực thuộc Phi Thiên Tôn, có năng lực hiệu lệnh tử linh, thao túng thi quỷ khủng bố.

Ở thời điểm Phá Ma chiến hắn bị Lệ Thù tru diệt, nguyên thần bị phong ấn bên trong kiếm đem đi luyện hóa, cho nên ngay cả Phi Thiên Tôn cũng không thể triệu hồi, đến nay tướng vị của hắn vẫn còn để trống.
Lệ Thù vốn là người kiệm lời ít nói, trường kiếm trong tay ứng chú, băng giải thành chín đạo kiếm ảnh, dùng binh kiếm chủ công, lâm kiếm hộ thân, cùng Phi Thiên Tôn triển khai một hồi chém giết kịch liệt.

Hắn là hạng người có tâm chí kiên định hiếm có.

Năm đó Trọng Huyền cung thảm chiến thế nhưng hắn rất nhanh thoát khỏi ảnh hưởng của Y Lan.

Hiện giờ hắn chỉ đơn giản nhắm mắt giữ thần, đem việc chiến đấu hoàn toàn giao phó cho bản năng, trái lại có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất, vẫn cứ dùng sức một người kéo lại bước chân Phi Thiên Tôn.
Nhưng vào lúc này, bốn phía bỗng nhiên vang lên một trận quỷ khóc, khí tức âm lãnh tràn ngập, sương khói từ đất bằng nổi lên, vô số người đều cảm thấy hoa mắt.

Lúc nhìn lại, đã thấy mình ở trong một không gian kỳ dị sương khói bao phủ, nhìn lên không thấy ánh sao nhìn xuống chẳng thấy thiên địa.
Lệ Thù là người đầu tiên phát hiện không đúng, một kiếm cùng Phi Thiên Tôn chạm vào nhau bay ngược trở lại, mở mắt nhìn quanh bốn phía.

Đã không còn thấy Lạc Tinh trận cùng thân ảnh sư đồ U Minh, trái lại có vô số quỷ ảnh như ẩn như hiện, hồng y nam tử tay cầm đèn lồng chẳng biết từ lúc nào rơi xuống bên cạnh Phi Thiên Tôn.

Theo cổ tay hắn xoay chuyển, mùi thơm phân tán, các tu sĩ bị vây ở nơi này không ít người thần hồn điên đảo, chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ mạng trong tay Ma tộc.
Thấy tình hình này, Lệ Thù lập tức thả ra Cửu U kiếm muốn đem song phương hỗn chiến tách ra, kiếm ảnh lại ở giữa không trung hóa thành khói xanh.

Hắn cuối cùng đã minh bạch: “Linh vực!”
Linh vực vốn là không gian bí pháp chỉ quỷ tu đại năng mới có thể triển khai.

Theo lý, Cơ Khinh Lan sau khi thành ma đã thoát khỏi thân phận ác quỷ, cũng sẽ không thể sử dụng chiêu này.

Thế nhưng hắn đối “Kỳ môn thiên hương sách” tu hành thực sự xuất thần nhập hóa, dùng đèn nhang triệu ứng vạn quỷ, chỉ trong thời gian ngắn đưa chúng luyện hóa, dùng mở ra linh vực.
“Không phải cho ngươi lưu lại bên người Ẩm Tuyết quân sao?” Phi Thiên Tôn nghiêng đầu “Y đâu?”
“…!Chạy rồi.” Trong mắt Cơ Khinh Lan xẹt qua một tia không cam lòng “Thuộc hạ vốn muốn lấy mạng y, dâng Bạch Hổ pháp ấn cho Đại đế, nhưng không ngờ có Huyền môn tu sĩ lẻn vào trên đảo, tại thời khắc mấu chốt cứu y đem đi.”
“Không đuổi theo?” Phi Thiên Tôn ngữ khí nhàn nhạt nghe không ra hỉ nộ “Ngươi thả mất Bạch Hổ pháp ấn, không sợ bổn tọa giáng tội?”
“Thuộc hạ tội đáng muôn chết.

Thế nhưng…” Cơ Khinh Lan ngước mặt lên “Ta nhất định phải canh giữ bên cạnh Đại đế.”

Phi Thiên Tôn nở nụ cười, hỏi: “Cái linh vực này có thể chống đỡ bao lâu?”
“Đại đế chỉ cần đi phá trận.” Cơ Khinh Lan trên mặt sinh sát “Ta sẽ giết quang bọn chúng.”
Lệ Thù nghe được đối thoại của bọn họ, tuy là trong lòng nổi giận, nhưng cũng biết không gian linh vực áp chế lợi hại đối phe mình, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Phi Thiên Tôn thoát ly.

Ma tộc bị cuốn vào trong đó thụ hiệu lệnh của Cơ Khinh Lan, tranh nhau nhào về hướng tu sĩ vây giết.
Mấy tu sĩ phía trước bị ngã nhào xuống đất, chỉ giây lát là phải bị tươi sống xé nát, trọng lượng đè trên người lại đột nhiên biến mất.

Lệ Thù ngạc nhiên nhìn thấy đám Ma tộc đó trong nháy mắt hôi phi yên diệt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.

Sau khoảng khắc ngắn ngủi, đối diện chỉ còn lại Cơ Khinh Lan đứng cầm đèn.
Cửu U kiếm đã biến mất một lần nữa ngưng tụ.

Lệ Thù một tay nắm chặt cán kiếm, kinh nghi bất định nhìn hắn: “Ngươi…”
“Xuỵt!” Cơ Khinh Lan dựng thẳng một ngón tay, cái bóng dưới chân bỗng biến thành hình dáng cây cối “Người bảo thủ, mang thuộc hạ của ngươi đi thủ trận, Phi Thiên Tôn không phải là kẻ mà các ngươi có thể đối phó.”
“Ngươi đến cùng…!”
Không chờ Lệ Thù nói xong, trước mắt chính là một mảnh trời đất quay cuồng.

Đến lúc dưới chân hắn đứng lại, phát hiện mình đã rơi vào vị trí phía nam Chu Tước.

Hắn cứ như vậy không hề có điềm báo trước mà xuất hiện, khiến tu sĩ áp trận cả kinh thiếu chút nữa rút kiếm đâm tới.
Trước Vân oa, Phi Thiên Tôn đã đem toàn bộ hai mươi tám tinh tú chém xuống, Y Lan ác tướng cơ hồ trở thành cột chống trời đỉnh thiên lập địa, ngàn cánh tay tùy ý mở rộng, đẩy lên bầu trời đang trầm xuống.

Sấm sét không ngừng bổ lên người nàng, nhưng chỉ đảo mắt sau đã khôi phục như nguyên bản.
Hai tiếng giòn giã vang lên, trận kỳ trong tay U Minh cùng Bắc Đẩu đồng loạt sụp đổ, thân thể hai người đều chấn động một cái.

Mắt thấy xà kiếm phá không mà tới, Bắc Đẩu thần sắc chợt biến, không chút do dự mà đem U Minh đẩy ra, bản thân mình mất khống chế bị Vân oa cuốn về phía trước, mũi kiếm sắp đâm vào đầu hắn trong tiếng hét tê tâm liệt phế của U Minh!
“Uỳnh…”
Phía dưới vang lên một tiếng nổ rung trời, cả tòa Tiềm Long đảo trong khoảng khắc này chia năm xẻ bảy, cho dù là ma hay đạo đều trở tay không kịp.

Vô số tia sáng xanh từ dưới khe nứt bay lên, ở giữa không trung kết hợp thành một Thanh Long ngũ trảo cực kỳ to lớn, khí thế thần võ so với Thanh Long pháp tướng thời điểm hải chiến chỉ có hơn chứ không kém.
Trong lòng Phi Thiên Tôn dâng lên cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, lợi kiếm trong tay trật sang một tấc.

U Minh nhân cơ hội nhào tới, nắm lấy Bắc Đẩu bay ngược về phía sau, không kịp nói nửa câu, liền bị Thanh Long kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Chỉ thấy Thanh Long đem đuôi dài quét qua, sao trời khắp nơi vì đó dịch chuyển, nhìn thân thể to lớn khủng bố như vậy, trong nháy mắt đã vọt tới phía sau Phi Thiên Tôn, kình phong như rồng cuốn.

Y Lan ác tướng vung tay nghênh địch, trong nháy mắt chạm vào nhau, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, nhân gian trắng xóa một màu.
Sư đồ U Minh cách đó gần nhất.

Cho dù bọn họ đều là thân khôi lỗi, trong chớp mắt này cả người cũng đều chấn động, thật vất vả khôi phục thần thức, liền nghe được một loạt tiếng nứt vỡ khiến người sợ hãi.
Thanh Long sau khi va vào Y Lan ác tướng liền hóa thành một làn ánh sáng xanh như nước, cấp tốc thẩm thấu vào trong cơ thể Y Lan.


Thanh Long lực nắm giữ hành mộc trong thiên hạ truyền vào trong đó, tựa như dòng suối khai thông vũng bùn lầy.

Những sức mạnh ô uế tà ám lập tức được dòng chảy chen vào tách ra, vô số cây cỏ ở trong cơ thể Y Lan mọc rễ nẩy mầm, chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã xé rách da thịt, dây leo tựa như có sinh mệnh trên dưới quấn quanh, điên cuồng rút lấy sức mạnh của Y Lan.

Nữ tử nguyên bản đẹp đẽ đáng sợ dưới mắt nhìn trừng trừng của mọi người rất nhanh già yếu khô héo, chớp mắt cũng đã thành lão phụ nhân nhăn nheo da bọc xương.

Mà những dây leo này một lần nữa gắn kết thành hình rồng, lại tiếp tục há miệng cắn về phía Phi Thiên Tôn!
Phi Thiên Tôn thần sắc chợt biến, hắn không kịp suy nghĩ đến cùng đã xảy ra chuyện gì nữa, kiếm trong tay khôi phục bổn tướng Trường xà, cũng nuốt mây nhả khói mà tiến lên nghênh tiếp.

Song phương đều là pháp ấn hóa thành, chỉ có điều Huyền Võ pháp tướng phải chia ra một nửa bảo vệ quần ma, Thanh Long pháp tướng cũng là vừa nãy khôi phục, trong lúc nhất thời đấu không phân thắng bại.

Phi Thiên Tôn nhân cơ hội này nhằm về phía Vân oa, xoa chưởng thành đao muốn đem Lạc Tinh trận phá vỡ!
Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một đạo hồng ảnh, Cơ Khinh Lan vung tay chặn ở trước người.

Phi Thiên Tôn một chưởng này đột nhiên cùng hắn chạm vào nhau, lại nhận ra được một luồng ma lực dao động quen thuộc.

Tay trái hắn lúc này nhấc lên điểm vào mi tâm đối phương, chỉ thấy quang ảnh tách ra làm hai, Cơ Khinh Lan ngã oặt vào trong cánh tay hắn, người đứng thẳng trước mặt thế nhưng lại là Tâm Ma tóc đen áo xanh.
“A Âm…” Đến giờ khắc này, Phi Thiên Tôn liền biết mấu chốt mình bị thua là do ai, trên mặt thần sắc lạnh lẽo như đao “Ngươi vì trả thù ta, chôn vùi Quy Khư đi làm chó săn cho đạo thần, đáng giá không?”
“Ta vốn cũng không phải là Quy Khư ma tộc, đối với địa giới không có trách nhiệm cũng không thuộc về, bất quá hợp tác lợi hại mà thôi.

Còn về việc trả thù…!Đại đế, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi.” Huyễn ảnh Huyền Minh mộc ở phía sau ngưng tụ, Cầm Di Âm hái đóa hoa đang nghiêng đến, đem mặt người giấu ở bên trong lộ ra.
Hô hấp của Phi Thiên Tôn hơi ngưng lại.

Hắn thấy được bên trong đóa hoa đó là một gương mặt giống hệt như mình.

Điều này không chỉ đại biểu tâm cảnh của mình xảy ra sơ suất, mà còn thuyết minh Cầm Di Âm thật lâu trước đó đã xuống tay đối phó hắn.
“Ma vật như ngươi và ta đều lòng tham không đáy, cho dù không phản bội, cuối cùng rồi sẽ có một ngày tàn sát lẫn nhau.” Cầm Di Âm đem đóa hoa mặt người này vò nát trong lòng bàn tay, nụ cười như ngậm mật, ánh mắt như lưỡi đao “Có ngươi ra lệnh một tiếng, toàn bộ Quy Khư sẽ đối địch với ta.

Thế nhưng nếu như ngươi biến mất…!Quy Khư liền là của ta.”
Chưa từng có ai đắc tội Tâm Ma mà không bị đòi lại gấp bội, cho dù đó là Phi Thiên Tôn.

Tham vọng mạnh mẽ của hắn chính là động lực, cũng là nhược điểm không thể che giấu.
Cầm Di Âm lần trước chiến bại cũng thế, bỏ mặc bắc phương Ma vực bị tàn sát cũng thế, đều là vì tẩm bổ dã tâm của Phi Thiên Tôn, thúc đẩy hắn tăng tốc mưu đồ đối Đông Thương.

Bản thân mình lại lợi dụng tình hình rối loạn cùng Mộ Tàn Thanh trốn khỏi Quy Khư, tranh thủ được Trọng Huyền cung trợ lực, làm cho bọn họ tại Tiềm Long đảo lưỡng bại câu thương, mà hiện tại chính là thời điểm hắn gặt hái thành quả.
Huyền âm cộng hưởng, vô số dây đàn ngang dọc giăng ra như cạm bẫy, kèm theo tiếng thánh thót không dứt bên tai, huyết dịch cùng ma lực trong người sôi trào.

Phi Thiên Tôn đột nhiên không kịp đề phòng, bị tiếng đàn đâm thẳng vào tâm, nhất thời trong đầu ầm ầm, một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng lập tức phun ra ngoài.
Huyết dịch bắn tung tóe trên mặt Cơ Khinh Lan.

Ý thức sắp tan rã của hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, mở mắt chỉ thấy Cầm Di Âm bấm tay lên dây đàn.

Một tiếng này chưa buông ra, thiên địa phong lôi đã kịch biến, áp lực vô hình hung hãn giáng lâm, khiến cho da thịt cũng bắt đầu nứt toác.

Mà Thanh Long pháp tướng cũng ở lúc này xé nát Trường xà, từ phía sau xông về hướng Phi Thiên Tôn nhanh như chớp!
Cho dù là Phi Thiên Tôn, đối mặt với tiền hậu giáp kích, cũng không đường thối lui.
Cơ Khinh Lan đột nhiên buông tay, tại thời khắc đèn lồng đón gió tự cháy, thân thể cũng thuận theo bốc lên thành ngọn lửa, vững vàng bao trùm lấy Phi Thiên Tôn.


Sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt khiến cho hắn khó nhịn, nhưng ngay cả tóc tai cũng không cháy một sợi.
Phi Thiên Tôn cả người chấn động, ở thời điểm chính hắn cũng không ý thức được, trong mắt đột nhiên đã đầy tơ máu.
“Tranh…”
Ngón tay Cầm Di Âm búng ra, tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

Lạc Tinh trận cũng thế, Tiềm Long đảo cũng thế, đều ở trong một tiếng phá âm này sụp đổ.

Mà Thanh Long pháp tướng chạm vào bình phong lửa cháy hừng hực đó, phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, lập tức quay người bay ngược trở về, bức tường lửa kia cũng tán loạn vỡ vụn.

Phi Thiên Tôn ôm Cơ Khinh Lan từ trên trời rơi xuống, mãi đến tận lúc quỳ một chân lên mặt đất, mới kinh ngạc mà nhìn về phía người cơ hồ đã hóa thành than cốc trong lòng.
Cơ Khinh Lan còn sống.

Thân thể do Y Lan ác quả đắp nặn có thể so với tự thân Phi Thiên Tôn.

Nhưng hắn cùng một lúc chịu công kích của cả Cầm Di Âm lẫn Thanh Long pháp ấn, nội phủ gân cốt đều hủy, thân thể này không chết cũng xem như tàn phế.
Lạc Tinh trận bị phá, Phượng Linh Quân suất lĩnh con cháu Phượng thị cấp tốc đánh vào.

Thanh Long pháp ấn cũng rơi vào trong tay hắn.

Phi Thiên Tôn cắn răng một cái, dứt khoát bỏ qua việc cứu viện tàn quân, dựa vào tình thế Tiềm Long đảo đang chia năm xẻ bảy, chuẩn bị rút đi.
“Ầm ầm…”
Liền là một loạt tiếng nổ.

Tiềm Long đảo đã vỡ ra lại bị một sức mạnh khổng lồ vô hình mạnh mẽ chắp vá hợp lại.

Dãy núi đột nhiên rung chuyển, khe nứt cấp tốc khép lại, không biết bao nhiêu Ma tộc bị chôn sống trong đó.

Vách đá sụp đổ chặn ngay trước mặt Phi Thiên Tôn.

Hắn nhìn thấy một bóng người cưỡi thú cực lớn đi ra từ đất bay đá vụn.
Đó là Diệp Hiển Vinh vốn nên bị nhốt lại.

Hắn một thân vẫn chật vật như trước, dưới chân lại là một thổ Kỳ Lân thần tuấn vô song.

Theo mỗi một lần thở ra hít vào của nó, diện mạo đất đai trên Tiềm Long đảo sẽ phát sinh thay đổi.
“Phi Thiên Tôn nếu đã đến, hà tất vội vã đi đâu chứ?” Nói đến nửa câu sau, giọng nam có chút trầm thấp đã chuyển thành tiếng cười khẽ của nữ tử.

Một tầng bùn đất tựa như ve sầu lột xác từ trên người “Diệp Hiển Vinh” bóc ra từng mảng, lộ ra diện mạo thật sự của người cưỡi trên Kỳ Lân, vậy mà lại là tân nhậm Ngự thiên nữ hoàng đáng ra lúc này nên ở Thiên Thánh đô xử lý quốc sự.
“Ngự Phi Hồng…”
Đến lúc này, Phi Thiên Tôn rốt cuộc không cười được nữa.
Ngự Phi Hồng dĩ nhiên không thể chỉ vì chúc mừng liền ngụy trang đến tận đây, thậm chí tại thời điểm gặp phải nguy hiểm lúc trước vẫn ẩn nhẫn bất phát.

Đáp án chỉ có một: nàng nhận được pháp chỉ của Trọng Huyền cung, cũng đối với chuyện sắp xảy ra tại Đông Thương cảnh có dự liệu, bị vây nhốt tại Tiềm Long đảo cũng không phải không có cách nào trốn chạy, mà là ở lại nơi này để phối hợp với Huyền môn phản kích.
Hắn không nghĩ đến trận chiến này mình thất bại, càng không nghĩ tới Trọng Huyền cung sẽ bỏ mặc bốn pháp ấn tụ hội Đông Thương, chỉ vì để thắng hắn lần này.
“…!Là bổn tọa thua.” Phi Thiên Tôn ngửa đầu nhìn lên không trung, phát hiện bầu trời phía Đông xa xa đã xuất hiện sắc trắng bàng bạc.
Hắn ghét nhất làm kẻ thua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.