Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 1: Hồng tiệm vu lục - Giây sau lại là một hảo hán


Đọc truyện Phá Quán Tử Phá Suất – Chương 1: Hồng tiệm vu lục – Giây sau lại là một hảo hán

Bánh xe vận mệnh nghiến qua cửa một quán bar nào đó, tiễn A Sán về tây thiên.

Trong bóng tối vang lên một giọng nói xa lạ: “Kiếp sau muốn làm gì?”

A Sán hô lớn: “Muốn làm khuynh quốc khuynh thành…”

Lời chưa dứt, đạo bạch quang trong truyền thuyết lóe lên, A Sán đã xuyên việt.

Xuyên lần đầu: mở mắt ra thì thấy đang ở trong cẩm sa trướng, giật mình phát hiện trước ngực nằng nặng, quay đầu nhìn về phía gương đồng, chỉ thấy trong gương nữ tử thướt tha quốc sắc thiên hương, thân thể đẫy đà, thét một tiếng chói tai: “Không phải chứ! Xuyên thành nữ luôn!”

Thầm nghĩ nữ thì nữ vậy, sống ở đâu thì yên ở đấy, sau đó gọi thị tỳ, kêu liền liền mấy tiếng cũng chả ai trả lời.

Nửa ngày sau yêm nhân kinh hoảng chạy vào, hoảng loạn hô: “Nương nương! Cấm vệ nổi loạn! Dương quốc cữu bị giết rồi!” [lúc này ẻm đang xuyên vào Dương Quý phi]

“…”

“Ta thay đổi nguyện vọng! Muốn làm nam nhân gần hoàng đế nhất!”


Xuyên tiếp: lúc mở mắt thì đang ngồi dưới kim điện Cửu Long, hai chân giang rộng, trong não ông ông không ngừng, giống như bị vật nặng đánh qua, thầm giật mình, đưa tay sờ trước quần, may mắn làm sao, có đeo đồ nghề đầy đủ. Rồi mỉm cười nhìn về phía mọi người trên kim điện, mặt mày ai nấy đều mang vẻ sợ hãi, bèn lấy làm khó hiểu vô cùng.[*ý ẻm là ko bị xuyên vào đàn bà á, có đeo theo tiểu kê kê =))]

Lại nghe một người la hét: “Vương phụ kiếm! Vương phụ kiếm!”[*đây là do ẻm xuyên vào Kinh Kha, đi giết Tần Thủy Hoàng,  tình hình lúc này là Kinh Kha đuổi theo vua Tần trên điện, Tần Thuỷ Hoàng được các quan trong triều nhắc liền rút kiếm sau lưng chém Kinh Kha bị thương ở tay, ‘Vương phụ kiếm’ chính là nhắc nhở Tần vương rút kiếm ra]

“…”

“Đổi…Ta đổi nguyện vọng! Làm hoàng đế đẹp trai!”

Lại xuyên: lúc mở mắt thì thấy đang ở thâm cung, vẫn đeo đủ đồ nghề, người mặc lăng la tơ lụa, bên cạnh có tuyệt thế mỹ nhân làm bạn; đoán rằng không phải vương công cũng là quý tộc, bèn đắc ý hài lòng, cười nói: “Được rồi, lão tử thích nam nhân, ngươi lui ra đi, kêu một thị vệ bảnh trai chút tới hầu hạ” Mỹ nhân kia rời đi.

Cúi đầu nhìn tờ giấy trắng hơn tuyết trên bàn, vui sướng nhấc bút nhúng mực viết mấy chữ như gà bới: “Xuân hoa thu nguyệt bao giờ dứt, việc đã qua biết được bao nhiêu” Rồi lại giơ tay hướng về phía vầng trăng sáng lẩm bẩm ngâm tụng, khá khen cho một vị công tử phong độ!

Đợi cả nửa ngày mà thị vệ anh tuấn vẫn chưa tới, một yêm nhân tay nâng bình ngọc chậm rãi đi vào, giọng the thé nói: “Hoàng thượng ban rượu cho Lũng quốc công”[*lần này thì xuyên vào Lý Dục, câu ‘Xuân hoa thu nguyệt bao giờ dứt; việc đã qua biết được bao nhiêu’ nằm trong bài thơ Ngu mỹ nhân kỳ 1;  nội dung là nỗi tưởng nhớ cung điện, đất nước Nam Đường của Lý Dục, bị người khác mang đi tâu lên Tống Thái Tông, Tống Thái Tông lo ngại về ông nên ban rượu độc giết chết]

“…”

“Ta muốn làm thái tử hoặc vương tử thật xinh đẹp, không bị chết non nửa đường, hơn nữa lão ba hoàng đế chỉ có ta là người kế thừa duy nhất…Oa a, để ta nói hết hẳn xuyên!”

Tiếp tục xuyên: lúc mở mắt đưa tay sờ, đủ đồ nghề. Lo lắng đề phòng, quay đầu nhìn tứ phía, thân ở thâm cung, xung quanh yên lặng như tờ, chẳng có người nào.

Rốt cuộc cũng yên ổn rồi, giơ bàn tay be bé về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngắm nghía, ân, thiếu niên lang, rồi nhìn gương đồng, còn là một cậu ấm nữa, môi hồng răng trắng, dáng dấp tiểu soái ca. Cẩm trướng huân đàn du hương noãn, ba tiêu phân lục thượng song sa, trong phòng trang hoàng cao quý điển nhã, rất tốt, thế nhưng tiểu thân thể này thật yếu ớt.[*chỉ cảnh giàu sang, trong phòng thì màn gấm xông đàn hương ấm áp, bên ngoài cửa sổ lá chuối tốt tươi xanh biếc]

A Sán trở mình xuống giường, ló đầu ra triệu thị vệ tới, nói bóng nói gió hỏi rõ thân phận, thời đại.

Hỏi xong khóe miệng co giật, xoay người vào phòng, đi khắp nơi tìm vật dài mảnh, dây thừng không có, sàng đan cũng có thể tạm chấp nhận. Tiện tay xoắn xoắn, cuốn cuốn, ném lên đỉnh đầu, vòng qua xà ngang, thắt nút lại, bò lên băng ghế, chui đầu vào, hai chân đạp một cái, chỉ nghe thị tỳ ngoài phòng thất thanh gào thét:

“Tiểu chủ công thắt cổ rồi_____!”

Ta xuyên tiếp! Không tin xuyên không được chỗ tốt! A Sán thầm nghĩ trước khi chết!

Thật lâu sau lại mở mắt, hồng hộc hồng hộc thở dốc mấy hơi, lưng ngực bị một bàn tay to xoa tới xoa lui.


“Sao ta chưa chết?”

“Hỗn trướng!” Bàn tay to kia đột nhiên tát một cái, mạnh đến độ não mình kêu ông ông, khó khăn lắm mới từ trong trời đất quay cuồng thanh tỉnh lại, lúc nhìn qua nam tử nọ thì thấy y mặc áo giáp ánh bạc, đầu đội mũ sắt bạch long, trên mũ dãy tơ đỏ thắm như máu, mày kiếm mắt tinh, giữa mi mục thần tình khí lãng, trên gương mặt cực kỳ anh tuấn tràn đầy bụi bặm.

Có vẻ như thị vệ này vội vã chạy tới đây, ngay cả khôi giáp cũng chưa kịp cởi.

A Sán dở khóc dở cười nói: “Gì chứ…Đại ca, chúng ta thương lượng chút đi…Ta không phải…”

Thị vệ giận không kiềm được, giữa mi mục hiện ra thần sắc cực phẫn nộ, vô cùng đau đớn nói: “Ngươi không vì sư phụ năm đó cứu ngươi ra từ trăm vạn Tào quân, cũng nên vì mẫu thân đã mất sớm của ngươi mà cố gắng tranh đấu chứ!”

“Làm sao có thể bắt chước theo hành vi vô tri của ngu dân, bị giáo huấn có mấy câu liền tự đi tìm cái chết!”

“…Sư phụ, ngươi là sư phụ ta hả? Ngươi hãy nghe ta nói…”

Tiểu chủ công giả mạo còn chưa nói xong, thị vệ giáp bạc kia dường như nghe thấy gì đó, vội bảo hộ hắn phía sau, cửa phòng mở rầm ra.

“…”

A Sán trợn mắt há mồm nhìn một đám người thình lình xuất hiện.

Lúc này lại có vô số võ quan, quan lại quyền quý nối đuôi nhau mà vào, cũng há mồm trợn mắt, nhìn A Sán như nhìn phế vật, tựa như hắn chỉ là một đống bùn khó coi nơi góc tường.


“Nhãi ranh vô dụng!”

Nam tử trung niên hai tay quá gối, trái tai đụng cổ, gương mặt trắng béo ú, lúc này gương mặt mập đã trướng đến đỏ bừng, đi một bước, thở hổn hển ba cái, được vài người thị tỳ đỡ vào phòng.

“Chủ công!” Mấy người trong phòng vội tiến lên hành lễ, thị vệ giáp bạc trên giường cũng mặc kệ vị “Tiểu chủ công” tự sát hụt nọ, vội xuống đất quỳ một gối trước đại bạch kiểm, trầm giọng nói: “Chủ công!”

Trung niên béo ú…Nam tử thở gấp nói: “Tử Long, nếu ngươi tiếp tục nuông chiều nó, cơ nghiệp Hậu Hán ta sẽ bại trong tay tiểu súc sinh này! Trời xanh hỡi! Sớm biết vậy năm đó ném chết nó luôn cho rồi!” Nói chưa xong đã như bệnh tâm thần mà bắt đầu gào khóc ầm ĩ.

A Sán vẫn chưa hết kinh hồn, trơ mắt nhìn chúng nhân an ủi tên béo lỗ tai bự kia, hoàn toàn thốt không ra nửa lời.

Lần này muốn chết cũng chết không xong, A Sán kinh tâm động phách hồi tưởng lại, thì ra theo lịch sử A Đẩu không giống với mấy con quỷ xui xẻo Dương Quý Phi, Kinh Kha, Lý Dục…Nhất định sẽ không chết ngay vào lúc này.

Nghe nói khi còn bé, lão ba tiện nghi trước mặt này cũng đã ném mình một lần rồi, hiện giờ đã hơn mười tuổi, cho dù có đưa lên tới cửa cho ông ta ném, chỉ sợ chả đủ lực để mà ném.

Ô hô! Chẳng lẽ mình phải làm Lưu Thiện cả đời sao?![*Hán Hiếu Hoài Đế Lưu Thiện, tự Công Tự hay Thục Hậu Chủ, tên lúc nhỏ là A Đẩu, là vị hoàng đế thứ hai và là hoàng đế cuối cùng của Thục Hán. Lưu Thiện là con Lưu Bị và Cam phu nhân. Theo Tam Quốc diễn nghĩa và Tam Quốc chí mô tả thì Lưu Thiện là một kẻ bất tài, ỷ lại, không chăm lo triều chính]

Được thôi, Lưu Thiện thì Lưu Thiện, cùng lắm thì vò mẻ rồi chẳng sợ nứt nữa, ai ngán ai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.