Phá Trận Đồ

Chương 159: Chiếu Tâm


Bạn đang đọc Phá Trận Đồ FULL – Chương 159: Chiếu Tâm


Mộng cảnh là một mặt kính chiếu tâm, tựa mộng mà không mộng, tựa giả lại là thật.
Mộ Tàn Thanh tuy rằng chủ tu võ đạo, nhưng đối với chú thuật huyễn pháp cũng không phải là một chữ không biết.

Y ngũ giác thông linh, trực giác cực kỳ chuẩn xác, lại có một thân bản năng chiến đấu thiên truy bách luyện.

Phần lớn thời điểm không cần miệt mài theo đuổi liền có thể dốc hết toàn lực, duy nhất ngoại lệ là đối mặt Cầm Di Âm.

Huyễn pháp của Tâm Ma có thể nói là đệ nhất đương đại, không ai có thể đếm được trong Bà Sa thiên đến tột cùng có bao nhiêu đóa hoa mặt người, dĩ nhiên cũng không ai biết kẻ bị Huyền Minh mộc nuốt trôi ý thức đến tột cùng có bao nhiêu.
Lúc này, Cầm Di Âm nắm tay y đi đến Bà Sa thiên.

Hoa mặt người tập hợp chúng sinh bách thái trên thế gian liền từ đầu cành cúi xuống, thẳng băng băng nhìn sang, mỗi một đôi mắt cũng như một chiếc gương, chiếu ra hình dáng lại không giống nhau.
“Liếc mắt nhìn một cái là được, đừng để ý nhiều.” Cầm Di Âm ghé vào tai y căn dặn “Vạn tượng trong mắt người nhìn.

Nếu như ngươi bị chúng mê hoặc, chúng sẽ thu lấy hồn phách của ngươi.”
Mộ Tàn Thanh nghe vậy, dứt khoát đưa ánh mắt dời lại trên người Cầm Di Âm, lại thấy đối phương hết nhìn đông nhìn tây, tựa như đang tìm kiếm cái gì: “Ngươi làm sao vậy?”
“Tìm đường ra.” Cầm Di Âm nói “Cơ Khinh Lan là cao thủ Hương hỏa đạo.

Khi ngươi nhen lửa Ly Hận thiên, hắn bên kia sợ là đã có cảm ứng, phải mau chóng rời khỏi Quy Khư.”
Được Mộ Tàn Thanh toàn lực giúp đỡ, Cầm Di Âm mặc dù chưa hồi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng đủ khí lực khởi động lại Bà Sa thiên một lần nữa.

Trước mắt hắn đem nguyên thần tự thân cùng Huyền Minh mộc liên kết, vô số mộng cảnh đầu rễ bên kia liền mở ra cánh cửa cho hắn.

Mà hắn cần từ vô vàn giấc mộng nơi này chọn ra một cái làm đường ra.
Mộ Tàn Thanh nhân cơ hội trầm nội tức xuống, Bạch Hổ lực ở giữa kinh mạch lặng yên vận hành, tạm thời bổ sung yêu lực hao tổn, kinh mạch khô cạn thoáng chốc như được dòng suối chảy qua, mang theo đó chính là lệ khí nảy sinh.

Sát tính của Bạch Hổ pháp ấn lại như mụn độc ăn vào xương không thể nhổ, nếu không có Ngự Phi Hồng dùng sức mạnh Kỳ Lân tăng thêm trung hoà, vạn vạn lần y không dám làm như vậy.
Ngay lúc này, Mộ Tàn Thanh nhạy bén nhận ra được nhiệt độ không gian hơi tăng lên, tựa như gió nóng từ phương xa thổi tới.

Y giương mắt nhìn quanh bốn phía, liền thấy tâm hải nguyên bản bình yên như mặt gương giờ khắc này sóng nước lấp loáng, phản chiếu một mảnh lửa hồng bốn phía, thoáng nhìn đẹp tựa ánh chiều tà chiếu trên sóng nước, nhìn kỹ mới phát hiện đó là một mảnh hỏa diễm đang cháy thiêu đốt trên mặt biển, theo sóng nước lăn tăn xô đẩy, đã càng ngày càng gần bờ.
Cùng lúc đó, hương vị nhàn nhạt tản ra, dung nhập vào trong màn sương mù kinh niên không tiêu tán của Bà Sa thiên, ngay cả không khí cũng đều trở nên sền sệt nặng nề.
Cơ Khinh Lan đuổi tới!
Mộ Tàn Thanh trong lòng giật thót.

Y biết Cơ Khinh Lan không có bản lĩnh tự tiện xông vào Bà Sa thiên, nhìn chung toàn bộ Quy Khư, có thể làm đến bước này chỉ một mình Phi Thiên Tôn.
Y quay đầu lại liếc nhìn Cầm Di Âm.


Tâm Ma hiển nhiên đã có cảm giác, tăng nhanh tốc độ tìm kiếm đường ra, trong con ngươi vô số bóng người hiện lên liền vỡ vụn.

Mộ Tàn Thanh không dám quấy nhiễu hắn, dưới chân bước ra một bước liền che Cầm Di Âm lại, Bạch Hổ lực tập hợp vào hai tay, ngưng thần đề phòng.

Mắt thấy sóng đỏ tràn bờ, hỏa diễm thoáng chốc dường như bùng nổ điên cuồng lan tràn, một vòng Huyền Minh mộc phía ngoài xa nhất cấp tốc dịch chuyển, đám mặt người thấy gió liền to ra, xây thành một mặt tường cao.

Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không nhìn thấy một tia lửa, nhưng có thể nghe được hỏa diễm thiêu đốt mặt người phát ra tiếng “xì xì” kỳ quái.
Toàn thân y căng thẳng, đang chuẩn bị hóa ra Ẩm Tuyết nghênh địch, cánh tay lại đột nhiên bị đập mạnh, quay đầu lại chỉ thấy vô số cây Huyền Minh mộc kia cũng đã biến mất, chỉ còn dư lại một khuôn mặt người rơi xuống đất tức khắc vỡ vụn, linh khí trắng đen quấn quýt từ giữa thoát ra, tựa như âm dương ngư nhanh chóng vờn quanh, tạo thành một cái thông đạo đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.
Mặt người đó vỡ vụn cũng quá nhanh, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy có chút quen quen, lại không kịp nhìn kỹ, liền bị Cầm Di Âm lôi kéo vọt vào.

Cơ hồ ngay chớp mắt bọn họ bước vào thông đạo, phía sau truyền đến tiếng vang thanh thúy liên tiếp như đồ sứ bị đập vỡ, sóng nhiệt nóng rực ập tới, sau một khắc liền bị ngăn cách ở bên ngoài.
Mộ Tàn Thanh nói thầm một tiếng “Nguy hiểm thật!”, quay đầu lại thấy đôi lông mày Cầm Di Âm hiếm có nhíu chặt, trái tim còn chưa kịp bình ổn nhất thời lại nâng lên: “Làm sao vậy?”
“Cẩn thận một chút.” Tình huống vừa rồi khẩn cấp, Cầm Di Âm không kịp tỉ mỉ thẩm định chọn lựa, đơn giản túm lấy một cái mộng cảnh ác niệm cực nặng làm thông đạo.

Theo lý mà nói mộng chủ phải là kẻ ác nghiệp chướng nặng nề, cho dù sau này hắn đem kẻ nọ diệt khẩu, nghĩ chắc cũng sẽ không chọc giận Mộ Tàn Thanh.

Nhưng khi đóa hoa mặt người đó nở ra, khí tức rõ ràng nửa trong nửa đục, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Thông đạo không dài, bọn họ rất nhanh đi đến cuối.

Mộ Tàn Thanh vừa mới đứng lại, phát hiện xung quanh đều là lầu các cung điện, kiến trúc mang vẻ cổ điển, chạm khắc huyền diệu bí ẩn.

Trong vườn còn có thiên kỳ bách quái dị thực trân thú, trong đó có vài thứ y từng thấy trong cổ thư, thế nhưng đều là sinh vật ngàn năm trước mới có.
“Giấc mộng có lúc không có kết cấu gì, có lúc lại là dư ảnh của ký ức.” Cầm Di Âm lấy ngón tay sờ lên hoa văn chạm trổ trên trụ đá, từng đường nét đều hiện rõ “Cái giấc mộng này quá rõ ràng, cũng không phải là không tưởng mà thành.”
Ý của hắn, là chủ nhân mộng cảnh không chỉ từng thấy tận mắt tất cả những thứ này, còn đối với chúng quen thuộc đến ghi lòng tạc dạ.
Trải qua trường Phá Ma chiến kia, đại năng thiên tuế vẫn còn tồn tại trên Huyền La nhân giới cũng không xem là nhiều.

Mộ Tàn Thanh lập tức ở trong đầu hồi tưởng, nhưng lại cảm thấy không có người nào đúng.
Mộng cảnh đang là sáng sớm, mặt trời mới mọc lên ở phương đông.

Ánh bình minh như lụa, tháp chuông phương xa truyền đến ba tiếng ngân dài, không chỉ khiến chim chóc kinh động bay đầy trời, cũng khiến cho rất nhiều người nhận được tín hiệu, từ bốn phương tám hướng chạy tới, rất nhanh đã tập hợp ở trung tâm quảng trường.
Cầm Di Âm cùng Mộ Tàn Thanh giống như hai u hồn đi nhầm vào nơi đây, thẳng thắn đi theo sau những người này, phát hiện quần áo bọn họ chế thức tương tự, trước ngực và tay áo đều thêu hoa văn sóng nước, thân nhiễm đàn hương.

Không ít người còn mang theo đàn, tiêu, sáo các loại nhạc khí, tựa hồ cùng trong một môn phái.
Mộ Tàn Thanh suy đoán nơi này là thế gia tộc địa viễn cổ nào đó, nhưng y không nhận ra loại hoa văn này, cũng không nghe nói môn phái đại tộc đương đại nào dùng thanh nhạc phát triển.


Đương lúc y chăm chú suy nghĩ, không để ý đến đồng tử Cầm Di Âm đột nhiên co lại.
Cầm Di Âm trở mặt chỉ trong nháy mắt.

Hắn rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, ánh mắt lại như móc câu ở trong đám người tìm kiếm, bỗng nhiên ghim vào một thân ảnh cao gầy.
Người kia đưa lưng về phía bọn họ, lẫn ở trong đám đông không hề bắt mắt chút nào, cùng những người khác ngẩng đầu nhìn vào tế đàn ở trung tâm quảng trường.
Đoàn người bốn phía nghị luận sôi nổi, Mộ Tàn Thanh nghe một hồi, mới biết cái tế đàn kia không chỉ dùng cúng tế, còn là hình đài dùng để trừng phạt trọng phạm trong tộc; Từ lúc dựng thành tới nay, phàm là người bị áp đi lên liền không một ai sống sót đi xuống.
Trên tế đàn bốn tu sĩ chấp hình thần sắc lãnh túc đang đứng, cùng với một thiếu niên bị dây gai trói chặt quỳ dưới đất.
Dây gai trói nhìn như mềm mại kì thực cứng rắn không thể phá đứt, vô số gai nhọn ghìm vào máu thịt có thể thấy cả xương.

Chấp hình tu sĩ đem rượu mạnh từ trên đầu hắn dội xuống, máu cùng rượu lẫn vào nhau chảy xuôi, người xem phía dưới cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu niên cắn nát đôi môi, lại ngay cả một tiếng rên cũng không ra khỏi cổ họng.
Rượu mạnh cọ rửa sạch máu đen trên mặt thiếu niên, Mộ Tàn Thanh rốt cuộc thấy rõ mặt mũi hắn, trong nháy mắt thần sắc chợt biến.
Cùng lúc đó, một âm thanh uy nghiêm không biết từ đâu vang lên, tựa như chuông sớm trống chiều mạnh mẽ đánh vào lòng người: “Tội nhân U Minh, uổng phụ tộc ân, đầu hàng địch nhân, tiết lộ bí mật, tàn hại đồng tộc, ám sát trưởng lão…”
“Người này tội lỗi chồng chất, chết cũng không hối cải, phán xử cực hình, răn đe cảnh cáo!”
“Nếu có người biết chuyện vạch trần đồng đảng, dù sống hay chết, tất có trọng thưởng!”
U Minh!
Thế mà lại là U Minh!
Mộ Tàn Thanh không thể nào nghĩ tới, mình lại ở trong giấc mộng quái lạ này nhìn thấy gương mặt người quen, càng không ngờ tới U Minh lại từng có dĩ vãng như vậy.
Vị Thiên Cơ các chủ mà y quen biết kia vẫn luôn dùng tư thái kiêu ngạo ương ngạnh đứng trước người khác.

Dù cho đối mặt Đàm cốc tình thế nguy cấp hay Trọng Huyền đại loạn, U Minh trước sau chưa bao giờ thất thố, vẫn luôn đúng mực, mặc dù tính khí không tốt miệng càng tệ hơn, cuối cùng vẫn là tiền bối có thể khiến người ta giao phó tín nhiệm.
Thiếu niên này thương tích khắp người, trước sau vẫn bộ dạng phục tùng cúi đầu không nói một lời, không ai có thể moi từ trong miệng hắn ra nửa chữ.

Đây là sự kiên nhẫn quật cường mà Mộ Tàn Thanh quen thuộc, thế nhưng trên người hắn không có loại kiêu ngạo cùng tự tin kia.
Y theo bản năng muốn tiến lên, lại bị Cầm Di Âm đè lại: “Đây chỉ là một mộng cảnh.

Ngươi ngoại trừ tiếp tục xem, không làm được gì khác.”
Mộ Tàn Thanh xiết chặt nắm đấm, kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này.

Chấp hình tu sĩ đem tay chân của thiếu niên đóng trên tế đàn, sau đó đem một sợi dây leo gần như trong suốt quấn vào thân thể thương tích tàn tạ này.

Sợi dây leo tựa như sinh vật sống, chúng ngửi được mùi máu tanh, như xà trùng chui vào trong vết thương, tại ổ bụng cắm rễ.


Từng sợi rễ bò qua xương cốt cùng gân thịt, từ trong ra ngoài mà gặm nhấm khối nhân thân tươi sống này.
Cầm Di Âm bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đây là Phệ hồn đằng, hiện tại đã tuyệt diệt.

Ngươi từng ở Đàm cốc chịu qua Phệ nguyên đằng là biến chủng hiếm hoi còn sót lại của nó, cũng không được một phần mười nguyên bản.”
Toàn bộ quá trình hành hình không chảy ra một giọt máu.

Phệ hồn đằng không bỏ qua bất kỳ một chút đồ ăn nào.

Nó từ dây leo mảnh nhỏ vô sắc chậm rãi trở nên tráng kiện đỏ sậm.

Thân thể thiếu niên lại trở nên càng ngày càng xọp xuống, xương cốt cùng gân thịt đều bị từ từ ăn rỗng, sau đó mới đến túi da…
Đến lúc chấp hình tu sĩ tung dược thủy xuống thu hồi Phệ hồn đằng, tại chỗ rốt cuộc không còn tìm thấy một chút tro cặn thân thể.

Chỉ có trên mặt đất vẫn còn đường viền nước thuốc chưa khô cạn chứng minh thiếu niên kia đã từng tồn tại.
Trong mắt Mộ Tàn Thanh đều là huyết quang.

Nếu như không phải vẫn còn tồn một chút lý trí, y cơ hồ muốn vọt thẳng lên phá huỷ tế đàn, đem Phệ hồn đằng cùng bốn đao phủ kia cùng thiêu sạch sẽ.
“Ngươi biết đây là nơi nào?” Y miễn cưỡng đè nén lửa giận, quay đầu nhìn về phía Cầm Di Âm.
“Ngàn năm trước …” Cầm Di Âm nói “…!Nơi này là Đông Thương Tiềm Long đảo.”
Đông Thương Tiềm Long đảo.

Mộ Tàn Thanh rất nhanh nghĩ ra, Đông Thương Phượng thị đời đời chiếm giữ trên biển, tộc địa từ mười bảy hải đảo tạo thành, đầu đuôi tương liên như một con rồng dài.

Tiềm Long đảo chính là hòn đảo cuối cùng ở phía tây, trên đó bố trí Tê Phượng lâu quản lý sự vụ, quanh năm mở cửa giao thương, là nơi đãi khách dạy học, cũng là phòng tuyến thứ nhất của Phượng thị.
Y không thể tin hỏi: “Ngươi nói nơi này ngàn năm trước là Phượng thị tộc địa?!”
Bất luận U Minh tại sao lại liên quan cùng Đông Thương Phượng thị, cũng chưa nói đến việc tội danh trên người hắn là thật hay không, chỉ nói riêng Đông Thương Phượng thị thừa hành y đạo, vốn lấy cứu tử phù thương làm nhiệm vụ của mình, cho dù là đối mặt với hạng người tội ác tày trời ra tay quyết đoán, cũng quyết không sử dụng vật khủng bố khiến người giận sôi gan như Phệ hồn đằng.
Mộ Tàn Thanh vừa nãy nhìn thấy rất rõ ràng, người chịu cực hình mãi đến tận thời khắc cuối cùng vẫn đều tỉnh táo, từng chút từng chút một nhận biết mình bị thực vật từng bước xâm chiếm từ trong ra ngoài cắn nuốt sạch sẽ như thế nào.

So với xử tử, đây càng như một hồi tra tấn công khai, chỉ cần đối phương có một khắc sờn lòng mở miệng, cho dù là khai báo lung tung, cũng không đến nỗi phải chịu đựng sự tra tấn dài dằng dặc mà tuyệt vọng đó.
“Một ngàn năm trước, Phượng thị vẫn chưa có phát triển đến phong quang ngày nay.

Tiềm Long đảo cũng không thuộc về bọn họ.” Cầm Di Âm nhìn sang một hướng khác “Tại thời kỳ này, chủ nhân Tiềm Long đảo là một Đông Thương đại tộc khác, Thẩm thị.”
Đông Thương…!Thẩm thị? Mộ Tàn Thanh ngẩn ra một chút mới nhớ tới: thời điểm Cầm Di Âm tại Trung Thiên cảnh cho mình xem qua giấc mộng kia, chính là một nam tử tên là Thẩm Đàn từ Đông Thương ngàn dặm xa xôi đi hướng Phù Mộng cốc, dùng một khúc “Dung yêu” rung động Tân Chỉ con gái tộc trưởng, toại nguyện ôm mỹ nhân về nhà.

Chỉ tiếc là mộng cảnh này y không thể xem tiếp liền bị Đạo Diễn dùng thần niệm cắt ngang, sau đó lại xảy ra kinh biến liên tiếp.

Nếu Cầm Di Âm hiện tại không nhắc đến, y cũng sắp quên mất.
Chính đang lúc suy nghĩ, tiếng ồn ào khiến người đau đầu đột ngột biến mất.

Những kiến trúc, bóng người, ánh mặt trời…!đều như tranh thủy mặc phai màu loang lổ bóc ra.


Mộ Tàn Thanh thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, đám người nguyên bản chen chúc đã không còn thấy, chỉ còn dư lại một thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ vẫn đứng thẳng.
Đến lúc người kia xoay người lại, vùng không gian này bỗng nhiên xảy ra rung động dữ dội.

Cầm Di Âm nắm lấy tay y lui về phía sau.

Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một lát, dưới chân liền đạp lên mặt đất, có mùi đàn hương thanh đạm ập vào mũi, so với trong giấc mộng càng chân thật rõ ràng.
Chủ nhân giấc mộng đã phá vỡ mộng cảnh, đuổi hai khách không mời mà đến bọn họ chạy ra.

Cầm Di Âm tuy rằng có thể cướp đoạt quyền khống chế, lại biết thời biết thế mà dẫn dắt Mộ Tàn Thanh đi đến hiện thực.
Bọn họ đứng trong một căn phòng rộng rãi lại tối mờ mờ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào phòng, kèm theo tiếng nước chảy lúc ẩn lúc hiện, ước chừng là đang ở trên một chiếc thuyền lớn.

Chỉ là thuyền này thật sự ổn định như đi trên đất bằng, ngay cả Mộ Tàn Thanh cũng không cảm thấy nửa điểm không khỏe.
Một ngọn đèn lồng trên bàn đột nhiên sáng lên, chiếu ra thân ảnh lẫn nhau.
“Ta còn tưởng là phương nào lén lút, nguyên lai là Mộ đạo hữu đến chơi.” Người đang nằm trên giường ngồi dậy, sắc mặt của hắn trắng bệch, tóc mái quá dài cơ hồ che nửa khuôn mặt bên trái, hiện ra cả người càng thêm gầy gò yếu đuối.
Sau sự xuất hiện kinh sợ của U Minh trong mộng, Mộ Tàn Thanh một lần nữa gặp được người quen.

Mộng chủ vừa rồi thế mà lại là Trọng Huyền cung Tư Thiên các chủ, Tư Tinh Di.
“Ta còn tưởng đạo hữu đã cùng Tiêu Các chủ một đường trở về Trọng Huyền cung, không ngờ tới lại ở chỗ này gặp mặt, cũng xem như ta và ngươi có duyên.

Chỉ là…” Tư Tinh Di khẽ mỉm cười, con mắt bên phải sắc bén, xẹt qua Mộ Tàn Thanh đóng đinh trên người Cầm Di Âm “Không ngờ vỏn vẹn mấy ngày, Mộ đạo hữu liền bắt được Ma La tôn bên cạnh.

Đợi ta hướng cung chủ báo cáo việc này, Huyền môn xác định ghi đại công cho ngươi.”
Đương khi nói chuyện, tay trái của hắn đã lấy ra một đạo linh phù truyền tin, cũng chưa kịp nhen lửa, lá bùa liền ở giữa những ngón tay nát vụn ra.
Kình phong sắc bén từ giữa những ngón tay xẹt qua, lại chỉ đem lá bùa đánh nát, không thương tổn đến da thịt nửa phần.

Tư Tinh Di thầm khen lực khống chế của đối phương, trong bàn tay phải cũng đã cầm ra cán Thất tinh kỳ.
“Tự tiện xông vào mộng cảnh của Tư Thiên các chủ, thực có lỗi.” Mộ Tàn Thanh đem Cầm Di Âm ngăn ở phía sau, đối Tư Tinh Di giơ tay thi lễ một cái “Lần này mọi chuyện đều có nguyên nhân, cũng không phải là cố ý mạo phạm, tương lai tất hướng Các chủ bồi tội.”
Nói xong, y liền chuẩn bị mang Cầm Di Âm rời đi, không ngờ Thất tinh kỳ đã xé gió lao tới.

Lá cờ gặp gió lập tức to ra, đưa bọn họ vây quanh trong ngoài ba tầng, chặn lại đường lui bốn phía.
Thanh âm Tư Tinh Di đột nhiên lạnh lùng từ ngoài dãy cờ truyền đến: “Nếu phải bồi tội, liền cẩn thận bồi lại rồi mới nói.

Nếu người nào cũng muốn đến thì đến muốn đi liền đi, còn xem bổn tọa nơi này là cái gì?”
Mộ Tàn Thanh chau mày.

Y không ngại cùng Tư Tinh Di động thủ, nhưng không muốn cùng đối phương trở mặt.
Đương lúc y suy nghĩ đáp lại, Cầm Di Âm vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên nở nụ cười: “Ở trong lòng ngươi, quá khứ của của bản thân cứ không nhận ra người như vậy sao…!Thẩm Nam Hoa?”
Ba chữ cuối cùng, hắn dùng truyền âm nhập mật, Mộ Tàn Thanh không nghe được, Tư Tinh Di lại rõ rõ ràng ràng.
Trong phút chốc, ánh mắt của hắn hiện lên một tầng ám quang, phảng phất vết máu đông lạnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.