Pha Lê Đen

Chương 15


Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 15


…:::Khi vị đắng không phải của café:::…
Sáng hôm sau.
Anh chẳng nói với tôi một lời nhưng cũng chẳng chịu nhận rằng anh đang giận tôi.
Tôi biết rằng trong chuyện này, người sai là tôi nhưng thực ra cũng đâu phải là hoàn toàn do tôi chứ? Giá mà Hiếu Thiên có thể “độ lượng” hơn một chút thì hay quá!
Ừ thì anh không thích người giúp tôi tìm việc là Khắc Long. Nhưng liệu anh có nghĩ đến cảm nghĩ của tôi không? Tôi đâu có muốn dính dáng đến hắn nhưng hắn có thể giúp tôi kiếm một công việc tốt hơn anh thì đáng lẽ anh nên mừng cho tôi mới phải chứ! Tại sao lại cứ phải như vậy? Anh có ích kỉ quá không?
o-0-o
Ăn cơm tối xong, tôi lúi húi đi tới quán café Mộc để làm việc. Nghĩ đến cảnh phải đi bộ lạch cạch đến đó, tôi lại muốn rã hết cả bàn chân. Đúng là tôi đã quen với việc đi bộ nhưng mà tại bình thường bên cạnh tôi luôn có Hiếu Thiên… Còn giờ thì khác quá! Quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mình tôi, một con bé đang dần mất lòng tin của anh.
– Minh Trúc!
Tôi chợt nghe tiếng gọi từ đằng trước nên liền ngước mặt lên và chưa được bao lâu thì đã vội nhăn trán. Tôi thở hắt:
– Lại chuyện gì nữa đây, Khắc Long?

– Lên xe đi, anh chở cưng đi làm! – Khắc Long nói, miệng huýt huýt sáo đến đáng ghét.
Tôi phì cười, nguếch cao giọng mỉa mai:
– Thôi, mời đại thiếu gia, đại công tử tránh đường cho! Tôi đi làm chứ đâu phải đi chơi!
Khắc Long nhăn mặt, đang định bước xuống xe thì tôi lại nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:
– Minh Trúc!
Người đó là Hiếu Thiên.
Tôi bây giờ chẳng khác gì một món hàng đang bị dành giật bởi hai vị khách đều không thể từ chối.
Khắc Long giằng lấy tay tôi và “tặng” cho Hiếu Thiên một nụ cười thách thức. Hiếu Thiên không để yên, anh cũng nắm lấy tay tôi và cười nhẹ đáp:
– Hãy để cô ấy quyết định! – Nói rồi anh quay sang tôi – Em chọn đi.
– Em… Em… – Tôi ấp úng chẳng nên lời thì Khắc Long đã vội kéo tôi xồng xộc lên xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hiếu Thiên. Anh đã nắm rất chặt bàn tay tôi nhưng sao… bàn tay tôi lại cứ thế mà tuột khỏi anh một cách quá giản đơn.
Tôi cứ ngoái cổ nhìn lại phía anh. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Hai ánh mắt cứ thế xoáy sâu vào nhau, nhẹ nhàng nhưng đầy cay đắng. Rồi chợt, anh buông mắt nhìn xuống mặt đất, bàn tay cũng từ từ hạ xuống miễn cưỡng.
Và thế, tôi lại đi cùng Khắc Long dù trước đó… tôi đã mong anh biết nhường nào.
“ Mày là đồ tồi tệ, Hoàng Minh Trúc!” – Tôi nhủ thầm sau đó cứ cắn răng đón nhận cái nắm tay từ Khắc Long.
o-0-o
Tới chỗ làm, tâm trạng của tôi vẫn chẳng khá hơn nhưng lí trí ép tôi phải cố gắng kìm nén được nó. Tôi không được đánh mất công việc “béo bở” này – nó là kế sinh nhai, tương lai và cuộc đời của tôi.
Đầu tiên, tôi được chị quản lý giới thiệu một vòng của quán và giới thiệu cụ thể các công việc.
Không gian bên trong khá là thoáng đãng và lãng mạn. Các bức tường được trang trí nhiều bức tranh và một số dãy đèn neon được uốn hình khá dễ thương.
Sau đó chị ấy dẫn tôi đến phòng thay đồ và giới thiệu ngay:
– Các nhân viên phục vụ ở đây đều mặc áo đồng phục màu trắng kem in logo “café Mộc”. Nam mặc quần kaki đơn giản còn nữ mặc váy đến trên gối một chút và tất cả đều có màu nâu. – Nói đến đây chị ấy liền nheo mắt – Nữ được ưu tiên có 2 loại váy nhé. Loại váy xòe dễ thương và váy bó quyến rũ. Em chọn loại nào để chị lấy?

Không chút ngần ngừ tôi liền đáp:
– Váy xòe ạ!
Chị lại bật cười khúc khích:
– Hì hì! Chị biết ngay mà! Nhìn em là chị đoán ngay chọn váy xòe rồi.
Tôi cười ngượng, có lẽ là do bộ dạng của tôi “quê lúa” quá chăng? À không, phải ngoại trừ cái mái tóc được Khắc Long đem đi tỉa tót chứ nhỉ?
Một lát sau chị quản lí bước ra với vẻ mặt không mấy hài lòng:
– Sorry em! Giờ chị mới nhớ ra là váy xòe hôm trước còn một lố 10 cái nhưng do may kém chất lượng nên chị Thủy Anh đem đi sửa lại rồi. Chỉ còn váy bó thôi! Em mặc tạm nhé.
– Hay là cho em mặc quần tạm nhé… – Vừa nói đến đây, chị đã vội chặn họng tôi lại:
– Không! Không! Không! Không! Chị thì chẳng có vấn đề gì nhưng bà chủ… rất là khó tính đó!
Nói xong, chị ấy dúi bộ đồ cho tôi sau đó phóng lẹ ra ngoài như sợ tôi nhăn nhó hay càu nhàu thêm.
Tôi thở ngắn, thở dài. Vậy là có lẽ tôi phải khoác bộ cánh này thật rồi. “Ôi! Cái cuộc đời này!” – Tôi ôm mặt, miệng mếu máo… chạy đi thay đồ.
o-0-o
Khắc Long.

Trong lúc chờ chị Vân quản lí, tôi chậm rãi ngồi nhâm nhi ly café không đường. Tôi đang rất nóng lòng chờ đợi cái cảnh con bé Minh Trúc mặc cái váy bó cách gối cả 1 gang tay. Thế nào rồi cũng lóng nga lóng ngóng cho xem.
– Khắc Long! Chị làm xong nhiệm vụ rồi nhé!
Tôi cười khẩy:
– Cảm ơn bà chị nhá! – Nói rồi tôi lấy cái hộp để sẵn trên bàn và đưa cho chị ấy – Món này em mới tậu dịp trước đi du lịch. Đồng hồ Thụy Sỹ hẳn hoi đấy nhé!
– Gớm! Lại còn quà cáp nữa chứ! Chú em bữa nay cũng ghê gớm thiệt đấy!
– Có gì đâu! Sau này còn phải nhờ bà chị dài dài mà! – Nói đến đây, tôi lại nở một nụ cười ranh mãnh quen thuộc.
o-0-o
Minh Trúc.
Tôi mặc xong bộ đồng phục rồi tự ngắm lại mình trước gương. Công nhận là đẹp thật đấy nhưng đi lại thì đúng là khó khăn. Tôi cứ phải nép qua nép lại, đôi chân muốn khép chặt lại vào nhau, có lúc tôi còn muốn té xỉu lăn quay nữa cơ.
Mà cay cú nhất ở đây là Khắc Long cứ nhìn tôi mà cười đểu cái dáng đi như chim cánh cụt của tôi. Đáng ghét! Đáng ghét thật đấy. Nếu mà là Hiếu Thiên thì chắc chắn là khác, anh ấy sẽ mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Nghĩ đến đây tôi chợt giật mình… liệu anh còn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến nữa không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.