Bạn đang đọc Phá Trận Đồ FULL – Chương 12: Tro Bụi
Lúc Mộ Tàn Thanh tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi qua mặt đất, phất vào người y.
Mộ Tàn Thanh mở mắt ra, tứ chi hơi dùng sức liền muốn đứng lên, kết quả chân mềm nhũn liền suýt nữa nằm úp sấp trở lại.
Sau khi chật vật trải qua một phen thiên kiếp lại tiếp lần lượt ba đạo Tử Tiêu lôi, cái mạng này của Mộ Tàn Thanh xem như là ở trước Quỷ môn quan dạo một vòng, hiện giờ mặc dù sống sót sau tai nạn, rốt cuộc cũng bị trọng thương.
Y quay đầu nhìn đuôi phía sau.
Bảy cái đuôi vừa dài vừa dày lông, mang ở phía sau trông rất đẹp mắt.
Nhưng khi y chuyển vận yêu lực quan sát trong cơ thể, phát hiện toàn thân ngoại thương mặc dù không có gì đáng ngại, kinh mạch cùng nội phủ lại bị lôi đình gây thương tích, hiện tại vẫn còn kiếp lôi khí dây dưa trong đó.
Cũng không biết là họa hay phúc, kiếp lôi khí này một mặt kích thích kinh mạch nơi bị thương tái sinh, một mặt lại khiến cho thương thế này khôi phục chậm chạp, như một quá trình rèn luyện tuần hoàn lập đi lập lại.
Nếu đi được đến cuối cùng, thân thể hồn phách càng được mạnh mẽ cứng cáp hơn, nhưng mà quá trình này cũng khổ không thể tả.
Mộ Tàn Thanh nhíu mày liền buông ra, quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, đập vào mắt đều là khung cảnh khắp nơi hoang tàn.
Lôi Trì kia sớm đã bị thiên kiếp phá hoại, nước cũng đã chảy vào mấy đường rãnh bị đánh nứt ra, cũng không còn thấy tăm hơi nửa điểm.
Ngoài ra, không có dấu vết con người.
Mộ Tàn Thanh trong đầu mơ hồ đau đớn.
Đêm qua một trường mộng cảnh kỳ quái kia đem nguyên thần của y hút vào.
Cuối cùng tuy rằng phá mộng mà ra, nhưng cũng bị tổn hại nguyên thần, mà cái này muốn khôi phục so với hình thể càng thêm khó giải quyết.
Nếu để cho ta biết ngươi là ai…!!
Hàn ý ở trong mắt lóe lên liền qua, Mộ Tàn Thanh liền bình tâm lại, liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó bước chân rời khỏi nơi này.
Vạn Nha cốc cực hung đại ác, người ngoài không dám tự tiện đi vào, kẻ tu hành trong lúc bị thương cũng sẽ không lựa chọn nơi này để dừng chân, tránh gặp phải phiền phức.
Đêm qua dưới một hồi lôi kiếp kinh thiên, vạn tà tránh lui không dám xuất thế, hiện giờ còn ngủ đông trong hang, đợi màn đêm buông xuống mới trở ra hoạt động.
Theo lý mà nói, Mộ Tàn Thanh cần phải mượn cơ hội trước lúc hoàng hôn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà y lại quay đầu, đi thẳng vào sâu trong sơn cốc.
Nơi đó có một khe núi vừa rộng vừa dài.
Khe núi này xuyên qua hơn nửa Vạn Nha cốc, bốn phía không có một ngọn cỏ, chỉ có đám quạ kết bè kết lũ ngẫu nhiên từ trên trời bổ xuống, mổ thi hài năm xưa đã thành bùn đất trong đó.
Sát khí dày đặc kèm theo tử khí dây dưa, tập hợp lại với nhau không tiêu tán, cơ hồ ngưng tụ thành âm linh ác tướng như có thực thể, hóa thành mây đen che kín bầu trời trên sơn cốc.
Mộ Tàn Thanh ở cạnh khe núi dừng lại.
Trước mặt y có nửa tấm bia đá vỡ, văn tự bên trên phần lớn đều đã bị gió núi mài mòn hoá thành mơ hồ, chỉ có ba chữ “Hổ Dực quân” ở dưới thấp nhất vẫn còn có thể đọc được.
Y nhìn thấy ba chữ này, liền từ đáy lòng vô cớ dâng lên một nỗi bi ai cùng phẫn nộ, tựa như trong trường quái mộng đêm qua kia, vị tướng quân trẻ tuổi sau khi đối thương binh doanh truyền đạt tuyệt lệnh, thời điểm quay đầu lại lặng lẽ rơi lệ.
Người dẫn y đi vào giấc mộng kia nói, đó là kiếp trước của y.
Người tu hành tin tưởng chuyện tái thế trọng sinh, Mộ Tàn Thanh cũng không ngoại lệ.
Y đã từng cảm thấy bản thân mình đời trước đại khái là nghiệp chướng quá nhiều, nếu không cả đời này làm sao lại hiếm thấy an bình.
Nhưng mà ý tưởng này đều là tự giễu trêu chọc, chưa bao giờ từng suy nghĩ sâu sắc.
Nếu như giấc mộng này là thật…
Lỗ tai Mộ Tàn Thanh rung lên một cái, thân hồ ly hóa thành hình người.
Y cắn ngón tay trỏ viết lên không trung, linh phù khoảnh khắc thành hình.
Chỉ thấy huyết sắc chú văn kia sau khi dao động vài cái, không trung liền tựa như bị gợn sóng đẩy ra, ở giữa hiện lên khuôn mặt Cơ Khinh Lan.
Hồng y nam tử mi mục vẫn diễm lệ như trước.
Hắn thấy Mộ Tàn Thanh liền tỏ vẻ vui mừng, mỉm cười nói: “Xem bộ dáng của ngươi hẳn là đã vượt qua thiên kiếp, từ đây tu thành thất vĩ cảnh giới, đúng là…”
“Ngươi cố ý…” Mộ Tàn Thanh cắt ngang lời hắn “…!Ngươi cố ý dẫn ta tới đây, dùng sức mạnh thiên kiếp phá phong ấn Lôi Trì, thả ra cái thứ ma vật không biết tên …!phía dưới kia!”
Cơ Khinh Lan lông mày nhíu lại, kinh ngạc nói: “Dưới Lôi Trì có ma vật? Chuyện này…!Không phải nói từ ngàn năm trước, sau cuộc chiến Phá Ma, Ma tộc tử thương hơn nửa, còn lại đều chạy về Quy Khư địa giới không thấy ánh mặt trời sao? Nhân gian hiện giờ không thể có ma vật tồn tại.
Cho dù có cá lọt lưới, cũng không chỉ bị phong ấn mà thôi nha.”
Biểu tình ngữ khí của hắn tựa như không giả bộ, nhưng mà Mộ Tàn Thanh đã không còn tin hắn.
“280 năm trước tại Triều Khuyết thành, ngươi trợ giúp ta cứu hồn phách Nhiễm nương, khiến ta can thiệp vào việc thiên tuyển minh chủ cửa Nhân khảo, cùng Ngự thị hoàng triều kết làm đại nhân quả, mà ngươi lại bứt ra rời đi;
Hiện giờ ta xuất quan sớm, ngay ngày thứ hai ngươi lại có thể dùng linh phù tìm tới ta, còn đưa ta tính toán địa điểm độ kiếp.
Điều này chỉ có thể thuyết minh ngươi vẫn luôn chú ý hướng đi của ta, hơn nữa đã tính chính xác thời gian ta độ kiếp từ trước;
Lần này ta như ngươi mong muốn tới Vạn Nha cốc độ kiếp, lại đánh bậy đánh bạ phá tan Lôi Trì phong ấn, làm bia ngắm thay ma vật phía dưới gánh một hồi Tử tiêu lôi đáng ra hắn phải chịu.
Mà hắn lấy đào trả lý, khiến ta có thể mộng về kí ức kiếp trước của mình…!Tất cả những điều này, lẽ nào ngươi lại nói với ta đều là trùng hợp?”
Cơ Khinh Lan thở dài: “Ta đối với ngươi tuyệt không ác ý.”
“Nhưng ngươi đối với ta có mưu đồ!” Mộ Tàn Thanh xuyên qua huyễn ảnh nhìn sang “Cơ đạo hữu, ta chỉ là một yêu tu chưa thành chính quả, có cái giá trị gì mà được các ngươi phí sức phí lực như thế?”
“Chúng ta?” Cơ Khinh Lan nhướn mày “Lời ấy từ đâu tới?”
Mộ Tàn Thanh cười lạnh một tiếng: “Ngươi quen biết sư tôn ta, không phải sao?”
Việc y bị giam tại Linh Nhai động chỉ có Tịnh Tư biết.
Dùng năng lực của Địa pháp sư, không ai có thể từ kết giới của nàng nhìn ra manh mối; Ngoài ra, dưới Lôi Trì có ma vật bị phong ấn, dù cho giấu diếm được tai mắt Ngũ cảnh Tứ tộc, không thể nào ngay cả Tam bảo sư cũng không rõ.
Cơ Khinh Lan có thể từ nơi khác điều tra được tin tức này, thế nhưng sau khi phong ấn bị phá bỏ, Ma vật thoát vây, Linh tộc không thể nào đến bây giờ cũng không phái người tới điều tra, trừ phi hành động trên đường của bọn họ có biến.
Điều khiến cho Mộ Tàn Thanh hoài nghi nhất, là tối hôm qua ma vật kia thi hành thủ pháp đi vào giấc mộng, hiệu quả tương tự như Cơ Khinh Lan, mơ hồ có thể nhìn thấy sự liên hệ giữa hai người.
Khóe miệng Cơ Khinh Lan đang cong lên chậm rãi hạ xuống.
Hắn biết mình hành động nóng vội, chưa kể Mộ Tàn Thanh cũng không phải là hạng ngu xuẩn hữu dũng vô mưu.
Một lần còn được, lần thứ hai nhất định sẽ lộ ra sơ sót.
Nhưng hắn không ngờ Mộ Tàn Thanh ngay cả Tịnh Tư cũng hoài nghi.
Điều này chỉ có thể thuyết minh quan hệ của đôi thầy trò này còn vi diệu hơn nhiều so với mình dự đoán.
Nếu ở lúc thường hắn rất sẵn lòng xem thầy trò hai người này tương tàn, nhưng bây giờ hoàn toàn không phải lúc.
Nghĩ một hồi lâu, Cơ Khinh Lan mới treo lên nụ cười: “Ngươi muốn biết tại sao Linh tộc chưa tới kịp không?”
Mộ Tàn Thanh nheo mắt lại, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Bởi vì…!Bọn họ đều đi Thiên Tịnh sa, nghênh tiếp Thượng thần xuất quan.
Tam bảo sư cũng tề tụ ở đó.”
Thiên Tịnh sa là thánh địa của Linh tộc, nghe đâu trong đó có chân thần tọa trấn.
Thiên pháp sư Thường Niệm trường cư ở đó phụng dưỡng thần linh, từ đó truyền xuống Thần dụ, chính là pháp lệnh chí cao vô thượng của Ngũ cảnh Tứ tộc.
Mộ Tàn Thanh chưa từng đi qua Thiên Tịnh sa, dĩ nhiên cũng chưa từng gặp Thượng thần.
Nhưng mà hai khoảng thời gian này trùng hợp xảo diệu đến như vậy, không thể không khiến trong lòng y giật nảy.
“Ma vật dưới Lôi Trì, chính là Thượng thần tự mình phong ấn.
Hắn một ngày không xuất thế, Thượng thần liền sẽ không xuất quan.
Đại khái…!Ngũ cảnh Phá Ma lệnh chẳng mấy chốc sẽ được đưa đến tay ngươi, Tứ tộc sẽ dốc hết toàn lực âm thầm truy sát Ma vật này.” Cơ Khinh Lan nói “Ta chính là vì giúp ngươi cầu một cái tiền đồ a.”
“Có ý gì?”
Cơ Khinh Lan hỏi ngược lại: “Ngươi biết Huyền La Ngũ ấn không?”
Từ lúc thiên địa chia tách, Huyền La dùng sức mạnh Ngũ hành tạo ra Ngũ cảnh.
Căn nguyên tinh túy này được thần linh thu nạp, đúc thành năm pháp ấn: Trung Thiên Kỳ Lân, Đông Thương Thanh Long, Nam Hoang Chu Tước, Tây Tuyệt Bạch Hổ cùng Bắc Cực Huyền Vũ, phân biệt đối ứng Ngũ cảnh, tượng trưng cho cội nguồn sức mạnh huyền diệu tối cao của thế giới này, cũng đại biểu địa vị chí tôn vô thượng của từng cảnh.
280 năm trước, khai quốc Thiên tử Ngự Tư Niên của Ngự thiên hoàng triều thông qua khảo nghiệm, thu được Trung Thiên Kỳ Lân ấn truyền thừa.
Hiện giờ vận số hoàng triều sắp cạn, nếu như Ngự thị không ai có thể được Kỳ Lân ấn tán thành, vật ấy liền phải quay về Linh tộc tiếp quản thay;
Bốn ấn còn lại, Đông Thương Thanh Long ấn có Nhân tu Phượng thị đời đời truyền thừa, Bắc Cực Huyền Vũ ấn thuộc về Linh tộc Tư Thiên các, pháp ấn của hai cảnh Tây Tuyệt cùng Nam Hoang vẫn còn trống trải vô chủ.
“Ta không để tâm đến Ma vật kia, bởi vì hắn chú định là phải chết ở trên tay Thượng thần.
Thế nhưng…!Hắn đối với Linh tộc có ý nghĩa trọng đại, hiện giờ thoát khỏi lao tù dĩ nhiên liên lụy rất rộng.
Linh tộc vì thế bỏ ra vốn lớn: nếu ai có thể bắt giữ Ma vật này, liền có thể đi vào Thiên Tịnh sa tiếp thu pháp ấn truyền thừa.” Cơ Khinh Lan ngước mắt lên “Mộ Tàn Thanh, ngươi là Tây Tuyệt yêu tộc, lẽ nào đối với Bạch Hổ ấn không có mảy may ý nghĩ sao?”
Xuất thân thấp hèn, số mệnh thăng trầm, ai không muốn một bước lên trời? Mộ Tàn Thanh rũ mắt xuống, hai tay chậm rãi nắm chặt: “Ta nếu như trở thành người chấp chưởng Bạch Hổ ấn, đối với ngươi có ích lợi gì?”
Cơ Khinh Lan cười lạnh: “Vậy đợi ngươi đi tới bước kia, mới có tư cách biết được, bằng không bây giờ nói cũng vô nghĩa.”
“Vậy thì thời điểm đó nói sau đi!” Mộ Tàn Thanh vừa dứt lời, liền phất tay phủi tan phù văn, khuôn mặt Cơ Khinh Lan biến mất dưới nền trời âm trầm, chỉ còn một nụ cười ý vị thâm trường chìm trong đáy mắt Mộ Tàn Thanh.
“Bạch Hổ ấn…” Mộ Tàn Thanh lẩm bẩm vài lần, trong mắt lại không có kích động như Cơ Khinh Lan dự liệu, chỉ có một mảnh ánh sáng lạnh lẽo.
Ngón tay xoa động hai lần, y vốn muốn liên lạc Tịnh Tư, nhưng mà phù văn vẽ được một nửa liền dừng lại.
Mộ Tàn Thanh có rất nhiều lời muốn hỏi nàng.
Tỷ như Cơ Khinh Lan rốt cuộc là ai? Tỷ như hai người bọn họ đến tột cùng có quan hệ gì? Tỷ như đằng sau cái giao dịch cổ quái này có phải là ý tưởng của Tịnh Tư hay không? Tỷ như…!nữ nhân áo trắng đoán mệnh cho tướng quân trong giấc mộng đêm qua, đến tột cùng có phải là nàng? Nếu phải, xem ra Tịnh Tư ở kiếp trước đã nhận thức mình, như vậy sau khi y chuyển thế làm yêu hồ gặp gỡ Tịnh Tư, liền không phải là một hồi nhân duyên lần đầu gặp gỡ, mà là cuộc hội ngộ đã được sắp đặt kế hoạch tỉ mỉ.
Nếu thật sự như vậy, toàn bộ những gì y từng trải suốt nhiều năm qua, đến tột cùng là thuận theo tự nhiên, hay lại là một hồi múa may diễn tuồng theo kịch bản người khác đã biên soạn?
Mộ Tàn Thanh hiếm thấy mà mê mang.
Tựa như quân cờ trong cuộc chơi, đúng sai trắng đen đều ở tay người khác, mà mình tùy thời đều có khả năng bị vứt bỏ hoặc lật bàn.
Ngón tay từng tấc từng tấc chạm lên tấm bia đá hoang phế đổ nát, Mộ Tàn Thanh quay đầu lại nhìn về phía khe núi sâu không thấy đáy kia, cảm thấy một loại hàn ý từ sống lưng vọt lên, thẳng vào thiên linh cái, khiến người tê cả da đầu.
“Ta không thích làm quân cờ, càng không thích làm quân cờ bị vứt bỏ!” Y nhẹ giọng tự nói “Bắt ta làm con rối để giật dây, cũng phải cẩn thận kẻo bị dây quấn trói tay …”
Hai tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra, Mộ Tàn Thanh hất vạt áo lên, hai đầu gối quỳ xuống đất, đối diện khe núi mai táng hơn vạn sĩ tốt năm đó chầm chậm dập đầu ba cái.
“Lãnh thiết tạo sát, tội chết khó đền …”
“Bỏ rơi chiến hữu, ân nghĩa khó đền …”
“Cách thế chưa an, trách nhiệm khó đền …”
“Nguyện dùng thân này dập đầu, thề trả hết tội độ anh linh.
Cắt xương rút máu cáo thiên địa, cầu tội vạn linh tiêu tán!”
Sau khi dập đầu ba cái, y dùng ngón tay làm bút tại loạn táng cương khắc kinh văn độ hồn, hết ngày đến đêm không ngừng không nghỉ.
Âm linh mang theo hung lệ sát khí từ trong hốc núi bò ra ngoài, chen lấn nháo nhào muốn đi gặm nhấm huyết nhục tươi sống trước mắt, lại khiếp sợ kinh văn không dám mạo hiểm tiến tới.
Dần dần, toàn bộ âm linh đều xếp chỉnh tề như một đội quân, những bộ xương khô tay tàn chân khuyết khoác trên người quân phục lam lũ, trong hốc mắt đốt lên quỷ hỏa xanh biếc, như từng đôi mắt tràn ngập lệ khí gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Tàn Thanh.
Ngón tay trỏ của Yêu hồ dần dần bị cát đá mài đến tận xương trắng, sau đó lại được máu thịt mới tái sinh bao phủ.
Y vẫn tiếp tục viết, mãi đến khi kết thúc một chữ cuối cùng của trường thiên kinh văn.
“Cựu triều quốc phá,
Sông núi còn đây,
Xương máu chư quân bồi hoàng thổ,
Anh linh quay về trăm nhà.
Ô hô!
Trăm tuổi phía trước không thể nhớ
Chết rồi vạn sự hóa hư không;
Nước mắt lưng tròng
Đường hoàng tuyền thăm thẳm,
Qua Cửu U chớ quay đầu!
Trần về trần, thổ về thổ!
Vãng sinh an lòng,
Hồn chừ đi vậy!”
Một chữ cuối cùng dứt tiếng, quỷ hỏa trong mắt đám âm linh từ từ tắt lịm, đám quỷ vật nguyên bản hung lệ đứng dày đặc chỉ trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi, theo gió tiêu tan.
Âm khí ngưng tụ ở trên khe núi tản ra, hiển lộ đống xương cốt tàn phế năm xưa đã mục nát phía dưới.
Mộ Tàn Thanh phun ra một hơi, hóa thành một tia lửa rơi vào trong đống xương.
Hỏa thế gặp gió lập tức bốc lên, tựa như một con rắn lửa vùng vẫy, trong nháy mắt lan ra trên dưới hai đầu khe núi, tạo thành một con rồng lửa uốn lượn.
Đám quạ đều bị ngọn lửa làm hoảng sợ ào ào bay lên, quanh quẩn trên không trung làm kinh động chúng sinh trong rừng núi.
Vạn Nha cốc phảng phất như một con rồng khổng lồ, ở trong ác mộng ngủ say nhiều năm rốt cuộc thức tỉnh, phát ra tiếng ngâm đầu tiên.
Kiếp trước không thể truy đuổi, kiếp sau không thể trông ngóng.
Cho dù là mộng hay không, nếu hiện tại còn sống, nên trân trọng mà sống, mãi cho đến ngày cuối cùng.
Ngọn lửa ôn nhu liếm qua từng hài cốt mục nát, mùi cháy khét bắt đầu bốc lên, mãi đến khi tất cả hóa thành tro mới dần dần tàn lụi.
Đến lúc một đốm lửa cuối cùng biến mất trước mắt, Mộ Tàn Thanh đưa tay ra nắm lấy một ngọn gió mang theo làn khói.
Dưới màn đêm đôi mắt của y sáng đến dọa người, phảng phất như có hai ngọn lửa cháy hừng hực vẫn còn lưu trong đó, từ đây về sau, vĩnh viễn không tắt.
[Tác giả có lời: Mộng Hồn thiên kết thúc, hai nam chủ một người rốt cuộc ra tù chuẩn bị làm chuyện xấu, một kẻ chấm dứt tiền căn chuẩn bị hắc hóa nghịch tập.
Tiếp theo phó bản Sơn Thần thiên bắt đầu, thỉnh đợi.].