Đọc truyện Phá Quán Tử Phá Suất – Chương 74: Ta cùng tướng quân cởi chiến bào
Lại nói Triệu Tử Long bên này thì tìm đến lòng như lửa đốt, còn Lưu A Đẩu lại thong dong nhàn nhã, ở trong căn *** nhiệt tuyền tại Ôn huyện kia mà xxoo, Triệu Vân cầm bức họa của hoàng đế đương triều trong tay hỏi thăm khắp nơi, vừa nghe thành vệ Ôn huyện báo ra tung tích người này, quả thật tức muốn nổ phổi!
Gần cuối năm, thành dân Ôn huyện bận đến sứt đầu mẻ trán, hương khói lượn lờ, nấu nướng chốn chốn, Triệu Vân tìm tới trước cửa *** nhiệt tuyền liền muốn xông vào.
Lúc này A Đẩu đang ngâm đến đỏ mình trong ôn tuyền, thở không ra hơi, một tay bíu trên tảng đá, nhưng lại bị Trầm Kích ôm eo, từ từ kéo về.
“Vẫn chưa xong!”
“Ta…khoan đã!” A Đẩu phát điên nói: “Không thể tiếp tục làm trong nước nữa, lão tử…thở hết nổi rồi!”
Trầm Kích ôm A Đẩu vào trước người, mỉa mai: “Da mịn thịt mềm, bình thường phải tập võ nhiều hơn mới phải, y như đàn bà”
A Đẩu bi thương nói: “Nước này nóng muốn chết, thở không lên!”
Trầm Kích tán thành: “Vừa nóng vừa chặt”
A Đẩu gian nan thở ra một hơi nhiệt khí, cảm giác bị vật kia của Trầm Kích lần nữa đâm vào, trước mắt không ngừng tối đen, chỉ cảm thấy bị húc đến đau cả bụng, mấy lần suýt ngất đi.
Trốn khỏi Trường An một lần rất vất vả, xem ra Kinh Trầm Kích đã hạ quyết tâm bầu bạn với quân cả ngày, sẵn dịp đ*t quân cả ngày luôn, A Đẩu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không làm gì được tên thái úy súc vật này. Trầm Kích rất hưởng thụ mà hầm hừ, một bên dùng lực thúc mạnh, A Đẩu hét to thành tiếng, lát sau bị Trầm Kích ôm chặt, lực độ kia lớn đến nỗi bả vai phát đau.
Trầm Kích hôn hôn bên tai A Đẩu, hết sức thỏa mãn nói: “Ôn huyện vốn là sản nghiệp mà Hiến đế thân phong cho ta…”
A Đẩu dở khóc dở cười nói: “Niên đại gì rồi, hiện tại lão tử mới là hoàng đế”
Trầm Kích gật gật đầu, cười nói: “Ân, nhiệt tuyền trên núi này, ngay cả Điêu Thiền cũng chưa từng tới, năm đó Hầu gia chỉ hưởng dụng một mình, thế nào?” Nói xong lại sờ sờ mặt A Đẩu.
A Đẩu mỏi mệt rã rời, chỉ cảm thấy vật cắm trong cơ thể mình của Trầm Kích cư nhiên lại cứng lên, bèn vội nói: “Ngươi đi…lấy chút gì tới uống, để ta nghỉ lát đã”
Trầm Kích ngẫm nghĩ, rồi rút ra, khom mình giẫm lên tảng đá bên suối, róc rách rời nước, quay người ngồi xuống, nói: “Muốn uống cái gì?” Nói xong một tay đỡ lấy nhục căn chọt chọt mặt A Đẩu.
Mặt A Đẩu trướng đến đỏ bừng, vội gạt hắn ra, nói: “Cút, kêu người ta lấy chút tuyết mới trên mái hiên, chế mật ong vô, lấy chén sứ men xanh đựng rồi mang vào đây”
Trầm Kích ngẫm nghĩ, rồi nói: “Đồ tham ăn” Xong mới cười quay lưng đi.
A Đẩu dựa hai tay lên mỏm đá, ngã đầu ra sau, được nhiệt tuyền khắp hồ kia hun, nhất thời thoải mái vô cùng. Trên bầu trời tiểu tuyết bay bay, vừa rơi xuống mặt nước lập tức tan ra, đưa tay đón nhưng đón không được, A Đẩu thở dài nói: “Phải chi sư phụ cũng tới…”
Quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền bị đào ra! Lời chưa dứt đã nghe thấy giọng nói nam tử trầm hậu ở phía xa quát: “Nhiệt tuyền trên núi vì sao không cho khách vào?!”
“Đó là chỗ chuyên dụng của Ôn hầu…Tướng quân không được xét!” Giọng nói hoảng loạn của hỏa kế trong *** vang lên.
Trầm Kích chân trước vừa đi, Triệu Vân chân sau đã tới, A Đẩu sợ nhảy dựng, suýt nữa té vào trong nước, mặt mày Triệu Vân xanh mét, mặc kệ hỏa kế kia cản trở, nhấc chân rảo bước tiến vào khu vực suối, liếc nhìn suối nước kia, không thấy thiên tử Hán gia như con gà bị lột lông trong dự liệu, trong suối không một bóng người, nhưng ở chỗ sâu lại ùng ục sủi bọt nước.
Điếm gia cười trừ nói: “Tết nhất rồi, Triệu thái phó có muốn…ngâm mình cái cho đã không? Tiểu nhân đây sẽ đi lấy tất cả vật dụng lại…”
Lời chưa dứt, Triệu Vân đã nhảy ùm vào trong nước, *** gia kinh hãi đến nỗi trợn mắt há mồm, con suối nháy mắt nổ tung.
“Hoàng thượng!”
“Oa nha nha, thư ta còn chưa viết, sao sư phụ đã tới đây rồi…Khụ! Khụ!”
Triệu Vân vừa nhảy vào nước, A Đẩu lập tức bị kinh hách, uống liền liền mấy ngụm nước, sặc sụa không ngừng, bộ bạch bào của Triệu Vân ngấm nước, vạt bào nổi bềnh bồng, đưa tay ra bắt, A Đẩu không ngừng trốn chạy.
Thế là hai người chơi trò mèo vờn chuột trong suối, nhỏ thì nhảy loi choi khắp nơi, lớn thì liên tục đưa tay tóm, chất nước trong ôn tuyền vốn trơn trượt, mấy lần khó khăn bắt tới tay, nhưng lại bị A Đẩu lủi ra, Triệu Tử Long cười không được, mà tức cũng chả xong, quát: “Hoàng thượng!”
A Đẩu ngượng ngùng ngừng lại, nói: “Sư phụ nhớ ta phải hông, hôn cái coi?”
Triệu Tử Long nhịn không được, phì cười chốc lát rồi nhíu mày, nói: “Nam Man phản rồi, xin thánh thượng theo vi thần trở về, lần trước Mạnh Hoạch nhập kinh…”
A Đẩu bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái, nói: “Bởi ta nói sao Mạnh Hoạch vẫn an phận như vậy, thì ra nghẹn tới lúc này mới phản a! Sao? Đệ nhất mỹ nam Man hoang, áp trại tướng công của Chúc Dung phu nhân kia dáng dấp thế nào? Hắc hắc, sư phụ, Mạnh Hoạch có đẹp trai bằng ngươi không…”
Triệu Vân ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết?”
A Đẩu lôi thôi lếch thếch, một bên phun nước miếng, một bên bơi tới gần Triệu Vân, nói: “Đương nhiên biết chứ, sư phụ đừng sợ, có A Đẩu ở đây, chuyện này không ầm ĩ nổi đâu, Mạnh Hoạch này đánh nhau thì giỏi, nhưng sao không biết dùng não nhỉ, y như đầu heo vậy, chưa được vài phát sẽ bị tiên sinh thu thập ngay thôi, bảy lần bắt bảy lần tha chỉ là chuyện nhỏ, ăn tết xong đi trị hắn tiếp”
Triệu Vân nghe mà đầu đầy sương mù, nói: “Hoàng thượng thánh minh…Hoàng thượng có kế gì? Hoàng thượng! Đừng có quậy!”
A Đẩu nói thì cứ nói, nhưng vẫn bơi tới bên cạnh Triệu Vân, quấn lên mình hắn y như bạch tuột, nói: “Nếu sư phụ đã tới_____”
Triệu Vân nói: “Được rồi được rồi, ngươi cứ ngâm đi, sư phụ ở ngoài chờ ngươi, ngâm xong rồi về Trường An, không thể chậm trễ nữa” Nói xong xoay người muốn lên bờ, nhưng A Đẩu cuốn rất chặt, hai chân kẹp cứng một bên đùi Triệu Vân, hai tay ôm lấy cổ hắn, cả cơ thể hết duỗi rồi co, không ngừng ngọ nguậy, Triệu Vân gian nan vô cùng muốn lên bờ, nhưng bị A Đẩu làm cho mất thăng bằng.
“Hoàng thượng…Buông buông buông…tay…” Triệu Vân nói.
“Ta vừa muốn ngâm ôn tuyền…Lại vừa muốn ngâm sư phụ…”
“…”
A Đẩu soạt soạt giật sạch ngoại bào Triệu Vân, lộ ra cơ lưng kiện mỹ hữu lực của hắn, trên tấm lưng trần của Triệu Vân đã thấm nước ấm, đọng lại một lớp bọt nước thật mịn, A Đẩu lại cắn trái gặm phải lên cổ Triệu Vân, Triệu Vân rốt cuộc đỏ bừng cả mặt, xoay lại nói: “Chớ có càn quấy, Trầm Kích đâu?”
A Đẩu không biết xấu hổ nói: “Đi lấy băng cao rồi, chúng ta chơi trước một lát đi”
(Âm thanh nhỏ dần, ánh sáng dần tối, đèn tắt)
(Chốc lát sau, ánh sáng bật lên)
A Đẩu thở hồng hộc ôm cổ Triệu Vân, Triệu Vân tìm một mỏm đá trong nước, thở dốc muốn ngồi xuống, chợt hít mạnh một hơi, nói: “Sao nóng quá vậy!”
A Đẩu cười ha ha, Triệu Vân nói: “Thôi kệ, cứ ôm ngươi vậy” Nói xong nhấc A Đẩu lên, dựa vào bên bờ, rồi hôn xuống.
“Ưm…” A Đẩu chỉ cảm thấy mỗi lần Triệu Vân ra vào đều mang theo một dòng nhiệt lưu từ suối nước nóng kia, không có đâm rút điên cuồng như Trầm Kích, mà sau khi rút ra thì dùng dương căn chậm rãi tiến vào, vật nọ vừa to vừa cứng, chuẩn xác vô cùng mà nhẹ nhàng chen vào một điểm tối mẫn cảm trong bụng A Đẩu, A Đẩu không khỏi thất thanh rên rỉ lên.
Tiếng thở dốc của Triệu Vân trầm thấp, dồn dập, A Đẩu nhịn không được nói: “Sư phụ, như vậy thì ngươi sẽ rất, rất mệt…” Triệu Vân cười, vặn một chân của A Đẩu, nương theo dòng nước làm cho hắn xoay eo, nhục căn thô to quay một vòng trong hậu đình A Đẩu, A Đẩu thất thanh la to.
“A_____!”
A Đẩu bị Triệu Vân thúc đến nằm gục ở bên bờ, hai chân phát run, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng Triệu Vân lại bắt đầu cấp tốc va chạm.
A Đẩu hét đến khàn cả giọng, Triệu Tử Long rút thúc liên tục, một bên cười nói: “Hoàng thượng đừng la lớn quá, tránh quấy nhiễu bách tính…”
A Đẩu nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư phụ ngươi càng ngày càng…” Dưới động tác của Triệu Vân, dòng nước ấm trong ôn tuyền dao động tới lui, vật dưới háng A Đẩu lơ lửng trong nước, cứng đến phát đau, muốn đưa tay xoa, nhưng cánh tay lại bị Triệu Vân kéo ra sau lưng, A Đẩu nói: “Ta…sư phụ, ngươi muốn lộng ta đến…”
Triệu Vân nói: “Không sao đâu, sư phụ giúp ngươi” Nói xong lấy tay bao quanh phần đầu hành trụ của A Đẩu, nhẹ nhàng dùng lực giật ra sau, khiến đầu hành bị mở ra một chút, ở trong nước ấm, cơn kích thích cực đại đó khiến toàn thân A Đẩu không ngừng chấn động, dưới sự giáp công trước sau này, chưa được chốc lát đã lớn tiếng rên rỉ, cư nhiên tiết ra trước.
A Đẩu ngâm trong nước ấm đến đỏ hồng toàn thân, lại luân phiên chịu hai lần mãnh công, lúc này chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, không ngừng cầu xin, chợt nghe một người tức giận nói: “Tìm cả nửa ngày mới thấy mật ong, ngươi…”
Kinh Trầm Kích toàn thân trần truồng, mặt mày đỏ bừng, đứng ở bên bờ, vật dưới háng đã dựng thẳng tắp, có vẻ xem chưa được bao lâu, thấy bộ dáng không ngừng thở dốc kia của A Đẩu, một bụng tức không có chỗ phát tác, lại tức giận nói:
“Ngươi tới đây khi nào?”
Triệu Vân còn chư tiết, vốn định rút ra trước, để không làm người trong lòng mệt quá, nhưng lúc này thấy Trầm Kích đến, lại hạ quyết tâm, không cho A Đẩu rời khỏi mình nữa, đưa tay ôm lấy, nói: “Hai người các ngươi ở Ôn huyện tiêu dao, nào biết, kinh thành đã đụng phải họa lớn rồi”
“Bỏ đi” Trầm Kích đem chén sứ đựng đầy mật ong trộn tuyết đặt sang một bên, khom người xuống, kế tiếp ngồi ở bên bờ, Triệu Vân để A Đẩu gục lên đùi Trầm Kích, không ngừng động tác, chỉ chầm chậm đâm rút.
A Đẩu nói: “Chậm chậm chậm…Sư phụ ngươi…chậm chút”
Triệu Vân cười nói: “Lúc trước giày vò dữ dội sao không nói, giờ sư phụ tới lại chẳng còn sức nữa?”
Trầm Kích ghen tức nói: “Mới có một lần chứ mấy, giày vò hồi nào”
A Đẩu đỏ mặt, gục ở trước háng Trầm Kích, vùi mặt vào căn bộ ở giữa đùi hắn, không ngừng kêu ưm ưm a a, nhưng Triệu Vân lại cố tình hơn thua với Trầm Kích, nhịn thật lâu không chịu tiết, mỗi lần sắp lên tới đỉnh, liền nhẫn nhịn ngừng lại, đợi cho tình triều lui rồi lại tiếp tục động, Trầm Kích nhìn mà đỏ mặt tía tai, mấy lần muốn xuống nước ôm A Đẩu, nhưng eo lại bị A Đẩu ôm cứng, không nhúc nhích được, chợt trong lòng khẽ động, vươn ngón tay thon dài ra, nhấc cằm A Đẩu lên, cùng hắn nhìn nhau.
A Đẩu rưng rưng nước mắt, có vẻ hết sức hưởng thụ, dưới cổ ửng màu hồng nhạt của ***, Trầm Kích giơ một chân lên, hơi nghiêng người qua, đưa cái vật cứng như sắt kia tới bên môi A Đẩu, hờ hững nói: “Tới đây”
A Đẩu vừa thở dốc, vừa nuốt nó vào trong miệng, Trầm Kích khép hai mắt lại, chậm rãi ngửa ra sau, dùng hai tay chống cơ thể, lười nhác nhấc chân, để mặc cho A Đẩu làm.
“Ô…Sư phụ…”
“Ngươi nhẹ chút” Trầm Kích thở ra, nói: “Coi chừng cắn phải…Hầu gia chịu không nổi”
Trong mắt Triệu Vân pha lẫn tiếu ý, thúc mạnh mấy cái, A Đẩu ô đến biến giọng, chỉ muốn la to, suýt nữa bị sặc, vật kia của Trầm Kích lại rất dài, đâm thẳng tới yết hầu, hơi bất cẩn chút thôi là muốn ho kịch liệt, đành phải chậm rãi lùi ra, khó chịu kêu to mấy tiếng, Trầm Kích mới thoải mái được một nửa, liền bất mãn, dùng bàn tay phủ lên đầu A Đẩu, muốn để hắn nuốt vào lần nữa.
“Không không, chờ đã, a!”
Lúc nãy A Đẩu đã nuốt nhả một phen, cổ họng bị hóc rất khó chịu, có đánh chết cũng không muốn nuốt nguyên vật kia của Trầm Kích vào nữa, chỉ ôm lấy cái chân đang nhấc lên của hắn, men theo gốc hành trụ nhẹ nhàng liếm láp, liếm một hơi tới đầu hành, lại dùng lưỡi đánh vòng chỗ khe rãnh, đồng thời vươn một tay ra xoa nhục nang to lớn ở dưới căn, khiến cho tiếng rên rỉ của Trầm Kích biến điệu.
Lát sau Triệu Vân vẫn còn đang cắm rút, hậu đình A Đẩu đã gần như tê dại, chỉ dựa vào chỗ trong bụng khi bị thúc chạm truyền tới khoái cảm, Trầm Kích đã nhịn không được, nhảy xuống nước, bọt nước tóe đầy mặt A Đẩu. Trầm Kích thở gấp nói: “Bên bờ, tảng đá ở phía xa con suối không nóng, lại đó ngồi…”
Sau khi Triệu Vân ngồi xuống xong, Trầm Kích ôm A Đẩu lên, để hắn xoay người hướng mặt vào Triệu Vân, một tay đỡ lấy nhục căn của Triệu Vân, đè vai A Đẩu để hắn ngồi xuống, A Đẩu mơ mơ màng màng nói: “Sư phụ còn chưa…còn chưa bắn sao?”
Trong mắt Triệu Vân thoáng hiện vẻ bỡn cợt, đáp: “Chưa”
“Ưm…Ưm…” A Đẩu rất mệt mỏi, gục vào người Triệu Vân, cùng hắn ôm lấy nhau, nói: “Ách ba muốn làm gì? Quay về à?”
Trầm Kích hờ hững nói: “Đương nhiên không”
Trầm Kích đưa ngón tay dò tìm căn bộ Triệu Vân, đồng thời không ngừng trượt lên, sẵn tiện cắm vào hậu đình A Đẩu, cố căng nó ra thêm chút nữa, A Đẩu tỉnh táo lại, nói: “Muốn làm gì? Ê, đừng!”
Trầm Kích cười nói: “Song long nhập động”
Triệu Vân phụt một tiếng bật cười: “Thôi, để ta ra ngoài là được…” Nói xong đang định đứng dậy, nhưng Trầm Kích đã dạng chân ngồi xuống, đưa phân thân nhắm ngay hậu đình A Đẩu, men theo khe hở do dương căn của Triệu Vân tạo ra đâm thẳng vào.
“A_____!” A Đẩu phát ra một tiếng gào thống khổ.
Lần này ngay cả rút ra Triệu Vân cũng không dám, nói: “Không được, chờ chút đã”
A Đẩu ô ô chốc lát, đau đến siết chặt bả vai Triệu Vân, lát sau Triệu Vân mới thử động động, lo lắng nói: “Ngươi…A Đẩu đứng dậy”
Trầm Kích mỉa mai: “Đây là Ôn huyện, địa bàn của Hầu gia, cứ nghe lời ta đi. Hắn sẽ thích lắm đấy”
A Đẩu rốt cuộc thở chậm lại, đứt quãng nói: “Có thể chịu…chịu được, hai ngươi đừng tách…tách rộng quá. A! A_____!”
Trầm Kích nói: “Biết rồi” Kế tiếp bắt đầu chậm rãi cắm rút.
Hai cây gậy to cùng cắm vào hậu đình mình, một cây thì thô to chắc mẩy, cây kia thì dài thượt cứng thẳng, A Đẩu quả thật muốn sụp đổ, chỉ một cử động nhỏ của mỗi cây đều mang đến cho hắn sự trướng đau khó có thể chịu đựng, chỉ có mình Trầm Kích động mà suýt nữa đã khiến hắn ngất đi, nếu Triệu Vân cũng động, hậu quả thực sự không thể tưởng.
Triệu Vân chỉ thở dốc không ngừng, nhục căn của hắn và Trầm Kích ép chặt vào nhau, khi cắm cắm rút rút, thì đầu đỉnh dương căn tối mẫn cảm của cả hai liền không ngừng ma sát lẫn nhau, cho dù bất động, nhưng khoái cảm do cọ sát trong lối vào nhỏ hẹp kia cũng liên tục truyền tới.
Trầm Kích hỏi: “Thế nào?”
A Đẩu kêu ô ô, cắn vai Triệu Vân, đã không thể nói ra dù chỉ nửa câu.
Vai Triệu Vân bị cắn phát đau, nhưng hạ thân lại truyền tới từng cơn khoái cảm, nhịn không được cũng bắt đầu chậm rãi thúc, Trầm Kích và Triệu Vân hai người ngươi ra ta vào, y như dã thú mà điên cuồng thở dốc, trong cổ họng A Đẩu phát ra tiếng gào đứt quãng, tuyệt vọng không ngớt.
Cuối cùng Triệu Vân ôm chặt A Đẩu, thở mạnh mấy tiếng, ra dấu ngừng lại.
Trầm Kích khó khăn nhịn xuống, cảm giác được vật đang cắm trong hậu đình A Đẩu bị một dòng chất lỏng ấm nóng thấm ướt, muốn trừu lộng thêm mấy cái nữa, nhưng cũng khống chế không được mà run rẩy dữ dội, run ước chừng năm sáu cái, cũng bắn ra nhiệt tinh.
Hai người đều thở phào, Trầm Kích lui ra trước, Triệu Vân ôm A Đẩu đứng dậy, rút nhục căn ra, mang theo một lượng lớn dịch thể hai người để lại trước đó, A Đẩu lúc này mới sống dở chết dở nói: “Lại…lại song long, cả ngày không có việc gì làm đòi chơi song long miết…Tiểu gia suýt nữa bị hành chết rồi!”
Triệu Vân nhịn không được cười to, hôn hôn lên mặt A Đẩu, Trầm Kích thuận tay bưng chén sứ đặt bên cạnh qua, nhìn nhìn vào bên trong, nói: “Tan rồi”
“Khốn nạn!” A Đẩu thở hồng hộc dựa vào vai Triệu Vân. Trầm Kích thẫn thờ ngẫm nghĩ, rồi hốt một nắm tuyết bên bờ, thả vào trong chén, dùng thìa khuấy khuấy, ngồi xuống bên cạnh Triệu Vân, cười nói: “Mật vẫn còn, ăn vừa lúc”
Triệu Vân hết sức thú vị nói: “Nghĩ ra được cái món này, hai người các ngươi cũng biết hưởng thụ lắm”
Thế là Trầm Kích, Tử Long hai người ôm A Đẩu nói nói cười cười, ngâm trong suối ăn hết chén đá bào mật ong kia, hôm sau mang theo thiên tử Hán gia hầm hầm hừ hừ, đi đứng bất ổn trở về Trường An.
Khoan hẳn nhắc chuyện Mạnh Hoạch suất quân tới Vân Nam như thế nào, rồi lại phái sứ tiết tới Trường An, dùng Man ngữ Hán thoại Ba Du ngữ Giang Đông ngữ Mân Nam ngữ Tây Vực Hồ thoại…trầm bổng du dương tuyên cáo chuyện khởi binh Vân Nam ra sao, trước tiên hãy nói đến ngày đó hoàng thượng cải trang vi hành, rốt cuộc bị bắt về kinh, đêm trước vừa tới, hôm sau liền thượng triều.
Kim la vang, bách quan tuần tự đăng điện, thiên tử Hán gia long bào kim quan chói mắt, đai tím tung bay, đi đường phải vịn tường, khập khà khập khiểng. Đi vào trong điện, ở sau bình phong lệnh cho Lang trung ngoắc Khương đại tướng quân tới, người sau lập tức hiểu ý, vội tiến lên đỡ, dìu Hán đế thân thụ trọng thương run lẩy bẩy lên long ỷ, lúc này A Đẩu mới dán mông lên cạnh ghế ngồi xuống, lại hít mạnh một hơi lãnh khí, suýt nữa đứng bật dậy.
Triệu Vân đi chỉnh binh, Kinh Trầm Kích bận triệu tập binh mã trong thành Trường An, tuần tra hậu cần, hai vị đại tướng quân đều không thượng triều.
Không tồi không tồi…Lưu Thiện đánh giá bách quan một vòng.
“Ai yo ei…” Hoàng thượng mặt mày đưa đám nói: “Chúng khanh có việc khải tấu, vô sự bãi triều, tết nhất rồi, cứ đến quốc khố lĩnh kim nguyên bảo đi, khỏi tăng ca a”
Nói xong tính phất tay bãi triều, nhưng Tư Mã Chiêu lại kiên trì nói: “Thần có bản tấu!”
A Đẩu nháy mắt xù lông, tức giận quát: “Tư Mã Tử Thượng!”
Tư Mã Chiêu run lẩy bẩy, mấy lần sắp khóc nói: “Chuyện Nam Cương mưu phản hết sức khẩn cấp…”
A Đẩu đảo mắt khinh thường nói: “Ai gây ra tai vạ này thì người đó thu thập, trẫm không có rảnh chùi đít cho các ngươi” [ack, hoàng thượng nói bậy vãi]
Tư Mã Chiêu gần như gào khóc mà nói: “Hoàng thượng tự ý xuất kinh khoái hoạt, chỉ làm khổ thần tử chúng ta thôi!”
Tục ngữ có câu xả thân quả cảm đạp hoàng đế xuống ngựa, thấy Tư Mã Chiêu muốn liều mạng, A Đẩu đành phải nói: “Nói nói nói, khóc cái gì, cứ việc nói đi, tết nhất rồi đừng có ở đây diễn kịch”
Tư Mã Chiêu đáng thương nói: “Chúc Dung phu nhân phái sứ giả tới, đang kính cẩn chờ ở ngoài cung”
A Đẩu nói: “Cũng tạo phản xong rồi, còn phái sứ tới làm gì nữa, kéo ra ngoài ngọ môn, thả chó rượt vài vòng rồi giết đi”
Bàng Thống ung dung nói: “Nếu truy cứu chuyện Nam Man dấy binh tạo phản, chủ công rời kinh cũng có trách nhiệm. Không bằng gặp sứ giả trước, mọi người thử suy xét lần nữa?”
Bàng Thống đã mở miệng, lại xưng chủ công, A Đẩu không còn lời lẽ nào nữa, đành phải hậm hực nói: “Ngự sử đại phu nói rất phải, vậy tuyên sứ giả thượng điện, đợi trẫm sỉ nhục hắn một phen rồi nói sau”
Trong triều có thiên tử tọa trấn, trong lòng quần thần đều nhẹ nhõm hơn không ít, tuy hoàng đế này vô học, nhưng chính là biểu tượng về mặt tinh thần, lát nữa lỡ trên điện xảy ra ẩu đả, cũng có người áp chế, không đến nỗi gà bay chó sủa, loạn cào cào như hôm bữa. Lưu Thiện chuyện khác thì tệ lậu, nhưng nghề sỉ nhục người ta thì đỉnh của đỉnh, điểm này văn võ bách quan đều hiểu rõ trong lòng, nên sẽ không để bi kịch tái diễn nữa.
Lần này sứ tiết chỉ có một người, tên Chu Bao, lên điện không thèm quỳ, đã sớm được Mạnh Hoạch phân phó, nhìn thấy thiên tử, ngẩng cao đầu, miệt thị mà đánh giá chốc lát, trong điện im phăng phắc.
“Bô lô ba la bla bla bla!”
“?”
Lưu Thiện trợn tròn mắt, kế tiếp cau mày, nhìn cũng không thèm nhìn, quơ ngọc tỷ truyền quốc lên nói: “Nói tiếng Hán!”
Chu Bao cho rằng tên thiên tử này là thứ củi mục chỉ biết la hét khóc nháo chứ chả biết cái rắm gì hết, hơn nữa đã được Mạnh Hoạch mớm lời, bèn rướn thẳng cổ, một tay chỉ chỉ trỏ trỏ, quát Lưu Thiện: “Bô lô ba la, hoa lạp nê oanh!”
“Nê oanh con mẹ ngươi_____!” A Đẩu hét một tiếng long trời lở đất, đặt ngọc tỷ truyền quốc xuống! Quăng nghiên mực ra! Chỉ thấy một đạo hắc quang rời tay áo, như lưu tinh vọt thẳng tới Chu Bao, nặng nề đập hắn ngã xuống đất, ngất xỉu!
Quần thần tranh nhau chấn động, kế tiếp đồng thanh tán thưởng: “Ngô hoàng vạn tuế!”
Tiếng vỗ tay hết đợt này tới đợt khác, hội tụ thành một đại dương hoan nhạc.
A Đẩu dương dương tự đắc chắp tay nói: “Đa tạ đa tạ, chúng ái khanh quá khen”
“Lôi ra ngoài chém đi, bãi triều” A Đẩu phân phó.
“…”
Chu Bao lập tức mở mắt, hoảng hồn nói: “Hai nước giao binh…Không…Không chém sứ giả!”
“Hở?” A Đẩu cau mày nói: “Ngươi biết nói tiếng Hán sao?”
Mã Siêu rời hàng, nói: “Sứ tiết Man di không biết hối cải! Cả gan nhục mạ hoàng thượng trước điện, thần liều lĩnh, xin trảm ác tặc này để bình ổn phẫn nộ trong lòng chúng đại nhân!”
Bàng Thống cười cười, vuốt râu nói: “Long uy mênh mông, thiên tử chấn nhiếp quần Man, nếu đã biết nói tiếng Hán, vậy bắt hắn nói rõ ý đồ đến cũng không muộn”
A Đẩu phân phó: “Ừm, lời của hai vị ái khanh đều có lý, người đâu! Lôi tên này trói lại trước!”
Tức khắc liền có đình vệ tiến lên lấy dây thừng qua, trói Chu Bao đang không ngừng cầu xin lại.
Chu Bao lăn qua lộn lại cũng chỉ biết mỗi câu “Hai nước giao binh không chém sứ giả”, còn lại một câu Hán ngữ cũng chả biết nói, A Đẩu nghe đến phiền, bèn nói: “Lấy miếng giẻ chẹn họng hắn lại”
A Đẩu lại chỉ chỉ trỏ trỏ: “Không thể cột như vậy, kỹ thuật của các ngươi kém quá, phải cột như vầy nè, vòng qua cổ và cánh tay, đúng rồi đúng rồi…”
Chu Bao bị trói thành cái bánh chưng, ngạc nhiên không biết Lưu Thiện muốn làm gì.
A Đẩu lại nói: “Trói hắn lên cây cột”
Đình vệ y lời làm theo, Chu Bao oa oa kêu to, A Đẩu nói: “Vải trong miệng nhét chặt vào, treo ngược hai tay lên, cởi sạch thượng y của hắn xuống”
“…”
Quần thần hai mặt nhìn nhau.
A Đẩu nói: “Tháng trước, vài tên ngôn quan buộc tội Gia Cát tiên sinh, sau đó không phải sư nương Nguyệt Anh chạy lên kim điện sao?”
Khương Duy mờ mịt nói: “Phải”
A Đẩu lại nói: “Sư nương dùng chổi lông gà đánh ngôn quan đúng không? Ta nhớ hình như nàng không có mang đi thì phải? Còn bảo sẵn tiện để lần tới dùng luôn”
Khương Duy nhìn ngó khắp nơi, rút pháp bảo độc gia của Hoàng Nguyệt Anh từ dưới long ỷ ra_____một cây chổi lông gà. A Đẩu đón lấy, giật xuống vài cái lông gà, phát cho đình vệ.
Đám đình vệ nâng lông gà thánh thượng ban cho, không biết có ngụ ý gì, A Đẩu nói: “Vây hết qua đây, dùng lông gà chọt nách hắn, không được ngừng, giờ bắt đầu đi”
Nước mắt của Chu Bao tức khắc đón gió mãnh liệt tuôn trào, trong cổ họng phát ra tiếng rống giận hấp hối, không ngừng vặn vẹo giãy dụa.
A Đẩu vân đạm phong khinh lấy một tờ giấy, ngoắc Tư Mã Chiêu, nói: “Mài mực”
Tư Mã Chiêu tiến lên nhặt nghiên mực về, cung cung kính kính mài đầy một khay mực lớn, A Đẩu hớn hở nói: “Lấy bút qua_____”
Tư Mã Chiêu nâng bút, dùng hai tay đưa qua, A Đẩu trừng mắt nói: “Đưa ta làm cái gì?”
Tư Mã Chiêu lo sợ cúi mình nói: “Thánh thượng không phải…muốn hầu bút mực, viết hồi âm cho Mạnh Hoạch Chúc Dung phu nhân sao?”
A Đẩu tức giận mắng: “Chữ ta có thể đọc ra sao?”
Lúc này Tư Mã Chiêu mới hiểu ý, bèn kéo tay áo mình, đề bút trám mực, A Đẩu nói: “Ta nói một câu, ngươi chiếu theo đó viết một câu là được”
Tư Mã Chiêu gật đầu, quần thần nín thở, im lặng nghe xem thiên tử thánh minh sẽ mắng mỏ phản tặc tạo phản như thế nào.
Trong điện không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng thét thống khổ của Chu Bao đứt quãng truyền tới.
A Đẩu nói: “Mạnh Hoạch”
Tư Mã Chiêu đặt bút viết nhanh.
A Đẩu nói: “Ông nội nhà ngươi”
Tư Mã Chiêu nháy mắt hít vào một hơi, vẽ thành một dấu phẩy to trên tờ giấy.
“…”
“Vô dụng! Viết có mấy chữ cũng không xong!” A Đẩu đoạt giấy qua, hung hăng vỗ lên đầu Tư Mã Chiêu một cái, tức giận nói: “Lãng phí tiền thuế dân!”
Tư Mã Chiêu vội liên tục tạ lỗi.
A Đẩu miệng lưỡi trơn tru, thao thao bất tuyệt, kinh tài tuyệt diễm, một thiên hịch văn làm đến sóng yên biển lặng, quần thần dưới điện nghe vào mà túa mồ hôi lạnh đầy lưng, ai nấy đều thầm nghĩ, phen này Mạnh Hoạch nhất định bị ăn mắng tới hộc máu luôn…
A Đẩu uống hớp trà, nhuận nhuận cổ họng, nói: “Hết”
Khóe miệng Tư Mã Chiêu hơi giật giật, lát sau nâng thư thảo phạt của hoàng đế lưu manh phẩy phẩy hong gió, A Đẩu lại phân phó: “Kêu Chu Bao ký tên chấp thuận, nói rằng đều là do hắn kể cho trẫm biết”
Chu Bao được gỡ từ trên cột xuống, miệng sùi bọt mép, trợn trắng mắt, ký tên bằng chữ Man nhân, sau khi ký xong lại bị trói lên cột, tiếp tục cù lét.
A Đẩu ngẫm nghĩ, rồi nói: “Các ngươi hãy đi tìm một tượng nhân cao tay tới đây, lấy tấm ván gỗ, mô phỏng lại chữ trên tờ giấy này, khắc thành bản, rồi in ra năm mươi vạn tờ, phân phát cho khắp các nơi trên toàn quốc, dán ở trước cổng thành, trong hẻm hốc. Đặc biệt là những thôn trấn ở gần quân phản loạn Vân Nam, trên vách tường từng nhà đều phải dán một tấm”
Tất cả mọi ánh mắt nhìn lên A Đẩu đều tràn đầy sợ hãi.
A Đẩu nói: “Chúng khanh gia còn có bản tấu?”
Bách quan nhất tề lắc đầu lia lịa.
A Đẩu hài lòng gật đầu nói: “Bãi triều bãi triều, ăn tết xong, trẫm sẽ ngự giá thân chinh, cùng hai vị tướng quân Kinh Triệu tới Vân Nam dạo chơi, các vị ái khanh cứ vui tết thỏa thích, chơi cho tận hứng đi! Ngày mai không thượng triều, chúc mừng năm mới mọi người trước nhé!”
Bách quan chân thành sơn hô vạn tuế, Lưu A Đẩu phất tay áo rời đi, tạm gác lại, không nói chuyện này nữa.
Mà hãy nói mấy hôm sau, Mạnh Hoạch suất lĩnh chúng quân Man tử xông vào một tiểu trấn Xuyên Du, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, chợt nghe thủ hạ tới báo, khắp nơi trong trấn đều dán cáo thị, hiện tìm được một tờ, bèn lật đật trình lên, thỉnh cầu đại tướng quân xem qua, Mạnh Hoạch giũ tờ giấy rách nhăn nhúm kia ra, liếc một cái, lập tức hộc ba lít máu, té xỉu.
Một bản tố cáo đến từ Nam Cương_____Chu Bao khẩu thuật, Tư Mã Chiêu ghi chép, dâng lễ mừng xuân:
《Cố sự không thể không nói giữa ta và Mạnh Hoạch》
Mạnh Hoạch! Ông nội nhà ngươi!
Ta muốn nói cho các ngươi biết, các huynh đệ Nam Cương, ta đã tìm được đường sống rồi! Từ rày về sau sẽ không về Nam Cương một bước nào nữa, các ngươi biết sao không? Bởi Mạnh Hoạch là một tên biến thái vô sỉ!
Hắn nửa năm trời không tắm rửa. Hắn thích rình lén nam nhân tắm, cũng thích nam nhân rình lén hắn tắm, khoái bận quần lót màu đỏ ở ngoài!
Lúc trước hắn vẫn thầm thích tướng quân Hứa Chử béo ú bên Ngụy quốc!
Hắn thường mời Hứa Chử vào trại chơi cái “Trò kia”, nhưng Hứa Chử chê Mạnh Hoạch thối mồm, thà trốn ở Lạc Dương cũng không chịu đi theo hắn. Sau khi Hứa Chử chết, Mạnh Hoạch lại tìm Lưu Ô phu nhân, nhưng Lưu Ô phu nhân không yêu hắn, người Lưu Ô phu nhân yêu là Chúc Dung phu nhân!
Đau khổ vì thất tình, Mạnh Hoạch nảy ra một quỷ kế, vào một đêm mưa sa gió giật, Mạnh Hoạch triệu tập Lưu Ô phu nhân tiến cung, mưu tính cưỡng gian hắn (nàng?), nhưng bởi vì lượng mê dược hạ không đủ, kết quả bị Lưu Ô phu nhân cưỡng gian lại_____ách_____ba lần, bị trói gô, chơi nào là nến, ngựa gỗ, Chúc Dung phu nhân thấy vậy đố kỵ, cũng muốn tham gia, nhưng Mạnh Hoạch không khoái 3P, hắn khoái bị trói lên cột rồi nhét nến vào cúc hoa hơn…Hắn còn nuôi bốn mươi con trâu nước…bính trâu sừng trâu móng trâu…
Ò…
Ò ò…
(Từ đây trở xuống khẩu vị nặng, liên quan tới thể loại nhân thú, cho nên lượt bỏ bớt)
Ban ngày ban mặt, Mạnh Hoạch triệt để lâm vào trạng thái điên cuồng, ùn ùn lĩnh quân xông thẳng vào Xuyên Trung, Lưu A Đẩu du thủ du thực mà mừng năm mới xong, bèn xen lẫn vào đại quân của Triệu Tử Long và Kinh Trầm Kích, xua quân xuôi nam nhập Xuyên.
Mở màn trận chiến, Mạnh Hoạch vốn muốn chiếm cho bằng được Thành Đô, nào ngờ đụng phải Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh; sau khi vào Thành Đô, Lưu A Đẩu nhảy nhót chưa được mấy ngày thì đã hi lý hồ đồ bị bắt đi, muốn biết sau đó thế nào, thỉnh hạ hồi phân giải.