Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 3
…::: 180 độ thay đổi :::…
Có những sự thay đổi là đúng đắn
Có những sự thay đổi là sai lầm
Đúng đắn hay sai lầm đều không quan trọng khi…
Tôi bị ép buộc.
Ra về ngày hôm sau. Tôi bảo với Hiếu Thiên rằng mình phải đi mua vài cuốn sách nên sẽ về trễ và không ăn cơm ở nhà. Anh ấy muốn đi cùng tôi nhưng tôi cố từ chối khéo cho anh ấy về trước. Tôi thở dài, tự nhéo mình một cái thật đau vì cái tội lại nói dối anh.
“ Hiếu Thiên à! Tha lỗi cho em nhé! Em cũng chỉ vì anh thôi mà…”
Đợi học sinh từ các lớp học ra về hết, tôi mới bước lại phía cổng trường đợi Khắc Long. Hắn ta lúc nào cũng bắt con gái phải chờ, tôi đã tưởng mình là ngoại lệ nhưng không, hắn ta cũng đến trễ đối với tôi. Tôi thì có gì đặc biệt chứ. Tôi nhầm!
1 phút… 2 phút… 3 phút… 5 phút rồi 15 phút trôi qua…
Tôi chợt nghe thấy tiếng rồ ga kinh hãi từ xa. Tôi đoán chắc đó là Khắc Long. Qủa đúng thật, chưa đầy 30 giây kể từ khi tôi nghe tiếng xe, hắn đã có mặt ở chỗ tôi và mỉm cười nhếch mép, một điệu cười quen thuộc:
-Cưng đợi anh lâu chưa?
Gật.
– Lúc nãy anh đi uống bia với tụi đàn em! Thôi, lên xe anh chở cưng đi.
Tôi e dè một chút nhưng rồi cũng lại gật. Tôi leo lên xe hắn một cách khó khăn. Sau khi đã yên vị trên nó, Khắc Long mới bắt đầu rồ ga cho xe chạy. Tôi hỏi mãi nhưng hắn chẳng nói rằng sẽ đưa tôi đi đâu. Tôi cũng chẳng đoán được.
o-0-o
Hắn không đưa tôi đến tiệm ăn như hôm qua mà lại dừng xe ở… Beauty Salon – một tiệm làm tóc thẩm mỹ.
Tôi ngớ người hỏi hắn:
-Anh cắt tóc à? Tôi không có khiếu lựa kiểu tóc nào phù hợp cho anh đâu!
-Ai bảo anh sẽ cắt tóc chứ! – Hắn trề môi – Anh nói rồi! Anh sẽ biến cưng thành nàng Thiên Nga xinh đẹp. Đầu tiên sẽ là kiểu tóc. – Hắn nheo mắt đa tình nói rồi kéo tôi vào trong. Tôi cứ như là một con rối ngốc nghếch, cứ làm theo lời hắn mà không chút phản kháng gì.
.
-Không! Tôi không uốn tóc đâu! – Tôi vùng vằng hét lên, suýt chút nữa là tôi đã bỏ đi khỏi cái tiệm làm tóc chết tiệt này rồi.
Hắn ta nghĩ mình là ai chứ? Là bố? Là mẹ? Là người định đoạt cuộc đời của tôi hay sao mà lại muốn biến tôi thành thế nào cũng được? Hắn quá lố lắm rồi. Nhất định tôi sẽ không uốn tóc, không nhuộm tóc và cũng sẽ không để hắn làm gì tôi hết!
-Tôi đi đây! – Tôi quyết định làm vậy nhưng Khắc Long bước lại và nhanh như cắt… hắn hôn tôi… Tôi run người, nhìn hắn đầy căm phẫn rồi ngất đi.
.
Tôi đã mê man chẳng biết gì trong mấy giờ đồng hồ liền.
Bất chợt, tiếng còi xe inh tai làm tôi choàng tỉnh. Mở mắt ra, tôi đang đối diện với ai thế này? Đó là cô gái nào mà sao lại trông rất giống tôi?
Bình tĩnh lại, tôi mới biết tôi đang đứng trước một cái gương. Đôi mắt không mấy to ấy, cái mũi không hề cao ấy và cả làn môi ấy… Trời đất! Người trong gương… đúng là tôi đây mà?! Nhưng mái tóc được nhuộm nâu hạt dẻ, bồng bềnh ở phía trên và uốn lọn ở phía dưới còn tôi có mái tóc đen dài ngang lưng cơ mà! Đó đâu phải là tôi???
Khắc Long mỉm cười hài lòng rồi quàng lấy cổ tôi:
-Kiểu tóc này xem ra hợp với cưng đó! Lúc trước cưng để mái tóc đen thẳng nhìn không có đẹp bằng đâu!
Tôi cắn chặt môi, thì ra đó là tôi thật.
Tôi muốn đấm, muốn đánh, muốn đá hắn ta mấy cái nhưng không được. Tôi vừa giơ tay ra là hắn đã vội chộp lại, đã thế lại còn hôn lên tay tôi nữa, mỗi lần như vậy tôi lại rụt tay lại và không dám làm gì hắn nữa, chỉ còn biết tức thầm trong bụng mà thôi!
-Bây giờ cưng đã thấy đói chưa? Đói rồi thì anh sẽ dẫn cưng đi ăn! Cưng muốn ăn món Ý, món Nhật, món Pháp hay là món Hàn Quốc?
Lúc này, hắn mới nhận ra tôi đang bật khóc thút thít, khóc tức tưởi.
-Uả? Sao vậy? Mái tóc này đẹp lắm cơ mà!? Trông cưng rất xinh đó! – Hắn bắt đầu nịnh tôi. Nhưng tôi không cần! Bây giờ tôi chỉ cần yên ổn, chỉ cần Hiếu Thiên không nghi ngờ gì tôi chứ tôi không cần xinh đẹp gì hết! Tôi không cần!
-Nè! Cưng kì ghê đó! Chưa bao giờ anh đi chơi với cô gái nào mà để họ khóc hết à nha! Chỉ có khi chia tay họ mới khóc thôi đấy! – Khắc Long nói, mặt hắn bắt đầu hằm lại. Hắn cảm thấy bực bội vô cùng. Hắn bỏ đi:
-Mặc kệ cô! Thích khóc thì cứ khóc! Thích làm gì thì cứ làm! Cứ việc!
Hắn đã không còn âu yếm gọi tôi là “cưng” nữa… mà gọi tôi là “cô” một cách hờ hững như thế đấy! Hắn giật phăng cái áo khoác, choàng nhẹ lên người sau đó lôi cái mũ bảo hiểm ra. Chỉ khi nghe thấy tiếng rú ga thường ngày của hắn, tôi mới nhận ra rằng… hắn đã thật sự tức giận và quyết định bỏ tôi lại ở đây một mình.
Tôi cảm thấy hơi chút hụt hẫng. Tôi không tin rằng hắn có thể tức giận với tôi, tôi đã nghĩ rằng hắn rất thích tôi nên sẽ không bỏ tôi lại… thế mà…
Tôi lấy tay gạt nhẹ hàng nước mắt và lại soi mình trước gương. Tôi mỉm cười trong sự đau khổ, tôi thấy tôi thật đẹp nhưng… tôi cũng đã trở thành người xa lạ trong cái xóm trọ nghèo. Tôi không muốn mọi người xem tôi là kẻ chơi trội, kẻ chơi ngông.
Tôi ra hỏi chị làm tóc:
-Chị ơi! Muốn làm lại mái tóc cũ có được không ạ?
-Được! Nhưng hết 300 ngàn đó em!
Từng lời nói nhẹ nhàng của chị thế mà tôi nghe thì cứ như sét xẹt ngang tai.
300 ngàn – số tiền quá lớn đối với tôi.
300 ngàn – tiền ăn một tháng của tôi.
300 ngàn – trong túi tôi vào lúc này thì làm gì có ngần đấy tiền cơ chứ?
Tôi vội lắc đầu:
-Vậy thôi chị ạ! – Nói rồi tôi bước ra khỏi Beauty Salon. Lòng nặng trĩu.
o-0-o
Khắc Long.
Tôi tăng ga hết cỡ. Bây giờ tôi chỉ muốn tông xe, bị tai nạn cho bỏ tức thôi! Minh Trúc, cô ta là kẻ vô ơn. Tôi đã làm cho cô ta xinh đẹp hơn thế mà cô ta lại khóc, lại trách tôi. Loại con gái ấy tôi chưa gặp bao giờ nhưng cũng chẳng gây cho tôi hứng thú gì. Tôi là một thiếu gia có tiền, có quyền còn cô ta thì chẳng có gì cả. Cô ta nghĩ mình là ai mà có thể lên mặt với tôi? Đến cả Mai Thư – một hot girl học giỏi, có tiền, có địa vị hơn cả tôi đây này cũng chưa dám làm điều đó với tôi huống gì đến loại con gái hèn mọn như cô ta chứ?
Tôi quyết định sẽ quay lại Beauty Salon để làm lại tóc cũ cho cô ta và chấm dứt cái trò tán tỉnh dở hơi này của mình. Tôi buông tha cho cô ta. Nghĩ là làm, tôi quay xe lại và đến đó ngay.
-Chị Xuân! Chị làm lại tóc cũ cho con bé lúc nãy cho tôi!
-Khắc thiếu gia! Cô bé về được gần 30 phút rồi!
Thì ra là Minh Trúc đã về. Có lẽ là cô ta nghĩ tôi sẽ mặc kệ cô ta hay là cô ta thấy kiểu tóc đó đẹp và cố tình làm bộ làm tịch với tôi? Thôi mặc kệ! Bây giờ tôi không thèm nghĩ đến chuyện cái cô Minh Trúc rắc rối đó nữa mà sẽ tiếp tục đi chơi bi-a với tụi đàn em.
o-0-o
Minh Trúc
Tôi cố gắng đi càng chậm càng tốt nhưng rồi thì cũng đến nhà trọ. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi quyết định sẽ nói dối thêm một lần nữa, tôi không thể để Hiếu Thiên tự trách bản thân về những chuyện vừa xảy ra được.
Tôi vừa đẩy cổng ra là đã thấy bóng Hiếu Thiên chạy ra đón. Anh mỉm cười mừng rỡ:
-Minh Trúc về… – Anh bỗng sững người lại. Tôi hiểu tất cả là vì mái tóc sành điệu của tôi lúc này. Tôi cố gắng cười dù trong lòng đang buồn rười rượi.
Anh sững sờ, vuốt mái tóc tôi:
-Em đi mua sách cơ mà! Sao mái tóc lại…???
Tôi đọc được rõ rệt sự thất vọng trong đôi mắt của anh lúc này. Nhưng tôi vẫn cố gắng giũ bình tĩnh mà đáp:
-Em đi làm tóc. Em muốn thay đổi mình một tí, không được sao? – Tôi nhún vai rồi bước vào trong phòng để lại trong anh một nỗi buồn khó tả, anh cảm thấy mọi chuyện trong mấy ngày qua… thật lạ lùng!
.
Lúc này đây tôi chỉ muốn bật khóc thật to nhưng không được, tôi phải cứng rắn hơn! Nhật Hạnh và Đan Quỳnh cũng nhìn tôi đầy bất ngờ. Họ cũng không tin đó là tôi. Cũng phải thôi, chính tôi còn không tin huống hồ là ai.
Nhật Hạnh bước lại phía tôi, mân mê mái tóc:
-Qúy cô xinh đẹp nào đây? Có phải là Minh Trúc không hả trời?
-Tớ đây chứ ai! Chỉ là muốn thay đổi nho nhỏ thôi mà! Việc gì phải ngạc nhiên thế? – Tôi nói rồi thả mình cái phịch lên giường. Tôi đã quá mệt mỏi.
Nhật Hạnh thấy mái tóc tôi như thế thì cũng hơi lạ lẫm nhưng cũng tỏ vẻ thích thú. Riêng Đan Quỳnh thì khác, cô ấy nhìn tôi thở dài, cô ấy buồn và thất vọng giống Hiếu Thiên. Nhưng liệu họ có biết rằng tôi còn buồn hơn họ gấp mấy lần? Rồi tôi lại đành làm lơ.
o-0-o
Sáng hôm sau.
Bên cạnh tôi vẫn là Hiếu Thiên nhưng tại sao cảm giác ấm áp, gần gũi của mọi ngày nay như bị thay thế bởi sự căng thẳng của không khí. Tất cả như muốn nổ tung ra.
Anh không nói với tôi một lời và tôi cũng vậy. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhìn sang phía anh, tôi muốn đơn giản chỉ là một cái khoác tay nhưng cũng khó quá. Anh không nhìn tôi đến một lần.
Tôi định mở miệng hỏi nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ như thế đến mấy lần, sau đó tôi phải cố thuyết phục mình rằng nếu cứ như thế này thì bài kiểm tra hôm nay sẽ bị điểm thấp. Cuối cùng tôi cũng cắn môi hỏi:
-Anh Thiên! Anh giận em à?
Hiếu Thiên vẫn nhìn về phía trước một cách xa xăm. Anh không trả lời câu hỏi của tôi.
-Anh Thiên! Anh giận em à? – Tôi nhắc lại, lòng đâm ra lo lắng. Lúc này anh mới quay sang tôi:
-Ơ… Sao cơ? Anh… làm gì có! Chỉ là… anh đang suy nghĩ một số chuyện thôi!
Tôi mừng rỡ, mỉm cười với vẻ đáng yêu nhất có thể:
-Hì! Thế mà em tưởng anh giận em!
-Em ngốc quá! Anh không giận em đâu! – Hiếu Thiên nói rồi lại khoác vai tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Tôi khẽ tựa vào người anh. Lúc này tôi và anh cứ như một đôi tình nhân thực thụ. Tôi trộm nghĩ rồi lại trộm cười khúc khích vì cái suy nghĩ vẩn vơ đó của mình.
Đến trường. Tôi đang định chào tạm biệt anh để vào lớp thì anh bước đến bên tôi sau đó thì thầm vào tai, lời nói của anh nhẹ nhàng và dịu dàng lắm:
-Em để kiểu tóc này đẹp lắm! Chỉ có điều không phù hợp một chút, một chút thôi!
Tôi không có phản ứng gì, tôi chỉ nhẹ cười cho qua chứ thực lòng thì tôi có vui vẻ gì đâu. Mái tóc này đâu phải là ý muốn của tôi chứ?
Tôi lại bước về phía lớp mình thì chợt nhận ra… mọi người trong trường đều đang đổ dồn mọi ánh mắt về tôi. Tại sao vậy? Tôi hiểu là vì kiểu tóc này. Có lẽ bây giờ, tôi đang rất xinh đẹp chăng?
Bỗng nhiên có mấy chàng trai ùa lại chỗ tôi:
-Hey! Bạn gì ơi! Cho mình làm quen nhé! Bạn xinh quá đi à!
-Bạn học lớp nào vậy? Bạn và tôi kết bạn nghen!
-Ấy xinh thế! Sao mình chưa thấy ấy bao giờ nhỉ? Ấy mới chuyển tới trường này à?
Tôi đang lúng túng không biết phải xử sự như thế nào thì…
– Bọn bay biến ra hết cho tao! Đây là bạn gái của tao! Tao cấm đứa nào dám đụng vào!
Tôi lại tưởng là một anh chàng nào nữa nhưng không, thì ra đó là Khắc Long. Hắn ta hằm hằm bước lại, từng bước chân nện xuống đất như muốn lung chuyển trời đất.
Mấy cậu bạn lúc nãy đang hí hửng, luôn miệng nói không ngớt thì miệng bỗng dưng cứng đờ lại và không nói được gì nữa. Nhờ vậy mà tôi càng nhận ra Khắc Long có uy như thế nào ở cái trường này. Khắc Long bước lại gần tôi hơn, hắn quàng vai tôi và cười nửa miệng, sau đó trở lại vẻ dữ tợn:
– Còn không mau biến ra chỗ khác?
Mấy cậu bạn ấy liền toan nhau chạy đi. Tôi sững sờ nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau, không chớp.
-Tôi tưởng anh đã buông tha cho tôi…?
-Đáng lẽ là thế nhưng xem ra… cưng để mái tóc này trông rất xinh. – Vừa nói, Khắc Long vừa vuốt tóc tôi. Tôi thở dài:
– Tôi không muốn thay đổi thêm bất cứ thứ gì thuộc về con người mình nữa.
-Ra về hôm nay cưng phải đi với anh. Anh sẽ dẫn cưng đi mua đồ để tối nay đi dự sinh nhật một người bạn.