Đọc truyện Pha Lê Trắng Tinh Khôi – Chương 5. Học Sinh Chuyển Trường
Sáng hôm sau
Tôi hứng khởi trong bộ trang phục đến trường. Nghĩ đến việc có một người bạn trong cuộc sống này. Điều đó làm tôi vui mừng biết bao
Hóa ra. Mối quan hệ bạn bè lại khiến người ta cảm thấy thích thú đến như vậy
Tiếng chuông cửa reo lên. Tôi ôm cặp lao về phía cửa. An Yên đứng trước đó. Vẫy vẫy tay cười tươi dạng rỡ. Hai cô bạn nhỏ cùng sánh đôi nhau đến trường.
Khi vào lớp. Tất cả tụ tập hướng về phía tôi. Không mọi lời nào. Chỉ thấy cái nhếch mép khinh bỉ hiện lên khuôn mặt họ. Có điều gì đó đã xảy ra
Lớp trưởng tiến về phía bàn tôi
” Hôm qua cậu đi đâu vậy “
” Ờ ừ. Tôi… mình có việc bận cần giải quyết “
” Hôm qua có tiết cô chủ nhiệm và thầy Địa. Cả hai người đều bảo cậu xuống phòng hội trưởng nhận hình phạt “
Sấm nổ bên tai. Ý cậu ta là tôi lại trốn tiết học và xuống nhận tiếp hình phạt. Tôi mắc đến 2 sai lầm trong một ngày sao ??? Quả nhiên khi làm việc gì đó, chẳng ai mà nghĩ đến điều gì đang song song xảy ra
” Ừ. được rồi. Cảm ơn ”
Cậu ta về chỗ ngồi. Tôi nhìn ra phía cửa sổ trong đau thương thất vọng
” Ring Rinh Rinh “
Chuông lớp reo lên. Bắt đầu giờ ra chơi. Mọi người nô đùa với nhau trên lớp học. Lặng lẽ mình tôi tiến xuống phòng hội trưởng
Phía trước là cánh cửa gỗ lớn màu quen thuộc. Gợi nhớ đến điều khoản hôm trước Đỗ Lam Phong đã nói. Nghĩ đến vậy, tôi nuốt nước bọt đánh ực. rồi đẩy cửa đi vào
” Vi phạm liên tiếp hai sai lầm trong một ngày. Cô sẽ trực nhật phòng thể dục 1 tuần cùng với phòng hội trưởng 5 ngày. Cô có ý kiến gì không ”
Chỉ mới bước vào thôi, ngay cả cái nhìn mặt nhau cũng không có. Cậu ta bô lô ba la một hồi rồi nhướn mắt nhìn tôi
” Hình phạt đó phải chăng quá nặng ” Tôi đưa ra thỉnh cầu
” Vậy cô muốn quét dọn một tháng “
Vẫn thái độ đó. Khuôn mặt đó. Trông cậu ta thật đáng ghét
” Tôi xin lỗi. Tôi sẽ làm như điều cậu nói trước. Tôi đi trước “
Chỉ nói vậy. Tôi đập cánh cửa bước ra ngoài
…
Lớp học hôm nay xôn xao có một học sinh mới. Một chàng trai từ bên Mĩ chuyển về. Gia cảnh ổn định. Khiến mọi người không khỏi nghĩ ngợi. Dù là vậy, tôi cũng không để ý quá nhiều. Chỉ loay hoay vào đống bài tập đang làm giở.
Tiếng cô giáo đi vào lớp. Cùng với đó là tiếng lục đục của bàn ghế di chuyển. Mọi người nghiêm trang đứng chào cô.
” Tất cả ngồi xuống, hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới từ nước ngoài chuyển về ” Nói xong. Cô phất tay nhẹ về hướng cửa ra vào
” Em có thể vào “
” Woaaa”
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết rằng sau đó là tràng vỗ tay và tiếng huýt hãi hùng. Có thể nói, học sinh mới đang được chào đón nhất nơi đây
” Chào các bạn. Mình là Khải Minh. Rất vui được làm quen với mọi người “
Phía dưới lớp. Tiếng nữ sinh hét lên âm ỉ
” Đẹp trai quá trời… A A A “
” Men thật đó. Đúng hình mẫu lý tưởng của tui “
” Da trắng lại còn tóc vàng nữa. Oa oa oa. Học viện này có người đẹp trai hơn hội trưởng sao “
…
Da trắng tóc vàng ”
” Là một cậu thanh niên da trắng tóc vàng ” Lời của cô y tế khi tôi bị cảm và nằm trên giường bệnh.
Có một sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây. Tôi phát hiện, âm thanh giới thiệu đó rất quen. Tựa hồ như đã nghe qua ngày hôm trước
Phía trên bục giảng. Giọng cô giáo truyền cảm qua tai
” Khải Minh. Em có thể chọn chỗ ngồi. Bàn học ở đây đều là bàn lẻ. Và lớp học mình cũng không có quá nhiều học sinh. Nên cũng dư ra một khoản lớn. Em hãy chọn chỗ ngồi thích hợp “
Học sinh mới quét mắt nhìn bốn phương. Vô tình hay cố tình dừng lại chiếc bàn cạnh chỗ tôi
” Em ngồi chỗ đó được chứ “
” Ồ mai gót “
Cả lớp đồng thanh. Nhiều người tỏ ra thái độ không thích thú ” Tại sao cậu ấy không chọn chỗ gần mình mà lại là chỗ con nhỏ đáng ghét kia chứ “
Khải Minh chậm dãi bước xuống chỗ ngồi. Vô tư quay sang tôi trò chuyện
” Rất vui được làm quen “
Tôi nghi ngờ ám muội nhìn về chàng trai đó ” Chúng ta đã từng gặp nhau
Có vẻ rất bất ngờ. Cậu ta đưa tay lên cằm suy nghĩ. Lát sau mới trả lời
” Thật ngại. Mình nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ”