Phá Đảo Thương Khung Phế Vật Nghịch Chuyển

Chương 145: Đệ Nhị Tầng Khảo Tâm Ma Đầu


Bạn đang đọc Phá Đảo Thương Khung Phế Vật Nghịch Chuyển – Chương 145: Đệ Nhị Tầng Khảo Tâm Ma Đầu


Dưới chân tấm màn ngăn cách cũng đã không còn, bạch hài chạm vào mặt tuyết có xột xoạt nho nhỏ, đồng thời trước mắt cũng xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa đến tầng thứ bảy khảo hạch.

Vượt qua cái thứ sáu tầng khảo hạch, cũng đồng nghĩa nàng đã có thể vượt qua khảo hạch ở Thất Tháp, về sau khảo hạch cũng chỉ là để nàng chiếm ưu thế cho kì chiêu sinh của học viện Hồng Phong lần này mà thôi.

Bất quá, này Thất Tháp bên trong khảo hạch đối với nàng hiện tại cũng là một cơ hội rèn luyện, nên những tầng sau nàng vẫn thực tập trung mà vượt.


Qua hai ngày, Đông Phương Thiên Nguyệt đã đến được tầng thứ mười, vừa bước vào tầng mười, nàng liền cảm thấy giống y đúc tầng một, tâm nàng vang lên, là tâm ma khảo hạch!
Sau tầng thứ nhất, cũng đến tận tầng này nàng mới lại gặp lại tâm ma khảo hạch, từ thứ hai tầng đến thứ chín tầng, tất cả đều là ý chí cùng thiên phú khảo hạch, nàng cũng đã có linh cảm rằng tầng này sẽ đụng phải tâm ma, thật không ngờ lại đúng là thế.

Bên kia, đám người Hồng Phong học viện hầu như tâm thần đều chú ý đến Đông Phương Thiên Nguyệt, chỉ lâu lâu mới nhìn sang người khác, bởi nàng thể hiện thực quá khiến bọn hắn kinh ngạc mà cảm thán, đúng là nhân trung long phượng!
Ngoại trừ nàng trong lần này có xuất sắc biểu hiện vẫn còn không ít người, nhưng đó là do đại đa số trung bọn họ đều gặp khảo hạch không quá khó, mới có thể một đường thuận lợi chạy đến hiện tại, người khảo hạch khó mà vẫn xuất sắc vượt qua thì phải nói là trăm người mới có một.

Cũng là xuất sắc trong khó khăn khảo hạch, nhưng bọn họ hầu như tâm tính còn chưa đủ ổn định, mỗi lần vượt qua một tầng khảo hạch thì đầu lại ngẩng đến chỉ thấy trời, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là thiếu nữ thiếu niên chưa va chạm với cái khắc nghiệt của cuộc đời.

Vì thiên phú hảo mà được gia tộc sủng trong lòng bàn tay, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, tâm tính sao có thể trầm tĩnh?

Đông Phương Thiên Nguyệt lại khác, kiếp trước nàng vượt qua nỗi đau mất gia đình, vượt qua khó khăn khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã phải tiếp nhận tập đoàn, vượt qua những lời chỉ trích của cổ đông khi có những kế hoạch thất bại, vượt qua tình cảm đơn phương đến ngu đần, nàng cũng đã vượt qua nỗi đau bị người mình yêu đâm một nhát dao vào ngực.

Kiếp này, nàng đã từng bị ám sát, từng phải giãy dụa trên lằn ranh sinh tử, từng vết thương chi chít trên người, từng chịu bao nhiêu đau đớn trong những lần cải tạo thân thể, từng đổ bao nhiêu mồ hôi khi rèn luyện, máu lẫn mồ hôi đều đã đổ không ít a!
Trãi qua bao nhiêu sóng gió như thế, nàng tâm thái sao bọn hoàng khố ngậm thìa vàng sinh ra có thể so sánh?
Thanh Huyên càng xem càng hài lòng, khoé miệng cười ngoác tới mang tai, nhịn không được vỗ đùi nói:
“Ánh mắt ta quả nhiên tinh tường, nàng như thế ưu tú, về sau nhất định có thể trở thành cường giả trên đỉnh nhân sinh, tiền đồ làm sao cũng không đo lường được!”
Hàn Diễn cũng thực thưởng thức nàng, nếu có thể trở thành bằng hữu….!quả thực không tồi.


“Chúng ta ở đây nói cũng chẳng nói được gì, thiên tài chết trẻ còn thiếu sao? nếu cường giả trên kia biết được sự tồn tại của nàng có thể ảnh hưởng địa vị họ, còn để nàng tiếp tục phát triển sao?” Thu Khê lão bà vừa nói, những người còn lại đều bắt đầu trầm mặt, những đôi mắt nhìn nhau, không gian bỗng chốc yên ắng lạ kì.

Một góc nào đó, đoạn trò chuyện của đám người học viện Hồng Phong hoàn chỉnh đi vào tai Phong Lam Thiên, hắn lại nhìn nàng qua thủy kính nghĩ ngợi, với hắn thực lực hiện tại, vẫn có thể bảo vệ che chở cho nàng, không có mấy người có thể động đến nàng, nhưng khi đối mặt với cường giả danh chấn của Huyền Hạo đại lục như Phong Kỉ Văn hay Kiều Dung, hay là Mộc Thần Tộc, Cổ Long Tộc,……quả thật là chỉ như một cái bánh mặc người xâu xé, nghĩ đến đây, lòng hắn lại kiên định thêm,hắn nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa, mạnh đến nổi mà ai cũng phải kiêng dè hắn, mạnh đến hắn đủ năng lực cho nàng một cái nàng muốn cuộc sống thì thôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.