Phá Quân Mệnh

Chương 167


Bạn đang đọc Phá Quân Mệnh – Chương 167


Bốn đường xẻ này là lúc quyết đấu với Diệp Hải bị ông ta làm rách.

Diệp Phàm vốn không để ý mấy điều này, anh chẳng qua tới đây để làm bia đỡ đạn mà thôi.  
Đương nhiên, tâm lý Hoắc Thanh Thanh cũng rất vững vàng nên không để ý tới.  
“Chúng ta ăn chút gì trước hay là thế nào?”, Diệp Phàm lên tiếng hỏi.

Tới giờ anh vẫn chưa ăn cơm nên bụng hơi đói.  
Advertisement
“Vừa tới anh đã muốn ăn, không đi kết giao với một số người trong giới thượng lưu đi.

Tôi có thể giới thiệu cho anh… Có tiền thì không cần ở rể nữa”, Hoắc Thanh Thanh châm chọc.  
“Không đi, tôi không thể cùng đám người ra vẻ đạo mạo kia đi tiểu cùng một hũ được”, Diệp Phàm lắc đầu nói, dù lời nói có chút thô bỉ nhưng lại rất chân thật.  
Hoắc Thanh Thanh mỉm cười.


Đây chính là một trong những nguyên nhân cô ta kêu anh tới làm bia đỡ đạn.  
Advertisement
Một là thân thủ cao cường, đám người thường không chạm được.

Hai là tính cách chân thật của anh.  
Diệp Phàm không giống những người đàn ông giả tạo khác, nên nói gì, nên làm gì đều chỉ dựa vào lòng mình.  
Hoắc Thanh Thanh đưa Diệp Phàm đi qua đại sảnh, đi tới bữa tiệc buffet, có tôm hùm lớn của Úc, bào ngư tỏi, chân cừu nướng ở Nội Mông v.v… Tất cả đều là đặc sản có giá trị lớn.  
Diệp Phàm một tay thì tôm hùm, một tay thì bào ngư, cũng mặc kệ cái nhìn của người khác nhìn anh, lấp đầy bụng mới là điều quan trọng nhất.  
Hoắc Thanh Thanh còn chu đáo rót ly rượu vang Bordeaux trị giá hơn mười ngàn cho Diệp Phàm thì bị anh một hơi uống cạn nó.  
Chẳng khác gì đàn gảy tai trâu!  
“Thanh Thanh…”, bên cạnh truyền đến một giọng nói thánh thót có chút vui mừng.  
Hoắc Thanh Thanh quay đầu lại thì thấy nụ cười ngập trời từ người đi tới, liền nói: “Ngữ Lan, đã lâu không gặp!”  
“Đã lâu không gặp! Mình biết cậu cũng sẽ tới nên lúc nãy đã tìm cậu rất lâu đấy.


Thật không ngờ cậu lại ở đây”, vừa bước đến Tần Ngữ Lan vừa cười nói.  
Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, hàm răng trắng sáng, lông mày lá liễu, miệng chúm chím anh đào, chiếc váy dạ hội màu đỏ để lộ ra vòng ngực tròn trịa và tinh tế.  
Chiếc váy dạ hội có chất liệu voan và tua rua màu bạc giúp tôn lên vóc dáng của cô ta một cách hoàn hảo.  
Là người đẹp hiếm có, chỉ kém Hoắc Thanh Thanh một chút, nhưng Hoắc Thanh Thanh lại có phong thái anh hùng hiên ngang, càng hấp dẫn đàn ông hơn cả phụ nữ dịu dàng.  
Vì càng có cảm giác chinh phục hơn!  
“Thanh Thanh, cậu đứng đây làm gì vậy? Vừa mới bắt đầu đã muốn ăn rồi sao?”, Tần Ngữ Lan nói rồi cười khúc khích giống chiếc chuông bạc.  
Hoắc Thanh Thanh mỉm cười chỉ vào Diệp Phàm và nói: “Không phải mình, là anh ấy, bạn trai của mình”.  
“Khụ khụ …”, Diệp Phàm ho khan, suýt chút bị nghẹn.

Thân phận này định vậy cũng quá sớm rồi, vẫn chưa thấy “tình địch” mà.  
Tần Ngữ Lan nhất thời bị sốc, không dám tin chỉ vào Diệp Phàm đang nghẹn rồi nói: “Cậu nói anh ta là bạn trai của cậu hả? Chuyện này…”  
Hoắc Thanh Thanh là ai chứ?  
Cô chủ nhà họ Hoắc ở thành phố Cảng, địa vị của họ ở đây không kém gì nhà họ Thượng Quan, thậm chí còn vượt xa hơn thế.  
Nhà họ Hoắc rất khiêm tốn, thậm chí hơi thần bí, không ai biết được nội tình bên trong của nhà họ Hoắc như thế nào.  
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới địa vị của nhà họ Hoắc.

Hoắc Thanh Thanh giống như con thiên nga trắng, vừa xinh đẹp vừa cao quý..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.