Phá Trận Đồ

Chương 1: Yêu Hồ


Bạn đang đọc Phá Trận Đồ FULL – Chương 1: Yêu Hồ


Lão nhân gia thường nói: “No ba năm, đói ba năm.

Vừa đói vừa lạnh liền ba năm.”
Triều Khuyết thành gặp đại hạn đã gần ba năm.
Nơi đây là vùng đất nằm giữa biên giới Trung Thiên -Tây Tuyệt, lúc thái bình thì thuận lợi đủ bề, khi chiến loạn liền hai đầu đều khó.

Vì vậy đương nhiệm Thành chủ liền đem bản thân xem như cỏ đầu tường, đón chiến báo chiều gió quay bên nào liền quay về bên đó.
Đáng tiếc cỏ đầu tường lần này quay sai đầu.

Nội bộ hoàng tộc Cơ thị thống trị Trung Thiên suốt hai trăm năm xảy ra bạo loạn.

Đại quân mất Thống soái, Tây Tuyệt binh mã phá thành mà vào, giết đuổi về hướng vương đô xa xôi.

Sau khi đốt giết cướp bóc chỉ còn lại cảnh thê lương khắp thành.
Nam nhân tráng niên mười kẻ chết chín, phụ nữ trẻ em người già yếu thây ngã đầy đồng.

Thành chủ dâng ngọc quan hiến cho Thống soái đại quân Tây Tuyệt, lúc này mới ngăn Triều Khuyết thành bị đuổi tận giết tuyệt.
Toà biên thành này từ đó bị dung nhập vào lãnh thổ Tây Tuyệt.

Dân chúng sống trong sợ hãi cùng hoang mang kéo dài hơi tàn.

Lần này nhân họa chưa qua, thiên tai lại tới tham gia chút náo nhiệt.

Từ sau ngày đó, con dân Triều Khuyết thành cũng chưa từng thấy một giọt nước mưa nào.
Sông suối cạn kiệt, đất đai nứt nẻ, đồng ruộng khô cằn, cây cỏ chết héo.
Dân chúng đào giếng khơi kênh muốn tìm đường sống.

Nhưng mà mỗi ngày trôi qua, nguồn nước càng lúc càng ít, người chết càng ngày càng nhiều, rốt cuộc khiến cho lòng người tuyệt vọng.
Kẻ khỏe mạnh tha hương cầu thực, người không thể đi chỉ có chờ chết.

Thành trì bỏ trống hơn nửa, chỉ còn lại đám người già nua ốm yếu tàn phế tham sống sợ chết.

Không ít người bán mình cho những thương đội đi ngang qua, thậm chí cắn răng đầu quân, cho dù tương lai có chết trận sa trường, trước mắt vẫn là đường sống.
Ngày hôm nay có một thương đội đi ngang qua, quy mô cũng không lớn, chỉ có khoảng ba mươi người, bốn chiếc xe kéo cùng tám con ngựa.

Phần lớn hàng hóa đều là gia vị hương liệu phía Đông, bán đến phương Bắc có thể kiếm lời một chút.


Mấy thứ nọ đối với toà hoang thành này lại còn không giá trị bằng một nồi bánh màn thầu (*).
[(*) haha…lần đi TQ mỗ mới khám phá một chi tiết này: bánh màn thầu chính là bánh bao không nhân, họ để ăn chơi hoặc thay cơm, lạt nhách à]
Đầu lĩnh thương đội trái lại là kẻ thiện tâm, tuy rằng mang hộ vệ cầm đao cung đi theo, chủ yếu dùng để dọa mấy kẻ liều mạng, lại cũng phân phát chút lương thực cho đám người ăn xin già yếu ven đường.

Bọn họ cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, bất thình lình nhìn thấy đằng trước dưới bờ tường đất, có một phụ nhân đội mũ rơm ôm một anh nhi quỳ bên đường, hiển nhiên là ý đồ bán mình làm nô kiếm chút cơm.

(*)
[(*) anh nhi: đứa bé mới sinh, chưa biết đi.

Hài nhi: đứa bé đã biết đi, đoán chừng dưới 10 tuổi.]
Phụ nhân diện mạo rất bẩn, thân thể cũng gầy gò, hiếm thấy là đôi mắt sáng ngời, nhìn kỹ ngũ quan cũng không tệ.

Nàng ôm anh nhi khóc viền mắt đã sung huyết, thấy thương đội đứng ở trước mặt, nhanh chóng dập đầu lạy, khóc không ra tiếng: “Lão gia xin thương xót! Phu quân ta chết rồi, cha mẹ cũng mất, chỉ còn lại đứa bé này.

Ta là một phụ nhân thực sự không nuôi nổi…!Cầu lão gia mua mẹ con chúng ta, không cần tiền bạc, thưởng phần cơm ăn là tốt rồi.

Ta sẽ giặt quần áo làm cơm thuộc da.

Nó là nam hài, sau khi lớn lên làm trâu làm ngựa cho lão gia cũng được!”
Đầu lĩnh nhìn vết chai trên tay nàng một chút, lại đưa tay sờ sờ anh nhi.

Tuy rằng không có bao nhiêu thịt, tứ chi ngược lại đầy đủ, ấn đường còn có một nốt ruồi son.

Hắn nhớ đến trong thương đội cũng có hai nữ quyến, liền động lòng trắc ẩn, nói: “Được thôi, vậy ngươi theo chúng ta đi.”
Phụ nhân liền dập đầu ba cái mới ôm hài tử đứng lên, dưới những ánh mắt ghen tị của người khác gia nhập thương đội.

Có tiểu nhị hảo tâm ở trên xe đẩy thu thập ra một góc, tử tế gọi nàng cùng hài tử ngồi ở phía trên ăn ít thứ.
Đầu lĩnh vào nam ra bắc nhiều năm, biết rõ vùng đất gặp thiên tai thế này dễ đụng phải kẻ liều mạng, liền hạ lệnh không dừng lại trong thành, buổi chiều liền ra khỏi cửa, đi khoảng một canh giờ mới gọi đội ngũ rẽ sang đường nhỏ, ở một chỗ dưới sơn ải nghỉ ngơi qua đêm.
Phụ nhân nhìn ra ngơ ngác, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Đầu lĩnh nương tử đưa cho nàng nửa khối lương khô cùng một bình nước nhỏ, nói: “Hàng của bọn ta mặc dù không quý giá, xe ngựa lại rất trọng yếu.

Hôm nay đi ngang qua thành sợ là cũng đã bị người nhìn chằm chằm, cẩn thận hơn một chút đều tốt.”
Phụ nhân không biết nhớ tới cái gì, trong mắt liền ầng ậc nước: “Nói đúng a…!Triều Khuyết thành trước đó gặp chiến loạn, sau lại gặp phải đại hạn, người người đều bị đói khát biến thành súc sinh.

Rất nhiều kẻ tàn phế cùng hài tử đều bị bọn họ…”
Nàng nói đến phần sau khóc không thành tiếng.


Những người chung quanh liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ ý nàng chưa nói hết: thời điểm nạn đói khắp nơi, kẻ mất lý trí cũng giống như thú hoang; Nếu có người đi lạc gặp phải loại liều mạng này, sợ là cũng bị ăn tươi nuốt sống.
Mọi người vừa ngậm ngùi vừa thương xót nàng cô nhi quả phụ.

Đầu lĩnh nương tử cố ý nấu một chén cháo nhỏ đi đút hài tử, mãi đến tận sau nửa đêm mới dọn dẹp nghỉ ngơi.
Lửa trại được núi đá trên đỉnh che chắn, cũng không sợ hấp dẫn thú hoang hoặc lưu dân đến đây.

Phía ngoài có hộ vệ vác đao cảnh giới, dần dần bọn họ cũng thấy thả lỏng theo cơn buồn ngủ, không chú ý thấy cái bóng vụt lóe qua trên vách núi.
Anh nhi hiếm thấy được ăn no liền ngủ say; Phụ nhân kia lại mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.
Bóng dáng thống khổ gầy yếu lúc ban ngày biến mất, trong mắt nàng nổi lên ánh sáng u ám màu xanh, kèm theo tiếng vải vóc bị xé rách, tám cái chân nhện mọc đầy lông cứng như thép mở ra, vững vàng leo lên vách núi.
Miệng nàng rách ra, lộ hàm răng sắc bén, tơ nhện trắng như tuyết phun tới, chỉ trong phút chốc sẽ bao trùm đầu của một người.

Sợi tơ này thập phần dẻo dai, mặt trên còn có chất kịch độc, vật còn sống một khi bị bao phủ, sẽ lập tức nghẹt thở thống khổ, nhanh chóng bị độc phát thân vong, toàn thân cốt nhục đều biến thành thức ăn cho con nhện.
Nàng đã đói bụng rất lâu rồi, tối nay nhất định phải ăn no nê.
Nhưng ngay vào lúc này, một bóng trắng khéo léo nhảy lên từ vách đá khuất, tơ nhện đứt ngay giữa, chưa rơi xuống đất liền hóa thành tro bụi.

Đám người phía dưới ngủ say tựa hồ hoàn toàn không hề hay biết.
Thấy thế, ánh mắt phụ nhân lạnh xuống, tám chân nhện phát lực, rất nhanh liền đuổi theo bóng trắng kia lên giữa sườn núi.
Nơi đây trống trải, không có một ngọn cỏ.

Dưới ánh trăng rốt cuộc có thể thấy được toàn thân bóng trắng kia, chính là một con hồ ly lông trắng muốt mắt đỏ rực.
“Hồ ly chết giẫm! Phá hư chuyện tốt của ta.” Phụ nhân mắng một câu “Chúng ta đều là yêu loại, vốn nên tương trợ lẫn nhau.

Ngươi lại năm lần bảy lượt vì những kẻ phàm tục đó đối phó ta!”
“Ngươi có thể ăn thịt người, đừng để ta bắt gặp là được, tự trách mình vận may không tốt đi.” Đôi mắt Bạch Hồ màu đỏ tươi khẽ nheo lại “Cút!”
“Ha ha…!ta chính là…!còn đói đây!”
Lời chưa dứt, thân thể phụ nhân đã biến thành một con nhện mặt người cực lớn, lưng mọc tám mắt, bụng có ám văn, mấy sợi tơ nhện phun ra ngoài!
Nó cười quái dị nói: “Nếu không thể ăn thịt người, ta liền ăn ngươi đi!”
Bạch Hồ linh xảo tránh qua tơ nhện.

Ngay sau đó kình phong ập đến, móng vuốt trên cái chân như càng cua mang theo kịch độc rít lên hạ xuống đầu! Chân nhện di động liên tục, từng sợi tơ nhỏ mỏng manh đan dệt ngang dọc, một cái lưới lớn thành hình, Bạch Hồ hạ xuống bên trên, liền như một con thiêu thân giãy dụa không ra được.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”
Hắc Chu (*) nhảy lên mạng nhện, miệng không ngừng nhả ra nước dãi độc, hai chân móng vuốt như càng cua trái phải đóng kín đường lui, đồng thời hướng về phía Bạch Hồ cắt đến!
Móng vuốt lần thứ hai vồ hụt, ngay sau đó một dòng máu màu xanh lục sền sệt bắn ra tung toé: giáp lưng của Hắc Chu bị móng vuốt sắc nhọn cào vào cạnh, sống sờ sờ xé rách!
[(*) con nhện đen]
Yêu hồ vóc người không dài bằng cẳng chân nhện, nhưng lại có thể nhìn chuẩn yếu điểm của nó, một đòn tất trúng.


Mắt thấy Hắc Chu bị đau đến phát cuồng, chân yêu hồ giẫm một cái, lần này nhảy lên thân người phía trên của Hắc Chu, đối diện với biểu tình sợ hãi của phụ nhân nọ.
Một tiếng rít còn chưa ra khỏi miệng, thủ cấp kia đã rơi xuống đất! Hắc Chu tu bốn trăm năm mới ra mặt người, lúc này đầu bị chém xuống, chính là phế bỏ một nửa đạo hạnh! Nó ngã xuống, tám cái chân nhện kịch liệt co quắp, nơi bị chém nhìn thấy mà giật mình, xuyên qua vết rách trên giáp lưng đã mơ hồ có thể thấy được cái bụng thịt trắng loáng.
Bạch Hồ nhẹ nhàng nhảy xuống đất, mắt thấy cái đầu kia hóa thành tro bụi, trái lại cũng không đuổi tận giết tuyệt, quay người liền rời đi.
Trong phút chốc, Hắc Chu mở miệng phun tới, một ngụm nọc độc lẫn theo tơ nhện cuối cùng bắn mạnh ra, đúng như ý nguyện mà rơi tung toé trên người Bạch Hồ!
“Khùng khục..!”
Nó mất đầu người không thể nói, chỉ có thể khùng khục để bày tỏ vẻ mừng rỡ như điên.

Ngay một khắc tiếp theo hết thảy động tác đều đọng lại: đám tơ nhện kia rơi xuống, ăn mòn đất đá, nhưng không thấy xương cốt Bạch Hồ!
Con hồ ly kia ở nơi nào?!
Không đợi nó nhìn quanh bốn phía, một cơn đau đớn từ trên lưng truyền tới.

Móng vuốt yêu hồ sắc bén từ vết rách vươn vào, kéo lên cả khối giáp lưng!
“Muốn chết!”
Mấy khối thịt xám trắng dính máu xanh lục rơi xuống.

Đây là tuyến nọc độc của Hắc Chu, cũng là thứ cuối cùng nó nhìn thấy.
Hắc Chu khổng lồ rốt cuộc ngã xuống.

Chân nhện giãy dụa vài cái liền không còn động tĩnh.

Bạch Hồ từ trên lưng nó nhảy xuống, nhìn chằm chằm hài cốt kẻ chiến bại trong chốc lát, đột nhiên hé miệng phun ra một tia lửa, vừa chạm vào thân nhện liền nhanh chóng cháy bùng lên.

Trong nháy mắt, con nhện to tướng cũng chỉ còn sót lại một đống tro than toả ra mùi tanh tưởi theo gió tung bay.
Phía nam Triều Khuyết thành có một cái từ đường rách nát.
Hoành phi, tượng thần cùng các loại bài vị đã từ lâu không còn, chỉ dư lại bốn cái cột cũ kỹ cùng nửa mái ngói chống đỡ mấy bức tường xiêu vẹo.

Không ai biết từ đường này trước kia thuộc về nhà ai hay là cung phụng thần thánh phương nào, bây giờ thỉnh thoảng chỉ có vài con chó dại mèo hoang tình cờ lưu lạc đến đây.
Tháng trước, có hai mẹ con dời vào nơi này.

Bọn họ nguyên bản ở tại thành đông, nhưng đáng tiếc nam nhân trong nhà đã chết, nữ nhân gầy ốm, hài tử yếu ớt.

Nếu mà lưu lại nơi nhân khẩu tương đối đông đúc đó, sợ là nhắm mắt liền không tỉnh lại.

Bởi vậy, nữ nhân ôm nhi tử trốn người chuyển tới đây, gian nan như vậy mà sống qua ngày.
Nàng tên gọi Nhiễm nương, hài tử năm nay sáu tuổi, nhũ danh Bảo nhi.

Lúc này đêm đã khuya, Nhiễm nương thật vất vả dỗ hài tử bụng đói cồn cào ngủ được, tự mình ôm đầu gối ngồi một bên ngẩn người, bất thình lình nhìn thấy một bóng trắng từ nóc nhà thủng nhảy vào, nàng sợ đến mức thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn rõ hình dáng bóng trắng, liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: “Đại nhân, nguyên lai là ngài a, cái này…”
Bạch Hồ vẫy vẫy đuôi, há miệng thả xuống một cái tã lót rách rưới, bên trong là một anh nhi.
Nhiễm nương thấy thế, theo bản năng mà che miệng lại.
Hai mẹ con nàng chuyển tới nơi này sinh hoạt không dễ.


Ngoại trừ cẩn thận người khác rình mò, càng khốn khổ hơn là việc tìm kiếm thức ăn.

Nếu không gặp được con hồ ly này, sợ là đã sớm mất mạng.
Nhiễm nương biết nó là yêu quái, nhưng bao hôm cầu thần vái phật đều không được đáp ứng, chỉ có yêu hồ này che chở mẹ con nàng, thường thường mang thức ăn cho bọn họ.
Có đôi khi là chút cây cỏ quả dại, có đôi khi là chút thịt tươi.
Nàng mới đầu cho đó là thịt người, dù cho nhi tử đói bụng đến phát rồ cũng không cho cậu ăn.

Cũng may yêu hồ mở miệng nói: “Là thịt chó, không phải thịt người!”
Nhiễm nương bỗng nhớ tới, ngoài thành quả thật có chó hoang, số lượng không nhiều, nhưng chúng đã ăn qua thịt người, so với lang sói trên thảo nguyên còn hung ác hơn.
Nàng không biết yêu hồ tại sao muốn che chở mẹ con mình, chỉ có thể thấp thỏm sống qua ngày.

Lúc này nhìn nó tha anh nhi đến, nhất thời lo lắng đề phòng, chỉ sợ nó nói đây là lương thực của ngày hôm nay.
“Đứa nhỏ này không biết từ nơi nào tới, bị con nhện yêu đem ra làm mồi dụ, muốn bẫy người đi đường qua lại.” Yêu hồ dùng đuôi cuốn lại tã lót đẩy tới trước mặt nàng “Ngươi chiếu cố nó, ta đi tìm cái ăn.”
Nhiễm nương cẩn thận đem anh nhi ôm lấy, trong con ngươi thật nhanh lóe lên một tia cảm xúc.

Yêu hồ nhìn thấy lại bất động thanh sắc, chỉ dừng lại cạnh Bảo nhi, hai cái chân trước vỗ hai bên, đánh thức tiểu tử này dậy.
Bảo nhi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, nhìn thấy yêu hồ, nhất thời cười như hoa nở.

Cậu ôm lấy thân thể hồ ly lông xù ấm áp, đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều vùi vào trong đám lông, lẩm bẩm nói: “Là đại nhân trở lại…”
“Tỉnh rồi liền đừng thất thần.

Theo ta, dẫn ngươi đi tìm thức ăn.” Yêu hồ ngồi xổm phía trước cậu “Trong thành không có cái ăn, ta dẫn ngươi đi lên núi tìm.”
“Hảo a!” Bảo nhi đã được sáu tuổi.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện cậu chưa được ra khỏi thành, đặc biệt là giữa tình hình hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng hai năm qua, Nhiễm nương ngay cả cửa cũng không cho cậu ra, chỉ sợ bé con này một khi khuất mắt liền không tìm về được.
Cậu nghĩ tới đây, liền không nhịn được mong đợi nhìn về phía mẫu thân.

Chỉ thấy Nhiễm nương ôm anh nhi muốn nói lại thôi, ngón tay vỗ về bọc tã lót hơi run rẩy.
Yêu hồ trầm giọng nói: “Ta dẫn nó đi ra ngoài, hai canh giờ sẽ trở lại.

Ngươi cẩn thận trông chừng đứa nhỏ này.”
Nhiễm nương nghe đến ba chữ cuối cùng được nhẹ nhàng nhấn mạnh, trong lòng run lên, cúi đầu nói: “…!Được!”
Bảo nhi không hề hay biết bầu không khí vi diệu giữa mẫu thân cùng yêu hồ.

Cậu ôm mớ lông xù trắng muốt của hồ ly chạy ra khỏi từ đường, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Trong từ đường chỉ còn dư lại Nhiễm nương cùng anh nhi.

Nàng nhìn chằm chằm bọc tã lót hồi lâu, ngón tay khô gầy chậm rãi dời về phía cổ hài tử, khóe mắt dư quang thoáng nhìn tấm ván gỗ Bảo nhi ngủ lúc nãy, chần chờ đem hài tử đặt lên bàn.
Ánh trăng xuyên qua lỗ thủng trên nóc nhà tỏa xuống dưới, phản chiếu trong phòng một màu xanh nhàn nhạt.

Nàng đắm chìm trong ánh sáng dịu nhẹ đó, dưới chân lại không có cái bóng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.