Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 42: Tết nguyên tiêu ● người về chợ tan đêm hiu quạnh


Đọc truyện Phá Quán Tử Phá Suất – Chương 42: Tết nguyên tiêu ● người về chợ tan đêm hiu quạnh

Hoa đăng cả thành lần lượt lụi tắt, bóng đêm đen như mực từ đầu thành này kéo dài tới đầu thành kia, ôn nhu bao phủ buổi tối an ổn sau cùng.

Giữa biển bóng tối, trong phủ Thành Đô vẫn còn một đốm lửa nhỏ không ngừng nhảy nhót, ánh lửa xuyên qua lớp giấy trắng mỏng manh, từ trong đèn ***g hình con thỏ chiếu ra, hắt lên bình phong. Sau bình phong, tiếng thở dốc dồn dập kèm theo tiếng rên rỉ khó chịu của A Đẩu vang lên một cách đứt quãng.

“Thích không?”

“…”

Toàn thân A Đẩu mỏi mệt muốn rã rời, sau khi trở về từ ngoại thành, hậu đình vẫn còn sưng đau, nhưng luồng *** như lửa nóng kia cũng không phải thứ mà hắn có thể cự tuyệt được.

Dược hiệu khiến hắn bủn rủn khó chịu, hoàn toàn vô pháp kháng cự sự xâm lược của Trầm Kích, chỉ thấy mỗi chỗ trên toàn thân đều khó chịu như lửa thiêu, hắn xoa lên xoa xuống nhục căn thô dài cứng rắn của Trầm Kích, phần đỉnh đã rỉ ra không ít dịch lỏng.

Hậu đình đã được đẩy mở một lần bị Trầm Kích khẽ húc, rồi cắm vào. Lần trước hoan hảo xong, dịch trơn còn lưu lại trong cơ thể đảm nhiệm vai trò bôi trơn cực tốt, thuận tiện cho hắn tiến quân thần tốc, A Đẩu không còn chút năng lực chống cự, bị vật thô dài kia đẩy vào tận chỗ sâu nhất trong cơ thể, điểm mẫn cảm bị chen lách gắt gao, phát ra một tiếng rên rỉ hổ thẹn.

Đơn giản như thế đã đút được cả căn vào, khiến Trầm Kích hơi bất ngờ. Nhưng dưới hiệu lực của xuân dược, hắn cũng chịu hết nổi, dù muốn chậm lại cũng không có khả năng.

So với lần đó, đêm nay hắn tiến vào từ phía sau, tiến vào sâu hơn, cũng triệt để hơn, mỗi lần cắm vào tới tận cùng, thì khi rút ra đều mang theo chút ít dịch thể.

“Ưm…Chậm…Chậm chút!”

Trầm Kích không thèm đếm xỉa tới, nhãn thần tràn đầy khát cầu, hắn ôm nghiêng A Đẩu, ***g ngực cường tráng dán chặt vào sống lưng A Đẩu, đôi mắt thất thần của A Đẩu nhìn về phía vách tường, cắn thật chặt chiếc chăn.

Cánh tay A Đẩu gắng sức đẩy ra sau, muốn đẩy Trầm Kích ra một chút, không muốn hai người dán chặt vào nhau như thế.

Hắn chịu không nổi, lúc Trầm Kích đâm vào chỉ khiến hắn cảm thấy mình bị xỏ xuyên, từ hậu đình cho tới phần bụng, lúc húc vào tới tận cùng làm trước mắt hắn tối đen từng trận, đồng thời kèm theo choáng váng và buồn nôn.

Nhưng mỗi lần A Đẩu vùng vẫy tách ra chút ít thì lại bị cánh tay hữu lực của Trầm Kích ôm lấy eo, gắt gao kéo trở về trước người. Sau đợt thở dốc là lần chạy nước rút càng sâu hơn và những cú đâm đến tận cùng, đồng thời kèm theo tiếng “Bạch bạch” nhục nhã không chịu nổi phát ra vào mỗi lần va chạm.

Trầm Kích đã không cách nào khống chế chính mình được nữa, trong tiếng nức nở từng hồi của A Đẩu giơ chân lên, gục lên người hắn hung hăng đâm mấy cái, khiến A Đẩu vùi mặt vào gối ngất đi.

Vừa mới rơi vào trạng thái thất thần thì lại bị vật dài cứng như sắt kia đâm cho tỉnh dậy, A Đẩu đột nhiên thở gấp, đỉnh nhục căn ma sát tới lui trên chiếc chăn, giống như muốn tiết ra.

“Ngươi…nhanh một chút, ta sắp chết…chết rồi…” A Đẩu cầu xin.

“Nhanh lên một chút?”

Trầm Kích nói bên tai hắn: “Ngươi muốn ta…nhanh hơn một chút?”

Không đợi A Đẩu trả lời, Trầm Kích lại bắt đầu một vòng đâm mạnh, tần suất kia khiến toàn thân A Đẩu như bị bắt lửa, dưới sự ma sát lặp đi lặp lại mà thần tốc, nội bích mang khoái cảm truyền đi khắp toàn thân, sự va chạm mạnh đến nỗi hắn chôn mặt trong gối kêu gào điên cuồng một trận.

Hắn kêu gào lộn xộn, Trầm Kích mãnh công như cuồng phong bạo vũ, hắn sắp tan rã rồi.

Cuối cùng khi Trầm Kích chậm rãi rời khỏi thân thể hắn, A Đẩu vẫn run rẩy như cũ, nơi hậu huyệt còn bị kéo ngược ra một chút, Trầm Kích lưu lại trong cơ thể hắn một lượng thể dịch cực lớn, theo sự tách rời mà chảy từ đùi xuống.

“Tiểu gia suýt nữa đã bị ngươi thao chết rồi” A Đẩu thở hổn hển mấy hơi, lẩm bẩm nói. Đột nhiên hắn cảm giác được cái vật trơn trượt kia của Trầm Kích cư nhiên chưa mềm xuống, lại đâm vào.

“Cầu xin ngươi, để…để ta nghỉ mệt tý đã…”

Lần này Trầm Kích không loạn động nữa, cắm vào xong bèn ôm lấy A Đẩu từ phía sau, chậm rãi nằm nghiêng xuống.

Ngạnh vật của hắn phình to trong cơ thể A Đẩu, có lẽ sau khi tiết xong một lần dư vị chưa tan, A Đẩu cảm nhận rõ mồn một vật kia rung động từng hồi, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn tới thêm lần nữa.

A Đẩu thò tay xuống hạ thân, thử sờ vào nửa căn Trầm Kích để bên ngoài cơ thể hắn, nói: “Đừng, đừng tiến vào hết, lão tử…ăn không tiêu”

“Thích không?” Thanh âm tuyệt vọng của Trầm Kích thấp dần bên tai hắn.


“Thích” A Đẩu chậm rãi nói: “Thích…Ta không biết phải…làm sao bây giờ”

Trầm Kích thở ra một hơi nóng rực, hắn giống như một con sói đã được an ủi mà bình tĩnh trở lại, nói: “Xoay đầu qua”

A Đẩu khẽ quay qua cùng hắn hôn môi nhau.

Dược tính quấn quýt vào một chỗ rồi hòa tan dưới sự giao triền của môi lưỡi kia, cảm giác ngạt thở cấp cho hắn nỗi thỏa mãn cực đại, cái loại thỏa mãn khi bị đè dưới thân, bị chiếm hữu không chút lưu tình, cùng với được cường giả không nói hai lời bảo hộ.

Trong ***g đèn, ngọn nến cháy đến đầu cùng, vô thanh vô tức tắt ngúm.

Hồi lâu sau, A Đẩu gian nan thở dốc mấy hơi, duỗi tay ra khỏi chăn, nhưng bị Trầm Kích đè lại.

Trầm Kích bưng chung trà qua, ôm lấy hắn, đút hắn uống một hớp, A Đẩu mới hồi sức một chút, nói: “Suýt chết luôn rồi”

Hắn nhìn sang Trầm Kích, trong mắt Trầm Kích pha chút đau lòng, nói: “Xin lỗi”

A Đẩu mỉm cười nói: “Cái gì?”

A Đẩu cười sờ lên ***g ngực cường tráng của hắn. Trầm Kích cũng bật cười, giống như nhận được phần thưởng gì đó, đáp: “Ngươi ngủ đi” Nói xong kéo kín chăn cho A Đẩu, định xuống giường.

Tiếng trống canh từ xa truyền đến, đã là canh năm, A Đẩu chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, kéo Trầm Kích lại nói: “Ôm một lát đi, lạnh quá, đừng có…chơi xong bỏ chạy chứ…”

Trầm Kích cười cười, đút cho hắn miếng trà lạnh.

A Đẩu kéo tay Trầm Kích qua, gối dưới cổ, khép hai mắt lại, gác chân lên hông Trầm Kích, lát sau, cái chân dài của Trầm Kích nhẹ nhàng vuốt ve hắn, đồng thời vòng tay qua ôm A Đẩu thật chặt vào lòng.

Vai của Ách ba thật cứng…gối lên đau quá…Lúc làm cũng dã man…y như chó như ngựa vậy, bất quá…hình như cũng rất không tồi…

A Đẩu mơ mơ hồ hồ nghĩ thầm, lại cảm giác được đôi môi ấm áp của hắn hôn tới hôn lui trên mi gian mình.

Qua một lúc sau, Trầm Kích bèn hôn xuống, chốc chốc hôn lên hàng mày hắn, chốc chốc hôn lên gò má, mũi, miệng hắn.

Tựa như một người khát nước, lúc nào cũng muốn được uống nước, làm thế nào cũng uống không đủ.

Dường như cả đêm Trầm Kích không hề chợp mắt, hôn cả một đêm, nhưng A Đẩu thì đã ngủ rồi.

Gà gáy, tảng sáng, mặt trời mọc, A Đẩu đắm chìm trong cảnh mộng vô biên vô tận này, giống như đang trôi trên một vùng biển cực bát ngát, lúc chìm lúc nổi.

Mãi đến khi bình phong bị vỡ thành từng mảnh nát bấy, một tiếng động đinh tai nhức óc kéo hắn bừng tỉnh dậy.

Nháy mắt, trường kiếm treo bên trướng rời vỏ, Trầm Kích toàn thân xích lõa quỳ một gối trên tháp, ngẩng đầu lên.

Như một chiếc cung tràn đầy sức giãn, ánh mắt sắt bén khóa định Triệu Vân, rút kiếm chắn ngang trước mặt.

Đầu A Đẩu đau muốn nứt, giãy dụa ngồi dậy.

Triệu Vân một thân khôi giáp chưa cởi, hai mắt đỏ bừng, không biết là vì đêm qua thức trắng không ngủ, hay bởi vì tức giận vào thời khắc này.

Thật lâu sau, Triệu Vân nói: “Ngươi đang cầm trong tay, là kiếm của ta”

Mũi kiếm Thanh hồng khẽ run không thể khống chế, A Đẩu đưa tay phủ lên cổ tay Trầm Kích, lấy Thanh hồng kiếm qua tra trở vào vỏ.

A Đẩu không dám đối diện với Triệu Vân, cúi đầu nhìn những mảnh vỡ bình phong đầy trên mặt đất, nói: “Sư phụ, chuyện gì mà đến sớm vậy”


“Quốc sự” Nỗi đau đớn hiển hiện rõ ràng trong lời nói của Triệu Vân. Kế tiếp xoay người ra khỏi phòng.

Ngoài phòng truyền tới một tiếng vang lớn, khiến A Đẩu bất giác run rẩy, có lẽ Triệu Vân lại hủy đi vật gì nữa rồi.

Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Pháp Chính, Lý Nghiêm, Hoàng Trung, Mã Siêu…Đại tướng, mưu thần Thục Trung đều có mặt đầy đủ, đúng là cả đội ngũ thượng triều.

Bàng Thống kinh sợ hỏi: “Chủ công thân thể không khỏe sao?”

A Đẩu đáp: “Đêm qua ngủ muộn quá, lát nữa sẽ ổn thôi”

Thời khắc ngồi lên kim án, trước mắt A Đẩu hãy còn tối đen, váng đầu hoa mắt. Gác khuỷu tay lên án, dùng gan bàn tay chống trán, chậm rãi nói: “Nói đi, chuyện gì mà đến sớm như vậy?”

Dư quang khóe mắt của hắn liếc thấy mu bàn tay trái của Triệu Vân đang nhỏ máu không ngừng, có lẽ vừa bị bình phong cắt thương.

Ngay sau đó, một chậu nước lạnh thấu xương khiến hắn triệt để thanh tỉnh.

“Hán Trung làm phản, Trương Vệ – con trai Trương Lỗ – đã đầu Tào”

“Tư Mã Ý lãnh quân, Đặng Ngải, Chung Hội phát binh Kỳ Sơn, ép thẳng tới Hán Trung. Thành Ba Trung khởi binh hô ứng”

Giọng nói trầm trọng của Gia Cát Lượng vang vọng trong phòng, hoàn toàn không cho phép Lưu Thiện được thở dốc một khắc.

“Trương Dực Đức tướng quân chiến tử! Trú quân trong thành bị diệt toàn bộ!”

“Tôn Lượng mượn sĩ khí của ai binh* ngoài thành phản kích, kết quả không thể đoạt lại thành Ba Trung, hốt hoảng rút lui, lọt vào vây khốn dưới chân Định Quân sơn, sinh tử chưa rõ!” [*là binh lính đang trong trạng thái đau thương]

“Một vạn tàn binh, lương thảo khô kiệt…Thỉnh, chủ, công, ra, chỉ, thị”

Bộ trà đặt trên án, A Đẩu đưa tay ra lấy, bưng tới trước mặt, cánh tay không ngừng run rẩy, chung trà kêu leng keng, nói: “Truyền Lưu Thăng, các ngươi…phong tỏa tin tức, không được nói cho Tinh Thải và Quan Phượng biết…”

Buổi sớm sau đêm Nguyên Tiêu, Thành Đô hãy còn chưa tỉnh lại từ trong tiết khánh thì tuấn mã đã băng qua phố dài, đánh thức quân doanh còn đang say ngủ.

Như tim chỉ tay, như tay chỉ đầu, cả bộ máy quốc gia khổng lồ nháy mắt chuyển động. Gia Cát Lượng trị quân gọn gàng rành mạch, vào giờ phút này công lực của hắn hiển lộ rõ rệt. Mất gần một buổi sáng, lương thảo đã đến chỗ, danh sách biên chế binh sĩ được đệ trình.

Xế chiều cùng ngày, lương thảo đi trước, ba quân chỉnh trang, dựng nên đài tuyên thệ.

Phiêu Kỵ tướng quân Triệu Vân lĩnh binh, giáo úy Liêu Hóa, chủ bộ Khương Duy, đại quân tế rượu Dương Nghi.

Lưu Thiện giữ ấn soái, Tán kỵ thường thị* Kinh Trầm Kích theo quân xuất chinh, binh phát Định Quân sơn. [*tên chức quan]

Quân sư: Hoàng Nguyệt Anh.

Thị vệ ngoài viện thấy A Đẩu tới, đang muốn thông báo, nhưng A Đẩu đưa tay ngăn cản, nhỏ giọng nói: “Không sao”

Hắn đẩy cửa ra, rảo bước vào tiểu viện, Lưu Thăng đang ngồi thấp giọng an ủi Tinh Thải lập tức đứng lên.

“Đệ, ngươi đi sao?”

A Đẩu nhìn Tinh Thải chốc lát, người sau đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, lại nhìn sang Lưu Thăng chốc lát, gật gật đầu. Thầm nghĩ giấy không gói được lửa, sớm muộn gì nàng cũng biết thôi.

Nhưng hôm nay mình tới đây không phải để thăm nàng.


Quan Phượng ngồi trước giường, sắc mặt tái nhợt, thấy A Đẩu tới bèn gọi: “Ca”

A Đẩu nói: “Phải bảo trọng thân thể chút”

Quan Phượng gật đầu, lát sau nhào vào lòng A Đẩu bật khóc nức nở.

“Được rồi…Ca sẽ mang hắn trở về” A Đẩu nói: “Đừng khóc nữa, cẩn thận thân thể”

“Ngươi trông chừng Tinh Thải, Tam thúc mất rồi, ngàn vạn đừng để nàng tự sát…Cũng quan tâm trong triều một chút, tuy nói có Gia Cát tiên sinh trấn giữ, nhưng khó đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lời nói của ngươi ít nhiều gì cũng có chút phân lượng, đại ca Lưu Thăng ta không dám trông cậy nhiều…”

“Đừng khóc nữa, muội phu sẽ không chết đâu, ca đáp ứng ngươi nhất định sẽ cứu hắn trở về. Tương lai chuyện tốt còn nhiều mà…Đợi phá Đông Ngô xong sẽ để hai ngươi tới quản nhé?”

Tôn Lượng đưa mắt nhìn cỏ hoang mọc đầy sườn núi Định Quân cùng với Tào quân đông nghìn nghịt dưới chân núi, thở dài.

Tôn Lượng nói: “Xuân hàn nhiều sương, chỉ cầu ông trời đổ một trận mưa. Bằng không Tư Mã Ý đốt núi thì phiền”

Vu Cấm đáp: “Tôn tướng quân, lúc này binh mỏi tướng mệt, lương thảo không đủ, kế duy nhất hiện nay là tiểu tướng bảo vệ tướng quân, liều chết giết ra mới mong có đường sống”

Tôn Lượng nói: “Không ổn, ngày đó thành phá đã phái tín soa đi Ích Châu rồi, Hán Trung xảy ra biến cố lớn như vậy, chủ công nhất định sẽ không bỏ mặc”

Đặng Mậu lớn tiếng thô lỗ nói: “Lưu Huyền Đức quy thiên, Ích Châu loạn cào cào, còn ai thèm quan tâm tới tính mạng chúng ta nữa?!”

Tôn Lượng mấy lần muốn phát hỏa khiển trách, nhưng rốt cuộc nhịn xuống, nói: “Đặng tướng quân nói có lý, để Tử Minh suy nghĩ thêm một đêm nữa đã, nếu ngày mai Tào quân phóng hỏa thiêu núi, chúng ta xung phong phá vòng vây cũng chưa muộn”

Từ Kinh Châu tới Ích Châu, Quan Vũ phái Vu Cấm, Chu Thương theo đoàn, Chu Thương chính là hầu cận của Quan Vũ, còn Vu Cấm là hàng tướng. Lúc Tôn Lượng rời khỏi Thành Đô tới Hán Trung nhậm chức, chung quy không yên tâm về Vu Cấm, bèn dẫn hắn theo bên mình, để Chu Thương lại trông nom Quan Phượng.

Tôn Lượng thấy Vu Cấm vốn là đại tướng của Tào Tháo, hiện nay bị ghẻ lạnh tại Thục doanh cũng chẳng khác gì mình khi bị bắt từ Giang Đông tới Kinh Châu cả, không khỏi đồng bệnh tương lân, nên cố ý bồi dưỡng hắn thành thuộc hạ của mình.

Đến khi tới Hán Trung, thế cục trong thành Ba Trung vừa định, Trương Phi lại phái hàng tướng Đặng Mậu ra cho mình, vốn một tên Vu Cấm ở bên cạnh đã là chuyện xấu rồi, nay còn thêm một tên Đặng Mậu không chịu nghe chỉ huy nữa.

Tôn Lượng gia nhập chính quyền Thục Hán chưa lâu, một kẻ ngoại nhân dẫn theo hai tên tướng lĩnh bất cứ lúc nào cũng có khả năng phản bội chạy sang Tào doanh, hơn nữa địch nhân lại còn là Chung Hội và Tư Mã Ý.

Bên trong có nhân tố bất an, bên ngoài đại địch vây núi, lúc này tâm tình Tôn Lượng hệt như xiếc đi dây trên vực sâu vạn trượng, không rõ khi nào thì sẽ té ngã tan xương nát thịt.

Một vạn tàn binh này đều chẳng phải bộ hạ của mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng binh biến, cách nhìn của Đặng Mậu gần như mù quáng, đồng thời luôn ôm thái độ xông ra không được thì đầu hàng, Tào quân chắc chắn sẽ tiếp nhận.

Nhưng sao Tôn Lượng có thể hàng được? Quan Phượng còn đang chờ mình ở Ích Châu, nếu hàng rồi, từ nay sẽ trở thành tội nhân của Thục Hán, Lạc Dương Thành Đô, trời nam đất bắc.

Chỉ có thể kéo dài, chờ đợi tên đại cữu vô lại kia, không, nhị cữu tới cứu viện, kéo dài tới chừng nào không kéo dài được nữa thì chết.

Tôn Lượng nằm trên chiếc giường trong trướng, trằn trọc trở mình, ngủ không được.

Lưu Thiện tuy cà lơ phất phơ, không chút đứng đắn, thế nhưng có một cổ khí thế ngang tàng bất dung nghi ngờ, ai thiếu hắn thì phải đền bù lại gấp bội, phỏng chừng đã coi mình và Hán Trung là vật thuộc về hắn rồi, cộng thêm có Tử Long bên cạnh, nhất định sẽ tới cứu.

Nếu trước khi tới cứu mà mình đã bỏ mạng, nói không chừng lưu manh sẽ nổi điên báo thù, kéo hơn mấy vạn Tào quân theo bồi táng chung, coi như cũng không oan, chỉ tiếc chưa kịp gặp mặt nhi tử được một lần…Nghĩ tới đây, khóe miệng Tôn Lượng nặn ra một nụ cười chua xót mà ôn nhu, nghiêng người qua.

Ngoài trướng chợt có tiếng người huyên náo truyền tới, Tôn Lượng lập tức lạnh sống lưng.

“Binh biến rồi!”

“Tôn tướng quân_____”

Đúng là sợ cái gì sẽ gặp trúng cái đó, Tôn Lượng run run lấy trường kiếm qua, quát: “Phản rồi! Ai nấy trở về vị trí của mình! Loạn cái gì!”

Tôn Lượng xách kiếm xông ra doanh trướng, ngoài trướng đã loạn cào cào, quay đầu hét: “Vu Cấm đâu! Đặng Mậu đâu!”

Đột nhiên toàn bộ đuốc ở phía Tây doanh trướng tắt sạch, tối đen một mảnh, tiếng ngựa hí tê tâm liệt phế truyền đến, lại có người hét lớn: “Các huynh đệ, theo lão tử xông ra_____”

Vừa nghe liền biết chính là giọng của Đặng Mậu, Tôn Lượng hít vào một hơi, nói: “Mau dắt ngựa!”

Thế cục hỗn loạn vô cùng, doanh môn mở rộng, Đặng Mậu dẫn theo mấy ngàn người giết xuống núi, còn ai quản được hắn nữa? Lại còn có kẻ hô to rằng bắt lấy Tôn Lượng, bắt lấy Vu Cấm, Tôn Lượng hít một hơi khí lạnh, xoay người tìm ngựa, chợt một cánh tay duỗi ngang qua, cổ áo căng thẳng, bị Vu Cấm xách lên ngựa.

“Cản bọn họ lại!” Tôn Lượng hét.


“Cản không được!” Mặt Vu Cấm đầy máu, mùi tanh gay mũi, hô: “Tôn tướng quân ở đây!”

Tôn Lượng vội giơ cao trường kiếm hét: “Bộ hạ Kinh Ích lưỡng châu lấy kiếm trong tay ta làm hiệu lệnh! Tập quân!!”

Hàng rào doanh địa bị ngựa đạp đổ, Tào quân dưới chân núi đã phát hiện Đặng Mậu đột phá vòng vây, trải qua mấy giây bất ngờ ngắn ngủi đã tất tốc tổ chức phòng tuyến, Vu Cấm tìm ngựa, tập hợp thân binh lác đác còn thừa lại, cùng Tôn Lượng dừng ngựa ở trên cao nhìn vọng xuống, nói: “Tôn tướng quân, chúng ta phải rút vào núi sâu”

Tôn Lượng nói: “Không, một khi Đặng Mậu chết, Tư Mã Ý và Hạ Hầu Uyên nhất định sẽ suất quân đuổi theo, trong núi hành quân chậm chạp, chẳng khác nào tự tìm đường chết”

Tiểu binh quan sát trên tảng đá ở đỉnh núi đột nhiên kiệt lực hô to: “Viện quân tới rồi!”

Tôn Lượng rùng mình trong lòng, vội vã leo lên cao, thấy ngoài Định Quân sơn, phía bình nguyên xa xa đang có vô số ngọn đuốc uốn lượn mà tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không sớm không muộn, hai vạn quân tiền phong Ích Châu do Lưu Thiện suất lĩnh rốt cuộc cũng đã đuổi tới rồi.

Dưới chân núi, tiếng quát mắng nóng nảy của Lưu Thiện theo gió truyền đi thật xa, Tôn Lượng không khỏi bật cười.

Vu Cấm nói: “Là Tử Long tướng quân, chúng ta được cứu rồi!”

Thục quân vừa đến, không nói hai lời đã gia nhập ngay vào chiến đoàn, quân đội như dời non lấp biển tràn tới, lấy Định Quân sơn làm mục tiêu reo hò trùng sát, trong bóng đêm ánh lửa chiếu bầu trời sáng rực như ban ngày.

Tôn Lượng vừa thấy liền nhận ra trên tướng kỳ suất lĩnh cánh phải của Thục quân đề chữ “Triệu”, tướng lĩnh quân mặc giáp bạc, dẫn dắt mấy ngàn người lao vào phòng tuyến Tào quân!

Chiến trận do Tư Mã Ý bày ra nháy mắt bị xé rách một khe hở! Tôn Lượng nhìn mà sống lưng phát lạnh, trong trận kia chen chúc chi chít tới hơn vạn quân! Vậy mà những nơi Triệu Tử Long đi qua lại như chém dưa thái rau không hề bị ngăn trở!

Chỉ ngắn ngủi mấy khắc mà tướng quân giáp bạc đã vọt tới chân núi, Tôn Lượng phát ra một tiếng thét to, nhưng Triệu Vân chẳng chút để ý đến, quay đầu phóng đi, chiến trận mới được tổ chức hảo tức khắc lại bị xông loạn!

Vu Cấm hỏi: “Người ở phía tây là ai?”

Lời vừa dứt đã thấy một nhánh quân đội vác đại kỳ đề chữ “Lữ” gia nhập vào chiến đoàn, tướng tới giục ngựa xung phong, người mặc chiến giáp kim lân lao vào trận, không ai dám cản, sĩ tốt vứt khôi bỏ giáp hoảng hốt bỏ chạy tán loạn!

Tôn Lượng nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, quát: “Bám sát theo đuôi tiền đội, giết xuống!”

Trong loạn quân đã không còn tung tích của Đặng Mậu nữa, quân Ích Châu chỉ tránh né đại kỳ của Tôn Lượng, còn đối với Tào quân thì không chút lưu tình tiến hành trùng sát.

Bao nhiêu lần Tư Mã Ý và Hạ Hầu Uyên thu hẹp phòng tuyến là bấy nhiêu lần bị Triệu Vân và Lữ Bố tung hoành xung phong phá tan!

Cuối cùng binh bại như núi đổ, dưới sự đột kích bất ngờ này, Tào quân đã đánh mất ý chí chiến đấu, vứt bỏ khôi giáp chạy về phía thành Ba Trung.

“Nhị cữu!”

“Bà mẹ ngươi đồ não phẳng_____!” A Đẩu mắng chửi: “Lão tử đã tới cứu ngươi rồi! Nửa đêm canh ba còn xông ra làm gì! Muốn tìm chết hả?”

Tôn Lượng chỉ chỉ vào một nhóm tiểu quân bị Triệu Vân lĩnh quân bao vây, hô: “Người mình!”

A Đẩu mới ra hiệu cho Triệu Vân phóng thích binh sĩ do Đặng Mậu suất lĩnh ra, mặt mày Tôn Lượng đầy bụi bặm, cười giục ngựa chạy tới.

Đột nhiên vang lên một tiếng thật khẽ, hắn nhận ra đó là âm thanh…tiễn rời dây!

Đồng tử A Đẩu đột nhiên co rút, thấy một cây tiễn thép lóe hàn quang bay qua đỉnh đầu tướng sĩ.

Triệu Vân và Lữ Bố đồng thời xoay người ném binh khí trong tay ra.

Ngân long thương, Phương thiên họa kích xoay tròn bay về phía cây lợi tiễn phía xa.

Hai cây thần binh chiết xạ ánh lửa trong đêm cùng đâm vào một điểm.

Mũi thương ôm lấy mũi kích phát ra một tiếng “Keng” thanh thúy.

Mũi tên thép xuyên qua khe hở giữa thương và kích, không còn vướng bất cứ trở ngại nào nữa, tà tà bắn trúng tâm phế Tôn Lượng.

Đầu mũi tên xuyên ngang thấu vào ngực phải, lộ ra nửa tấc bên dưới sườn trái hắn, Tôn Lượng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức trút đầu ngã xuống ngựa.

Phía xa, Hạ Hầu Uyên thu cung trở về lưng, giục ngựa phi nhanh đuổi theo đại quân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.