Bạn đang đọc Phá Quân Mệnh – Chương 163
“Không trêu anh nữa, tối nay có một bữa tiệc đặc biệt, không ít nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Cảng sẽ tới dự, đến lúc đó sẽ có một buổi đấu giá nhỏ mang tính chất từ thiện, anh đi với tôi đi”, Hoắc Thanh Thanh nói.
“Đi làm gì? Làm bia đỡ đạn cho cô hả?”, Diệp Phàm ngẫm nghĩ rồi hỏi, chắc chắn không phải vì hứng lên nên Hoắc Thanh Thanh mới bảo anh đi cùng.
“Khụ khụ, có một tên đáng ghét sẽ tới, anh lo tên đó giúp tôi”, Hoắc Thanh Thanh nói với vẻ lúng túng.
Advertisement
“Không đi, còn lâu tôi mới làm mấy chuyện đắc tội với người khác như thế”, Diệp Phàm lắc đầu nguầy nguậy.
Điều quan trọng là tin này mà đồn ra ngoài và để Hàn Tuyết biết thì nhà anh sẽ có động đất mất.
Advertisement
Bây giờ Lưu Tú Cầm đang nghĩ đủ mọi cách bắt bọn họ ly hôn, đang trong thời kỳ nhạy cảm, anh nhất quyết không thể mắc sai lầm mang tính nguyên tắc được.
“Không được, anh nhất định phải đi!”
Thái độ của Hoắc Thanh Thanh rất kiên quyết, Diệp Phàm nhất định phải đi.
Nhưng Diệp Phàm cũng kiên quyết chẳng kém, làm gì cũng được, nhưng làm bia đỡ đạn thì không.
Làm bia đỡ đạn chẳng được lợi gì cho anh, nhỡ đồn tới tai Hàn Tuyết thì sẽ phiền phức to.
“Anh không đi thật hả?”, Hoắc Thanh Thanh hơi híp mắt lại, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
“Không đi, chuyện gì cũng đồng ý được, nhưng chuyện này thì không”, Diệp Phàm lại lắc đầu.
“Được, tại anh ép tôi đó!”, Hoắc Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng.
Cô ta lấy điện thoại ra, ấn vào một cái app, trên đó xuất hiện một video vừa được quay xong.
Cô ta tìm kiếm một lát, hình ảnh dừng lại đúng lúc Diệp Phàm tát vào mông cô ta.
Hoắc Thanh Thanh chẳng rảnh ngượng ngùng, cô ta uy hiếp: “Nhìn thấy chưa, trong phòng này của tôi có camera, nếu anh không đi thì tôi sẽ gửi cho Hàn Tuyết xem”.
“Để cô ta biết ông chồng yêu quý của cô ta ở bên ngoài vỗ mông một cô gái khác, đến lúc đó sẽ có kịch vui đây, tôi mong chờ lắm đó”.
“Cô đang uy hiếp tôi?”, giọng nói của Diệp Phàm trở nên lạnh lùng.
“Uy hiếp anh đó, có giỏi thì đánh chết tôi đi!”, tính cách tiểu thư của Hàn Tuyết bùng lên, cô ta hất mặt nói.
“Được, được, được lắm! “, Diệp Phàm cười lạnh, giọng nói vô cùng lạnh lùng, chẳng khác nào mùa đông giá rét.
Hoắc Thanh Thanh hơi sợ sệt, chẳng lẽ Diệp Phàm tức giận thật sao?
Chỉ làm bia đỡ đạn thôi mà, có cần nhỏ nhen như thế không? Có phải đàn ông không mà lại hẹp hòi đến thế!
“Được rồi, nếu anh không chịu thì tôi cũng không thể ép anh được! “, thấy khuôn mặt của Diệp Phàm lạnh lùng như vậy, Hoắc Thanh Thanh thầm nghĩ rồi định lên tiếng.
Thế nhưng Diệp Phàm bỗng vươn tay ra, trong tiếng hô thất thanh của Hoắc Thanh Thanh, cô ta bị Diệp Phàm túm cổ ấn xuống dưới.
.