Phá Quân Mệnh

Chương 178


Bạn đang đọc Phá Quân Mệnh – Chương 178


Lúc trước, cô ta còn đỡ được vài chiêu của Diệp Phàm, nhưng bây giờ xem ra, cô ta còn không thể đỡ nổi một chiêu ấy chứ.

Diệp Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, anh giơ tay sờ lên miếng ngọc bội trên cổ, vừa rồi anh chỉ thử hấp thu thứ trong miếng ngọc, không ngờ lại có sức bộc phát mạnh như thế.

Thế nhưng miếng ngọc ấy cũng bị tiêu hao đi nhiều, mặt ngọc không còn tràn trề linh khí như trước nữa.

Advertisement
“Chuyện này khó giải thích lắm, chắc là liên quan đến công pháp mà tôi tu luyện”, Diệp Phàm nói qua loa.

Thực ra trong lòng anh cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi, rốt cuộc công pháp mà thầy đưa cho mình là thứ gì vậy? Thật sự là quá thần kỳ!  
Advertisement
Việc hấp thu linh khí trong miếng ngọc là một chuyện vô cùng phiền phức, cần một phương pháp đặc biệt thì mới làm được.

Ít nhất thì trước kia anh chưa từng nghe nói đến phương pháp hấp thu thẳng vào trong cơ thể như thế này.


Bữa tiệc vẫn được tiếp tục, trong lúc bọn họ trò chuyện, Chung Dật Phi đưa Lê Tuấn lên ghế sau của chiếc Rolls Royce, quát tháo tài xế không cần để ý tới đèn đỏ, cứ vượt luôn là được.

Lúc này, khắp người Chung Dật Phi đang tỏa ra sát khí hừng hực, Lê Tuấn thì hộc máu không ngừng.

Xương sườn bị gãy đâm xuyên qua dạ dày của Lê Tuấn, nếu không nhờ một thân thể khỏe mạnh thì có lẽ lúc này hắn đã đi đời nhà ma rồi.

“Sư huynh, em không chết được đâu, trên người thằng đó có hàng xịn, em cảm nhận được sức mạnh của “linh”!”, tuy rằng đang hộc máu, nhưng Lê Tuấn vẫn hưng phấn nói.

Sắc mặt của Chung Dật Phi thay đổi hẳn, giọng nói cất cao lên đôi phần, gã ta kích động nói: “Sư đệ, có chắc là sức mạnh của “linh” không?”  
“Chắc, bàn tay hắn chộp lấy tay em mà như một cái móc hít, khiến em không thể động đậy gì được, nếu không thì tuổi gì đòi đánh một quyền mà em bị thương nặng như thế?”, Lê Tuấn nói.

“Tốt, vậy là tốt rồi! Ha ha ha, đợi chúng ta lên kế hoạch rồi sẽ đánh ngược trở lại!”, Chung Dật Phi cười thật to.

Gã ta suy nghĩ thật nhanh, thực lực của gã ta không mạnh hơn Lê Tuấn là bao, Diệp Phàm có thể đánh Lê Tuấn bị thương nặng một cách dễ dàng như thế thì rất có thể gã ta cũng không phải đối thủ.


Muốn báo thù thì chỉ có thể về sư môn xin chi viện thôi.

Nhưng nếu như Diệp Phàm mượn sức mạnh của “linh” thì tất cả đều có thể giải thích được.

Chỉ cần có được báu vật của Diệp Phàm, Lê Tuấn bị thương như thế có đáng là gì.

Trong phòng tiệc, Hứa Linh Vi đi tới trước mặt Hoắc Thanh Thanh, khúm núm nói: “Thanh Thanh, mình xin lỗi, cậu tha thứ cho mình nhé, chúng ta vẫn là bạn thân có được không?”  
Sau khi Chung Dật Phi đi, Hoắc Thanh Thanh vẫn trò chuyện với những người khác, chỉ phớt lờ mỗi Hứa Linh Vi.

Chuyện đó khiến Hứa Linh Vi sợ hãi, lo rằng Hoắc Thanh Thanh sẽ thù mình.

Hoắc Thanh Thanh lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, sau này cậu tự mà lo thân mình!”  
“Thanh Thanh, mình sai rồi, mình không nên nói bạn trai cậu! “, sắc mặt của Hứa Linh Vi hơi tái đi, vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía đám Tần Ngữ Lan, muốn bọn họ nói đỡ giúp mình mấy câu.

Thế nhưng mấy cô gái đều tự giác quay đầu sang một bên, như thể không hề nhìn thấy.

“Hứa Linh Vi, Chung Dật Phi chẳng phải hạng người tốt đẹp gì đâu, qua lại thân thiết với hắn thì sớm muộn gì cậu cũng chịu thiệt, tự mà lo thân đi!”, Hoắc Thanh Thanh thản nhiên nói một câu rồi kéo Diệp Phàm sang chỗ khác, mấy cô gái vội vàng đuổi theo, để Hứa Linh Vi đứng đó môt mình.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.