Bạn đang đọc Phá Trận Đồ FULL – Chương 142: Dĩ Vãng
“Ngươi căn bản không cần tốn nhiều nước bọt với bọn hắn.”
Lúc này sắc trời đã sáng lên, gian phòng này lại bởi vì vị trí hẻo lánh có chút u ám.
Sau khi Diệp Kinh Huyền giơ tay đặt một tầng cấm chế, ánh sáng trong phòng càng thêm mờ mịt, chỉ có ngọn nến trên giá đàn hương kia vẫn đang chập chờn, chiếu ra đôi bóng người vành tai tóc mai chạm vào nhau.
“Trọng Huyền cung không phải là cái nơi trong sạch gì.
Chỉ nói riêng ba người này, liền đại biểu ba loại lập trường bất đồng.
Ngươi dựa vào Bạch Hổ pháp ấn cùng Ma tộc uy hiếp khiến bọn họ tạm thời lui bước, nhưng cũng là mua dây buộc mình.” Diệp Kinh Huyền hai tay vòng qua người Mộ Tàn Thanh, ghé vào lỗ tai y mỉm cười nhè nhẹ, giọng nói ôn nhu mang vẻ mê hoặc như có như không, ý tứ hàm xúc: “Ngươi tranh cãi với bọn họ, không bằng tốn chút tâm tư dỗ ta cao hứng đi.”
“Sau đó, ngươi đi thu lấy hồn bọn họ sao?” Bên gáy bị hơi thở phun đến ngứa ngáy, Mộ Tàn Thanh không khỏi ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ mím lại.
Dù cho thời điểm tình nồng, y cũng sẽ không quên phía sau chính là Tâm Ma khoác túi da vô hại, tay phải phủ lên cánh tay Diệp Kinh Huyền đang ôm mình, nhìn như chạm nhẹ không dùng sức, kì thực bất cứ lúc nào cũng có thể đem tay hắn chặt đứt.
“Khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện để ngươi sử dụng, không tốt sao?” Người sau lưng chẳng biết biến trở về Tâm Ma bổn tướng từ lúc nào, ở ngay hõm cổ y không nặng không nhẹ mà cắn một cái “Có ta ra tay, ngươi liền có thể yên tâm.
Nếu như sau khi việc này qua đi, ngươi không cần bọn họ, ta cũng có thể xử lý sạch sẽ, tuyệt không để ngươi chướng mắt.”
Từ ngày hôm đó nói rõ ràng, Tâm Ma ở trước mặt y liền càng không kiêng kỵ, thoải mái bộc lộ không hề che giấu suy nghĩ cùng ác ý của mình, có lúc khiến Mộ Tàn Thanh cảm thấy sởn cả tóc gáy, lại không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
“Ta tin tưởng ngươi.” Mộ Tàn Thanh nhấc một tay hắn lên, cúi đầu hôn hôn “Bất quá, ngươi nếu thực sự làm như vậy, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Thật vô tình nha!” Cầm Di Âm tựa như cười mà không cười chỉ trích.
Mộ Tàn Thanh xoay người lại, nghiêm túc hỏi: “Cơ Khinh Lan là xảy ra chuyện gì?”
Cầm Di Âm lơ đễnh hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Mười năm trước thói quen của hắn là giả vờ giả vịt, hiện giờ còn học được hồ ngôn loạn ngữ cùng nhận giặc làm cha, rất giống đầu óc bị cánh cửa kẹp hỏng rồi.” Mộ Tàn Thanh mặt không đổi sắc: “Nói rõ trước, việc này nếu là ngươi làm, hiện tại ta liền dỡ ván cửa đập lên đầu ngươi ngay và luôn.”
Cầm Di Âm vừa nhìn liền biết lúc y truy đuổi Cơ Khinh Lan bụng đã đầy ngập hỏa khí, nhất thời bật cười: “Không phải ta, mà đích xác cũng có liên quan với ta.”
Mộ Tàn Thanh quay đầu liền muốn đi dỡ ván cửa.
“Kiên trì chút, từ từ nghe ta nói.
Chuyện này cũng có liên quan với ngươi.” Cầm Di Âm từ phía sau ôm y lại “Còn nhớ việc mười năm trước hắn cướp đi Huyền Võ pháp ấn cùng ngươi bị phán xử cực hình không?”
Mộ Tàn Thanh trở nên trầm mặc.
Y đương nhiên nhớ tới trường đại kiếp nạn kia, cũng không quên được thời điểm Thôn Tà uyên bạo phát Cơ Khinh Lan nói câu “Đa tạ ngươi” đó.
Cho dù mười năm Luyện Yêu lô nung đốt là y cam nguyện lãnh phạt, thế nhưng như y từng nói, sự tình đã phát sinh sẽ không bởi vậy mà thay đổi, người bị chết cũng sẽ không sống lại được.
Cầm Di Âm nhạy bén phát hiện tim y đập lạc một nhịp, thân thể cũng biến thành cứng ngắc, càng đem y ôm chặt hơn một chút, đem sự kiện mười năm trước kia từ đầu đến cuối nói tường tận một lần.
Chỉ là sau khi cân nhắc, hắn cắt đi đoạn ly kỳ liên quan đến cái gọi là trọng sinh cùng tương lai.
“Vào đêm trước cuộc tấn công lên Bắc Cực đỉnh mười năm trước, Phi Thiên Tôn nhìn ra Cơ Khinh Lan tâm mang dị tưởng, cố ý sắp đặt khiến hắn bị Y Lan ác niệm chiếm cứ đầu óc nhận thức, lợi dụng hắn tránh được Tinh đồ lẻn vào Phiêu Miểu phong, chỉ chờ Tư Tinh Di tiêu hao hết pháp lực liền hành động đoạt ấn…
“Sau khi Thôn Tà uyên bắc phương bạo phát, Phi Thiên Tôn rút Y Lan ma lực về, để Cơ Khinh Lan đối mặt với tất cả những gì hắn tự mình tạo thành, tâm cảnh gần như sụp đổ, cũng triệt để đứt đoạn giao hảo với ngươi…
“Biết được ngươi bị Địa pháp sư cùng Yêu hoàng phán xử cực hình, Phi Thiên Tôn lại không tìm được tung tích ngươi, liền đặt bẫy dẫn Cơ Khinh Lan ra, muốn từ trong miệng hắn đoạt được tin tức bí mật.
Hắn tính tình lại bướng bỉnh cứng đầu giống hệt ngươi, thà rằng tự hủy Chú Hồn đinh hồn phi phách tán, cũng không nguyện khom lưng trước Phi Thiên Tôn.”
Cầm Di Âm nói xong câu này, trong phòng yên tĩnh đến nghe được cả tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau, Mộ Tàn Thanh mới trầm thấp hỏi: “Ngươi ở trong đó, đã làm những gì?”
“Ta tác thành cho hắn.” Cầm Di Âm ôm chặt cánh tay y “Phi Thiên Tôn hi vọng ta hỗ trợ công phá tâm cảnh hắn, nhưng ta vừa thấy tính khí đó của hắn liền không nhịn được nhớ tới ngươi.
Vừa vặn ta bởi vì cái chết của Nguyên Huy cùng Phi Thiên Tôn náo loạn không vui, đến cuối cùng liền giúp Cơ Khinh Lan một chút sức lực.”
Lời này của hắn chín phần thật một phần giả, dù là Mộ Tàn Thanh cũng không phát hiện kẽ hở.
Y miễn cưỡng nén kích động trong lòng xuống, khàn tiếng hỏi: “Nếu ngươi tác thành cho hắn, vì sao…!hắn lại biến thành như vậy?”
“Chấp nhất của Phi Thiên Tôn đối với hắn vượt quá đánh giá của ta lúc trước.” Chân mày Cầm Di Âm cau lại “Ngay từ lúc mới bắt đầu, Phi Thiên Tôn liền không hề bố thí cho Cơ Khinh Lan nửa phần tín nhiệm.
Mà mưu lược hắn thiết kế nhìn như cẩn thận, kì thực có chút hành động theo cảm tính, cực kỳ dễ dàng bị Y Lan nắm bắt kẽ hở.
Theo lý mà nói, Phi Thiên Tôn sẽ chỉ chăm chú vào bí ẩn chưa có lời đáp trên người hắn cùng giá trị lợi dụng, chứ không phải sau lúc hắn tự hủy nguyên thần bỏ ra tận mười năm, lấy Y Lan ác quả đem hắn phục sinh…!Bất quá, nguyên thần của hắn dù sao cũng là tái tạo mà thành, ý thức ấn tượng đều khiếm khuyết không đầy đủ.
Phi Thiên Tôn tự tay sửa chữa ký ức của hắn, hiện giờ hắn chỉ nhớ được mình là hậu duệ Cơ thị cùng thân phận Quy Khư ma tướng, đã quên mất tất cả những oán hận nghiệp trái cùng các loại bí ẩn.”
Mộ Tàn Thanh vẫn luôn biết Cơ Khinh Lan giấu rất nhiều bí mật không muốn người biết, phảng phất một con cờ đi nhầm bàn cờ, hoàn toàn không hợp với thế giới này.
Y vốn tưởng rằng những bí mật này có thể theo sự việc phát triển cùng giao du dần dần sâu đậm mà được vạch trần, thế nhưng hiện giờ ngay cả Cơ Khinh Lan cũng đã quên sạch, tựa hồ hết thảy đều thành hoa trong gương, trăng trong nước.
“Hắn vĩnh viễn không nhớ được những thứ đã xảy ra sao?” Một lúc sau Mộ Tàn Thanh mới hỏi tiếp.
“Phi Thiên Tôn tin tưởng nhất chính là bản thân hắn.” Cầm Di Âm nở nụ cười “Ký ức Cơ Khinh Lan là hắn tự mình sửa chữa, không cho ta chạm qua nửa phần.”
Mộ Tàn Thanh nghiêng đầu: “Ngươi không được?”
“Lại để cho ta nghe thấy ba chữ này, ngươi liền nằm trên giường cả đời đi!” Cầm Di Âm cắn lên vành tai y một cái “Nếu như trên đời này, người có thể giải trừ Y Lan phong ấn, vậy cũng chỉ có một mình ta.
Bất quá…”
“…Ngươi sẽ không làm như vậy.” Mộ Tàn Thanh biết ý nghĩ của hắn “Ngươi là Quy Khư Ma La tôn, cho dù có hiềm khích với Phi Thiên Tôn, cũng sẽ không dễ dàng phản bội hắn.”
“Sai rồi! Ta không phản bội hắn không phải là bởi vì thân phận Ma tôn.
Loại địa vị và trách nhiệm đó chỉ đám người chính đạo các ngươi mới lưu tâm, đối với ta mà nói có cũng được mà không cũng được.” Cầm Di Âm chậm rãi nói “Ta tiếp nhận tôn vị là hoàn nhân quả sinh thân, đồng đạo với hắn là vì đối phó chung kẻ địch.
Giả như có một ngày chúng ta xung đột lợi ích hoặc xúc phạm giới hạn, cả hai chúng ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Nghĩa khí sinh tử là đóa hoa chỉ nở dưới ánh dương quang; Trong Quy Khư hắc ám ô uế chỉ có thể sinh ra cây độc, gốc rễ quấn quýt liền nuôi dưỡng lẫn nhau, nhưng đến cuối cùng chắc chắn phân ra mạnh được yếu thua.
Cầm Di Âm hoàn toàn không nghi ngờ gì: nếu như mình ra đời liền không có thiên phú bất tử và sức mạnh Huyền Minh, lại cùng lập trường với Phi Thiên Tôn, e rằng từ sớm ngay thời điểm ban đầu gặp đối phương đã trở thành chất dinh dưỡng cho Y Lan.
Dù sao một nửa căn cơ của hắn cùng Ma La Ưu Đàm hoa có liên quan, mà Ưu Đàm Tôn cùng Phi Thiên Tôn tương sinh, hai huynh muội này quan hệ vốn khác biệt, không thể nói là thân duyên thâm hậu gì.
Ngược lại, nếu như Phi Thiên Tôn chỉ có tiếng không có miếng, Y Lan ác tướng không đủ ngang hàng với Huyền Minh mộc, hắn cũng sẽ nuốt chửng huyết nhục linh hồn đối phương, trực tiếp đem Quy Khư địa giới luyện hóa thành sào huyệt của mình, làm sao đến mức bị Đạo Diễn thần quân áp chế đến như vậy?
Trong mắt xẹt qua một tia u tối, khí tức nguy hiểm lặng yên lan tràn, loại cảm giác hồi hộp đi trên vực băng mỏng lần thứ hai bò lên sống lưng Mộ Tàn Thanh, bản năng thú hoang giục y tránh né, tình cảm cùng lý trí lại khiến y xoay người, kéo cổ Cầm Di Âm xuống, “bẹp” một cái hôn lên trán đối phương.
Nụ hôn này không mang theo nửa điểm dục vọng, vang dội tựa như dỗ hài tử.
Cầm Di Âm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe môi cong lên, hư ảnh Huyền Minh mộc ở trên tường chợt lóe liền qua.
“Ta đột nhiên nghĩ đến, mình còn chưa biết đủ về ngươi.” Mộ Tàn Thanh đem hắn ấn ngồi lại vào trong ghế tựa, chập ngón tay lại như đao ở trên cổ hắn múa may “Thành thật khai báo đi, nếu không sẽ phải chịu nghiêm hình bức cung!”
Quả thật, tỉ mỉ mà ngẫm, bọn họ đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, ma vật ác liệt này đã thay đổi ba lần túi da, dây dưa đến giờ, Mộ Tàn Thanh cảm thấy bản thân mình ở trong mắt hắn đã không còn chút bí mật gì.
Nhưng mà toàn bộ những thứ của Cầm Di Âm đối với Mộ Tàn Thanh mà nói, vẫn còn là một nùi nghi vấn.
Hắn là Tâm Ma hóa tự tại, sinh ra trong Bà Sa thiên địa cùng Huyền Minh mộc, trộm đoạt mộng cảnh, nhiếp hồn đoạt tâm, thậm chí chiết đạo đọa ma đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Hắn cùng Quy Khư Đại đế quan hệ không ít, hiện giờ nắm quyền bắc phương Ma Vực, ngồi địa vị Ma La tôn cao quý.
Ngoài ra, liền chỉ có một chút manh mối nhỏ vụn, không có bằng chứng nào khác.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hỏi.” Cầm Di Âm dù bận vẫn ung dung mà nhìn y “Cơ Khinh Lan năm đó cố làm ra vẻ bí ẩn như vậy, ngươi đều không dò hỏi tới cùng, lựa chọn tôn trọng ý nguyện của hắn.”
“Ngươi với hắn không giống nhau.”
“Ngươi có khả năng không trả nổi cái giá cho việc hiểu ta.” Cầm Di Âm nắm chặt cổ tay y “Nếu như ta là kẻ thiên địa bất dung, người biết chuyện đều bị liên lụy khó chết tử tế được, ngươi cũng muốn nghe sao?”
“Ta vì ngươi bị thiên lôi đánh đều đã chịu đựng qua, sợ cái gì không chết tử tế được?” Mộ Tàn Thanh chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn “Chính như ngươi nói, ta phải tiếp nhận toàn bộ con người của ngươi mới xem như công bằng.”
“Ha ha ha…” Sương mù mờ mịt ngủ đông dưới đáy mắt Cầm Di Âm rốt cuộc tiêu tan, hắn đem Mộ Tàn Thanh ôm vào lòng, giống như đứa trẻ ôm bảo bối “Còn nhớ ta ở trong Đàm cốc làm giao dịch với ngươi không?”
Trí nhớ Mộ Tàn Thanh từ trước đến giờ rất tốt, dù cho qua mười năm, sự việc ở Đàm cốc vẫn khắc sâu ấn tượng, rất nhanh liền tìm được đoạn ký ức đó, khẽ nhíu mày: “Là nói…!nương của ngươi?”
Ma La Ưu Đàm hoa vốn nên sinh trưởng ở Quy Khư lại ẩn nấp trong Đàm cốc, bộ nữ thi Nhân tộc ở dưới Trấn Ma giếng kia bị tầng tầng phong ấn cầm cố.
Hai điểm này là nghi hoặc lớn nhất của Mộ Tàn Thanh đối với thân phận Tâm Ma.
Dựa theo manh mối lúc đó suy đoán cùng tự thuật của Minh Quang, vậy hẳn là một trong ba tôn ngày xưa của Ma tộc – Ưu Đàm Tôn.
Nhưng mà thân phận chủng tộc cùng thời gian tồn vong khác biệt quá lớn so với sử sách ghi chép, cho nên hiện tại y nhớ đến, vẫn cảm giác đầy đầu mờ mịt.
Lúc đó Cầm Di Âm lấy việc đối phó Ma La Ưu Đàm hoa làm điều kiện, đổi lại y loại bỏ Trấn Ma giếng phong ấn, khiến nữ thi kia có thể giải thoát khỏi trói buộc, triệt để hóa thành hư vô.
Tuy rằng sau đó đã chứng minh, Cầm Di Âm nguyên bản liền muốn cướp đoạt sức mạnh Ưu Đàm, nhưng hắn muốn giải thoát nữ thi kia cũng là chân ý.
Chỉ có điều ma vật này nói chuyện từ trước đến giờ thật giả lẫn lộn, y cũng không phân biệt rõ được lúc đó đối phương đến tột cùng là giấu diếm cái gì.
Cầm Di Âm đem đầu đặt ở trên vai y, nhẹ giọng nói: “Ta không có lừa ngươi, nàng quả thật là Ưu Đàm Tôn, cũng xem như là mẹ ta.”
“Xem như là?”
“Ta là Tâm Ma, ngay cả một cơ thể chân chính đều không có, nói gì đến thân phụ mẫu?”
Cái vấn đề này Mộ Tàn Thanh cũng nghĩ tới.
Hắn xưng “Tâm Ma” tất do tâm mà sinh.
Cầm Di Âm chỉ cần một cơ thể mẹ, nhưng khi đó ở dưới Trấn Ma giếng, đối mặt với cái vấn đề này, đối phương không tỏ rõ ý kiến, thái độ cũng không rõ ràng.
“Chắc chắn ngươi cũng biết, ta cắn nuốt Ma La Ưu Đàm hoa.” Ngữ khí Cầm Di Âm nhàn nhạt “Thiên hạ vạn vật đều có sinh khắc.
Mặc dù Huyền Minh mộc chính là căn cơ tình chướng, vẫn khác biệt với Ma La Ưu Đàm hoa.
Ta có thể đem nó nuốt chửng mà không bị phản phệ, chính là vì điểm chung của Huyền Minh cùng Ưu Đàm vượt qua bất đồng, có thể xem là một mạch kế thừa.”
Mộ Tàn Thanh nhíu nhíu mày: “Nàng là cơ thể mẹ của ngươi?”
“Nếu đúng, nàng nhất định là chết trong tay ta.” Nụ cười Cầm Di Âm băng lãnh tàn nhẫn “Thiên hạ sinh linh có thất tình lục dục, đều có ma chướng trong lòng.
Hoặc phải diệt trừ tâm ma, hoặc bị tâm ma thay thế.
Vì vậy mới có chuyện «nhất niệm đọa mạ, nhất bộ thiện ác» (*).
Ngươi biết điều này đại biểu cái gì không?”.
[(*) chỉ một ý niệm đã sa đọa thành ma.
Chỉ một bước chân đã phân ra thiện ác]
Trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, Mộ Tàn Thanh đột nhiên nghĩ tới tình cảnh ở Miên Xuân sơn: Xà yêu sa đọa thành ma cùng Hủy thần quân trừ ma tuẫn đạo vừa lúc ứng với lời này, Thần Bà Văn Điệp một ý niệm sai lầm cũng là như vậy.
“…!Tâm Ma cùng cơ thể mẹ, không thể song song tồn tại?”
“Không sai.
Nhân tộc thường nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Lời này lại có mấy phần đạo lý.” Cầm Di Âm khẽ cười một tiếng “Tâm Ma nếu muốn bản thân lớn mạnh, chỉ có thể dẫn đọa cơ thể mẹ từng bước rơi vào hắc ám, cuối cùng đem nó nuốt chửng; Cơ thể mẹ nếu muốn giữ được bản thân, nhất định phải chặt đứt ác niệm giết chết tâm ma, mới có thể giữ được trong lòng thanh minh.”
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Mộ Tàn Thanh: “Ta trời sinh nắm giữ Bà Sa tâm hải cùng Huyền Minh mộc, có thể nuốt chửng tâm ma của người khác làm chất dinh dưỡng cho bản thân.
Bởi vậy ta thích dẫn người hướng ác, thất tình sinh chấp niệm.
Trên đời càng nhiều ác nhân thì ta càng mạnh mẽ.
Điểm này cùng với Ác Sinh đạo của Phi Thiên Tôn không hẹn mà gặp, cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta có thể làm minh hữu.”
“Ngươi nếu có thể có những phương thức khác để lớn mạnh bản thân, vì sao còn phải giết chết cơ thể mẹ?”
“Hai nguyên nhân.
Một là ta nếu như không thể giết chết cơ thể mẹ thay vào đó, liền khó có thể nắm giữ trái tim của chính mình, thậm chí không thể tự do đi lại trong tam giới.
Đây chính là nguyên nhân ta nhiều lần cùng người sắp chết giao dịch túi da dùng để hành tẩu trên nhân gian.
Còn thứ hai …” Ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lẽo “Ngươi cho rằng, cơ thể mẹ sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Mộ Tàn Thanh trong lòng giật thót: “Ngươi không phải đã ly khai rồi?”
“Ly khai, cũng không phải là độc lập.
Chỉ cần ta một ngày không mọc ra tâm, không được xem là trở thành cá thể độc lập, đối với ảnh hưởng của nó vẫn tồn tại như cũ.” Dừng một chút, khóe miệng Cầm Di Âm nhếch lên ý cười lạnh lẽo “Huống hồ, nếu nó không thể đem ta giết chết, thu hồi phần sức mạnh cùng hồn phách của ta, bản thân nó cũng là tàn khuyết không đầy đủ.
Điểm ấy chính là tỳ vết không thể được phép tồn tại.”
Mộ Tàn Thanh không biết tại sao sau lưng sinh ra một mảng mồ hôi lạnh.
Y tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Như vậy…!cơ thể mẹ chân chính của ngươi, chính là kẻ địch mà ngươi muốn đối phó kia sao?”
Cầm Di Âm xưa nay biết được y là kẻ nhạy bén, trước mắt cũng không cảm thấy ngạc nhiên, ngữ khí nghiền ngẫm nói: “Không sai.”
Hai tay Mộ Tàn Thanh khẽ run.
Dùng năng lực của Cầm Di Âm, kẻ địch mà đến giờ hắn cũng không nắm chắc đối phó e rằng cũng chỉ có một người.
Mà đối phương vừa vặn cũng là kẻ địch của Phi Thiên Tôn, do đó mới dẫn đến việc song ma liên minh.
Cầm Di Âm có thể cùng Ma La Ưu Đàm hoa dung hòa, hẳn là xuất phát từ sức mạnh tách ra khỏi cơ thể mẹ khi hắn hóa hình.
Đối phương mới là người kế thừa chân chính của Ưu Đàm Tôn, theo lý mà nói nên là một trợ lực lớn cho Quy Khư ma tộc, hiện tại lại thành kẻ địch chung của cả Phi Thiên Tôn lẫn Cầm Di Âm, thuyết minh đối phương không những không phải Ma tộc, mà e rằng còn đứng ở phe chính đạo, thậm chí quyền cao chức trọng.
Nhưng mà, người có thể được Quy Khư Đại đế cùng Tâm Ma liên thủ xem là địch nhân, trên đời này có mấy kẻ? Người mà thiên địa không cho phép có tỳ vết, trên đời liền có mấy ai?
Nhìn nụ cười đẹp đẽ trên gương mặt tựa như mặt nạ của Cầm Di Âm, Mộ Tàn Thanh bỗng cảm nhận được sợ hãi.
Trực giác nói cho y biết, mình đã bắt được phương hướng chính xác, thế nhưng bản năng buộc y không dám nghĩ sâu xa hơn.
Vừa lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang.
“Sư đệ, ngươi ở đâu?” Thanh âm Tiêu Ngạo Sênh từ ngoài cửa truyền vào.
Động tác hắn gõ cửa có chút gấp gáp “Mau ra đây có việc gấp!”
Phút chốc, hắc ám trong phòng như nước thủy triều thối lui.
Cầm Di Âm biến trở về dáng dấp Diệp Kinh Huyền, không chỉ đẩy Mộ Tàn Thanh một cái, còn tiện tay sửa sang lại quần áo tóc tai của mình, sau đó mới đi mở cửa phòng.
Mộ Tàn Thanh miễn cưỡng hoàn hồn, trái tim còn đang kinh sợ đập loạn, gượng gạo lộ ra nụ cười: “Sư huynh, làm sao vậy?”
Mặt mũi y lúc này thực sự khó coi, cũng may người tới không phải Ngự Phi Hồng; Tiêu Ngạo Sênh lại đang nóng vội, không chú ý tới dị thường của y, thấy cửa mở liền lôi tuột y đi ra, vội vã nói: “Vừa nãy có một cái…”
Mộ Tàn Thanh bị hắn kéo đi, không kịp quay đầu lại liếc mắt nhìn, dĩ nhiên cũng không biết sau khi mình rời đi, có một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Diệp Kinh Huyền.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn cũng không thèm nhìn qua, dường như đã biết người đến là ai.
“Một cái giun dế kéo dài hơi tàn mà thôi.” Phi Thiên Tôn lại như một u hồn trôi dạt khắp mọi nơi, lúc này đứng bên cạnh Diệp Kinh Huyền, nhẹ nhàng nói “Trái lại là A Âm ngươi…!Ta còn tưởng ngươi hổ thẹn đề cập đến quá khứ đó, không ngờ ngươi lại chủ động nói với y.”
Diệp Kinh Huyền hờ hững nói: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Khinh Lan nói lần này có tao ngộ, ta liền nghi ngờ là ngươi, cố ý tới xem một chút.”
“Nếu xem rồi, đi thong thả không tiễn.” Thái độ Diệp Kinh Huyền lạnh nhạt “Hay là nói, ngươi cảm thấy việc Trọng Huyền cung nhúng tay sẽ không tạo thành ảnh hưởng đến kế hoạch của ngươi?”
“Ta vẫn không có ngông cuồng tự đại như vậy.” Phi Thiên Tôn khẽ mỉm cười “Bất quá, so với chuyện sắp xảy ra, ta càng quan tâm đồ vật gần ngay trước mắt.”
Lời này của hắn có ý riêng.
Diệp Kinh Huyền rốt cuộc quay người cho hắn một cái nhìn thẳng, ngữ khí băng lãnh: “Ngươi đến cảnh cáo ta?”
“Là nhắc nhở.” Phi Thiên Tôn ý cười không khỏi sâu đậm “Ngươi đã đáp ứng, Bạch Hổ pháp ấn chỉ có thể thuộc về Quy Khư.”
“Ta chưa quên, không phiền Đại đế bận tâm.” Sau khi thốt ra câu này, Diệp Kinh Huyền không nhìn Phi Thiên Tôn một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Phi Thiên Tôn nhìn theo bóng lưng vạt áo tung bay kia, mãi đến tận lúc đối phương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, nụ cười vẫn treo trên mặt mới dần dần biến mất.
“Ngươi xác thực không có quên cam kết, chỉ là không nhớ bản phận…!A Âm, đừng ép ta!” Hắn lẩm bẩm nói, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài.
Rõ ràng là dung nhan phong hoa tuyệt đại, trong chớp mắt này lại bị một tầng thu sương che phủ.
[Tác giả có lời:
Đại đế: Chim khách đuôi dài, cưới tức phụ liền quên mất nương, haiz….
Tâm Ma: Ha ha ha…
Hồ ly: Ha ha ha…
Tiểu Cơ: Ha ha ha…!].