Bạn đang đọc Phá Trận Đồ FULL – Chương 149: Pháo Hoa
Lụa là san sát, ánh đèn loan loan.
Hôm nay không chỉ là ngày mừng thọ của đương kim thiên tử cùng Thái An Trưởng công chúa, cũng là lễ bái nguyệt mỗi năm một lần.
Trên trời, trăng tròn treo cao như mâm ngọc, nhân gian đèn đuốc sáng choang tựa muôn ngàn vì sao, chiếu ra khắp nơi phồn hoa như tranh vẽ.
Trọng án mưu nghịch tuy rằng chưa lắng xuống, việc thanh tra truy cứu đối với dư đảng Chu gia cũng đang tiến hành khí thế hừng hực.
Thế nhưng Thiên Thánh đô trong lần kiếp nạn này cũng không gặp phải thiệt hại nặng đến nỗi không thể bù đắp được.
So với tính mạng tài vật tổn hại, trấn an nhân tâm càng là việc khẩn cấp hơn.
Bởi vậy, thiên tử hạ lệnh hội hoa đăng vẫn đúng hẹn cử hành, cho phép bá quan chung vui cùng dân chúng.
Hoằng Linh đạo phái ra mười sáu Linh vu, đúng giờ Tuất ba khắc từ bốn cửa cung xuất phát, đi dạo toàn thành, ban phúc cho bách tính, cuối cùng hội hợp tại tế đàn cạnh sông đào bảo vệ thành Bắc, triều bái thần linh, cảm tạ thiên ân.
Trải qua suốt mấy ngày kinh sợ liên tiếp, bách tính trong Thiên Thánh đô rốt cuộc nghênh đón một đêm hoan thanh tiếu ngữ (*).
[(*) hoan thanh tiếu ngữ: tiếng nói cười vui vẻ, sung sướng]
Qua giờ Tuất, đám Linh vu đã xuất phát.
Cửa cung sau khi bọn họ rời đi lần lượt đóng chốt.
Bởi vì thiên tử đã hạ lệnh giản lược, cho phép hưu mộc một ngày.
Tham gia dạ yến trong cung hơn nửa là thành viên tôn thất; Từ dòng chính đích hệ, cho tới bàng chi quý tộc.
Lại thêm Diệp Hành dẫn đầu hai mươi vị trọng thần triều đình đại biểu văn võ bá quan.
Sau khi yến hội bắt đầu sẽ hướng đế vương dâng Vạn thọ tửu, cũng dâng cho Thái An trưởng công chúa Thiên thu lộ (*).
[(*) lộ: loại rượu thơm hay chất lỏng có hương thơm để uống, ví dụ như Mai Quế lộ]
Vào lúc này, Ngự Phi Hồng đang trang điểm trước gương.
Nàng đã rời cung lập phủ, thế nhưng cung điện nàng từng ở qua vẫn còn được bảo quản kỹ lưỡng.
Trong suốt thời gian nàng trấn thủ biên quan mười năm, Ngự Phi Vân vẫn lệnh cho đám cung nữ chăm sóc cẩn thận nơi này.
Sau khi A Biệt vào cung cũng thường tới nhìn một chút, thỉnh thoảng bổ sung thêm hoa tươi, hương liệu, các loại vật phẩm, khiến cho cung thất tuy không có chủ nhân vẫn duy trì sinh cơ.
Cung nữ chải đầu cho nàng, búi tóc thành hình vân kết, trâm cài bằng phỉ thúy tô điểm bên trên, ấn đường vẽ một đóa hoa mẫu đơn.
Một bộ cẩm y nặng nề hoa mỹ màu đỏ kim khoác trên người không hiện ra nửa điểm lòe loẹt, trái lại khiến cho nàng uy nghi bất phàm, đúng với thân phận Thiên gia tôn quý nhất.
“Đã lâu không thấy hoàng tỷ mặc trang phục như vậy.” A Biệt mặc cung trang dài màu tím thêu tường vân đứng cách đó không xa, tay nâng một cái hộp gấm, nói cười yến yến.
Ngự Phi Hồng xoay người, vẫy tay cho cung nhân lui ra, lúc này mới lên tiếng: “Duyệt quý phi đang có mang, nên nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, tìm đến bổn cung có chuyện gì sao?”
“Bệ hạ có một phần quà mừng thọ, sai thần thiếp chuyển giao Điện hạ.” A Biệt mở hộp gấm, bên trong rõ ràng là một chuỗi ngọc bát trân, lụa vàng quấn quanh, hoàng ngọc khắc hoa, trên có bốn chữ “thái bình an nhạc”, có thể nói là dụng tâm khéo léo.
Ngự Phi Hồng hơi sửng sốt, khóe môi không khỏi nở nụ cười, tự tay đem chuỗi ngọc đeo lên, lúc này mới nói: “Thay bổn cung tạ ơn bệ hạ.”
“Lần này thành công trừ khử cái ung nhọt Chu gia, các vị tiên sư đã đi đến nơi lưu bệnh tiêu tai giải dịch, thế lực triều chính đều sẽ chỉnh đốn lại.
Thời khắc bấp bênh này, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.” A Biệt nhẹ giọng hỏi “Điện hạ sau này có tính toán gì không?”
Ngự Phi Hồng hỏi ngược lại: “Lời này cũng là bệ hạ sai ngươi đưa tới ?”
A Biệt chỉ cười không nói, nhã nhặn lịch sự như một bức họa mỹ nhân.
Ngự Phi Hồng biết nàng là có ý gì.
Năm đó bản thân mình ở Hàn Phách thành huỷ một thân đạo hạnh, mượn cơ hội quay lại hoàng thành ngủ đông bất động.
Mắt thấy Chu Thuấn Anh dựa vào thế lực ngoại thích, độc bá hậu cung, lúc này mới thông qua Yêu hoàng Huyền Lẫm bắc cầu đem A Biệt mang tới đây, nâng đỡ nàng lên địa vị ngang cùng Chu Thuấn Anh.
Thứ nhất là để nàng bảo vệ Ngự Phi Vân, không đến nỗi hậu cung không có người nối dõi, thứ hai là để Nhân tộc Trung Thiên, Tây Tuyệt hai cảnh dùng quan hệ liên hôn thành lập đồng minh.
Trải qua ngàn năm chìm nổi, Nhân tộc tuổi thọ mặc dù ngắn ngủi lại sinh sôi phát triển không ngừng, đến nay thế nhưng trải rộng Ngũ cảnh, có thể nói là thế lực đứng đầu tứ tộc.
Nhưng mà, chịu ảnh hưởng từ thuyết “Con người chính là hậu duệ của thần linh”, tín ngưỡng đạo thần ngự trị trên tất cả các loại luân lý ý niệm của Nhân tộc.
Cho dù là ở Trung Thiên cảnh Nhân tộc thế lực cường thịnh, quyền uy của Nhân hoàng vẫn đứng dưới thần đàn, càng không nói đến Tây Tuyệt cảnh do Yêu tộc làm chủ.
Mấy trăm năm qua, Tây Tuyệt Nhân tộc liền bị Yêu hoàng Huyền Lẫm vững vàng áp chế ở dưới.
Có vết xe đổ của Na Già Bộ, Tây Tuyệt Nhân hoàng biết rõ thế lực Yêu tộc trong cảnh chiếm giữ sâu rộng; Nếu không thể một lần nhổ cỏ tận gốc, sẽ nhận lại phản công càng thêm điên cuồng tàn nhẫn.
Mà trải qua một hồi đại thanh tẩy, Nhân tộc Tây Tuyệt căn bản không thể cùng Yêu tộc ngang hàng.
Bởi vậy, lúc Ngự Phi Hồng đại biểu Nhân tộc Trung Thiên đưa đến đề nghị liên hôn, bọn họ tựa như người sắp chết chìm túm lấy khúc gỗ, khẩn cấp hi vọng mượn cơ hội xây dựng thành đồng minh Nhân tộc, dùng điều này nâng đỡ địa vị cùng thực lực tự thân, không đến nỗi phải khúm núm trước mặt Yêu tộc.
Mà A Biệt công chúa chính là bậc thang đầu tiên thúc đẩy minh ước.
“Đây là một giao dịch hai bên đều tình nguyện.
Chỉ cần Tây Tuyệt Nhân tộc không vi phạm tín nghĩa, bổn cung xác định không thất ước.” Ngự Phi Hồng ung dung thong thả mà chỉnh chuỗi ngọc trên người “Bất quá, Trung Thiên cảnh rốt cuộc là giang sơn của bệ hạ, mà ngươi đã là phi tần của hắn, có một số việc trong lòng nắm chắc là được, vượt quá giới hạn trái lại không tốt.”
A Biệt trầm mặc chốc lát: “Cho nên, một khi bệ hạ nắm đại quyền, Điện hạ liền muốn công thành lui thân sao?”
“Từ xưa nhật nguyệt bất đồng thiên, đạo lý này ngươi hẳn là minh bạch.”
Ngự Phi Hồng hướng Tiêu Ngạo Sênh hứa hẹn cũng không phải nhất thời kích động, mà là quyết định sau khi đắn đo suy nghĩ rất lâu.
Trường kiếp họa đêm qua, đã chứng minh nàng cùng Ngự Sùng Chiêu đều không phải là chọn lựa chính thống cho đế vị.
Cho dù lòng nàng có bao nhiêu không cam cùng ủy khuất, thì những tham vọng chưa thành cũng thuận theo đó mà dập tắt.
Ngự Phi Hồng không biết Ngự Sùng Chiêu nghĩ như thế nào, bản thân nàng đã chấp nhận kết quả này.
Dù sao từ trong xương tủy, nàng vẫn là Quả Túc vương trấn thủ biên quan; So với một cái ngôi vị hoàng đế biết rõ là vọng tưởng, nàng càng hi vọng giang sơn thái bình, dân chúng an lạc lâu dài hơn.
Làm hoàng tỷ, nàng sẽ không tiếc sức lực giúp Ngự Phi Vân đoạt lại hoàng quyền, tương trợ đế vị hắn vững chắc, đốc thúc hắn biến thành đế vương chân chính có thể chịu gánh nặng xã tắc giang sơn.
Tới lúc ấy, nàng đã từng cho hắn bao nhiêu trợ lực, đều sẽ trở thành bậc thang cho hắn dẫm lên, đối với Trung Thiên cảnh tuyệt đối không phải là chuyện may mắn.
Như vậy nên giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, sẽ vẹn toàn cả đôi bên.
A Biệt mi mắt khẽ run, nhẹ giọng: “Điện hạ sẽ không sợ thần thiếp tái diễn họa Chu thị?”
“Ngươi sẽ không, cũng sẽ không dám.” Ngự Phi Hồng đưa tay cài cho nàng một nhánh phượng trâm bảy đuôi, nụ cười lại chưa đọng vào đáy mắt “Thân phận công chúa liên hôn, có thể cho ngươi hưởng thụ tôn vinh của cả hai nước, cũng có thể khiến ngươi gặp phải song phương nghi kỵ.
Hài tử của ngươi tương lai có thể được phong vương chia đất, lại không thể leo lên ngôi đại bảo.”
A Biệt nhìn đôi mắt của nàng, hàn ý từ trong xương tỏa ra.
“Mộ Tàn Thanh thân là Yêu tộc, lại đến Trung Thiên cảnh trợ lực, ngươi cho là Yêu hoàng Huyền Lẫm quả thật đối với chuyện này không biết gì cả sao?” Ngự Phi Hồng rũ tay xuống, “Hắn có thể cho phép Nhân tộc phát triển mạnh mẽ, lại không thể khoan dung cho Nhân tộc giết ngược lại Yêu tộc, đứng đầu Tây Tuyệt.
Sau lưng việc này liên lụy bao nhiêu âm mưu dương mưu không cần nói thêm.
Thế nhưng ngươi nếu có nửa điểm đi sai bước nhầm, sẽ có vô số người cướp trước bổn cung mà chấm dứt ngươi.
Cho nên…!An an ổn ổn làm Duyệt quý phi của ngươi đi.
Bệ hạ nhân đức thâm hậu, bổn cung cũng không phải hạng người khí lượng hẹp hòi, chỉ cần giang sơn Ngự thị an ổn, chắc chắn sẽ khiến mẫu tử ngươi một đời không lo.”
“Thần thiếp minh bạch…” A Biệt cười khổ một tiếng “Nhưng mà Điện hạ, thế sự thường không như ý muốn.”
Nàng hướng Ngự Phi Hồng thi lễ một cái, quay người rời đi.
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng pháo, gió đêm cuốn theo tiếng ồn ào náo động của phố phường vào cung thành.
Ngự Phi Hồng một mình đứng trong điện, ánh đèn mơ hồ thân ảnh của nàng, hiện ra đặc biệt cô đơn.
Mãi đến tận lúc cửa điện bị người gõ, cung nữ trông coi ở bên ngoài cẩn cẩn thận thận nói: “Điện hạ, đám Linh vu đã xuất phát, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi.”
Tiệc mừng thọ lần này là cả sinh thần của thiên tử cùng Trưởng công chúa, nàng cùng Ngự Phi Vân đều phải đi trước.
Tôn thất cùng đại thần tham dự yến hội dựa theo thân phận cấp bậc hướng bọn họ kính rượu chúc thọ, mới có thể lục tục vào chỗ.
Tiệc mừng thọ tổ chức ở Minh Huy lâu tại Kiến Nguyên cung.
Lầu này được xây dựng thời điểm Tiên hoàng lập hậu thành hôn, lấy ý “Nhật nguyệt đồng huy” (*), sau đó liền làm nơi chuyên tổ chức cung yến cùng tiếp đón sứ thần.
Minh Huy lâu chiếm diện tích cực lớn, trên dưới tổng cộng có ba tầng, rường cột chạm trổ, sơn son thiếp vàng, mái lợp ngói xanh, có thể chứa hơn ngàn người.
Đáng tiếc yến hội tối nay giản lược, người có tư cách tham gia tổng cộng không quá trăm, may mắn có hạ nhân cung nữ ở bên, dựa vào đàn sáo ca vũ mới không có vẻ quá mức trống trải.
[(*) Nhật nguyệt đồng huy: mặt trăng và mặt trời cùng chiếu sáng]
Thời điểm Ngự Phi Hồng đi đến, Ngự Phi Vân đã vào chỗ phía trên, A Biệt bồi chếch phía dưới, thấy nàng liền cười nói: “Hoàng tỷ lại đây ngồi đi.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Ngự Phi Hồng tuy là hoàng tỷ, vẫn là thần tử, vốn nên ngồi phía dưới đế vương, lần này lại được an bài ngồi bàn ngay bên phải Ngự Phi Vân.
Nàng không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không tiện ở trước công chúng bắt bẻ Ngự Phi Vân, chỉ có thể cung kính tạ ân.
Chuỗi ngọc trên cổ nàng ở dưới ánh nến chiếu rọi càng tỏa sáng lung linh, trong mắt Ngự Phi Vân ý cười càng sâu.
Lại thấy những người khác dựa theo thân phận cấp bậc lục tục vào chỗ, lúc này mới quay đầu nhìn về phía nội thị tư lễ, người sau lập tức cao giọng tuân lệnh.
Từ quảng trường trước Minh Huy lâu nhen lửa, chiếc pháo hoa đầu tiên phóng thẳng lên mây, ở trên bầu trời cao bùng nổ tỏa ra.
Trong phút chốc, vô số yên hỏa phóng lên trời, dùng phi tinh làm bút, khiến tia lửa làm mực, trên sân khấu bóng đêm tùy ý múa bút, vẽ ra một bức tranh thịnh thế tươi đẹp vô song.
Dạ yến chính thức bắt đầu.
Người tham gia yến hội này không nhiều, lại đều là địa vị phi thường.
Vì Thừa Đức quân tuổi tác đã cao không tiện dự yến, tôn thất liền lấy Thịnh vương Ngự Sùng Chiêu dẫn đầu, còn lại các trọng thần dĩ nhiên dùng hữu thừa tướng Diệp Hành đi trước.
Hai người nâng cao chén qua đầu, đại diện tôn thất cùng bá quan, trước hướng đế vương cùng trưởng công chúa kính rượu chúc thọ.
Ngự Phi Vân sau khi cười to đem rượu trong chén một hơi cạn sạch, mà Ngự Phi Hồng dùng tay áo che dấu, chỉ lướt qua liền thôi, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mọi người nơi đây.
Bọn họ đều là ngồi quỳ có thứ tự, cử chỉ lễ độ, cho dù trong lòng nghĩ thế nào, nụ cười trên mặt đều bới không ra nửa điểm tỳ vết, hoa mỹ dối trá tựa như vô số lần yến hội nàng đã tham gia, phảng phất chỉ là nàng suy nghĩ nhiều.
Đàn sáo vang lên, vũ cơ xoay người, thân thể mềm dẻo, y phục thướt tha ở trên nền thảm màu đỏ tươi phô bày eo lưng, lộ ra cánh tay, như từng đoá hoa dáng dấp yểu điệu.
Trong đỉnh đặt Thụy vân hương thượng đẳng, nâng cao tinh thần, đạm mà không nồng, cũng không xung khắc với đủ loại rượu ngon món lạ.
Đám cung nữ thả bức rèm lưu ly dày nặng xuống che chắn gió, tiếng chuỗi ngọc va chạm thánh thót dễ nghe liền không dứt bên tai.
“Các vị ái khanh…”
Ước chừng qua gần một canh giờ, trong yến hội đang ăn uống linh đình.
Ngự Phi Vân uống không ít, trên mặt đã hiện ra màu đỏ.
Hắn trong tay nắm song long kim tôn (*), ánh mắt nhìn về phía mọi người đang tới lui, cười nói: “Hôm nay chính là ngày tốt cảnh đẹp, trẫm có chuyện vui cùng chia xẻ với chư quân!”
[(*) kim tôn: là cái chung bằng kim loại, có ba chân dùng để uống rượu thời xưa ấy]
Trong yến hội dám to gan làm càn uống rượu chỉ có một mình hắn, cho dù là con cháu tôn thất hay là đại thần, lúc này đều đặt chén xuống, nín thở chờ đợi kế tiếp.
“Lần này Ma tộc vào thành, cùng nghịch thần tặc tử cấu kết làm hại, muốn soán quốc tộ Ngự thiên ta.
Nhờ vào hoàng tỷ cùng thất hoàng thúc kịp thời điều tra trừ khử đầu đảng tội ác, lại được tiên sư Trọng Huyền cung tương trợ giải nguy nan, mới có thể khiến hoàng thành trên dưới vượt qua tai nạn, quả thật quốc sự may mắn, lòng trẫm rất an ủi.” Ngự Phi Vân nhìn lên, đưa tay bày ra tư thế kính ngưỡng, thần sắc dần dần nghiêm lại “Thiên ân cuồn cuộn không thể không kính, người có công với xã tắc cũng không thể xem nhẹ.
Hôm nay, quân thần Ngự thiên ta tụ hội một đường, dĩ nhiên luận công ban thưởng!”
Mọi người lập tức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
“Thất hoàng thúc, tiến lên!” Ngự Phi Vân nhìn về phía dưới bên trái “Thịnh vương Ngự Sùng Chiêu văn thao vũ lược, nhân phẩm cao quý, từng trấn ba châu Đông Hải mười năm, có công kháng địch, không ai bì nổi; Lại tiếp tục về kinh hai mươi năm, chấp chưởng Hoằng Linh đạo, tận tụy chức phận, ngày đêm thận trọng…”
Lời tán dương thường có, xuất từ miệng vàng của đế vương lại hiếm thấy, một đám con cháu tôn thất đều cảm giác đồng quang vinh.
Chỉ có Ngự Sùng Chiêu lông mày cau lại, Ngự Phi Hồng trong lòng giật thót, theo bản năng nhìn sang A Biệt, chỉ thấy nàng khóe môi hơi nhếch, mắt lộ ra hàn ý.
“…!Thay đổi phong hào Thịnh vương thành An vương, liền chuyển đến đất phong Tây Kinh, chọn ngày khởi hành.”
Dứt tiếng, bầu không khí nơi đây thoáng chốc đông lại, Ngự Sùng Chiêu không khỏi ngẩng đầu, như bị dội băng tuyết.
Tây Kinh là địa phương nào?
Dĩ nhiên là tốt.
Nơi đó giữa tây bộ Trung Thiên cảnh, phong cảnh tươi đẹp, dân cư đông đúc, sản vật phì nhiêu, thuỷ bộ giao thông ngang dọc dày đặc, chính là trọng địa một phương.
Thế nhưng nó cách Tây Tuyệt biên cảnh quá gần, lại cách hoàng thành quá xa, nhiều năm qua chỉ có quan chức trấn thủ mà không có phiên vương; Không có thế gia đại tộc nắm giữ, nhưng có bang phái tông môn ảnh hưởng.
Dân bản xứ phức tạp, thế lực đan xen chằng chịt, nhìn như là một khối ngọc thô chưa mài dũa đầy hứa hẹn, nếu muốn đưa nó điêu khắc hoàn mỹ lại phải bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian tâm lực.
Nếu như Ngự Sùng Chiêu phiên đến Tây Kinh, cơ hồ có thể kết luận hắn đời này khó có cơ hội trở lại địa vị cao ở Thiên Thánh đô.
Rõ ràng là phong thưởng, ý lại như lưu vong.
Cái gọi là “An vương” đến tột cùng là muốn hắn an phận thủ thường, hay là để cho đế vương có thể an tâm?
“Dùng khả năng của thất hoàng thúc, xác định có thể tạo phúc một phương, ngày sau Tây Kinh phồn hoa chắc chắn không kém Đông Hải tam châu, chính là công lao thiên thu.” Ngự Phi Vân tình chân ý thiết “Câu cửa miệng của Thừa Đức quân chính là khen hoàng thúc nhân tài trụ cột của Ngự thị ta, là tấm gương cho tôn thất con cháu noi theo.”
Ngự Sùng Chiêu liếc mắt nhìn hắn thật sâu.
Trong nháy mắt này, Ngự Phi Hồng cơ hồ muốn sờ vào đoản đao giấu trong tay áo.
Cũng may hắn chỉ khom người quỳ xuống, cúi đầu nói: “Vi thần lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.”
“Về phần hoàng tỷ…” Ngự Phi Vân nghiêng đầu, ánh mắt trở nên ôn nhu thân thiết “Muốn ban thưởng cái gì?”
Ngự Phi Hồng hoàn toàn không đoán được đệ đệ này muốn làm gì, lập tức từ chối nói: “Đó là trách nhiệm phận sự, không dám đòi ban thưởng.
Chỉ nguyện bệ hạ cần chính yêu dân, không phụ phụ hoàng ủy thác.”
“Đúng là tính tình của hoàng tỷ.
Đã như vậy…” Ngự Phi Vân vỗ tay mà cười, liền có cung nhân nâng lên một cái hộp gấm “Từ hôm nay trở đi, liền do hoàng tỷ chấp chưởng vật này.”
Bên trong hộp gấm là một lệnh bài bằng kim loại màu đen cùng một viên Kỳ Lân ngọc giới.
Vật trước chính là binh phù Trấn Bắc quân thời điểm mười năm trước Ngự Phi Hồng hồi kinh trao trả.
Thứ sau nhìn như tầm thường, nhưng lại là di vật của Cao tổ.
Dựa vào ngọc giới này có thể thông hành mười sáu thành trung bộ, chấp chưởng mấy chục vạn đại quân, là vật đeo bên người các đời đế vương.
Đáng tiếc Ngự Phi Vân niên thiếu đăng cơ, không có năng lực nghe nghị chính và ra quyết sách, nói gì đến việc trấn áp quần thần? Sau đó quyền bính bị Chu Trinh cầm giữ toàn bộ, càng không thể tùy tiện lấy tín vật trọng yếu kia ra.
Vì thế, ngọc giới này liền được cất giữ ở trong kết giới Thái miếu, cùng với Kỳ Lân pháp ấn.
Cho tới hiện giờ, Ngự Phi Vân rốt cuộc trở thành đế vương chân chính, hắn liền đem ngọc giới giao cho Ngự Phi Hồng.
Hơn nữa lại còn binh phù Trấn bắc quân, ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết.
Ngự Phi Hồng rốt cuộc biến sắc: “Bệ hạ …”
“Đây là hoàng mệnh, không thể kháng chỉ.” Ngự Phi Vân cầm lấy ngọc giới, tự tay đeo nó vào ngón trỏ trên bàn tay trái Ngự Phi Hồng, giống y hệt thời điểm năm đó hắn đem Kỳ Lân pháp tướng chú giao cho nàng “Trẫm tin hoàng tỷ!”
Đàn sáo ca vũ chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào.
Tất cả mọi người nhìn về bên này, thần sắc nghiêm trọng, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng một người trong đám tôn thất không nhẫn nại được đứng dậy, chính là Khánh bình hầu Ngự Sùng Nghiệp địa vị chỉ đứng sau Ngự Sùng Chiêu, nghiêm mặt nói: “Thỉnh bệ hạ cân nhắc!”
Ngự Phi Vân nhấc lên mắt: “Nga?”
“Bệ hạ, Kỳ Lân ngọc giới chính là di vật của Cao tổ, ý nghĩa phi phàm, quan hệ trọng đại, tựa như quốc tỷ, dĩ nhiên chỉ truyền cho Thái tử, há có thể dễ dàng giao phó vào tay nữ nhân? Thái An Trưởng công chúa công lao tuy cao, chung cuộc vẫn không phải là người được thiên tuyển, hiện giờ tu vi đã bị hủy sạch, càng không thể thống soái tam quân.
Thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Ngự Sùng Nghiệp nói nhìn như có lý, kì thực đối với Ngự Phi Hồng lộ rõ vẻ xem thường trên mặt.
Những con cháu tôn thất khác đều như vậy, chính như Chu Trinh ngày ấy tại Kim Loan kiều đã nói với nàng: Cho dù nàng làm gì, công lao tài cán gì, chỉ cần một điểm “Thiên mệnh bất tường, thần đạo bất hỉ”, liền đủ để tôn thất vĩnh viễn xem thường nàng.
Ngự Phi Hồng nắm chặt kim tôn, không nói một lời.
Ngự Phi Vân nhìn nàng một cái, tựa như cười mà không cười, hỏi: “Như vậy, chư quân xem người nào có thể gánh trọng trách này được?”
Ngự Sùng nghiệp không chút nghĩ ngợi liền mở miệng muốn nói, không ngờ môi lại bị gắt gao phong kín.
Hắn theo bản năng liếc nhìn Ngự Sùng Chiêu, chỉ thấy đối phương sắc mặt lãnh túc, khe khẽ lắc đầu.
“Nếu là như vậy, ý trẫm đã quyết.” Ngự Phi Vân tươi cười giơ kim tôn lên “Các khanh uống cùng trẫm!” Rượu qua cổ họng, vũ nhạc lại bắt đầu, một hồi tranh đấu sắp bạo phát tựa hồ trừ khử trong vô hình, chỉ có sóng ngầm vẫn mãnh liệt không ngớt.
Ngự Sùng Chiêu chậm rãi uống cạn rượu còn thừa trong chén, đứng lên nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần có hai phần lễ vật dâng lên, nguyện tăng thêm náo nhiệt cho ngày mừng thọ của bệ hạ cùng Trưởng công chúa, vọng thỉnh chấp nhận.”
“Chuẩn.”
Hai cung nữ đã chờ sẵn ngoài điện rất nhanh đi vào, tay nâng một quyển trục bằng ngọc.
Sau khi được lệnh mới đem bức họa treo lên giá cao, từ từ mở ra.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn vào.
Chỉ thấy trên bức vẽ là một mảnh đất trời ngập tràn băng tuyết, có một nữ tử mặc pháp y dài màu xanh nhạt, cầm ngọc trượng trong tay độc hành trong đó.
Sương rơi như tơ bông vương đầy quần áo tóc tai, một thân như ngọc, tư thái như tiên, tài vẽ sống động như thật, phảng phất sau một chớp mắt sẽ bước ra khỏi bức tranh, biến thành người sống sờ sờ.
“Vương gia tài cao!” Có quan viên yêu thích văn họa phong lưu, sau khi nhìn thấy lạc khoản của họa sĩ không khỏi tán thưởng, ngay sau đó lại cau mày, suy ngẫm một lát, đột nhiên nhìn về phía Ngự Phi Hồng.
Người trong bức họa cùng Ngự Phi Hồng khí chất bất đồng, tướng mạo lại giống nhau như đúc.
Thế nhưng thời gian lạc khoản là tại hai mươi năm trước, giấy vẽ mặc dù được giữ gìn vô cùng cẩn thận cũng đã hơi ố vàng.
Thay vì nói người trong bức họa giống Ngự Phi Hồng, chẳng bằng nói là Ngự Phi Hồng giống người trong bức họa.
Ngự Phi Vân thần sắc kinh ngạc, theo bản năng nhìn Ngự Phi Hồng.
Chỉ thấy đồng tử đôi mắt nàng đột nhiên co lại, gằn từng chữ nói: “Đây là…!Mẫu hậu!”
Tiên hoàng hậu xuất thân từ Nhân tộc Bắc Cực cảnh, nguyên danh Tống Sương Thanh, từng là đệ tử tinh anh của Trọng Huyền cung Tư Thiên các, hiểu biết uyên bác, trí tuệ thông minh, tính tình ôn nhu nhưng không thiếu quyết đoán.
Khiếm khuyết duy nhất liền chỉ là xuất thân: nàng không chỉ sinh ra trong gia đình bình dân, còn là cô nhi cha mẹ đều mất.
Theo lý mà nói, nàng cũng không phải là người được chọn làm Trung Thiên quốc mẫu.
Chỉ vì năm ấy cung đình nội họa liên quan đến Kỳ Lân pháp ấn, Tống Sương Thanh phụng mệnh đến đây quét sạch tà chướng, vì cứu Tiên hoàng lúc đó vẫn còn là Thái tử mà phá huỷ nửa đời tu vi.
Sau đó bọn họ tình đầu ý hợp, liền từ biệt sơn môn lưu tại Thiên Thánh đô.
Tiên hoàng sau khi đăng cơ cũng ra sức dẹp tan nghị luận của mọi người lập nàng làm hậu, có thể nói là loan phượng hòa minh.
Đáng tiếc nàng mệnh số không dài.
“Năm đó, Tiên hoàng từng hứa với bổn vương một lời: chỉ cần bổn vương vì hắn diệt trừ dị kỷ, trợ giúp hắn leo lên vương vị, bất kỳ điều kiện gì cũng đều đáp ứng.” Ngự Sùng Chiêu thở dài “Sau khi chuyện thành công, bổn vương chỉ đòi hắn một người, hắn lại nuốt lời.”
Ngự Sùng Chiêu không chỉ là em ruột của Tiên hoàng, cũng là trợ lực vững chắc nhất trong thời điểm cung đình nội loạn của hắn.
Thế nhưng sau khi Tiên hoàng lên ngôi, hắn lại tự thỉnh trấn thủ quan ngoại, mãi đến tận lúc Tiên hoàng băng hà mới giao binh hồi kinh.
Rõ ràng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, đến cuối cùng lại là tử sinh không gặp.
Mấu chốt ở chỗ, chính là hắn muốn nữ nhân Tiên hoàng yêu một đời.
Mà Tống Sương Thanh tính tình ngoại nhu nội cương, nàng lựa chọn Tiên hoàng, liền sẽ không nhìn Ngự Sùng Chiêu thêm một cái.
Ngự Phi Hồng lạnh lùng hỏi: “Thất hoàng thúc, ngươi đây là có ý gì?”
“Thiên hạ lời hứa đáng giá nghìn vàng, quân nếu không cho, ta tự mình đoạt lấy!” Ngự Sùng Chiêu nói tới chỗ này liền cười “Dù cho người đã qua đời, bổn vương cũng phải cùng nàng đồng quan hợp táng.”
Nhưng mà Tiên hoàng hậu qua đời nhiều năm, Tiên hoàng cũng đã băng hà, Đế Hậu hợp táng tại hoàng lăng; Ngự Sùng Chiêu lại nói ra như vậy, không chỉ là có dã tâm mơ ước đế vị, mà còn vũ nhục luân thường hoàng thống!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ.
Ngự Phi Vân lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Làm càn!”
Hắn vô cùng phẫn nộ, cho nên đầu váng mắt hoa.
Sau khi đứng dậy lập tức ngã ngồi trở lại, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều tán đi, lúc này phẫn nộ hét: “Người đâu!”
Lời còn chưa dứt, một đám tinh binh mặc giáp đen tràn vào đại điện, ánh đao băng lãnh đột nhiên ra khỏi vỏ.
Có cung nữ kinh hãi há miệng muốn hét lên, âm thanh chưa thốt ra đầu đã đứt.
Chớp mắt màu đỏ tung toé, mùi máu tanh tràn ra, trong khoảng khắc đã áp hương rượu ngon mỹ vị xuống.
Chỉ chớp mắt, Minh Huy lâu đã bị đám hắc giáp binh này bao vây bốn phía.
Cung nhân nơi này hơn nửa bị giết, mà cấm vệ quân vốn nên lập tức nhảy vào trong điện hộ giá lại không hề xuất hiện.
“Đây chính là món hậu lễ thứ hai bổn vương dâng lên.” Ánh mắt Ngự Sùng Chiêu âm trầm, đem rượu trong chén vãi ra mặt đất “Tiễn bệ hạ cùng Trưởng công chúa lên đường.”
Tiếng pháo hoa nổ vang vẫn không dứt bên tai, trong Thiên Thánh đô vẫn một hồi phồn hoa huyên náo.
Chỉ có cung điện nơi đây phảng phất hoàn toàn tách biệt với thế gian, vào thời khắc này yên tĩnh như đã chết.
Một võ quan túm lấy bình rượu liền muốn cùng hắn liều mạng, nhưng đáng tiếc kinh mạch chân nguyên khô cạn, khí lực cũng không còn lại nửa phần, chỉ có thể tức giận mắng: “Nghịch tặc! Ngươi muốn làm cái gì?”
“Bổn vương chấp chưởng Hoằng Linh đạo nhiều năm, trong tay thế nào cũng phải có ít đồ chơi.” Ngự Sùng Chiêu nghiêng đầu tránh thoát bình rượu kia, cười nói “Lư tướng quân, bổn vương khuyên ngươi bớt chút khí lực, bằng không dược tính phát tác càng thêm lợi hại.”
Đều là tướng tài trấn thủ một phương, Ngự Phi Hồng sau khi trao trả binh phù vẫn có thể ảnh hưởng đến Trấn bắc quân, Ngự Sùng Chiêu dĩ nhiên cũng không kém bao nhiêu.
Hắn tại ba châu Đông Hải trấn thủ mười năm, trong bóng tối mở rộng binh lực chuyển thành tư binh.
Mà lúc trước vì truy xét Chu gia, Ngự Phi Vân đã đem Kinh vệ cấm quân giao vào tay Ngự Sùng Chiêu.
Đêm nay dựa vào thời cơ hội hoa đăng pháo hoa, hắn đem hơn nửa quân sĩ phái ra ngoại thành, đem tư binh mình xây dựng nhiều năm âm thầm dẫn vào cung, dùng trận pháo hoa đầu làm tín hiệu, hiện đã xem như nắm giữ hơn nửa cung thành trong tay.
Vừa vặn toàn bộ người có quyền thế nhất trong Thiên Thánh đô, trước mắt liền tụ hội ở đây, thuận tiện cho hắn một lưới bắt hết.
“Mặc dù Bệ hạ giao binh quyền cho Trưởng công chúa, nhưng đáng tiếc còn chưa kịp hạ chiếu, Kỳ Lân ngọc giới không ra được Minh Huy lâu, chính là thùng rỗng kêu to.” Ngự Sùng Chiêu từng bước một đi lên thềm ngọc “Thứ mà Tiên hoàng nợ bổn vương, bổn vương đã đợi quá lâu, hiện giờ là thời điểm đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
“Ngươi …” Ngự Phi Vân cả người như nhũn ra, vẫn cắn răng đem A Biệt ngăn ở phía sau “Ngươi nếu như dám to gan giết vua soán vị, chính là nghịch tặc người trong thiên hạ phỉ nhổ sỉ vả, không xứng là con cháu tôn thất, không xứng làm đế vương chính thống!”
“Tôn thất, chính thống…” Ngự Sùng Chiêu từ trên cao mà nhìn xuống hắn “Giữa tiểu tử vô năng bị ngoại thích khống chế hai mươi năm, và đích huyết thân vương tài năng xuất chúng trải qua hai triều, ngươi cảm thấy tôn thất sẽ ủng hộ ai?”
Ngự Phi Vân cả người chấn động, theo bản năng nhìn sang, lúc này mới chú ý tới mũi đao của hắc giáp tinh binh cũng không phải chỉ vào tất cả mọi người nơi đây.
Đám con cháu tôn thất thần sắc đại thể căng thẳng lại khó nhịn, số ít kẻ mặt lộ vẻ lo sợ cũng không dám hé răng.
Ngự Sùng nghiệp đứng dậy hướng bên này khom người hành lễ, cao giọng nói: “Vị trí đứng đầu thiên hạ, kẻ có tài mới chiếm được.
Bệ hạ đã là hữu tâm vô lực, sao không hạ chiếu thư nhường ngôi cho hiền nhân? Vương gia hùng tài đại lược, xác định có thể khiến cho Ngự thị ta phục hưng, quốc thái dân an.”
“Tặc tử câm miệng!” Có văn thần giận mắng ra tiếng.
Thủ đoạn của Hoằng Linh đạo đại thể nhằm vào tu sĩ, người bình thường trái lại không bị ảnh hưởng.
Hắn lật đổ bàn tiệc liền muốn tiến lên khiển trách nghịch tặc, nhưng đáng tiếc đao của hắc giáp tinh binh đã chém xuống.
Mắt thấy người này liền phải đầu một nơi thân một nẻo, bất thình lình một chiếc đũa đỡ ngay dưới đao, miễn cưỡng cứu hắn một mạng.
“Vương gia, không cần cùng những người này làm lỡ thời gian.” Diệp Hành trước sau vẫn im lặng không lên tiếng nhàn nhạt nói “Trước khi hội pháo hoa kết thúc, cần đem việc này hoàn thành.
Hiện tại giết quá nhiều người, ngày mai sẽ không dễ giải thích.”
Văn quan được hắn cứu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bi thảm nở nụ cười: “Diệp tướng, ngươi cũng cùng nghịch tặc thông đồng làm bậy?”
“Vương gia huyết thống thuần khiết, thân phận cao quý, vốn là người được tuyển chọn.” Diệp Hành nhìn về phía Ngự Phi Hồng gương mặt vẫn lạnh lùng “Điện hạ đến trễ một bước.”
Ngự Sùng Chiêu năm đó hồi kinh về chịu tang, cũng đã có lòng đoạt vị.
Trao trả binh quyền chỉ là bề ngoài, tiện cho mình quay lại hoàng thành tranh thủ sự ủng hộ của tôn thất, xây dựng mối quan hệ cùng thế gia huân quý, triều đình bá quan.
Về điểm này, cho dù Ngự Phi Hồng hay Chu Trinh đều không có gốc gác thâm hậu bằng hắn.
Nếu không có Chu Trinh chặn phía trước, làm sao hắn phải chờ đến hôm nay?
Ngự Phi Hồng nâng đỡ Diệp Hành ngồi trên tướng vị, là bởi vì nàng không thể không thỏa hiệp với đám huân quý, cũng là suy tính đến Diệp gia con cái đơn bạc, sau này khó có thể ba đời phú quý.
Nhưng mà, lập trường của Ngự Sùng Chiêu cùng tôn thất, huân quý tương đồng.
So với hợp tác cùng Ngự Phi Hồng, lợi ích Ngự Sùng Chiêu có thể mang đến cho Diệp gia càng lâu dài hơn.
Đặc biệt là Diệp Kinh Huyền an dưỡng vẫn cần Hỗn Nguyên đỉnh tương trợ, càng không khác gì một mạng Diệp gia bị hắn nắm giữ trong tay.
Tên văn quan kia rốt cuộc không nói nữa, đột nhiên nhào về hướng một tên hắc giáp binh phía sau, để mặc lưỡi đao xuyên vào lồng ngực.
Nhiệt huyết chảy xuôi xuống đất, đỏ tươi như đâm vào mắt tất cả mọi người.
“Khí tiết hiếm thấy, đáng tiếc…” Diệp Hành thở dài, đưa tay vuốt mắt cho hắn.
Mười tám trọng thần còn lại thấy thế, có người lòng căm phẫn khó nhịn, có người ẩn nhẫn không phát, cũng có người cúi đầu rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
“Viết chiếu thư đi, bệ hạ.” Ngự Sùng Chiêu thấp giọng cười nói “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ngươi hiện giờ viết xuống chiếu thư, mở kết giới Thái miếu ra, bổn vương nể mặt mũi Tây Tuyệt cảnh, bảo đảm Duyệt quý phi mẫu tử bình an, bằng không…”
“Ngươi dám!”
“Bổn vương đợi nhiều năm như vậy, vì hoàng triều bỏ ra vô số tâm huyết, lại bởi vì một cái thân phận bị cự tuyệt bên ngoài.
Ngươi nói…!Bổn vương còn có cái gì không dám?” Trong tay Ngự Sùng Chiêu xuất hiện một thanh kiếm sắc “Thần dụ số mệnh Ngự thị đại nạn còn có mười năm, giang sơn nằm trong tay tiểu tử vô năng như ngươi, bất quá là bại hoại quốc tộ, vũ nhục tổ tiên, chẳng bằng đến lượt ta làm!”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, trong ánh mắt thâm trầm vẻ điên cuồng đã trở nên vặn vẹo từ lâu.
Khoảng khắc đó khiến Ngự Phi Hồng nhớ tới đêm hôm ấy, bọn họ phát hiện mình không được kết giới thừa nhận.
Nàng cuối cùng cũng minh bạch, có lẽ Ngự Sùng Chiêu sớm có lòng mưu nghịch.
Nhưng nguyên nhân lúc này hắn vội vã không nén nổi như vậy, là cấp thiết muốn muốn chứng minh chính mình, cho rằng mình phải là chủ nhân của Kỳ Lân, thiếu sót bất quá chỉ là một cái thân phận chính thống đế vương.
Phảng phất chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh một đời tâm huyết của hắn chưa từng uổng phí.
Đáng giận, đáng cười, lại đáng thương đến mức nào!
Nàng bỗng nhiên mở miệng: “Thừa Đức quân biết được chuyện này không?”
“E rằng là biết.” Ngự Sùng Chiêu nở nụ cười “Ít nhất, hắn sẽ không phản đối, cũng không thể phản đối.”
Mắt thấy mũi kiếm của hắn sắp chạm đến khuôn mặt A Biệt, Ngự Phi Hồng cười nhạo nói: “Ngươi cho là mình có tư cách làm Trung Thiên đế vương, đoạt được Kỳ Lân pháp ấn?”
Ánh mắt Ngự Sùng Chiêu chuyển lạnh: “Dĩ nhiên nên như vậy.”
Ngự Phi Hồng không chút lưu tình châm chọc hắn: “Sai, ngươi không xứng!”
Mũi kiếm sắp đâm vào mắt trái A Biệt đột nhiên chuyển hướng, lạnh lẽo đánh thẳng đến Ngự Phi Hồng.
Thời điểm cách cổ họng nàng chưa tới một tấc, trước mắt Ngự Sùng Chiêu bóng đỏ lóe lên, nàng liền biến mất hình dạng.
Ngay lập tức, kình phong từ phía sau lưng ập tới, Ngự Sùng Chiêu trở tay một kiếm đâm qua, cùng đoản đao trong tay Ngự Phi Hồng chạm vào nhau, chớp mắt tia lửa văng tung toé!
“Bổn vương trái lại thiếu chút nữa đã quên mất…” Bốn mắt nhìn nhau, Ngự Sùng Chiêu khóe môi khẽ mím lại “Đan điền ngươi đã phế, Hóa linh tán đối với ngươi vô dụng.”
Ngự Phi Hồng không nói lời nào.
Nàng biết rõ mình không phải là đối thủ của Ngự Sùng Chiêu, càng không thể mang theo Ngự Phi Vân cùng A Biệt đột phá trùng vây.
Thế nhưng trước mắt tên đã lắp vào cung không phát không được, đường sống duy nhất chính là bắt giặc phải bắt đầu sỏ trước.
Vừa nghĩ đến đây, nàng buông bỏ toàn bộ phòng thủ, cùng Ngự Sùng Chiêu cận chiến chém giết, khiến hắc giáp binh trong điện không có cách nào tùy tiện tiến lên.
Mấy võ quan còn dư lực cũng nhân cơ hội ra tay, cung điện nhất thời đại loạn!
Ngự Phi Hồng linh lực đã phế sạch, võ công vẫn còn, nàng là sát thần lăn lộn từ trên chiến trường, cũng là kẻ điên trong đống người chết bò ra ngoài, sau khi xé rách biểu tượng hào hoa phú quý, không có bất kỳ ai có thể trói buộc nàng.
Hai thanh đoản đao ở trong tay nàng, lại như răng nanh sắc bén của thú hoang săn mồi, không buông tha bất cứ cơ hội nào xé rách máu thịt từ trên người Ngự Sùng Chiêu.
Pháp khí hộ thân kết giới mới vừa phát động, liền trước khi hình thành đã bị nàng đánh nát bản thể!
Tóc tai, lưỡi đao, tay chân, thậm chí móng tay…!tất cả mọi thứ trên người nàng, đều là vũ khí muốn mệnh.
Hỗn Nguyên đỉnh không có trong tay, hắc giáp binh ném chuột sợ vỡ đồ, Ngự Sùng Chiêu lại bị nàng mạnh mẽ xé ra một cái miệng máu, chỉ sâu hơn một phân liền có thể thủng ngực!
“Đáng chết!” Trong mắt hung quang lóe lên, Ngự Sùng Chiêu một kiếm ngăn Ngự Phi Hồng lại, trở tay một chưởng đến thẳng A Biệt.
Ngự Phi Vân thấy thế lập tức dùng thân mình che chở.
Cuối cùng lại là Ngự Phi Hồng nhanh hơn một bước, tại thời khắc suýt xảy ra tai nạn biến chiêu toàn thân, song đao đan xen đỡ một chưởng này của Ngự Sùng Chiêu!
Ngay lúc đó, lợi kiếm trong tay Ngự Sùng Chiêu nghịch thế chém ngược, mà nàng đã không còn lực quay lại phòng thủ, cũng không thể né tránh, chỉ kịp nghiêng người sang một bên.
“A a a….”
Nửa đoạn cánh tay tung lên giữa trời, một dòng máu đỏ tươi tung toé trên mặt Ngự Phi Vân.
Hắn hoảng sợ trợn mắt lên, thất thanh hét: “Hoàng tỷ!”
Trong Thiên Thánh đô, lại một vòng pháo hoa vừa vặn nổ tung trên không trung, nhấn chìm mọi tiếng la hét..