Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 18
Những giấc mơ hồng, không đớn đau, không đắng cay mà chỉ có những niềm vui, tiếng cười. Tôi đang trốn tránh ở trong đó để thoát khỏi thực tại hoàn toàn trái ngược.
Bỗng, chùm bong bóng màu xanh, màu đỏ trên tay tôi bị giật phắt đi. Luống cuống, chúng bay gọn lên trời rồi mất hút.
Rồi Khắc Long xuất hiện. Tôi đưa mắt nhìn kĩ thêm một lần nữa thì quang cảnh đã chuyển sang khu chờ của bệnh viện.
Hiếu Thiên siết nhẹ tay tôi, giương ánh mắt không chút khách khí về phía Khắc Long:
– Cậu đi đi! Lúc này Minh Trúc không muốn bị làm phiền đâu! Cô ấy đang mệt mỏi và cần nghỉ ngơi.
– Gì cơ chứ? Mày nhìn lại mày đi! Mày là ai mà có thể phát ngôn bừa bãi như vậy chứ? Có chắc rằng cô ấy muốn tao đi không? – Khắc Long đáp sau đó chép miệng mỉa mai – Tao nghĩ người cần đi là mày đấy, đồ nhà quê! Mày đã giúp gì được cho Hoàng Minh Trúc chư mà dám lên mặt với tao?
Hiếu Thiên vẫn đáp một cách rất bình tĩnh:
– Hơn lúc nào hết, cô ấy cần một chỗ dựa vào tinh thần. Lúc khốn khó thì bạn bè là nhất, cậu hiểu chứ? À, tôi quên! Người như cậu thì chỉ biết đến “tiền” thôi, phải không nào?
Khắc Long không những không tức giận mà hắn còn vỗ tay bồm bộp và nhếch miệng cười:
– Đấy! Mày nói đúng trọng tâm rồi đấy! Hoàng Minh Trúc lúc này chỉ cần tiền thôi! Thứ “tinh thần” rởm của mày thì ích gì chứ? Anh nói không sai chút nào, Trúc nhỉ?
Mọi ánh mắt bỗng dưng dồn dập đổ vào tôi. Tất cả như đang chờ đợi một câu trả lời nào đó. Còn tôi vẫn ngơ ngác:
– Sao… sao cơ?
– Cưng cần gì? Tinh thần hay vật chất? – Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Hiếu Thiên – Cậu ta hay là anh?
Tôi dụi dụi mắt, sao hình ảnh lúc này lại thật đến khó ngờ. Cách Khắc Long, Hiếu Thiên nhìn tôi cũng thật lắm, chẳng có chút gì giống như đang mơ cả. ự nhéo mình một cái, tôi cảm thấy mình không đau chút nào. Vậy là đang mơ sao? Không, không phải! Chỉ là do… nỗi đau về tâm hồn quá lớn, nó khiến thể xác không mảy may cảm nhận được gì nữa chăng?
– Cưng có cần tiền không?
Tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng Khắc Long đang có nhã ý cho tôi mượn tiền. Không ngần ngừ, tôi gật liền:
– Đúng vậy.
– Vậy là… cưng cần tiền lúc này hơn là cái thứ tinh thần đấy phải không?
Gật. Lần này thì tôi có chút e ngại. Tình cảm đúng là tôi cũng rất cần thật nhưng tôi không thể không phủ nhận rằng ngay lúc này đây, tôi cần tiền hơn bất cứ thứ gì khác. Mạng sống của mẹ tôi đang hoàn toàn dựa dẫm vào điều đó.
Khắc Long phá lên cười hả hê. Hắn nhếch mặt lên kiêu ngạo:
– Thấy chưa đồ nhà nghèo? – Hắn nhả ánh mắt khinh khi đến Hiếu Thiên sau đó quay sang tôi mà nheo mắt – Đi theo anh!
Tôi vùng người khỏi Hiếu Thiên rồi lết tấm thân mỏi mệt theo Khắc Long với niềm hi vọng rực sáng.
o-0-o
– Cưng đang cần tiền lắm phải không?
Gật. Tôi chẳng hề dấu giếm:
– Đúng, thật thế!
– Anh có thể giúp cưng… nếu cưng muons!
“Tiền” – Đấy chính là thứ mà tôi phải lao tâm khổ tứ suy nghĩ, trằn trọc. Tôi cần nó hơn lúc nào hết, với một chút ngần ngại, tôi đáp:
– Tôi thật sự rất túng… rất cần tiền… Nếu anh… – Tôi cứ ậm à ậm ừ, từng lời nói thoát ra khỏi cuống họng một cách đầy khó khăn – Tôi… sẽ…sẽ… nhất định sẽ trả đầy đủ… Tôi hứa, hứa chắc với anh…
Khắc Long lắc đầu thất vọng rồi bật cười, nụ cười ánh lên sự mỉa mai thấy rõ:
– Haizzz! Liệu cưng có từng nghĩ r ằng bản thân cưng không thể thực hiện lời hứa đấy không? Hứa suông chẳng tốt chút nào đâu nhé, cô học sinh gương mẫu của tôi à!
Tôi nhìn hắn đầy ái ngại:
– Vậy tôi… tôi có thể làm gì để…
– Hãy làm bạn gái của anh! – Khắc Long nheo mắt đáp, trông hắn lúc này tự mãn đến phát khó chịu. Nhưng tôi thì không có thời giờ để “khó chịu” với hắn, tôi không còn ngạc nhiên với 6 chữ: “ Hãy-làm-bạn-gái-của-anh!” cho lắm. Vì mấy từ đó tôi đã nghe òn tai mòn mắt rồi. Tôi thừ người ra nhìn hắn bằng ánh mắt cụp xuống vì chán nản.
Hắn nhún vai:
– Sao? Cưng không đồng ý à? Vậy thì cưng cứ tự mình xoay xở cho bà mẹ đang thoi thóp dưới cái ga trải giường sặc mùi máu tanh đi nhé! Anh xin lỗi nhưng ah chỉ có một điều kiện đơn giản vậy thôi!
– Không thể khác sao? Anh có thể mở lòng giúp tôi, khi có nhất định tôi sẽ trả. Hoặc trả góp cũng được… hằng tháng tôi sẽ…. – Tôi cứ nói hết câu này sang câu khác, mỗi câu mang một ý khác nhau nhưng lại cùng một điểm chung đó là chẳng câu nào hoàn chỉnh cả. Chúng đều từ được từ mất hết trơn. – Những điều đó anh không thể… ép người khác được. Làm bạn gái anh… tôi… tôi không muốn…
– Anh có việc bận. Đồng ý hay không thì đó là quyền ở cưng đấy. Anh không có nhiều thờ giờ dành cho cưng đâu!
1 phút lặng lẽ trôi qua trong suy nghĩ.
2 phút tĩnh mịch trôi qua trong xót xa.
3 phút cay đắng trôi qua trong giằng xé.
4 phút vô tình trôi qua trong vô vọng.
Khắc Long chậm rãi cất bước đi từlúc nào mà tôi không hề hay biết. Khi tôi nhận thức được hắn đã xa tầm với thì cũng đúng vào lúc đôi môi tôi đang mấp máy…
– Vì mẹ…con sẽ… con… Khắc Long! Khắc Long…
Hắn không nghe thấy tiếng tôi gọi thì phải, bằng chứng là hắn chẳng mảy may quay lại đến một lần. Xem ra hắn đã nói là làm thật. Nước mắt dàn dụa, tôi định chạy đi thật nhanh vì mẹ tôi.
Và một lần nữa, đã có một bàn tay níu tôi lại. Lại là anh, lại là Hiếu Thiên.
– Em đừng làm như vậy! Anh sẽ tìm cách để giúp em. Đan Quỳnh, Nhật Hạnh, Tố Phương, Khánh Huy,… những người trong xóm trọ đều có thể giúp em, không nhiều thì cũng ít. Nếu không đủ anh sẽ bán xe đạp, anh sẽ bán bớt sách vở, sẽ xin ứng trước tiền lương hoặc sẽ xin bác sĩ để khất cho bằng được. Chỉ xin em đừng làm như vậy, anh sẽ đau lòng lắm… Và mẹ em chắc cũng không đahf lòng để em vì mẹ mà lao vào hang sói. Nghe anh đi, hãy nghe lời anh đi, Trúc à!
Tôi bật khóc to hơn và ngay lúc đó tôi lao vào vòng tay anh, ôm thật chặt tựa không muốn rời. Bất cứ một tình huống, hoàn cảnh nào thì anh vẫn luôn như vậy, anh luôn là một bờ vai vững chãi để tôi dựa dẫm. Anh thật tốt! Vậy mà tôi đã bao lần làm anh tổn thương…
o-0-o
Anh dìu tôi đến phòng chờ, nơi bạn bè xóm trọ của tôi đang đứng. Tôi cúi đầu chào mọi người sau đó lại gục xuống ghế, thiêm thiếp, đôi mắt khép hờ.
Tôi chưa ngủ.
Anh quay sang phía mọi người để bàn tính.
– Trúc bây giờ rất khó khăn, cô ấy rất cần được mọi người giúp đỡ. Chúng ta là bạn bè, là chỗ dựa duy nhất của Trúc lúc này, chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy mà làm lơ được. Tôi không có nhiều thì cũng có ít, cốt yếu là tấm lòng.
Tôi như muốn khóc trước từng lời lẽ của anh. Tôi tủi thân nhiều lắm nhưng cũng biết ơn anh nhiều lắm, tại sao anh lại tốt được đến thế cơ chứ?
Đoạn, anh lại nói tiếp:
– Mỗi người một ít mà có thể cứu vớt được tính mạng của một con người thì quả thật là điều nên làm phải không? Hơn nữa, người ấy lại là mẹ của Trúc. Mỗi người ở xóm trọ chúng ta đã từng nhận những gì ở cô ấy?
Cắt ngang lời nói của anh, tôi nghe lời nói của một ai đó mà trong lúc thiếu tỉnh táo, tôi không tài nào nhận ra được đó là ai.
– Biết là như thế nhưng thật sự là cơm tôi ăn còn chưa đủ no lấy đâu ra…
– Anh Thiên cứ làm như bọn em là lũ vô tình ấy. Em cũng muốn giúp lắm nhưng anh có biết là tiền học phí ở trường em còn chưa đóng xong!
– Còn em thì chưa đóng tiền nhà đã 2 tháng…
– Em còn đúng 81 ngàn 500 đồng…
– Mình thì chẳng khá được hơn là mấy! Mình thề là mình chưa có đến 100 ngàn đấy…
Tôi vô tình đã trở thành gánh nặng của mọi người. Tôi biết mọi người rất tốt, rất muốn giúp đỡ tôi nhưng chẳng ai trong số họ dư giả để cho tôi mượn. Chẳng khác nào tôi đang làm khó họ, dồn họ vào bước chân tường.
Tôi hiểu mình phải làm như thế nào rồi. Vì mẹ, vì mọi người…
o-0-o
Tôi đang đứng trước buồng điện thoại công cộng gần bệnh viện.
Chần chừ một lát tôi cũng nhấc ống máy lên.
Đầu dây vang lên tiếng cộc cằn:
– Khắc Long đây!
Tôi hít một hơi thật dài để lấy can đảm, tuy thế giọng vẫn còn run run:
– Tôi, Trúc!
– Sao? Cưng đã quyết định rồi đấy à?
– Vâng… Tôi đồng ý với điều kiện của anh.
– Hay! Hay lắm! Mẹ cưng sẽ được phẫu thuật ngay!
– Cảm ơn anh… Mạng sống của mẹ tôi đều đội ơn anh…
– Cưng không cần phải khách sáo như thế!
– Vâng. Mong anh gửi tiền đến thật sớm để tôi làm thủ tục!
– Được rồi! Nhưng cưng phải sửa lại cách xưng hô ngay. Là bạn gái của anh thì ăn nói cũng phải khác đấy, cưng nhé!
– Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi… em… sẽ chú ý.
o-0-o
Mẹ tôi được tiến hành ca mổ ngay tối hôm đó. Tôi lặng lẽ ngồi đợi chờ từng giây từng phút trôi qua, lòng thầm cầu nguyện ẹ tôi sớm vượt qua cơn nguy kịch.
Chợt! Một bàn chân bước khẽ đến bên tôi, nhẹ nhàng lắm.
– Em vẫn còn ở đây à?
Tôi ngước mặt lên, mỉm cười đáp:
– Vâng! Mẹ em đang phẫu thuật mà.
Hiếu Thiên cười ngạc nhiên, mặt anh rạng rỡ hẳn:
– Mẹ em được phẫu thuật rồi cơ à? Tuyệt thật nhỉ? Em làm thế nào mà họ đồng ý thế?
– Thì… Thì em đưa họ tiền…
– Em vay được của ai rồi hả? Anh tưởng em bảo dì Bốn cũng khó khăn không cho vay được bao nhiêu chứ?
Tôi cười gượng, tôi sẽ không che đậy thêm bất cứ điều gì nữa:
– Là Khắc Long cho em mượn…
– Sao cơ? Em nói sao…???
– Là Khắc Long cho em mượn…
– Tại sao em lại làm như thế? – Hiếu Thiên nói mà tôi nhận thấy rằng mặt anh đang nóng bừng lên vì giận.
Tôi cúi gằm mặt xuống, miệng vẫn không thôi giải thích:
– Em không muốn phiền đến mọi người ở xóm trọ, ở đó ai mà chẳng khó khăn chứ. Và em cũng không thể vô tâm nhìn mẹ em ra đi trong khi còn cơ hội được… Anh đừng làm khó em nữa!
– Anh…anh đã làm khó em sao? Anh nghĩ cho em cũng là làm khó em sao…? – Vừa nói anh vừa vò vò cục tiền ở trên tay mà tôi đoán chắc số tiền ấy là của mọi người đã tích góp với nhau.
Cảm giác tội lỗi cứ thế dâng lên trong tôi nhưng nếu tôi nhận số tiền ấy thì phải chăng lại còn tội lỗi hơn?
– Anh không tin hắn ta cho em mượn tiền vô điều kiện! – Hiếu Thiên gằn lên.
Tôi quyết định im lặng không đáp bởi vì tôi không có đủ can đảm để trả lời cũng như là đủ can đảm để tiếp tục nói dối anh.
– Bạn gái của anh ơi! Honey của anh ơi!
Tôi chợt nghe thấy tiếng gọi của Khắc Long ở xa xa rồi một gần hơn.
Khắc Long đến trong sự ngỡ ngàng của Hiếu Thiên.
Hắn khoác vai tôi, rồi “thì thầm” vào tai tôi. Thực ra không phải là “thì thầm” mà là hắn cố tình làm ra vẻ như không muốn cho Hiếu Thiên biết dù từng lời nói đang cất lên thật to và rõ ràng.
– Em đã bảo rằng em sẽ là bạn gái của anh, phải vậy không?
Tôi nhìn Khắc Long rồi lại nhìn anh Thiên. Tôi không dám nhìn anh lâu vì ánh mắt ấy… đáng sợ quá. Nó xoáy thẳng vào tâm can tôi, làm đau nhói cả một vùng cận tim tôi…
– Đúng vậy. Em – Minh Trúc là bạn gái của Khắc Long…
Hiếu Thiên bật cười, cười như mếu. Anh lắc lắc đầu, ra vẻ không muốn chấp nhận “sự thật” ấy:
– Em… Em đã đánh mất bản thân mình rồi. Em không hề yêu hắn cơ mà… Em đã khiến anh thất vọng đấy!
Anh nói rồi bỏ đi thật nhanh, thật xa. Tôi nhướn người như muốn đuổi theo thì Khắc Long ghì tôi lại:
– Nên nhớ rằng cưng đã là bạn gái của anh!
Nước mắt tôi một lần nữa lại nhẹ lăn trên gò má hốc hác. Tôi gật đầu, cười chua chát:
– Vâng… Em là bạn gái anh.